Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt
Chương 15: Sư phụ tới cứu
Edit: nhok tinh nghich
Ngải Thiển chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt trên không trung lướt tới từ phía trước, chạm vào luồng khí đen Tàn Diên vừa tạo ra. Hai luồng khí va vào nhau tạo thành tàn lửa rực rỡ như pháo hoa.
Xuất ra một kích nhưng không có hành động gì nữa.
Tàn Diên khoanh hai tay trước ngực liếc xéo qua. Làn sương đen trắng tản đi, một bóng dáng màu trắng đi nhanh tới. Ngải Thiển định thần nhìn lại thì thấy hóa ra là Nguyệt Ca. Hắn ngồi trên xe lăn, mặc quần áo trắng như tuyết. Xe lăn vững vàng rơi xuống đất cách nàng một trượng. dieღn。dٿan。lツe。qu✿y。d«onMặt Nguyệt Ca vốn bình tĩnh thanh nhã, nay có thêm sự lo lắng.
“Nguyệt Nguyệt." Ngải Thiển vừa thấy Nguyệt Ca liền hưng phấn, nhấc chân lên định chạy về phía hắn.
Tàn Diên duỗi tay ra túm lấy cổ áo nàng, ngăn hành động của nàng lại một cách dễ dàng.
Ngải Thiển giận, ngước mắt lên nhìn hắn đầy giận dữ, hận không thể giết hắn bằng ánh mắt: “Buông ta ra. Huynh muốn làm gì?"
di❂ễn♡đàn♡l❃ê♡quý♡đ❀ôn.Tàn Diên cười tà: “Bản quân có thể làm gì nào?" Hắn buông Ngải Thiển ra.
Nàng cho rằng mình đã được tự do, định cất bước lần nữa nhưng ngay sau đó thân thể liền cứng ngắc.
Tàn Diên giơ tay lên, khí màu đen bay lên từ lòng bàn tay hắn. Hắn vung tay, một luồng khí màu đen trong suốt bao lấy Ngải Thiển. Nàng chỉ cảm thấy người mình như bị đông lại, không thể động đậy nhưng vẫn có thể nhìn, có thể nghe, có thể nói.
Tàn Diên từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức vẻ giận dữ của Ngải Thiển, tà ý dưới đáy mắt càng sâu hơn.
Truyện được edit bởi nhok tinh nghich - chỉ đăng tại Diễn đàn
Nguyệt Ca ngồi trên xe lăn, mặt bình tĩnh nhưng có thể nhìn ra sự tức giận nơi đáy mắt hắn. Nhưng hắn không thể thể hiện ra, phải bình tĩnh, bĩnh tĩnh để cứu nha đầu ra.
“Môn chủ thật lợi hại, có thể vào Ma Cung của ta một mình." Tàn Diên xác định Ngải Thiển không phá rối được nữa mới nhìn về phía Nguyệt Ca, sát ý lóe lên nơi đôi mắt phượng.
“Ai mà không thể vào được cái Ma Cung rách nát này? Nhanh thả bản tiểu thư ra." Thân thể bị kiềm chế khiến Ngải Thiển sốt ruột muốn mắng to. Mà nàng cũng mắng thật.
Tàn Diên nghe thấy vẫn tỏ ra hờ hững như không nghe được, tiếp tục giằng co với Nguyệt Ca.
Nguyệt Ca nhìn về phía Ngải Thiển, ánh mắt sâu thẳm như biển. Nàng vừa chạm vào tầm mắt hắn liền bình tĩnh lại, lẳng lặng nhìn hắn, thầm tin hắn có thể cứu được mình.
Nguyệt Ca hài lòng nhìn phản ứng của Ngải Thiển, cười khẽ, thanh nhã như nước: “Đúng là vào Ma Cung rất dễ.di✤ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý✥đôn Không phải Ma Quân vào núi Tử Nguyệt cũng rất dễ đó sao?" Ngươi có thể tùy ý vào Tử Nguyệt Môn của ta, ta không thể tùy ý vào Ma Cung của ngươi sao? Kết giới thì sao? Chỉ có thể chặn lại những phế vật vô dụng kia mà thôi.
“Môn chủ nói thật có lý. Nhưng không biết hôm nay môn chủ không mời mà tới Ma Cung làm gì?" Tàn Diên nhếch đôi môi mỏng, giả vờ như không biết gì mà hỏi.
Nguyệt Ca bình tĩnh, thanh nhã nói: “Chỉ là muốn đón tiểu đồ đệ về nhà, không thể để nàng làm phiền Ma Quân được."
“Tiểu đồ đệ? Ai là đồ đệ của môn chủ?" Tàn Diên phối hợp với lời Nguyệt Ca, nhìn xung quanh như đang tìm người.
Edit bởi nhok tinh nghich - chỉ đăng tại Diễn đàn
“Người bị Ma Quân làm phép định thân là đồ đệ của tại hạ." Nguyệt Ca nói không nhanh không chậm, bình tĩnh nhìn Tàn Diên diễn trò.
“Nàng là đồ đệ của ngươi?" Lúc này, Tàn Diên mới chợt hiểu ra, nhìn về phía Ngải Thiển. Ngay sau đó hắn nhìn Nguyệt Ca đầy nghi ngờ: “Ngươi nhận nàng làm đồ đệ lúc nào? Sao bản quân không biết?"
Ngải Thiển cũng kinh ngạc mà nhìn Nguyệt Ca. Nàng cũng không biết mình thành đồ đệ hắn lúc nào? Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút liền biết, nhất định là Nguyệt Nguyệt kiếm cớ để cứu nàng ra. Nếu nàng chỉ là người không liên quan, Nguyệt Nguyệt chẳng có lý do gì để xông vào Ma Cung chẳng kiêng nể gì như vậy được.
“Cái này…Cần phải xin phép Ma Quân à?" di‿ễn♂ đ‿àn♀l‿ê☀ qu‿ý✦đ‿ônNguyệt Ca khẽ nheo mắt, lộ ra sự hoang mang.
“Bản quân chỉ cảm thấy kỳ lạ. Thật không ngờ môn chủ Tử Nguyệt Môn chưa bao giờ thu đồ đệ mà lại phá lệ. Thật là một tin tức bất ngờ với tam giới." Tàn Diên búng ngón tay, tác phong rất không đứng đắn, cười đầy thâm ý. Không biết hắn có tin lời của Nguyệt Ca thật không.
_________________
Ngải Thiển chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt trên không trung lướt tới từ phía trước, chạm vào luồng khí đen Tàn Diên vừa tạo ra. Hai luồng khí va vào nhau tạo thành tàn lửa rực rỡ như pháo hoa.
Xuất ra một kích nhưng không có hành động gì nữa.
Tàn Diên khoanh hai tay trước ngực liếc xéo qua. Làn sương đen trắng tản đi, một bóng dáng màu trắng đi nhanh tới. Ngải Thiển định thần nhìn lại thì thấy hóa ra là Nguyệt Ca. Hắn ngồi trên xe lăn, mặc quần áo trắng như tuyết. Xe lăn vững vàng rơi xuống đất cách nàng một trượng. dieღn。dٿan。lツe。qu✿y。d«onMặt Nguyệt Ca vốn bình tĩnh thanh nhã, nay có thêm sự lo lắng.
“Nguyệt Nguyệt." Ngải Thiển vừa thấy Nguyệt Ca liền hưng phấn, nhấc chân lên định chạy về phía hắn.
Tàn Diên duỗi tay ra túm lấy cổ áo nàng, ngăn hành động của nàng lại một cách dễ dàng.
Ngải Thiển giận, ngước mắt lên nhìn hắn đầy giận dữ, hận không thể giết hắn bằng ánh mắt: “Buông ta ra. Huynh muốn làm gì?"
di❂ễn♡đàn♡l❃ê♡quý♡đ❀ôn.Tàn Diên cười tà: “Bản quân có thể làm gì nào?" Hắn buông Ngải Thiển ra.
Nàng cho rằng mình đã được tự do, định cất bước lần nữa nhưng ngay sau đó thân thể liền cứng ngắc.
Tàn Diên giơ tay lên, khí màu đen bay lên từ lòng bàn tay hắn. Hắn vung tay, một luồng khí màu đen trong suốt bao lấy Ngải Thiển. Nàng chỉ cảm thấy người mình như bị đông lại, không thể động đậy nhưng vẫn có thể nhìn, có thể nghe, có thể nói.
Tàn Diên từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức vẻ giận dữ của Ngải Thiển, tà ý dưới đáy mắt càng sâu hơn.
Truyện được edit bởi nhok tinh nghich - chỉ đăng tại Diễn đàn
Nguyệt Ca ngồi trên xe lăn, mặt bình tĩnh nhưng có thể nhìn ra sự tức giận nơi đáy mắt hắn. Nhưng hắn không thể thể hiện ra, phải bình tĩnh, bĩnh tĩnh để cứu nha đầu ra.
“Môn chủ thật lợi hại, có thể vào Ma Cung của ta một mình." Tàn Diên xác định Ngải Thiển không phá rối được nữa mới nhìn về phía Nguyệt Ca, sát ý lóe lên nơi đôi mắt phượng.
“Ai mà không thể vào được cái Ma Cung rách nát này? Nhanh thả bản tiểu thư ra." Thân thể bị kiềm chế khiến Ngải Thiển sốt ruột muốn mắng to. Mà nàng cũng mắng thật.
Tàn Diên nghe thấy vẫn tỏ ra hờ hững như không nghe được, tiếp tục giằng co với Nguyệt Ca.
Nguyệt Ca nhìn về phía Ngải Thiển, ánh mắt sâu thẳm như biển. Nàng vừa chạm vào tầm mắt hắn liền bình tĩnh lại, lẳng lặng nhìn hắn, thầm tin hắn có thể cứu được mình.
Nguyệt Ca hài lòng nhìn phản ứng của Ngải Thiển, cười khẽ, thanh nhã như nước: “Đúng là vào Ma Cung rất dễ.di✤ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý✥đôn Không phải Ma Quân vào núi Tử Nguyệt cũng rất dễ đó sao?" Ngươi có thể tùy ý vào Tử Nguyệt Môn của ta, ta không thể tùy ý vào Ma Cung của ngươi sao? Kết giới thì sao? Chỉ có thể chặn lại những phế vật vô dụng kia mà thôi.
“Môn chủ nói thật có lý. Nhưng không biết hôm nay môn chủ không mời mà tới Ma Cung làm gì?" Tàn Diên nhếch đôi môi mỏng, giả vờ như không biết gì mà hỏi.
Nguyệt Ca bình tĩnh, thanh nhã nói: “Chỉ là muốn đón tiểu đồ đệ về nhà, không thể để nàng làm phiền Ma Quân được."
“Tiểu đồ đệ? Ai là đồ đệ của môn chủ?" Tàn Diên phối hợp với lời Nguyệt Ca, nhìn xung quanh như đang tìm người.
Edit bởi nhok tinh nghich - chỉ đăng tại Diễn đàn
“Người bị Ma Quân làm phép định thân là đồ đệ của tại hạ." Nguyệt Ca nói không nhanh không chậm, bình tĩnh nhìn Tàn Diên diễn trò.
“Nàng là đồ đệ của ngươi?" Lúc này, Tàn Diên mới chợt hiểu ra, nhìn về phía Ngải Thiển. Ngay sau đó hắn nhìn Nguyệt Ca đầy nghi ngờ: “Ngươi nhận nàng làm đồ đệ lúc nào? Sao bản quân không biết?"
Ngải Thiển cũng kinh ngạc mà nhìn Nguyệt Ca. Nàng cũng không biết mình thành đồ đệ hắn lúc nào? Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút liền biết, nhất định là Nguyệt Nguyệt kiếm cớ để cứu nàng ra. Nếu nàng chỉ là người không liên quan, Nguyệt Nguyệt chẳng có lý do gì để xông vào Ma Cung chẳng kiêng nể gì như vậy được.
“Cái này…Cần phải xin phép Ma Quân à?" di‿ễn♂ đ‿àn♀l‿ê☀ qu‿ý✦đ‿ônNguyệt Ca khẽ nheo mắt, lộ ra sự hoang mang.
“Bản quân chỉ cảm thấy kỳ lạ. Thật không ngờ môn chủ Tử Nguyệt Môn chưa bao giờ thu đồ đệ mà lại phá lệ. Thật là một tin tức bất ngờ với tam giới." Tàn Diên búng ngón tay, tác phong rất không đứng đắn, cười đầy thâm ý. Không biết hắn có tin lời của Nguyệt Ca thật không.
_________________
Tác giả :
Thiên Thất Bát Nguyệt