Độc Sủng Nam Hậu
Chương 16: Chân tướng đại bạch chi tiểu lan
Ta một mình trở lại phòng của Tiểu Hương để tịnh tâm suy nghĩ, mà Lãnh Nhược Tư kia lúc rời đi cũng không vui. Tiểu Hương trở về phòng thấy ta khổ sở liền an ủi nói: “Vương gia đừng thương tâm, Hoàng Thượng rồi sẽ nghĩ thông suốt".
" Không cần, ta đã quyết định hồi hoàng cung. Ngày mai ta sẽ đến lấy hưu thư rồi đi". Ta không muốn gặp hắn lần nào nữa.
" Vương gia ngài trăm ngàn đừng hành động theo cảm tính a ! Ngài yêu Hoàng Thượng như vậy làm thế nào có thể đi được cơ chứ?" Tiểu Hương khuyên ta.
" Vì cái gì không thể? Hắn căn bản là không tin ta, không cần nói nữa, ngủ đi !" Lòng ta phiền muộn không thôi.
Ta bắt gặp Tiểu Hương ngả người trên mặt đất nằm nghỉ, liền hỏi : " Ngươi làm gì vậy?"
" Vương gia ngài ngủ trên giường, nô tì ngủ dưới đây". Nàng giải thích.
" Vì cái gì phải như vậy?" Nàng ngủ dưới đất, ta ngủ giường như thế nào có thể được?
" Vì chúng ta không thể ngủ chung giường ngài hiểu không?" Nếu như bị Hoàng Thượng phát hiện, chỉ sợ đến cái mạng nhỏ này cũng khó giữ lại nga !
Để nàng chuẩn bị cho tốt mọi thứ, ta giành trước một bước ngủ ở dưới đất “Vương gia ngài làm gì vậy?"
" Ta ngủ ở đây, ngươi ngủ trên giường."
" Kia sao có thể? Vương gia, ngài còn đang mang thương thế đó?". Nàng lo lắng nhìn ta.
" Đừng dài dòng, theo ta nói mà làm !". Không để ý nàng ta nằm xuống ngủ.
Sáng hôm sau ta ho lợi hại “Vương gia ngài không có việc gì chứ? Ta đi thỉnh đại phu". Tiểu Hương sốt ruột không thôi.
" Không cần, khụ khụ…………… Ngươi đi tìm Lãnh Nhược Tư lấy hưu Khụ……… Hưu thư, chúng ta liền lên đường".
" Vương gia ngài…………". Tiểu Hương còn muốn khuyên ta.
" Không cần nói nữa, nhanh đi đi". Nói xong liền kịch liệt khụ lên.
Tiểu Hương giúp ta uống xong chén trà nóng mới đi tìm Lãnh Nhược Tư kia. “Hoàng Thượng ngài cảm thấy hoàng hậu giống đang nói dối sao?" Đường Huy Hoàng hỏi.
" Trẫm đã nói trẫm chỉ tin tưởng những gì chính mình tận mắt thấy". Vì cái gì ánh mắt Triệt nhi lại trong suốt như vậy, giống như là vô tội? Dường như là trẫm oan uổng hắn?
" Hoàng Thượng thuộc hạ cảm thấy hoàng hậu cũng không phải là nói dối". Đường Hạo Nhiên nói ra suy nghĩ thật của chính mình.
" Vậy ngươi là nói trẫm nhìn lầm phải không?"
" Không, Hoàng Thượng cũng không nhìn lầm, chỉ sợ là Hoàng Thượng cùng Vương gia trúng kế của Tiểu Lan"
" Trúng kế? Có thể trúng cái gì kế?" Lãnh Nhược Tư không cho là đúng.
Lúc này Tiểu Hương vào đến " Hoàng Thượng, Vương gia bảo ta tới lấy hưu thư."
" Hưu thư? Trở về nói với hắn, trẫm sẽ không đưa hưu thư cho hắn, trẫm muốn cho hắn biết phụ trẫm phải trả cái giá lớn thế nào". Lãnh Nhược Tư ánh mắt hung ác nói.
Vụng trộm này đừng nói là Tiểu Hương mà đến ta nghe được cũng cảm thấy buồn cười, ta phụ hắn? Đúng thật sự là chuyện cười của thiên hạ, hảo, Lãnh Nhược Tư ngươi nói ta phụ ngươi, ta liền phụ cho ngươi xem, ta tức giận ngút trời tiêu sái ra ngoài, mà lúc này trong phòng Tiểu Lan thanh âm lạnh như băng vang lên “Chủ nhân muốn ngươi giết Mộ Dung Triệt, ngươi vì cái gì không nghe theo?"
" Thuộc hạ nghĩ nếu giết hắn không bằng việc làm cho Lãnh Nhược Tư nghĩ Mộ Dung Triệt phụ hắn sẽ tốt hơn, như vậy có thể làm cho hắn tâm thần không yên, phương hướng tấc sẽ đại loạn". Tiểu Lan giải thích.
" Là như thế sao? Ngươi không phải yêu Mộ Dung Triệt đi?" Nam nhân nhìn thẳng nàng.
" Thuộc hạ không dám". Tiểu Lan bị dọa tới phát run.
" Đó là tốt nhất, đợi lát nữa làm cho Mộ Dung Triệt uống viên thuốc này. Chủ nhân đã phân phó là muốn hắn phải chết, ta cũng thấy bất mãn với những gì ngươi làm". Nam nhân giải thích xong liền biến mất.
" Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không xong rồi, không thấy Vương gia". Không phát hiện thấy ta làm Tiểu Hương lớn tiếng quát to.
Bọn người Lãnh Nhược Tư nhanh chóng nghe tiếng mà đến " Sao lại thế này? Sao lại kêu không thấy Triệt nhi?" Lãnh Nhược Tư sốt ruột hỏi.
" Ta cũng không biết, khi ta trở về thì Vương gia đã không còn ở đây, làm sao bây giờ? Vương gia sinh bệnh lại bị thương, hắn như thế nào lại một mình ra ngoài?" Tiểu Hương liền khóc òa lên.
" Cái gì? Triệt nhi như thế nào lại sinh bệnh?". Lãnh Nhược Tư lo lắng không thôi.
" Bởi vì hôm qua Vương gia đem giường cho ta ngủ, còn mình thì ngủ dưới đất a !" Tiểu Hương giải thích.
" Vậy Vương gia hiện tại có phải hay không một mình đi ra ngoài ?" Tiểu Lan sắc mặt trắng bệch.
Tiểu Hương gật gật đầu, Tiểu Lan nghe xong bị dọa liền lui vài bước, mọi người kỳ quái nhìn nàng “Mau, mau đi tìm Vương gia, không thì hắn sẽ chết ."
" Chết? Vì cái gì a?" Tiểu Hương không rõ hỏi.
" Không cần hỏi lại , hỏi lại thì đã muộn". Nàng vội vàng xông ra ngoài.
Ta tức giận một mình đi trên đường, thật sự là nghĩ thế nào cũng sinh khí, khụ khụ…………. Hảo lạnh nga ! Ta vô hồn đi trên đường, đột nhiên bị một đám người vây quanh " Mộ Dung Triệt, hôm nay chính là ngày chết của ngươi". Nam tử áo trắng đi đầu nói.
" Ngươi là ai? Vì cớ gì lại muốn giết ta?" Mộ Dung Triệt ta kiếp trước hại ngươi sao? Ngươi như vậy lại muốn hại ta?
" Ngươi đi hỏi Diêm vương đi !" Hướng ta mà tấn công tới.
Ta tuy rằng trốn tránh nhưng như thế nào cũng không có khả năng tránh thoát, rất nhanh cánh tay của ta lại bị thương. Vậy cũng không đáng nói đến cả chân của ta cũng bị đâm đến có thương tích, làm ta không thể đứng lên. Bạch y nhân lấy kiếm hướng ta đâm đến, khi ta cho rằng mình chết chắc, Tiểu Lan từ đâu vọt lại đây ngăn cản thanh kiếm “Tiểu Lan, ngươi dám ngăn cản ta?" Bạch y nhân không thể tin được.
" Không cho phép ngươi làm thương tổn Vương gia !" Cùng hắn đánh đứng lên.
Oa ~~~~~~~~~~ thật là lợi hại nga ! so sánh với ta đúng là ………..
Liền………… Đằng đằng ta ở đây hổ thẹn cái cái gì chứ a? Vì cái gì ta lại hổ thẹn chứ? Lúc này bọn Lãnh Nhược Tư cũng chạy đến, Tiểu Lan rút thân mình ra chạy lại bên ta hỏi: " Vương gia ngài làm sao vậy?"
Sao không chính mình tự xem a? Nàng thấy ta tay cùng chân không ngừng đổ máu liền sinh khí không thôi. Lúc này một tên thích khách cầm phi tiêu ở phía sau lưng ta đâm lại, Tiểu Hương bị dọa kêu to, Tiểu Lan dùng một tay chặn phi tiêu một tay không chút lưu tình đâm hắn, Tiểu Lan lập tức đem phi tiêu rút đi ra hướng về phía tên thích khách mà phóng phi tiêu đó, thích khách chết ngay tức khắc. Ta bị dọa tới ngất đi, trước khi lâm vào hôn mê ta chỉ có một ý tưởng, đường đường là một nam tử hán ở thế kỷ 21 mà ngay cả một nữ tử cổ đại cũng không bằng là sao? Ta muốn trở về thời đại của mình, nói cho bạn bè của ta nghe, bọn họ không mắng chết ta mới là lạ, không biết là có thể như vậy không?
Chờ tới khi ta tái tỉnh lại, Lãnh Nhược Tư sốt ruột hỏi: " Ngươi không sao chứ?"
Bạn đang
" Không cần, ta đã quyết định hồi hoàng cung. Ngày mai ta sẽ đến lấy hưu thư rồi đi". Ta không muốn gặp hắn lần nào nữa.
" Vương gia ngài trăm ngàn đừng hành động theo cảm tính a ! Ngài yêu Hoàng Thượng như vậy làm thế nào có thể đi được cơ chứ?" Tiểu Hương khuyên ta.
" Vì cái gì không thể? Hắn căn bản là không tin ta, không cần nói nữa, ngủ đi !" Lòng ta phiền muộn không thôi.
Ta bắt gặp Tiểu Hương ngả người trên mặt đất nằm nghỉ, liền hỏi : " Ngươi làm gì vậy?"
" Vương gia ngài ngủ trên giường, nô tì ngủ dưới đây". Nàng giải thích.
" Vì cái gì phải như vậy?" Nàng ngủ dưới đất, ta ngủ giường như thế nào có thể được?
" Vì chúng ta không thể ngủ chung giường ngài hiểu không?" Nếu như bị Hoàng Thượng phát hiện, chỉ sợ đến cái mạng nhỏ này cũng khó giữ lại nga !
Để nàng chuẩn bị cho tốt mọi thứ, ta giành trước một bước ngủ ở dưới đất “Vương gia ngài làm gì vậy?"
" Ta ngủ ở đây, ngươi ngủ trên giường."
" Kia sao có thể? Vương gia, ngài còn đang mang thương thế đó?". Nàng lo lắng nhìn ta.
" Đừng dài dòng, theo ta nói mà làm !". Không để ý nàng ta nằm xuống ngủ.
Sáng hôm sau ta ho lợi hại “Vương gia ngài không có việc gì chứ? Ta đi thỉnh đại phu". Tiểu Hương sốt ruột không thôi.
" Không cần, khụ khụ…………… Ngươi đi tìm Lãnh Nhược Tư lấy hưu Khụ……… Hưu thư, chúng ta liền lên đường".
" Vương gia ngài…………". Tiểu Hương còn muốn khuyên ta.
" Không cần nói nữa, nhanh đi đi". Nói xong liền kịch liệt khụ lên.
Tiểu Hương giúp ta uống xong chén trà nóng mới đi tìm Lãnh Nhược Tư kia. “Hoàng Thượng ngài cảm thấy hoàng hậu giống đang nói dối sao?" Đường Huy Hoàng hỏi.
" Trẫm đã nói trẫm chỉ tin tưởng những gì chính mình tận mắt thấy". Vì cái gì ánh mắt Triệt nhi lại trong suốt như vậy, giống như là vô tội? Dường như là trẫm oan uổng hắn?
" Hoàng Thượng thuộc hạ cảm thấy hoàng hậu cũng không phải là nói dối". Đường Hạo Nhiên nói ra suy nghĩ thật của chính mình.
" Vậy ngươi là nói trẫm nhìn lầm phải không?"
" Không, Hoàng Thượng cũng không nhìn lầm, chỉ sợ là Hoàng Thượng cùng Vương gia trúng kế của Tiểu Lan"
" Trúng kế? Có thể trúng cái gì kế?" Lãnh Nhược Tư không cho là đúng.
Lúc này Tiểu Hương vào đến " Hoàng Thượng, Vương gia bảo ta tới lấy hưu thư."
" Hưu thư? Trở về nói với hắn, trẫm sẽ không đưa hưu thư cho hắn, trẫm muốn cho hắn biết phụ trẫm phải trả cái giá lớn thế nào". Lãnh Nhược Tư ánh mắt hung ác nói.
Vụng trộm này đừng nói là Tiểu Hương mà đến ta nghe được cũng cảm thấy buồn cười, ta phụ hắn? Đúng thật sự là chuyện cười của thiên hạ, hảo, Lãnh Nhược Tư ngươi nói ta phụ ngươi, ta liền phụ cho ngươi xem, ta tức giận ngút trời tiêu sái ra ngoài, mà lúc này trong phòng Tiểu Lan thanh âm lạnh như băng vang lên “Chủ nhân muốn ngươi giết Mộ Dung Triệt, ngươi vì cái gì không nghe theo?"
" Thuộc hạ nghĩ nếu giết hắn không bằng việc làm cho Lãnh Nhược Tư nghĩ Mộ Dung Triệt phụ hắn sẽ tốt hơn, như vậy có thể làm cho hắn tâm thần không yên, phương hướng tấc sẽ đại loạn". Tiểu Lan giải thích.
" Là như thế sao? Ngươi không phải yêu Mộ Dung Triệt đi?" Nam nhân nhìn thẳng nàng.
" Thuộc hạ không dám". Tiểu Lan bị dọa tới phát run.
" Đó là tốt nhất, đợi lát nữa làm cho Mộ Dung Triệt uống viên thuốc này. Chủ nhân đã phân phó là muốn hắn phải chết, ta cũng thấy bất mãn với những gì ngươi làm". Nam nhân giải thích xong liền biến mất.
" Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không xong rồi, không thấy Vương gia". Không phát hiện thấy ta làm Tiểu Hương lớn tiếng quát to.
Bọn người Lãnh Nhược Tư nhanh chóng nghe tiếng mà đến " Sao lại thế này? Sao lại kêu không thấy Triệt nhi?" Lãnh Nhược Tư sốt ruột hỏi.
" Ta cũng không biết, khi ta trở về thì Vương gia đã không còn ở đây, làm sao bây giờ? Vương gia sinh bệnh lại bị thương, hắn như thế nào lại một mình ra ngoài?" Tiểu Hương liền khóc òa lên.
" Cái gì? Triệt nhi như thế nào lại sinh bệnh?". Lãnh Nhược Tư lo lắng không thôi.
" Bởi vì hôm qua Vương gia đem giường cho ta ngủ, còn mình thì ngủ dưới đất a !" Tiểu Hương giải thích.
" Vậy Vương gia hiện tại có phải hay không một mình đi ra ngoài ?" Tiểu Lan sắc mặt trắng bệch.
Tiểu Hương gật gật đầu, Tiểu Lan nghe xong bị dọa liền lui vài bước, mọi người kỳ quái nhìn nàng “Mau, mau đi tìm Vương gia, không thì hắn sẽ chết ."
" Chết? Vì cái gì a?" Tiểu Hương không rõ hỏi.
" Không cần hỏi lại , hỏi lại thì đã muộn". Nàng vội vàng xông ra ngoài.
Ta tức giận một mình đi trên đường, thật sự là nghĩ thế nào cũng sinh khí, khụ khụ…………. Hảo lạnh nga ! Ta vô hồn đi trên đường, đột nhiên bị một đám người vây quanh " Mộ Dung Triệt, hôm nay chính là ngày chết của ngươi". Nam tử áo trắng đi đầu nói.
" Ngươi là ai? Vì cớ gì lại muốn giết ta?" Mộ Dung Triệt ta kiếp trước hại ngươi sao? Ngươi như vậy lại muốn hại ta?
" Ngươi đi hỏi Diêm vương đi !" Hướng ta mà tấn công tới.
Ta tuy rằng trốn tránh nhưng như thế nào cũng không có khả năng tránh thoát, rất nhanh cánh tay của ta lại bị thương. Vậy cũng không đáng nói đến cả chân của ta cũng bị đâm đến có thương tích, làm ta không thể đứng lên. Bạch y nhân lấy kiếm hướng ta đâm đến, khi ta cho rằng mình chết chắc, Tiểu Lan từ đâu vọt lại đây ngăn cản thanh kiếm “Tiểu Lan, ngươi dám ngăn cản ta?" Bạch y nhân không thể tin được.
" Không cho phép ngươi làm thương tổn Vương gia !" Cùng hắn đánh đứng lên.
Oa ~~~~~~~~~~ thật là lợi hại nga ! so sánh với ta đúng là ………..
Liền………… Đằng đằng ta ở đây hổ thẹn cái cái gì chứ a? Vì cái gì ta lại hổ thẹn chứ? Lúc này bọn Lãnh Nhược Tư cũng chạy đến, Tiểu Lan rút thân mình ra chạy lại bên ta hỏi: " Vương gia ngài làm sao vậy?"
Sao không chính mình tự xem a? Nàng thấy ta tay cùng chân không ngừng đổ máu liền sinh khí không thôi. Lúc này một tên thích khách cầm phi tiêu ở phía sau lưng ta đâm lại, Tiểu Hương bị dọa kêu to, Tiểu Lan dùng một tay chặn phi tiêu một tay không chút lưu tình đâm hắn, Tiểu Lan lập tức đem phi tiêu rút đi ra hướng về phía tên thích khách mà phóng phi tiêu đó, thích khách chết ngay tức khắc. Ta bị dọa tới ngất đi, trước khi lâm vào hôn mê ta chỉ có một ý tưởng, đường đường là một nam tử hán ở thế kỷ 21 mà ngay cả một nữ tử cổ đại cũng không bằng là sao? Ta muốn trở về thời đại của mình, nói cho bạn bè của ta nghe, bọn họ không mắng chết ta mới là lạ, không biết là có thể như vậy không?
Chờ tới khi ta tái tỉnh lại, Lãnh Nhược Tư sốt ruột hỏi: " Ngươi không sao chứ?"
Bạn đang
Tác giả :
Dạ Như Mộng