Độc Sủng Điền Viên Man Thê
Chương 79
“Nương tử......"
Vốn cho rằng sẽ khó có thể mở miệng, nhưng khi gọi hai tiếng này, Lý Mặc Nhiên cảm giác quen thuộc vô cùng, chỉ đơn giản là nhìn nàng, chỉ đơn giản là gọi nàng, nhưng trong lòng lại có thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Điều này khiến Lý Mặc Nhiên càng thêm xác nhận một chuyện, nữ tử trước mắt quả thật là nương tử của mình, hơn nữa nghĩ đến trước kia mình hẳn cũng cực kỳ thích nàng, nếu không sẽ không chỉ nhìn nàng, gọi nàng lại khiến hắn xúc động lớn như vậy, tim càng đập mạnh hơn.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo trắng nõn kia, tay dần dần mò nên hai má trứng tròn trên mặt nàng, Lý Mặc Nhiên phát hiện động tác này của hắn cực kỳ thành thạo.
Da thịt nương tử hồng hào bóng loãng nhẵn nhụi, khiến hắn nhất thời yêu thích không nỡ buông tay.
Bản thân Bạch Tiểu Mễ là một người cảnh giác, đặc biệt là dưới hoàn cảnh xa lạ, từ khi thân thể thay đổi, Bạch Tiểu Mễ càng nhạy bén hơn so với trước kia, có người mò nàng như vậy, nàng tự nhiên không có khả năng không phát giác.
Bạch Tiểu Mễ lập tức mở to mắt, vừa nhìn thấy mặt đại hồ tử kia, nàng thở dài nhẹ nhõm môt hơi.
Nhưng khi nhớ tới tên này, ngay lập tức chụp được móng gấu dừng trên mặt mình: “Tại sao ngươi lại ở trong này…"
Lý Mặc Nhiên thấy người đã tỉnh lại, trực tiếp khoanh chân ngồi bên giường, đôi mắt cong lên, đa tình như trăng khuyết ngoài cửa sổ, nhu tình xao động, đủ để đem người chết đuối trong đó: “Nương tử, nàng đã tỉnh?"
Lý Mặc Nhiên nói xong rồi cầm tay Bạch Tiểu Mễ, ánh mắt giữ lấy ưu thế, sáng rực nhìn nàng.
Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, xúc cảm da thịt nhẵn nhụi bóng loãng như sờ vào quả trứng mới lột, khiến Lý Mặc Nhiên vui mừng không thôi, tay nương tử sờ thật tốt, thật mềm.
Bạch Tiểu Mễ tựa hồ bị đôi mắt sáng rực như hai viên ngọc đen xinh đẹp kia mê hoặc, mặt không nhịn được đỏ lên, cảm thấy sợ hãi chính mình, lập tức phẫn nộ muốn rút tay, giọng điệu có chút bối rối nói: “Ngươi tới nơi này là gì? Không, ngươi gọi ta là gì?" Người này không phải đã khôi phục trí nhớ đấy chứ!
Như thế nào lại nhanh như vậy, chẳng lẽ là vì nàng xuất hiện, nếu thực như vậy, nàng thật sự có chút hối hận, để hắn mất trí nhớ cũng tốt! Không phải nàng sẽ được tự do sao?
Lý Mặc Nhiên tự nhiên không để nàng rút tay ra, cầm chặt tay nàng không buông, chẳng những không buông mà một tấc còn muốn tiến thêm một thước ôm người vào lòng, chỉ có điều người nào đó đã quên chuyện của nương tử, lại quên mất Bạch Tiểu Mễ không phải là nữ tử tay trói gà không chặt, cho nên, một giây sau bi kịch xảy ra.
“Ầm." Vật nặng rơi xuống đất, âm thanh vang lên.
“Trứng thối, ngươi khôi phục trí nhớ rồi hả?" Bạch Tiểu Mễ nhanh nhẹn thu chân, sau đó nước chảy mây trôi xoay người đứng bên giường, nhìn nam nhân đại hồ tử cao lớn trên mặt đất.
“Nương tử, vi phu đau!" Lý Mặc Nhiên cảm thấy kỳ quái, hắn thật không nghĩ thiếu nữ trước mắt lại đá mình xuống, vậy mà hắn tuyệt đối không tức giận, việc này thả trên thân người khác, thâm chí là đặt vào Tư Nguyên, hắn sẽ tính toán đầy đủ với đối phương, hắn nhất định sẽ không khách khí với người đá hắn.
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của thiếu nữ trước mắt đang ép hỏi hắn, Lý Mặc Nhiên không tự trọng còn cảm thấy, thiếu nữ này thật sự đáng yêu chết mất, nếu tình thế không bức bách, hắn thật sự đã nghĩ sẽ trực tiếp nhào tới hôn nàng mấy cái rồi.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện khiến Lý Mặc Nhiên giật mình.
Hắn chưa bao giờ cho rằng bản thân mình là người háo sắc, vì báo thù nên sinh hoạt của hắn vô cùng nghiêm cẩn, luyện võ khắc khổ, từ nhỏ mưu đồ, không cho phép chính mình có một tia sai lệch, chính là vì không muốn cho địch nhân phát hiện ra tung tích.
Biểu tình khác lạ vừa rồi của hắn đối với một nữ tử, còn có thể không là chuyện lớn sao?
“Đau, đau cái rắm, nói, ngươi tới nơi này làm gì? Tại sao lại không đi cùng mỹ nhân nhi của ngươi?" Nhìn thấy vẻ mặt hắn giống như đúc trước kia, Bạch Tiểu Mễ tự động nhận ra Lý Mặc Nhiên đã khôi phục trí nhớ, cho nên chẳng muốn hỏi vấn đề này, trực tiếp trừng mắt buồn bực hỏi.
Nàng đúng là không quên, hắn đầy tình ý ôn nhu bên nữ tử khác, mắt nàng không mù, nếu tên này không thích người ta thì nhìn người ta như vậy làm gì.
Có lẽ Bạch Tiểu Mễ không phát hiện, lúc nói câu này, trong lòng là có chút ghen tuông.
“Nương tử! Nàng nói thô tục!" Lý Mặc Nhiên đứng lên, ánh mắt vẫn không rời thiếu nữ trước mắt, càng nhìn càng thích? Trước kia hắn chưa bao giờ tin chuyện nhất kiến chung tình, ngay tại hôm nay hắn đã tin.
Ai! Cũng không đúng! Nàng là nương tử của hắn, có lẽ trước kia hắn thích nàng cho nên lần này vừa thấy mới như vậy, mặc kệ thế nào, Lý Mặc Nhiên cũng không định buông tha tiểu nữ nhân trước mắt này, nếu là nương tử thì vẫn để nàng làm nương tử thôi.
Nhưng đáng giận nhất là nàng vậy mà còn xưng muội muội lừa gạt hắn.
Lý Mặc Nhiên thông mình cũng đồng thời phát hiện, nương tử đá hắn, mà hắn thì lại không theo biểu hiện lẽ thường của nam nhân, không những tức giận mà còn làm nũng, nàng tuyệt đối không kinh ngạc, điểm này có thể nhìn ra hắn trước kia có phải cũng như thế hay không?
Hiện tại nương tử hiển nhiên không phát hiện mình thật ra vẫn chưa khôi phục trí nhớ, vậy việc này dễ làm rồi!
“Nương tử, đâu có mỹ nhân nhi nào? Trong lòng vi phu, không nữ tử nào đẹp hơn so với nương tử!" Lời vô sỉ vừa thốt ra lại không có chút mất tự nhiên nào, chẳng những không có mà còn tựa như đang làm theo lý thường.
Càng làm Lý Mặc Nhiên kỳ quái, là những lời này hắn dám cam đoan, trước kia chưa từng nghĩ tới, lại càng không nghĩ đến một ngày sẽ nói với nữ tử như vậy, hiện tại chuyện gì đang xảy ra?
Nói thật ra, trừ bỏ việc lời từ miệng khiến hắn kinh ngạc, Lý Mặc Nhiên ngay cả nửa điểm không được tự nhiên cũng không có, chẳng nhưng không có mất tự nhiên, hắn còn nghĩ cách tiếp tục kéo dài, bởi vì hắn nhạy cảm phát hiện, sau khi hắn nói xong câu đó, nhìn thấy trong đôi mắt khinh thường của nương tử còn mang theo một tia ‘quả nhiên như thế’.
Đương nhiên Lý Mặc Nhiên cũng biết ‘quả nhiên như thế’ không phải nhằm vào nội dung hắn nói, mà là cách nói vô sỉ của hắn, càng thêm chứng thực nhận định của Lý Mặc Nhiên về phương thức hai người ở chung trước kia.
“Lý Mặc Nhiên, ngươi nghĩ mắt lão nương mù sao? Bộ dáng kia của các ngươi chỉ hận không thể trực tiếp lăn đến trên giường rồi ấy?" Bạch Tiểu Mễ tức giận tiếp tục nói, nói xong cảm thấy có chút khát, sau đó không để ý tới nam nhân trước mặt, đi vòng qua hắn rồi rót một chén trà nguội uống!
“Nương tử, nàng khát à, ai nha! Nương tử thế nào lại uống trà lạnh, không tốt với thân thể đâu!" Lý Mặc Nhiên cười vô lại cũng ngồi xuống bên bàn, phát hiện nàng định uống trà lạnh, tri kỷ dùng nội lực hâm nóng trà, sau đó dùng vẻ mặt lấy lòng đưa cho Bạch Tiểu Mễ.
Bạch Tiểu Mễ trừng mắt nhìn người nào đó, tuy chán ghét người này nhưng lại không thể bạc đãi cổ họng đang khát nước của bản thân.
Hung hăng trực tiếp uống hết.
“Ken két!" “Bạch Tiểu Mễ, ngươi không sao chứ?" Lúc này cửa phòng Bạch Tiểu Mễ vang lên, cửa mở truyền đến âm thanh lo lắng, đây là âm thanh của Lý Thụy Nhiên.
“Ta không sao!" Bạch Tiểu Mễ dịu đi, thanh âm mềm hơn rất nhiều, dù sao Lý Thụy Nhiên là chân chính quan tâm đến nàng, nàng không nghĩ để hắn lo lắng.
Đãi ngộ của Bạch Tiểu Mễ quá khác nhau, khiến đại hồ tử ở trong phòng cảm thấy bi thương khác thường, ánh mắt tủi thân nhìn nàng, nếu là người khác nhất định sẽ mềm lòng, nhưng lại không bao gồm cả Bạch Tiểu Mễ, dù sao xem nhiều, ít nhiều cũng có chút năng lực miễn dịch.
Ngay từ đầu đã không có ý định ở trong này cùng hắn, lại càng không muốn cùng hắn đối diện, ánh mắt nàng liền dừng ở cửa phòng.
“Thật ra Đại ca không khôi phục cũng không sao, Hắc Phong trại sẽ không đuổi ngươi đi!" Lý Thụy Nhiên không biết an ủi gì thêm, trực tiếp cho rằng Bạch Tiểu Mễ là lo lắng nếu không có Đại ca, nàng sẽ phải rời khỏi Hắc Phong trại, nên mới vừa nói như vậy.
Lời này Lý Mặc Nhiên không bao giờ đồng ý, cho dù không khôi phục, nương tử vẫn là của hắn, Hắc Phong trại vẫn là của hắn, nương tử ở đó thì có gì lạ, vì sao lại đuổi nàng đi?
“Lão Tam à! Chuyện Đại tẩu ngươi, ta sẽ xử lý!" Chỉ cần không phải đối mặt với Bạch Tiểu Mễ, Lý Mặc Nhiên rất nhanh liền khôi phục hình tượng Đại đương gia nghiêm túc.
“A! Đại ca, ngươi ở bên trong sao, Đại ca đã khôi phục rồi, thật sự quá tốt!" Lý Thụy Nhiên vốn đang sửng sốt, lập tức cao hứng nói.
“Nếu biết ta ở đây, ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi! Chuyện của nương tử ở nơi này không cần ngươi quản!" Buổi tối khuya, hắn tự nhiên không muốn nương tử nhà mình gặp nam nhân khác, cho dù người nọ là Tam đệ nhà mình.
Huống chi hiện tại hắn cũng quên Tam đệ này, theo ý hắn, chính Tam đệ là nam nhân chuyên nhìn trộm nương tử nhà hắn, bộ dáng vội vàng vừa rồi, ý ngầm đầy quan tâm kia, đường tưởng hắn nghe không hiểu.
Không thể không nói, một người nào đó mất trí nhớ, lúc này đã ăn đầy dấm chua rồi.
Vốn cho rằng sẽ khó có thể mở miệng, nhưng khi gọi hai tiếng này, Lý Mặc Nhiên cảm giác quen thuộc vô cùng, chỉ đơn giản là nhìn nàng, chỉ đơn giản là gọi nàng, nhưng trong lòng lại có thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Điều này khiến Lý Mặc Nhiên càng thêm xác nhận một chuyện, nữ tử trước mắt quả thật là nương tử của mình, hơn nữa nghĩ đến trước kia mình hẳn cũng cực kỳ thích nàng, nếu không sẽ không chỉ nhìn nàng, gọi nàng lại khiến hắn xúc động lớn như vậy, tim càng đập mạnh hơn.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo trắng nõn kia, tay dần dần mò nên hai má trứng tròn trên mặt nàng, Lý Mặc Nhiên phát hiện động tác này của hắn cực kỳ thành thạo.
Da thịt nương tử hồng hào bóng loãng nhẵn nhụi, khiến hắn nhất thời yêu thích không nỡ buông tay.
Bản thân Bạch Tiểu Mễ là một người cảnh giác, đặc biệt là dưới hoàn cảnh xa lạ, từ khi thân thể thay đổi, Bạch Tiểu Mễ càng nhạy bén hơn so với trước kia, có người mò nàng như vậy, nàng tự nhiên không có khả năng không phát giác.
Bạch Tiểu Mễ lập tức mở to mắt, vừa nhìn thấy mặt đại hồ tử kia, nàng thở dài nhẹ nhõm môt hơi.
Nhưng khi nhớ tới tên này, ngay lập tức chụp được móng gấu dừng trên mặt mình: “Tại sao ngươi lại ở trong này…"
Lý Mặc Nhiên thấy người đã tỉnh lại, trực tiếp khoanh chân ngồi bên giường, đôi mắt cong lên, đa tình như trăng khuyết ngoài cửa sổ, nhu tình xao động, đủ để đem người chết đuối trong đó: “Nương tử, nàng đã tỉnh?"
Lý Mặc Nhiên nói xong rồi cầm tay Bạch Tiểu Mễ, ánh mắt giữ lấy ưu thế, sáng rực nhìn nàng.
Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, xúc cảm da thịt nhẵn nhụi bóng loãng như sờ vào quả trứng mới lột, khiến Lý Mặc Nhiên vui mừng không thôi, tay nương tử sờ thật tốt, thật mềm.
Bạch Tiểu Mễ tựa hồ bị đôi mắt sáng rực như hai viên ngọc đen xinh đẹp kia mê hoặc, mặt không nhịn được đỏ lên, cảm thấy sợ hãi chính mình, lập tức phẫn nộ muốn rút tay, giọng điệu có chút bối rối nói: “Ngươi tới nơi này là gì? Không, ngươi gọi ta là gì?" Người này không phải đã khôi phục trí nhớ đấy chứ!
Như thế nào lại nhanh như vậy, chẳng lẽ là vì nàng xuất hiện, nếu thực như vậy, nàng thật sự có chút hối hận, để hắn mất trí nhớ cũng tốt! Không phải nàng sẽ được tự do sao?
Lý Mặc Nhiên tự nhiên không để nàng rút tay ra, cầm chặt tay nàng không buông, chẳng những không buông mà một tấc còn muốn tiến thêm một thước ôm người vào lòng, chỉ có điều người nào đó đã quên chuyện của nương tử, lại quên mất Bạch Tiểu Mễ không phải là nữ tử tay trói gà không chặt, cho nên, một giây sau bi kịch xảy ra.
“Ầm." Vật nặng rơi xuống đất, âm thanh vang lên.
“Trứng thối, ngươi khôi phục trí nhớ rồi hả?" Bạch Tiểu Mễ nhanh nhẹn thu chân, sau đó nước chảy mây trôi xoay người đứng bên giường, nhìn nam nhân đại hồ tử cao lớn trên mặt đất.
“Nương tử, vi phu đau!" Lý Mặc Nhiên cảm thấy kỳ quái, hắn thật không nghĩ thiếu nữ trước mắt lại đá mình xuống, vậy mà hắn tuyệt đối không tức giận, việc này thả trên thân người khác, thâm chí là đặt vào Tư Nguyên, hắn sẽ tính toán đầy đủ với đối phương, hắn nhất định sẽ không khách khí với người đá hắn.
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của thiếu nữ trước mắt đang ép hỏi hắn, Lý Mặc Nhiên không tự trọng còn cảm thấy, thiếu nữ này thật sự đáng yêu chết mất, nếu tình thế không bức bách, hắn thật sự đã nghĩ sẽ trực tiếp nhào tới hôn nàng mấy cái rồi.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện khiến Lý Mặc Nhiên giật mình.
Hắn chưa bao giờ cho rằng bản thân mình là người háo sắc, vì báo thù nên sinh hoạt của hắn vô cùng nghiêm cẩn, luyện võ khắc khổ, từ nhỏ mưu đồ, không cho phép chính mình có một tia sai lệch, chính là vì không muốn cho địch nhân phát hiện ra tung tích.
Biểu tình khác lạ vừa rồi của hắn đối với một nữ tử, còn có thể không là chuyện lớn sao?
“Đau, đau cái rắm, nói, ngươi tới nơi này làm gì? Tại sao lại không đi cùng mỹ nhân nhi của ngươi?" Nhìn thấy vẻ mặt hắn giống như đúc trước kia, Bạch Tiểu Mễ tự động nhận ra Lý Mặc Nhiên đã khôi phục trí nhớ, cho nên chẳng muốn hỏi vấn đề này, trực tiếp trừng mắt buồn bực hỏi.
Nàng đúng là không quên, hắn đầy tình ý ôn nhu bên nữ tử khác, mắt nàng không mù, nếu tên này không thích người ta thì nhìn người ta như vậy làm gì.
Có lẽ Bạch Tiểu Mễ không phát hiện, lúc nói câu này, trong lòng là có chút ghen tuông.
“Nương tử! Nàng nói thô tục!" Lý Mặc Nhiên đứng lên, ánh mắt vẫn không rời thiếu nữ trước mắt, càng nhìn càng thích? Trước kia hắn chưa bao giờ tin chuyện nhất kiến chung tình, ngay tại hôm nay hắn đã tin.
Ai! Cũng không đúng! Nàng là nương tử của hắn, có lẽ trước kia hắn thích nàng cho nên lần này vừa thấy mới như vậy, mặc kệ thế nào, Lý Mặc Nhiên cũng không định buông tha tiểu nữ nhân trước mắt này, nếu là nương tử thì vẫn để nàng làm nương tử thôi.
Nhưng đáng giận nhất là nàng vậy mà còn xưng muội muội lừa gạt hắn.
Lý Mặc Nhiên thông mình cũng đồng thời phát hiện, nương tử đá hắn, mà hắn thì lại không theo biểu hiện lẽ thường của nam nhân, không những tức giận mà còn làm nũng, nàng tuyệt đối không kinh ngạc, điểm này có thể nhìn ra hắn trước kia có phải cũng như thế hay không?
Hiện tại nương tử hiển nhiên không phát hiện mình thật ra vẫn chưa khôi phục trí nhớ, vậy việc này dễ làm rồi!
“Nương tử, đâu có mỹ nhân nhi nào? Trong lòng vi phu, không nữ tử nào đẹp hơn so với nương tử!" Lời vô sỉ vừa thốt ra lại không có chút mất tự nhiên nào, chẳng những không có mà còn tựa như đang làm theo lý thường.
Càng làm Lý Mặc Nhiên kỳ quái, là những lời này hắn dám cam đoan, trước kia chưa từng nghĩ tới, lại càng không nghĩ đến một ngày sẽ nói với nữ tử như vậy, hiện tại chuyện gì đang xảy ra?
Nói thật ra, trừ bỏ việc lời từ miệng khiến hắn kinh ngạc, Lý Mặc Nhiên ngay cả nửa điểm không được tự nhiên cũng không có, chẳng nhưng không có mất tự nhiên, hắn còn nghĩ cách tiếp tục kéo dài, bởi vì hắn nhạy cảm phát hiện, sau khi hắn nói xong câu đó, nhìn thấy trong đôi mắt khinh thường của nương tử còn mang theo một tia ‘quả nhiên như thế’.
Đương nhiên Lý Mặc Nhiên cũng biết ‘quả nhiên như thế’ không phải nhằm vào nội dung hắn nói, mà là cách nói vô sỉ của hắn, càng thêm chứng thực nhận định của Lý Mặc Nhiên về phương thức hai người ở chung trước kia.
“Lý Mặc Nhiên, ngươi nghĩ mắt lão nương mù sao? Bộ dáng kia của các ngươi chỉ hận không thể trực tiếp lăn đến trên giường rồi ấy?" Bạch Tiểu Mễ tức giận tiếp tục nói, nói xong cảm thấy có chút khát, sau đó không để ý tới nam nhân trước mặt, đi vòng qua hắn rồi rót một chén trà nguội uống!
“Nương tử, nàng khát à, ai nha! Nương tử thế nào lại uống trà lạnh, không tốt với thân thể đâu!" Lý Mặc Nhiên cười vô lại cũng ngồi xuống bên bàn, phát hiện nàng định uống trà lạnh, tri kỷ dùng nội lực hâm nóng trà, sau đó dùng vẻ mặt lấy lòng đưa cho Bạch Tiểu Mễ.
Bạch Tiểu Mễ trừng mắt nhìn người nào đó, tuy chán ghét người này nhưng lại không thể bạc đãi cổ họng đang khát nước của bản thân.
Hung hăng trực tiếp uống hết.
“Ken két!" “Bạch Tiểu Mễ, ngươi không sao chứ?" Lúc này cửa phòng Bạch Tiểu Mễ vang lên, cửa mở truyền đến âm thanh lo lắng, đây là âm thanh của Lý Thụy Nhiên.
“Ta không sao!" Bạch Tiểu Mễ dịu đi, thanh âm mềm hơn rất nhiều, dù sao Lý Thụy Nhiên là chân chính quan tâm đến nàng, nàng không nghĩ để hắn lo lắng.
Đãi ngộ của Bạch Tiểu Mễ quá khác nhau, khiến đại hồ tử ở trong phòng cảm thấy bi thương khác thường, ánh mắt tủi thân nhìn nàng, nếu là người khác nhất định sẽ mềm lòng, nhưng lại không bao gồm cả Bạch Tiểu Mễ, dù sao xem nhiều, ít nhiều cũng có chút năng lực miễn dịch.
Ngay từ đầu đã không có ý định ở trong này cùng hắn, lại càng không muốn cùng hắn đối diện, ánh mắt nàng liền dừng ở cửa phòng.
“Thật ra Đại ca không khôi phục cũng không sao, Hắc Phong trại sẽ không đuổi ngươi đi!" Lý Thụy Nhiên không biết an ủi gì thêm, trực tiếp cho rằng Bạch Tiểu Mễ là lo lắng nếu không có Đại ca, nàng sẽ phải rời khỏi Hắc Phong trại, nên mới vừa nói như vậy.
Lời này Lý Mặc Nhiên không bao giờ đồng ý, cho dù không khôi phục, nương tử vẫn là của hắn, Hắc Phong trại vẫn là của hắn, nương tử ở đó thì có gì lạ, vì sao lại đuổi nàng đi?
“Lão Tam à! Chuyện Đại tẩu ngươi, ta sẽ xử lý!" Chỉ cần không phải đối mặt với Bạch Tiểu Mễ, Lý Mặc Nhiên rất nhanh liền khôi phục hình tượng Đại đương gia nghiêm túc.
“A! Đại ca, ngươi ở bên trong sao, Đại ca đã khôi phục rồi, thật sự quá tốt!" Lý Thụy Nhiên vốn đang sửng sốt, lập tức cao hứng nói.
“Nếu biết ta ở đây, ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi! Chuyện của nương tử ở nơi này không cần ngươi quản!" Buổi tối khuya, hắn tự nhiên không muốn nương tử nhà mình gặp nam nhân khác, cho dù người nọ là Tam đệ nhà mình.
Huống chi hiện tại hắn cũng quên Tam đệ này, theo ý hắn, chính Tam đệ là nam nhân chuyên nhìn trộm nương tử nhà hắn, bộ dáng vội vàng vừa rồi, ý ngầm đầy quan tâm kia, đường tưởng hắn nghe không hiểu.
Không thể không nói, một người nào đó mất trí nhớ, lúc này đã ăn đầy dấm chua rồi.
Tác giả :
Trạch trạch nhân sinh