Độc Sủng Điền Viên Man Thê
Chương 105: Nguyền rủa
Bạch Tiểu Mễ nhận tư liệu Lý Thụy Nhiên đưa qua, trang đầu là bức họa về quái vật, vừa nhìn đã thấy là một con tấn mãnh long, bất quá có lẽ bởi vì quái vật sống ở ngoài biển nên bốn chân như cây quạt tiện cho việc bơi lội, hai bên miệng là hai mang cá xẻ dài, trên người có vảy dài nhỏ, cái đuôi giống đuôi cá.
Phía dưới bức họa có dòng giải thích rõ ràng.
Ác thú, cao sáu mét, dài tám thước, nặng 1800 cân, toàn thân vảy đen bao trùm, vảy bóng loáng vô cùng cứng rắn, vũ khí rất khó đâm thủng, răng nanh cứng rắn, có thể dễ dàng đem người hoặc là động vật xé nát, động tác mau lẹ có thể tương đương với đệ nhất cao thủ đại lục, tàn bạo, ăn thịt, cường đại, rất khó bắt.
Nhìn đến những thứ này, tâm Bạch Tiểu Mễ nhất thời lạnh lẽo, nàng thật không ngờ quái vật này so với trong tưởng tượng của nàng còn cường đại hơn, kiếp trước nàng có xem qua Kỷ Jura, phát hiện quái vật trước mắt này so với mình hình dung cũng không sai biệt lắm, chẳng lẽ thời đại này khủng long vẫn chưa bị diệt sạch sao?
Bạch Tiểu Mễ mở trang kế tiếp, phía dưới là giới thiệu quá trình trước khi chém giết ác thú, dựng bẫy rập, phái cao thủ đánh chết, lần đánh giết đó khiến Mạc gia mất đi hai mươi mấy cao thủ đứng đầu.
Càng nhìn, trong lòng Bạch Tiểu Mễ càng lạnh hơn, hơn hai mươi cái cao thủ đứng đầu đấy? Như vậy lúc ấy phải phái rất nhiều cao thủ!
Thiếu niên thấy Bạch Tiểu Mễ nhìn tư liệu về quái vật trong tay, rồi quay đầu nhìn về phía phụ thân mình, phụ thân giờ phút này trên mặt đã không còn vẻ tươi cười, trong mắt có chút ngưng trọng, chẳng lẽ quái vật này thật sự lợi hại như vậy?
Làm sao bây giờ?
"Lần này muốn giải quyết ác thú, phải có một sách lược vẹn toàn, bởi vì giờ này ngày này Mạc gia đã không còn nhiều cao thủ như năm đó." Thấy Bạch Tiểu Mễ hạ tư liệu trên tay xuống, Mạc tộc trưởng liền nói.
"Chuyện ác thú tuy khó giải quyết, nhưng cũng không phải nhất thời không thể giải quyết, hôm nay thời gian cũng đã muộn, hai vị đêm nay ở Mạc gia nghỉ ngơi, ngày mai suy nghĩ biện pháp giải quyết." Tộc trưởng phu nhân nói.
"Cũng được!" Bạch Tiểu Mễ gật đầu, hiện tại thời gian quả thật đã rất trễ, hơn nữa ngày mai vẫn phải qua đây, nghỉ ngơi ở đây cũng được
Lý Thụy Nhiên tự nhiên không có dị nghị.
Tộc trưởng phu nhân gọi người chuẩn bị bữa tối, nếm qua cơm chiều, Bạch Tiểu Mễ cùng Lý Thụy Nhiên được sắp xếp tại khách phòng phía tây sơn trang.
Nói đến chuyện khác, bên trong sân chủ.
"Phu quân, chàng xác định Tiểu Mễ thật sự là người trong lời tiên đoán kia sao?" Tộc trưởng phu nhân khẽ tựa vào trong lòng nam tử, hỏi.
"Uh`m! Có thể? Không ai lại đến đây vào đúng dịp này, đồng thời trên người còn có thể làm hơi thở viên đá đó phản ứng!" Mạc tộc trưởng nói.
"Nhưng một tiểu cô nương thật sự có thể xóa bỏ lời nguyền của Mạc gia sao?" Tộc trưởng phu nhân vẫn như cũ không yên lòng nói, tâm lại càng co rút đau đớn không thôi, 2 năm nữa là phu quân đã 36 tuổi, nếu không suy nghĩ biện pháp giải quyết, sẽ chết sớm như người đời trước, vừa nghĩ đến người mình yêu rời khỏi thế gian, tộc trưởng phu nhân trong mắt ánh lệ.
"Thực xin lỗi!" Vốn không nghĩ sẽ nói cho nàng chuyện này, nhưng Hinh Nhi của hắn thông minh như vậy, có đôi khi hắn thật không biết Hinh Nhi thông minh, hắn là nên cao hứng hay nên mất hứng.
Cúi đầu hôn lên trán tộc trưởng phu nhân, hắn làm sao muốn rời khỏi Hinh Nhi mà hắn yêu thương, kỳ thật vào rất nhiều năm trước, hắn vốn không muốn sống cùng Hinh Nhi, dù sao đã sớm biết chính mình sẽ chết, hắn tự nhiên không nghĩ sẽ làm chậm trễ Hinh Nhi, nhưng Hinh Nhi thông minh cỡ nào, lại hiểu rõ suy nghĩ của hắn, cho nên sau một hồi tính kế yêu, hai người rốt cuộc vẫn se duyên.
Mạc tộc trưởng còn nhớ rõ sáng hôm đó, hắn mở to mắt nhìn nữ tử ngủ say bên người, trong lòng có bao nhiêu rung động.
Lúc ấy là hắn phẫn nộ, nhưng càng thêm đau lòng cùng thương tiếc.
Tuy hai người đã có quan hệ, nhưng hắn liên tục tức giận vì bị nàng tính kế, cũng tức giận vì nàng không để ý đến cảm nhận của hắn mà làm ra chuyện như vậy, sau khi hắn không để ý tới nàng, tinh thần nàng liền trở nên chán nản buồn phiền, hắn rốt cục cũng không thể tiếp tục nhẫn tâm như vậy, dù sao thì hắn yêu nàng, cũng là vì yêu mà không muốn người mình yêu tương lai gặp phải thống khổ sinh ly tử biệt, cho nên vẫn lựa chọn cùng nàng giữ một khoảng cách.
Mạc tộc trưởng cuối cùng nhìn thấy nàng rơi lệ liền không nhịn được, sau đó hai người cùng một chỗ, thành thân, hiện tại cũng có nhi tử, kỳ thật hắn nên cảm tạ nương tử, trong cuộc đời ngắn ngủi này của hắn, để hắn sống không uổng phí, để hắn mỗi ngày đều trải qua dư vị.
Kỳ thật cho tới nay, bọn hắn đều không ngừng tìm người có thể điều khiển viên đá kia, nhưng mấy thế hệ đi qua vẫn không có chút tin tức, vô số thất vọng qua đi, hắn đã không còn ôm hi vọng. Vào một năm trước, viên đá trong cấm địa lại có phản ứng, phát hiện này khiến Mạc tộc trưởng vui sướng không thôi.
Cũng là ngày đó, Lý Thụy Nhiên tới cửa.
Vốn cho rằng Lý Thụy Nhiên là người nọ, về sau phát hiện cũng không phải.
Điều này làm cho phu thê hai người thất vọng không thôi, bất quá nhìn viên đá vẫn còn tản ra ánh sáng trắng, biết người nọ nhất định ở trên đảo, lần này trên đảo có hơn ba mươi người, rốt cuộc là người nào bọn họ cũng không xác định chắc chắn.
Nếu không phải trong lời tiên đoán nói không thể dùng sức mạnh với người nọ, hơn nữa cũng không thể khiến đối phương sản sinh địch ý, nếu không lấy thực lực Mạc gia, đã sớm đem toàn bộ từng người một nghiệm chứng.
Lần này sở dĩ có thể khẳng định là nữ hài tử này, là vì sau khi nàng tới đây, tất cả thôn trang bởi vì phản ứng của viên đá, hơi thở đã thay đổi không ít, lần trước có lẽ là bởi vì nữ hài tới không lâu, hơn nữa chỉ là ở tiền thính, quá xa nên lực phản ứng của viên đá không rõ ràng, nhưng từ sau khi nàng vào thư phòng, hắn liền cảm giác được sự khác thường.
Loại cảm giác này cũng chỉ có gia tộc bọn họ thân trúng lời nguyền mới có thể cảm giác được, hắn tựa hồ cảm thấy chính mình như có thêm sức sống, đây là một hiện tượng tốt, mà hắn cũng không nghĩ sẽ có cảm giác rõ ràng như vậy
"Chúng ta đây nên làm như thế nào?" Lời tiên đoán không nói rõ người nọ sẽ giúp bọn họ như thế nào, chỉ nói người nọ có thể cởi bỏ lời nguyền, còn cởi như thế nào, như thế nào để giải, bên trong đều không nói, làm thế nào cho tốt đây, còn có hai năm nữa thôi.
Khi không có hy vọng, bọn họ còn có thể bình yên đối mặt, cũng chuẩn bị tốt, nhưng hiện tại có hi vọng, tộc trưởng phu nhân tự nhiên không nghĩ muốn phu quân nhà mình chết đi.
"Đợi chuyện lần này qua đi, chúng ta nghĩ biện pháp để nàng tiếp xúc với viên đá, nhìn xem có phản ứng gì, hoặc là nhìn xem nàng có thể hay không lấy viên đá đó." Viên đá nhìn không lớn, nhưng không ai cầm nổi nó, nó như nặng ngàn vạn cân, ngay cả di chuyển cũng không thể, mấy trăm năm qua không ai có thể dịch chuyển nó dù chỉ một chút.
Nếu có thể đem nó lấy đi, không biết lời nguyền gia tộc bọn họ có thể tự cởi bỏ hay không, tuy nghĩ chuyện không đơn giản như vậy, nhưng hiện tại tựa hồ cũng không nghĩ ra được biện pháp khác.
"Nàng tựa hồ không có ý tứ kia đối với nhi tử chúng ta?" Tộc trưởng phu nhân bỗng nhiên nói.
"Uh`m! Nhìn là một nữ hài tử tốt, là nhi tử chúng ta không có phúc khí!" Kỳ thật ngay từ đầu nhìn thấy nữ tử tên Bạch Tiểu Mễ kia, cũng không biết có phải có liên quan đến viên đá hay không, bọn họ đối nàng liền đặc biệt có hảo cảm, nếu không cũng sẽ không nhắc chuyện kia, đáng tiếc người ta đính hôn rồi.
Phía dưới bức họa có dòng giải thích rõ ràng.
Ác thú, cao sáu mét, dài tám thước, nặng 1800 cân, toàn thân vảy đen bao trùm, vảy bóng loáng vô cùng cứng rắn, vũ khí rất khó đâm thủng, răng nanh cứng rắn, có thể dễ dàng đem người hoặc là động vật xé nát, động tác mau lẹ có thể tương đương với đệ nhất cao thủ đại lục, tàn bạo, ăn thịt, cường đại, rất khó bắt.
Nhìn đến những thứ này, tâm Bạch Tiểu Mễ nhất thời lạnh lẽo, nàng thật không ngờ quái vật này so với trong tưởng tượng của nàng còn cường đại hơn, kiếp trước nàng có xem qua Kỷ Jura, phát hiện quái vật trước mắt này so với mình hình dung cũng không sai biệt lắm, chẳng lẽ thời đại này khủng long vẫn chưa bị diệt sạch sao?
Bạch Tiểu Mễ mở trang kế tiếp, phía dưới là giới thiệu quá trình trước khi chém giết ác thú, dựng bẫy rập, phái cao thủ đánh chết, lần đánh giết đó khiến Mạc gia mất đi hai mươi mấy cao thủ đứng đầu.
Càng nhìn, trong lòng Bạch Tiểu Mễ càng lạnh hơn, hơn hai mươi cái cao thủ đứng đầu đấy? Như vậy lúc ấy phải phái rất nhiều cao thủ!
Thiếu niên thấy Bạch Tiểu Mễ nhìn tư liệu về quái vật trong tay, rồi quay đầu nhìn về phía phụ thân mình, phụ thân giờ phút này trên mặt đã không còn vẻ tươi cười, trong mắt có chút ngưng trọng, chẳng lẽ quái vật này thật sự lợi hại như vậy?
Làm sao bây giờ?
"Lần này muốn giải quyết ác thú, phải có một sách lược vẹn toàn, bởi vì giờ này ngày này Mạc gia đã không còn nhiều cao thủ như năm đó." Thấy Bạch Tiểu Mễ hạ tư liệu trên tay xuống, Mạc tộc trưởng liền nói.
"Chuyện ác thú tuy khó giải quyết, nhưng cũng không phải nhất thời không thể giải quyết, hôm nay thời gian cũng đã muộn, hai vị đêm nay ở Mạc gia nghỉ ngơi, ngày mai suy nghĩ biện pháp giải quyết." Tộc trưởng phu nhân nói.
"Cũng được!" Bạch Tiểu Mễ gật đầu, hiện tại thời gian quả thật đã rất trễ, hơn nữa ngày mai vẫn phải qua đây, nghỉ ngơi ở đây cũng được
Lý Thụy Nhiên tự nhiên không có dị nghị.
Tộc trưởng phu nhân gọi người chuẩn bị bữa tối, nếm qua cơm chiều, Bạch Tiểu Mễ cùng Lý Thụy Nhiên được sắp xếp tại khách phòng phía tây sơn trang.
Nói đến chuyện khác, bên trong sân chủ.
"Phu quân, chàng xác định Tiểu Mễ thật sự là người trong lời tiên đoán kia sao?" Tộc trưởng phu nhân khẽ tựa vào trong lòng nam tử, hỏi.
"Uh`m! Có thể? Không ai lại đến đây vào đúng dịp này, đồng thời trên người còn có thể làm hơi thở viên đá đó phản ứng!" Mạc tộc trưởng nói.
"Nhưng một tiểu cô nương thật sự có thể xóa bỏ lời nguyền của Mạc gia sao?" Tộc trưởng phu nhân vẫn như cũ không yên lòng nói, tâm lại càng co rút đau đớn không thôi, 2 năm nữa là phu quân đã 36 tuổi, nếu không suy nghĩ biện pháp giải quyết, sẽ chết sớm như người đời trước, vừa nghĩ đến người mình yêu rời khỏi thế gian, tộc trưởng phu nhân trong mắt ánh lệ.
"Thực xin lỗi!" Vốn không nghĩ sẽ nói cho nàng chuyện này, nhưng Hinh Nhi của hắn thông minh như vậy, có đôi khi hắn thật không biết Hinh Nhi thông minh, hắn là nên cao hứng hay nên mất hứng.
Cúi đầu hôn lên trán tộc trưởng phu nhân, hắn làm sao muốn rời khỏi Hinh Nhi mà hắn yêu thương, kỳ thật vào rất nhiều năm trước, hắn vốn không muốn sống cùng Hinh Nhi, dù sao đã sớm biết chính mình sẽ chết, hắn tự nhiên không nghĩ sẽ làm chậm trễ Hinh Nhi, nhưng Hinh Nhi thông minh cỡ nào, lại hiểu rõ suy nghĩ của hắn, cho nên sau một hồi tính kế yêu, hai người rốt cuộc vẫn se duyên.
Mạc tộc trưởng còn nhớ rõ sáng hôm đó, hắn mở to mắt nhìn nữ tử ngủ say bên người, trong lòng có bao nhiêu rung động.
Lúc ấy là hắn phẫn nộ, nhưng càng thêm đau lòng cùng thương tiếc.
Tuy hai người đã có quan hệ, nhưng hắn liên tục tức giận vì bị nàng tính kế, cũng tức giận vì nàng không để ý đến cảm nhận của hắn mà làm ra chuyện như vậy, sau khi hắn không để ý tới nàng, tinh thần nàng liền trở nên chán nản buồn phiền, hắn rốt cục cũng không thể tiếp tục nhẫn tâm như vậy, dù sao thì hắn yêu nàng, cũng là vì yêu mà không muốn người mình yêu tương lai gặp phải thống khổ sinh ly tử biệt, cho nên vẫn lựa chọn cùng nàng giữ một khoảng cách.
Mạc tộc trưởng cuối cùng nhìn thấy nàng rơi lệ liền không nhịn được, sau đó hai người cùng một chỗ, thành thân, hiện tại cũng có nhi tử, kỳ thật hắn nên cảm tạ nương tử, trong cuộc đời ngắn ngủi này của hắn, để hắn sống không uổng phí, để hắn mỗi ngày đều trải qua dư vị.
Kỳ thật cho tới nay, bọn hắn đều không ngừng tìm người có thể điều khiển viên đá kia, nhưng mấy thế hệ đi qua vẫn không có chút tin tức, vô số thất vọng qua đi, hắn đã không còn ôm hi vọng. Vào một năm trước, viên đá trong cấm địa lại có phản ứng, phát hiện này khiến Mạc tộc trưởng vui sướng không thôi.
Cũng là ngày đó, Lý Thụy Nhiên tới cửa.
Vốn cho rằng Lý Thụy Nhiên là người nọ, về sau phát hiện cũng không phải.
Điều này làm cho phu thê hai người thất vọng không thôi, bất quá nhìn viên đá vẫn còn tản ra ánh sáng trắng, biết người nọ nhất định ở trên đảo, lần này trên đảo có hơn ba mươi người, rốt cuộc là người nào bọn họ cũng không xác định chắc chắn.
Nếu không phải trong lời tiên đoán nói không thể dùng sức mạnh với người nọ, hơn nữa cũng không thể khiến đối phương sản sinh địch ý, nếu không lấy thực lực Mạc gia, đã sớm đem toàn bộ từng người một nghiệm chứng.
Lần này sở dĩ có thể khẳng định là nữ hài tử này, là vì sau khi nàng tới đây, tất cả thôn trang bởi vì phản ứng của viên đá, hơi thở đã thay đổi không ít, lần trước có lẽ là bởi vì nữ hài tới không lâu, hơn nữa chỉ là ở tiền thính, quá xa nên lực phản ứng của viên đá không rõ ràng, nhưng từ sau khi nàng vào thư phòng, hắn liền cảm giác được sự khác thường.
Loại cảm giác này cũng chỉ có gia tộc bọn họ thân trúng lời nguyền mới có thể cảm giác được, hắn tựa hồ cảm thấy chính mình như có thêm sức sống, đây là một hiện tượng tốt, mà hắn cũng không nghĩ sẽ có cảm giác rõ ràng như vậy
"Chúng ta đây nên làm như thế nào?" Lời tiên đoán không nói rõ người nọ sẽ giúp bọn họ như thế nào, chỉ nói người nọ có thể cởi bỏ lời nguyền, còn cởi như thế nào, như thế nào để giải, bên trong đều không nói, làm thế nào cho tốt đây, còn có hai năm nữa thôi.
Khi không có hy vọng, bọn họ còn có thể bình yên đối mặt, cũng chuẩn bị tốt, nhưng hiện tại có hi vọng, tộc trưởng phu nhân tự nhiên không nghĩ muốn phu quân nhà mình chết đi.
"Đợi chuyện lần này qua đi, chúng ta nghĩ biện pháp để nàng tiếp xúc với viên đá, nhìn xem có phản ứng gì, hoặc là nhìn xem nàng có thể hay không lấy viên đá đó." Viên đá nhìn không lớn, nhưng không ai cầm nổi nó, nó như nặng ngàn vạn cân, ngay cả di chuyển cũng không thể, mấy trăm năm qua không ai có thể dịch chuyển nó dù chỉ một chút.
Nếu có thể đem nó lấy đi, không biết lời nguyền gia tộc bọn họ có thể tự cởi bỏ hay không, tuy nghĩ chuyện không đơn giản như vậy, nhưng hiện tại tựa hồ cũng không nghĩ ra được biện pháp khác.
"Nàng tựa hồ không có ý tứ kia đối với nhi tử chúng ta?" Tộc trưởng phu nhân bỗng nhiên nói.
"Uh`m! Nhìn là một nữ hài tử tốt, là nhi tử chúng ta không có phúc khí!" Kỳ thật ngay từ đầu nhìn thấy nữ tử tên Bạch Tiểu Mễ kia, cũng không biết có phải có liên quan đến viên đá hay không, bọn họ đối nàng liền đặc biệt có hảo cảm, nếu không cũng sẽ không nhắc chuyện kia, đáng tiếc người ta đính hôn rồi.
Tác giả :
Trạch trạch nhân sinh