Độc Sủng Điền Viên Man Thê
Chương 6: Nửa bước khó đi

Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 6: Nửa bước khó đi

Edit: Van san

Beta: Lyan​

Lời này vừa nói ra, thiếu nữ trong mắt thoáng nét vui mừng, nhưng niềm vui này chưa kịp hiện rõ ra trên mặt, đã bị một ánh mắt sắc như đao chém tới đông cứng lại.

Thiếu nữ cảm thấy sợ hãi khi nhìn về phía Đại đương gia đang nằm trên giường, vốn muốn tự tay đưa bữa sáng đến nơi đó, nhưng giờ cũng không dám động đậy nửa bước.

Nàng ta thiếu chút nữa quên, Đại đương gia chưa bao giờ đối xử tốt như vậy đối với người khác, hôm nay do nàng ta thấy Đại đương gia đối xử khác thường với cô gái kia mà quên mất đi bản chất của hắn, thiếu nữ cúi đầu, trong mắt tràn đầy sự ganh ghét.

Vì sao? Vì sao? Đại đương gia lại đối xử với nữ nhân kia tốt như thế, nàng ta không nghĩ ra mình thua cô gái đó cái gì, nữ nhân kia nhìn còn chưa nảy nở, còn ngây thơ như thế, Đại đương gia đến cùng là thích cái gì ở nữ nhân kia?

“Phu nhân, bữa sáng của Nhị gia còn chưa được đưa qua, làm phiền phu nhân chiếu cố Đại đương gia!" Nha hoàn kia cho dù không nhìn về phía người nọ trên giường, nàng ta cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc như đao kia, Đại đương gia như vậy thật đáng sợ, cho dù nàng ta có muốn thế nào thì cũng không dám tiến thêm bước nữa, nàng ta tiếc cái mệnh của mình.

“Có đúng không?" Bạch Tiểu Mễ nhìn thiếu nữ, sau đó quay đầu nhìn về phía mỗ nam trên giường, không biết vì sao? Nàng cảm giác vừa rồi khi thiếu nữ nghe đến câu nói của nàng chắc chắn đã cao hứng, ánh mắt chợt lóe lên niềm vui sướng, Bạch Tiểu Mễ hoàn toàn không nhìn sai.

Khi Bạch Tiểu Mễ nhìn mỗ nam trên giường, hắn lập tức thu hồi ánh mắt sắc bén kia, chỉ có cái nhìn nhu hòa nghênh đón Bạch Tiểu Mễ, sau đó cười, thấy rõ hàm răng trắng ở dưới cái mặt đầy lông.

“Tê" Thân thể Bạch Tiểu Mễ run lên, cố gắng giữ vững thân thể, cái vẻ mặt biểu cảm quỷ dị kia quả thật nhìn thấy rất đáng sợ.

“Đúng vậy, Nhị đương gia vừa mới nói với nô tì!" Thời điểm ánh mắt sắc bén biến mất nha hoàn kia nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng nàng ta cảm thấy thực không cam lòng, dựa vào cái gì Đại đương gia lại đi thích một nữ nhân chưa dứt sữa, lai lịch lại không rõ ràng kia chứ? Nhưng cho dù không thích, nàng ta cũng biết Đại đương gia hiện tại cũng đã đối xử khá tốt với nàng ta, vì không muốn để Đại đương gia có phản cảm với mình, nàng ta chỉ có thể rời đi.

“Được rồi! Ngươi đi đi!" Bạch Tiểu Mễ gật đầu.

Nàng mới tới cái nơi này, giờ còn không rõ tình huống, nàng không muốn gây thù chuốc oán gì, đương nhiên nếu Bạch Tiểu Mễ biết cho dù nàng không làm cái gì cũng đã bị người ta ghi hận trên người, thì không biết có cảm tưởng như thế nào?.

Tất nhiên, hiện tại cái gì nàng cũng đều không biết, nàng nghĩ bây giờ nha hoàn kia đi rồi, như vậy kế tiếp nàng sẽ phải đút bạn “gấu" này ăn cơm a!

Nhưng nàng thật sự không muốn đâu a!

Nhưng nếu nàng không đút ăn còn tỏ vẻ phản cảm như vậy, thì thái độ này sẽ gây bất lợi cho nàng về sau mất.

“Nương tử, vi phu đói bụng rồi!" Mỗ nam bình tĩnh nhìn nương tử nhà mình, cũng không biết nương tử đang nghĩ cái gì mà xuất thần như thế? Hắn rất thích gọi nương tử, gọi như vậy khiến hắn cảm giác được nàng là của hắn.

“Biết rồi, ta lập tức tới ngay!" Bạch Tiểu Mễ rối rắm một chút, suy nghĩ đến kế hoạch chạy trốn mai kia của chính mình, rốt cục nàng vẫn phải thỏa hiệp, nhìn thoáng qua mỗ nam trên giường, Bạch Tiểu Mễ trong lòng nghĩ, ta phải nhẫn!

Trong lòng Bạch Tiểu Mễ muôn phần không đồng ý, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra nhu thuận bưng chén cháo lên, sau đó ngập ngừng hướng đến bên giường, bước chân thật sự rất chậm. Nhưng bước chân dù chậm như thế nào thì cũng đã đến bên giường.

Nhìn thoáng qua người trên giường, Bạch Tiểu Mễ đặt chén cháo xuống, bất đắc dĩ nâng người kia dậy tựa vào đầu giường, bưng chén cháo lên dùng thìa đảo xung quanh. Tâm tình mỗ nam vui sướng há mồm ăn cháo đã được đưa đến bên miệng.

Không biết có phải nguyên nhân cháo do được nương tử đút hay không mà mỗ nam cảm thấy cháo này ăn đặc biệt ngon, đặc biệt có hương vị. Chỉ một chút điểm tâm được Bạch Tiểu Mễ với thái độ ẩn nhẫn đút ăn, buổi sáng này tâm tình của mỗ nam thư sướng vô cùng.

“Nương tử, nàng làm cái gì vậy?" Thấy Bạch Tiểu Mễ thu thập đồ ăn còn lại, mỗ nam hỏi nói.

“Không nhìn thấy sao? Ta đây là đang thu thập này nọ, chuẩn bị mang ra phòng bếp!" Bạch Tiểu Mễ tức giận nói.

Kỳ thật Bạch Tiểu Mễ sở dĩ dám nói chuyện kiêu ngạo như vậy, chủ yếu là thời điểm ban đầu, nàng đã nói chuyện như thế mà mỗ nam cũng không có phản ứng gì, chẳng những không phản ứng, mà còn xem đó như việc đương nhiên.

Biểu hiện này, khiến Bạch Tiểu Mễ thắc mắc có phải nguyên chủ ban đầu cũng có thái độ như thế này hay không, vì khi đóng giả, Bạch Tiểu Mễ tự nhiên muốn biểu hiện mình đã phải lòng hắn, còn tỏ ra bộ dáng một người vợ đanh đá hung dữ.

Đây chính là kỹ thuật diễn phối hợp a! Nhưng mà Bạch Tiểu Mễ nhận ra được, ít nhất như vậy cũng rất tốt, đôi khi nàng sẽ không bị nghẹn khuất như vậy, còn có thể dùng lời nói, nửa nhẹ nửa nặng biểu đạt ra một chút.

“Nương tử, ngươi vừa mới vất vả, không cần thu thập mấy thứ này, chờ một chút sẽ có người đến thu thập!" Mỗ nam nào đó không muốn nương tử nhà mình vất vả, hơn nữa hắn cũng không muốn nương tử rời khỏi hắn! Hắn thích có nương tử ở bên hắn, hơn nữa phải là luôn luôn bên cạnh hắn.

“Không vất vả!" Bạch Tiểu Mễ bĩu môi, nàng trăm phương nghìn kế muốn đi ra ngoài tìm hiểu tình huống, làm sao có thể cảm thấy mệt.

“Nhưng nếu nương tử đi rồi, vi phu làm sao bây giờ?" Mỗ nam đáng thương nói.

“Cái gì làm sao bây giờ? Hiện tại đã ăn xong, thì ngủ nghỉ dưỡng thương, chẳng lẽ một đại nam nhân như thế còn lo sợ khi không có người bên cạnh sao?" Bạch Tiểu Mễ trợn mắt khinh bỉ nhìn mỗ nam, cũng không nhìn xem bộ dáng hiện tại của mình đi, như vậy không làm người ta sợ mới là lạ đó?

Đương nhiên Bạch Tiểu Mễ trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, nhưng ngoài miệng tự nhiên không dám nói ra.

“Nương tử, vi phu sợ!" Mỗ nam tiếp tục mặt dày, đáng thương nhìn Bạch Tiểu Mễ nói với vẻ mặt thành khẩn.

Sợ hãi cái đầu nhà ngươi! Ngươi như thế này chỉ có người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sợ, Quỷ Kiến Sầu, có cái gì đáng sợ! Bạch Tiểu Mễ cảm thấy, nghe được hai chữ “nương tử" đã cảm thấy đau đầu rồi.

“Ban ngày ban mặt, trong phòng sáng trưng thì có gì đáng sợ, nếu ngươi cảm thấy sợ, ta có thể kêu nha hoàn xinh đẹp kia tới bồi ngươi có được không?" Bạch Tiểu Mễ động tác trên tay vẫn không ngừng, mấy phút sau đã đem mọi thứ thu thập xong, sau đó bưng khay đồ ăn lên đi ra ngoài.

Về phần đi đường nào? Bạch Tiểu Mễ không cần lo lắng, chỉ cần có miệng, nàng có thể hỏi, nếu lạc đường vậy rất tốt, còn có thể nhìn xem mọi thứ nơi này, bước được ra ngoài là kế hoạch đã trở nên tốt đẹp.

Ý tưởng thì tốt đẹp, nhưng là sự thật mới là nòng cốt, Bạch Tiểu Mễ có thể đi đến một bước thắng lợi này, khóe miệng nhịn không được cong lên một nụ cười chiến thắng, nhưng mà......

“Đại tẩu, ngươi muốn đi đâu?" Cánh cửa trước mặt Bạch Tiểu Mễ đột nhiên mở ra, một tiểu chính thái non nớt xuất hiện tại cửa, thấy Bạch Tiểu Mễ muốn đi ra liền hỏi.

“Phòng bếp!" Bạch Tiểu Mễ lạnh nhạt nói, kế hoạch tốt đẹp đang chờ nàng bay mất đi rồi!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại