Độc Sủng Băng Phi
Chương 156
Kiêu Kỵ Hầu không lệnh cho bọn họ lui ra nữa, phất phất tay, hai người họ nhìn nhau rồi đứng qua một bên. Hầu gia bình tĩnh chờ đợi, nhưng trong lòng lại thắc mắc vị Lãnh Phi này rốt cuộc là nữ tử ra sao, có bao nhiêu phần giống nữ tử mà hắn tương tư, có phải là người trong mộng của hắn hay không. Đồng thời hắn cũng đang lo lắng, Lãnh phi và nàng ấy căn bản không có một chút quan hệ, càng có lẽ là địch chăng...
"Nương nương, bên này mời!"
Thuận theo tay chỉ của bọn họ, tôi và Lục Ý bước vào trong doanh trại, chỉ là một miếng bạt rất đơn giản nhưng nhìn ra được Kiêu Kỵ Hầu là một người rất có thực lực. Hai bên dựng đầy binh khí, chính giữa có một chiếc bàn, trên bàn có nghiên mực, còn một bức có vẻ như bản đồ. Nếu như đúng là tấm bản đồ thế thì bọn họ đã đắc ý quá rồi. Mặc dù không kịp cất đi, hoặc có lẽ bọn họ cho rằng lần này tôi đến đây mặc nhiên không thể rời đi được...
Một bên là hai nam tử rất giống nhau, sắc mặt nghiêm nghị nhìn không ra nội tâm, nhưng cặp mắt của bọn họ nhắc nhở tôi tuyệt đối không được kinh thường. Bên cạnh bàn, một người trung niên mặc quân bào màu tím nhạt đang quay lưng lại phía tôi. Trực giác mách bảo, con người này, chính là Kiêu Kỵ Hầu. Cả người hắn toát ra một khí thế, chỉ là thật không ngờ một người như này lại sinh ra hai nam tử như Huyền Cát, Huyền Tường, kỳ thực có chút ủy khuất....
Tôi đo lượng xung quanh, cảm thấy được Lục Ý bên cạnh đang sợ hãi, tôi vội vàng nắm chặt tay cô ấy. Kỳ thực, tôi cũng rất sợ. Ba người trước mắt, người nào cũng cảm thấy bá quyền, nhưng trên bất cứ phương diện nào tôi cũng không phát giác ra được bọn họ cảm thấy lạ lùng đối với việc tôi đến đây. Không biết là bọn họ thật sự có khả năng như vậy hay làm bộ, tôi chỉ có thể nói, bọn họ ngụy trang quá giỏi. Nói tôi không sợ là giả nhưng tình hình hiện nay tôi làm gì có cách thối lui nữa, chỉ còn cách cứng đầu mà đối phó....
Trong khi tôi dò xét bọn họ, bọn họ đồng thời cũng dò xét lại tôi. Trong mắt như không hề để ý, nhưng tim không ngừng đập thình thịch....
Từ lúc Lãnh Phi bước vào doanh trại, Kiêu Kỵ Hầu không hề quay lại nhìn nữ tử đang bước vào kia, chỉ quay lưng lại, cảm thấy không khí trong doanh trại từng lúc từng lúc như đông cứng lại, nhưng hoàn toàn không có lấy một chút khiếp sợ....
Vân Chúc và Vân Sam vẫn nhìn không chớp mắt về phía Lãnh phi, nỗ lực bình tĩnh lại tâm trạng....
Kiêu Kỵ Hầu chầm chậm quay người, đập vào mắt hắn là một nữ tử....
Một thân bạch y, mặt che mạng, nhìn không ra biểu hiện của nàng, bên cạch là một nữ tử mặc y phục màu lục, xem ra là thị nữ của nàng. Thật không ngờ, Lãnh phi lại còn có thể mang theo cả nha đầu đi. Tấm bản đồ trên bàn chưa kịp cất, bởi vì bọn họ tin rằng, Lãnh phi đến được đây, không có nghĩa nàng có thể an nhiên mà rời đi. Lần trước Tử Yên công chúa gì đó đến cũng không phải thế sao, thật không có não đi....
Có thể nhìn rõ sự sợ hãi của nha đầu kia, nhưng Lãnh Phi tuyệt không hề lên tiếng, nhìn thấy nàng nắm chặt tay nha đầu, ánh mặt kiên định, khuôn mặt đã che mạng nên nhìn không ra, nhưng có vẻ như đang cười. Một ánh mắt ném đi, chỉ là một nữ tử yếu đuối, hoàn toàn khác với Lãnh phi nương nương trong tưởng tượng. Càng khó có thể giống như người đã đi Lợi Châu trị thủy, hay bố trí an bài đám dân tị nạn kia. Nhưng sự thật là sự thật, nữ tử trước mắt nói nàng là Lãnh phi, hơn nữa, ánh mắt kiên định kia đã bảo ta rằng, không được phép khinh thường...
Bụng nàng hơi nhô lên, xem ra những gì nàng ấy nói không phải là giả, Lãnh phi đang có mang. Nếu như đây là thật, lại càng làm cho Kiêu Kỵ Hầu vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ, các phi tần ai cũng muốn mẫu bằng tử quý, ai cũng muốn yên ổn dưỡng thai. Hoàng thượng cho đến nay vẫn chưa có người nối dõi, nếu như Lãnh phi có thể an phận sinh hạ Hoàng nhi, vậy thì những ngày sau này của nàng ấy không phải là gối cao đầu vô lo vô nghĩ sao, nhưng, rõ ràng biết rõ kết quả mà nàng ấy vẫn chọn việc đến đàm phán với ta, đây rốt cuộc là nữ tử thế nào, thật nhìn không ra.....
Vân Chúc Vân Sam lại càng bị nữ tử trước mắt làm cho hút hồn, không nói đến việc nàng đã làm cho người ta cảm thấy thanh lệ. Mà chính là tinh thần của nàng đã làm cho bọn họ phải bội phục, nếu như không phải địch, bọn họ kỳ thực rất muốn được kết bạn với nữ tử này....
"Nương nương, bên này mời!"
Thuận theo tay chỉ của bọn họ, tôi và Lục Ý bước vào trong doanh trại, chỉ là một miếng bạt rất đơn giản nhưng nhìn ra được Kiêu Kỵ Hầu là một người rất có thực lực. Hai bên dựng đầy binh khí, chính giữa có một chiếc bàn, trên bàn có nghiên mực, còn một bức có vẻ như bản đồ. Nếu như đúng là tấm bản đồ thế thì bọn họ đã đắc ý quá rồi. Mặc dù không kịp cất đi, hoặc có lẽ bọn họ cho rằng lần này tôi đến đây mặc nhiên không thể rời đi được...
Một bên là hai nam tử rất giống nhau, sắc mặt nghiêm nghị nhìn không ra nội tâm, nhưng cặp mắt của bọn họ nhắc nhở tôi tuyệt đối không được kinh thường. Bên cạnh bàn, một người trung niên mặc quân bào màu tím nhạt đang quay lưng lại phía tôi. Trực giác mách bảo, con người này, chính là Kiêu Kỵ Hầu. Cả người hắn toát ra một khí thế, chỉ là thật không ngờ một người như này lại sinh ra hai nam tử như Huyền Cát, Huyền Tường, kỳ thực có chút ủy khuất....
Tôi đo lượng xung quanh, cảm thấy được Lục Ý bên cạnh đang sợ hãi, tôi vội vàng nắm chặt tay cô ấy. Kỳ thực, tôi cũng rất sợ. Ba người trước mắt, người nào cũng cảm thấy bá quyền, nhưng trên bất cứ phương diện nào tôi cũng không phát giác ra được bọn họ cảm thấy lạ lùng đối với việc tôi đến đây. Không biết là bọn họ thật sự có khả năng như vậy hay làm bộ, tôi chỉ có thể nói, bọn họ ngụy trang quá giỏi. Nói tôi không sợ là giả nhưng tình hình hiện nay tôi làm gì có cách thối lui nữa, chỉ còn cách cứng đầu mà đối phó....
Trong khi tôi dò xét bọn họ, bọn họ đồng thời cũng dò xét lại tôi. Trong mắt như không hề để ý, nhưng tim không ngừng đập thình thịch....
Từ lúc Lãnh Phi bước vào doanh trại, Kiêu Kỵ Hầu không hề quay lại nhìn nữ tử đang bước vào kia, chỉ quay lưng lại, cảm thấy không khí trong doanh trại từng lúc từng lúc như đông cứng lại, nhưng hoàn toàn không có lấy một chút khiếp sợ....
Vân Chúc và Vân Sam vẫn nhìn không chớp mắt về phía Lãnh phi, nỗ lực bình tĩnh lại tâm trạng....
Kiêu Kỵ Hầu chầm chậm quay người, đập vào mắt hắn là một nữ tử....
Một thân bạch y, mặt che mạng, nhìn không ra biểu hiện của nàng, bên cạch là một nữ tử mặc y phục màu lục, xem ra là thị nữ của nàng. Thật không ngờ, Lãnh phi lại còn có thể mang theo cả nha đầu đi. Tấm bản đồ trên bàn chưa kịp cất, bởi vì bọn họ tin rằng, Lãnh phi đến được đây, không có nghĩa nàng có thể an nhiên mà rời đi. Lần trước Tử Yên công chúa gì đó đến cũng không phải thế sao, thật không có não đi....
Có thể nhìn rõ sự sợ hãi của nha đầu kia, nhưng Lãnh Phi tuyệt không hề lên tiếng, nhìn thấy nàng nắm chặt tay nha đầu, ánh mặt kiên định, khuôn mặt đã che mạng nên nhìn không ra, nhưng có vẻ như đang cười. Một ánh mắt ném đi, chỉ là một nữ tử yếu đuối, hoàn toàn khác với Lãnh phi nương nương trong tưởng tượng. Càng khó có thể giống như người đã đi Lợi Châu trị thủy, hay bố trí an bài đám dân tị nạn kia. Nhưng sự thật là sự thật, nữ tử trước mắt nói nàng là Lãnh phi, hơn nữa, ánh mắt kiên định kia đã bảo ta rằng, không được phép khinh thường...
Bụng nàng hơi nhô lên, xem ra những gì nàng ấy nói không phải là giả, Lãnh phi đang có mang. Nếu như đây là thật, lại càng làm cho Kiêu Kỵ Hầu vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ, các phi tần ai cũng muốn mẫu bằng tử quý, ai cũng muốn yên ổn dưỡng thai. Hoàng thượng cho đến nay vẫn chưa có người nối dõi, nếu như Lãnh phi có thể an phận sinh hạ Hoàng nhi, vậy thì những ngày sau này của nàng ấy không phải là gối cao đầu vô lo vô nghĩ sao, nhưng, rõ ràng biết rõ kết quả mà nàng ấy vẫn chọn việc đến đàm phán với ta, đây rốt cuộc là nữ tử thế nào, thật nhìn không ra.....
Vân Chúc Vân Sam lại càng bị nữ tử trước mắt làm cho hút hồn, không nói đến việc nàng đã làm cho người ta cảm thấy thanh lệ. Mà chính là tinh thần của nàng đã làm cho bọn họ phải bội phục, nếu như không phải địch, bọn họ kỳ thực rất muốn được kết bạn với nữ tử này....
Tác giả :
Trữ Như Hạ Nguyệt