Độc Sủng Điền Viên Man Thê
Chương 98: Dân bản địa không tầm thường
Hai người dịch dung sơ bộ xong, ở trong thành mướn một chiếc xe ngựa hướng bờ biển thành trấn mà đi.
Có lẽ là thật không ngờ Bạch Tiểu Mễ cùng Lý Thụy Nhiên sẽ đi con đường này, không phải hướng Bắc mà là hướng Nam, thời điểm Lý Mặc Nhiên một đường thẩm tra tìm người theo hướng khác thì Bạch Tiểu Mễ cùng Lý Thụy nhiên đã thuận lợi xuất hải rồi.
Bởi vì trên đảo người ở rất thưa thớt, cho nên không có thuyền chạy hướng đảo Vô Danh kia, bất quá Bạch Tiểu Mễ đã sớm nghĩ đến, không có phiền não, trực tiếp mua một con thuyền, sau đó tìm thuyền viên.
Dù sao một khi đã tính toán ở nơi đó định cư, tự nhiên phải có phương tiện đi lại, mua thuyền là chắc chắn, cũng là thế tại phải làm, thời điểm Lý Thụy Nhiên tìm thuyền viên, Bạch Tiểu Mễ cũng mua một số vật cần thiết trên đảo, cũng thuận tiện nhìn xem có cô nhi nào muốn theo lên đảo hay không, nếu muốn định cư, về sau nhất định phải dùng người, tuy dùng tiền là có thể mua được nô lệ, nhưng Bạch Tiểu Mễ không muốn lãng phí quá nhiều tiền bạc với chuyện này.
Ba ngày sau đó, Lý Thụy Nhiên đã chiêu mộ xong thuyền viên, mà Bạch Tiểu Mễ cũng mua không ít đồ dùng cần có, bao gồm một chút hạt giống thực vật, Bạch Tiểu Mễ tính toán sẽ quay lại trồng trọt như cũ sau khi đã ở trên đảo.
Còn về phần người đi theo, có lẽ bởi vì thôn trấn không hề tính là lớn, Bạch Tiểu Mễ gặp hơn hai mươi mấy tên khất cái, chọn ra mười mấy người thích hợp, sau khi nàng hỏi và bọn họ đồng ý, mới quyết định mang theo bọn họ.
Đội ngũ thuyền viên quy mô lớn, lại thêm vào mười mấy cô nhi khất cái Bạch Tiểu Mễ mang đến, tổng cộng hơn ba mươi người xuất phát, đảo Vô Danh không lớn, nhưng bởi vì đất đai cằn cỗi nên không nhiều người định cư, bất quá đối với việc cằn cỗi này, Bạch Tiểu Mễ cảm thấy một khi đã có đại thần Gạo ở đây, hẳn là có thể giải quyết.
Không biết có phải Bạch Tiểu Mễ vận khí tốt hay không, dọc đường đi đều không đụng tới sóng to gió lớn, thuận buồm xuôi gió xuất hải mười hai ngày đã đến Vô Danh đảo.
Thời điểm mới lên hòn đảo này, Bạch Tiểu Mễ nhìn bao quát tiểu đảo, vẫn không khỏi nhíu mày, quả thật vô cùng cằn cỗi, chỉ cần là người có đầu óc chắc chắn sẽ không định cư ở đây, dù sao chỗ này không có lấy một thực vật, càng miễn bàn đến cây nông nghiệp.
"Phụ thân, ngài đi tìm người sống trên đảo, Tiểu Kim ngươi và Tiểu Hỏa đi tìm nơi thích hợp để hạ trại." Ở trên đảo Bạch Tiểu Mễ không định ngủ trọ, trước hạ trại, sau đó ở đó dựng nhà cửa, dù sao nàng cũng không phải người sợ khổ, hạ trại cũng không sao.
Một đám người cùng Bạch Tiểu Mễ vốn lòng đang tràn đầy chờ mong, khi nhìn thấy toàn cảnh hòn đảo, tâm trở nên thật lạnh, trong lòng không khỏi thắc mắc, vì sao chủ nhân nhà mình lại chọn ở tại chỗ này?
Đã có tiền thì tại sao không lựa chọn nơi nào tốt hơn? Bất quá kẻ có tiền, bọn họ thật khó có thể lý giải, bọn hắn chỉ cần tuân mệnh hành sự là tốt rồi, dù sao có tiền để lĩnh là được.
Mặt trời chiều ngả về tây, màn đêm buông xuống, doanh trướng đơn giản đã được dựng lên, một ngày bận rộn, mọi người nếm qua bữa tối Bạch Tiểu Mễ nấu liền trực tiếp đi nghỉ ngơi, về sau vẫn có nhiều thời gian xem xét tình huống trên đảo.
Thời điểm Lý Thụy nhiên trở về, Bạch Tiểu Mễ đã đi vào giấc ngủ, Lý Thụy Nhiên về lều trại bên cạnh lều Bạch Tiểu Mễ để nghỉ ngơi, những yêu cầu của tộc trưởng đành để ngày mai nói cho Bạch Tiểu Mễ vậy!
Kỳ thật mãi cho đến bây giờ, Lý Thụy Nhiên vẫn không đồng ý quyết định định cư trên đảo của Bạch Tiểu Mễ, nhưng cực kỳ hiển nhiên phản đối của hắn đối với Bạch Tiểu Mễ mà nói, không ảnh hưởng đến bao nhiêu.
Kỳ thật tránh né đại ca cũng không cần đến trên hoang đảo này a! Trên đại lục lớn như vậy, chẳng lẽ còn tìm không thấy một nơi trốn đại ca hay sao, hắn thấy nơi đâu ở trên đại lục cũng đều tốt hơn so với nơi này.
Nghĩ muốn là nghĩ như vậy, nhưng Lý Thụy nhiên biết Bạch Tiểu Mễ sẽ không đáp ứng trở về.
Ở trên thuyền 12 ngày, Lý Thụy Nhiên đã không ít lần có ý nghĩ muốn khuyên Bạch Tiểu Mễ trở về, nhưng kết quả chỉ có thể là hắn một mình trở về, còn nàng thay đổi nơi đến và hắn sẽ không bao giờ tìm thấy nàng.
Lý Thụy Nhiên không nghĩ muốn để cho Bạch Tiểu Mễ một người nơi nơi chạy loạn, nếu nàng xảy ra chuyện gì, đại ca về sau khôi phục trí nhớ, huynh ấy sẽ đau khổ? Cho nên không có lựa chọn nào khác Lý Thụy Nhiên chỉ có thể thỏa hiệp.
Bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên lều trại của Lý Thụy Nhiên và Bạch Tiểu Mễ là tương đối tốt, còn những người khác đều ngủ ngoài trời, mọi người đều không được nuông chiều từ bé, thuyền viên tất nhiên là không cần phải nói đều trải qua mưa dầm dãi nắng, mà mười mấy thiếu niên khất cái kia cũng chưa từng được một bữa ăn no, thường xuyên ăn ngủ ngoài trời, bây giờ so với lúc trước còn tốt hơn nhiều.
Tiếng gió hòa cùng tiếng sóng biển đập vào bờ vang vọng giữa ban đêm yên tĩnh, con thuyền duy nhất bập bềnh ven bờ biển.
Bởi vì hơn mười ngày ở trên biển, cho nên khi Bạch Tiểu Mễ nằm trên chiếc giường thô sơ nghe thấy tiếng sóng biển, tựa hồ vẫn cảm giác dưới người mình đong đưa.
Bạch Tiểu Mễ kỳ thật không có hùng tâm tráng chí, nàng cũng không muốn như những câu chuyện trong sách, những nữ tử sau khi xuyên không đều có sự nghiệp oanh liệt, hoặc là học tuyệt thế võ công, nổi danh lập vạn gì gì đó, nàng chỉ muốn bảo vệ cho bản thân, sau đó sống cuộc sống gia đình nhỏ.
Nếu thật sự không thể quay về, vậy thì ở đây tìm một nam nhân an phận thủ thường, kết hôn sinh con kỳ thật cũng được, đây cũng là lý do Bạch Tiểu Mễ chọn hoang đảo này, nơi này chỉ cần gieo trồng tốt, tự cung tự cấp là hoàn toàn có khả năng.
Bạch Tiểu Mễ quyết định ở đây cũng không sai.
Trước kia Bạch Tiểu Mễ dự định khi nào rảnh sẽ cùng Lý Mặc Nhiên đi du lịch đại lục một phen, nhưng sau khi đến tộc Lam Tinh, nàng thiệt tình không nghĩ muốn nơi nơi chạy loạn, trước kia nàng vốn cũng là một trạch nữ, hiện tại lại làm một trạch nữ cũng không sai.
Bạch Tiểu Mễ suy nghĩ lung tung rất nhiều chuyện rồi mơ hồ đi vào giấc ngủ.
Mà Lý Thụy Nhiên lại không dễ ngủ như vậy, trong đầu nghĩ về tộc trưởng gia tộc duy nhất trên đảo, gia tộc này tựa như gia tộc lánh đời, nhìn qua tưởng như những người đó cực kỳ bình thường, nhưng mỗi người đều có công phu căn bản, Tiểu Mễ ở đây không biết có an toàn hay không.
Lý Thụy Nhiên nhớ lại vị tộc trưởng kia, hắn thiệt tình không thích, thấy thế nào cũng cảm giác người đó giống Mạc Tư, nếu người nọ không có tóc đen con ngươi đen, hắn thật sẽ hoài nghi hai người này có quan hệ huyết thống.
Hơn nữa, Lý Thụy Nhiên sau khi rời khỏi gia tộc kia, dọc theo đường đi đều không phát hiện cây cối gieo trồng, một gia tộc nhìn qua đã có hơn trăm người, bọn họ rốt cuộc làm gì để kiếm sống? Rất nhiều vấn đề bốc lên trong đầu Lý Thụy Nhiên, một đường muốn nghĩ ra rõ ràng, nhưng lại phát hiện việc hắn lo lắng tựa hồ không có cách giải quyết.
Lý Thụy Nhiên mơ hồ đến gần bình minh mới đi ngủ.
Đợi Lý Thụy Nhiên tỉnh lại, là bị đánh thức bởi thanh âm ầm ĩ bên ngoài.
Lý Thụy nhiên xốc lên chăn rồi bước nhanh ra khỏi doanh trướng, đi nhanh về hướng phát ra tiếng ồn ào.
Phát hiện Bạch Tiểu Mễ đứng ở một chỗ không biết cùng những người này nói gì, Lý Thụy nhiên tiêu sái bước qua, thế mới biết, Tiểu Mễ thực ra là tính toán đốt lò chế gạch.
Bởi vì nơi này không có cây cối, cho nên căn bản không thể dùng cây cối xây nhà, như thế hiện tại chỉ có một biện pháp, đó chính là đốt lò chế gạch, nhưng Tiểu Mễ làm sao lại biết loại đất này có thể đốt lò chế gạch?
Nhìn Tiểu Mễ phân phó rõ ràng người làm việc, Lý Thụy nhiên liền bội phục nàng, làm ruộng thay đổi vận mệnh tất cả cường đại trong Hắc Phong trại, võ công cao hơn so với hắn, nhuộm tóc và rất nhiều thứ nữa, còn có cái gì là nàng không biết chứ?
Sinh hoạt cùng một người như thế, thật là có chút bị đả kích.
"Tiểu Mễ, ngươi đây là muốn đốt lò gạch sao?" Lý Thụy Nhiên hiện tại là bộ dáng nam tử trung niên, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mà Bạch Tiểu Mễ tuy bản thân đã mười bảy tuổi, nhưng dáng vẻ non nớt, nhìn chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, cho nên hai người này phẫn thành cha con trái lại không ai hoài nghi.
"Tính toán đốt một chút gạch!" Bạch Tiểu Mễ gật đầu, sau đó tiếp tục dặn dò công việc cho những người khác.
"Tiểu Mễ, những người đó nói muốn gặp người chủ quản!" Đợi cho Bạch Tiểu Mễ xong việc, Lý Thụy nhiên lúc này mới đem chuyện ngày hôm qua gặp dân bản địa nói ra.
Nghe xong lời này, Bạch Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn hướng Lý Thụy nhiên, rồi lại nhịn không được sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ là thời điểm hôm nay xuất môn, dịch dung không chuẩn bị cho tốt?
"Tiểu Tam, ngươi hiện tại là ai?" Người này không phải luôn luôn thông minh sao? Tại sao lại đần như thế, người ta nói muốn gặp chủ sự, hắn liền trở lại, nếu là nàng đi mà hai người xuất hiện quan hệ cha con, điều này sẽ khiến người ta nghĩ như thế nào đây?
"Người nào?" Là người nào hiện tại không phải đều nghe theo ý của nàng sao......, từ từ, đúng vậy! Hắn hiện tại đúng là phụ thân Tiểu Mễ mà, ai nha! Hắn như thế nào lại ngốc như vậy a?
Sự tình gì hắn đều sẽ trước tiên nói chuyện, nghe một chút ý tứ những người đó, nếu là không cách nào tự quyết định hoàn toàn có thể nói mình sẽ trở về suy xét, sau đó mượn cơ hội trở về nói cho Tiểu Mễ.
Nhìn vẻ mặt Lý Thụy Nhiên, Bạch Tiểu Mễ liền biết hắn đã suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó, trợn mắt nhìn hắn, sau đó xoay người rời đi, nàng vẫn chưa tìm được nơi thích hợp để gieo trồng và xây nhà, cũng không rảnh cùng hắn ở đây ngây ngốc.
"Ai ôi! Tiểu Mễ, ngươi như thế nào lại đi chứ, ngươi không muốn cùng vi phụ đi gặp những người kia sao? Dù sao người ta cũng là dân bản địa, nếu cái đảo này là của người ta mà người ta không cho chúng ta ở đây thì sao?" Kỳ thật Lý Thụy Nhiên trái lại chỉ mong những người đó không cho bọn họ ở trên đảo, nói như vậy, bọn hắn có thể trở về rồi.
"Ngươi không phải cha ta sao? Việc này liền giao cho ngươi!" Đầu Bạch Tiểu Mễ thẳng hướng phía trước, nàng đúng là bề bộn nhiều việc, không rảnh ở trong này nghe hắn nói lung tung, hơn nữa hòn đảo này hoang vắng như thế, chắc chắn sẽ không phải là sản nghiệp của một gia tộc.
"Ta đây cũng không dám đảm bảo bọn họ để cho chúng ta ở đây! Đến lúc đó bị người ta đuổi đi, ngươi cũng đừng trách ta đấy!" Lý Thụy nhiên bước nhanh đuổi theo Bạch Tiểu Mễ nói.
"Ngươi làm phụ thân ta? Bản lĩnh không có, bất quá ngươi xác định người ta thật là dân địa phương à, có lẽ bọn họ cũng ra đảo ở ẩn như chúng ta thôi? Nếu bọn họ có thể tới, chúng ta vì cái gì không thể tới?" Bạch Tiểu Mễ vẻ mặt không sao cả nói.
"Tiểu Mễ, ta cảm thấy ngươi vẫn nên đi qua nhìn một cái? Những người đó không đơn giản so với tưởng tượng của ngươi, mỗi người tựa hồ đều có võ công căn bản, đúng là không thấy bất kì sản nghiệp kiếm sống gì của bọn họ, không biết bọn họ làm thế nào để sinh sống, đến lúc đó cũng đừng rước thêm phiền toái cho chúng ta mới tốt!" Lý Thụy Nhiên nói chuyện thực, nhưng cũng có cố ý nói nghiêm trọng một chút, sau đó khiến Bạch Tiểu Mễ đánh mất suy nghĩ sống trên đảo.
Bạch Tiểu Mễ bước chân không có dừng lại, nhưng Lý Thụy Nhiên nói như vậy nàng quả thật cũng nghe vào.
"Kỳ thật bọn họ làm gì cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau không phải tốt hơn sao!" Bạch Tiểu Mễ vẻ mặt bình tĩnh, căn bản không biết ý nghĩ chân chính của nàng.
"Nói là nói như thế! Nhưng nếu những người đó có cừu địch, đến lúc đó nhìn thấy chúng ta cùng bọn họ ở chung trên một hòn đảo, chúng ta có phải hay không sẽ phải chịu liên lụy!" Lý Thụy Nhiên không ngừng cố gắng.
Bạch Tiểu Mễ quay đầu nhìn thoáng qua Lý Thụy Nhiên, phát hiện vẻ mặt hắn chờ mong nhìn mình, thở dài một hơi, nàng biết Lý Thụy Nhiên không muốn ở tại chỗ này, bất quá hắn nói cũng không phải không có đạo lí.
Như thế có phải nên đi xem những kia hay không, nếu thật sự không ổn, hiện tại dời đi đến hòn đảo nhỏ khác cũng không phải không thể, nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Mễ xoay người đi về hướng cư dân địa phương ở.
Thấy Bạch Tiểu Mễ đi về hướng đó, Lý Thụy Nhiên vui vẻ theo sau, hi vọng người gia tộc kia đừng để hắn thất vọng mới tốt, tốt nhất là trực tiếp đuổi bọn hắn đi, ha ha ha!
Bạch Tiểu Mễ đi phía trước nên không biết suy nghĩ của Lý Thụy Nhiên, nếu là biết, không trực tiếp động thủ đánh người mới là lạ.
Có lẽ là thật không ngờ Bạch Tiểu Mễ cùng Lý Thụy Nhiên sẽ đi con đường này, không phải hướng Bắc mà là hướng Nam, thời điểm Lý Mặc Nhiên một đường thẩm tra tìm người theo hướng khác thì Bạch Tiểu Mễ cùng Lý Thụy nhiên đã thuận lợi xuất hải rồi.
Bởi vì trên đảo người ở rất thưa thớt, cho nên không có thuyền chạy hướng đảo Vô Danh kia, bất quá Bạch Tiểu Mễ đã sớm nghĩ đến, không có phiền não, trực tiếp mua một con thuyền, sau đó tìm thuyền viên.
Dù sao một khi đã tính toán ở nơi đó định cư, tự nhiên phải có phương tiện đi lại, mua thuyền là chắc chắn, cũng là thế tại phải làm, thời điểm Lý Thụy Nhiên tìm thuyền viên, Bạch Tiểu Mễ cũng mua một số vật cần thiết trên đảo, cũng thuận tiện nhìn xem có cô nhi nào muốn theo lên đảo hay không, nếu muốn định cư, về sau nhất định phải dùng người, tuy dùng tiền là có thể mua được nô lệ, nhưng Bạch Tiểu Mễ không muốn lãng phí quá nhiều tiền bạc với chuyện này.
Ba ngày sau đó, Lý Thụy Nhiên đã chiêu mộ xong thuyền viên, mà Bạch Tiểu Mễ cũng mua không ít đồ dùng cần có, bao gồm một chút hạt giống thực vật, Bạch Tiểu Mễ tính toán sẽ quay lại trồng trọt như cũ sau khi đã ở trên đảo.
Còn về phần người đi theo, có lẽ bởi vì thôn trấn không hề tính là lớn, Bạch Tiểu Mễ gặp hơn hai mươi mấy tên khất cái, chọn ra mười mấy người thích hợp, sau khi nàng hỏi và bọn họ đồng ý, mới quyết định mang theo bọn họ.
Đội ngũ thuyền viên quy mô lớn, lại thêm vào mười mấy cô nhi khất cái Bạch Tiểu Mễ mang đến, tổng cộng hơn ba mươi người xuất phát, đảo Vô Danh không lớn, nhưng bởi vì đất đai cằn cỗi nên không nhiều người định cư, bất quá đối với việc cằn cỗi này, Bạch Tiểu Mễ cảm thấy một khi đã có đại thần Gạo ở đây, hẳn là có thể giải quyết.
Không biết có phải Bạch Tiểu Mễ vận khí tốt hay không, dọc đường đi đều không đụng tới sóng to gió lớn, thuận buồm xuôi gió xuất hải mười hai ngày đã đến Vô Danh đảo.
Thời điểm mới lên hòn đảo này, Bạch Tiểu Mễ nhìn bao quát tiểu đảo, vẫn không khỏi nhíu mày, quả thật vô cùng cằn cỗi, chỉ cần là người có đầu óc chắc chắn sẽ không định cư ở đây, dù sao chỗ này không có lấy một thực vật, càng miễn bàn đến cây nông nghiệp.
"Phụ thân, ngài đi tìm người sống trên đảo, Tiểu Kim ngươi và Tiểu Hỏa đi tìm nơi thích hợp để hạ trại." Ở trên đảo Bạch Tiểu Mễ không định ngủ trọ, trước hạ trại, sau đó ở đó dựng nhà cửa, dù sao nàng cũng không phải người sợ khổ, hạ trại cũng không sao.
Một đám người cùng Bạch Tiểu Mễ vốn lòng đang tràn đầy chờ mong, khi nhìn thấy toàn cảnh hòn đảo, tâm trở nên thật lạnh, trong lòng không khỏi thắc mắc, vì sao chủ nhân nhà mình lại chọn ở tại chỗ này?
Đã có tiền thì tại sao không lựa chọn nơi nào tốt hơn? Bất quá kẻ có tiền, bọn họ thật khó có thể lý giải, bọn hắn chỉ cần tuân mệnh hành sự là tốt rồi, dù sao có tiền để lĩnh là được.
Mặt trời chiều ngả về tây, màn đêm buông xuống, doanh trướng đơn giản đã được dựng lên, một ngày bận rộn, mọi người nếm qua bữa tối Bạch Tiểu Mễ nấu liền trực tiếp đi nghỉ ngơi, về sau vẫn có nhiều thời gian xem xét tình huống trên đảo.
Thời điểm Lý Thụy nhiên trở về, Bạch Tiểu Mễ đã đi vào giấc ngủ, Lý Thụy Nhiên về lều trại bên cạnh lều Bạch Tiểu Mễ để nghỉ ngơi, những yêu cầu của tộc trưởng đành để ngày mai nói cho Bạch Tiểu Mễ vậy!
Kỳ thật mãi cho đến bây giờ, Lý Thụy Nhiên vẫn không đồng ý quyết định định cư trên đảo của Bạch Tiểu Mễ, nhưng cực kỳ hiển nhiên phản đối của hắn đối với Bạch Tiểu Mễ mà nói, không ảnh hưởng đến bao nhiêu.
Kỳ thật tránh né đại ca cũng không cần đến trên hoang đảo này a! Trên đại lục lớn như vậy, chẳng lẽ còn tìm không thấy một nơi trốn đại ca hay sao, hắn thấy nơi đâu ở trên đại lục cũng đều tốt hơn so với nơi này.
Nghĩ muốn là nghĩ như vậy, nhưng Lý Thụy nhiên biết Bạch Tiểu Mễ sẽ không đáp ứng trở về.
Ở trên thuyền 12 ngày, Lý Thụy Nhiên đã không ít lần có ý nghĩ muốn khuyên Bạch Tiểu Mễ trở về, nhưng kết quả chỉ có thể là hắn một mình trở về, còn nàng thay đổi nơi đến và hắn sẽ không bao giờ tìm thấy nàng.
Lý Thụy Nhiên không nghĩ muốn để cho Bạch Tiểu Mễ một người nơi nơi chạy loạn, nếu nàng xảy ra chuyện gì, đại ca về sau khôi phục trí nhớ, huynh ấy sẽ đau khổ? Cho nên không có lựa chọn nào khác Lý Thụy Nhiên chỉ có thể thỏa hiệp.
Bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên lều trại của Lý Thụy Nhiên và Bạch Tiểu Mễ là tương đối tốt, còn những người khác đều ngủ ngoài trời, mọi người đều không được nuông chiều từ bé, thuyền viên tất nhiên là không cần phải nói đều trải qua mưa dầm dãi nắng, mà mười mấy thiếu niên khất cái kia cũng chưa từng được một bữa ăn no, thường xuyên ăn ngủ ngoài trời, bây giờ so với lúc trước còn tốt hơn nhiều.
Tiếng gió hòa cùng tiếng sóng biển đập vào bờ vang vọng giữa ban đêm yên tĩnh, con thuyền duy nhất bập bềnh ven bờ biển.
Bởi vì hơn mười ngày ở trên biển, cho nên khi Bạch Tiểu Mễ nằm trên chiếc giường thô sơ nghe thấy tiếng sóng biển, tựa hồ vẫn cảm giác dưới người mình đong đưa.
Bạch Tiểu Mễ kỳ thật không có hùng tâm tráng chí, nàng cũng không muốn như những câu chuyện trong sách, những nữ tử sau khi xuyên không đều có sự nghiệp oanh liệt, hoặc là học tuyệt thế võ công, nổi danh lập vạn gì gì đó, nàng chỉ muốn bảo vệ cho bản thân, sau đó sống cuộc sống gia đình nhỏ.
Nếu thật sự không thể quay về, vậy thì ở đây tìm một nam nhân an phận thủ thường, kết hôn sinh con kỳ thật cũng được, đây cũng là lý do Bạch Tiểu Mễ chọn hoang đảo này, nơi này chỉ cần gieo trồng tốt, tự cung tự cấp là hoàn toàn có khả năng.
Bạch Tiểu Mễ quyết định ở đây cũng không sai.
Trước kia Bạch Tiểu Mễ dự định khi nào rảnh sẽ cùng Lý Mặc Nhiên đi du lịch đại lục một phen, nhưng sau khi đến tộc Lam Tinh, nàng thiệt tình không nghĩ muốn nơi nơi chạy loạn, trước kia nàng vốn cũng là một trạch nữ, hiện tại lại làm một trạch nữ cũng không sai.
Bạch Tiểu Mễ suy nghĩ lung tung rất nhiều chuyện rồi mơ hồ đi vào giấc ngủ.
Mà Lý Thụy Nhiên lại không dễ ngủ như vậy, trong đầu nghĩ về tộc trưởng gia tộc duy nhất trên đảo, gia tộc này tựa như gia tộc lánh đời, nhìn qua tưởng như những người đó cực kỳ bình thường, nhưng mỗi người đều có công phu căn bản, Tiểu Mễ ở đây không biết có an toàn hay không.
Lý Thụy Nhiên nhớ lại vị tộc trưởng kia, hắn thiệt tình không thích, thấy thế nào cũng cảm giác người đó giống Mạc Tư, nếu người nọ không có tóc đen con ngươi đen, hắn thật sẽ hoài nghi hai người này có quan hệ huyết thống.
Hơn nữa, Lý Thụy Nhiên sau khi rời khỏi gia tộc kia, dọc theo đường đi đều không phát hiện cây cối gieo trồng, một gia tộc nhìn qua đã có hơn trăm người, bọn họ rốt cuộc làm gì để kiếm sống? Rất nhiều vấn đề bốc lên trong đầu Lý Thụy Nhiên, một đường muốn nghĩ ra rõ ràng, nhưng lại phát hiện việc hắn lo lắng tựa hồ không có cách giải quyết.
Lý Thụy Nhiên mơ hồ đến gần bình minh mới đi ngủ.
Đợi Lý Thụy Nhiên tỉnh lại, là bị đánh thức bởi thanh âm ầm ĩ bên ngoài.
Lý Thụy nhiên xốc lên chăn rồi bước nhanh ra khỏi doanh trướng, đi nhanh về hướng phát ra tiếng ồn ào.
Phát hiện Bạch Tiểu Mễ đứng ở một chỗ không biết cùng những người này nói gì, Lý Thụy nhiên tiêu sái bước qua, thế mới biết, Tiểu Mễ thực ra là tính toán đốt lò chế gạch.
Bởi vì nơi này không có cây cối, cho nên căn bản không thể dùng cây cối xây nhà, như thế hiện tại chỉ có một biện pháp, đó chính là đốt lò chế gạch, nhưng Tiểu Mễ làm sao lại biết loại đất này có thể đốt lò chế gạch?
Nhìn Tiểu Mễ phân phó rõ ràng người làm việc, Lý Thụy nhiên liền bội phục nàng, làm ruộng thay đổi vận mệnh tất cả cường đại trong Hắc Phong trại, võ công cao hơn so với hắn, nhuộm tóc và rất nhiều thứ nữa, còn có cái gì là nàng không biết chứ?
Sinh hoạt cùng một người như thế, thật là có chút bị đả kích.
"Tiểu Mễ, ngươi đây là muốn đốt lò gạch sao?" Lý Thụy Nhiên hiện tại là bộ dáng nam tử trung niên, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mà Bạch Tiểu Mễ tuy bản thân đã mười bảy tuổi, nhưng dáng vẻ non nớt, nhìn chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, cho nên hai người này phẫn thành cha con trái lại không ai hoài nghi.
"Tính toán đốt một chút gạch!" Bạch Tiểu Mễ gật đầu, sau đó tiếp tục dặn dò công việc cho những người khác.
"Tiểu Mễ, những người đó nói muốn gặp người chủ quản!" Đợi cho Bạch Tiểu Mễ xong việc, Lý Thụy nhiên lúc này mới đem chuyện ngày hôm qua gặp dân bản địa nói ra.
Nghe xong lời này, Bạch Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn hướng Lý Thụy nhiên, rồi lại nhịn không được sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ là thời điểm hôm nay xuất môn, dịch dung không chuẩn bị cho tốt?
"Tiểu Tam, ngươi hiện tại là ai?" Người này không phải luôn luôn thông minh sao? Tại sao lại đần như thế, người ta nói muốn gặp chủ sự, hắn liền trở lại, nếu là nàng đi mà hai người xuất hiện quan hệ cha con, điều này sẽ khiến người ta nghĩ như thế nào đây?
"Người nào?" Là người nào hiện tại không phải đều nghe theo ý của nàng sao......, từ từ, đúng vậy! Hắn hiện tại đúng là phụ thân Tiểu Mễ mà, ai nha! Hắn như thế nào lại ngốc như vậy a?
Sự tình gì hắn đều sẽ trước tiên nói chuyện, nghe một chút ý tứ những người đó, nếu là không cách nào tự quyết định hoàn toàn có thể nói mình sẽ trở về suy xét, sau đó mượn cơ hội trở về nói cho Tiểu Mễ.
Nhìn vẻ mặt Lý Thụy Nhiên, Bạch Tiểu Mễ liền biết hắn đã suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó, trợn mắt nhìn hắn, sau đó xoay người rời đi, nàng vẫn chưa tìm được nơi thích hợp để gieo trồng và xây nhà, cũng không rảnh cùng hắn ở đây ngây ngốc.
"Ai ôi! Tiểu Mễ, ngươi như thế nào lại đi chứ, ngươi không muốn cùng vi phụ đi gặp những người kia sao? Dù sao người ta cũng là dân bản địa, nếu cái đảo này là của người ta mà người ta không cho chúng ta ở đây thì sao?" Kỳ thật Lý Thụy Nhiên trái lại chỉ mong những người đó không cho bọn họ ở trên đảo, nói như vậy, bọn hắn có thể trở về rồi.
"Ngươi không phải cha ta sao? Việc này liền giao cho ngươi!" Đầu Bạch Tiểu Mễ thẳng hướng phía trước, nàng đúng là bề bộn nhiều việc, không rảnh ở trong này nghe hắn nói lung tung, hơn nữa hòn đảo này hoang vắng như thế, chắc chắn sẽ không phải là sản nghiệp của một gia tộc.
"Ta đây cũng không dám đảm bảo bọn họ để cho chúng ta ở đây! Đến lúc đó bị người ta đuổi đi, ngươi cũng đừng trách ta đấy!" Lý Thụy nhiên bước nhanh đuổi theo Bạch Tiểu Mễ nói.
"Ngươi làm phụ thân ta? Bản lĩnh không có, bất quá ngươi xác định người ta thật là dân địa phương à, có lẽ bọn họ cũng ra đảo ở ẩn như chúng ta thôi? Nếu bọn họ có thể tới, chúng ta vì cái gì không thể tới?" Bạch Tiểu Mễ vẻ mặt không sao cả nói.
"Tiểu Mễ, ta cảm thấy ngươi vẫn nên đi qua nhìn một cái? Những người đó không đơn giản so với tưởng tượng của ngươi, mỗi người tựa hồ đều có võ công căn bản, đúng là không thấy bất kì sản nghiệp kiếm sống gì của bọn họ, không biết bọn họ làm thế nào để sinh sống, đến lúc đó cũng đừng rước thêm phiền toái cho chúng ta mới tốt!" Lý Thụy Nhiên nói chuyện thực, nhưng cũng có cố ý nói nghiêm trọng một chút, sau đó khiến Bạch Tiểu Mễ đánh mất suy nghĩ sống trên đảo.
Bạch Tiểu Mễ bước chân không có dừng lại, nhưng Lý Thụy Nhiên nói như vậy nàng quả thật cũng nghe vào.
"Kỳ thật bọn họ làm gì cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau không phải tốt hơn sao!" Bạch Tiểu Mễ vẻ mặt bình tĩnh, căn bản không biết ý nghĩ chân chính của nàng.
"Nói là nói như thế! Nhưng nếu những người đó có cừu địch, đến lúc đó nhìn thấy chúng ta cùng bọn họ ở chung trên một hòn đảo, chúng ta có phải hay không sẽ phải chịu liên lụy!" Lý Thụy Nhiên không ngừng cố gắng.
Bạch Tiểu Mễ quay đầu nhìn thoáng qua Lý Thụy Nhiên, phát hiện vẻ mặt hắn chờ mong nhìn mình, thở dài một hơi, nàng biết Lý Thụy Nhiên không muốn ở tại chỗ này, bất quá hắn nói cũng không phải không có đạo lí.
Như thế có phải nên đi xem những kia hay không, nếu thật sự không ổn, hiện tại dời đi đến hòn đảo nhỏ khác cũng không phải không thể, nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Mễ xoay người đi về hướng cư dân địa phương ở.
Thấy Bạch Tiểu Mễ đi về hướng đó, Lý Thụy Nhiên vui vẻ theo sau, hi vọng người gia tộc kia đừng để hắn thất vọng mới tốt, tốt nhất là trực tiếp đuổi bọn hắn đi, ha ha ha!
Bạch Tiểu Mễ đi phía trước nên không biết suy nghĩ của Lý Thụy Nhiên, nếu là biết, không trực tiếp động thủ đánh người mới là lạ.
Tác giả :
Trạch trạch nhân sinh