Độc Sủng Manh Phi
Chương 119: Cho ngươi vui vẻ chịu đựng
Edit: tart_trung
Giờ tý.
Nhiếp chính Vương đánh xe ngựa vào Tiêu Vương Phủ, ngón tay thon dài vén mành che bằng tơ vàng khảm ngọc châu, Tiêu Diệc Nhiên một thân hàn băng đi ra.
Dưới ánh trang nhàn nhạt, mặt hắn bị ánh tráng chiếu vào giống như một khối huyền bằng ngàn năm, tỏa ra khí lạnh tới dọa người.
Tân quân Nam Việt Quốc đăng cơ, lập quốc yến, chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới hắn, lại cứng rắn mời hắn tham gia, một bữa tiệc nhìn như hồng môn yến lại không phải hồng môn yến, nhưng thật ra dọa Hiên Viên Hoành sợ hãi, bắt hắn khôngthể không cùng đi với ông ta.
Đôi chân vững vàng giẫm trên đất, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, lúc hắn đi tới phòng ngủ, gương mặt lạnh băng mới có sắc mặt tốt hơn một chút.
Tiểu hồ ly hẳn là mệt chết rồi, không biết bây giờ nàng đang tỉnh hay ngủ rồi?
hắn đẩy cửa phòng ra, ánh nến ấm áp chiếu tới, hắn đi tới trước giường, nhìn những ngón tay nho nhỏ trên giường, khí lạnh trong mắt bị sự ấm áp thay thế.
“Vũ nhi, nàng đang chơi cái gì?" Ngón tay Tiêu Diệc Nhiên sờ sờ, trông giống như là một động vật có tai, có chút giống hồ ly, cũng có chút giống chó.
Động tác Tử Lạc Vũ cứng đờ, quay mặt nhìn Tiêu Diệc Nhiên đang đứng bên giường, lúng túng bỏ sói xám trong tay ra, nàng cười ha ha nói: “đang chơi cô gái nhỏ".
“cô gái nhỏ?" Tiêu Diệc Nhiên kỳ quái hỏi nàng, tư thế của nàng trông chẳng giống chút nào…
“Phải! cô gái nhỏ đi giữa đường gặp được một sói xám lớn đáng sợ…" một người nào đó bắt đầu đùng đùng nói những lời vô nghĩa, đem việc làm của hắn biến thành sói xám bắt nạt cô gái nhỏ kể cho Tiêu Diệc Nhiên nghe.
Tiêu Diệc Nhiên nghe xong, đầu đầy hắc tuyến, tiểu nha đầu này vòng vo mắt hắn là sói xám đáng sợ sao…
“Khụ khụ, ta đi tắm trước". VỊ vương gia nào đó không được tự nhiên nói.
“A! Ta mới nói đại xói xám muốn tắm rửa, Diệc Nhiên, ngươi đừng đi! Ngươi đi nhanh như vậy làm gì?" Tiểu Vũ hô hào với bóng dáng Tiêu Diệc Nhiên, nhìn thấy hắn biến mắt ở phía bên kia bình phong, nàng che miệng len lén cười.
Rất nhanh, vị vương gia nào đó đã tắm xong, đầu tóc như tơ lụa bóng loáng đi ra khỏi bình phòng.
Tiểu hồ ly giảo hoạt nào đó nằm trên giường đã nhắm mắt lại, dường như đang ngủ rất say.
hắn khẽ cười lên giường, ôm nàng vào trong lòng, nhéo cái mũi nhỏ của nàng nói: “Biết ngươi mệt, ta không phải người hàng đêm đều đòi hỏi, đừng tiếp tục giả bộ ngủ".
Hàng mi của Tử Lạc Vũ run rẩy, nghe xong lời hắn nói, nàng hệt như con bướm xòe cánh, mắt mở to, nhếch môi cười ngọt ngào với hắn: “Giữ lời".
“Ừ". hắn gật đầu, trong con ngươi trong suốt đầy vẻ lo lắng.
Nha đầu này, thật coi hắn là một dã thú không biết thỏa mãn sao? không biết lo lắng cho thân thể nàng?
Có cam kết của Tiêu Diệc Nhiên, Tử Lạc Vũ yên tâm hơn, dán mặt vào trước ngực hắn, ngửi hương vị quen thuộc trên người hắn khiến nàng có cảm giác vô cùng an tâm, nàng có thói quen mỗi ngày đều ngủ trong tư thế này.
một tay Tiêu Diệc Nhiên ôm eo nhỏ của nàng, suy nghĩ tới những lời ban ngày nàng nhỏ giọng thì thầm, mi tâm bắt giác nhíu lại, hắn hỏi: “Vũ nhi, ngươi nói ngươi vốn không phải là hồ ly?"
“Ừ". Nàng vốn cũng đã chuẩn bị nói cho hắn biết, không có ý định lừa gạt hắn.
“Tiểu Vũ làm sao… vào trong thân thể hồ ly?" Chữ “chết" kia, hắn không nói ra lời, hắn chưa từng nghe nói tới chuyện linh hồn rời đi, nhưng chuyện chân thật lại đangphát sinh bên cạnh hắn.
Tử Lạc Vũ nghĩ tới cái chết của mình, đúng là muốn chửi bản thân tham tiện nghi nhỏmà bị thiệt thòi lớn, ai biết được tắm một cái liền chết chứ?
“ngày đó, ta đi ngâm suối nước nóng, không biết sao lại ngất đi, khi ta tỉnh lại lần nữa đã biến thành ấu hồ rồi".
Sau khi nàng tỉnh lại mỹ nam Vương gia đã tới rồi, còn dù dọa tên bắt nàng, khiến nàng hôn mê bất tỉnh…
mày Tiêu Diệc Nhiên càng nhíu chặt, ngâm suối nước nóng liền ngất đi? Vậy thân thể của nàng vẫn còn trong ôn tuyền sao?
“Vậy ôn tuyền đó ở đâu?" hắn muốn tới đem thân thể ban đầu của nàng về, vị Vương gia nào đó cân nhắc trong lòng.
Ánh mắt Tử Lạc Vũ ảm đạm, ôn tuyền kia ở chỗ có người thân của nàng.
“Ở chỗ xa một chút". Nàng sâu kín nói, nàng muốn cùng mỹ nam Vương gia thiên trường địa cửu, nhưng còn phụ thân thì làm sao bây giờ?
Tiêu Diệc Nhiên nghe được trong giọng nói của nàng tràn ngập vấn vương, hẳn là nàng muốn gặp lại người thân, bàn tay thắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, nói: “Ta cùng nàng đi về thăm một chút được không?"
Thân thể Tử Lạc Vũ khẽ run, cảm động vì sự chăm sóc của hắn, nhưng, nàng hình như không có cơ hội về thăm một lần, nếu về, thì nàng có lẽ sẽ mất đi mỹ nam Vương gia.
trên đời này không có biện pháp song toàn, có một số việc, có mất rồi mới có tới.
“Diệc Nhiên, ta không thuộc về thế giới này".
Tiêu Diệc Nhiên kinh ngạc, không thuôc về thế giới này? Ý của nàng là sao?
“Ta đến từ một nơi gọi là thế kỷ hai mươi mốt, cũng có thể nói là mấy trăm năm sau, là một quốc gia rất phát triển, nơi đó đi ra ngoài không cần xe ngựa, mà dùng ô tô, máy bay, những chỗ xe ngựa phải đi hơn mười ngày mới tới, máy bay chỉ cần mộtgiờ. Nơi đó cũng không cần nến chiếu sáng mà dùng đèn điện, treo ở trên trần, so với nến còn sáng rõ hơn…" Tử Lạc Vũ kể rõ về thế giới hiện đại, lúc nói tới máy tính có thể lên mạng được, mắt nàng sáng như tuyết, đã lâu không được vọc máy tính, nàng có chút hoài niệm cảm giác đánh bàn phím.
Tiêu Diệc Nhiên im lặng lắng nhe không lên tiếng, cho tới khi nàng nói xong, hắn vẫn đang trầm mặc, mà vòng tay ôm lấy Tử Lạc Vũ càng siết chặt hơn.
"Đau." Tử Lạc Vũ nắm lấy tay ếch đang ôm lấy eo nàng, hàng mi cong lên.
Nghe thấy nàng kêu đau, lực đạo trên tay Tiêu Diệc Nhiên mới giảm đi một chút, nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy nàng không có ý buông ra.
Tiêu Diệc Nhiên thật không hiểu nổi hắn, đây là làm sao chứ? Có gì nói thẳng ra không tốt hơn sao? Dùng sức lớn như vậy, muốn bẻ đứt hông nàng sao?
Tử Lạc Vũ buồn bực ngẩng đầu, nhưng lúc nàng nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn thìgiật nảy mình, trên gương mặt vốn luôn tĩnh lặng giờ lại có chút bối rối…
“Vũ nhi, có dù là vì nguyên nhân gì, không cho phép nàng rời khỏi ta, có nghe không?" Ánh mắt hắn trói chặt trên gương mặt nhỏ của nàng, vô cùng mạnh mẽ nói.
Tử Lạc Vũ nhìn đôi mắt ngày thường trầm lặng như biển kia, giờ phút này lại có chút bất an, nàng chôn đầu ở bả vai hắn gật gật.
“Diệc Nhiên, ta sẽ không chủ động rời đi, nhưng, ta cũng không biết được lão thiên gia thích tìm đường chết này…"
Lời của nàng còn chưa nói hết, cả người đã bị đặt trên giường, nụ hôn điên cuồng ào áo kéo tới rơi trên môi nàng.
Câu nói kế tiếp của nàng đều bị nuốt vào trong bụng, hắn không cho phép nàng lui nửa phần, hôn tới khi môi lưỡi nàng run lên mới chịu buông nàng ra.
“Sau này đừng nói mấy chuyện hư ảo nữa". Nếu ông trời đã đưa nàng tới bên cạnh hắn, vậy không có đạo lý nào mà thu về. Ai dám khiến nàng rời đi khỏi hắn, hắn sẽkhông chút do dự chém người đó, cho dù là ông trời hắn cũng không sợ.
Tử Lạc Vũ gật gật đầu, nàng cũng biết thằng nhãi Tiêu Diệc Nhiên này không nghe được nửa câu nàng rời khỏi hắn, cho dù là sự thật hắn cũng sẽ từ chối nghe nói. Sau sự bá đạo này là tình cảm vô cùng quan tâm nàng, sao nàng lại không hiểu?
“Được, sau này không nói nữa". Chuyện sau này ai cũng không biết, chi bàng đừng nghĩ tới, không để ý nữa, có thì sẽ có thôi.
Nghe Tử Lạc Vũ nói như vậy, Tiêu Diệc Nhiên giống như uống một liều thuốc an thần, tạm thời an ủi thần kinh bất an không ngừng của hắn.
“ngủ đi ! ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm đi Nam Việt Quốc". hắn nghiêng người nằm xuống, ôm nàng vào lòng.
Tử Lạc Vũ chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Tại sao phải đi Nam Việt Quốc?"
“Tân quân Nam Việt Quốc mới đăng cơ, bày quốc yến, mời Hoàng thượng và ta tới tham dự". Tiêu Diệc Nhiên nói.
“Này! Ta có thể không đi không?" Tân quân Nam Việt Quốc mời hắn, cũng không phải là mời nàng, nàng đi xem náo nhiệt cái gì chứ?
“không thể". Tiêu Diệc Nhiên không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối.
Tiểu hồ ly này vừa mới có chút động tâm với hắn, loại thời điểm này sao có thể để mình nàng ở lại trong phủ.
Tử Lạc Vũ bĩu môi, đúng là người bá đạo, bọn họ mới phát sinh không hệ không đứng đắn hai ngày, hắn liền suốt ngày nhìn nàng chằm chằm? Nàng đã nói không rời đi, tức là sẽ không chạy loạn, hắn đúng là lo lắng dư thừa…
Ngày kế, ba chiếc xe ngựa tôn thất xa hoa lên đường đi Nam Việt Quốc.
Tử Lạc Vũ và Tiêu Diệc Nhiên một chiếc, hoàng thượng Hiên Viên Hoành một mình một chiếc, Hiên Viên Lam Nghiên và Hiên Viên Tử Nghiên một chiếc.
Mười đại nội thị vệ cao cấp mặc thường phục hộ giá từ xa.
trên xe ngựa của Nhiếp chính Vương, chỉ có một mình bạn nhỏ Nguyệt Sắc đánh ngựa hộ chủ.
Lúc này, thật khiến Tử Lạc Vũ mở to mắt, Hiên Viên Hoành kia đúng là sợ chết, bán nữ cầu vin, Lam Nghiên và Tử Nghiên – 2 vị công chúa này không phải đều đưa cho tân quân Nam Việt Quốc làm phi tử chứ?
Dùng tới lại đám hỏi thế này, không thể không nói, Hiên Viên Hoành, con gái ngươi chẳng đáng bao tiền nha, lại có thể coi các nàn là rau xanh ngoài đường đưa cho tân quân Nam Việt Quốc lựa chọn.
Hiên Viên Lam Nghiên ngồi không nhúc nhích, có chút thất thần nhìn ngoài cửa sổ, biểu tình chất phác.
“Hoàng tỷ, hoảng tỷ". Hiên Viên Tử Nghiên kéo kéo góc áo Hiên Viên Lam Nghiên, nhỏ giọng gọi.
“A?’ Hiên Viên Lam Nghiên thất thần giật mình hoàn hồn.
“Hoàng tỷ, sao gần đây người thường hoảng hốt vậy> CÓ phải có chỗ nào khó chịu không?" Hiên Viên Tử Nghiên quan tâm hỏi.
Hiên Viên Lam Nghiên lắc lắc đầu, nghĩ tới nam nhân khiến nàng ta hoảng hốt, ánh mắt giống như nước vỡ đê, thi nhau trào xuống.
Hiên Viên Tử Nghiên thấy hoàng tỷ rơi lệ, nhất thời liền luống cuống tay chân, khôngbiết nên làm thế nào mới tốt.
“Hoàng tỷ, người đứng khóc! Có chuyện gì có thể nói với Tử Nghiên mà!"
Hiên Viên Tử Nghiên năm nay mười sáu xuân xanh, đúng độ tuổi nụ hoa sắp nở, gương mặt nhỏ nhắn đẹp động lòng người, giọng nói của nàng ta cũng giống như người, nhỏ nhẹ thanh thoát, êm tai dễ nghe.
Mặc dù nàng ta và Hiên Viên Lam Nghiên không phải tỷ muội cùng mẫu, nhưng tình cảm còn tốt hơn so với tỷ muội đồng bào, Hiên Viên Tử Nghiên có chuyện gì cũng rất nguyện ý đi nói với Hoàng tỷ lớn hơn nàng ta bốn tuổi.
“Tử Nghiên, lúc này muội phải giúp Hoàng tỷ một tay". Hiên Viên Lam Nghiên nắm lấy tay nhỏ của Hiên Viên Tử Nghiên, khóc nói.
“Chuyện gì Tử Nghiên có thể giúp Hoàng tỷ, muội nhất định sẽ không từ chối". Cho tới giờ Hiên Viên Tử Nghiên chưa từng thấy hoàng tỷ đau khổ như vậy, giống như có chuyện đại sự khiến trời sập xuống vậy.
“Muội muội tốt, muội đúng là muội muội tốt của ta". Hiên Viên Lam Nghiên nín khóc thành cười, chuyện này chỉ cần hoàng muội đồng ý, nàng ta không cần phải lo lắng bị gả cho quân chủ Nam Việt Quốc.
Hiên Viên Tử Nghiên lấy trong lòng ra một cái khăn tay, bỏ vào tay Hiên Viên Lam Nghiên nói: “hoàng tỷ lau mặt trước đi".
Hiên Viên Lam Nghiên cầm lấy khăn, lau đi lệ trên mặt, hít mũi một cái nói: “Muội muôi, hoàng tỷ có nam tử trong lòng".
Hiên Viên Tử Nghiên kinh ngạc một chút, lập tức trên gương mặt như hoa liền nở nụ cười, lôi kéo Hiên Viên Lam Nghiên hỏi; “hoàng tỷ, mau nói cho Tử Nghiên biết là công tử nhà nào? Tử Nghiên muốn xem thử vị công tử kia có xứng với hoàng tỷ xinh đẹp hào phóng của muội không?"
trên mặt Hiên Viên Lam Nghiên hiện lên rặng mây đỏ ửng, thẹn thùng nói: “Hay là hoàng muội đừng hỏi, chuyện này để hoàng tỷ nói không tốt lắm!"
Hiên Viên Tử Nghiên cười khanh khách không ngừng: “hoàng tỷ xấu hổ".
“Nha đầu hư, lại đi trêu ghẹo ta". Hiên Viên Lam Nghiên hờn dỗi nói.
Hiên Viên Tử Nghiên che miệng cười không ngớt…
“Tử Nghiên, lần này phụ hoàng kêu chúng ta đi Nam Việt Quốc, nói trắng ra chính là kêu chúng ta đi hòa thân, ngươi xem hoàng tỷ có người trong lòng, hoàng tỷ thật sựkhông thể…" Hiên Viên Lam Nghiên khó khăn nói.
“Ừ Ừ! Hoàng tỷ yên tâm, việc này cứ giao cho Tử Nghiên". Hiên Viên Tử Nghiên cười nói, giống như đi hòa thân là chuyện tốt vậy.
Hiên Viên Lam Nghiên có chút kinh ngạc nhìn phản ứng của Hiên Viên Tử Nghiên, hoàng muội nàng ta tính tình tuy dịu ngoan, nhưng đối với chuyện hôn nhân đại sựvẫn là có chút soi mói, tuy rằng không thoát được lợi ích trói buộc của hoàng tộc, nhưng nàng ta cũng chưa từng gặp qua quân chủ Nam Việt Quốc, cũng không nên lộ ra thần sắc vui mừng như vậy chứ!
“Tử Nghiên, muội rất muốn gả cho tân quân Nam Việt Quốc sao?" Lam Nghiên dò hỏi.
Hiên Viên Tử Nghiên lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, yếu đuối nói: “Nghe nói tân quân Nam Việt Quốc tinh thông âm luật".
Hiên Viên Lam Nghiên thầm hiểu trong lòng, hoàng muội này của nàng, vô cùng si mê đánh đàn, khó trách lại nguyện ý gả đi Nam Việt Quốc.
Như vậy vừa vặn vừa hợp tâm ý nàng ta, vừa hợp tâm ý Tử Nghiên.
Việc này cứ giải quyết như vậy, bước kế tiếp, nàng ta phải nghĩ xem làm thế nào để cướp nam nhân của nàng ta trong tay hồ mị tử kia? Đôi mắt Hiên Viên Lam Nghiên biến sâu, xem ra, nàng ta cần không từ thủ đoạn.
Buổi trưa, mọi người thường lười nhác.
Tử Lạc Vũ giống như đồng rỉ, yếu đuối ghé vào trong lòng Tiêu Diệc Nhiên ngủ gật, ghế trong xe ngựa tuy ràng được lót đệm mềm, nhưng cũng không thoải mái bằng đùi của vị vương gia nào đó, tuy rằng nàng đã không còn là con hồ ly nhỏ trước kia, nhưng vẫn có thói quen làm ổ trong lòng hắn.
Tiêu Diệc Nhiên cũng thích nàng chơi xấu ở lỳ trên người hắn, ôm lâu hơn nữa hắncũng không thấy mệt, ngược lại còn có cảm giác ngọt ngào vui sướng.
Hành trình năm ngày gần như đều là hắn ôm nàng trải qua, lúc tới Nam Việt Quốc, người nào đó mới khôi phục lại hình người, xuống xe còn nhanh hơn người khác.
đi vào hoàng cung Nam Việt Quốc, Tử Lạc Vũ cảm thấy biến hóa rất lớn, hoàng cung thị vệ bây giờ đều là gương mặt mới, đúng là có chút cảm giác cảnh còn người mất.
Tướng quân ra ngoài đón tiếp bọn họ Tử Lạc Vũ có quen, hắn không phải là lão đại của Hắc Hổ sơn trại sao, Trần Đông Ly tướng quân.
Tử Lạc Vũ cảm thấy kỳ quái, theo lý mà nói, nếu Trần Đông Ly tướng quân đánh bại Hoàng đế Nam Việt Quốc, không phải hắn ta nên tự mình xương Vương sao? Sao còn mặt quân phục tướng quân?
“nghe… uy danh Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc đã lâu, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên không giống người thường". Trần Đông Ly sang sảng nói.
Tiêu Diệc Nhiên lạnh nhạt liếc nhìn Trần Đông Ly một cái, chẳng thèm kính đáo mà ừ một tiếng, coi như đáp lại lời hắn ta.
Trần Đông Ly cũng không vì lời nói lãnh đạm của Tiêu Diệc Nhiên mà xấu hổ, ngược lại còn dùng ánh mắt như nhìn anh hung nhìn Tiêu Diệc Nhiên, ở trong lòng hắn ta, nam tử này tuy là Tướng quân Vương của địch quốc, nhưng cũng là một nam nhân vô cùng lợi hại làm cho người ta kính ngưỡng.
Đón người xong, Tử Lạc Vũ và Tiêu Diệc Nhiên liền được sắp xếp vào biệt viện thượng hạng trong hoàng cung, nghỉ ngơi để chuẩn bị tham gia quốc yến buổi tối.
Tử Lạc Vũ ngạc nhiên phát hiện, chỗ mà nàng và Tiêu Diệc Nhiên ở lần này giống như chỗ lần trước bọn họ ở.
“Mấy ngày nay đi đường xóc này, trên người đau nhức sao?" Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên hỏi.
Tử Lạc Vũ xoay eo nhỏ, nói: “Ngươi không nói còn không cảm thấy, đúng là có chút mệt mỏi".
“Nhắm mắt lại". hắn ở phía sau nàng nói.
Tử Lạc Vũ nghe lời nhắm mắt lại, một đôi tay to đặt trên vai nàng, khẽ xoa nắn bờ vai nàng, một dòng nước ấm theo vai nàng chảy vào kinh mạch trong người.
Tử Lạc Vũ đột nhiên trợn mắt, hắn đang dùng nội lực giúp bản thân nàng bớt mệt mỏi.
“Diệc Nhiên". Nàng nhỏ giọng kêu, giọng nói lộ ra vẻ xúc động.
“ngoan, nhắm mắt lại" Trong giọng nói ôn hòa của hắn hàm chứa sủng nịnh vô cùng.
Tiểu hồ ly này, hắn luyến tiếc không muốn để nàng chịu chút ủy khuất nào, cũng luyến tiếc không muốn nàng có chút không thoải mái.
“thật ra không cần hao phí nội lực như vậy". Nàng nghỉ ngơi một ngày là có thể khôi phục lại, thật không cần dùng nội lực của hắn.
“Ta vui vẻ làm như vậy". một câu nói của hắn lộ ra tất cả tình yêu với nàng, vì nàng, bất cứ chuyện gì hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Được một người nam nhân xem như bảo bối mà che chở, trong lòng Tử Lạc Vũ thấy rất ấm áp, giống như đắm chìm trong biển ấm, cả trái tim đều lộ ra vẻ xúc động.
Nàng nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận chân khí của hắn chảy trong chơ thể nàng, cơ bắp căng cứng dần dần mềm lại, xương bả vai cứng ngắc cũng thoải mái hơn, cả người giống như đang được đại xư mát xa tốt nhất thế giới phụ vụ.
Trong lòng Tử Lạc Vũ thầm nghĩ, nếu đêm nay hắn muốn ăn nàng, nàng nhất định sẽkhông từ chối, hắn đối tốt với nàng, nàng đều nhớ trong lòng.
không bao lâu, ngoài cửa vang lên giọng nói của Nguyệt Sắc.
Bạn nhỏ nói lão hoàng đế thỉnh Tiêu Diệc Nhiên đi qua một chuyến, nhiệt tình của Tử Lạc Vũ bị lão Hiên Viên Hoành kia phá không còn gì, còn một canh giờ nữa là tới quốc yến, bây giờ ông ta còn cần phải gọi mỹ nam Vương gia đi qua sao? Sợ chết cũng không cần hèn nhát như vậy chứ…
Nếu không phải mỹ nam Vương gia đem đức hạnh sợ chết nhát của lão già Hiên Viên Hoành kia nói cho nàng, nàng còn không biết hoàng đế Hiên Viên Hoành này lại thối nát tới vậy.
“Vũ nhi, ta đi trước, nếu nàng muốn ra ngoài chơi phải cẩn thận một chút, biết không?" Lúc gần đi hắn nói với nàng như vậy.
“Ha ha… đã biết". Tử Lạc Vũ cười đáp, mỹ nam Vương gia đúng là hiểu nàng nha! Ngay cả việc nàng muốn ra ngoài đi dạo cũng biết.
Tiêu Diệc Nhiên ra khỏi phòng liền dặn dò Nguyệt Sắc vài câu rồi tới chỗ Hiên Viên Hoành.
Tử Lạc Vũ đi ra khỏi phòng, hai tay khoanh trước ngực, dùng gương mặt hếch lên mười lăm độ nói với Nguyệt Sắc: “Vừa rồi gia chủ nói gì với ngươi?"
Bạn nhỏ Nguyệt Sắc cười khổ: “Ngài mới là chủ nhân của thuộc hạ".
“Cắt ~ Người đùng học con ngựa chân chó kia đi nịnh nọt ta". Đừng tưởng nàng không biết, trong lòng tên Nguyệt Sắc này, chủ nhân hắn không hề bị thay thế, hắnlàm chuyện gì cho chủ nhân hắn còn cần nàng kể thêm sao?"
“Ngựa chân chó?" Nguyệt Sắc há hốc mồm, đâu ra ngựa chân chó?
Tử Lạc Vũ lạnh giọng hừ một cái: “Ngựa chân chó có một cái tên dẽ nghe, gọi là Xích Ký".
Lúc này, bạn nhỏ Nguyệt Sắc còn ngu người hơn, Xích Ký là tuấn mã trung thành có tính tình vô cùng kiêu căng, là con ngựa phải khổ sở mà giáo huấn, sao có thể chân chó chứ?
“Tiểu chủ nhân, ngài có lầm không?" Nguyệt Sắc yếu ớt hỏi.
Tử Lạc Vũ ném cho hắn một ánh mắt xem thường, ta tận mắt thấy, còn có thể lầm sao?
“Đừng nói chuyện vớ vẩn, lúc chủ nhân ngươi gần đi, nói gì với ngươi? Mau thành thật khai báo?"
“Vương gia bảo thuộc hạ bảo vệ tiểu chủ nhân cho tốt, nếu tiểu chủ nhân thiếu nửa cọng tóc, Vương gia ngài…" Câu nói kế tiếp, Nguyệt Sắc chỉ cần nghĩ tới đã thấy sợ…
“hắn thế nào?" Tử Lạc Vũ hỏi.
“Vương gia sẽ khiến thuộc hạ cầm đầu đi gặp ngài ấy". Nguyệt Sắc thương tâm nói.
Tử Lạc Vũ bứt nửa cọng tóc trên đầu xuống, đưa tới trước mặt Nguyệt Sắc, ý bảo hắncầm.
“Tiểu chủ nhân, ngài đưa tóc cho thuộc hạ làm gì?" Đầu gỗ ngu ngốc hỏi.
“Để ngươi cầm đầu đi gặp chủ nhân ngươi". Thiếu nữ vô lương nào đó không sợ người ta chết nói/
Nguyệt Sắc hóa đá…
- ---- phân cách tuyến ----
Tử Lạc Vũ trong hoàng cung ngu ngơ đi lung tung, tuyến đường nàng chọn có vẻ là chỗ vắng lặng ít người, dọc theo đường đi nàng cũng chưa từng gặp thị vệ nào.
đi tới, đi tới, tiếng đàn đứt quảng hấp dẫn sự chú ý của nàng, hẳn là một người mới học luyện đàn.
Nghe trong chốc lát Tử Lạc Vũ đã cảm thấy không thú vị, lúc nàng chuẩn bị đi, bên trong truyền tới tiếng ai oán, giọng nói kia cực kỳ giống tỷ tỷ của Tiểu Điệp – Vân Lam Tông.
Hoàng cung Nam Việt Quốc lớn như vậy, nếu có gì khiến Tử Lạc Vũ luyến tiếc, cũng chỉ có mình thiếu nữ Vân Lam Tông này, tình thân mà nàng ta danh cho Tiểu Điệp quá lớn, rất lớn, cũng rất thảm thiết.
Tử Lạc Vũ vận khinh công bay lên đầu tường “Lam Điệp Cung", giống như tiểu hồ ly mà ẩn nấp, thăm dò theo hướng tiếng than thở truyền ra.
Giữa những loại hoa đang khoe hương, có một cía đàn cổ, rồi sau đó, là một nữ tử với gương mặt và diện mạo xinh đẹp, môi không tô mà đỏ, mi không vẽ mà nằm ngang.
Nàng mặc một thân lụa trắng vẽ mây khói, bên hông là một khối ngọc bích thượng hạng, mười ngón tay đặt trên đàn, đầu ngón tay rất nhỏ khẽ gẩy, tiếng đàn đứt quãng lại vang lên.
thật không ngờ được, Vân Lam Tông thay một bộ quần áo thôi mà đã xinh đẹp như vậy, giống hệt như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, tiên tử tốt đẹp như vậy lại bị hai tên hoàng tử súc sinh kia làm cho bẩn.
Tại sao Vân Lam Tông phải ở đây luyện đàn, lại còn thở dài? Nếu không muốn luyện thì không luyện cũng được, ép buộc bản thân làm chuyện mình không muốn, ngược lại kết quả chẳng tới đâu.
“Nữ tặc lớn mật? Lại dám trèo trên đầu tưởng Vân Lam Tông công chúa?" một thị vệ nói xong liền rút bội kiếm bên hông ra, đâm tới chỗ Tử Lạc Vũ.
Tử Lạc Vũ cả kinh, cả người trượt xuống, theo đầu tường trượt vào trong Lam Điệp Cung.
Vân Lam Tông thấy trên đầu tường có người rơi xuống cũng bị dọa nhảy dựng, khi nàng thấy một cô gái cười hiền hòa với nàng liền kinh ngạc nửa ngày không nói lời nào.
cô gái này… dung nhan cô gái này… không phải là sự kết hợp dung mạo của các côgái mà Lan tướng quân mang vào cung hiến cho quân chủ sao?
“Vân Lam Tông công chúa đừng sợ, thuộc hạ bảo vệ ngài, nữ tặc lớn mật, tiếp chiêu". THị vệ theo sau mông Tử Lạc Vũ liền trèo tưởng vào trong, kiếm và rút ra liền đâm tới Tử Lạc Vũ.
“Dừng tay". Vân Lam Tông vội vàng đứng lên, gấp gáp kêu.
Người thị vệ này cũng là một nam tử thành thật, nghe Vân Lam Tông công chúa kêu vậy, hắn liền dừng tay.
“Vân Lam Tông tỷ tỷ". Tử Lạc Vũ đi lên, thân mật kéo tay Vân Lam Tông, ngọt ngào kêu.
một tiếng Vân Lam Tông tỷ tỷ này, thật giống như Tiểu Điệp gọi nàng, thật quen thuộc…
“Vân Lam Tông tỷ tỷ, sao ngươi lại khóc?" Tử Lạc Vũ kinh ngạc hỏi, thật ra, nàng biết, Vân Lam Tông hẳn là nhớ Tiểu Điệp.
Vân Lam Tông vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, cố gắng mỉm cười nói: “Có Hạt cát bay vào trong mắt, không sao, không sao".
“À!’ Tử Lạc Vũ gật gật đầu, giống như hoàn toàn tin lời Vân Lam Tông nói.
“Ngươi tên là gì?" Bản thân Vân Lam Tông cũng không biết sao, khi nhìn thấy người thiếu nữ trước mắt này, nàng ta lại có cảm giác muốn thân cận với nàng.
“Ta gọi là Tử Lạc Vũ, Vân Lam Tông tỷ tỷ có thể gọi ta Tiểu Vũ". Tử Lạc Vũ tự giới thiệu bản thân.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, đúng là một tên hay". Giống như muội muội Tiểu Điệp của nàng vậy, tên thật dễ nghe.
“Vân Lam Tông tỷ tỷ đang tập đàn sao?" Tử Lạc Vũ cúi đầu chỉ vào cổ đàn, cười hỏi.
Mắt Vân Lam Tông nhìn thoáng qua cổ đàn, than thở nói: “Đúng vậy! QUân chủ tinh thông âm luật, ta là công chúa, cũng cần phải thành thục gảy một bản".
“Nhưng mà, luyện đàn rất khó, Vân Lam Tông tỷ tỷ luyện tới rách da rồi". Tử Lạc Vũ nâng tay nàng ấy lên, chỉ chỉ đầu ngón tay sung đỏ.
Vân Lam Tông cũng không để ý, cười cười: “Chỉ là chút thương tích nhỏ thôi".
Tử Lạc Vũ có chút đau lòng nhìn nữ nhân chẳng bao giờ quan tâm tới bản thân mình này, nàng ấy luôn đem tất cả đau khổ dấu trong lòng, yên lặng thừa nhận, để cho người khác yên tâm.
“Tiểu Vũ muội muội, ngươi đi theo ta, tỷ tỷ có chuyện nói với ngươi". Vân Lam Tông bỗng nhiên lôi kéo tay Tử Lạc Vũ, mang nàng vào trong phòng.
Tử Lạc Vũ yên tĩnh ngồi trên ghế, chờ Vân Lam Tông nói tiếp.
Vân Lam Tông đóng cửa phòng lại, đi tới, nói khẽ bên tai Tử Lạc Vũ: ‘Tiểu Vũ muội muội, muội nhớ đừng xuất hiện trước mặt quân chủ và Lan phó tướng".
“Vì sao?" Tử Lạc Vũ có chút không hiểu rõ, nàng cũng không biết quân chủ Nam Việt Quốc, vì sao không thể xuất hiện trước mặt hắn ta?
À! ĐÚng rồi, Lan phó tướng từng cầm bức họa của nàng đi quanh bắt mấy cô gáigiống nàng.
Hay là, quân chủ Nam Việt Quốc là một siêu cấp biến thái đang dòm ngó nàng?
“Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ, chỉ biết Lan phó tướng đã bắt rất nhiều cô gáigiống muội hiến cho quân chủ, mà mỗi cô gái sau khi đưa qua, trừ hai người đặc biệt giống muội, còn lại đều bỗng nhiên biến mất". Vân Lam Tông nói.
“Hai ngời đặc biệt giống ta? Vân Lam Tông tỷ tỷ, quân chủ các người có phải là mộttên biến thái không? Tại sao phải bắt mấy cô gái giống ta?" Tử Lạc Vũ nổi cả da gà,vừa nghĩ tới biến theo, nàng theo bản năng nghĩ tới vẻ mặt của đại thúc biến thái Lạp Tháp trên ti vi.
"Biến thái có nghĩa gì?" Vân Lam Tông nghi hoặc.
“Biến thái chính là vặn vẹo trong lòng, yêu thích không giống người thường, đạc biệt là mấy đại thúc có tuổi rất dễ dàng biến thái". Tử Lạc Vũ nói.
Vân Lam Tông cười một tiếng, nói: “Muội cũng không thể nhìn bề ngoài mà nói bừa, quân chủ là một người đẹp như tiên vậy, vô cùng đẹp mắt, hắn dường như cũng chưa từng chạm qua những thiếu nữ kia,nhưng cũng không biết tại sao quân chủ lại phải lưu lại hai cô gái rất giống muội kia".
Tử Lạc Vũ không đồng ý nói: “không nhất định! Có một số kẻ nhìn bề ngoài như thần tiên, nhưng trong tâm lại bẩn thỉu, không muốn người khác biết được yêu thích của mình, hắn ta ngấm ngấm làm việc, ai cũng không biết’.
“Tiểu Vũ, nếu muội không tin, tỷ tỷ lén mang muội đi nhìn quân chủ nhé?" Vân Lam Tông cũng không tranh với Tử Lạc Vũ, không chính mắt thấy, Tiểu Vũ có lẽ cũng không tin nàng.
“Nhìn lén? Chẳng may bị phát hiện thì sao?" Có thể bắt nàng đi luôn không? Nhưng mà không sao, nàng theo chân mỹ nam Vương gia tới đây, cho dù bị phát hiện, quân chủ Nam Việt Quốc cũng không dám làm gì nàng.
“Đúng vậy! CŨng không cần đi xem, chẳng may bị phát hiện, không phải là ta hại Tiểu Vũ sao?" Vân Lam Tông thầm mắng mình không lo lắng chu toàn, thiếu nữa là hại Tiểu Vũ.
*** *** ***
trên Kim Loan Điện rộng lớn.
Vốn là chỗ để triều thần đàn bái, là chỗ lâm triều thì lúc này, Lan tướng quân kéo mười thiếu nữ bị trói cổ tay đi vào.
Mười thiếu nữ ước chừng tầm mười sáu tuổi, trừ việc cổ tay bị tơ vàng trói nối lại với nhau, xiêm y bên ngoài đều mặc màu vàng nhạt, gương mặt nhỏ nhắn cũng được lau sạch sẽ.
“Quân chủ, đây là mười thiếu nữ mới, thỉnh ngài xem qua". Lan Tướng quân vô cùng cung kính nói.
Nam tử một thân long bào, dáng người trong trẻo lạnh lùng quanh lại nhìn, đôi mắt đen như hoa như nguyệt của hắn đảo qua mặt mười người này, không một thiếu nữ nào có thể khiến đôi mắt của hắn cuộn sóng.
Nhưng thật ra mười cô gái kia, lúc trước còn liều chết không chịu tới đây, khi bọn họ trộm nhìn thấy dung mạo của Quân chủ thì cả hô hấp cũng muốn ngừng lại, gương mặt hắn giống như nguyệt thần trên trời, lạnh lùng lại tỏa ra những vầng sáng vàng khiến người ta không muốn dời mắt, các nàng thật là bị hiến cho nam tử này sao? Đây không phải là đang nằm mơ chứ?
“Mang đi". hắn lạnh lùng nói, cả người đều tản mác ra cảm giác lạnh bạc,giống như thế giới của hắn không dung nhập được bất kỳ kẻ nào tiến vào.
“Dạ, quân chủ". Trong lòng Lan tướng quân thở dài,thành chủ vì muốn lấy lòng quân chủ, vô cùng nhọc lòng, nhưng nhiều thiếu nữ như vậy, lại không có người nào có thể khiến Quân chủ để vào mắt.
Lan tướng quân xoay người rời đi, sau lưng lại truyền tới thanh âm lãnh đạm.
“Về sau, đừng tìm những nữ nhân thấp kém này làm bẩn mắt trẫm".
Trong lòng Lan tướng quân cả kinh, không dám chống lại, nói: “Dạ, Quân chủ".
*** *** ***
Tác giả có lời muốn nói: Nếu quân chủ nhìn thấy tiểu hồ ly lớn lên sẽ có bộ dáng thế nào? Ngày mai tiếp tục…
Giờ tý.
Nhiếp chính Vương đánh xe ngựa vào Tiêu Vương Phủ, ngón tay thon dài vén mành che bằng tơ vàng khảm ngọc châu, Tiêu Diệc Nhiên một thân hàn băng đi ra.
Dưới ánh trang nhàn nhạt, mặt hắn bị ánh tráng chiếu vào giống như một khối huyền bằng ngàn năm, tỏa ra khí lạnh tới dọa người.
Tân quân Nam Việt Quốc đăng cơ, lập quốc yến, chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới hắn, lại cứng rắn mời hắn tham gia, một bữa tiệc nhìn như hồng môn yến lại không phải hồng môn yến, nhưng thật ra dọa Hiên Viên Hoành sợ hãi, bắt hắn khôngthể không cùng đi với ông ta.
Đôi chân vững vàng giẫm trên đất, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, lúc hắn đi tới phòng ngủ, gương mặt lạnh băng mới có sắc mặt tốt hơn một chút.
Tiểu hồ ly hẳn là mệt chết rồi, không biết bây giờ nàng đang tỉnh hay ngủ rồi?
hắn đẩy cửa phòng ra, ánh nến ấm áp chiếu tới, hắn đi tới trước giường, nhìn những ngón tay nho nhỏ trên giường, khí lạnh trong mắt bị sự ấm áp thay thế.
“Vũ nhi, nàng đang chơi cái gì?" Ngón tay Tiêu Diệc Nhiên sờ sờ, trông giống như là một động vật có tai, có chút giống hồ ly, cũng có chút giống chó.
Động tác Tử Lạc Vũ cứng đờ, quay mặt nhìn Tiêu Diệc Nhiên đang đứng bên giường, lúng túng bỏ sói xám trong tay ra, nàng cười ha ha nói: “đang chơi cô gái nhỏ".
“cô gái nhỏ?" Tiêu Diệc Nhiên kỳ quái hỏi nàng, tư thế của nàng trông chẳng giống chút nào…
“Phải! cô gái nhỏ đi giữa đường gặp được một sói xám lớn đáng sợ…" một người nào đó bắt đầu đùng đùng nói những lời vô nghĩa, đem việc làm của hắn biến thành sói xám bắt nạt cô gái nhỏ kể cho Tiêu Diệc Nhiên nghe.
Tiêu Diệc Nhiên nghe xong, đầu đầy hắc tuyến, tiểu nha đầu này vòng vo mắt hắn là sói xám đáng sợ sao…
“Khụ khụ, ta đi tắm trước". VỊ vương gia nào đó không được tự nhiên nói.
“A! Ta mới nói đại xói xám muốn tắm rửa, Diệc Nhiên, ngươi đừng đi! Ngươi đi nhanh như vậy làm gì?" Tiểu Vũ hô hào với bóng dáng Tiêu Diệc Nhiên, nhìn thấy hắn biến mắt ở phía bên kia bình phong, nàng che miệng len lén cười.
Rất nhanh, vị vương gia nào đó đã tắm xong, đầu tóc như tơ lụa bóng loáng đi ra khỏi bình phòng.
Tiểu hồ ly giảo hoạt nào đó nằm trên giường đã nhắm mắt lại, dường như đang ngủ rất say.
hắn khẽ cười lên giường, ôm nàng vào trong lòng, nhéo cái mũi nhỏ của nàng nói: “Biết ngươi mệt, ta không phải người hàng đêm đều đòi hỏi, đừng tiếp tục giả bộ ngủ".
Hàng mi của Tử Lạc Vũ run rẩy, nghe xong lời hắn nói, nàng hệt như con bướm xòe cánh, mắt mở to, nhếch môi cười ngọt ngào với hắn: “Giữ lời".
“Ừ". hắn gật đầu, trong con ngươi trong suốt đầy vẻ lo lắng.
Nha đầu này, thật coi hắn là một dã thú không biết thỏa mãn sao? không biết lo lắng cho thân thể nàng?
Có cam kết của Tiêu Diệc Nhiên, Tử Lạc Vũ yên tâm hơn, dán mặt vào trước ngực hắn, ngửi hương vị quen thuộc trên người hắn khiến nàng có cảm giác vô cùng an tâm, nàng có thói quen mỗi ngày đều ngủ trong tư thế này.
một tay Tiêu Diệc Nhiên ôm eo nhỏ của nàng, suy nghĩ tới những lời ban ngày nàng nhỏ giọng thì thầm, mi tâm bắt giác nhíu lại, hắn hỏi: “Vũ nhi, ngươi nói ngươi vốn không phải là hồ ly?"
“Ừ". Nàng vốn cũng đã chuẩn bị nói cho hắn biết, không có ý định lừa gạt hắn.
“Tiểu Vũ làm sao… vào trong thân thể hồ ly?" Chữ “chết" kia, hắn không nói ra lời, hắn chưa từng nghe nói tới chuyện linh hồn rời đi, nhưng chuyện chân thật lại đangphát sinh bên cạnh hắn.
Tử Lạc Vũ nghĩ tới cái chết của mình, đúng là muốn chửi bản thân tham tiện nghi nhỏmà bị thiệt thòi lớn, ai biết được tắm một cái liền chết chứ?
“ngày đó, ta đi ngâm suối nước nóng, không biết sao lại ngất đi, khi ta tỉnh lại lần nữa đã biến thành ấu hồ rồi".
Sau khi nàng tỉnh lại mỹ nam Vương gia đã tới rồi, còn dù dọa tên bắt nàng, khiến nàng hôn mê bất tỉnh…
mày Tiêu Diệc Nhiên càng nhíu chặt, ngâm suối nước nóng liền ngất đi? Vậy thân thể của nàng vẫn còn trong ôn tuyền sao?
“Vậy ôn tuyền đó ở đâu?" hắn muốn tới đem thân thể ban đầu của nàng về, vị Vương gia nào đó cân nhắc trong lòng.
Ánh mắt Tử Lạc Vũ ảm đạm, ôn tuyền kia ở chỗ có người thân của nàng.
“Ở chỗ xa một chút". Nàng sâu kín nói, nàng muốn cùng mỹ nam Vương gia thiên trường địa cửu, nhưng còn phụ thân thì làm sao bây giờ?
Tiêu Diệc Nhiên nghe được trong giọng nói của nàng tràn ngập vấn vương, hẳn là nàng muốn gặp lại người thân, bàn tay thắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, nói: “Ta cùng nàng đi về thăm một chút được không?"
Thân thể Tử Lạc Vũ khẽ run, cảm động vì sự chăm sóc của hắn, nhưng, nàng hình như không có cơ hội về thăm một lần, nếu về, thì nàng có lẽ sẽ mất đi mỹ nam Vương gia.
trên đời này không có biện pháp song toàn, có một số việc, có mất rồi mới có tới.
“Diệc Nhiên, ta không thuộc về thế giới này".
Tiêu Diệc Nhiên kinh ngạc, không thuôc về thế giới này? Ý của nàng là sao?
“Ta đến từ một nơi gọi là thế kỷ hai mươi mốt, cũng có thể nói là mấy trăm năm sau, là một quốc gia rất phát triển, nơi đó đi ra ngoài không cần xe ngựa, mà dùng ô tô, máy bay, những chỗ xe ngựa phải đi hơn mười ngày mới tới, máy bay chỉ cần mộtgiờ. Nơi đó cũng không cần nến chiếu sáng mà dùng đèn điện, treo ở trên trần, so với nến còn sáng rõ hơn…" Tử Lạc Vũ kể rõ về thế giới hiện đại, lúc nói tới máy tính có thể lên mạng được, mắt nàng sáng như tuyết, đã lâu không được vọc máy tính, nàng có chút hoài niệm cảm giác đánh bàn phím.
Tiêu Diệc Nhiên im lặng lắng nhe không lên tiếng, cho tới khi nàng nói xong, hắn vẫn đang trầm mặc, mà vòng tay ôm lấy Tử Lạc Vũ càng siết chặt hơn.
"Đau." Tử Lạc Vũ nắm lấy tay ếch đang ôm lấy eo nàng, hàng mi cong lên.
Nghe thấy nàng kêu đau, lực đạo trên tay Tiêu Diệc Nhiên mới giảm đi một chút, nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy nàng không có ý buông ra.
Tiêu Diệc Nhiên thật không hiểu nổi hắn, đây là làm sao chứ? Có gì nói thẳng ra không tốt hơn sao? Dùng sức lớn như vậy, muốn bẻ đứt hông nàng sao?
Tử Lạc Vũ buồn bực ngẩng đầu, nhưng lúc nàng nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn thìgiật nảy mình, trên gương mặt vốn luôn tĩnh lặng giờ lại có chút bối rối…
“Vũ nhi, có dù là vì nguyên nhân gì, không cho phép nàng rời khỏi ta, có nghe không?" Ánh mắt hắn trói chặt trên gương mặt nhỏ của nàng, vô cùng mạnh mẽ nói.
Tử Lạc Vũ nhìn đôi mắt ngày thường trầm lặng như biển kia, giờ phút này lại có chút bất an, nàng chôn đầu ở bả vai hắn gật gật.
“Diệc Nhiên, ta sẽ không chủ động rời đi, nhưng, ta cũng không biết được lão thiên gia thích tìm đường chết này…"
Lời của nàng còn chưa nói hết, cả người đã bị đặt trên giường, nụ hôn điên cuồng ào áo kéo tới rơi trên môi nàng.
Câu nói kế tiếp của nàng đều bị nuốt vào trong bụng, hắn không cho phép nàng lui nửa phần, hôn tới khi môi lưỡi nàng run lên mới chịu buông nàng ra.
“Sau này đừng nói mấy chuyện hư ảo nữa". Nếu ông trời đã đưa nàng tới bên cạnh hắn, vậy không có đạo lý nào mà thu về. Ai dám khiến nàng rời đi khỏi hắn, hắn sẽkhông chút do dự chém người đó, cho dù là ông trời hắn cũng không sợ.
Tử Lạc Vũ gật gật đầu, nàng cũng biết thằng nhãi Tiêu Diệc Nhiên này không nghe được nửa câu nàng rời khỏi hắn, cho dù là sự thật hắn cũng sẽ từ chối nghe nói. Sau sự bá đạo này là tình cảm vô cùng quan tâm nàng, sao nàng lại không hiểu?
“Được, sau này không nói nữa". Chuyện sau này ai cũng không biết, chi bàng đừng nghĩ tới, không để ý nữa, có thì sẽ có thôi.
Nghe Tử Lạc Vũ nói như vậy, Tiêu Diệc Nhiên giống như uống một liều thuốc an thần, tạm thời an ủi thần kinh bất an không ngừng của hắn.
“ngủ đi ! ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm đi Nam Việt Quốc". hắn nghiêng người nằm xuống, ôm nàng vào lòng.
Tử Lạc Vũ chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Tại sao phải đi Nam Việt Quốc?"
“Tân quân Nam Việt Quốc mới đăng cơ, bày quốc yến, mời Hoàng thượng và ta tới tham dự". Tiêu Diệc Nhiên nói.
“Này! Ta có thể không đi không?" Tân quân Nam Việt Quốc mời hắn, cũng không phải là mời nàng, nàng đi xem náo nhiệt cái gì chứ?
“không thể". Tiêu Diệc Nhiên không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối.
Tiểu hồ ly này vừa mới có chút động tâm với hắn, loại thời điểm này sao có thể để mình nàng ở lại trong phủ.
Tử Lạc Vũ bĩu môi, đúng là người bá đạo, bọn họ mới phát sinh không hệ không đứng đắn hai ngày, hắn liền suốt ngày nhìn nàng chằm chằm? Nàng đã nói không rời đi, tức là sẽ không chạy loạn, hắn đúng là lo lắng dư thừa…
Ngày kế, ba chiếc xe ngựa tôn thất xa hoa lên đường đi Nam Việt Quốc.
Tử Lạc Vũ và Tiêu Diệc Nhiên một chiếc, hoàng thượng Hiên Viên Hoành một mình một chiếc, Hiên Viên Lam Nghiên và Hiên Viên Tử Nghiên một chiếc.
Mười đại nội thị vệ cao cấp mặc thường phục hộ giá từ xa.
trên xe ngựa của Nhiếp chính Vương, chỉ có một mình bạn nhỏ Nguyệt Sắc đánh ngựa hộ chủ.
Lúc này, thật khiến Tử Lạc Vũ mở to mắt, Hiên Viên Hoành kia đúng là sợ chết, bán nữ cầu vin, Lam Nghiên và Tử Nghiên – 2 vị công chúa này không phải đều đưa cho tân quân Nam Việt Quốc làm phi tử chứ?
Dùng tới lại đám hỏi thế này, không thể không nói, Hiên Viên Hoành, con gái ngươi chẳng đáng bao tiền nha, lại có thể coi các nàn là rau xanh ngoài đường đưa cho tân quân Nam Việt Quốc lựa chọn.
Hiên Viên Lam Nghiên ngồi không nhúc nhích, có chút thất thần nhìn ngoài cửa sổ, biểu tình chất phác.
“Hoàng tỷ, hoảng tỷ". Hiên Viên Tử Nghiên kéo kéo góc áo Hiên Viên Lam Nghiên, nhỏ giọng gọi.
“A?’ Hiên Viên Lam Nghiên thất thần giật mình hoàn hồn.
“Hoàng tỷ, sao gần đây người thường hoảng hốt vậy> CÓ phải có chỗ nào khó chịu không?" Hiên Viên Tử Nghiên quan tâm hỏi.
Hiên Viên Lam Nghiên lắc lắc đầu, nghĩ tới nam nhân khiến nàng ta hoảng hốt, ánh mắt giống như nước vỡ đê, thi nhau trào xuống.
Hiên Viên Tử Nghiên thấy hoàng tỷ rơi lệ, nhất thời liền luống cuống tay chân, khôngbiết nên làm thế nào mới tốt.
“Hoàng tỷ, người đứng khóc! Có chuyện gì có thể nói với Tử Nghiên mà!"
Hiên Viên Tử Nghiên năm nay mười sáu xuân xanh, đúng độ tuổi nụ hoa sắp nở, gương mặt nhỏ nhắn đẹp động lòng người, giọng nói của nàng ta cũng giống như người, nhỏ nhẹ thanh thoát, êm tai dễ nghe.
Mặc dù nàng ta và Hiên Viên Lam Nghiên không phải tỷ muội cùng mẫu, nhưng tình cảm còn tốt hơn so với tỷ muội đồng bào, Hiên Viên Tử Nghiên có chuyện gì cũng rất nguyện ý đi nói với Hoàng tỷ lớn hơn nàng ta bốn tuổi.
“Tử Nghiên, lúc này muội phải giúp Hoàng tỷ một tay". Hiên Viên Lam Nghiên nắm lấy tay nhỏ của Hiên Viên Tử Nghiên, khóc nói.
“Chuyện gì Tử Nghiên có thể giúp Hoàng tỷ, muội nhất định sẽ không từ chối". Cho tới giờ Hiên Viên Tử Nghiên chưa từng thấy hoàng tỷ đau khổ như vậy, giống như có chuyện đại sự khiến trời sập xuống vậy.
“Muội muội tốt, muội đúng là muội muội tốt của ta". Hiên Viên Lam Nghiên nín khóc thành cười, chuyện này chỉ cần hoàng muội đồng ý, nàng ta không cần phải lo lắng bị gả cho quân chủ Nam Việt Quốc.
Hiên Viên Tử Nghiên lấy trong lòng ra một cái khăn tay, bỏ vào tay Hiên Viên Lam Nghiên nói: “hoàng tỷ lau mặt trước đi".
Hiên Viên Lam Nghiên cầm lấy khăn, lau đi lệ trên mặt, hít mũi một cái nói: “Muội muôi, hoàng tỷ có nam tử trong lòng".
Hiên Viên Tử Nghiên kinh ngạc một chút, lập tức trên gương mặt như hoa liền nở nụ cười, lôi kéo Hiên Viên Lam Nghiên hỏi; “hoàng tỷ, mau nói cho Tử Nghiên biết là công tử nhà nào? Tử Nghiên muốn xem thử vị công tử kia có xứng với hoàng tỷ xinh đẹp hào phóng của muội không?"
trên mặt Hiên Viên Lam Nghiên hiện lên rặng mây đỏ ửng, thẹn thùng nói: “Hay là hoàng muội đừng hỏi, chuyện này để hoàng tỷ nói không tốt lắm!"
Hiên Viên Tử Nghiên cười khanh khách không ngừng: “hoàng tỷ xấu hổ".
“Nha đầu hư, lại đi trêu ghẹo ta". Hiên Viên Lam Nghiên hờn dỗi nói.
Hiên Viên Tử Nghiên che miệng cười không ngớt…
“Tử Nghiên, lần này phụ hoàng kêu chúng ta đi Nam Việt Quốc, nói trắng ra chính là kêu chúng ta đi hòa thân, ngươi xem hoàng tỷ có người trong lòng, hoàng tỷ thật sựkhông thể…" Hiên Viên Lam Nghiên khó khăn nói.
“Ừ Ừ! Hoàng tỷ yên tâm, việc này cứ giao cho Tử Nghiên". Hiên Viên Tử Nghiên cười nói, giống như đi hòa thân là chuyện tốt vậy.
Hiên Viên Lam Nghiên có chút kinh ngạc nhìn phản ứng của Hiên Viên Tử Nghiên, hoàng muội nàng ta tính tình tuy dịu ngoan, nhưng đối với chuyện hôn nhân đại sựvẫn là có chút soi mói, tuy rằng không thoát được lợi ích trói buộc của hoàng tộc, nhưng nàng ta cũng chưa từng gặp qua quân chủ Nam Việt Quốc, cũng không nên lộ ra thần sắc vui mừng như vậy chứ!
“Tử Nghiên, muội rất muốn gả cho tân quân Nam Việt Quốc sao?" Lam Nghiên dò hỏi.
Hiên Viên Tử Nghiên lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, yếu đuối nói: “Nghe nói tân quân Nam Việt Quốc tinh thông âm luật".
Hiên Viên Lam Nghiên thầm hiểu trong lòng, hoàng muội này của nàng, vô cùng si mê đánh đàn, khó trách lại nguyện ý gả đi Nam Việt Quốc.
Như vậy vừa vặn vừa hợp tâm ý nàng ta, vừa hợp tâm ý Tử Nghiên.
Việc này cứ giải quyết như vậy, bước kế tiếp, nàng ta phải nghĩ xem làm thế nào để cướp nam nhân của nàng ta trong tay hồ mị tử kia? Đôi mắt Hiên Viên Lam Nghiên biến sâu, xem ra, nàng ta cần không từ thủ đoạn.
Buổi trưa, mọi người thường lười nhác.
Tử Lạc Vũ giống như đồng rỉ, yếu đuối ghé vào trong lòng Tiêu Diệc Nhiên ngủ gật, ghế trong xe ngựa tuy ràng được lót đệm mềm, nhưng cũng không thoải mái bằng đùi của vị vương gia nào đó, tuy rằng nàng đã không còn là con hồ ly nhỏ trước kia, nhưng vẫn có thói quen làm ổ trong lòng hắn.
Tiêu Diệc Nhiên cũng thích nàng chơi xấu ở lỳ trên người hắn, ôm lâu hơn nữa hắncũng không thấy mệt, ngược lại còn có cảm giác ngọt ngào vui sướng.
Hành trình năm ngày gần như đều là hắn ôm nàng trải qua, lúc tới Nam Việt Quốc, người nào đó mới khôi phục lại hình người, xuống xe còn nhanh hơn người khác.
đi vào hoàng cung Nam Việt Quốc, Tử Lạc Vũ cảm thấy biến hóa rất lớn, hoàng cung thị vệ bây giờ đều là gương mặt mới, đúng là có chút cảm giác cảnh còn người mất.
Tướng quân ra ngoài đón tiếp bọn họ Tử Lạc Vũ có quen, hắn không phải là lão đại của Hắc Hổ sơn trại sao, Trần Đông Ly tướng quân.
Tử Lạc Vũ cảm thấy kỳ quái, theo lý mà nói, nếu Trần Đông Ly tướng quân đánh bại Hoàng đế Nam Việt Quốc, không phải hắn ta nên tự mình xương Vương sao? Sao còn mặt quân phục tướng quân?
“nghe… uy danh Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc đã lâu, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên không giống người thường". Trần Đông Ly sang sảng nói.
Tiêu Diệc Nhiên lạnh nhạt liếc nhìn Trần Đông Ly một cái, chẳng thèm kính đáo mà ừ một tiếng, coi như đáp lại lời hắn ta.
Trần Đông Ly cũng không vì lời nói lãnh đạm của Tiêu Diệc Nhiên mà xấu hổ, ngược lại còn dùng ánh mắt như nhìn anh hung nhìn Tiêu Diệc Nhiên, ở trong lòng hắn ta, nam tử này tuy là Tướng quân Vương của địch quốc, nhưng cũng là một nam nhân vô cùng lợi hại làm cho người ta kính ngưỡng.
Đón người xong, Tử Lạc Vũ và Tiêu Diệc Nhiên liền được sắp xếp vào biệt viện thượng hạng trong hoàng cung, nghỉ ngơi để chuẩn bị tham gia quốc yến buổi tối.
Tử Lạc Vũ ngạc nhiên phát hiện, chỗ mà nàng và Tiêu Diệc Nhiên ở lần này giống như chỗ lần trước bọn họ ở.
“Mấy ngày nay đi đường xóc này, trên người đau nhức sao?" Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên hỏi.
Tử Lạc Vũ xoay eo nhỏ, nói: “Ngươi không nói còn không cảm thấy, đúng là có chút mệt mỏi".
“Nhắm mắt lại". hắn ở phía sau nàng nói.
Tử Lạc Vũ nghe lời nhắm mắt lại, một đôi tay to đặt trên vai nàng, khẽ xoa nắn bờ vai nàng, một dòng nước ấm theo vai nàng chảy vào kinh mạch trong người.
Tử Lạc Vũ đột nhiên trợn mắt, hắn đang dùng nội lực giúp bản thân nàng bớt mệt mỏi.
“Diệc Nhiên". Nàng nhỏ giọng kêu, giọng nói lộ ra vẻ xúc động.
“ngoan, nhắm mắt lại" Trong giọng nói ôn hòa của hắn hàm chứa sủng nịnh vô cùng.
Tiểu hồ ly này, hắn luyến tiếc không muốn để nàng chịu chút ủy khuất nào, cũng luyến tiếc không muốn nàng có chút không thoải mái.
“thật ra không cần hao phí nội lực như vậy". Nàng nghỉ ngơi một ngày là có thể khôi phục lại, thật không cần dùng nội lực của hắn.
“Ta vui vẻ làm như vậy". một câu nói của hắn lộ ra tất cả tình yêu với nàng, vì nàng, bất cứ chuyện gì hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Được một người nam nhân xem như bảo bối mà che chở, trong lòng Tử Lạc Vũ thấy rất ấm áp, giống như đắm chìm trong biển ấm, cả trái tim đều lộ ra vẻ xúc động.
Nàng nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận chân khí của hắn chảy trong chơ thể nàng, cơ bắp căng cứng dần dần mềm lại, xương bả vai cứng ngắc cũng thoải mái hơn, cả người giống như đang được đại xư mát xa tốt nhất thế giới phụ vụ.
Trong lòng Tử Lạc Vũ thầm nghĩ, nếu đêm nay hắn muốn ăn nàng, nàng nhất định sẽkhông từ chối, hắn đối tốt với nàng, nàng đều nhớ trong lòng.
không bao lâu, ngoài cửa vang lên giọng nói của Nguyệt Sắc.
Bạn nhỏ nói lão hoàng đế thỉnh Tiêu Diệc Nhiên đi qua một chuyến, nhiệt tình của Tử Lạc Vũ bị lão Hiên Viên Hoành kia phá không còn gì, còn một canh giờ nữa là tới quốc yến, bây giờ ông ta còn cần phải gọi mỹ nam Vương gia đi qua sao? Sợ chết cũng không cần hèn nhát như vậy chứ…
Nếu không phải mỹ nam Vương gia đem đức hạnh sợ chết nhát của lão già Hiên Viên Hoành kia nói cho nàng, nàng còn không biết hoàng đế Hiên Viên Hoành này lại thối nát tới vậy.
“Vũ nhi, ta đi trước, nếu nàng muốn ra ngoài chơi phải cẩn thận một chút, biết không?" Lúc gần đi hắn nói với nàng như vậy.
“Ha ha… đã biết". Tử Lạc Vũ cười đáp, mỹ nam Vương gia đúng là hiểu nàng nha! Ngay cả việc nàng muốn ra ngoài đi dạo cũng biết.
Tiêu Diệc Nhiên ra khỏi phòng liền dặn dò Nguyệt Sắc vài câu rồi tới chỗ Hiên Viên Hoành.
Tử Lạc Vũ đi ra khỏi phòng, hai tay khoanh trước ngực, dùng gương mặt hếch lên mười lăm độ nói với Nguyệt Sắc: “Vừa rồi gia chủ nói gì với ngươi?"
Bạn nhỏ Nguyệt Sắc cười khổ: “Ngài mới là chủ nhân của thuộc hạ".
“Cắt ~ Người đùng học con ngựa chân chó kia đi nịnh nọt ta". Đừng tưởng nàng không biết, trong lòng tên Nguyệt Sắc này, chủ nhân hắn không hề bị thay thế, hắnlàm chuyện gì cho chủ nhân hắn còn cần nàng kể thêm sao?"
“Ngựa chân chó?" Nguyệt Sắc há hốc mồm, đâu ra ngựa chân chó?
Tử Lạc Vũ lạnh giọng hừ một cái: “Ngựa chân chó có một cái tên dẽ nghe, gọi là Xích Ký".
Lúc này, bạn nhỏ Nguyệt Sắc còn ngu người hơn, Xích Ký là tuấn mã trung thành có tính tình vô cùng kiêu căng, là con ngựa phải khổ sở mà giáo huấn, sao có thể chân chó chứ?
“Tiểu chủ nhân, ngài có lầm không?" Nguyệt Sắc yếu ớt hỏi.
Tử Lạc Vũ ném cho hắn một ánh mắt xem thường, ta tận mắt thấy, còn có thể lầm sao?
“Đừng nói chuyện vớ vẩn, lúc chủ nhân ngươi gần đi, nói gì với ngươi? Mau thành thật khai báo?"
“Vương gia bảo thuộc hạ bảo vệ tiểu chủ nhân cho tốt, nếu tiểu chủ nhân thiếu nửa cọng tóc, Vương gia ngài…" Câu nói kế tiếp, Nguyệt Sắc chỉ cần nghĩ tới đã thấy sợ…
“hắn thế nào?" Tử Lạc Vũ hỏi.
“Vương gia sẽ khiến thuộc hạ cầm đầu đi gặp ngài ấy". Nguyệt Sắc thương tâm nói.
Tử Lạc Vũ bứt nửa cọng tóc trên đầu xuống, đưa tới trước mặt Nguyệt Sắc, ý bảo hắncầm.
“Tiểu chủ nhân, ngài đưa tóc cho thuộc hạ làm gì?" Đầu gỗ ngu ngốc hỏi.
“Để ngươi cầm đầu đi gặp chủ nhân ngươi". Thiếu nữ vô lương nào đó không sợ người ta chết nói/
Nguyệt Sắc hóa đá…
- ---- phân cách tuyến ----
Tử Lạc Vũ trong hoàng cung ngu ngơ đi lung tung, tuyến đường nàng chọn có vẻ là chỗ vắng lặng ít người, dọc theo đường đi nàng cũng chưa từng gặp thị vệ nào.
đi tới, đi tới, tiếng đàn đứt quảng hấp dẫn sự chú ý của nàng, hẳn là một người mới học luyện đàn.
Nghe trong chốc lát Tử Lạc Vũ đã cảm thấy không thú vị, lúc nàng chuẩn bị đi, bên trong truyền tới tiếng ai oán, giọng nói kia cực kỳ giống tỷ tỷ của Tiểu Điệp – Vân Lam Tông.
Hoàng cung Nam Việt Quốc lớn như vậy, nếu có gì khiến Tử Lạc Vũ luyến tiếc, cũng chỉ có mình thiếu nữ Vân Lam Tông này, tình thân mà nàng ta danh cho Tiểu Điệp quá lớn, rất lớn, cũng rất thảm thiết.
Tử Lạc Vũ vận khinh công bay lên đầu tường “Lam Điệp Cung", giống như tiểu hồ ly mà ẩn nấp, thăm dò theo hướng tiếng than thở truyền ra.
Giữa những loại hoa đang khoe hương, có một cía đàn cổ, rồi sau đó, là một nữ tử với gương mặt và diện mạo xinh đẹp, môi không tô mà đỏ, mi không vẽ mà nằm ngang.
Nàng mặc một thân lụa trắng vẽ mây khói, bên hông là một khối ngọc bích thượng hạng, mười ngón tay đặt trên đàn, đầu ngón tay rất nhỏ khẽ gẩy, tiếng đàn đứt quãng lại vang lên.
thật không ngờ được, Vân Lam Tông thay một bộ quần áo thôi mà đã xinh đẹp như vậy, giống hệt như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, tiên tử tốt đẹp như vậy lại bị hai tên hoàng tử súc sinh kia làm cho bẩn.
Tại sao Vân Lam Tông phải ở đây luyện đàn, lại còn thở dài? Nếu không muốn luyện thì không luyện cũng được, ép buộc bản thân làm chuyện mình không muốn, ngược lại kết quả chẳng tới đâu.
“Nữ tặc lớn mật? Lại dám trèo trên đầu tưởng Vân Lam Tông công chúa?" một thị vệ nói xong liền rút bội kiếm bên hông ra, đâm tới chỗ Tử Lạc Vũ.
Tử Lạc Vũ cả kinh, cả người trượt xuống, theo đầu tường trượt vào trong Lam Điệp Cung.
Vân Lam Tông thấy trên đầu tường có người rơi xuống cũng bị dọa nhảy dựng, khi nàng thấy một cô gái cười hiền hòa với nàng liền kinh ngạc nửa ngày không nói lời nào.
cô gái này… dung nhan cô gái này… không phải là sự kết hợp dung mạo của các côgái mà Lan tướng quân mang vào cung hiến cho quân chủ sao?
“Vân Lam Tông công chúa đừng sợ, thuộc hạ bảo vệ ngài, nữ tặc lớn mật, tiếp chiêu". THị vệ theo sau mông Tử Lạc Vũ liền trèo tưởng vào trong, kiếm và rút ra liền đâm tới Tử Lạc Vũ.
“Dừng tay". Vân Lam Tông vội vàng đứng lên, gấp gáp kêu.
Người thị vệ này cũng là một nam tử thành thật, nghe Vân Lam Tông công chúa kêu vậy, hắn liền dừng tay.
“Vân Lam Tông tỷ tỷ". Tử Lạc Vũ đi lên, thân mật kéo tay Vân Lam Tông, ngọt ngào kêu.
một tiếng Vân Lam Tông tỷ tỷ này, thật giống như Tiểu Điệp gọi nàng, thật quen thuộc…
“Vân Lam Tông tỷ tỷ, sao ngươi lại khóc?" Tử Lạc Vũ kinh ngạc hỏi, thật ra, nàng biết, Vân Lam Tông hẳn là nhớ Tiểu Điệp.
Vân Lam Tông vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, cố gắng mỉm cười nói: “Có Hạt cát bay vào trong mắt, không sao, không sao".
“À!’ Tử Lạc Vũ gật gật đầu, giống như hoàn toàn tin lời Vân Lam Tông nói.
“Ngươi tên là gì?" Bản thân Vân Lam Tông cũng không biết sao, khi nhìn thấy người thiếu nữ trước mắt này, nàng ta lại có cảm giác muốn thân cận với nàng.
“Ta gọi là Tử Lạc Vũ, Vân Lam Tông tỷ tỷ có thể gọi ta Tiểu Vũ". Tử Lạc Vũ tự giới thiệu bản thân.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, đúng là một tên hay". Giống như muội muội Tiểu Điệp của nàng vậy, tên thật dễ nghe.
“Vân Lam Tông tỷ tỷ đang tập đàn sao?" Tử Lạc Vũ cúi đầu chỉ vào cổ đàn, cười hỏi.
Mắt Vân Lam Tông nhìn thoáng qua cổ đàn, than thở nói: “Đúng vậy! QUân chủ tinh thông âm luật, ta là công chúa, cũng cần phải thành thục gảy một bản".
“Nhưng mà, luyện đàn rất khó, Vân Lam Tông tỷ tỷ luyện tới rách da rồi". Tử Lạc Vũ nâng tay nàng ấy lên, chỉ chỉ đầu ngón tay sung đỏ.
Vân Lam Tông cũng không để ý, cười cười: “Chỉ là chút thương tích nhỏ thôi".
Tử Lạc Vũ có chút đau lòng nhìn nữ nhân chẳng bao giờ quan tâm tới bản thân mình này, nàng ấy luôn đem tất cả đau khổ dấu trong lòng, yên lặng thừa nhận, để cho người khác yên tâm.
“Tiểu Vũ muội muội, ngươi đi theo ta, tỷ tỷ có chuyện nói với ngươi". Vân Lam Tông bỗng nhiên lôi kéo tay Tử Lạc Vũ, mang nàng vào trong phòng.
Tử Lạc Vũ yên tĩnh ngồi trên ghế, chờ Vân Lam Tông nói tiếp.
Vân Lam Tông đóng cửa phòng lại, đi tới, nói khẽ bên tai Tử Lạc Vũ: ‘Tiểu Vũ muội muội, muội nhớ đừng xuất hiện trước mặt quân chủ và Lan phó tướng".
“Vì sao?" Tử Lạc Vũ có chút không hiểu rõ, nàng cũng không biết quân chủ Nam Việt Quốc, vì sao không thể xuất hiện trước mặt hắn ta?
À! ĐÚng rồi, Lan phó tướng từng cầm bức họa của nàng đi quanh bắt mấy cô gáigiống nàng.
Hay là, quân chủ Nam Việt Quốc là một siêu cấp biến thái đang dòm ngó nàng?
“Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ, chỉ biết Lan phó tướng đã bắt rất nhiều cô gáigiống muội hiến cho quân chủ, mà mỗi cô gái sau khi đưa qua, trừ hai người đặc biệt giống muội, còn lại đều bỗng nhiên biến mất". Vân Lam Tông nói.
“Hai ngời đặc biệt giống ta? Vân Lam Tông tỷ tỷ, quân chủ các người có phải là mộttên biến thái không? Tại sao phải bắt mấy cô gái giống ta?" Tử Lạc Vũ nổi cả da gà,vừa nghĩ tới biến theo, nàng theo bản năng nghĩ tới vẻ mặt của đại thúc biến thái Lạp Tháp trên ti vi.
"Biến thái có nghĩa gì?" Vân Lam Tông nghi hoặc.
“Biến thái chính là vặn vẹo trong lòng, yêu thích không giống người thường, đạc biệt là mấy đại thúc có tuổi rất dễ dàng biến thái". Tử Lạc Vũ nói.
Vân Lam Tông cười một tiếng, nói: “Muội cũng không thể nhìn bề ngoài mà nói bừa, quân chủ là một người đẹp như tiên vậy, vô cùng đẹp mắt, hắn dường như cũng chưa từng chạm qua những thiếu nữ kia,nhưng cũng không biết tại sao quân chủ lại phải lưu lại hai cô gái rất giống muội kia".
Tử Lạc Vũ không đồng ý nói: “không nhất định! Có một số kẻ nhìn bề ngoài như thần tiên, nhưng trong tâm lại bẩn thỉu, không muốn người khác biết được yêu thích của mình, hắn ta ngấm ngấm làm việc, ai cũng không biết’.
“Tiểu Vũ, nếu muội không tin, tỷ tỷ lén mang muội đi nhìn quân chủ nhé?" Vân Lam Tông cũng không tranh với Tử Lạc Vũ, không chính mắt thấy, Tiểu Vũ có lẽ cũng không tin nàng.
“Nhìn lén? Chẳng may bị phát hiện thì sao?" Có thể bắt nàng đi luôn không? Nhưng mà không sao, nàng theo chân mỹ nam Vương gia tới đây, cho dù bị phát hiện, quân chủ Nam Việt Quốc cũng không dám làm gì nàng.
“Đúng vậy! CŨng không cần đi xem, chẳng may bị phát hiện, không phải là ta hại Tiểu Vũ sao?" Vân Lam Tông thầm mắng mình không lo lắng chu toàn, thiếu nữa là hại Tiểu Vũ.
*** *** ***
trên Kim Loan Điện rộng lớn.
Vốn là chỗ để triều thần đàn bái, là chỗ lâm triều thì lúc này, Lan tướng quân kéo mười thiếu nữ bị trói cổ tay đi vào.
Mười thiếu nữ ước chừng tầm mười sáu tuổi, trừ việc cổ tay bị tơ vàng trói nối lại với nhau, xiêm y bên ngoài đều mặc màu vàng nhạt, gương mặt nhỏ nhắn cũng được lau sạch sẽ.
“Quân chủ, đây là mười thiếu nữ mới, thỉnh ngài xem qua". Lan Tướng quân vô cùng cung kính nói.
Nam tử một thân long bào, dáng người trong trẻo lạnh lùng quanh lại nhìn, đôi mắt đen như hoa như nguyệt của hắn đảo qua mặt mười người này, không một thiếu nữ nào có thể khiến đôi mắt của hắn cuộn sóng.
Nhưng thật ra mười cô gái kia, lúc trước còn liều chết không chịu tới đây, khi bọn họ trộm nhìn thấy dung mạo của Quân chủ thì cả hô hấp cũng muốn ngừng lại, gương mặt hắn giống như nguyệt thần trên trời, lạnh lùng lại tỏa ra những vầng sáng vàng khiến người ta không muốn dời mắt, các nàng thật là bị hiến cho nam tử này sao? Đây không phải là đang nằm mơ chứ?
“Mang đi". hắn lạnh lùng nói, cả người đều tản mác ra cảm giác lạnh bạc,giống như thế giới của hắn không dung nhập được bất kỳ kẻ nào tiến vào.
“Dạ, quân chủ". Trong lòng Lan tướng quân thở dài,thành chủ vì muốn lấy lòng quân chủ, vô cùng nhọc lòng, nhưng nhiều thiếu nữ như vậy, lại không có người nào có thể khiến Quân chủ để vào mắt.
Lan tướng quân xoay người rời đi, sau lưng lại truyền tới thanh âm lãnh đạm.
“Về sau, đừng tìm những nữ nhân thấp kém này làm bẩn mắt trẫm".
Trong lòng Lan tướng quân cả kinh, không dám chống lại, nói: “Dạ, Quân chủ".
*** *** ***
Tác giả có lời muốn nói: Nếu quân chủ nhìn thấy tiểu hồ ly lớn lên sẽ có bộ dáng thế nào? Ngày mai tiếp tục…
Tác giả :
Ngư Gia Điện Hạ