Độc Sủng Manh Phi
Chương 95: Trên miệng lửa
Edit: tart_trung
Tử Lạc Vũ xoa xoa thái dương đau nhức, càng nghĩ nàng càng cảm thấy miệng mình sưng thật kỳ quái, cho dù là bị nhiệt, cũng không thể nào cả miệng đều sưng đỏ! Lại còn đỏ đều nữa chứ?
“Phụ thân, có phải người nhân lúc con ngủ, hôn miệng con không?"
Thấy Tử Lạc Vũ vạch trần hành vi của mình, trái tim Tiêu Diệc Nhiên đập thật nhanh, nhưng sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, không có chút hoảng hốt nào, giơ tay đem Tử Lạc Vũ đang ngồi trên đùi hắn kéo lên trên đệm.
“Tiểu nha đầu này, con nói gì đó? Bổn vương sao có thể là loại người như vậy?"
Tử Lạc Vũ nghiêng đầu nhìn hành động khác thường của Tiêu Diệc Nhiên, lại liếc thấy bên tai hắn đỏ lên, nàng cười nói: “Phụ thân, có phải ngườii đang chột dạ không?"
Chột dạ, nói tới chữ này Tiêu Diệc Nhiên có chút hoảng hốt, không biết này có được gọi là chột dạ không?
“Buồn cười, bổn vương có gì phải chột dạ?" vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Diệc Nhiên rất trấn định, chỉ là đôi mắt đen như mực kia hình như đang lơ đãng nhìn đi hướng khác.
Tử Lạc Vũ hừ một tiếng, tay nhỏ sờ sờ tai hắn, nói: “Phụ thân vô tâm sao, vậy sao lỗ tai lại hồng như vậy?"
Vịt chết còn mạnh miệng, nàng đã sớm nhìn ra hắn không bình thường, lại còn giả trang nữa, còn kiêu ngạo sao?
“Có không?: Vị vương gia nào đó kéo tay nhỏ của nàng xuống, đánh chết hắn cũng không thừa nhận mình chột dạ.
“Có nha! Đỏ như máu luôn". Tử Lạc Vũ dùng sức gật đầu, cười hì hì.
“Vũ nhi, tai bổn vương có chút nóng, không cần ngạc nhiên". Đúng, cái này có vẻ dùng được, trong lòng vị vương gia nào đó đang thầm nghĩ.
“Hả! KHà khà, phụ thân, tới bây giờ con còn chưa nghe nói qua có ai bị nhiệt ở tai đâu, ha ha, phụ thân, bộ dáng kiêu ngạo của ngài thật đáng yêu, còn chọc cười con". Tử Lạc Vũ ôm bụng cười to, thật khôngnghĩ tới, mỹ nam Vương gia lạnh lùng cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
“…" Vị vương gia nào đó tiếp tục giữ yên lặng.
Sau khi Tử Lạc Vũ nói toạc ra hành vi của người nào đó, miệng của nàng lành thật mau, sau khi tỉnh lại vào ngày thứ hai, bệnh trạng hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.
Quả nhiên là…
“Ai nha! Bệnh nhiệt này, chỉ cần buổi tối không bị sâu cắn, quả thật lành rất nhanh!"
Vừa nói, đôi mắt nhỏ của nàng còn cố ý nhìn chằm chằm gương mặt không được tự nhiên của Tiêu Diệc Nhiên.
Tử Lạc Vũ thấy Tiêu Diệc Nhiên không nói gì, lại chọc tiếp.
“PHụ thân, người nói xem, tối hôm qua con sâu kia đã nghĩ thông suốt rồi đúng không? không cắn Vũ nhi nữa?" Tiểu nữ nào đó nghẹo cổ, cố ý nói rất lớn chữ “Sâu", nói xong trên gương mặt nhỏ nhắn còn cười hì hì.
Còn vị Vương gia nào đó thì thẹn quá hóa giận, nói: “Làm sao bổn vương biết? Con đi hỏi con sâu kia đi".
Tử Lạc Vũ càng cười tươi hơn, tay nhỏ trèo lên cổ mỹ nam Vương gia, nói: “Con đang hỏi con sâu kia đây!"
Gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Diệc Nhiên đỏ hết lên, hất tay nhỏ của nàng đang quàng trên cổ hắnxuống, cáu giận nói: “Bổn vương hôn con còn cần phải lén lút sao? Nha đầu này, cả ngày không biết miên man suy nghĩ cái gì? thật khiến người ta không hiểu rõ được".
nói xong, ngực Tiêu Diệc Nhiên phập phồng không ngừng, có lẽ là vì tức, cũng có thể là vì chột dạ.
“Đúng vậy! Bổi tối thừa dịp lúc Vũ nhi ngủ, người nào đó có thể quang minh chính đại…" Tử Lạc Vũ còn chưa nói hết câu, đã bị Tiêu Diệc Nhiên che miệng.
“Vũ nhi, chuyện này dừng ở đây, đừng nhắc lại nữa". Trán hắn nổi gân xanh, giọng nói cũng bị đè thấp.
“Phụ thân nhận hay là không nhận?" Miệng Tử Lạc Vũ đang bị che cũng cố gắng la hét.
Con ngươi đen của Tiêu Diệc Nhiên càng thêm sâu, có chút không được tự nhiên, cuối cùng hắn nói: “Muốn người khác nhận tội nói gì cũng được? Nếu Vũ nhi nhất quyết là bổn vương làm, vậy cứ coi như do Bổn vương làm đi!"
Khóe miệng Tử Lạc Vũ co lại, thảo nê mã! Người này không chỉ vô cùng kiêu ngạo đâu! Nhất định là người phúc hắc, thẳng cũng có thể bị hắn nói thành cong, người lãnh tĩnh ít nói trước kia đều là giả bộ sao?
“Phụ thân, người toàn nói vô nghĩa". Vừa nói, Tử Lạc Vũ vừa há miệng, dùng răng nanh cắn lên tay Tiêu Diệc Nhiên.
Đáng đời, ai biểu đi mò mẩm…
“Vũ nhi, sao lại cắn bổn vương?" Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiên trầm xuống, trên tay cũng có chút đau lớn.
Tử Lạc Vũ thầm mắng một câu: Biết còn không trốn? Lần nào cũng để nàng cắn!
Tử Lạc Vũ buông lỏng ra, nhìn thấy trên tay hắn có máu, đó là kết quả của việc bị tiểu hồ ly cắn trúng.
Tiêu Diệc Nhiên lạnh mặt, vươn tay tới sát trước mặt nàng, trực tiếp để nàng nhìn hậu quả việc mình làm.
“Phụ thân, ngài cũng không thể trách Vũ Nhi, ai kêu người toàn nói chuyện vô nghĩa, còn nói chuyện nhạt nhẽo, Vũ nhi chỉ nghiến rắng, thật chỉ nghiến răng, đã muốn cằn người, người cũng biết mà, Vũ nhi thân là hồ ly, có chút thú tính cũng là chuyện bình thường…"
“…" một vị vương gia nào đó không nói gì.
Năm ngày trôi qua rất nhanh, mãi tới khi tới Tiêu Vương Phủ, Tử Lạc Vũ mới phát hiện ra một chuyện đáng ngạc nhiên, lần này nàng không bị biến thành tiểu hồ ly nữa.
Tâm tình người nào đó vô cùng sảng khoái, rốt cuộc có thể đường đường chính chính làm người, thậtkhông dễ dàng gì?
Trở lại trong phủ, Tiêu Diệc Nhiên cho nàng thân phận “Đại tiểu thư", Ngọc Lưu Ly kia thành “Nhị tiểu thư", nàng gọi là Tiêu Vũ Nhi, Ngọc Lưu Ly gọi là Tiêu Ngọc Nhi.
Tin tức về “Đại tiểu thư" Tiêu phủ vừa truyền ra, tất nhiên khiến mọi người chú ý, tất cả bắt đầu suy đoán.
“Nghe tin chưa? Nhiếp chính vương mang về một cô con gái lớn, thật sự rất giống vị Nhị tiểu thư kia". Người qua đường Giáp nói.
“Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc chúng ta thật lợi hại, mới hơn hai mươi đã có một nữ nhi mười tuổi, phần bản lĩnh kia, thật hâm mộ!" Người qua đường Ất nói.
“Mấy người thì biết gì, đó nào phải nữ nhi của Nhiếp chính Vương? rõ ràng là con dâu nuôi từ bé của hắn". Người qua đường Bính nói.
Tất cả người qua đường dừng lại, kinh ngạc nhìn BÍnh…
“Mấy người… Nhìn ta…Như vậy… Làm gì?" Người qua đường Bính nuốt nước miếng một cái.
"hắn lại có thể nghi ngờ anh hùng Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc chúng ta, các huynh đệ, đánh hắn". một người nào đó trong số dân chúng qua đường hô ta, quần chúng chen nhau đánh tới, biển người qua đường đè lấy Bính.
Tiêu Vương Phủ.
Màn đêm dần kéo xuống, đèn đuốc trong phòng thắp sáng trưng.
Tử Lạc Vũ nằm sấp trên giường, một đôi tay nhỏ chống chằm, hai bắp chân đung đưa trên không, ánh mắt linh động nhìn mỹ nam Vương gia đang tắm sau bình phong, loạng choạng hát lên:
“mỹ nam Vương gia tắm rửa, làn da rất tốt.
yêu yêu yêu yêu
Vóc người đẹp, sờ sờ thật thích.
yêu yêu yêu yêu
Mỹ nam Vương gia ngài đừng chạy
trên xoa bóp dưới sờ sờ
Trái xoa xoa, phải xoa xoa
Có rảnh lại sờ sờ tay
trên xoa bóp dưới sờ sờ
Trái xoa xoa, phải xoa xoa
Mỹ nam Vương gia ngồi một chút mới tốt"
Tiêu Diệc Nhiên đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to mắt, tiểu hồ ly hát mấy câu bỉ ổi như vậy, hắn có thể ngồi yên sao?
Rầm! Tiêu Diệc Nhiên từ trong thùng gỗ đứng dậy, khớp tay rõ ràng cầm lấy áo khoác che đi dáng người hoàn mỹ như ngọc, hắn đi vòng qua bình phong, tới chỗ tiểu cô nương đang nghêu ngao hát trêngiường.
Người nào đó thấy mỹ nam Vương gia đang đi tới, liền phóng cho hắn một ánh nhìn, ngọt ngào nói: “Phụ thân, hôm nay ngài tắm nhanh thật!"
Môi mỏng Tiêu Diệc Nhiên cong lên khiến trời đất như đang cười, nhưng lại lạnh giọng nói: “Nhờ con ban tặng".
Tử Lạc Vũ xoay người, nhảy xuống khỏi giường, nhỏ tay nhỏ chỉ hắn, miệng nhỏ nhắn nói; “Phụ thân, ý của người là gì? Nhân nhi cùng lắm chỉ hát một bài thôi! Cũng không ảnh hưởng tới việc ngài tắm rửa".
Tiêu Diệc Nhiên giữ chặt tay nhỏ của nàng, ôm nàng vào lòng, đôi mắt híp lại, nói với nàng: “Vóc người Bổn vương đẹp? Thích hợp sờ sờ?"
Tử Lạc Vũ thấy Tiêu Diệc Nhiên có vẻ có khuynh hướng nhớ nhung việc bị nàng sờ, không khỏi nuốt nước miếng một cái, tay nhỏ vẽ vòng vòng lên ngực hắn, giọng mềm nhũn nói: “ĐÚng vậy! Vóc người đẹp không cần che, sờ sờ hai cái, mọi người đều sảng khỏi, thành toàn cho gái hư, đây là việc thiện, đại thiện, ông trời sẽ đối xử tế tế với ngài".
Đây hẳn là lời do quỷ nói? Mọi người đều sảng khoái? Dáng người của Bổn vương là để cho mọi người thoải mái? Hơn nữa còn là để thành toàn gái hư? Có điều… gái hư là có ý gì?
“Phụ thân thành toàn, vậy hôm nay, con có thể thành toàn cho phụ thân không?" hắn cũng không muốn nói mấy lời vô nghĩa với nàng, trực tiếp nói vào chủ đề.
Dọa chết nàng rồi! Lời này có ý gì?
Tử Lạc Vũ đang vẽ vòng vòng trên ngực Tiêu Diệc Nhiên bỗng nhiên dừng lại, nhìn mỹ nam Vương gia với ánh mắt khó hiểu.
Tiêu Diệc Nhiên cũng cười thêm sâu sắc, ngón tay khơi mào trên xiêm y của nàng, nhẹ nhàng gãy gãy, áo nàng cũng bị cởi ra.
"Fu*k! Đùa giỡn lưu manh sao?" một người nào đó vội vàng đem quần áo bị mở ra kéo kéo lại.
Tiêu Diệc Nhiên cũng giữ lấy đôi tay nhỏ đang vội vàng của nàng, con ngươi đen nhìn thẳng vào mắt nàng, ôn nhu nói: “Còn muốn sờ sờ vóc người đẹp của phụ thân?"
Tử Lạc Vũ chớp mắt, không tự chủ được gật đầu, nàng quả thật có chút muốn…
“Làm sao chứ? Phụ thân, tay người đưa vào xiêm y con làm gì? Đùa giỡn con nhà lành sao? Tránh ra nha!" Nàng vội vã lui về sau, chống lại tay hắn.
“Chỉ co Vũ Nhi nghĩ, không cho phép phụ thân nghĩ sao?" hắn cười chúm chím nói, đưa tay vào trong xiêm y nàng, cũng không thật muốn đụng vào da thịt nàng, chỉ là cố ý muốn dọa nàng thôi.
Tiểu hồ ly háo sắc này rốt cuộc vẫn là trưởng thành một chút, biết xấu hổ, hắn thật sợ nàng vẫn như lúc năm tuổi, bộ dáng háo sắc không biết ngượng là gì.
Tử Lạc Vũ nghe hắn nói như vậy, ra vẻ có đạo lý, kết quả là…
“Vậy phụ thân, chúng ta sờ nhau đi!" Nàng liền đưa tay cởi áo khoác của mỹ nam Vương gia xuống, mộtdảng da thịt như ngọc hiện ra khiến mắt nàng mơ màng vô hạn.
trên trán Tiêu Diệc Nhiên có ba dấu chấm than thật lớn, tay đang ở trong đồ nàng run lẩy bẩy, khôngphải vì hắn kích động, mà vì tức…
thật đúng là… Sắc tâm không đổi…
Tiêu Diệc Nhiên thu tay lại, kéo lại áo khoác trên người, nghiêng người đè nàng trên giường: “Vũ nhi, nếu con muốn, sớm hay muộn ta sẽ cho con. Nhưng, Vũ nhi, co phải phải nhớ kỹ, Tiêu Vũ Nhi vĩnh viễn chỉ thuộc về Tiêu Diệc Nhiên, đối với các nam tử khác, phải cách xa một chút!"
Trong lòng Tử Lạc Vũ run lẩy bẩy, lời của mỹ nam Vương gia là có ý gì? Lời nói này vô cùng ám muội, giống như bản tính nàng hóa sắc, từ ngày nàng bị hắn nhặt về, không phải đã thuộc về hắn sao? Sao còn phải nhắc nhở nàng? Nếu nàng thật không đứng cách xa nam tử khác, hắn liền không xen vào sao.
Tuy rằng hắn là phụ thân trên danh nghĩa của nàng, nhưng nàng cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ có cuộc sống riêng của mình, chuyện sau này, ai có thể đoán trước được chứ? Chẳng may nàng yêu một nam tử còn đẹp trai hơn so với phụ thân thì sao, sao có thể cách xa người đó một chút chứ? Đây không phải đangnói chuyện không thể nào sao?
“Có nghe rõ lời ta không?" Tiêu Diệc Nhiên thấy nàng không nói lời nào, đành hỏi lại.
“Vâng! Nghe rõ". Nàng cũng không phải kẻ điếc, đương nhiên nghe rõ.
Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiên ấm lên, hắn vỗ vỗ gương mặt nhỏ của nàng, tâm tình thật tốt nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi! Phụ thân sẽ chờ con lớn lên".
Tử Lạc Vũ xoa xoa thái dương đau nhức, càng nghĩ nàng càng cảm thấy miệng mình sưng thật kỳ quái, cho dù là bị nhiệt, cũng không thể nào cả miệng đều sưng đỏ! Lại còn đỏ đều nữa chứ?
“Phụ thân, có phải người nhân lúc con ngủ, hôn miệng con không?"
Thấy Tử Lạc Vũ vạch trần hành vi của mình, trái tim Tiêu Diệc Nhiên đập thật nhanh, nhưng sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, không có chút hoảng hốt nào, giơ tay đem Tử Lạc Vũ đang ngồi trên đùi hắn kéo lên trên đệm.
“Tiểu nha đầu này, con nói gì đó? Bổn vương sao có thể là loại người như vậy?"
Tử Lạc Vũ nghiêng đầu nhìn hành động khác thường của Tiêu Diệc Nhiên, lại liếc thấy bên tai hắn đỏ lên, nàng cười nói: “Phụ thân, có phải ngườii đang chột dạ không?"
Chột dạ, nói tới chữ này Tiêu Diệc Nhiên có chút hoảng hốt, không biết này có được gọi là chột dạ không?
“Buồn cười, bổn vương có gì phải chột dạ?" vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Diệc Nhiên rất trấn định, chỉ là đôi mắt đen như mực kia hình như đang lơ đãng nhìn đi hướng khác.
Tử Lạc Vũ hừ một tiếng, tay nhỏ sờ sờ tai hắn, nói: “Phụ thân vô tâm sao, vậy sao lỗ tai lại hồng như vậy?"
Vịt chết còn mạnh miệng, nàng đã sớm nhìn ra hắn không bình thường, lại còn giả trang nữa, còn kiêu ngạo sao?
“Có không?: Vị vương gia nào đó kéo tay nhỏ của nàng xuống, đánh chết hắn cũng không thừa nhận mình chột dạ.
“Có nha! Đỏ như máu luôn". Tử Lạc Vũ dùng sức gật đầu, cười hì hì.
“Vũ nhi, tai bổn vương có chút nóng, không cần ngạc nhiên". Đúng, cái này có vẻ dùng được, trong lòng vị vương gia nào đó đang thầm nghĩ.
“Hả! KHà khà, phụ thân, tới bây giờ con còn chưa nghe nói qua có ai bị nhiệt ở tai đâu, ha ha, phụ thân, bộ dáng kiêu ngạo của ngài thật đáng yêu, còn chọc cười con". Tử Lạc Vũ ôm bụng cười to, thật khôngnghĩ tới, mỹ nam Vương gia lạnh lùng cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
“…" Vị vương gia nào đó tiếp tục giữ yên lặng.
Sau khi Tử Lạc Vũ nói toạc ra hành vi của người nào đó, miệng của nàng lành thật mau, sau khi tỉnh lại vào ngày thứ hai, bệnh trạng hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.
Quả nhiên là…
“Ai nha! Bệnh nhiệt này, chỉ cần buổi tối không bị sâu cắn, quả thật lành rất nhanh!"
Vừa nói, đôi mắt nhỏ của nàng còn cố ý nhìn chằm chằm gương mặt không được tự nhiên của Tiêu Diệc Nhiên.
Tử Lạc Vũ thấy Tiêu Diệc Nhiên không nói gì, lại chọc tiếp.
“PHụ thân, người nói xem, tối hôm qua con sâu kia đã nghĩ thông suốt rồi đúng không? không cắn Vũ nhi nữa?" Tiểu nữ nào đó nghẹo cổ, cố ý nói rất lớn chữ “Sâu", nói xong trên gương mặt nhỏ nhắn còn cười hì hì.
Còn vị Vương gia nào đó thì thẹn quá hóa giận, nói: “Làm sao bổn vương biết? Con đi hỏi con sâu kia đi".
Tử Lạc Vũ càng cười tươi hơn, tay nhỏ trèo lên cổ mỹ nam Vương gia, nói: “Con đang hỏi con sâu kia đây!"
Gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Diệc Nhiên đỏ hết lên, hất tay nhỏ của nàng đang quàng trên cổ hắnxuống, cáu giận nói: “Bổn vương hôn con còn cần phải lén lút sao? Nha đầu này, cả ngày không biết miên man suy nghĩ cái gì? thật khiến người ta không hiểu rõ được".
nói xong, ngực Tiêu Diệc Nhiên phập phồng không ngừng, có lẽ là vì tức, cũng có thể là vì chột dạ.
“Đúng vậy! Bổi tối thừa dịp lúc Vũ nhi ngủ, người nào đó có thể quang minh chính đại…" Tử Lạc Vũ còn chưa nói hết câu, đã bị Tiêu Diệc Nhiên che miệng.
“Vũ nhi, chuyện này dừng ở đây, đừng nhắc lại nữa". Trán hắn nổi gân xanh, giọng nói cũng bị đè thấp.
“Phụ thân nhận hay là không nhận?" Miệng Tử Lạc Vũ đang bị che cũng cố gắng la hét.
Con ngươi đen của Tiêu Diệc Nhiên càng thêm sâu, có chút không được tự nhiên, cuối cùng hắn nói: “Muốn người khác nhận tội nói gì cũng được? Nếu Vũ nhi nhất quyết là bổn vương làm, vậy cứ coi như do Bổn vương làm đi!"
Khóe miệng Tử Lạc Vũ co lại, thảo nê mã! Người này không chỉ vô cùng kiêu ngạo đâu! Nhất định là người phúc hắc, thẳng cũng có thể bị hắn nói thành cong, người lãnh tĩnh ít nói trước kia đều là giả bộ sao?
“Phụ thân, người toàn nói vô nghĩa". Vừa nói, Tử Lạc Vũ vừa há miệng, dùng răng nanh cắn lên tay Tiêu Diệc Nhiên.
Đáng đời, ai biểu đi mò mẩm…
“Vũ nhi, sao lại cắn bổn vương?" Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiên trầm xuống, trên tay cũng có chút đau lớn.
Tử Lạc Vũ thầm mắng một câu: Biết còn không trốn? Lần nào cũng để nàng cắn!
Tử Lạc Vũ buông lỏng ra, nhìn thấy trên tay hắn có máu, đó là kết quả của việc bị tiểu hồ ly cắn trúng.
Tiêu Diệc Nhiên lạnh mặt, vươn tay tới sát trước mặt nàng, trực tiếp để nàng nhìn hậu quả việc mình làm.
“Phụ thân, ngài cũng không thể trách Vũ Nhi, ai kêu người toàn nói chuyện vô nghĩa, còn nói chuyện nhạt nhẽo, Vũ nhi chỉ nghiến rắng, thật chỉ nghiến răng, đã muốn cằn người, người cũng biết mà, Vũ nhi thân là hồ ly, có chút thú tính cũng là chuyện bình thường…"
“…" một vị vương gia nào đó không nói gì.
Năm ngày trôi qua rất nhanh, mãi tới khi tới Tiêu Vương Phủ, Tử Lạc Vũ mới phát hiện ra một chuyện đáng ngạc nhiên, lần này nàng không bị biến thành tiểu hồ ly nữa.
Tâm tình người nào đó vô cùng sảng khoái, rốt cuộc có thể đường đường chính chính làm người, thậtkhông dễ dàng gì?
Trở lại trong phủ, Tiêu Diệc Nhiên cho nàng thân phận “Đại tiểu thư", Ngọc Lưu Ly kia thành “Nhị tiểu thư", nàng gọi là Tiêu Vũ Nhi, Ngọc Lưu Ly gọi là Tiêu Ngọc Nhi.
Tin tức về “Đại tiểu thư" Tiêu phủ vừa truyền ra, tất nhiên khiến mọi người chú ý, tất cả bắt đầu suy đoán.
“Nghe tin chưa? Nhiếp chính vương mang về một cô con gái lớn, thật sự rất giống vị Nhị tiểu thư kia". Người qua đường Giáp nói.
“Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc chúng ta thật lợi hại, mới hơn hai mươi đã có một nữ nhi mười tuổi, phần bản lĩnh kia, thật hâm mộ!" Người qua đường Ất nói.
“Mấy người thì biết gì, đó nào phải nữ nhi của Nhiếp chính Vương? rõ ràng là con dâu nuôi từ bé của hắn". Người qua đường Bính nói.
Tất cả người qua đường dừng lại, kinh ngạc nhìn BÍnh…
“Mấy người… Nhìn ta…Như vậy… Làm gì?" Người qua đường Bính nuốt nước miếng một cái.
"hắn lại có thể nghi ngờ anh hùng Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc chúng ta, các huynh đệ, đánh hắn". một người nào đó trong số dân chúng qua đường hô ta, quần chúng chen nhau đánh tới, biển người qua đường đè lấy Bính.
Tiêu Vương Phủ.
Màn đêm dần kéo xuống, đèn đuốc trong phòng thắp sáng trưng.
Tử Lạc Vũ nằm sấp trên giường, một đôi tay nhỏ chống chằm, hai bắp chân đung đưa trên không, ánh mắt linh động nhìn mỹ nam Vương gia đang tắm sau bình phong, loạng choạng hát lên:
“mỹ nam Vương gia tắm rửa, làn da rất tốt.
yêu yêu yêu yêu
Vóc người đẹp, sờ sờ thật thích.
yêu yêu yêu yêu
Mỹ nam Vương gia ngài đừng chạy
trên xoa bóp dưới sờ sờ
Trái xoa xoa, phải xoa xoa
Có rảnh lại sờ sờ tay
trên xoa bóp dưới sờ sờ
Trái xoa xoa, phải xoa xoa
Mỹ nam Vương gia ngồi một chút mới tốt"
Tiêu Diệc Nhiên đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to mắt, tiểu hồ ly hát mấy câu bỉ ổi như vậy, hắn có thể ngồi yên sao?
Rầm! Tiêu Diệc Nhiên từ trong thùng gỗ đứng dậy, khớp tay rõ ràng cầm lấy áo khoác che đi dáng người hoàn mỹ như ngọc, hắn đi vòng qua bình phong, tới chỗ tiểu cô nương đang nghêu ngao hát trêngiường.
Người nào đó thấy mỹ nam Vương gia đang đi tới, liền phóng cho hắn một ánh nhìn, ngọt ngào nói: “Phụ thân, hôm nay ngài tắm nhanh thật!"
Môi mỏng Tiêu Diệc Nhiên cong lên khiến trời đất như đang cười, nhưng lại lạnh giọng nói: “Nhờ con ban tặng".
Tử Lạc Vũ xoay người, nhảy xuống khỏi giường, nhỏ tay nhỏ chỉ hắn, miệng nhỏ nhắn nói; “Phụ thân, ý của người là gì? Nhân nhi cùng lắm chỉ hát một bài thôi! Cũng không ảnh hưởng tới việc ngài tắm rửa".
Tiêu Diệc Nhiên giữ chặt tay nhỏ của nàng, ôm nàng vào lòng, đôi mắt híp lại, nói với nàng: “Vóc người Bổn vương đẹp? Thích hợp sờ sờ?"
Tử Lạc Vũ thấy Tiêu Diệc Nhiên có vẻ có khuynh hướng nhớ nhung việc bị nàng sờ, không khỏi nuốt nước miếng một cái, tay nhỏ vẽ vòng vòng lên ngực hắn, giọng mềm nhũn nói: “ĐÚng vậy! Vóc người đẹp không cần che, sờ sờ hai cái, mọi người đều sảng khỏi, thành toàn cho gái hư, đây là việc thiện, đại thiện, ông trời sẽ đối xử tế tế với ngài".
Đây hẳn là lời do quỷ nói? Mọi người đều sảng khoái? Dáng người của Bổn vương là để cho mọi người thoải mái? Hơn nữa còn là để thành toàn gái hư? Có điều… gái hư là có ý gì?
“Phụ thân thành toàn, vậy hôm nay, con có thể thành toàn cho phụ thân không?" hắn cũng không muốn nói mấy lời vô nghĩa với nàng, trực tiếp nói vào chủ đề.
Dọa chết nàng rồi! Lời này có ý gì?
Tử Lạc Vũ đang vẽ vòng vòng trên ngực Tiêu Diệc Nhiên bỗng nhiên dừng lại, nhìn mỹ nam Vương gia với ánh mắt khó hiểu.
Tiêu Diệc Nhiên cũng cười thêm sâu sắc, ngón tay khơi mào trên xiêm y của nàng, nhẹ nhàng gãy gãy, áo nàng cũng bị cởi ra.
"Fu*k! Đùa giỡn lưu manh sao?" một người nào đó vội vàng đem quần áo bị mở ra kéo kéo lại.
Tiêu Diệc Nhiên cũng giữ lấy đôi tay nhỏ đang vội vàng của nàng, con ngươi đen nhìn thẳng vào mắt nàng, ôn nhu nói: “Còn muốn sờ sờ vóc người đẹp của phụ thân?"
Tử Lạc Vũ chớp mắt, không tự chủ được gật đầu, nàng quả thật có chút muốn…
“Làm sao chứ? Phụ thân, tay người đưa vào xiêm y con làm gì? Đùa giỡn con nhà lành sao? Tránh ra nha!" Nàng vội vã lui về sau, chống lại tay hắn.
“Chỉ co Vũ Nhi nghĩ, không cho phép phụ thân nghĩ sao?" hắn cười chúm chím nói, đưa tay vào trong xiêm y nàng, cũng không thật muốn đụng vào da thịt nàng, chỉ là cố ý muốn dọa nàng thôi.
Tiểu hồ ly háo sắc này rốt cuộc vẫn là trưởng thành một chút, biết xấu hổ, hắn thật sợ nàng vẫn như lúc năm tuổi, bộ dáng háo sắc không biết ngượng là gì.
Tử Lạc Vũ nghe hắn nói như vậy, ra vẻ có đạo lý, kết quả là…
“Vậy phụ thân, chúng ta sờ nhau đi!" Nàng liền đưa tay cởi áo khoác của mỹ nam Vương gia xuống, mộtdảng da thịt như ngọc hiện ra khiến mắt nàng mơ màng vô hạn.
trên trán Tiêu Diệc Nhiên có ba dấu chấm than thật lớn, tay đang ở trong đồ nàng run lẩy bẩy, khôngphải vì hắn kích động, mà vì tức…
thật đúng là… Sắc tâm không đổi…
Tiêu Diệc Nhiên thu tay lại, kéo lại áo khoác trên người, nghiêng người đè nàng trên giường: “Vũ nhi, nếu con muốn, sớm hay muộn ta sẽ cho con. Nhưng, Vũ nhi, co phải phải nhớ kỹ, Tiêu Vũ Nhi vĩnh viễn chỉ thuộc về Tiêu Diệc Nhiên, đối với các nam tử khác, phải cách xa một chút!"
Trong lòng Tử Lạc Vũ run lẩy bẩy, lời của mỹ nam Vương gia là có ý gì? Lời nói này vô cùng ám muội, giống như bản tính nàng hóa sắc, từ ngày nàng bị hắn nhặt về, không phải đã thuộc về hắn sao? Sao còn phải nhắc nhở nàng? Nếu nàng thật không đứng cách xa nam tử khác, hắn liền không xen vào sao.
Tuy rằng hắn là phụ thân trên danh nghĩa của nàng, nhưng nàng cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ có cuộc sống riêng của mình, chuyện sau này, ai có thể đoán trước được chứ? Chẳng may nàng yêu một nam tử còn đẹp trai hơn so với phụ thân thì sao, sao có thể cách xa người đó một chút chứ? Đây không phải đangnói chuyện không thể nào sao?
“Có nghe rõ lời ta không?" Tiêu Diệc Nhiên thấy nàng không nói lời nào, đành hỏi lại.
“Vâng! Nghe rõ". Nàng cũng không phải kẻ điếc, đương nhiên nghe rõ.
Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiên ấm lên, hắn vỗ vỗ gương mặt nhỏ của nàng, tâm tình thật tốt nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi! Phụ thân sẽ chờ con lớn lên".
Tác giả :
Ngư Gia Điện Hạ