Độc Sủng Băng Phi
Chương 6: Xuất giá
Nhìn diện mạo chính mình trong gương, nụ cười nhè nhẹ nở trên môi tôi, vừa xoay người thì tôi nhìn thấy Lan nhi trong mắt ẩn hiện ánh lệ.
“Lan nhi, có việc gì?" tôi vội hỏi nàng
“Tiều thư, nô tì không có việc gì " Lan nhi lập tức lau nhanh giọt lệ vừa tràn khỏi mi “Tiểu thư, người tốt như vậy, đáng lẽ phải được gả cho ý trung nhân của mình …"
“Lan nhi, ta thật sự không có việc gì " nếu là của mình thì cuối cùng sẽ thuộc về mình, nếu là không phải thì chớ nên cưỡng cầu, đây là nguyên tắc cuộc sống của tôi trước đây. Trong cuộc sống trước đây, tôi đã trải qua rất nhiều việc không vui, nhưng nhờ vào quan niệm này cho tôi niềm tin để tiến bước vào con đường mới.
“Tiểu thư, mặc kệ người đến đâu, nô tì đều sẽ đi cùng người" Lan nhi vừa ôm chặt lấy tôi vừa thì thầm đầy cương quyết.
“Được, ta nhất định sẽ không để cho Lan nhi rời xa ta" có nha hoàn như vậy, tôi đúng là may mắn.
……………………………………..
Khi tôi nhìn thấy ánh mặt trời đầu tiên vừa loé lên ở phương đông, thì tôi đã được nha hoàn hầu hạ mặc xong hỷ phục từ tối hôm qua. Tôi chỉ biết mặc kệ mà nhìn mọi người xem tôi như một manơcanh tuỳ ý mà làm. Trong lúc đó tôi bận rộn lên kế hoạch cho cuộc sống sau này của chính mình: bị đá vào lãnh cung, len lén đào tẩu …. nhưng rời đi nơi này, tôi làm gì có tiền để đến những chỗ vui chơi kiếm tìm hạnh phúc, vừa chờ đợi tôi vừa suy tư nghĩ cách ….
Nhìn bộ dạng nhu hiền của tôi, trên mặt Lạnh Phong chợt hiện lên nụ cười, nhưng trong chốc lát thì vội biến mất sau lớp vải đỏ phủ lên đầu tôi …
Tôi được bà mai dìu hướng về ông ta cuối lạy …
Dọc theo đường đi, không biết trải qua bao lâu, bỗng bà mai dìu đỡ tôi lễ bái …
Tôi biết mình đã đến hoàng cung rồi, cũng đoán được trước mặt mình khẳng định chính là Hoàng thượng, tôi chỉ nghe thấy giọng nói của tên đó …
“Mang tân nương nương đến Loan Phượng cung…"
Cứ như vậy, tôi lại bị đưa đến nơi khác trong tình trạng mất phương hướng …
………………………………………….
Không biết đợi bao lâu, âm thanh gì cũng không có, tôi rón rén nhấc lên tấm vải đỏ, nhanh chóng nhìn bao quát xung quanh để đánh giá.Kiến trúc và trang trí được bày biện theo cổ đại từng là giấc mộng mà tôi luôn mơ ước. Quả thật rất đẹp…
“Tiểu thư, sao người có thể tự mình nhấc vải đỏ lên?" Lan nhi chỉ dám nhỏ giọng đầy sợ hãi, vừa nói vừa cố gắng kéo tấm vải trên tay tôi xuống như cũ …
Lúc sắp rời khỏi tướng quân phủ, tôi đã nói với phụ thân của Lãnh Tâm Nguyệt sẽ dẫn theo Lan nhi cùng xuất giá, từ nay về sau chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua tất cả ….
Cái tên Lý Hỷ Duyệt từ nay về sau đó đã trở thành quá khứ. Không nghĩ tới, ngoài họ bất đồng ra tên của tôi và nàng lại đồng âm Như vậy tôi sẽ không sợ sẽ không nhận ra khi có người khác gọi tên, dù sao cũng rất ít người gọi cả tên lẫn họ cùng một lúc nên cũng không lo …
Nghĩ đến bất giác cười nhẹ …
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Hoàng thượng như thế nào còn chưa tới? Chẳng lẽ thật sự muốn…" Lan nhi vẻ mặt ưu sầu
Đúng vậy, đêm tân hôn Hoàng thượng chậm chạp không chịu đến. Tôi đã xem qua nhiều film cung đình trên TV không lẽ còn không hiểu ý nghĩa của việc này.
Xem ra, tôi từ nay về sau đã bắt đầu cuộc sống ở lãnh cung rồi.
Nếu đổi lại là nữ nhân khác sợ rằng đã sớm thương tâm mà rơi lệ, nhưng nếu là tôi thì.
Lý Hỷ Duyệt, không, Lãnh Tâm Nguyệt. Từ nay về sau tôi là Lãnh Tâm Nguyệt, nhưng vẫn là linh hồn từ thế kỷ hai mươi mốt thế kỷ tới. Cuộc sống ở lãnh cung đối với tôi cũng rất tốt, tôi đã sớm quen là một người cô độc. Càng huống chi,là tôi bởi vì sợ kết hôn mới không cẩn thận xuyên không đến nơi đây, bây giờ đến lãnh cung sống đối với tôi mà nói không phải rất tốt sao…
Đang trong tâm trạng đắc ý tôi hoàn toàn không để ý Lan nhi đang lo lắng, tôi nhanh chóng gỡ từng món phục sức trên người xuống. Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi…
Lan nhi mở to mắt nhìn tôi “Tiểu thư, người sao có thể…"
Không đợi nàng nói xong tôi vội cướp lời “Mau giúp ta thay lại trang phục bình thường,ta sắp mệt chết rồi “
…………………….
Vừa mới thay xong quần áo, tôi nhẹ nhỏm cả người thở ra một tiếng. Như vậy thoải mái hơn nhiều, vừa định nằm xuống giường,nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt …..
“Thánh chỉ đến" một giọng nói trầm bỗng vang lên ….
“Lan nhi, có việc gì?" tôi vội hỏi nàng
“Tiều thư, nô tì không có việc gì " Lan nhi lập tức lau nhanh giọt lệ vừa tràn khỏi mi “Tiểu thư, người tốt như vậy, đáng lẽ phải được gả cho ý trung nhân của mình …"
“Lan nhi, ta thật sự không có việc gì " nếu là của mình thì cuối cùng sẽ thuộc về mình, nếu là không phải thì chớ nên cưỡng cầu, đây là nguyên tắc cuộc sống của tôi trước đây. Trong cuộc sống trước đây, tôi đã trải qua rất nhiều việc không vui, nhưng nhờ vào quan niệm này cho tôi niềm tin để tiến bước vào con đường mới.
“Tiểu thư, mặc kệ người đến đâu, nô tì đều sẽ đi cùng người" Lan nhi vừa ôm chặt lấy tôi vừa thì thầm đầy cương quyết.
“Được, ta nhất định sẽ không để cho Lan nhi rời xa ta" có nha hoàn như vậy, tôi đúng là may mắn.
……………………………………..
Khi tôi nhìn thấy ánh mặt trời đầu tiên vừa loé lên ở phương đông, thì tôi đã được nha hoàn hầu hạ mặc xong hỷ phục từ tối hôm qua. Tôi chỉ biết mặc kệ mà nhìn mọi người xem tôi như một manơcanh tuỳ ý mà làm. Trong lúc đó tôi bận rộn lên kế hoạch cho cuộc sống sau này của chính mình: bị đá vào lãnh cung, len lén đào tẩu …. nhưng rời đi nơi này, tôi làm gì có tiền để đến những chỗ vui chơi kiếm tìm hạnh phúc, vừa chờ đợi tôi vừa suy tư nghĩ cách ….
Nhìn bộ dạng nhu hiền của tôi, trên mặt Lạnh Phong chợt hiện lên nụ cười, nhưng trong chốc lát thì vội biến mất sau lớp vải đỏ phủ lên đầu tôi …
Tôi được bà mai dìu hướng về ông ta cuối lạy …
Dọc theo đường đi, không biết trải qua bao lâu, bỗng bà mai dìu đỡ tôi lễ bái …
Tôi biết mình đã đến hoàng cung rồi, cũng đoán được trước mặt mình khẳng định chính là Hoàng thượng, tôi chỉ nghe thấy giọng nói của tên đó …
“Mang tân nương nương đến Loan Phượng cung…"
Cứ như vậy, tôi lại bị đưa đến nơi khác trong tình trạng mất phương hướng …
………………………………………….
Không biết đợi bao lâu, âm thanh gì cũng không có, tôi rón rén nhấc lên tấm vải đỏ, nhanh chóng nhìn bao quát xung quanh để đánh giá.Kiến trúc và trang trí được bày biện theo cổ đại từng là giấc mộng mà tôi luôn mơ ước. Quả thật rất đẹp…
“Tiểu thư, sao người có thể tự mình nhấc vải đỏ lên?" Lan nhi chỉ dám nhỏ giọng đầy sợ hãi, vừa nói vừa cố gắng kéo tấm vải trên tay tôi xuống như cũ …
Lúc sắp rời khỏi tướng quân phủ, tôi đã nói với phụ thân của Lãnh Tâm Nguyệt sẽ dẫn theo Lan nhi cùng xuất giá, từ nay về sau chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua tất cả ….
Cái tên Lý Hỷ Duyệt từ nay về sau đó đã trở thành quá khứ. Không nghĩ tới, ngoài họ bất đồng ra tên của tôi và nàng lại đồng âm Như vậy tôi sẽ không sợ sẽ không nhận ra khi có người khác gọi tên, dù sao cũng rất ít người gọi cả tên lẫn họ cùng một lúc nên cũng không lo …
Nghĩ đến bất giác cười nhẹ …
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Hoàng thượng như thế nào còn chưa tới? Chẳng lẽ thật sự muốn…" Lan nhi vẻ mặt ưu sầu
Đúng vậy, đêm tân hôn Hoàng thượng chậm chạp không chịu đến. Tôi đã xem qua nhiều film cung đình trên TV không lẽ còn không hiểu ý nghĩa của việc này.
Xem ra, tôi từ nay về sau đã bắt đầu cuộc sống ở lãnh cung rồi.
Nếu đổi lại là nữ nhân khác sợ rằng đã sớm thương tâm mà rơi lệ, nhưng nếu là tôi thì.
Lý Hỷ Duyệt, không, Lãnh Tâm Nguyệt. Từ nay về sau tôi là Lãnh Tâm Nguyệt, nhưng vẫn là linh hồn từ thế kỷ hai mươi mốt thế kỷ tới. Cuộc sống ở lãnh cung đối với tôi cũng rất tốt, tôi đã sớm quen là một người cô độc. Càng huống chi,là tôi bởi vì sợ kết hôn mới không cẩn thận xuyên không đến nơi đây, bây giờ đến lãnh cung sống đối với tôi mà nói không phải rất tốt sao…
Đang trong tâm trạng đắc ý tôi hoàn toàn không để ý Lan nhi đang lo lắng, tôi nhanh chóng gỡ từng món phục sức trên người xuống. Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi…
Lan nhi mở to mắt nhìn tôi “Tiểu thư, người sao có thể…"
Không đợi nàng nói xong tôi vội cướp lời “Mau giúp ta thay lại trang phục bình thường,ta sắp mệt chết rồi “
…………………….
Vừa mới thay xong quần áo, tôi nhẹ nhỏm cả người thở ra một tiếng. Như vậy thoải mái hơn nhiều, vừa định nằm xuống giường,nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt …..
“Thánh chỉ đến" một giọng nói trầm bỗng vang lên ….
Tác giả :
Trữ Như Hạ Nguyệt