Độc Sủng Dược Phi
Chương 16: Xuân dược
Giờ tuất Đông Bách Hàn từ thư phòng trở về, bộ dáng mệt mỏi chưa cởi ngoại sam đã lăn về giường ngã xuống. Đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, chính là không thấy vương phi của nàng đâu. Nghe Thất Sát nói cả ngày nàng ở chỗ của Nguyệt Lăng, không biết trò chuyện gì mà đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng. Lăn thêm một vòng trêи giường liền quyết định tới chỗ của hai người họ, có phải có bằng hữu mới đã quên mất vương gia nàng rồi không. Đông Bách Hàn mặc nguyên y phục ra ngoài. Lúc đi ngang hậu viện của Tống Khuynh Nhan lại bất giác dừng lại một chút. Từ lúc sáng bị từ chối gặp đến bây giờ nàng ta không có thêm bất cứ động tĩnh gì khiến nàng cũng thấy lạ. Nếu là Đông Bách Tùng giao phó thì nàng ta nhất định phải trăm phương ngàn kế tiếp cận nàng.
Nghĩ một lát Đông Bách Hàn cũng tiến vào hậu viện. Trong khuê phòng Tống Khuynh Nhan thong thả hòa tấu nhạc khúc quen thuộc đến nỗi lúc Đông Bách Hàn đứng sau lưng vẫn mảy may không biết. Tì nữ Tuyết Nhi bên cạnh cũng lặng lẽ lui ra. Đợi khi tiếng đàn vừa dứt Đông Bách Hàn mới chậm rãi vỗ tay khiến Tống Khuynh Nhan kinh ngạc giật mình.
– Vương…vương gia..
– Không cần hành lễ, ngươi cứ ngồi đi.
– Ân.
Đông Bách Hàn ngồi xuống bàn tròn giữa phòng, nhãn thần nhìn ngó xung quanh rồi dừng lại trêи người Tống Khuynh Nhan.
– Ngươi muốn gì ở bổn vương?
– Vương.. vương gia.. người đang nói gì vậy..
Vẫn thần thái mong manh đó, Tống Khuynh Nhan sợ hãi cúi đầu.
– Bổn vương biết thực lực ngươi ở đâu, đừng cố diễn trò nữa. Ngươi vì sao phải giúp cho Đông Bách Tùng?
Tống Khuynh Nhan nội tâm run lên một cái. Ngụy vương từ đâu biết được nàng làm việc cho Đông Bách Tùng, nói vậy là nàng bị theo dõi sao? Vậy có phải chuyện của điện hạ..
– Khuynh Nhan.. không.. không biết gì hết..
Đông Bách Hàn nâng ly trà trêи bàn ngửi qua một lượt chậm rãi lên tiếng.
– Bổn vương chỉ muốn biết ngươi muốn làm gì bổn vương, giết bổn vương sao?
Tống Khuynh Nhan nội tâm rối rắm, hôm nay Ngụy vương đột nhiên tới chỗ nàng, vốn nghĩ không có cách tiếp cận nhưng hắn lại tự dẫn thân đến vậy có nên tốc chiến tốc thắng không? Nếu bỏ lỡ cơ hội này cơ nghiệp của điện hạ lại sẽ kéo dài thêm một bước. Sau một lúc đấu tranh với bản thân Tống Khuynh Nhan cũng hạ được quyết tâm. Nàng đứng dậy hướng kệ tủ cao lấy xuống một bình rượu.
– Khuynh Nhan biết sẽ không thể giấu được người, chi bằng hôm nay đều một lần nói cho minh bạch.
Đông Bách Hàn im lặng nhìn Tống Khuynh Nhan tay cầm bình ngọc từng chút rót rượu vào ly.
– Vương gia nói không sai Khuynh Nhan là người của thái tử điện hạ.
– Bổn vương vẫn nghe.
Tống Khuynh Nhan ngước lên, ngồi đối diện với Đông Bách Hàn, khẽ nhìn vào mắt Đông Bách Hàn dò xét một chút rồi mới lên tiếng.
– Thái tử điện hạ cứu mạng Khuynh Nhan, Khuynh Nhan buộc phải trả ơn cho ngài, làm tất cả những gì ngài muốn.
– Giết bổn vương?
– Không. Khuynh Nhan nhận được mệnh lệnh mê hoặc vương gia.
Đông Bách Hàn nghe đến chỉ cười nhạt.
– Đông Bách Tùng sợ giết ta sẽ gây kinh động đến phụ hoàng sao
Tống Khuynh Nhan chậm rãi đẩy ly rượu đến trước mặt Đông Bách Hàn, thần thái đã rạng rỡ hơn trả lời.
– Khuynh Nhan thật sự không muốn nói xấu ân nhân của mình nhưng mà… chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ này ta sẽ có thể rời đi, không làm những việc trái với lương tâm nữa.
Đông Bách Hàn nhìn ly rượu trước mặt cũng không có cầm lên. Nàng tất nhiên là đề phòng nếu Tống Khuynh Nhan thật sự bỏ gì đó vào trong vậy nàng quả thật là tự đến nộp mạng. Tống Khuynh Nhan hiểu ý, chỉ cười nhẹ rồi thu lại ly rượu của Đông Bách Hàn một mình uống sạch, sau đó mới rót thêm một ly mới đưa tới.
– Thái tử muốn vương gia phải gánh tiếng xấu với thiên hạ, vì một nữ tử yên hoa bỏ bê triều chính, như vậy khi hắn lên ngôi mới thật sự được vạn dân quy phục.
– Hắn cho rằng chỉ dùng cách này là hạ được bổn vương?
– Khuynh Nhan không biết, vạn nhất Khuynh Nhan thất bại vậy thì có lẽ hắn sẽ dùng đến binh lực.
Đông Bách Hàn trầm ngâm một chút, nàng vốn không muốn đối nghịch với ai, nhưng Đông Bách Tùng cùng hoàng hậu lại xem nàng như cái gai trong mắt. Phụ hoàng gần đây long thể suy yếu e là đã đánh động đến sự nôn nóng của hoàng hậu, muốn mau chóng ghi tên Đông Bách Tùng lên chiếu nhường ngôi. Nàng vốn không thể làm hoàng đế được nhưng để giang sơn rơi vào tay tên bại hoại này lại càng không thể.
– Vương gia trước khi rời khỏi có thể uống với Khuynh Nhan một ly không?
Khi Đông Bách Hàn còn chìm sâu trong suy nghĩ của bản thân thì Tống Khuynh Nhan đã có chút men, ôn nhu lên tiếng. Đông Bách Hàn đảo mắt qua nữ tử trước mặt nhìn một lát rồi mới cầm lên ly rượu một mạch uống cạn.
– Tống Khuynh Nhan, nữ nhân như ngươi vốn không nên vướng vào cuộc chiến của hoàng tộc. Bổn vương hi vọng ngươi sẽ quay lại sống cuộc sống tự do tự tại của mình.
Đông Bách Hàn buông một câu rồi đứng dậy định quay về liền bị Tống Khuynh Nhan giữ lại.
– Vương gia, có thể ở lại thêm một chút không.
Tống Khuynh Nhan luống cuống giữ lấy tay Đông Bách Hàn, ánh mắt mơ hồ đã có chút lửa ɖu͙ƈ. Khi nãy nàng đã bỏ xuân dược vào rượu, vốn chỉ định để Đông Bách Hàn uống nhưng nàng biết chắc chắn Ngụy vương sẽ đề phòng nên đã lấy chính bản thân làm bia đỡ trước. Xuân dược này đối với nam nhân có tác dụng nhanh hơn nên chỉ cần giữ ngụy vương ở đây thêm một khắc xuân dược liền phát tác vậy coi như nàng thành công rồi. Đông Bách Hàn bị níu đến khó chịu liền dùng lực hất tay Tống Khuynh Nhan ra, đáy mắt đã trầm lại.
– Bổn vương đã nói rồi, đừng câu dẫn vô ích, đừng ép bổn vương ra tay với ngươi.
– Vương.. vương gia.. Khuynh Nhan không cố ý.. chỉ là.. chỉ là ta còn chuyện chưa nói hết..
– Ngươi còn muốn nói gì?
Tống Khuynh Nhan mượn cớ giữ chân Đông Bách Hàn cố gắng kéo dài thời gian. Thêm một chút nữa thôi, sắp rồi, chỉ cần xuân dược phát tác nàng có cơ hội xảy ra quan hệ với ngụy vương rồi. Chỉ là hơn một khắc sau, đã hơn một khắc sau.. Tại sao vẫn không có biểu hiện gì? Sao có thể như vậy..
– Bổn vương phải quay về, những lời ngươi nói hôm nay bổn vương sẽ nhớ kỹ.
Đông Bách Hàn không nóng không lạnh nhìn Tống Khuynh Nhan, lại thấy nàng ta bộ dáng chật vật, trán vươn một tầng mồ hôi, mặt ửng đỏ lạ thường. Có lẽ do rượu thôi, nên để nàng ta sớm nghỉ ngơi.
– Ngươi có vẻ say, nên nghỉ ngơi đi, không cần tiễn bổn vương.
– Vương gia.. vương gia..
Tống Khuynh Nhan lúc này hô hấp đã có chút nặng nề vốn không đủ sức giữ Đông Bách Hàn nữa. Nàng tự cấu lấy thân thể cố dùng đau đớn khắc chế lại bản thân. Cổ họng khô rát phát ra từng tiếng nấc nghẹn. Tuyết Nhi ở ngoài nghe thấy liền vội vã chạy vào.
– Khuynh Nhan cô nương làm sao vậy..
– Mau.. mau ra ngoài đóng cửa lại, ta… ta muốn nghỉ…nghỉ ngơi….
– Ân.. Cô thật sự không sao chứ?
– Ta.. không sao. Mau đi
Tống Khuynh Nhan cắn chặt răng cố không phát ra những tiếng ngâm đầy mờ ám, thành công đuổi được Tuyết Nhi ra ngoài liền sống chết tự cắn lấy tay mình. Tại sao lâu như vậy ngụy vương vẫn không có phản ứng.. thuốc này nàng thử với rất nhiều nam nhân hầu như chưa đến một khác liền bạo phát mạnh mẽ, tại sao ngụy vương lại không có biểu hiện gì? Tống Khuynh Nhan càng cắn càng chặt, máu chảy càng lợi hại, chỉ có thể thống khổ nhắm chặt mắt, thân thể lúc này đã cuộn lại trêи giường, vẻ mặt trắng bệch. Khốn kiếp loại xuân dược này quá mạnh, nàng cũng chịu đựng lâu như vậy nên thân thể đã ham muốn đến cao trào. Vừa lúc Cố Nguyệt Lăng từ ngoài xa đi tới, thấy Tuyết Nhi đứng ngẩn ngơ trước cửa hậu viện mới tiến lại hỏi.
– Tuyết Nhi ngươi đang làm gì vậy?
– Tuyết Nhi tham kiến nương nương.
– Đứng lên đi. Ngươi đứng ở đây làm gì?
– Ân. Bẩm nương nương, Khuynh Nhan cô nương nói là muốn nghỉ ngơi nên cho nô tỳ quay về phòng ngủ nhưng nghe Khuynh Nhan cô nương cứ phát ra tiếng động kì lạ nên nô tỳ…
– Tiếng động kì lạ?
– Lúc nãy Khuynh Nhan cô nương thần sắc cũng không tốt, hình như là bị sốt a~.
– Ta biết rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi, để ta vào xem.
– Dạ, Tuyết Nhi cáo lui.
Cố Nguyệt Lăng nhìn theo bóng Tuyết Nhi khuất xa mới từ từ tiến lại cửa phòng. Đúng như Tuyết Nhi nói trong phòng Tống Khuynh Nhan đúng là phát ra âm thanh kì lạ, nghe như nấc lại có chút giống rêи rỉ. Nàng chậm rãi mở cửa phòng, phát hiện Tống Khuynh Nhan không có phản ứng, bóng người đang nằm trêи giường cách sau bức màn châu. Tiếng rêи rỉ càng lúc càng rõ ràng khiến Cố Nguyệt Lăng cũng phải đỏ mặt. Tống Khuynh Nhan rốt cục đang làm gì trêи giường kia, là tự… sao? Nàng nghĩ vậy liền muốn mở cửa rời đi. Tống Khuynh Nhan càng rêи càng lợi hại, cơ hồ không khống chế được thanh âm. Không đúng, Tống Khuynh Nhan sẽ không càn rỡ như vậy, ta nhất định phải đến đó xem.
Lần này Cố Nguyệt Lăng kiên định tiến lên phía trước, dứt khoát vén lên bức màn châu. Phát hiện Tống Khuynh Nhan huyết sắc trắng bệch liều chết cắn lấy môi mình, quần áo bị kéo tới mất trật tự, thân thể thấp thoáng bại lộ ra. Cố Nguyệt Lăng bị một màn này làm cho choáng váng, bàn tay sờ lên trán Tống Khuynh Nhan chưa kịp rút ra đã bị giữ chặt lại. Tống Khuynh Nhan hô hấp khó khăn, phía dưới nóng ngứa đến khó chịu, thần trí sớm đã mất sạch kéo lấy tay Cố Nguyệt Lăng.
– Xin.. xin ngươi.. cho.. cho ta..
Cố Nguyệt Lăng nhíu chặt mi tâm, bàn tay đặt trêи thân thể nóng rực của Tống Khuynh Nhan chậm rãi di dộng lên xuống.
– Ưmm.. cho.. cho.. ta..
Cố Nguyệt Lăng đáy mắt sâu thẳm, không ngừng ma sát mảng da thịt dưới lòng bàn tay mình, khuôn mặt lãnh đạm xinh đẹp không nhìn ra chút biểu cảm thủ thỉ với người đang mê man kia.
– Tống Khuynh Nhan ngươi đang cầu ta sao…
Nghĩ một lát Đông Bách Hàn cũng tiến vào hậu viện. Trong khuê phòng Tống Khuynh Nhan thong thả hòa tấu nhạc khúc quen thuộc đến nỗi lúc Đông Bách Hàn đứng sau lưng vẫn mảy may không biết. Tì nữ Tuyết Nhi bên cạnh cũng lặng lẽ lui ra. Đợi khi tiếng đàn vừa dứt Đông Bách Hàn mới chậm rãi vỗ tay khiến Tống Khuynh Nhan kinh ngạc giật mình.
– Vương…vương gia..
– Không cần hành lễ, ngươi cứ ngồi đi.
– Ân.
Đông Bách Hàn ngồi xuống bàn tròn giữa phòng, nhãn thần nhìn ngó xung quanh rồi dừng lại trêи người Tống Khuynh Nhan.
– Ngươi muốn gì ở bổn vương?
– Vương.. vương gia.. người đang nói gì vậy..
Vẫn thần thái mong manh đó, Tống Khuynh Nhan sợ hãi cúi đầu.
– Bổn vương biết thực lực ngươi ở đâu, đừng cố diễn trò nữa. Ngươi vì sao phải giúp cho Đông Bách Tùng?
Tống Khuynh Nhan nội tâm run lên một cái. Ngụy vương từ đâu biết được nàng làm việc cho Đông Bách Tùng, nói vậy là nàng bị theo dõi sao? Vậy có phải chuyện của điện hạ..
– Khuynh Nhan.. không.. không biết gì hết..
Đông Bách Hàn nâng ly trà trêи bàn ngửi qua một lượt chậm rãi lên tiếng.
– Bổn vương chỉ muốn biết ngươi muốn làm gì bổn vương, giết bổn vương sao?
Tống Khuynh Nhan nội tâm rối rắm, hôm nay Ngụy vương đột nhiên tới chỗ nàng, vốn nghĩ không có cách tiếp cận nhưng hắn lại tự dẫn thân đến vậy có nên tốc chiến tốc thắng không? Nếu bỏ lỡ cơ hội này cơ nghiệp của điện hạ lại sẽ kéo dài thêm một bước. Sau một lúc đấu tranh với bản thân Tống Khuynh Nhan cũng hạ được quyết tâm. Nàng đứng dậy hướng kệ tủ cao lấy xuống một bình rượu.
– Khuynh Nhan biết sẽ không thể giấu được người, chi bằng hôm nay đều một lần nói cho minh bạch.
Đông Bách Hàn im lặng nhìn Tống Khuynh Nhan tay cầm bình ngọc từng chút rót rượu vào ly.
– Vương gia nói không sai Khuynh Nhan là người của thái tử điện hạ.
– Bổn vương vẫn nghe.
Tống Khuynh Nhan ngước lên, ngồi đối diện với Đông Bách Hàn, khẽ nhìn vào mắt Đông Bách Hàn dò xét một chút rồi mới lên tiếng.
– Thái tử điện hạ cứu mạng Khuynh Nhan, Khuynh Nhan buộc phải trả ơn cho ngài, làm tất cả những gì ngài muốn.
– Giết bổn vương?
– Không. Khuynh Nhan nhận được mệnh lệnh mê hoặc vương gia.
Đông Bách Hàn nghe đến chỉ cười nhạt.
– Đông Bách Tùng sợ giết ta sẽ gây kinh động đến phụ hoàng sao
Tống Khuynh Nhan chậm rãi đẩy ly rượu đến trước mặt Đông Bách Hàn, thần thái đã rạng rỡ hơn trả lời.
– Khuynh Nhan thật sự không muốn nói xấu ân nhân của mình nhưng mà… chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ này ta sẽ có thể rời đi, không làm những việc trái với lương tâm nữa.
Đông Bách Hàn nhìn ly rượu trước mặt cũng không có cầm lên. Nàng tất nhiên là đề phòng nếu Tống Khuynh Nhan thật sự bỏ gì đó vào trong vậy nàng quả thật là tự đến nộp mạng. Tống Khuynh Nhan hiểu ý, chỉ cười nhẹ rồi thu lại ly rượu của Đông Bách Hàn một mình uống sạch, sau đó mới rót thêm một ly mới đưa tới.
– Thái tử muốn vương gia phải gánh tiếng xấu với thiên hạ, vì một nữ tử yên hoa bỏ bê triều chính, như vậy khi hắn lên ngôi mới thật sự được vạn dân quy phục.
– Hắn cho rằng chỉ dùng cách này là hạ được bổn vương?
– Khuynh Nhan không biết, vạn nhất Khuynh Nhan thất bại vậy thì có lẽ hắn sẽ dùng đến binh lực.
Đông Bách Hàn trầm ngâm một chút, nàng vốn không muốn đối nghịch với ai, nhưng Đông Bách Tùng cùng hoàng hậu lại xem nàng như cái gai trong mắt. Phụ hoàng gần đây long thể suy yếu e là đã đánh động đến sự nôn nóng của hoàng hậu, muốn mau chóng ghi tên Đông Bách Tùng lên chiếu nhường ngôi. Nàng vốn không thể làm hoàng đế được nhưng để giang sơn rơi vào tay tên bại hoại này lại càng không thể.
– Vương gia trước khi rời khỏi có thể uống với Khuynh Nhan một ly không?
Khi Đông Bách Hàn còn chìm sâu trong suy nghĩ của bản thân thì Tống Khuynh Nhan đã có chút men, ôn nhu lên tiếng. Đông Bách Hàn đảo mắt qua nữ tử trước mặt nhìn một lát rồi mới cầm lên ly rượu một mạch uống cạn.
– Tống Khuynh Nhan, nữ nhân như ngươi vốn không nên vướng vào cuộc chiến của hoàng tộc. Bổn vương hi vọng ngươi sẽ quay lại sống cuộc sống tự do tự tại của mình.
Đông Bách Hàn buông một câu rồi đứng dậy định quay về liền bị Tống Khuynh Nhan giữ lại.
– Vương gia, có thể ở lại thêm một chút không.
Tống Khuynh Nhan luống cuống giữ lấy tay Đông Bách Hàn, ánh mắt mơ hồ đã có chút lửa ɖu͙ƈ. Khi nãy nàng đã bỏ xuân dược vào rượu, vốn chỉ định để Đông Bách Hàn uống nhưng nàng biết chắc chắn Ngụy vương sẽ đề phòng nên đã lấy chính bản thân làm bia đỡ trước. Xuân dược này đối với nam nhân có tác dụng nhanh hơn nên chỉ cần giữ ngụy vương ở đây thêm một khắc xuân dược liền phát tác vậy coi như nàng thành công rồi. Đông Bách Hàn bị níu đến khó chịu liền dùng lực hất tay Tống Khuynh Nhan ra, đáy mắt đã trầm lại.
– Bổn vương đã nói rồi, đừng câu dẫn vô ích, đừng ép bổn vương ra tay với ngươi.
– Vương.. vương gia.. Khuynh Nhan không cố ý.. chỉ là.. chỉ là ta còn chuyện chưa nói hết..
– Ngươi còn muốn nói gì?
Tống Khuynh Nhan mượn cớ giữ chân Đông Bách Hàn cố gắng kéo dài thời gian. Thêm một chút nữa thôi, sắp rồi, chỉ cần xuân dược phát tác nàng có cơ hội xảy ra quan hệ với ngụy vương rồi. Chỉ là hơn một khắc sau, đã hơn một khắc sau.. Tại sao vẫn không có biểu hiện gì? Sao có thể như vậy..
– Bổn vương phải quay về, những lời ngươi nói hôm nay bổn vương sẽ nhớ kỹ.
Đông Bách Hàn không nóng không lạnh nhìn Tống Khuynh Nhan, lại thấy nàng ta bộ dáng chật vật, trán vươn một tầng mồ hôi, mặt ửng đỏ lạ thường. Có lẽ do rượu thôi, nên để nàng ta sớm nghỉ ngơi.
– Ngươi có vẻ say, nên nghỉ ngơi đi, không cần tiễn bổn vương.
– Vương gia.. vương gia..
Tống Khuynh Nhan lúc này hô hấp đã có chút nặng nề vốn không đủ sức giữ Đông Bách Hàn nữa. Nàng tự cấu lấy thân thể cố dùng đau đớn khắc chế lại bản thân. Cổ họng khô rát phát ra từng tiếng nấc nghẹn. Tuyết Nhi ở ngoài nghe thấy liền vội vã chạy vào.
– Khuynh Nhan cô nương làm sao vậy..
– Mau.. mau ra ngoài đóng cửa lại, ta… ta muốn nghỉ…nghỉ ngơi….
– Ân.. Cô thật sự không sao chứ?
– Ta.. không sao. Mau đi
Tống Khuynh Nhan cắn chặt răng cố không phát ra những tiếng ngâm đầy mờ ám, thành công đuổi được Tuyết Nhi ra ngoài liền sống chết tự cắn lấy tay mình. Tại sao lâu như vậy ngụy vương vẫn không có phản ứng.. thuốc này nàng thử với rất nhiều nam nhân hầu như chưa đến một khác liền bạo phát mạnh mẽ, tại sao ngụy vương lại không có biểu hiện gì? Tống Khuynh Nhan càng cắn càng chặt, máu chảy càng lợi hại, chỉ có thể thống khổ nhắm chặt mắt, thân thể lúc này đã cuộn lại trêи giường, vẻ mặt trắng bệch. Khốn kiếp loại xuân dược này quá mạnh, nàng cũng chịu đựng lâu như vậy nên thân thể đã ham muốn đến cao trào. Vừa lúc Cố Nguyệt Lăng từ ngoài xa đi tới, thấy Tuyết Nhi đứng ngẩn ngơ trước cửa hậu viện mới tiến lại hỏi.
– Tuyết Nhi ngươi đang làm gì vậy?
– Tuyết Nhi tham kiến nương nương.
– Đứng lên đi. Ngươi đứng ở đây làm gì?
– Ân. Bẩm nương nương, Khuynh Nhan cô nương nói là muốn nghỉ ngơi nên cho nô tỳ quay về phòng ngủ nhưng nghe Khuynh Nhan cô nương cứ phát ra tiếng động kì lạ nên nô tỳ…
– Tiếng động kì lạ?
– Lúc nãy Khuynh Nhan cô nương thần sắc cũng không tốt, hình như là bị sốt a~.
– Ta biết rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi, để ta vào xem.
– Dạ, Tuyết Nhi cáo lui.
Cố Nguyệt Lăng nhìn theo bóng Tuyết Nhi khuất xa mới từ từ tiến lại cửa phòng. Đúng như Tuyết Nhi nói trong phòng Tống Khuynh Nhan đúng là phát ra âm thanh kì lạ, nghe như nấc lại có chút giống rêи rỉ. Nàng chậm rãi mở cửa phòng, phát hiện Tống Khuynh Nhan không có phản ứng, bóng người đang nằm trêи giường cách sau bức màn châu. Tiếng rêи rỉ càng lúc càng rõ ràng khiến Cố Nguyệt Lăng cũng phải đỏ mặt. Tống Khuynh Nhan rốt cục đang làm gì trêи giường kia, là tự… sao? Nàng nghĩ vậy liền muốn mở cửa rời đi. Tống Khuynh Nhan càng rêи càng lợi hại, cơ hồ không khống chế được thanh âm. Không đúng, Tống Khuynh Nhan sẽ không càn rỡ như vậy, ta nhất định phải đến đó xem.
Lần này Cố Nguyệt Lăng kiên định tiến lên phía trước, dứt khoát vén lên bức màn châu. Phát hiện Tống Khuynh Nhan huyết sắc trắng bệch liều chết cắn lấy môi mình, quần áo bị kéo tới mất trật tự, thân thể thấp thoáng bại lộ ra. Cố Nguyệt Lăng bị một màn này làm cho choáng váng, bàn tay sờ lên trán Tống Khuynh Nhan chưa kịp rút ra đã bị giữ chặt lại. Tống Khuynh Nhan hô hấp khó khăn, phía dưới nóng ngứa đến khó chịu, thần trí sớm đã mất sạch kéo lấy tay Cố Nguyệt Lăng.
– Xin.. xin ngươi.. cho.. cho ta..
Cố Nguyệt Lăng nhíu chặt mi tâm, bàn tay đặt trêи thân thể nóng rực của Tống Khuynh Nhan chậm rãi di dộng lên xuống.
– Ưmm.. cho.. cho.. ta..
Cố Nguyệt Lăng đáy mắt sâu thẳm, không ngừng ma sát mảng da thịt dưới lòng bàn tay mình, khuôn mặt lãnh đạm xinh đẹp không nhìn ra chút biểu cảm thủ thỉ với người đang mê man kia.
– Tống Khuynh Nhan ngươi đang cầu ta sao…
Tác giả :
Đông Bách Hàn x Đoan Mộc Ly Tâm