Độc Sủng - Chanh
Chương 34
Những tia nắng chiếu xuống ngày càng gay gắt, gió biển thổi vào mang theo cảm giác lạnh đến mức tê tái thân người.
An Nguyệt bị trói chặt lúc thì bật tiếng khóc, lúc thì bật tiếng cười.
Cô ta hận An Mạt đến tận xương tủy, mỗi lời mà cô ta nói ra, đều chứa đầy sự chán ghét dành cho An Mạt.
Khoảng thời gian về trước, khi hai người học chung cấp 3. An Nguyệt có yêu một người, một người đàn ông văn võ song toàn, một người mà cô ta yêu hơn chính bản thân mình.
Cô ta tỏ tình, nhưng người kia lại không đồng ý.
Hắn ta nói, hắn yêu chị gái cô ta, hắn yêu An Mạt. Còn hỏi cô ta, có cách nào để An Mạt đồng ý lời tỏ tình của hắn nếu hắn ngỏ ý với An Mạt hay không?
Nhưng, An Nguyệt không nói, cô ta chỉ cười, cười để che giấu đi nỗi buồn ở trong lòng, cười để che giấu nước mắt đang chực trào trên khóe mi.
Cô ta bỏ đi, đau lòng chấm dứt một cuộc tình ngang trái, một cuộc tình đơn phương của chính cô ta.
An Nguyệt, từ bỏ hắn.
Mãi đến sau này, khi lên Đại học, An Nguyệt lần đầu tiên thấy Âu Dương Đằng đứng dưới kí túc xá nữ đợi An Mạt. Thân ảnh nhìn vào vô cùng nổi bật, khí chất toát lên sự sang trọng của một công tử nhà giàu, cô ta liền để ý đến Âu Dương Đằng.
Mấy ngày theo dõi, cố ý tiếp cận làm quen, bất giác, An Nguyệt rung động trước Âu Dương Đằng.
Rung động với một người không nên rung động.
Rung động với chính người yêu của chị gái mình.
Nhưng, cô ta vẫn mặc kệ, mưu kế xen vào cuộc sống của hai người. Dần dần, Âu Dương Đằng thay lòng đổi dạ, không còn quan tâm An Mạt như trước, mỗi ngày đều ở cạnh cô ta.
An Nguyệt cứ như vậy thành công cướp đi người yêu của chị gái mình.
Cô ta vui mừng, nhìn thấy An Mạt đau khổ cô ta còn vui mừng gấp đôi.
Chỉ đơn giản là, thứ mà An Nguyệt không có được, An Mạt cũng đừng hòng có.
Sóng biển đột nhiên vỗ ào lên một tiếng rất lớn, ào ạt mà đẩy từng cuộn sóng dày vào bãi cát, bắn lên tung tóe khắp cơ thể An Nguyệt.
Một làn nước lạnh ập lên mặt An Nguyệt, khiến cô ta thoát khỏi suy nghĩ của chính mình vào mấy năm về trước.
- " Haha, An Mạt à An Mạt! Chị bây giờ thua tôi rồi, thua hết tất cả mọi thứ! "
An Nguyệt cười như điên dại, ánh mắt vô định nhìn thẳng về một hướng, cơ hồ không rõ cô ta đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy lặng lẽ nở nụ cười rất tươi.
- " Cô vì đố kỵ Mạt Mạt nên mới tự chuốc lấy hậu quả như bậy giờ! Thật ngu ngốc! "
- " Đố kỵ? Nực cười, tôi lại đi đố kỵ với một con mù? "
Huyết Ưu Trác là đang cố nhịn An Nguyệt đến mức tự cảm thấy bản thân quá " hiền lành " rồi.
Anh nhịn không đụng chạm đến người cô ta ít nhất có thể. Một phần là vì không muốn tổn hại đến mắt An Nguyệt. Một phần nhẫn nhịn cô ta đang còn là em gái của cô.
Nhưng không ngờ, cô ta lại tự chọc giận anh, không biết sợ sệt là gì mà giống như con thiêu thân lao mình vào lửa.
Tự mình đi tìm chỗ chết.
Anh thở hắt ra một hơi, chủ động cúi người xuống tháo dây trói trên tay An Nguyệt. Cô ta cứ ngỡ là bản thân sắp được thả ra, có chút vui vẻ liền cao giọng:
- " Ngay từ đầu có phải là anh nên thả tôi ra rồi không? "
Huyết Ưu Trác im lặng không nói, đôi môi yêu nghiệt bất giác cong lên, khí sắc liền xẹt qua tia nguy hiểm hiếm thấy.
Vài giây sau, An Nguyệt cảm nhận được tay nới lỏng ra, lập tức vùng vẫy mà định đứng lên.
Nhưng thấy hành động tiếp theo của anh, cô ta lập tức nhướng mày.
Huyết Ưu Trác tháo dây trói trên tay cô ta xong liền đưa dây thừng vòng qua eo An Nguyệt dùng sức siết một vòng ở đó. Sau đó, đưa dây thừng quấn một vòng quanh cần cổ trắng nõn, loáng cái, dây thừng đã được thắt nút.
Chỉ cần kéo nút một cái, An Nguyệt sẽ chết vì ngạt thở.
- " Shipper, phiền cậu lên phòng lấy một con dao phay xuống đây!"
- " Được! "
Ngay lúc Shipper định chạy đi, anh còn nói với thêm một câu:
- " Tiện tay mang theo máy quay xuống đây! "
Shipper gật đầu một cái, sải từng bước dài quay người bỏ đi.
- " Tên khốn, anh...định làm gì tôi? "
An Nguyệt mặt mày nhăn nhó nhìn anh chăm chú, kiềm chế cảm xúc bằng cách cắn chặt răng lại.
Chỉ thấy anh thở dài, đôi lông mi dày từ từ nâng lên. Âm thanh trầm thấp phát ra trong cổ họng có chút lạnh lẽo đến lạ thường:
- " Chơi với cô một trò, nếu tôi thấy hài lòng, thì...tôi sẽ thả cô đi! "
- " Anh...dám đụng vào tôi thử xem! "
- " Cô đe doạ tôi là một sai lầm! Chỉ đơn giản là một chò trơi, không cần căng thẳng! "
Huyết Ưu Trác đột nhiên đứng lên, vươn tay kéo dây thừng đang trói trên cổ An Nguyệt từ từ rút vào một khoảng, nút thắt đã gần kề da thịt An Nguyệt.
- " Tôi đi một bước, cô phải lết một bước, nếu lết không được thì cô sẽ chết! "
Ngữ điệu của anh mặc dù bình thản, nhưng ẩn sâu trong đó là sự chết chóc vô cùng đáng sợ.
- " Cầm thú, anh nghĩ tôi nghe theo anh sao? "
An Nguyệt trừng mắt về phía anh, lời nói phát ra mạnh mẽ là thế nhưng nội tâm cô ta đang run lên từng hồi, trống ngực đập mạnh đến nỗi hơi thở cũng bị ảnh hưởng mà tắc nghẽn, đứt đoạn từng nhịp.
- " Cô không nghe thì cô chết, chẳng liên quan gì đến tôi! "
Nói dứt câu, anh liền kéo mạnh dây thừng một cái, da thịt quanh vùng cổ bất giác nhăn lại, cuống họng bị siết đến hơi thở cũng không thông, mặt mũi cô ta thoáng chốc đỏ bừng liền há miệng ho khan vài tiếng.
- " Còn không chịu lết? "
Huyết Ưu Trác tặc lưỡi nhìn An Nguyệt, cảm thấy hình ảnh trước mắt thật thú vị.
Thú vị đến mức muốn để Âu Dương Đằng thấy được người mà hắn yêu thương bây giờ rất giống một con vật bị người ta dắt mũi lôi đi.
- " Tay tôi ngứa rồi lắm rồi, cô còn không lết, tôi thật sự không biết được bản thân sẽ làm điều gì mà tổn hại đến cơ thể mĩ miều của cô! "
Anh nhún nhún vai, tay kéo dây thừng lập tức nới lỏng, nhẫn nhịn chờ người phụ nữ trước mắt lết từng tí một.
An Nguyệt nằm bò xuống bãi cát mà khó khăn nhấc bản thân lên từng chút, chân bị bắn hình như đã bị hoại tử mà không thể cử động nên chỉ có thể dồn hết sức lực về chân còn lại.
Cô ta gục đầu xuống nên biểu cảm trên khuôn mặt không thể nhìn thấy, thần sắc biến chuyển từ xanh sang tím hiện rõ sự tức giận lên đến đỉnh điểm.
Ánh mắt cô ta đục ngầu, môi cũng cắn chặt đến rướm máu.
" Âu Dương Đằng, rốt cuộc là anh đang ở đâu còn không mau đến cứu tôi! "
- " Cô có thể lết nhanh chút không? Trời rất nóng! "
Dưới bầu trời xanh mơn mởn, tia nắng vàng rực hắt lên khắp muôn nơi. Mặt biển dao động tiếng sóng gợn lên từng cuộn nhỏ óng ả dưới ánh mặt trời trông đẹp mắt vô cùng.
Nổi bật hơn nữa chính là hai bóng người nhỏ bé trên bãi cát.
Một người thì kéo.
Còn một người thì lết.
Trông An Nguyệt hết mực thê thảm.
Rất lâu sau đó, An Nguyệt đã lết được vào đến nhà kho. Còn Huyết Ưu Trác vui vẻ mà ngồi xuống bên cạnh cô ta, nhà nhã nở nụ cười:
- " Nhịn đói một ngày còn có sức để lết? "
- " Hừ...ngậm miệng chó lại đi, nghe rất bẩn tai! "
- " Mỗi lời nói của cô vẫn độc địa như vậy, không làm hại cô quả thật đáng tiếc! "
Shipper vốn đứng trong nhà kho từ lâu, thấy anh vừa vào liền nhanh chân chạy lại, vừa vặn nghe được màn đối đáp của hai người.
Shipper còn hết sức bất ngờ khi nghe cô ta nói anh phải ngậm miệng chó lại?
Là chính An Nguyệt tự tìm đường chết, không trách ai được.
- " Shipper! Đưa dao phay đây! "
Anh xoè tay trước mặt Shipper, rất nhanh Shipper đã đặt lên tay anh con dao phay sắc bén.
Không cần anh ra lệnh, Shipper chủ động bấm máy quay, chiếu thẳng lên người An Nguyệt.
- " Cô nói thử xem, nếu tôi rạch một đường trên mặt cô thì Âu Dương Đằng còn yêu cô không? "
- " Tôi không đắc tội anh sao anh lại hại tôi? "
An Nguyệt lập tức hét lên, sợ hãi mà lùi người lại phía sau định tránh xa anh ra một khoảng, nhưng Huyết Ưu Trác lại hành động rất nhanh, kịp thời bắt lấy cằm cô ta bóp lại rất chặt:
- " Nhớ những gì mà cô làm với An Mạt không? "
- " Tôi không... làm gì chị ta hết, là chị ta...tự làm tự chịu! "
Mặc dù bị anh bóp lấy cằm đến móp méo, nhưng cô ta vẫn ngang bướng mà đáp trả lại những gì anh nói.
Huyết Ưu Trác chậm rãi đưa con dao phay lạnh lẽo kề lên da mặt An Nguyệt, cô ta lập tức trợn trừng mắt, thân thể liền ngọ nguậy rất mạnh.
- " Đừng quẩy! Ngồi im một chút! "
Anh nói rất nhỏ, đôi mắt màu hổ phách khẽ nheo lại, chăm chú nhìn vào mặt An Nguyệt, bàn tay cầm dao thử động đậy, cô ta lập tức cứng ngắc, run rẩy mà lên tiếng:
- " Anh...đừng...mau bỏ ra! "
- " Dao kề lên đến mặt rồi sao lại bỏ? Nhớ An Mạt bị cô đẩy ngã không? Tôi phải để cô cảm nhận được, An Mạt bị cô đẩy đau đến cỡ nào! "
An Nguyệt bị trói chặt lúc thì bật tiếng khóc, lúc thì bật tiếng cười.
Cô ta hận An Mạt đến tận xương tủy, mỗi lời mà cô ta nói ra, đều chứa đầy sự chán ghét dành cho An Mạt.
Khoảng thời gian về trước, khi hai người học chung cấp 3. An Nguyệt có yêu một người, một người đàn ông văn võ song toàn, một người mà cô ta yêu hơn chính bản thân mình.
Cô ta tỏ tình, nhưng người kia lại không đồng ý.
Hắn ta nói, hắn yêu chị gái cô ta, hắn yêu An Mạt. Còn hỏi cô ta, có cách nào để An Mạt đồng ý lời tỏ tình của hắn nếu hắn ngỏ ý với An Mạt hay không?
Nhưng, An Nguyệt không nói, cô ta chỉ cười, cười để che giấu đi nỗi buồn ở trong lòng, cười để che giấu nước mắt đang chực trào trên khóe mi.
Cô ta bỏ đi, đau lòng chấm dứt một cuộc tình ngang trái, một cuộc tình đơn phương của chính cô ta.
An Nguyệt, từ bỏ hắn.
Mãi đến sau này, khi lên Đại học, An Nguyệt lần đầu tiên thấy Âu Dương Đằng đứng dưới kí túc xá nữ đợi An Mạt. Thân ảnh nhìn vào vô cùng nổi bật, khí chất toát lên sự sang trọng của một công tử nhà giàu, cô ta liền để ý đến Âu Dương Đằng.
Mấy ngày theo dõi, cố ý tiếp cận làm quen, bất giác, An Nguyệt rung động trước Âu Dương Đằng.
Rung động với một người không nên rung động.
Rung động với chính người yêu của chị gái mình.
Nhưng, cô ta vẫn mặc kệ, mưu kế xen vào cuộc sống của hai người. Dần dần, Âu Dương Đằng thay lòng đổi dạ, không còn quan tâm An Mạt như trước, mỗi ngày đều ở cạnh cô ta.
An Nguyệt cứ như vậy thành công cướp đi người yêu của chị gái mình.
Cô ta vui mừng, nhìn thấy An Mạt đau khổ cô ta còn vui mừng gấp đôi.
Chỉ đơn giản là, thứ mà An Nguyệt không có được, An Mạt cũng đừng hòng có.
Sóng biển đột nhiên vỗ ào lên một tiếng rất lớn, ào ạt mà đẩy từng cuộn sóng dày vào bãi cát, bắn lên tung tóe khắp cơ thể An Nguyệt.
Một làn nước lạnh ập lên mặt An Nguyệt, khiến cô ta thoát khỏi suy nghĩ của chính mình vào mấy năm về trước.
- " Haha, An Mạt à An Mạt! Chị bây giờ thua tôi rồi, thua hết tất cả mọi thứ! "
An Nguyệt cười như điên dại, ánh mắt vô định nhìn thẳng về một hướng, cơ hồ không rõ cô ta đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy lặng lẽ nở nụ cười rất tươi.
- " Cô vì đố kỵ Mạt Mạt nên mới tự chuốc lấy hậu quả như bậy giờ! Thật ngu ngốc! "
- " Đố kỵ? Nực cười, tôi lại đi đố kỵ với một con mù? "
Huyết Ưu Trác là đang cố nhịn An Nguyệt đến mức tự cảm thấy bản thân quá " hiền lành " rồi.
Anh nhịn không đụng chạm đến người cô ta ít nhất có thể. Một phần là vì không muốn tổn hại đến mắt An Nguyệt. Một phần nhẫn nhịn cô ta đang còn là em gái của cô.
Nhưng không ngờ, cô ta lại tự chọc giận anh, không biết sợ sệt là gì mà giống như con thiêu thân lao mình vào lửa.
Tự mình đi tìm chỗ chết.
Anh thở hắt ra một hơi, chủ động cúi người xuống tháo dây trói trên tay An Nguyệt. Cô ta cứ ngỡ là bản thân sắp được thả ra, có chút vui vẻ liền cao giọng:
- " Ngay từ đầu có phải là anh nên thả tôi ra rồi không? "
Huyết Ưu Trác im lặng không nói, đôi môi yêu nghiệt bất giác cong lên, khí sắc liền xẹt qua tia nguy hiểm hiếm thấy.
Vài giây sau, An Nguyệt cảm nhận được tay nới lỏng ra, lập tức vùng vẫy mà định đứng lên.
Nhưng thấy hành động tiếp theo của anh, cô ta lập tức nhướng mày.
Huyết Ưu Trác tháo dây trói trên tay cô ta xong liền đưa dây thừng vòng qua eo An Nguyệt dùng sức siết một vòng ở đó. Sau đó, đưa dây thừng quấn một vòng quanh cần cổ trắng nõn, loáng cái, dây thừng đã được thắt nút.
Chỉ cần kéo nút một cái, An Nguyệt sẽ chết vì ngạt thở.
- " Shipper, phiền cậu lên phòng lấy một con dao phay xuống đây!"
- " Được! "
Ngay lúc Shipper định chạy đi, anh còn nói với thêm một câu:
- " Tiện tay mang theo máy quay xuống đây! "
Shipper gật đầu một cái, sải từng bước dài quay người bỏ đi.
- " Tên khốn, anh...định làm gì tôi? "
An Nguyệt mặt mày nhăn nhó nhìn anh chăm chú, kiềm chế cảm xúc bằng cách cắn chặt răng lại.
Chỉ thấy anh thở dài, đôi lông mi dày từ từ nâng lên. Âm thanh trầm thấp phát ra trong cổ họng có chút lạnh lẽo đến lạ thường:
- " Chơi với cô một trò, nếu tôi thấy hài lòng, thì...tôi sẽ thả cô đi! "
- " Anh...dám đụng vào tôi thử xem! "
- " Cô đe doạ tôi là một sai lầm! Chỉ đơn giản là một chò trơi, không cần căng thẳng! "
Huyết Ưu Trác đột nhiên đứng lên, vươn tay kéo dây thừng đang trói trên cổ An Nguyệt từ từ rút vào một khoảng, nút thắt đã gần kề da thịt An Nguyệt.
- " Tôi đi một bước, cô phải lết một bước, nếu lết không được thì cô sẽ chết! "
Ngữ điệu của anh mặc dù bình thản, nhưng ẩn sâu trong đó là sự chết chóc vô cùng đáng sợ.
- " Cầm thú, anh nghĩ tôi nghe theo anh sao? "
An Nguyệt trừng mắt về phía anh, lời nói phát ra mạnh mẽ là thế nhưng nội tâm cô ta đang run lên từng hồi, trống ngực đập mạnh đến nỗi hơi thở cũng bị ảnh hưởng mà tắc nghẽn, đứt đoạn từng nhịp.
- " Cô không nghe thì cô chết, chẳng liên quan gì đến tôi! "
Nói dứt câu, anh liền kéo mạnh dây thừng một cái, da thịt quanh vùng cổ bất giác nhăn lại, cuống họng bị siết đến hơi thở cũng không thông, mặt mũi cô ta thoáng chốc đỏ bừng liền há miệng ho khan vài tiếng.
- " Còn không chịu lết? "
Huyết Ưu Trác tặc lưỡi nhìn An Nguyệt, cảm thấy hình ảnh trước mắt thật thú vị.
Thú vị đến mức muốn để Âu Dương Đằng thấy được người mà hắn yêu thương bây giờ rất giống một con vật bị người ta dắt mũi lôi đi.
- " Tay tôi ngứa rồi lắm rồi, cô còn không lết, tôi thật sự không biết được bản thân sẽ làm điều gì mà tổn hại đến cơ thể mĩ miều của cô! "
Anh nhún nhún vai, tay kéo dây thừng lập tức nới lỏng, nhẫn nhịn chờ người phụ nữ trước mắt lết từng tí một.
An Nguyệt nằm bò xuống bãi cát mà khó khăn nhấc bản thân lên từng chút, chân bị bắn hình như đã bị hoại tử mà không thể cử động nên chỉ có thể dồn hết sức lực về chân còn lại.
Cô ta gục đầu xuống nên biểu cảm trên khuôn mặt không thể nhìn thấy, thần sắc biến chuyển từ xanh sang tím hiện rõ sự tức giận lên đến đỉnh điểm.
Ánh mắt cô ta đục ngầu, môi cũng cắn chặt đến rướm máu.
" Âu Dương Đằng, rốt cuộc là anh đang ở đâu còn không mau đến cứu tôi! "
- " Cô có thể lết nhanh chút không? Trời rất nóng! "
Dưới bầu trời xanh mơn mởn, tia nắng vàng rực hắt lên khắp muôn nơi. Mặt biển dao động tiếng sóng gợn lên từng cuộn nhỏ óng ả dưới ánh mặt trời trông đẹp mắt vô cùng.
Nổi bật hơn nữa chính là hai bóng người nhỏ bé trên bãi cát.
Một người thì kéo.
Còn một người thì lết.
Trông An Nguyệt hết mực thê thảm.
Rất lâu sau đó, An Nguyệt đã lết được vào đến nhà kho. Còn Huyết Ưu Trác vui vẻ mà ngồi xuống bên cạnh cô ta, nhà nhã nở nụ cười:
- " Nhịn đói một ngày còn có sức để lết? "
- " Hừ...ngậm miệng chó lại đi, nghe rất bẩn tai! "
- " Mỗi lời nói của cô vẫn độc địa như vậy, không làm hại cô quả thật đáng tiếc! "
Shipper vốn đứng trong nhà kho từ lâu, thấy anh vừa vào liền nhanh chân chạy lại, vừa vặn nghe được màn đối đáp của hai người.
Shipper còn hết sức bất ngờ khi nghe cô ta nói anh phải ngậm miệng chó lại?
Là chính An Nguyệt tự tìm đường chết, không trách ai được.
- " Shipper! Đưa dao phay đây! "
Anh xoè tay trước mặt Shipper, rất nhanh Shipper đã đặt lên tay anh con dao phay sắc bén.
Không cần anh ra lệnh, Shipper chủ động bấm máy quay, chiếu thẳng lên người An Nguyệt.
- " Cô nói thử xem, nếu tôi rạch một đường trên mặt cô thì Âu Dương Đằng còn yêu cô không? "
- " Tôi không đắc tội anh sao anh lại hại tôi? "
An Nguyệt lập tức hét lên, sợ hãi mà lùi người lại phía sau định tránh xa anh ra một khoảng, nhưng Huyết Ưu Trác lại hành động rất nhanh, kịp thời bắt lấy cằm cô ta bóp lại rất chặt:
- " Nhớ những gì mà cô làm với An Mạt không? "
- " Tôi không... làm gì chị ta hết, là chị ta...tự làm tự chịu! "
Mặc dù bị anh bóp lấy cằm đến móp méo, nhưng cô ta vẫn ngang bướng mà đáp trả lại những gì anh nói.
Huyết Ưu Trác chậm rãi đưa con dao phay lạnh lẽo kề lên da mặt An Nguyệt, cô ta lập tức trợn trừng mắt, thân thể liền ngọ nguậy rất mạnh.
- " Đừng quẩy! Ngồi im một chút! "
Anh nói rất nhỏ, đôi mắt màu hổ phách khẽ nheo lại, chăm chú nhìn vào mặt An Nguyệt, bàn tay cầm dao thử động đậy, cô ta lập tức cứng ngắc, run rẩy mà lên tiếng:
- " Anh...đừng...mau bỏ ra! "
- " Dao kề lên đến mặt rồi sao lại bỏ? Nhớ An Mạt bị cô đẩy ngã không? Tôi phải để cô cảm nhận được, An Mạt bị cô đẩy đau đến cỡ nào! "
Tác giả :
Chanh