Độc Sủng Manh Phi
Chương 63: Hình phạt tàn khốc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bàn tay to lo lắng lật toàn bộ lông thân hồ ly kiểm tra một lần, trừ trên bụng có một giọt máu đỏ tươi ra thì không còn vết thương khác.Vải bông nhúng nước, nhẹ nhàng lau thân nó, nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi của tiểu hồ ly, hắn đặt nó lên giường, bàn tay to thương tiếc đặt bên cạnh chân nó, nhìn nó đi vào giấc ngủ.Mãi đến khi tiểu hồ ly ngủ say, mặt tuấn mỹ Tiêu Diệc Nhiên liền trầm xuống, con ngươi đen xao động, chứa đầy tức giận.Đêm khuya yên tĩnh, trăng treo lơ lửng, trong hình phòng, Đổng Tuyết Nhi hai tay bị khóa bằng xích sắt, mặc ả vùng vẫy thế nào cũng không thoát được vòng sắt lạnh băng bằng huyền thiết kia.Nguyệt Sắc không muốn vào hình phòng, nơi đó tản ra âm lãnh khiến lòng người hoảng sợ, đừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân bị khóa trong này toàn thân cũng sẽ sợ hãi run rẩy.một đại hán mang ngọn đèn đi vào hình phòng, đèn dầu chiếu sáng khuôn mặt thô cuồng, trong đêm tối giống như Diêm Vương lấy mạng, khiến người ta cực kỳ sợ hãi.Mặt Đổng Tuyết Nhi run rẩy nhìn đại hán thắp ngọn đèn dầu chiếu sáng khắp hình phòng, mãi cho đến khi dung nhan tuấn mỹ bất phàm kia xuất hiện trước mặt ả, ả mới từ sợ hãi xuống bình tĩnh.“Vương gia, thiếp thân rất sợ hãi."
Nữ nhân không biết điều, đến nước này vẫn còn vọng tưởng Nhiếp Chính vương sẽ tha thứ cho ả sao.Giả vô tội, giả thương cảm, không phải tất cả mọi người đều có thể để Tiêu Diệc Nhiên sinh ra cảm giác thương tiếc ở trước mặt hắn, trừ tiểu hồ ly, hắn đối với người khác vẫn lạnh lùng,hắn khoanh tay, thân hình thẳng tắp, con ngươi đen lạnh xuyên thẳng vào Đổng Tuyết Nhi khiến ả chấn động, muốn ngụy trang để được cứu vớt.“Hành hình."
Môi mỏng vô tình, phun ra hai chữ lạnh lẽo, quyết định tình cảnh hiện tại của Đổng Tuyết Nhi.Đại hán tiến tới chỗ Đổng Tuyết Nhi, xách hai cánh tay ả lên, kéo tới bức tường đầy đinh, không để ý nữ nhân trong tay đang vũng vẫy, hắn đặt toàn bộ lưng ả gắn lên đinh tường.“A! Đau."
Đổng Tuyết Nhi kêu thảm thiết thê lương, đinh tường này không sắc nhọn mà có chút cùn, cho nên chịu “Đinh hình"
khiến lưng đau đớn vô cùng, giống như bị một cây sắt xuyên thấu qua da chui vào trong thịt.Ả kêu gào thảm thiết cũng không đạt được đồng tình của đại hắn, mắt to mi thô vẫn bình tĩnh, đối với những thứ này, hắn sớm nhìn quen rồi.Đại hán giơ hai tay Đổng Tuyết Nhi đóng lên tường, sau đó đặt hai chân của ả cắm vào đinh tường.một người phần lưng, cẳng chân đều có rất nhiều thịt và sợi cơ, đinh lại không quá dài, vừa chạm đến kinh mạch, toàn thân Đổng Tuyết Nhi bắt đầu giật giật.“Đánh gãy tay ả, cắt gân."
Dám động hồ nhi của bổn vương, hai tay kia nên sớm phế đi.Đại hắn từ trên bàn lấy lên một cái kìm, bắt đầu từ trên cổ tay ả, một kìm kẹp chặt vào thịt ả.“Vương gia, cứu mạng! Tha mạng! A! A…"
Đổng Tuyết Nhi thống khổ kêu to, cả khuôn mặt trắng xanh đầy mồ hôi.Thịt trên cổ tay ả bị xé rách đau đến khôn cùng, càng vào sâu trong da thịt đau đến lấy mạng người.“Cứu mạng? Hại Hồ nhi của bổn vương, ngươi chết không đáng tiếc."
âm thanh lạnh như băng, đem Đổng Tuyết Nhi đánh vào vực sâu.“không phải ta, Vương gia, không phải thiếp thân muốn đả thương Hồ nhi của người."
Toàn thân ả run rẩy lợi hại, càng run lưng càng đau đớn..“Là ai?"
Ánh mắt Tiêu Diệc Nhiên nghiêm lạnh, hỏi.“Là… Là… Ta không thể nói… không thể nói."
Nếu ả nói ra thì sẽ chết càng thảm hại hơn, ả không dám đắc tội chủ tử.không lấy được đáp án, con ngươi đen của Tiêu Diệc Nhiên trở nên sâu thẳm, cho dù ả không nói, hắn cũng đoán ra được là ai.Đại hắn kìm chặt gân tay ả, ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu kìm gân chân ả, nếu chặt đứt gân chân này, ả sẽ như phế nhân, đinh đâm vào lưng ả kéo ra vô số lỗ hổng, tư vị đau đớn kia, như lột da gỡ xương.“A! Vương… gia…tha…mạng."
Toàn thân Đổng Tuyết Nhi co rút đau đớn, cánh môi run rẩy.Tiêu Diệc Nhiên mặt lạnh bất động, lãnh khốc vô tình nhìn ả chịu khổ hình, dù là thê lương khóc lóc hay hơi thở mong manh,Gân chân bị cắt đứt, thân thể ả quỳ xuống, mảnh lớn da thịt bị tách đau đớn, đem ả hành hạ cơ hồ chết đi.Lúc này, ả không thể nghĩ ra cách gì cứu vãn với nam nhân vô tình kia, bị nam nhân mình yêu thương hành hạ đến chết, sao với cừu nhân hành hạ còn thống khổ gấp trăm lần.Người đó là tướng công trong lòng ả! Đều nói một ngày làm phu thê trăm ngày ân, ả bị đưa vào Tiêu Vương phủ làm thị thiếp của hắn đã mấy năm, hắn đối với ả không có chút tình cảm nào sao?không, không thể trách Vương gia, đều tại tiểu súc sinh đáng chết kia, là nó châm ngòi ly gián quan hệ của ả với Vương gia, chỉ hận ả không thể một đao giết chết tiểu súc sinh kia, để nó ruột bụng thối nát.Mặt trắng xanh mắt đỏ tươi khủng bố, trong đầu ả bắt đầu ảo tưởng đang lột da tiểu hồ ly, sau đó đập xương.“Hô hô…"
Đổng Tuyết Nhi âm trầm nở nụ cười, tiểu hồ ly đã chết, tiểu hồ ly đã chết.Cắt hết gân chân, thân thể ả mất đi lực chống đỡ, khắp lưng bị kéo xé, Đổng Tuyết Nhi liền ngất đi.“Dùng nhân sâm ngàn năm giữ lại mảng ả, đừng để ả dễ dàng chết đi như vậy."
Tiêu Diệc Nhiên lạnh băng nói, liền đi ra ngoài hình phòng.“Dạ, chủ tử."
Đại hán cung kính nói, mãi đến khi Nhiếp Chính vương đi rồi, hắn mới nhìn thoáng qua nữ nhân bị hành hạ, mặt thô hiện lên vẻ khó hiểu, hình phạt bình thường của Vương gia đều là tiên hình(dùng roi đánh), chưa bao giờ hành hạ tàn nhẫn một người như vậy, nữ nhân này tới cùng đã làm gì để Vương gia oán hận, mới rơi vào tình cảnh này?
Bàn tay to lo lắng lật toàn bộ lông thân hồ ly kiểm tra một lần, trừ trên bụng có một giọt máu đỏ tươi ra thì không còn vết thương khác.Vải bông nhúng nước, nhẹ nhàng lau thân nó, nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi của tiểu hồ ly, hắn đặt nó lên giường, bàn tay to thương tiếc đặt bên cạnh chân nó, nhìn nó đi vào giấc ngủ.Mãi đến khi tiểu hồ ly ngủ say, mặt tuấn mỹ Tiêu Diệc Nhiên liền trầm xuống, con ngươi đen xao động, chứa đầy tức giận.Đêm khuya yên tĩnh, trăng treo lơ lửng, trong hình phòng, Đổng Tuyết Nhi hai tay bị khóa bằng xích sắt, mặc ả vùng vẫy thế nào cũng không thoát được vòng sắt lạnh băng bằng huyền thiết kia.Nguyệt Sắc không muốn vào hình phòng, nơi đó tản ra âm lãnh khiến lòng người hoảng sợ, đừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân bị khóa trong này toàn thân cũng sẽ sợ hãi run rẩy.một đại hán mang ngọn đèn đi vào hình phòng, đèn dầu chiếu sáng khuôn mặt thô cuồng, trong đêm tối giống như Diêm Vương lấy mạng, khiến người ta cực kỳ sợ hãi.Mặt Đổng Tuyết Nhi run rẩy nhìn đại hán thắp ngọn đèn dầu chiếu sáng khắp hình phòng, mãi cho đến khi dung nhan tuấn mỹ bất phàm kia xuất hiện trước mặt ả, ả mới từ sợ hãi xuống bình tĩnh.“Vương gia, thiếp thân rất sợ hãi."
Nữ nhân không biết điều, đến nước này vẫn còn vọng tưởng Nhiếp Chính vương sẽ tha thứ cho ả sao.Giả vô tội, giả thương cảm, không phải tất cả mọi người đều có thể để Tiêu Diệc Nhiên sinh ra cảm giác thương tiếc ở trước mặt hắn, trừ tiểu hồ ly, hắn đối với người khác vẫn lạnh lùng,hắn khoanh tay, thân hình thẳng tắp, con ngươi đen lạnh xuyên thẳng vào Đổng Tuyết Nhi khiến ả chấn động, muốn ngụy trang để được cứu vớt.“Hành hình."
Môi mỏng vô tình, phun ra hai chữ lạnh lẽo, quyết định tình cảnh hiện tại của Đổng Tuyết Nhi.Đại hán tiến tới chỗ Đổng Tuyết Nhi, xách hai cánh tay ả lên, kéo tới bức tường đầy đinh, không để ý nữ nhân trong tay đang vũng vẫy, hắn đặt toàn bộ lưng ả gắn lên đinh tường.“A! Đau."
Đổng Tuyết Nhi kêu thảm thiết thê lương, đinh tường này không sắc nhọn mà có chút cùn, cho nên chịu “Đinh hình"
khiến lưng đau đớn vô cùng, giống như bị một cây sắt xuyên thấu qua da chui vào trong thịt.Ả kêu gào thảm thiết cũng không đạt được đồng tình của đại hắn, mắt to mi thô vẫn bình tĩnh, đối với những thứ này, hắn sớm nhìn quen rồi.Đại hán giơ hai tay Đổng Tuyết Nhi đóng lên tường, sau đó đặt hai chân của ả cắm vào đinh tường.một người phần lưng, cẳng chân đều có rất nhiều thịt và sợi cơ, đinh lại không quá dài, vừa chạm đến kinh mạch, toàn thân Đổng Tuyết Nhi bắt đầu giật giật.“Đánh gãy tay ả, cắt gân."
Dám động hồ nhi của bổn vương, hai tay kia nên sớm phế đi.Đại hắn từ trên bàn lấy lên một cái kìm, bắt đầu từ trên cổ tay ả, một kìm kẹp chặt vào thịt ả.“Vương gia, cứu mạng! Tha mạng! A! A…"
Đổng Tuyết Nhi thống khổ kêu to, cả khuôn mặt trắng xanh đầy mồ hôi.Thịt trên cổ tay ả bị xé rách đau đến khôn cùng, càng vào sâu trong da thịt đau đến lấy mạng người.“Cứu mạng? Hại Hồ nhi của bổn vương, ngươi chết không đáng tiếc."
âm thanh lạnh như băng, đem Đổng Tuyết Nhi đánh vào vực sâu.“không phải ta, Vương gia, không phải thiếp thân muốn đả thương Hồ nhi của người."
Toàn thân ả run rẩy lợi hại, càng run lưng càng đau đớn..“Là ai?"
Ánh mắt Tiêu Diệc Nhiên nghiêm lạnh, hỏi.“Là… Là… Ta không thể nói… không thể nói."
Nếu ả nói ra thì sẽ chết càng thảm hại hơn, ả không dám đắc tội chủ tử.không lấy được đáp án, con ngươi đen của Tiêu Diệc Nhiên trở nên sâu thẳm, cho dù ả không nói, hắn cũng đoán ra được là ai.Đại hắn kìm chặt gân tay ả, ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu kìm gân chân ả, nếu chặt đứt gân chân này, ả sẽ như phế nhân, đinh đâm vào lưng ả kéo ra vô số lỗ hổng, tư vị đau đớn kia, như lột da gỡ xương.“A! Vương… gia…tha…mạng."
Toàn thân Đổng Tuyết Nhi co rút đau đớn, cánh môi run rẩy.Tiêu Diệc Nhiên mặt lạnh bất động, lãnh khốc vô tình nhìn ả chịu khổ hình, dù là thê lương khóc lóc hay hơi thở mong manh,Gân chân bị cắt đứt, thân thể ả quỳ xuống, mảnh lớn da thịt bị tách đau đớn, đem ả hành hạ cơ hồ chết đi.Lúc này, ả không thể nghĩ ra cách gì cứu vãn với nam nhân vô tình kia, bị nam nhân mình yêu thương hành hạ đến chết, sao với cừu nhân hành hạ còn thống khổ gấp trăm lần.Người đó là tướng công trong lòng ả! Đều nói một ngày làm phu thê trăm ngày ân, ả bị đưa vào Tiêu Vương phủ làm thị thiếp của hắn đã mấy năm, hắn đối với ả không có chút tình cảm nào sao?không, không thể trách Vương gia, đều tại tiểu súc sinh đáng chết kia, là nó châm ngòi ly gián quan hệ của ả với Vương gia, chỉ hận ả không thể một đao giết chết tiểu súc sinh kia, để nó ruột bụng thối nát.Mặt trắng xanh mắt đỏ tươi khủng bố, trong đầu ả bắt đầu ảo tưởng đang lột da tiểu hồ ly, sau đó đập xương.“Hô hô…"
Đổng Tuyết Nhi âm trầm nở nụ cười, tiểu hồ ly đã chết, tiểu hồ ly đã chết.Cắt hết gân chân, thân thể ả mất đi lực chống đỡ, khắp lưng bị kéo xé, Đổng Tuyết Nhi liền ngất đi.“Dùng nhân sâm ngàn năm giữ lại mảng ả, đừng để ả dễ dàng chết đi như vậy."
Tiêu Diệc Nhiên lạnh băng nói, liền đi ra ngoài hình phòng.“Dạ, chủ tử."
Đại hán cung kính nói, mãi đến khi Nhiếp Chính vương đi rồi, hắn mới nhìn thoáng qua nữ nhân bị hành hạ, mặt thô hiện lên vẻ khó hiểu, hình phạt bình thường của Vương gia đều là tiên hình(dùng roi đánh), chưa bao giờ hành hạ tàn nhẫn một người như vậy, nữ nhân này tới cùng đã làm gì để Vương gia oán hận, mới rơi vào tình cảnh này?
Tác giả :
Ngư Gia Điện Hạ