Độc Sủng Băng Phi
Chương 100: Lãnh phi hồi cung
Trong Huyền Thanh Cung
Hoàng thượng lật đi lật lại đống tấu trình, không có tâm trạng nào mà xem, ngước đầu, đã canh ba rồi.
"Tiểu Thuận tử"
"Có nô tài"
"Chiểu theo ý trẫm, đi Lợi Châu thỉnh nương nương về cung" Ngữ khí lạnh lùng, làm người ta không có cách nào suy đoán Hoàng thượng đang nghĩ gì, trên thực tế cũng không có ai dám suy đoán cả.
"Vâng, Hoàng thượng. Nô tài xin đi!" Quỳ phía dưới, cung cung kính kính hồi đáp. Nhìn thấy Hoàng thượng phất tay cho lui, nô tài đó mới đứng dậy, đi ra phía cửa.
"Khoan, ngươi dẫn theo 20 cấm vệ quân, trên đường bảo vệ nương nương. Không được phép xảy ra một chút tình huống nào! Đúng rồi, sau khi ngươi đi, hãy tìm đến đại tướng quân trước, nghe rõ chưa?" Hoàng thượng đột nhiên nhớ lại lời nói của Tâm Nguyệt, nên gọi tiểu thái giám lại.
Lợi Châu
Trong đại doanh trại.
"Tướng quân, nương nương sao rồi? thời gian này Lãnh Phi nương nương cứ suốt ngày nằm sau bức rèm, không biết có việc gì không?" Lãnh Kiếm lo lắng hỏi.
"Yên tâm đi, nương nương không sao, chỉ là trúng chút hàn phong, qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi." Lãnh Phong đơn giản nói, trong lòng rất lo lắng, không biết Lãnh phi về đến cung rồi hay chưa. Trên đường đi có chuyện gì xảy ra không, còn ở đây, vẫn đang phải giấu "Lãnh Kiếm a, việc xử lý lũ lụt thế nào rồi, cảm giác của mọi người như thế nào?"
"Xin tướng quân yên tâm, từ khi làm theo cách của nương nương, khí thế của mọi người rất mực dâng cao, hơn nữa, mọi người đều rất cố gắng, đặc biệt là bách tính Lợi Châu, càng làm..."
"Thế thì tốt, ngươi lui ra trước đi, cố gắng trông nom cho tốt, có vấn đề thì cũng với các lão niên bàn bạc, đừng phụ tâm ý của nương nương!"
"Vâng, tướng quân!" Nói xong Lãnh Kiếm bèn quay người bước đi thì gặp ngay Lãnh Tịch.
"Lãnh Kiếm, tướng quân đâu"
"Tướng quân đang ở phía trong, không biết ngươi tìm tướng quân có việc gì?"
"Có tin tức từ kinh thành, muốn tìm tướng quân"
"Có việc gì? Mau đi thông báo cho tướng quân"
"Uhm"
"Ai đó? có việc gi?" Lãnh Phong đã nghe thấy tiếng, bèn cất giọng hỏi.
"Bẩm tướng quân, là Thuận công công, muốn gặp tướng quân!" Lãnh Phong vừa vào trong vừa bẩm báo
"Còn không mau mời vào" Trên mặt Lãnh Phong lộ ra nụ cười, xem ra Nguyệt nhi đã về đến nơi rồi, cũng không cần phải lo lắng nữa.
"Vâng, tướng quân!"
"Công công, mời ngài, tướng quân đang ở trong chờ!" Lãnh Tịch vội vàng đón tiểu Thuận tử vào trong.
"Thuận công công, vất vả cho ngài rồi!" Lãnh Phong vừa nhìn thấy người đã ngay lập tức nghênh đón.
"Đại tướng quân, nô tài theo lệnh của Hoàng thượng, đến đón Lãnh Phi nương nương về cung trước, đặc biệt đến để nói với tướng quân một tiếng"
"Nghênh đón Lãnh Phi nương nương? Nương nương không phải đã...." Lãnh Phong vừa nghe xong lời nói, sắc mặt lập tức thay đổi, lẽ nào Lãnh Phi không hề về kinh? Việc này rút cuộc là sao? Vừa định nói ra may mà kịp dừng lại, sao có thể.... Nguyệt nhi trước lúc rời đi, nghìn vạn không được tiết lộ, đây là..."
"Đại tướng quân? Sao vậy? Có gì không tiện à? Tiểu Thuận tử nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Lãnh Phong, nghi ngờ hỏi.
"Thuận công công, Hoàng thượng còn có ý chỉ gì khác không?" Lãnh Phong cung kính hỏi, mặc dù địa vị cao hơn nhưng dù sao đi nữa hắn cũng là người bên cạnh Hoàng thượng.
"Ồ, còn có cái này, Hoàng thượng nói tướng quân sau khi xem xong sẽ hiểu!" Thuận tử nói xong đưa vào tay Lãnh Phong một phong thư.
"Đa tạ công công"
"Được rồi, nếu như không có việc gì, nô tài xin đi thăm nương nương!"
"Vất vả cho công công rồi, nhưng mà... công công đi đường đã mệt, cũng không muộn thêm chút thời gian nào, ta sẽ phái người đưa công công đi nghỉ ngơi. Chỗ của nương nương, để lão thần thông báo cho"
"Cũng được, đa tạ tướng quân" Tiểu Thuận tử thi lễ, cùng với Lãnh Tịch bước ra ngoài. Lãnh Phong vội vàng mở phong thư, đọc nội dung xong mới cười được. Lấy một chút lửa, đốt tín phong đó cho đến khi chỉ còn một sợi khói đen.
Hoàng thượng lật đi lật lại đống tấu trình, không có tâm trạng nào mà xem, ngước đầu, đã canh ba rồi.
"Tiểu Thuận tử"
"Có nô tài"
"Chiểu theo ý trẫm, đi Lợi Châu thỉnh nương nương về cung" Ngữ khí lạnh lùng, làm người ta không có cách nào suy đoán Hoàng thượng đang nghĩ gì, trên thực tế cũng không có ai dám suy đoán cả.
"Vâng, Hoàng thượng. Nô tài xin đi!" Quỳ phía dưới, cung cung kính kính hồi đáp. Nhìn thấy Hoàng thượng phất tay cho lui, nô tài đó mới đứng dậy, đi ra phía cửa.
"Khoan, ngươi dẫn theo 20 cấm vệ quân, trên đường bảo vệ nương nương. Không được phép xảy ra một chút tình huống nào! Đúng rồi, sau khi ngươi đi, hãy tìm đến đại tướng quân trước, nghe rõ chưa?" Hoàng thượng đột nhiên nhớ lại lời nói của Tâm Nguyệt, nên gọi tiểu thái giám lại.
Lợi Châu
Trong đại doanh trại.
"Tướng quân, nương nương sao rồi? thời gian này Lãnh Phi nương nương cứ suốt ngày nằm sau bức rèm, không biết có việc gì không?" Lãnh Kiếm lo lắng hỏi.
"Yên tâm đi, nương nương không sao, chỉ là trúng chút hàn phong, qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi." Lãnh Phong đơn giản nói, trong lòng rất lo lắng, không biết Lãnh phi về đến cung rồi hay chưa. Trên đường đi có chuyện gì xảy ra không, còn ở đây, vẫn đang phải giấu "Lãnh Kiếm a, việc xử lý lũ lụt thế nào rồi, cảm giác của mọi người như thế nào?"
"Xin tướng quân yên tâm, từ khi làm theo cách của nương nương, khí thế của mọi người rất mực dâng cao, hơn nữa, mọi người đều rất cố gắng, đặc biệt là bách tính Lợi Châu, càng làm..."
"Thế thì tốt, ngươi lui ra trước đi, cố gắng trông nom cho tốt, có vấn đề thì cũng với các lão niên bàn bạc, đừng phụ tâm ý của nương nương!"
"Vâng, tướng quân!" Nói xong Lãnh Kiếm bèn quay người bước đi thì gặp ngay Lãnh Tịch.
"Lãnh Kiếm, tướng quân đâu"
"Tướng quân đang ở phía trong, không biết ngươi tìm tướng quân có việc gì?"
"Có tin tức từ kinh thành, muốn tìm tướng quân"
"Có việc gì? Mau đi thông báo cho tướng quân"
"Uhm"
"Ai đó? có việc gi?" Lãnh Phong đã nghe thấy tiếng, bèn cất giọng hỏi.
"Bẩm tướng quân, là Thuận công công, muốn gặp tướng quân!" Lãnh Phong vừa vào trong vừa bẩm báo
"Còn không mau mời vào" Trên mặt Lãnh Phong lộ ra nụ cười, xem ra Nguyệt nhi đã về đến nơi rồi, cũng không cần phải lo lắng nữa.
"Vâng, tướng quân!"
"Công công, mời ngài, tướng quân đang ở trong chờ!" Lãnh Tịch vội vàng đón tiểu Thuận tử vào trong.
"Thuận công công, vất vả cho ngài rồi!" Lãnh Phong vừa nhìn thấy người đã ngay lập tức nghênh đón.
"Đại tướng quân, nô tài theo lệnh của Hoàng thượng, đến đón Lãnh Phi nương nương về cung trước, đặc biệt đến để nói với tướng quân một tiếng"
"Nghênh đón Lãnh Phi nương nương? Nương nương không phải đã...." Lãnh Phong vừa nghe xong lời nói, sắc mặt lập tức thay đổi, lẽ nào Lãnh Phi không hề về kinh? Việc này rút cuộc là sao? Vừa định nói ra may mà kịp dừng lại, sao có thể.... Nguyệt nhi trước lúc rời đi, nghìn vạn không được tiết lộ, đây là..."
"Đại tướng quân? Sao vậy? Có gì không tiện à? Tiểu Thuận tử nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Lãnh Phong, nghi ngờ hỏi.
"Thuận công công, Hoàng thượng còn có ý chỉ gì khác không?" Lãnh Phong cung kính hỏi, mặc dù địa vị cao hơn nhưng dù sao đi nữa hắn cũng là người bên cạnh Hoàng thượng.
"Ồ, còn có cái này, Hoàng thượng nói tướng quân sau khi xem xong sẽ hiểu!" Thuận tử nói xong đưa vào tay Lãnh Phong một phong thư.
"Đa tạ công công"
"Được rồi, nếu như không có việc gì, nô tài xin đi thăm nương nương!"
"Vất vả cho công công rồi, nhưng mà... công công đi đường đã mệt, cũng không muộn thêm chút thời gian nào, ta sẽ phái người đưa công công đi nghỉ ngơi. Chỗ của nương nương, để lão thần thông báo cho"
"Cũng được, đa tạ tướng quân" Tiểu Thuận tử thi lễ, cùng với Lãnh Tịch bước ra ngoài. Lãnh Phong vội vàng mở phong thư, đọc nội dung xong mới cười được. Lấy một chút lửa, đốt tín phong đó cho đến khi chỉ còn một sợi khói đen.
Tác giả :
Trữ Như Hạ Nguyệt