Độc Sủng Manh Phi
Chương 109: Nàng là của bổn vương
Edit: tart_trung
Sáng sớm, chim nhỏ trên cây đã bay đi hết, cái này là do thần y Văn Nhân Khanh ban tặng, bởi vì trời chưa sáng hẳn, hắn ta đã bay lên cành cao, yên tĩnh quan sát động tĩnh trong phòng ngủ của Tiêu Diệc Nhiên.
Giây lát sau…
Cửa phòng cách đó không xa có động tĩnh, thân thể Văn Nhân Khanh lập tức run bắn lên, mở to hai mắt thăm dò.
Tiêu Diệc Nhiên mặc huyền bào đi ra, bộ dáng thần thanh khí sảng, gương mặt lạnh lùng trông có vẻ rất vui vẻ, thật chán, vậy tiểu hồ ly kia đâu? Sao lại không đi ra? Văn Nhân Khanh không hứng thú nằm xuống, hai tay gối ở sau ót.
Oa ~ oa ~ oa~
một con quạ đen xoay quanh trên tàng cây, muốn bay xuống cũng không được, quạ đen nhìn thấy mộtcon sâu róm lớn trên lá cây, miệng chim chảy nước bọt ròng ròng.
Nhưng, có một người thật khủng bố nằm trên tàng cây, quạ đen thật sự hận!
Trong lúc tâm tình Văn Nhân Khanh hỏng bét liền ngẩng đầu, mới sáng sớm, quạ đen chết tiệt này cứ ở trên đầu hắn mà kêu la, cứ như hắn là người không may vậy?
Vẻ mặt hung ác của hắn ta dọa quạ đen sợ, chết xa đại gia đây một chút…
Quạ đen vốn là loại chim nhát gan, nhìn thấy người khủng bố như vậy lại nhe răng trợn mắt với nó, nó sợ hãi cất cánh bay đi.
Ngay lúc Văn Nhân Khanh cho rằng nó định bỏ chạy, con quạ đen kia lại bay về, cái mông vểnh lên, thả phân chim cho con người khủng bố kia.
Oa ~ Oa ~ Oa ~
Con quạ đen nào đó thả xong, vui sướng vỗ cánh bay lên cao lên cao.
Văn Nhân Khanh nhìn thấy “ám khí" từ trên trời rơi xuống, nhanh tay lẹ mắt dùng quạt xếp đi cản, chờ tới lúc hắn thấy được “ám khí" là gì, liền ngã từ trên cây xuống, tiếp đó là âm thanh gào thét như quỷ khóc của hắn ta.
“Phiến quạt ngọc của ta! Sao lại có thể bị phận chim làm ô uế? Quạ đen thối tha, bản thần y muốn giết ngươi, thiêu rồi đem hầm, nấu thuốc, làm thịt nướng…"
Tử Lạc Vũ vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy thần y ngẩng đầu nhìn đám lá cây trên đầu dâng lên cây quạt xấu xí của hắn ta mà gào thét, nhìn kỹ lại, thì trên cây quạt có một đống phân chim đen trắng.
“ha ha, phụ thân, Văn Nhân Khanh thật là khôi hài". Còn rất nhị (1) nữa, có đúng không?
(1)Rất nhị = rất ngốc.
“Làm nhiều chuyện trộm cướp, khó tránh khỏi đem bản thân làm ra trò cười. Vũ nhi, về sau nên tránh xa tên điên này ra một chút".Vị vương gia nàng đó vẫn canh cánh việc Văn Nhân Khanh mang Tử Lạc Vũ đi thanh lâu.
Bây giờ, hắn xác định tình cảm với Vũ nhi rồi, càng không thể để Văn Nhân Khanh dẫn Vũ nhi đi mấy chỗ loạn thất bát tao, miễn cho tiểu thê tử của hắn bị người ta cướp chạy mắt.
Văn Nhân Khanh nghe có người bảo hắn là trộm cướp, cũng nghe được Tiêu Diệc Nhiên mắng hắn ta là tên điên, thần y nào đó lập tức nhảy dựng.
Ồ! Tiểu thiếu nữ phấn nộn đáng yêu này có vẻ giống Tiểu Vũ! Mà vừa rồi, hình như Tiêu Diệc Nhiên cũng gọi nàng là Vũ nhi.
Hẳn là, chẳng lẻ… Văn Nhân Khanh trừng to mắt, thật như hắn ta nghĩ sao?
“Văn Nhân Khanh, tốt nhất là đóng cái miệng của ngươi lại!" Tiêu Diệc Nhiên lạnh giọng nói.
Văn Nhân Khanh đọc nhiều sách thuốc của thiên hạ, cũng có nghiên cứu với những chuyện quái dị kỳ lạ, Tiêu Diệc Nhiên biết chuyện Vũ nhi là hồ ly biến thân chỉ sợ không gạt được tên này, cho nên, hắn cũng không cần tỏ vẻ che giấu, đương nhiên, hắn cũng tin rằng, Văn Nhân Khanh biết nên nói cái gì, cái gì không nên nói, trong lòng hắn ta tự ước lượng được.
Văn Nhân Khanh bị làm cho kinh ngạc mất nửa ngày mới tỉnh hồn lại: “Tiêu huynh, ngươi thật là nhặt được bảo bối rồi". hắn ta ngạc nhiên nhìn Tử Lạc Vũ, vươn tay muốn sờ gương mặt phấn nộn của nàng một chút.
một bàn tay của Tiêu Diệc Nhiên vươn ra đánh xuống tay Văn Nhân Khanh, một tay kéo Tử Lạc Vũ ôm vào trong lòng, tuấn nhan tức giận: “Nàng là của bản vương, ai cũng không thể chạm vào".
Văn Nhân Khanh lại lần nữa kinh ngạc, bộ dáng này của Tiêu Diệc Nhiên, hắn ta càng nhìn, càng giống như một phu quân đang ngậm dấm chua.
hắn ta chỉ muốn đưa tay sờ sờ chút thôi, không cần bảo vệ chặt chẽ như vậy? Dù sao hắn cũng coi như thần y thúc thúc của nàng…
“Vũ nhi, có người chờ ngươi nha!" Văn Nhân Khanh không sờ được Tử Lạc Vũ, hắn cười khúc khích tạo ra tình địch cho Tiêu Diệc Nhiên.
Đừng tưởng hắn ta nhìn không ra, Tiêu huynh đối với Tử Lạc Vũ tuyệt đối không phải tâm tư của “phụ thân", có điều, nói đi cũng phải nói lại, hắn lại thấy Hiên Viên Lưu Trần xứng với Tiểu Vũ, dù sao Lưu Trần cũng yêu Vũ nhi sâu đậm như vậy, nói thế nào cũng phải cho tên đó một cơ hội cạnh tranh công bằng chứ!
“Chờ ta?" Tử Lạc Vũ không hiểu hỏi lại.
“Đúng vậy! Con sẽ không quên Trần ca ca chứ? hắn luôn chờ đợi con… Au da! Tiêu huynh xin thủ hạ lưu tình!" Văn Nhân Khanh bất ngờ bị một chưởng đánh tới, hắn ta lập tức dừng miệng, thân thể nhảy cách xa khỏi Tiêu Diệc Nhiên.
Hiên Viên Lưu Trần? Trong đầu Tử Lạc Vũ hiện lên bóng dáng thiếu niên yên tĩnh thanh nhã, đối đãi tốt mà hắn ta cho nàng cũng dần dần hiện lên…
Tiêu Diệc Nhiên thật muốn một chưởng đánh chết Văn Nhân Khanh cho rồi, vừa thoát khỏi yêu tinh Úy Trì Nhạc, bây giờ lại nhảy ra một yêu tinh Hiên Viên Lưu Trần muốn câu dẫn Vũ nhi của hắn.
hắn có cho phép sao?
“Vũ nhi", Tiêu Diệc Nhiên cố gắng làm cho giọng mình nghe có vẻ bình thường.
“Sao?" Tử Lạc Vũ ngẩng gương mặt nhỏ lên, đối mặt với gương mặt tuấn tú không tính là dịu dàng của mỹ nam Vương gia, nhưng cũng không được gọi là lãnh khốc.
“Đồng ý với ta không được gặp Hiên Viên Lưu Trần". nói xong câu đó, Tiêu Diệc Nhiên cũng cảm thấy mình nói quá nhảm, vì chuyện của Hiên Viên Lưu Trần, nàng còn náo loạn với hắn một trận, cuối cùng, cái gì cũng không thay đổi, xem ra, thật sự là bị Văn Nhân Khanh chọc tức tới chập mạch rồi.
“Phụ thân, người ăn dấm chua sao! Coi như VŨ nhi đi gặp Trần ca ca, người vẫn mãi mãi xếp thứ nhất trong lòng Vũ nhi". Nàng cười ngọt ngào nói.
một câu nói kia khiến cho Tiêu Diệc Nhiên giống như ăn một viên thuốc an thần vậy, hắn không nghĩ tới cái miệng nhỏ nhắn này lại nói ra lời dễ nghe như vậy.
“Ừ, Vũ nhi ngoan". hắn không kìm lòng được hôn lên mặt nàng hai lần, đổi lại là tiếng cười như chuông bạc của Tử Lạc Vũ.
Văn Nhân Khanh bị sét đánh đen thui rồi, Tiêu Diệc Nhiên… hắn… hắn dám hôn Tử Lạc Vũ.
Đây quả thật là chuyện còn kinh khủng hơn tiên nữ trên trời giáng xuống, xem ra, Tiêu Diệc Nhiên cũng lâm vào lưới tình rồi, lần này, hắn muốn chạy trốn, chỉ sợ cũng không trốn thoát.
--------------------------
Lại mấy ngày qua đi.
Tiêu Diệc Nhiên cũng dần dần trở nên bận rộn, phần lớn thời gian trong ngày đều không ở trong phủ, Tử Lạc Vũ thấy hắn rất thần bí, cũng không biết đang làm chuyện đại sự gì?
Mấy ngày này, Tử Lạc Vũ đi gặp Hiên Viên Lưu Trần một lần, nghe Văn Nhân Khanh nói Hiên Viên Lưu Trần luôn ở “Thanh thủy hiên" đợi nàng, chỗ kia vừa đúng chỗ nàng đi đoán đố đèn hồi trước.
Tử Lạc Vũ đi một mình, nhìn thấy thân ảnh lương bạc của hắn trông rất tịch mịch, nàng rất muốn đi lên gọi hắn Trần ca ca, nói cho hắn biết, Tiểu Vũ tới rồi đây.
Nhưng, nàng cuối cùng lại phải làm Vũ tỷ tỷ của thiếu niên này, cho dù đau lòng thế nào cũng chỉ có thể để trong lòng, có lẽ từ lần đầu tiên gặp gỡ, Hiên Viên Lưu Trần đã được để trong lòng nàng, phần tình cảm này không liên quan tới tình yêu, mà là một loại tình thân, loại cảm giác được đại ca bảo vệ, rất tốt.
Đợi nàng ăn đóa băng thanh ngọc liên thứ ba rồi, sau này, nàng lại là tỷ tỷ bảo vệ hắn, phân tranh của hoàng thất, chỉ cần hắn hiểu rõ rồi, để nàng giúp đỡ hắn, bởi vì nàng, không hi vọng hắn vì phân tranh hoàng quyền mà bị tổn thương.
Hiên Viên Lưu Trần thanh lãnh quay người lại, khi hắn nhìn thấy thiếu nữ đứng trước mặt, nhịp tim đập chậm nửa nhịp, thiếu nữ này giống như Tiểu Vũ của hắn.
“Mời cô nương ngồi". hắn ưu nhã đưa tay, thanh âm giống như trước kia – lạnh lùng.
Tử Lạc Vũ cười một tiếng, ngồi trên ghế hoa lê.
“Đây là câu đố, mời cô nương". Hiên Viên Lưu Trần ngồi đối diện nàng, mặc dù hắn có sự hiếu kỳ với vị cô nương này, nhưng hàng mi như vẽ không có chút lưu động nào, nét mặt của hắn đạm mạc giống như tranh sơn thủy vậy.
Tim hắn lại đập nhanh hơn, nếu như đây không phải là Tiểu Vũ của hắn, vậy cũng không nên làm ra chuyện gì.
Tử Lạc Vũ nhìn thấy câu đố quen thuộc kia, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, răng nanh bị lộ ra trong chớp mắt che mờ mắt Hiên Viên Lưu Trần.
“Tiểu Vũ", hắn có chút bừng tỉnh, thốt ra.
“Mặc dù ta cũng gọi là Vũ nhi, nhưng cùng với Vũ nhi mà Lưu Trần công tử biết tới có chút khác biệt". nàng cầm lấy bút lông, dùng sức khiến cho nét chữ gà bay chó chạy của mình trông có vẻ tử tế mộtchút.
Ánh mắt Hiên Viên Lưu Trần ảm đạm xuống, đúng rồi! Tiểu Vũ của hắn cùng lắm cũng chỉ sáu tuổi, mà thiếu nữ này đã chừng mười tuổi rồi, nàng sao lại có thể là Tiểu Vũ đây?
Chỉ có chút giống nhau mà thôi!
“thật xin lỗi cô nương, là Lưu Trần đường đột".
“Lưu Trần công tử không cần nói xin lỗi với ta, ta với Tiểu Vũ trong miệng của ngươi có chút giống nhau, cũng coi như một loại duyên phận, ta gọi là Tiêu Vũ". Nàng viết xong đáp án liên giao cho hắn.
Hiên Viên Lưu Trần ngây ngẩn cả người, nàng… gọi là… Tiêu Vũ?
Toàn bộ Đông Phong Quốc này, họ Tiêu chỉ có mình Nhiếp chính Vương, mà có thể gọi là Tiêu Vũ... cũng chí có… ĐÚng rồi, mấy ngày trước, mẫu phi có nói qua, Đại nữ nhi Nhiếp chính Vương gọi là Tiêu Vũ, nhị nữ nhi gọi là Tiêu Ngọc.
hắn đã gặp Tiêu Ngọc một lần, nhìn thoáng qua liền biết nàng không phải Tiểu Vũ, mà Tiêu Vũ trước mặt, lại khiến hắn có cảm giác như đây chính là Tiểu Vũ.
“Lưu Trần công tử nhìn ta có thể ra đáp án sao?" Gọi hắn là Lưu Trần công tử, thật có chút không quen.
Hiên Viên Lưu Trần hoàn hồn, trên mặt ửng đó, vội vàng cúi đầu xuống, xem đáp án nàng viết, mà đáp án này giống như đúc, khiết trong lòng hắn lại có ý niệm đi xác nhận lại.
“Tiểu Vũ, ngươi chính là Tiểu Vũ. Mặc dù ta không biết vì sao ngươi đột nhiên lớn nhanh như vậy, nhưng ta xác định, ngươi chinh là Tiểu Vũ". hắn cúi đầu, vừa nói vừa ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Tử Lạc Vũ.
“Nếu Lưu Trần công tử nhất định phải coi ta là Tiểu Vũ, vậy cứ coi như ta là Tiểu Vũ của ngươi đi!’ Tử Lạc Vũ cười với hắn, nhận nhau biến tướng thế này, mặc kệ là với nàng hay với Hiên Viên Lưu Trần mà nói, cũng đều là chuyện tốt, thân phận đặc thù của nàng cũng không tiện công khai.
“Ừm, về sau muội chính là Tiểu Vũ của ta". Hiên Viên Lưu Trần dùng sức gật đầu, hắn hiểu được ý của nàng, cho nên, hắn không hỏi, không nghi ngờ, chỉ cần là Tiểu Vũ, cho dù nàng có thành như thế nào hắn cũng muốn ở chung, những chuyện khác đều không quan trọng.
*** *** ***
Lúc Tử Lạc Vũ trên đường hồi phủ liền bị tú bà ở hoa lâu kéo lại.
“Tiểu thiếu gia, lâu ngày người không đến, mỹ nhân nhớ ngươi tới mắc bệnh tương tư, mỗi ngày đều nôn rất nhiều máu, ngươi mau đi thăm nàng một chút đi". Tú bà sầu lo mấy ngày, giọng điệu lo lắng cũng không còn vẻ phong tao như ngày thường.
“Ta không đi". Tử Lạc Vũ không cần nghĩ, trực tiếp đẩy tay tú bà ra.
Tú bà bị Tử Lạc Vũ đẩy ra, nhìn gương mặt nhỏ vô tình kia, lồng ngực như bị nổ mạnh, giọng nói lanh lảnh phát ra: “Ngươi thật là không có lương tâm! hắn vì ngươi bỏ ra nhiều như vậy, sao ngươi có thể vô tình như vậy? hắn thậm chí lấy thân làm mồi nhử, bị nhiều khách quan vây quanh quan sát như vậy, chỉ vì để ngươi nhìn hắn nhiều thêm một chút, ngươi có biết thân phận và địa vị của hắn không cho phép hắn làm như vậy hay không? Bây giờ, vì ngươi, hắn trúng Hợp hoan, mỗi ngày đều nôn rất nhiều máu, cơ thể cũng sắp không được rồi ngươi có biết không? Ngươi không biết, ngươi chỉ biết mỗi ngày tình chàng ý thiếp với phụ thân ngươi, ngươi căn bản không quản sống chết của hắn. Tiêu Vũ, ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không?"
Tử Lạc Vũ bị tú bà mắng tới buồn bực, hắn cũng trúng Hợp hoan?
Nhưng, hắn chưa hề nói với nàng…
yêu nghiệt vốn giảo hoạt, chẳng lẽ đây cũng là nước cờ của Úy Trì Nhạc?
“Ta vô tình thì sao? Ngươi cảm thấy ta nên đối với người nhiều lần bắt ta, muốn đem ta uy hiếp phụ thân ta có chút tình cảm nào sao? hắn tính toán từng nước cờ, hạ cờ tỉ mỉ, khiến ta nhiều lần chui vào rọ, ta cũng nên cảm ơn hắn sao, có phải nên đồng tình với hắn không? hắn trúng Hợp hoan, trách được ai? Đó là vì hắn muốn khống chế ta, hắn sắp không được, ta còn phải đồng tình nữa sao? Sau đó có phải ta nên đem mình tới trước mặt hắn, mặc hắn bài bố không?
“Ha ha, thật buồn cười".
“Phiền ngươi nói với Úy Trì Nhạc, hắn sống hay chết không liên quan gì tới ta, mời hắn về sau khôngcần vọng tưởng dùng những thủ đoạn này để bắt ta về Tây Sở Quốc" Tử Lạc Vũ lạnh giọng nói xong, cũng không nhìn sắc mặt tái mét của tú bà mà xoay người bước đi.
“Vũ nhi".
Giọng nói thanh lãnh quen thuộc khiến Tử Lạc Vũ dừng chân, trong nhất thời, tâm nàng loạn như mà, tại sao lại bị Úy Trì Nhạc nghe thấy rồi? Mấy lời nàng vừa nói là để đuổi tú bà cơ…
“Sống chết của Trì Nhạc thật sự không liên quan tới muội sao?" Tay của hắn dùng chút sức chống lên cây, cánh môi tái nhợt có chút run rẩy, nếu không phải chính tai nghe thấy, sợ rằng vĩnh viễn hắn cũng không tin những lời này là do bé cưng của hắn nói ra.
Nàng nói vô tình như vậy, không có chút tình cảm.
Tử Lạc Vũ nhắm hai mắt, nàng biết bản thân cần quyết đoán, hắn từng bắt nàng, nhưng, nàng khôngđành lòng khiến hắn quá đau đớn, nên làm gì bây giờ?
Lúc Tử Lạc Vũ mở mắt ra lần nữa, trong đôi mắt đã là một mảng thanh minh.
“Trì Nhạc, sinh tử của ngươi không nằm trong tay bé cưng, tâm của ngươi cũng không phải chỉ có mình ta, cần gì phải làm ra vẻ quấn quýt say mê thế này?"
Thân thể Úy Trì Nhạc lung lay như muốn đổ, hắn dùng sức chống đỡ thân thể, không để bản thân ngã xuống, vẫn cố chấp hỏi lại: “Sinh tử của Trì Nhạc, thật sự không liên quan gì tới bé cưng sao?"
hắn chỉ muốn có đáp án này, một cái để tâm hắn sống, hoặc là đáp án khiến hắn chết tâm.
Tử Lạc Vũ không nói gì, nàng vẫn không đành lòng đối xử với hắn như vậy, không lưu lại câu nào, nàng cất bước rời đi, cho dù hắn ở sau lưng vẫn tâm tê phế liệt gào hỏi, nàng đều không dừng bước, cũng không để ý trả lời hắn.
Nàng không thể mạo hiểm, không thể đi vào trận địa của Úy Trì Nhạc.
“Khụ, khụ". Nhìn nàng vô tình rời đi, Úy Trì Nhạc ho liên tục, che miệng lại, trên tay một mảng đỏ tươi.
hắn cười lạnh, đôi mắt đen lộ ra vẻ thê lương, máu này nôn ra cũng thật ngốc, bọn chúng chạy ra làm gì? Đều không chiếm được chút thương tiếc nào từ nàng.
Sáng sớm, chim nhỏ trên cây đã bay đi hết, cái này là do thần y Văn Nhân Khanh ban tặng, bởi vì trời chưa sáng hẳn, hắn ta đã bay lên cành cao, yên tĩnh quan sát động tĩnh trong phòng ngủ của Tiêu Diệc Nhiên.
Giây lát sau…
Cửa phòng cách đó không xa có động tĩnh, thân thể Văn Nhân Khanh lập tức run bắn lên, mở to hai mắt thăm dò.
Tiêu Diệc Nhiên mặc huyền bào đi ra, bộ dáng thần thanh khí sảng, gương mặt lạnh lùng trông có vẻ rất vui vẻ, thật chán, vậy tiểu hồ ly kia đâu? Sao lại không đi ra? Văn Nhân Khanh không hứng thú nằm xuống, hai tay gối ở sau ót.
Oa ~ oa ~ oa~
một con quạ đen xoay quanh trên tàng cây, muốn bay xuống cũng không được, quạ đen nhìn thấy mộtcon sâu róm lớn trên lá cây, miệng chim chảy nước bọt ròng ròng.
Nhưng, có một người thật khủng bố nằm trên tàng cây, quạ đen thật sự hận!
Trong lúc tâm tình Văn Nhân Khanh hỏng bét liền ngẩng đầu, mới sáng sớm, quạ đen chết tiệt này cứ ở trên đầu hắn mà kêu la, cứ như hắn là người không may vậy?
Vẻ mặt hung ác của hắn ta dọa quạ đen sợ, chết xa đại gia đây một chút…
Quạ đen vốn là loại chim nhát gan, nhìn thấy người khủng bố như vậy lại nhe răng trợn mắt với nó, nó sợ hãi cất cánh bay đi.
Ngay lúc Văn Nhân Khanh cho rằng nó định bỏ chạy, con quạ đen kia lại bay về, cái mông vểnh lên, thả phân chim cho con người khủng bố kia.
Oa ~ Oa ~ Oa ~
Con quạ đen nào đó thả xong, vui sướng vỗ cánh bay lên cao lên cao.
Văn Nhân Khanh nhìn thấy “ám khí" từ trên trời rơi xuống, nhanh tay lẹ mắt dùng quạt xếp đi cản, chờ tới lúc hắn thấy được “ám khí" là gì, liền ngã từ trên cây xuống, tiếp đó là âm thanh gào thét như quỷ khóc của hắn ta.
“Phiến quạt ngọc của ta! Sao lại có thể bị phận chim làm ô uế? Quạ đen thối tha, bản thần y muốn giết ngươi, thiêu rồi đem hầm, nấu thuốc, làm thịt nướng…"
Tử Lạc Vũ vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy thần y ngẩng đầu nhìn đám lá cây trên đầu dâng lên cây quạt xấu xí của hắn ta mà gào thét, nhìn kỹ lại, thì trên cây quạt có một đống phân chim đen trắng.
“ha ha, phụ thân, Văn Nhân Khanh thật là khôi hài". Còn rất nhị (1) nữa, có đúng không?
(1)Rất nhị = rất ngốc.
“Làm nhiều chuyện trộm cướp, khó tránh khỏi đem bản thân làm ra trò cười. Vũ nhi, về sau nên tránh xa tên điên này ra một chút".Vị vương gia nàng đó vẫn canh cánh việc Văn Nhân Khanh mang Tử Lạc Vũ đi thanh lâu.
Bây giờ, hắn xác định tình cảm với Vũ nhi rồi, càng không thể để Văn Nhân Khanh dẫn Vũ nhi đi mấy chỗ loạn thất bát tao, miễn cho tiểu thê tử của hắn bị người ta cướp chạy mắt.
Văn Nhân Khanh nghe có người bảo hắn là trộm cướp, cũng nghe được Tiêu Diệc Nhiên mắng hắn ta là tên điên, thần y nào đó lập tức nhảy dựng.
Ồ! Tiểu thiếu nữ phấn nộn đáng yêu này có vẻ giống Tiểu Vũ! Mà vừa rồi, hình như Tiêu Diệc Nhiên cũng gọi nàng là Vũ nhi.
Hẳn là, chẳng lẻ… Văn Nhân Khanh trừng to mắt, thật như hắn ta nghĩ sao?
“Văn Nhân Khanh, tốt nhất là đóng cái miệng của ngươi lại!" Tiêu Diệc Nhiên lạnh giọng nói.
Văn Nhân Khanh đọc nhiều sách thuốc của thiên hạ, cũng có nghiên cứu với những chuyện quái dị kỳ lạ, Tiêu Diệc Nhiên biết chuyện Vũ nhi là hồ ly biến thân chỉ sợ không gạt được tên này, cho nên, hắn cũng không cần tỏ vẻ che giấu, đương nhiên, hắn cũng tin rằng, Văn Nhân Khanh biết nên nói cái gì, cái gì không nên nói, trong lòng hắn ta tự ước lượng được.
Văn Nhân Khanh bị làm cho kinh ngạc mất nửa ngày mới tỉnh hồn lại: “Tiêu huynh, ngươi thật là nhặt được bảo bối rồi". hắn ta ngạc nhiên nhìn Tử Lạc Vũ, vươn tay muốn sờ gương mặt phấn nộn của nàng một chút.
một bàn tay của Tiêu Diệc Nhiên vươn ra đánh xuống tay Văn Nhân Khanh, một tay kéo Tử Lạc Vũ ôm vào trong lòng, tuấn nhan tức giận: “Nàng là của bản vương, ai cũng không thể chạm vào".
Văn Nhân Khanh lại lần nữa kinh ngạc, bộ dáng này của Tiêu Diệc Nhiên, hắn ta càng nhìn, càng giống như một phu quân đang ngậm dấm chua.
hắn ta chỉ muốn đưa tay sờ sờ chút thôi, không cần bảo vệ chặt chẽ như vậy? Dù sao hắn cũng coi như thần y thúc thúc của nàng…
“Vũ nhi, có người chờ ngươi nha!" Văn Nhân Khanh không sờ được Tử Lạc Vũ, hắn cười khúc khích tạo ra tình địch cho Tiêu Diệc Nhiên.
Đừng tưởng hắn ta nhìn không ra, Tiêu huynh đối với Tử Lạc Vũ tuyệt đối không phải tâm tư của “phụ thân", có điều, nói đi cũng phải nói lại, hắn lại thấy Hiên Viên Lưu Trần xứng với Tiểu Vũ, dù sao Lưu Trần cũng yêu Vũ nhi sâu đậm như vậy, nói thế nào cũng phải cho tên đó một cơ hội cạnh tranh công bằng chứ!
“Chờ ta?" Tử Lạc Vũ không hiểu hỏi lại.
“Đúng vậy! Con sẽ không quên Trần ca ca chứ? hắn luôn chờ đợi con… Au da! Tiêu huynh xin thủ hạ lưu tình!" Văn Nhân Khanh bất ngờ bị một chưởng đánh tới, hắn ta lập tức dừng miệng, thân thể nhảy cách xa khỏi Tiêu Diệc Nhiên.
Hiên Viên Lưu Trần? Trong đầu Tử Lạc Vũ hiện lên bóng dáng thiếu niên yên tĩnh thanh nhã, đối đãi tốt mà hắn ta cho nàng cũng dần dần hiện lên…
Tiêu Diệc Nhiên thật muốn một chưởng đánh chết Văn Nhân Khanh cho rồi, vừa thoát khỏi yêu tinh Úy Trì Nhạc, bây giờ lại nhảy ra một yêu tinh Hiên Viên Lưu Trần muốn câu dẫn Vũ nhi của hắn.
hắn có cho phép sao?
“Vũ nhi", Tiêu Diệc Nhiên cố gắng làm cho giọng mình nghe có vẻ bình thường.
“Sao?" Tử Lạc Vũ ngẩng gương mặt nhỏ lên, đối mặt với gương mặt tuấn tú không tính là dịu dàng của mỹ nam Vương gia, nhưng cũng không được gọi là lãnh khốc.
“Đồng ý với ta không được gặp Hiên Viên Lưu Trần". nói xong câu đó, Tiêu Diệc Nhiên cũng cảm thấy mình nói quá nhảm, vì chuyện của Hiên Viên Lưu Trần, nàng còn náo loạn với hắn một trận, cuối cùng, cái gì cũng không thay đổi, xem ra, thật sự là bị Văn Nhân Khanh chọc tức tới chập mạch rồi.
“Phụ thân, người ăn dấm chua sao! Coi như VŨ nhi đi gặp Trần ca ca, người vẫn mãi mãi xếp thứ nhất trong lòng Vũ nhi". Nàng cười ngọt ngào nói.
một câu nói kia khiến cho Tiêu Diệc Nhiên giống như ăn một viên thuốc an thần vậy, hắn không nghĩ tới cái miệng nhỏ nhắn này lại nói ra lời dễ nghe như vậy.
“Ừ, Vũ nhi ngoan". hắn không kìm lòng được hôn lên mặt nàng hai lần, đổi lại là tiếng cười như chuông bạc của Tử Lạc Vũ.
Văn Nhân Khanh bị sét đánh đen thui rồi, Tiêu Diệc Nhiên… hắn… hắn dám hôn Tử Lạc Vũ.
Đây quả thật là chuyện còn kinh khủng hơn tiên nữ trên trời giáng xuống, xem ra, Tiêu Diệc Nhiên cũng lâm vào lưới tình rồi, lần này, hắn muốn chạy trốn, chỉ sợ cũng không trốn thoát.
--------------------------
Lại mấy ngày qua đi.
Tiêu Diệc Nhiên cũng dần dần trở nên bận rộn, phần lớn thời gian trong ngày đều không ở trong phủ, Tử Lạc Vũ thấy hắn rất thần bí, cũng không biết đang làm chuyện đại sự gì?
Mấy ngày này, Tử Lạc Vũ đi gặp Hiên Viên Lưu Trần một lần, nghe Văn Nhân Khanh nói Hiên Viên Lưu Trần luôn ở “Thanh thủy hiên" đợi nàng, chỗ kia vừa đúng chỗ nàng đi đoán đố đèn hồi trước.
Tử Lạc Vũ đi một mình, nhìn thấy thân ảnh lương bạc của hắn trông rất tịch mịch, nàng rất muốn đi lên gọi hắn Trần ca ca, nói cho hắn biết, Tiểu Vũ tới rồi đây.
Nhưng, nàng cuối cùng lại phải làm Vũ tỷ tỷ của thiếu niên này, cho dù đau lòng thế nào cũng chỉ có thể để trong lòng, có lẽ từ lần đầu tiên gặp gỡ, Hiên Viên Lưu Trần đã được để trong lòng nàng, phần tình cảm này không liên quan tới tình yêu, mà là một loại tình thân, loại cảm giác được đại ca bảo vệ, rất tốt.
Đợi nàng ăn đóa băng thanh ngọc liên thứ ba rồi, sau này, nàng lại là tỷ tỷ bảo vệ hắn, phân tranh của hoàng thất, chỉ cần hắn hiểu rõ rồi, để nàng giúp đỡ hắn, bởi vì nàng, không hi vọng hắn vì phân tranh hoàng quyền mà bị tổn thương.
Hiên Viên Lưu Trần thanh lãnh quay người lại, khi hắn nhìn thấy thiếu nữ đứng trước mặt, nhịp tim đập chậm nửa nhịp, thiếu nữ này giống như Tiểu Vũ của hắn.
“Mời cô nương ngồi". hắn ưu nhã đưa tay, thanh âm giống như trước kia – lạnh lùng.
Tử Lạc Vũ cười một tiếng, ngồi trên ghế hoa lê.
“Đây là câu đố, mời cô nương". Hiên Viên Lưu Trần ngồi đối diện nàng, mặc dù hắn có sự hiếu kỳ với vị cô nương này, nhưng hàng mi như vẽ không có chút lưu động nào, nét mặt của hắn đạm mạc giống như tranh sơn thủy vậy.
Tim hắn lại đập nhanh hơn, nếu như đây không phải là Tiểu Vũ của hắn, vậy cũng không nên làm ra chuyện gì.
Tử Lạc Vũ nhìn thấy câu đố quen thuộc kia, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, răng nanh bị lộ ra trong chớp mắt che mờ mắt Hiên Viên Lưu Trần.
“Tiểu Vũ", hắn có chút bừng tỉnh, thốt ra.
“Mặc dù ta cũng gọi là Vũ nhi, nhưng cùng với Vũ nhi mà Lưu Trần công tử biết tới có chút khác biệt". nàng cầm lấy bút lông, dùng sức khiến cho nét chữ gà bay chó chạy của mình trông có vẻ tử tế mộtchút.
Ánh mắt Hiên Viên Lưu Trần ảm đạm xuống, đúng rồi! Tiểu Vũ của hắn cùng lắm cũng chỉ sáu tuổi, mà thiếu nữ này đã chừng mười tuổi rồi, nàng sao lại có thể là Tiểu Vũ đây?
Chỉ có chút giống nhau mà thôi!
“thật xin lỗi cô nương, là Lưu Trần đường đột".
“Lưu Trần công tử không cần nói xin lỗi với ta, ta với Tiểu Vũ trong miệng của ngươi có chút giống nhau, cũng coi như một loại duyên phận, ta gọi là Tiêu Vũ". Nàng viết xong đáp án liên giao cho hắn.
Hiên Viên Lưu Trần ngây ngẩn cả người, nàng… gọi là… Tiêu Vũ?
Toàn bộ Đông Phong Quốc này, họ Tiêu chỉ có mình Nhiếp chính Vương, mà có thể gọi là Tiêu Vũ... cũng chí có… ĐÚng rồi, mấy ngày trước, mẫu phi có nói qua, Đại nữ nhi Nhiếp chính Vương gọi là Tiêu Vũ, nhị nữ nhi gọi là Tiêu Ngọc.
hắn đã gặp Tiêu Ngọc một lần, nhìn thoáng qua liền biết nàng không phải Tiểu Vũ, mà Tiêu Vũ trước mặt, lại khiến hắn có cảm giác như đây chính là Tiểu Vũ.
“Lưu Trần công tử nhìn ta có thể ra đáp án sao?" Gọi hắn là Lưu Trần công tử, thật có chút không quen.
Hiên Viên Lưu Trần hoàn hồn, trên mặt ửng đó, vội vàng cúi đầu xuống, xem đáp án nàng viết, mà đáp án này giống như đúc, khiết trong lòng hắn lại có ý niệm đi xác nhận lại.
“Tiểu Vũ, ngươi chính là Tiểu Vũ. Mặc dù ta không biết vì sao ngươi đột nhiên lớn nhanh như vậy, nhưng ta xác định, ngươi chinh là Tiểu Vũ". hắn cúi đầu, vừa nói vừa ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Tử Lạc Vũ.
“Nếu Lưu Trần công tử nhất định phải coi ta là Tiểu Vũ, vậy cứ coi như ta là Tiểu Vũ của ngươi đi!’ Tử Lạc Vũ cười với hắn, nhận nhau biến tướng thế này, mặc kệ là với nàng hay với Hiên Viên Lưu Trần mà nói, cũng đều là chuyện tốt, thân phận đặc thù của nàng cũng không tiện công khai.
“Ừm, về sau muội chính là Tiểu Vũ của ta". Hiên Viên Lưu Trần dùng sức gật đầu, hắn hiểu được ý của nàng, cho nên, hắn không hỏi, không nghi ngờ, chỉ cần là Tiểu Vũ, cho dù nàng có thành như thế nào hắn cũng muốn ở chung, những chuyện khác đều không quan trọng.
*** *** ***
Lúc Tử Lạc Vũ trên đường hồi phủ liền bị tú bà ở hoa lâu kéo lại.
“Tiểu thiếu gia, lâu ngày người không đến, mỹ nhân nhớ ngươi tới mắc bệnh tương tư, mỗi ngày đều nôn rất nhiều máu, ngươi mau đi thăm nàng một chút đi". Tú bà sầu lo mấy ngày, giọng điệu lo lắng cũng không còn vẻ phong tao như ngày thường.
“Ta không đi". Tử Lạc Vũ không cần nghĩ, trực tiếp đẩy tay tú bà ra.
Tú bà bị Tử Lạc Vũ đẩy ra, nhìn gương mặt nhỏ vô tình kia, lồng ngực như bị nổ mạnh, giọng nói lanh lảnh phát ra: “Ngươi thật là không có lương tâm! hắn vì ngươi bỏ ra nhiều như vậy, sao ngươi có thể vô tình như vậy? hắn thậm chí lấy thân làm mồi nhử, bị nhiều khách quan vây quanh quan sát như vậy, chỉ vì để ngươi nhìn hắn nhiều thêm một chút, ngươi có biết thân phận và địa vị của hắn không cho phép hắn làm như vậy hay không? Bây giờ, vì ngươi, hắn trúng Hợp hoan, mỗi ngày đều nôn rất nhiều máu, cơ thể cũng sắp không được rồi ngươi có biết không? Ngươi không biết, ngươi chỉ biết mỗi ngày tình chàng ý thiếp với phụ thân ngươi, ngươi căn bản không quản sống chết của hắn. Tiêu Vũ, ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không?"
Tử Lạc Vũ bị tú bà mắng tới buồn bực, hắn cũng trúng Hợp hoan?
Nhưng, hắn chưa hề nói với nàng…
yêu nghiệt vốn giảo hoạt, chẳng lẽ đây cũng là nước cờ của Úy Trì Nhạc?
“Ta vô tình thì sao? Ngươi cảm thấy ta nên đối với người nhiều lần bắt ta, muốn đem ta uy hiếp phụ thân ta có chút tình cảm nào sao? hắn tính toán từng nước cờ, hạ cờ tỉ mỉ, khiến ta nhiều lần chui vào rọ, ta cũng nên cảm ơn hắn sao, có phải nên đồng tình với hắn không? hắn trúng Hợp hoan, trách được ai? Đó là vì hắn muốn khống chế ta, hắn sắp không được, ta còn phải đồng tình nữa sao? Sau đó có phải ta nên đem mình tới trước mặt hắn, mặc hắn bài bố không?
“Ha ha, thật buồn cười".
“Phiền ngươi nói với Úy Trì Nhạc, hắn sống hay chết không liên quan gì tới ta, mời hắn về sau khôngcần vọng tưởng dùng những thủ đoạn này để bắt ta về Tây Sở Quốc" Tử Lạc Vũ lạnh giọng nói xong, cũng không nhìn sắc mặt tái mét của tú bà mà xoay người bước đi.
“Vũ nhi".
Giọng nói thanh lãnh quen thuộc khiến Tử Lạc Vũ dừng chân, trong nhất thời, tâm nàng loạn như mà, tại sao lại bị Úy Trì Nhạc nghe thấy rồi? Mấy lời nàng vừa nói là để đuổi tú bà cơ…
“Sống chết của Trì Nhạc thật sự không liên quan tới muội sao?" Tay của hắn dùng chút sức chống lên cây, cánh môi tái nhợt có chút run rẩy, nếu không phải chính tai nghe thấy, sợ rằng vĩnh viễn hắn cũng không tin những lời này là do bé cưng của hắn nói ra.
Nàng nói vô tình như vậy, không có chút tình cảm.
Tử Lạc Vũ nhắm hai mắt, nàng biết bản thân cần quyết đoán, hắn từng bắt nàng, nhưng, nàng khôngđành lòng khiến hắn quá đau đớn, nên làm gì bây giờ?
Lúc Tử Lạc Vũ mở mắt ra lần nữa, trong đôi mắt đã là một mảng thanh minh.
“Trì Nhạc, sinh tử của ngươi không nằm trong tay bé cưng, tâm của ngươi cũng không phải chỉ có mình ta, cần gì phải làm ra vẻ quấn quýt say mê thế này?"
Thân thể Úy Trì Nhạc lung lay như muốn đổ, hắn dùng sức chống đỡ thân thể, không để bản thân ngã xuống, vẫn cố chấp hỏi lại: “Sinh tử của Trì Nhạc, thật sự không liên quan gì tới bé cưng sao?"
hắn chỉ muốn có đáp án này, một cái để tâm hắn sống, hoặc là đáp án khiến hắn chết tâm.
Tử Lạc Vũ không nói gì, nàng vẫn không đành lòng đối xử với hắn như vậy, không lưu lại câu nào, nàng cất bước rời đi, cho dù hắn ở sau lưng vẫn tâm tê phế liệt gào hỏi, nàng đều không dừng bước, cũng không để ý trả lời hắn.
Nàng không thể mạo hiểm, không thể đi vào trận địa của Úy Trì Nhạc.
“Khụ, khụ". Nhìn nàng vô tình rời đi, Úy Trì Nhạc ho liên tục, che miệng lại, trên tay một mảng đỏ tươi.
hắn cười lạnh, đôi mắt đen lộ ra vẻ thê lương, máu này nôn ra cũng thật ngốc, bọn chúng chạy ra làm gì? Đều không chiếm được chút thương tiếc nào từ nàng.
Tác giả :
Ngư Gia Điện Hạ