Độc Sủng Điền Viên Man Thê
Chương 9: Thì ra là thế
Bạch Tiểu Mễ bỗng nhiên ngơ ngẩn cả người, nàng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không có ngờ đến cái khả năng như vậy, dĩ nhiên lại là do một hòa thượng đưa ra chủ ý. Hòa thượng không phải có lòng từ bi bác ái sao? Hòa thượng không phải là phổ độ chúng sinh sao? Hòa thượng không phải thích tạo niềm vui cho người khác sao?
Như vậy hòa thượng kia đề nghị sơn tặc cướp nàng về, chẳng lẽ trong lòng sẽ không cảm thấy có lỗi với Phật Tổ sao?
Kỳ thật Bạch Tiểu Mễ hoàn toàn hiểu lầm vị hòa thượng kia, lúc đó hòa thượng đó nói rằng “…Ở nơi đó tìm được nữ tử này, nếu nữ tử này đồng ý giúp cho hắn, có lẽ Lý Mặc Nhiên còn có thể cứu được".
Nhưng đối với sơn tặc thổ phỉ nói như vậy, chẳng khác gì đang đề nghị bọn hắn đi chém giết người ta rồi cướp lấy lão bà, cho nên sau khi hòa thượng kia đi rồi, Lý Mặc Nhiên cho dù không tin, nhưng Nhị đương gia lại khăng khăng muốn đem ngựa chết chữa cho ngựa sống, cho nên lập kế hoạch hành động cướp người.
Có thể do có hôn lễ kia mà mới có việc Bạch Tiểu Mễ xuyên không đến nơi đây, vướng vào cảnh tượng này.
“Có đúng là giữa chúng ta vốn không quen biết nhau cũng không có cảm tình gì phải không?" Bạch Tiểu Mễ hỏi mỗ nam, mà ánh mắt mỗ nam vẫn rất nhu hòa, bộ dáng nhìn nàng giống như đang nhìn người trong lòng mình.
Nếu không phải vì vừa mới nghe được sự thật, Bạch Tiểu Mễ vẫn còn lầm tưởng hai người này nhất định có tình cảm sâu đậm lắm.
“Vi phu, cái kia...... Vi phu cảm thấy nương tử tốt lắm, thực vừa lòng!" Mỗ nam có chút ngượng ngập nói.
Trông bộ dáng mỗ nam như vậy, Bạch Tiểu Mễ biết chính mình vì sao lúc trước lại hiểu lầm như vậy, bởi vì trước mắt người kia nhìn nàng như là đã quen biết rất lâu, tình cảm sâu đậm lắm.
“Hiện tại Đại đương gia tựa hồ đã không còn bị nguy hiểm gì nữa đúng không?" Bạch Tiểu Mễ cười lạnh hỏi.
“Tiết đại phu nói ta đã không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa!" Mỗ nam thành thật trả lời.
“Vậy ngươi tính toán khi nào thì cho người đưa ta trở về!" Bạch Tiểu Mễ lại hỏi, nhìn trượng phu giống “gấu" của mình, Bạch Tiểu Mễ thật sự nghĩ một cách giản đơn nếu đã có thể cướp người tới, như vậy đưa trở về chắc cũng không khó khăn gì.
Tuy rằng nàng không có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng thà trở lại gia đình của nguyên chủ, vẫn tốt hơn là ở lại với thổ phỉ a!
Nếu như bị hỏi thì mình bảo bị mất trí nhớ, đây chính là lý do vạn năng nha, khó ai có thể nghi ngờ.
“Nhưng nương tử cùng vi phu đã chính thức bái đường thành thân, chúng ta đã là vợ chồng, vì sao nàng phải rời đi!" Mỗ nam không đồng ý, thật vất vả mới cưới được nương tử mà chính mình cũng thích, cho dù lúc trước quả thật có ý tưởng đưa nàng về nhà, nhưng bây giờ điều đó không thể để xảy ra.
Cho dù nương tử không đồng ý, hắn cũng muốn giữ nàng ở lại.
“Mục đích của việc thành thân chính là cứu người, hiện giờ đã đạt được mục đích, không phải là ta phải trở về nhà của ta, ngươi tiếp tục làm Đại đương gia của ngươi sao?" Bạch Tiểu Mễ tiếp tục nói, nàng quả nhiên là không nghĩ đến việc ở lại chỗ này.
Thời điểm soi gương, Bạch Tiểu Mễ phát hiện, thân thể hiện tại của nàng còn quá nhỏ, có lẽ cũng chưa đến mười tám tuổi, còn quá sớm để thành thân.
“Không được!" Lý Mặc Nhiên không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt, nương tử là của mình, nếu giữ không tốt, nương tử bỏ chạy mất thì sao, cho dù là mình thích nương tử nhưng không phải nương tử nói cái gì cũng phải nghe theo.
“Vì sao?" Bạch Tiểu Mễ trừng mắt nhìn người nào đó, người kia không phải là thật lòng thừa nhận cuộc hôn nhân này chứ!
“Nương tử, chúng ta là vợ chồng mà!" Lý Mặc Nhiên nói.
“Ngươi không nói, ta không nói, ai biết chúng ta là vợ chồng!" Bạch Tiểu Mễ xem thường nhìn về phía Lý Mặc Nhiên.
“Không được!" sao mà có thể nói như vậy, nương tử chẳng lẽ không thấy hắn rất thích nàng sao? Thế mà cứ muốn rời đi, chẳng lẽ do hắn là sơn tặc thổ phỉ? Ngẫm lại cũng đúng, nào có người nào nguyện ý làm phu nhân của sơn tặc chứ?
Lý Mặc Nhiên từ trước tới nay lần đầu tiên cảm thấy tự ti, cúi đầu chán nản ngồi ở trên giường.
Thấy Lý Mặc Nhiên cúi đầu, tựa hồ không có chấp thuận theo ý muốn của mình, Bạch Tiểu Mễ biết muốn rời đi là không có dễ dàng như vậy.
“Dát chi!" Ngay tại thời điểm hai người đang trầm mặc, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Nhị đương gia vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện ngay trước mắt, thấy hai người không nói gì, liền trực tiếp đến chiếc ghế ở bàn bên cạnh ngồi xuống, tự mình rót cho mình một ly trà rồi lập tức đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
Uống hết một ly, lại rót một ly, cũng lại một ngụm uống hết, cứ như thế sau ba lần, mới dừng lại nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ đang đứng ở bên giường cùng Lý Mặc Nhiên nằm ở trên giường.
“Không có việc gì, hai người cứ coi như không có ta ở đây, tiếp tục đi!" Nhị đương gia nhìn nhìn rồi bỗng nhiên nói một câu như vậy, làm cho hai người khóe miệng nhịn không được đều run rẩy một chút.
“Nhị đệ có việc gì sao?" Từ khi hắn bị thương đến nay, Hắc Phong trại mọi việc lớn nhỏ, sự vụ toàn bộ đều do Nhị đệ giải quyết, nghĩ đến chắc là rất mệt đi! Xem vẻ mặt mỏi mệt kia của Nhị đệ, Lý Mặc Nhiên có chút cảm động.
“Cũng không có việc lớn gì, chỉ muốn đến xem đại ca, hiện tại đại ca cảm thấy thế nào?" Nhị đương gia nhìn Lý Mặc Nhiên hỏi, biểu cảm xem có chút lạnh nhạt, nhưng trong đáy mắt sâu ánh lên vẻ thân tình.
“Sau khi xuất ra chỗ máu tụ, người đã tốt hơn rồi!" Quả thật tốt hơn rất nhiều, trừ bỏ chỗ miệng vết thương còn đau, nội thương cũng đã trở nên dễ chịu, ngực không bị tức, tim cũng đập bình thường, buổi tối ngủ cũng sâu hơn rất nhiều.
“Ân! Thế thì tốt quá! Vậy trong hai ngày sắp tới đệ sẽ ra ngoài, nếu Đại ca có việc thì tìm Tam đệ cùng Tứ đệ!" Nhị đương gia nói.
“Chuyện gì vậy?" Nhị đệ là trẻ mồ côi, hắn thì có thể có sự tình gì, nếu muốn xuống núi đi cướp bóc thì cũng không cần phải giấu diếm mà không nói.
“Cũng không phải chuyện gì lớn đâu! Đại ca không cần lo lắng." Nhị đương gia trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng cười nói.
“Nhị đệ phải cẩn thận, đi sớm rồi về sớm, mặc kệ có chuyện gì thì Hắc Phong trại đều là nhà ngươi, đồng thời cũng luôn ở bên cạnh ủng hộ ngươi!" Lý Mặc Nhiên nhìn Nhị đương gia nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Đại ca!" Nhị đương gia trong mắt ánh một tia cảm khích, trong lòng tràn đầy cảm động, cả đời này hạnh phúc nhất sự tình chính là gặp được Đại ca, Tam đệ cùng Tứ đệ, ở cùng bọn họ hắn cảm giác như mình có một gia đình.
“Đi đi thôi!" Lý Mặc Nhiên nói.
“Dạ, Đại ca có cho phép Đại tẩu đi đưa Nhị đệ một đoạn đường được không?" Nhị đương gia đứng lên, nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Mễ sau đó đối với Lý Mặc Nhiên hỏi.
“Hả?" Lý Mặc Nhiên sửng sốt một chút, nhưng cũng không có lập tức đồng ý, mà là nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ đứng bên giường, chỉ cần nàng không đồng ý, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng nàng.
“Ngươi cứ nằm nghỉ ngơi cho tốt, ta đi đưa Nhị đương gia một lát sẽ trở lại!" Tuy rằng không biết Nhị đương gia vì sao muốn gặp nàng một mình, nhưng Bạch Tiểu Mễ vẫn đồng ý.
Lý Mặc Nhiên nhẹ nhõm thở dài một hơi, lập tức nhìn về phía Nhị đương gia, ánh mắt có chút mịt mờ, nhưng mà Nhị đương gia nhìn qua cũng hiểu, đó là nhắc hắn đừng nên gây khó dễ nữ tử này!
Xem ra lần này Đại ca đã thật sự rơi vào lưới tình rồi.
Cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Nhị đương gia có chút lo lắng, nhưng là xem ánh mắt của Đại ca nhà mình nhìn về phía nữ tử này tràn đầy hạnh phúc, hắn cái gì cũng nói được.
Như vậy hòa thượng kia đề nghị sơn tặc cướp nàng về, chẳng lẽ trong lòng sẽ không cảm thấy có lỗi với Phật Tổ sao?
Kỳ thật Bạch Tiểu Mễ hoàn toàn hiểu lầm vị hòa thượng kia, lúc đó hòa thượng đó nói rằng “…Ở nơi đó tìm được nữ tử này, nếu nữ tử này đồng ý giúp cho hắn, có lẽ Lý Mặc Nhiên còn có thể cứu được".
Nhưng đối với sơn tặc thổ phỉ nói như vậy, chẳng khác gì đang đề nghị bọn hắn đi chém giết người ta rồi cướp lấy lão bà, cho nên sau khi hòa thượng kia đi rồi, Lý Mặc Nhiên cho dù không tin, nhưng Nhị đương gia lại khăng khăng muốn đem ngựa chết chữa cho ngựa sống, cho nên lập kế hoạch hành động cướp người.
Có thể do có hôn lễ kia mà mới có việc Bạch Tiểu Mễ xuyên không đến nơi đây, vướng vào cảnh tượng này.
“Có đúng là giữa chúng ta vốn không quen biết nhau cũng không có cảm tình gì phải không?" Bạch Tiểu Mễ hỏi mỗ nam, mà ánh mắt mỗ nam vẫn rất nhu hòa, bộ dáng nhìn nàng giống như đang nhìn người trong lòng mình.
Nếu không phải vì vừa mới nghe được sự thật, Bạch Tiểu Mễ vẫn còn lầm tưởng hai người này nhất định có tình cảm sâu đậm lắm.
“Vi phu, cái kia...... Vi phu cảm thấy nương tử tốt lắm, thực vừa lòng!" Mỗ nam có chút ngượng ngập nói.
Trông bộ dáng mỗ nam như vậy, Bạch Tiểu Mễ biết chính mình vì sao lúc trước lại hiểu lầm như vậy, bởi vì trước mắt người kia nhìn nàng như là đã quen biết rất lâu, tình cảm sâu đậm lắm.
“Hiện tại Đại đương gia tựa hồ đã không còn bị nguy hiểm gì nữa đúng không?" Bạch Tiểu Mễ cười lạnh hỏi.
“Tiết đại phu nói ta đã không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa!" Mỗ nam thành thật trả lời.
“Vậy ngươi tính toán khi nào thì cho người đưa ta trở về!" Bạch Tiểu Mễ lại hỏi, nhìn trượng phu giống “gấu" của mình, Bạch Tiểu Mễ thật sự nghĩ một cách giản đơn nếu đã có thể cướp người tới, như vậy đưa trở về chắc cũng không khó khăn gì.
Tuy rằng nàng không có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng thà trở lại gia đình của nguyên chủ, vẫn tốt hơn là ở lại với thổ phỉ a!
Nếu như bị hỏi thì mình bảo bị mất trí nhớ, đây chính là lý do vạn năng nha, khó ai có thể nghi ngờ.
“Nhưng nương tử cùng vi phu đã chính thức bái đường thành thân, chúng ta đã là vợ chồng, vì sao nàng phải rời đi!" Mỗ nam không đồng ý, thật vất vả mới cưới được nương tử mà chính mình cũng thích, cho dù lúc trước quả thật có ý tưởng đưa nàng về nhà, nhưng bây giờ điều đó không thể để xảy ra.
Cho dù nương tử không đồng ý, hắn cũng muốn giữ nàng ở lại.
“Mục đích của việc thành thân chính là cứu người, hiện giờ đã đạt được mục đích, không phải là ta phải trở về nhà của ta, ngươi tiếp tục làm Đại đương gia của ngươi sao?" Bạch Tiểu Mễ tiếp tục nói, nàng quả nhiên là không nghĩ đến việc ở lại chỗ này.
Thời điểm soi gương, Bạch Tiểu Mễ phát hiện, thân thể hiện tại của nàng còn quá nhỏ, có lẽ cũng chưa đến mười tám tuổi, còn quá sớm để thành thân.
“Không được!" Lý Mặc Nhiên không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt, nương tử là của mình, nếu giữ không tốt, nương tử bỏ chạy mất thì sao, cho dù là mình thích nương tử nhưng không phải nương tử nói cái gì cũng phải nghe theo.
“Vì sao?" Bạch Tiểu Mễ trừng mắt nhìn người nào đó, người kia không phải là thật lòng thừa nhận cuộc hôn nhân này chứ!
“Nương tử, chúng ta là vợ chồng mà!" Lý Mặc Nhiên nói.
“Ngươi không nói, ta không nói, ai biết chúng ta là vợ chồng!" Bạch Tiểu Mễ xem thường nhìn về phía Lý Mặc Nhiên.
“Không được!" sao mà có thể nói như vậy, nương tử chẳng lẽ không thấy hắn rất thích nàng sao? Thế mà cứ muốn rời đi, chẳng lẽ do hắn là sơn tặc thổ phỉ? Ngẫm lại cũng đúng, nào có người nào nguyện ý làm phu nhân của sơn tặc chứ?
Lý Mặc Nhiên từ trước tới nay lần đầu tiên cảm thấy tự ti, cúi đầu chán nản ngồi ở trên giường.
Thấy Lý Mặc Nhiên cúi đầu, tựa hồ không có chấp thuận theo ý muốn của mình, Bạch Tiểu Mễ biết muốn rời đi là không có dễ dàng như vậy.
“Dát chi!" Ngay tại thời điểm hai người đang trầm mặc, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Nhị đương gia vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện ngay trước mắt, thấy hai người không nói gì, liền trực tiếp đến chiếc ghế ở bàn bên cạnh ngồi xuống, tự mình rót cho mình một ly trà rồi lập tức đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
Uống hết một ly, lại rót một ly, cũng lại một ngụm uống hết, cứ như thế sau ba lần, mới dừng lại nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ đang đứng ở bên giường cùng Lý Mặc Nhiên nằm ở trên giường.
“Không có việc gì, hai người cứ coi như không có ta ở đây, tiếp tục đi!" Nhị đương gia nhìn nhìn rồi bỗng nhiên nói một câu như vậy, làm cho hai người khóe miệng nhịn không được đều run rẩy một chút.
“Nhị đệ có việc gì sao?" Từ khi hắn bị thương đến nay, Hắc Phong trại mọi việc lớn nhỏ, sự vụ toàn bộ đều do Nhị đệ giải quyết, nghĩ đến chắc là rất mệt đi! Xem vẻ mặt mỏi mệt kia của Nhị đệ, Lý Mặc Nhiên có chút cảm động.
“Cũng không có việc lớn gì, chỉ muốn đến xem đại ca, hiện tại đại ca cảm thấy thế nào?" Nhị đương gia nhìn Lý Mặc Nhiên hỏi, biểu cảm xem có chút lạnh nhạt, nhưng trong đáy mắt sâu ánh lên vẻ thân tình.
“Sau khi xuất ra chỗ máu tụ, người đã tốt hơn rồi!" Quả thật tốt hơn rất nhiều, trừ bỏ chỗ miệng vết thương còn đau, nội thương cũng đã trở nên dễ chịu, ngực không bị tức, tim cũng đập bình thường, buổi tối ngủ cũng sâu hơn rất nhiều.
“Ân! Thế thì tốt quá! Vậy trong hai ngày sắp tới đệ sẽ ra ngoài, nếu Đại ca có việc thì tìm Tam đệ cùng Tứ đệ!" Nhị đương gia nói.
“Chuyện gì vậy?" Nhị đệ là trẻ mồ côi, hắn thì có thể có sự tình gì, nếu muốn xuống núi đi cướp bóc thì cũng không cần phải giấu diếm mà không nói.
“Cũng không phải chuyện gì lớn đâu! Đại ca không cần lo lắng." Nhị đương gia trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng cười nói.
“Nhị đệ phải cẩn thận, đi sớm rồi về sớm, mặc kệ có chuyện gì thì Hắc Phong trại đều là nhà ngươi, đồng thời cũng luôn ở bên cạnh ủng hộ ngươi!" Lý Mặc Nhiên nhìn Nhị đương gia nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Đại ca!" Nhị đương gia trong mắt ánh một tia cảm khích, trong lòng tràn đầy cảm động, cả đời này hạnh phúc nhất sự tình chính là gặp được Đại ca, Tam đệ cùng Tứ đệ, ở cùng bọn họ hắn cảm giác như mình có một gia đình.
“Đi đi thôi!" Lý Mặc Nhiên nói.
“Dạ, Đại ca có cho phép Đại tẩu đi đưa Nhị đệ một đoạn đường được không?" Nhị đương gia đứng lên, nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Mễ sau đó đối với Lý Mặc Nhiên hỏi.
“Hả?" Lý Mặc Nhiên sửng sốt một chút, nhưng cũng không có lập tức đồng ý, mà là nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ đứng bên giường, chỉ cần nàng không đồng ý, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng nàng.
“Ngươi cứ nằm nghỉ ngơi cho tốt, ta đi đưa Nhị đương gia một lát sẽ trở lại!" Tuy rằng không biết Nhị đương gia vì sao muốn gặp nàng một mình, nhưng Bạch Tiểu Mễ vẫn đồng ý.
Lý Mặc Nhiên nhẹ nhõm thở dài một hơi, lập tức nhìn về phía Nhị đương gia, ánh mắt có chút mịt mờ, nhưng mà Nhị đương gia nhìn qua cũng hiểu, đó là nhắc hắn đừng nên gây khó dễ nữ tử này!
Xem ra lần này Đại ca đã thật sự rơi vào lưới tình rồi.
Cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Nhị đương gia có chút lo lắng, nhưng là xem ánh mắt của Đại ca nhà mình nhìn về phía nữ tử này tràn đầy hạnh phúc, hắn cái gì cũng nói được.
Tác giả :
Trạch trạch nhân sinh