Thông tin truyện
Nàng bởi vì một lời nói dối mà phải chấp nhận sống ở một thời đại khác với một thân phận khác.
Hắn là đế vương của một nước lại bị một nữ nhân phát giác bí mật trị quốc.
Nàng là nữ nhân đầy mị lực, sở hữu đôi mắt hai màu, là người không cưỡng cầu trong mắt người khác. nhưng nàng chính là cái gai muốn trồng không được, muốn nhổ không xong trong mắt hắn.
Còn nữa, hắn - một kẻ mang hai thân phận.
...
Trầm Duật, ngồi ở trên cao, an tĩnh như nước, nhìn xuống nữ tử đeo mạn che đang nhảy múa trước mặt. Hắn chẳng hiểu vì sao nàng ta lại đeo mạn. Đôi lông mày nhíu lại, nhìn rõ dung nhan của nàng ta. Đáy mắt hừng hực lên một cổ lửa đỏ, muốn thiêu đốt nữ tử trước mặt.
...
"Cự Quý Phi, yêu dấu của trẫm, ngươi chính là thật sự quên hay cố tình quên? " - Trầm Duật không nhanh, không chậm nhìn vào mắt nàng ta. Cái nhìn đáng sợ bao trùm cả người Bạch Anh, khiến nàng ớn lạnh từng đợt da gà. Chưa dừng lại ở đó, hắn như tên điên lao đến, đè chặt nàng vào tường. Đáy mắt như tóe ra lửa muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
"Để rồi xem, là bổn đế cơ quyền cao, lực mạnh, hay mị phi ngươi cao tay!"
Bạch Anh sắp không thể thở, sợ đến mức nước mắt rơi thành dòng, bi thương nhìn hắn.
"Rốt cuộc ta đã làm gì ngài..."
...
Dưới gốc hoa lê, nữ tử áo trắng, xinh đẹp, như ánh trăng hôm đó. Ánh mắt buồn bã, tay nâng bình rượu cũ. Nàng nghiêng đầu dốc ngược bình rượu mai. Hóa ra, đây mới chính là lời chúc Cự Linh Nguyệt nói với nàng. Đúng vậy, sống không đau khổ, thật rất khó...
Hắn là đế vương của một nước lại bị một nữ nhân phát giác bí mật trị quốc.
Nàng là nữ nhân đầy mị lực, sở hữu đôi mắt hai màu, là người không cưỡng cầu trong mắt người khác. nhưng nàng chính là cái gai muốn trồng không được, muốn nhổ không xong trong mắt hắn.
Còn nữa, hắn - một kẻ mang hai thân phận.
...
Trầm Duật, ngồi ở trên cao, an tĩnh như nước, nhìn xuống nữ tử đeo mạn che đang nhảy múa trước mặt. Hắn chẳng hiểu vì sao nàng ta lại đeo mạn. Đôi lông mày nhíu lại, nhìn rõ dung nhan của nàng ta. Đáy mắt hừng hực lên một cổ lửa đỏ, muốn thiêu đốt nữ tử trước mặt.
...
"Cự Quý Phi, yêu dấu của trẫm, ngươi chính là thật sự quên hay cố tình quên? " - Trầm Duật không nhanh, không chậm nhìn vào mắt nàng ta. Cái nhìn đáng sợ bao trùm cả người Bạch Anh, khiến nàng ớn lạnh từng đợt da gà. Chưa dừng lại ở đó, hắn như tên điên lao đến, đè chặt nàng vào tường. Đáy mắt như tóe ra lửa muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
"Để rồi xem, là bổn đế cơ quyền cao, lực mạnh, hay mị phi ngươi cao tay!"
Bạch Anh sắp không thể thở, sợ đến mức nước mắt rơi thành dòng, bi thương nhìn hắn.
"Rốt cuộc ta đã làm gì ngài..."
...
Dưới gốc hoa lê, nữ tử áo trắng, xinh đẹp, như ánh trăng hôm đó. Ánh mắt buồn bã, tay nâng bình rượu cũ. Nàng nghiêng đầu dốc ngược bình rượu mai. Hóa ra, đây mới chính là lời chúc Cự Linh Nguyệt nói với nàng. Đúng vậy, sống không đau khổ, thật rất khó...
Bình luận
Nguyen
2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Truyện cùng thể loại
top đề xuất