Độc Sủng Điền Viên Man Thê
Chương 44: Thắng
“Bịch!" Hai lực lượng va chạm, Bạch Tiểu Mễ dù đã chuẩn bị trước nhưng vẫn bị Tam đương gia đánh lui ba bước.
Mà Tam đương gia lại không có vận khí tốt như vậy, ý chí vốn đang tràn đầy, một chiêu trực tiếp hạ xuống lùi tới hơn mười thước, tuy rằng miễn cưỡng lắm mới dừng lại được, nhưng trong mắt biểu hiện cao thấp rõ ràng.
“Ngươi, nữ nhân ngươi rốt cuộc là ai? Đến Hắc Phong trại chúng ta định làm gì?" Tam đương gia có chút khó tin, hắn thế nhưng lại bại dưới một nữ hài tử còn nhỏ hơn hắn, nhưng nếu nàng lợi hại như vậy, căn bản lúc trước hoàn toàn không có khả năng bị cướp về, lại càng không khóc náo ầm ĩ sau khi đến đây.
Sở dĩ nàng yếu thế như vậy vì đây là Hắc Phong trại, hay thật ra nàng là người nằm vùng của quan phủ?
“Tam đương gia nói lời này, chẳng lẽ bản phu nhân ta vì sao ở đây Tam đương gia lại không biết, giống như lúc trước tham gia cướp bóc không hề có phần Tam đương gia sao?" Bạch Tiểu Mễ trào phúng nhìn tiểu thiếu niên Tam đương gia, chẳng qua là trong nội tâm vẫn có chút cao hứng, nàng thật không ngờ chính mình lại lợi hại như vậy, xem ra cho dù về sau có đi ra ngoài cũng không cần lo lắng nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng trải qua lời dụ dỗ đe dọa của Lý Mặc Nhiên vào đêm qua, Bạch Tiểu Mễ ngược lại không muốn vội vàng rời đi Hắc Phong trại, Hắc Phong trại thật ra cũng không phải nơi xấu xa gì, ở tại chỗ này cũng không phải là không thể.
Chỉ có một điểm phiền toái chính là cái tên Lý Mặc Nhiên này?
Quên đi, trước không nghĩ đến chuyện khác, hiện tại nên giải quyết vài người trước mắt này.
“Nữ nhân như ngươi không có khả năng lợi hại đến vậy, nói ngươi đến cùng là ai, vì sao muốn giả trang thành tân nương, ngươi làm sao biết chúng ta muốn đi cướp người, chẳng lẽ ngươi cùng một loại với lão trọc kia?" Người tuy rằng là hắn cướp đến, nhưng theo hiểu biết sau khi điều tra của hắn, nữ tử kia quả thực chính là tiểu thư khuê phòng, nhưng lại không được sủng ái, gia cảnh khốn cùng đến mức phải sống nhờ nhà người ta.
Nếu nàng ta không bị gia đình ép buộc gả cho tên lão nhân biến thái kia, ngày hôm đó bọn họ cũng không có vừa vặn cướp được nàng về.
“Nếu không phải vì lão trọc đó, lão nương sẽ không bao giờ đến cái nơi chim không thèm bay tới này! Nếu để lão nương nhìn thấy lão trọc kia, lão nương trực tiếp thiến hắn! Khiến hắn không làm hòa thượng nữa mà thành thái giám luôn!" Bạch Tiểu Mễ trả lời lại một cách mỉa mai, nếu không phải tại lão hòa thượng chết tiệt kia, cô nương nhà người ta sẽ không chết, như vậy nàng cũng sẽ không xuyên qua tới nơi này.
Đương nhiên Bạch Tiểu Mễ giờ phút này hoàn toàn quên, nếu nguyên chủ thật sự gả cho cái tên viên ngoại biến thái kia, cho dù Hắc Phong trại không tới cướp người, nguyên chủ hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ, đến lúc đó nơi nàng xuất hiện sẽ không phải là Hắc Phong trại, mà là nhà của Trương viên ngoại biến thái kia, cũng sẽ gặp tên nam nhân biến thái ghê tởm ngày hôm đó.
Hiển nhiên tên nam nhân biến thái kia không phải quá lợi hại, lấy bản sự của Bạch Tiểu Mễ hẳn là có thể chạy thoát.
Đương nhiên hiện tại Bạch Tiểu Mễ đang hoàn toàn buồn bực với câu nói của Tam đương gia.
“Ha ha ha! Ngươi thật buồn cười, chẳng lẽ người không biết chính mình sẽ gả cho một tên nam nhân biến thái đến thế nào sao? Nếu chúng ta không đến, hiện tại không biết ngươi đã biến thành cái dạng gì rồi! Ngươi không cảm tạ, ta cũng liền thôi, thế nhưng còn kiêu ngạo như thế! Lúc trước nên để cho tên lão nhân kia hành hạ ngươi!" Tam đương gia tức giận phản bác nói.
Trên cây người nào đó nghe nói như thế, chân mày cau lại, tuy rằng biết lời này của Tam đệ là vô tâm, nhưng khi hắn nghe được sự tình phát sinh trên người nương tử, tâm lý không khống chế nổi mà tức giận, thậm chí còn kích động đến mức muốn đem toàn nhà Trương viên ngoại kia trực tiếp giết chết! (Lời tác giả: Ngài hiện tại đã làm cho nhà người ta sống dở chết dở rồi, cái này giết với không giết thì có gì khác nhau đâu!)
Những người khác nhìn người này rồi lại nhìn người kia, không ai dám lên tiếng.
Một người là Tam đương gia, một người là phu nhân, tuy rằng phu nhân chạy trốn không cần Đại đương gia của bọn họ, nhưng nhìn vào ý tứ của Đại đương gia, vẫn là thực sủng ái phu nhân, bọn họ không thể đắc tội.
Huống chi, lấy công phu vừa rồi của phu nhân, bọn họ đánh không lại, tốt nhất vẫn là không nên xông vào cuộc tranh đấu nội bộ của cấp cao.
‘Võ công phu nhân thật tốt nha!’ Cuối cùng mọi người đồng thời nhìn Bạch Tiểu Mễ oán thầm nói.
“Lời này của Tam đương gia mới thực là buồn cười! Chẳng lẽ ngươi không nghĩ bản phu nhân đang dùng vũ lực để trị sao, còn muốn ăn đòn thêm lần nữa, bản phu nhân đã không trách ngươi không vì dân mà trừ hại, ngươi còn ác nhân cáo trạng trước, ngươi thật sự là nam nhân nha!" Bạch Tiểu Mễ vừa châm chích vừa trào phúng, Bạch Tiểu Mễ biết cho dù hôm nay nàng không làm như vậy, lấy tính khí của người này, nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Đã quyết định tạm thời ở lại chỗ này, Bạch Tiểu Mễ không thể lưu lại bực tức.
Nhị đương gia tuy rằng thâm trầm, chỉ cần nàng không chạm đến giới hạn của hắn, hắn hẳn vẫn mặc kệ nàng, mà Tứ đương gia và nàng tuổi tác không sai biệt lắm, tâm tính chưa thuần thục vẫn lừa gạt được, khó nhất là vị thiếu niên mười bảy mười tám đang trong thời kỳ phản nghịch này.
“Ngươi......" Tam đương gia nhất thời bế tắc, muốn phản bác, nhưng nghĩ đến màn đối chiến vừa rồi, hắn liên tiếp bị thua, nếu bác bỏ lý do của nàng, như vậy là gián tiếp thừa nhận hắn không có năng lực, nên cho dù hắn đang tức giận cũng không biết nói thế nào.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Chẳng lẽ bản phu nhân nói sai sao? Còn có nha! Hiện tại bản phu nhân ta là đại tẩu của ngươi, mà thiếu niên như ngươi lại động thủ với đại tẩu, chẳng lẽ ngươi không biết, trưởng tẩu như mẹ, là người ngươi phải tôn trọng.
Mà tiểu tử như ngươi lại làm ra chuyện như vậy đối với mẫu thân, còn muốn đánh mẫu thân mình, thật sự không có lễ nghĩa liêm sỉ, xem ra người làm mẫu thân như ta phải mời về cho ngươi một thầy dạy, để hắn dạy dỗ ngươi thật tốt mới được, haiz! Hiện tại đã là thiếu niên rồi! Đã lớn như vậy mà vẫn không để người ta bớt lo, haiz!" Lời bắt đầu chỉ là quen biết bình thường, ai biết càng về sau, mỗ nữ tử trực tiếp liền thăng cấp thành mẫu thân của người ta, còn một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tam đương gia.
“Ngươi, ngươi......" Tam đương gia bị đánh bại hoàn toàn.
Mọi người khóe miệng run rẩy nghiêm trọng, cúi đầu bả vai có chút run run đứng ở nơi đó? Cố nén cười!
“Xì…!" Một tiếng cười không nhìn được nữa vang lên.
Tam đương gia bị người cười nhạo, đương nhiên rất tức giận, Bạch Tiểu Mễ chân chính còn nhỏ tuổi hơn hắn, thế nhưng lời vừa nói xong lại biến thành mẫu thân hắn, cái này rõ ràng đã chiếm tiện nghi của hắn, nhưng người ta tựa hồ nói cũng không sai, hắn nhất thời không nghĩ được lời đáp lại.
Vốn đã mất mặt, bỗng nhiên nghe được có người cười nhạo, lập tức tức giận nhìn qua, vừa thấy người, Tam đương gia nhất thời ủ rũ.
“Đại ca!" Lời mắng chửi người nhất thời bị kìm lại, thay vì đó là tiếng thăm hỏi lo lắng.
Bạch Tiểu Mễ quay đầu trừng mắt hướng người vừa tới, người kia hẳn là đến từ lâu rồi! Thế nhưng lại trốn đi, thật sự rất quá đáng!
Mà Tam đương gia lại không có vận khí tốt như vậy, ý chí vốn đang tràn đầy, một chiêu trực tiếp hạ xuống lùi tới hơn mười thước, tuy rằng miễn cưỡng lắm mới dừng lại được, nhưng trong mắt biểu hiện cao thấp rõ ràng.
“Ngươi, nữ nhân ngươi rốt cuộc là ai? Đến Hắc Phong trại chúng ta định làm gì?" Tam đương gia có chút khó tin, hắn thế nhưng lại bại dưới một nữ hài tử còn nhỏ hơn hắn, nhưng nếu nàng lợi hại như vậy, căn bản lúc trước hoàn toàn không có khả năng bị cướp về, lại càng không khóc náo ầm ĩ sau khi đến đây.
Sở dĩ nàng yếu thế như vậy vì đây là Hắc Phong trại, hay thật ra nàng là người nằm vùng của quan phủ?
“Tam đương gia nói lời này, chẳng lẽ bản phu nhân ta vì sao ở đây Tam đương gia lại không biết, giống như lúc trước tham gia cướp bóc không hề có phần Tam đương gia sao?" Bạch Tiểu Mễ trào phúng nhìn tiểu thiếu niên Tam đương gia, chẳng qua là trong nội tâm vẫn có chút cao hứng, nàng thật không ngờ chính mình lại lợi hại như vậy, xem ra cho dù về sau có đi ra ngoài cũng không cần lo lắng nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng trải qua lời dụ dỗ đe dọa của Lý Mặc Nhiên vào đêm qua, Bạch Tiểu Mễ ngược lại không muốn vội vàng rời đi Hắc Phong trại, Hắc Phong trại thật ra cũng không phải nơi xấu xa gì, ở tại chỗ này cũng không phải là không thể.
Chỉ có một điểm phiền toái chính là cái tên Lý Mặc Nhiên này?
Quên đi, trước không nghĩ đến chuyện khác, hiện tại nên giải quyết vài người trước mắt này.
“Nữ nhân như ngươi không có khả năng lợi hại đến vậy, nói ngươi đến cùng là ai, vì sao muốn giả trang thành tân nương, ngươi làm sao biết chúng ta muốn đi cướp người, chẳng lẽ ngươi cùng một loại với lão trọc kia?" Người tuy rằng là hắn cướp đến, nhưng theo hiểu biết sau khi điều tra của hắn, nữ tử kia quả thực chính là tiểu thư khuê phòng, nhưng lại không được sủng ái, gia cảnh khốn cùng đến mức phải sống nhờ nhà người ta.
Nếu nàng ta không bị gia đình ép buộc gả cho tên lão nhân biến thái kia, ngày hôm đó bọn họ cũng không có vừa vặn cướp được nàng về.
“Nếu không phải vì lão trọc đó, lão nương sẽ không bao giờ đến cái nơi chim không thèm bay tới này! Nếu để lão nương nhìn thấy lão trọc kia, lão nương trực tiếp thiến hắn! Khiến hắn không làm hòa thượng nữa mà thành thái giám luôn!" Bạch Tiểu Mễ trả lời lại một cách mỉa mai, nếu không phải tại lão hòa thượng chết tiệt kia, cô nương nhà người ta sẽ không chết, như vậy nàng cũng sẽ không xuyên qua tới nơi này.
Đương nhiên Bạch Tiểu Mễ giờ phút này hoàn toàn quên, nếu nguyên chủ thật sự gả cho cái tên viên ngoại biến thái kia, cho dù Hắc Phong trại không tới cướp người, nguyên chủ hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ, đến lúc đó nơi nàng xuất hiện sẽ không phải là Hắc Phong trại, mà là nhà của Trương viên ngoại biến thái kia, cũng sẽ gặp tên nam nhân biến thái ghê tởm ngày hôm đó.
Hiển nhiên tên nam nhân biến thái kia không phải quá lợi hại, lấy bản sự của Bạch Tiểu Mễ hẳn là có thể chạy thoát.
Đương nhiên hiện tại Bạch Tiểu Mễ đang hoàn toàn buồn bực với câu nói của Tam đương gia.
“Ha ha ha! Ngươi thật buồn cười, chẳng lẽ người không biết chính mình sẽ gả cho một tên nam nhân biến thái đến thế nào sao? Nếu chúng ta không đến, hiện tại không biết ngươi đã biến thành cái dạng gì rồi! Ngươi không cảm tạ, ta cũng liền thôi, thế nhưng còn kiêu ngạo như thế! Lúc trước nên để cho tên lão nhân kia hành hạ ngươi!" Tam đương gia tức giận phản bác nói.
Trên cây người nào đó nghe nói như thế, chân mày cau lại, tuy rằng biết lời này của Tam đệ là vô tâm, nhưng khi hắn nghe được sự tình phát sinh trên người nương tử, tâm lý không khống chế nổi mà tức giận, thậm chí còn kích động đến mức muốn đem toàn nhà Trương viên ngoại kia trực tiếp giết chết! (Lời tác giả: Ngài hiện tại đã làm cho nhà người ta sống dở chết dở rồi, cái này giết với không giết thì có gì khác nhau đâu!)
Những người khác nhìn người này rồi lại nhìn người kia, không ai dám lên tiếng.
Một người là Tam đương gia, một người là phu nhân, tuy rằng phu nhân chạy trốn không cần Đại đương gia của bọn họ, nhưng nhìn vào ý tứ của Đại đương gia, vẫn là thực sủng ái phu nhân, bọn họ không thể đắc tội.
Huống chi, lấy công phu vừa rồi của phu nhân, bọn họ đánh không lại, tốt nhất vẫn là không nên xông vào cuộc tranh đấu nội bộ của cấp cao.
‘Võ công phu nhân thật tốt nha!’ Cuối cùng mọi người đồng thời nhìn Bạch Tiểu Mễ oán thầm nói.
“Lời này của Tam đương gia mới thực là buồn cười! Chẳng lẽ ngươi không nghĩ bản phu nhân đang dùng vũ lực để trị sao, còn muốn ăn đòn thêm lần nữa, bản phu nhân đã không trách ngươi không vì dân mà trừ hại, ngươi còn ác nhân cáo trạng trước, ngươi thật sự là nam nhân nha!" Bạch Tiểu Mễ vừa châm chích vừa trào phúng, Bạch Tiểu Mễ biết cho dù hôm nay nàng không làm như vậy, lấy tính khí của người này, nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Đã quyết định tạm thời ở lại chỗ này, Bạch Tiểu Mễ không thể lưu lại bực tức.
Nhị đương gia tuy rằng thâm trầm, chỉ cần nàng không chạm đến giới hạn của hắn, hắn hẳn vẫn mặc kệ nàng, mà Tứ đương gia và nàng tuổi tác không sai biệt lắm, tâm tính chưa thuần thục vẫn lừa gạt được, khó nhất là vị thiếu niên mười bảy mười tám đang trong thời kỳ phản nghịch này.
“Ngươi......" Tam đương gia nhất thời bế tắc, muốn phản bác, nhưng nghĩ đến màn đối chiến vừa rồi, hắn liên tiếp bị thua, nếu bác bỏ lý do của nàng, như vậy là gián tiếp thừa nhận hắn không có năng lực, nên cho dù hắn đang tức giận cũng không biết nói thế nào.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Chẳng lẽ bản phu nhân nói sai sao? Còn có nha! Hiện tại bản phu nhân ta là đại tẩu của ngươi, mà thiếu niên như ngươi lại động thủ với đại tẩu, chẳng lẽ ngươi không biết, trưởng tẩu như mẹ, là người ngươi phải tôn trọng.
Mà tiểu tử như ngươi lại làm ra chuyện như vậy đối với mẫu thân, còn muốn đánh mẫu thân mình, thật sự không có lễ nghĩa liêm sỉ, xem ra người làm mẫu thân như ta phải mời về cho ngươi một thầy dạy, để hắn dạy dỗ ngươi thật tốt mới được, haiz! Hiện tại đã là thiếu niên rồi! Đã lớn như vậy mà vẫn không để người ta bớt lo, haiz!" Lời bắt đầu chỉ là quen biết bình thường, ai biết càng về sau, mỗ nữ tử trực tiếp liền thăng cấp thành mẫu thân của người ta, còn một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tam đương gia.
“Ngươi, ngươi......" Tam đương gia bị đánh bại hoàn toàn.
Mọi người khóe miệng run rẩy nghiêm trọng, cúi đầu bả vai có chút run run đứng ở nơi đó? Cố nén cười!
“Xì…!" Một tiếng cười không nhìn được nữa vang lên.
Tam đương gia bị người cười nhạo, đương nhiên rất tức giận, Bạch Tiểu Mễ chân chính còn nhỏ tuổi hơn hắn, thế nhưng lời vừa nói xong lại biến thành mẫu thân hắn, cái này rõ ràng đã chiếm tiện nghi của hắn, nhưng người ta tựa hồ nói cũng không sai, hắn nhất thời không nghĩ được lời đáp lại.
Vốn đã mất mặt, bỗng nhiên nghe được có người cười nhạo, lập tức tức giận nhìn qua, vừa thấy người, Tam đương gia nhất thời ủ rũ.
“Đại ca!" Lời mắng chửi người nhất thời bị kìm lại, thay vì đó là tiếng thăm hỏi lo lắng.
Bạch Tiểu Mễ quay đầu trừng mắt hướng người vừa tới, người kia hẳn là đến từ lâu rồi! Thế nhưng lại trốn đi, thật sự rất quá đáng!
Tác giả :
Trạch trạch nhân sinh