Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch
Chương 99
Bò hết núi trở về, Hòa Sinh trực tiếp ngã lên giường không dậy nổi. Thẩm Hạo bóp chân cho nàng, nàng giả bộ tức giận, nhẹ nhàng đạp một cước, bị hắn ôm chặt cổ chân. Chân ngọc rửa sạch ngâm trong nước nóng, hiện ra màu sắc củ sen nhàn nhạt.
Thẩm Hạo nuốt một cái, ôm lấy chân của nàng cuộn vào trong lồng ngực. Thành thânđã lâu như vậy, mỗi lần ở cùng nàng, hắn vẫn nhịn không được động tâm.
Lấy lại bình tĩnh, hắn ngoài miệng cười nói: "Mới đi có chút xíu như vậy, xuống núi vẫn là ta cõng nàng xuống, thật mệt mỏi như vậy sao?"
Hòa Sinh vùi mặt chôn ở dưới gối đầu thơm mùi cỏ, nhỏ giọng ồn ào: "Mệt mỏi, đặc biệt mệt mỏi."
Thẩm Hạo gãi lòng bàn chân nàng, nàng khanh khách nở nụ cười, nghiêm túc trên mặt phút chốc toàn bộ tiêu tán mất, nụ cười tươi đẹp mang theo vài phần cáu thẹn, giận cười mà nhìn hắn.
Thẩm Hạo hỏi: "Trồng cây vui không?"
Mặc dù nhảy vào bẫy hắn đào, nhưng làm người vẫn phải thành thật. Nàng gật gật đầu, uốn éo eo, hai tay chống cằm, "Trồng cây thật là vui."
rõ ràng thoạt nhìn một việc đơn giản như vậy, nhưng làm một chút cũng không dễ dàng. Đem cây giống vững vàng chôn dưới đất, tưới nước, đặt tên, bọn họ suy nghĩ hồi lâu, quyết định gọi nó là "Mong con". Nếu như sau này mộng trở thành thật, nó nhất định sẽ trở thành một cây thụ tinh, làm một cây Tống Tử linh lực mười phần.
Chỉ là một cái tên, có thể làm cho nàng mơ mộng rất nhiều.
"Sang năm chúng ta vẫn đi trồng cây, ở bên cạnh cây Mong con sẽ trồng xuống mộtgốc cây non, khi chúng ta đi sẽ mang theo hài tử cùng đi, hắn sẽ là một tuổi hoặc lànhỏ hơn, nếu như có đứa trẻ, chúng ta liền ôm hắn, ta đào lỗ, nàng lấp hố, hài tử tưới nước, sẽ không vui như lúc này đâu."
Hòa Sinh hôn hắn một chút, lặp lại lời hắn nói, trong mắt đầy ý cười "Đúng vậy a, sẽkhông vui như lúc này đâu."
Tiết lạnh mùa Xuân ngắn ngủi, đảo mắt đã là đầu Hạ. Vào đầu tháng Tư, Thẩm Hạo bởi vì chuyện triều đình, mỗi ngày bề bộn nhiều chính vụ, tận khuya mới hồi phủ, cho dù hồi phủ rồi, cũng là dáng vẻ nhíu mày.
Vào tháng Ba, Thánh Nhân đột phát bệnh cũ, tuy là bệnh nhỏ, trong nội cung tình thế càng căng thẳng. Thánh Nhân gần đây sủng ái Tam Điện hạ, ngay tiếp theo lạnh nhạt Thái tử.
Hòa Sinh chú ý tới, thời gian này Thẩm Hạo rõ ràng giảm bớt số lần tiến cung, ngay cả Đức phi nương nương cũng ít gọi nàng vào cung. Đoán chừng là có đại sự gì sắp phát sinh, trong lòng nàng lo sợ bất an, sợ hắn sẽ bị liên lụy.
Vì không cho lòng hắn phiền, nàng luôn chuẩn bị tốt đồ ăn hắn thích, nói chuyện đùa, tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng không hề đề cập tới chuyện của triều đình.
hắn nếu muốn nói, nhất định sẽ chủ động cho nàng biết, nếu không muốn nói, nàng chủ động nhắc tới chỉ khiến hắn càng thêm tâm phiền ý loạn. Nếu như nàng có nhà mẹ đẻ thế gia vọng tộc hậu duệ quý tộc, vậy còn có thể vì hắn phân ưu chút ít, nhưng nàng không có, cho nên có thể giúp được hắn thực tế vô cùng ít, chỉ có thể từ những thứ vô cùng nhỏ nhặt này, cố hết sức để cho hắn thoải mái.
Vào cuối tháng Tư, Mai Nùng Chi gửi bái thiếp đến phủ. Mai Nùng Chi hiếm khi lui tới, hôm nay như vậy, làm cho người có chút kỳ quái.
Quả nhiên, nàng lần này tới là có mục đích.
Hòa Sinh có chút phát sầu, đối với chuyện của nàng, thật không dám mở miệng đáp ứng, "Chuyện này còn phải hỏi qua Vương gia." Dừng một chút, hỏi: "Mai Trung Thưnói như thế nào?"
Mai Nùng Chi cúi đầu nhấp mốt ngụm lớn sơn trà, "Đương nhiên là bảo ta không nên can thiệp vào." Nàng thả tách trà xuống, trong ánh mắt sáng long lanh, "Nhưng đây chính là cơ hội tốt nghìn năm khó gặp, không thể không công bỏ qua."
Hòa Sinh cúi đầu xuống, ngón tay dưới tay không tự chủ xoắn cùng một chỗ.
Mai Nùng Chi muốn mượn chuyện năm trước Hoàng hậu mưu đồ hạ dược Vương gia, chỉ ra chứng cứ Hoàng hậu, một lần hành động lật đổ Hoàng hậu.
Nàng mặc dù không hiểu chính trị, nhưng cũng hiểu rõ làm như vậy mạo hiểm quá lớn. Nhìn dáng vẻ Vương gia mỗi ngày mặt mày ủ rũ, đoán chừng là mỗi bước đi đều gian nan, xoắn xuýt đủ kiểu, Mai cô nương một bước này, là tốt là xấu, còn chưa biết được.
Mai Nùng Chi vẫn đợi đến buổi tối, đợi đến lúc Thẩm Hạo hồi phủ, Hòa Sinh mang Mai Nùng Chi đi thư phòng.
Nghe chuyện vừa nói, chữ Xuyên (川) giữa lông mày Thẩm Hạo càng sâu hơn, "Bản thân ta đã quên, còn có chuyện này."
Mai Nùng Chi có chút hưng phấn, "Hạo ca ca, chuyện này ngay cả Tam Điện hạ bên kia cũng không biết, nếu chúng ta có thể đi đầu ra tay, nhất định có thể chiếm trước tiên cơ. Hôm nay Hoàng thượng đã chán ghét Thái tử, hắn cần một người đến mở ra cục diện này."
Hòa Sinh vốn tưởng rằng Thẩm Hạo sẽ một hơi từ chối, hắn trầm tư hồi lâu, chậm rãi mở miệng: "Thánh Nhân quả thật có ý tứ này. Nhưng thánh tâm khó dò, hậu quả làm chuyện này, chỉ có hai điều. một, sau khi chuyện thành công Thánh Nhân kiêng kị, vĩnh viễn không thể trở mình. Hai, sau khi chuyện thành công Thánh Tâm cực kỳ vui mừng, càng coi trọng."
Mai Nùng Chi gật gật đầu, "Phụ thân cũng là ý tứ này."
Thẩm Hạo xoay người, đến trên giá sách lục lọi ra ghi chép của bài văn vài ngày trước Thánh Nhân phê bình hắn. Cơ hồ khắp nơi đều lộ ra ngôn ngữ cổ vũ, chính là bảo hắnyên tâm ra tay với Thái tử sao?
Hòa Sinh hỏi: "Thánh Nhân tuy là Hoàng thượng, nhưng cũng là cha ruột Thái tử, người làm cha mẹ, thật sẽ vứt bỏ con cháu không để ý sao?"
Thẩm Hạo quay đầu lại vẫy tay nàng, sờ sờ đầu của nàng, giọng nói ôn nhu, nhưng trong mắt lộ ra một tia hàn ý: "Ông ấy là Thánh Nhân, chỉ biết suy tính được mất lợi hại, đối với nhi tử không nghe lời, lưu người sống đã là nhân từ. Thái tử cũng khôngchỉ là Thái tử, phía sau hắn có hai gia tộc chèo chống, nếu tạo phản, cũng sẽ bất chấp phụ tử thân tình."
Hòa Sinh giật mình, hỏi: "Thái tử sẽ tạo phản?"
Thẩm Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt, ánh trăng lạnh lẽo. Hồi lâu hắn lắc đầu, "không biết."
hắn quay đầu lại hỏi Mai Nùng Chi, "Nếu như muội kiện lên trên, sau này con đường phía trước có thể không suôn sẻ, mà muội bây giờ chưa gả, chuyện của Hoàng hậumột khi làm rõ, chỉ sợ muội sẽ không có nơi nào để đi. Nùng Chi, muội không sợ sao?"
Ánh mắt Mai Nùng Chi kiên định, nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt Thẩm Hạo, trong ánh mắt là sùng bái trước sau như một. Phần tình cảm trân quý nhiều năm này của nàng, rốt cuộc sẽ có một ngày có thể phát huy công dụng.
Nàng nguyện ý vì hắn làm ra bất kỳ hi sinh nào, mà hắn không cần giao ra bất cứ trách nhiệm nào.
"Ta đã chọn xong rồi đường lui của chính mình rồi" Đó chính là lựa chọn chính xác nhất, ngoại trừ yêu hắn.
Đầu tháng Năm, Mai Nùng Chi tiến cung diện Thánh, trình lên chứng cứ trong tay, theo như lệ, khi tố cáo hoàng thân quốc thích, người tố cáo cần ở trong nhà giam Đại Lý Tự ba ngày, ba ngày sau đó, điều tra rõ chứng cứ, mới phóng thích.
Hòa Sinh có chút lo lắng, nàng chỉ biết là Mai Nùng Chi muốn đi kiện lên trên, nhưng lại không biết nàng sẽ vì chuyện của bọn họ mà phải vào nhà giam. Dưới tình thế cấp bách, nàng luống cuống tay chân mà cầu Thẩm Hạo: "Nàng là trung thư thiên kim, sao có thể được loại khổ này, không thể không đi nhà giam sao? Chàng là Bình Lăng Vương, vận dụng chút ít quan hệ, dù sao vẫn có thể giúp đỡ."
Thẩm Hạo liếc nàng, trông thấy đáy mắt nàng tràn đầy áy náy và bất an, có chútkhông đành lòng nói cho nàng biết. Nùng Chi làm chuyện này, chẳng những Mai giakhông thể nhúng tay, hắn cũng không được đếm xỉa đến. Nghe có chút lạnh khốc vô tình, nhưng cục diện trước mắt mà nói, bọn họ không thể không làm như vậy.
"Nếu ta ra tay, chuyện này liền sẽ biến thành đảng phái chi tranh."
Hòa Sinh khó hiểu, "Nhưng chúng ta đã đặt mình vào trong trong đó, không phải sao?"
Thẩm Hạo lắc đầu, dắt tay của nàng, "Cho dù chúng ta là nhân vật chủ yếu trong chuyện này, nhưng chỉ cần không làm rõ, liền có thể là Nùng Chi tức giận bất bìnhkhông cam tâm sau khi trở thành người bị lợi dụng."
Hòa Sinh nằm trong lòng của hắn, "Ta có chút sợ hãi."
Thẩm Hạo ôm vai nàng, cho nàng một cái ôm vững vàng tin cậy."Bé ngốc, đừng suy nghĩ nhiều, hết thảy rồi sẽ tốt thôi."
Hòa Sinh quay lại ôm lấy hắn, "Chỉ hy vọng như thế."
Thánh Nhân đem chuyện Mai Nùng Chi kiện lên trên giấu giếm thật kỹ, Hoàng hậu nghe được tin tức, đã là hai ngày sau đó.
Bà ta đang uống trà, là trà Nam Sơn Thái tử hiến vào, năm năm mới nẩy mầm, vào tiết xuân phân (vào khoảng 20 và 21 tháng ba) mới có thể hái lá sao trà.
"Thứ đồ vật hiếm như vậy, may nhờ hắn có lòng." Hoàng hậu hài lòng đặt chén trà xuống, nhìn Thái tử phi một cái, thấy nàng ngồi đoan trang, sắc mặt tái nhợt, dường như vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần từ khi Tuyên Nhi chết đi.
Hoàng hậu vốn định giáo huấn nàng hai câu, thậm chí tìm lý do phạt nàng, cũng cần phải vậy. Vô luận như thế nào, nàng không có chiếu cố tốt Tuyên Nhi, nàng khiến hoàng gia mất đi một vị Hoàng trưởng tôn ưu tú, nàng có tội, tội đáng chết.
Hoàng hậu cười cắn cắn khóe miệng, thản nhiên nâng thổi trà đưa Thái tử phi bên kia.
hiện nay, vẫn không thể động vào nàng. Thái tử cần thế lực gia tộc sau lưng Thái tử phi, thế cuộc đang khẩn trương như thế, không thể rút dây động rừng, huống chi là nội đấu ngu xuẩn.
Hoàng hậu âm thầm ghi tạc lỗi của Thái tử phi vào trong lòng bà ta. Đợi ngày sau Thái tử đăng cơ, Thái tử phi nhất định là không thể làm nhất quốc chi mẫu. Bà sẽ chọn giai nhân khác cho Thái tử, đảm đương nổi vai trò trung thần quốc mẫu uy nghi.
Thái tử phi cũng không đưa tay đón, mà là tiến lên tạ lễ, hai tay cao giơ cao khỏi trán, khi lướt nhẹ qua đến trước ngực, Lục Bình vội vàng hấp tấp xông vào nội điện.
Hoàng hậu cùng Thái tử phi đồng thời nhìn Lục Bình, so sánh với Hoàng hậu bị người cắt ngang là không vui, vẻ mặt trên mặt Thái tử phi là mạo phạm tràn ngập ghét bỏ, tiểu cung nữ không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy, nghĩ đến lễ giáo trong cung Hoàng hậu cũng không khá hơn chút nào.
Thái tử phi, đợi sau này nàng trở thành Hoàng hậu nữ chủ nhân hậu cung, nhất định phải hảo hảo sửa trị một phen, trùng hưng lễ nghi vương triều điển nhã.
Biểu tình đột ngột như vậy vẻn vẹn chỉ tồn tại trong nháy mắt, một giây sau, hai vị nữ chủ nhân cao quý lập tức khôi phục vẻ mặt thường ngày, nên đưa trà thì đưa trà, nên tiếp trà thì tiếp trà.
Khoảnh khắc chén trà sánh trên ngón tay Thái tử phi, Lục Bình vừa vặn kết thúc đại lễ chuẩn bị mở miệng. Đáng thương nàng vội vàng hấp tấp mà đến, cứng rắn bị cưỡng chế dùng ngữ khí không nóng không lạnh bẩm chuyện, giọng nói run rẩy, lời nói cũngkhông biết nên nói như thế nào.
"Trưởng nữ nhà Mai Trung Thư kiện lên trên Thánh Nhân, nói chuyện Hoàng hậu nương nương ngài muốn xúi giục, ý đồ dùng thuốc mê bức bách Hoàng tử đi vào khuôn khổ làm loạn Hoàng thất..."
Thái tử phi giật mình, chén trà ngã đổ, nước trà nóng hổi tung tóe ướt thảm Tây Vực trong phòng. Nàng mở miệng đoạt lời trước Hoàng hậu, răn dạy: "nói năng hồ đồ!"
Lục Bình cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu ở đâu còn có nửa điểm bình tĩnh, cả người lờ mờ ngây người, bộ dạng trở tay không kịp.
Lục Bình đành phải chuyển hướng Thái tử phi. Chuyện Hoàng hậu làm, Thái tử phikhông biết rõ tình hình, có lẽ có thể nghĩ ra biện pháp gì. "Hồi Thái tử phi nương nương, chuyện nô tỳ nói tất cả đều là thật, hiện tại Thánh Nhân đang phái người đicung Hoàng hậu, bảo là muốn gọi Hoàng hậu nương nương đi Thừa Thiên điện."
Thừa Thiên điện! Đây là địa phương nào? Là nơi chuyên dùng để tra xét hoàng thân quốc thích, phàm là người có vị trí cao ở hậu cung, nếu phạm tội, cũng phải bị áp tải tới chỗ kia chịu thẩm. Thánh Nhân một chút tình cảm cũng không lưu, lại muốn trực tiếp gọi Hoàng hậu vào Thừa Thiên điện!
Thẩm Hạo nuốt một cái, ôm lấy chân của nàng cuộn vào trong lồng ngực. Thành thânđã lâu như vậy, mỗi lần ở cùng nàng, hắn vẫn nhịn không được động tâm.
Lấy lại bình tĩnh, hắn ngoài miệng cười nói: "Mới đi có chút xíu như vậy, xuống núi vẫn là ta cõng nàng xuống, thật mệt mỏi như vậy sao?"
Hòa Sinh vùi mặt chôn ở dưới gối đầu thơm mùi cỏ, nhỏ giọng ồn ào: "Mệt mỏi, đặc biệt mệt mỏi."
Thẩm Hạo gãi lòng bàn chân nàng, nàng khanh khách nở nụ cười, nghiêm túc trên mặt phút chốc toàn bộ tiêu tán mất, nụ cười tươi đẹp mang theo vài phần cáu thẹn, giận cười mà nhìn hắn.
Thẩm Hạo hỏi: "Trồng cây vui không?"
Mặc dù nhảy vào bẫy hắn đào, nhưng làm người vẫn phải thành thật. Nàng gật gật đầu, uốn éo eo, hai tay chống cằm, "Trồng cây thật là vui."
rõ ràng thoạt nhìn một việc đơn giản như vậy, nhưng làm một chút cũng không dễ dàng. Đem cây giống vững vàng chôn dưới đất, tưới nước, đặt tên, bọn họ suy nghĩ hồi lâu, quyết định gọi nó là "Mong con". Nếu như sau này mộng trở thành thật, nó nhất định sẽ trở thành một cây thụ tinh, làm một cây Tống Tử linh lực mười phần.
Chỉ là một cái tên, có thể làm cho nàng mơ mộng rất nhiều.
"Sang năm chúng ta vẫn đi trồng cây, ở bên cạnh cây Mong con sẽ trồng xuống mộtgốc cây non, khi chúng ta đi sẽ mang theo hài tử cùng đi, hắn sẽ là một tuổi hoặc lànhỏ hơn, nếu như có đứa trẻ, chúng ta liền ôm hắn, ta đào lỗ, nàng lấp hố, hài tử tưới nước, sẽ không vui như lúc này đâu."
Hòa Sinh hôn hắn một chút, lặp lại lời hắn nói, trong mắt đầy ý cười "Đúng vậy a, sẽkhông vui như lúc này đâu."
Tiết lạnh mùa Xuân ngắn ngủi, đảo mắt đã là đầu Hạ. Vào đầu tháng Tư, Thẩm Hạo bởi vì chuyện triều đình, mỗi ngày bề bộn nhiều chính vụ, tận khuya mới hồi phủ, cho dù hồi phủ rồi, cũng là dáng vẻ nhíu mày.
Vào tháng Ba, Thánh Nhân đột phát bệnh cũ, tuy là bệnh nhỏ, trong nội cung tình thế càng căng thẳng. Thánh Nhân gần đây sủng ái Tam Điện hạ, ngay tiếp theo lạnh nhạt Thái tử.
Hòa Sinh chú ý tới, thời gian này Thẩm Hạo rõ ràng giảm bớt số lần tiến cung, ngay cả Đức phi nương nương cũng ít gọi nàng vào cung. Đoán chừng là có đại sự gì sắp phát sinh, trong lòng nàng lo sợ bất an, sợ hắn sẽ bị liên lụy.
Vì không cho lòng hắn phiền, nàng luôn chuẩn bị tốt đồ ăn hắn thích, nói chuyện đùa, tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng không hề đề cập tới chuyện của triều đình.
hắn nếu muốn nói, nhất định sẽ chủ động cho nàng biết, nếu không muốn nói, nàng chủ động nhắc tới chỉ khiến hắn càng thêm tâm phiền ý loạn. Nếu như nàng có nhà mẹ đẻ thế gia vọng tộc hậu duệ quý tộc, vậy còn có thể vì hắn phân ưu chút ít, nhưng nàng không có, cho nên có thể giúp được hắn thực tế vô cùng ít, chỉ có thể từ những thứ vô cùng nhỏ nhặt này, cố hết sức để cho hắn thoải mái.
Vào cuối tháng Tư, Mai Nùng Chi gửi bái thiếp đến phủ. Mai Nùng Chi hiếm khi lui tới, hôm nay như vậy, làm cho người có chút kỳ quái.
Quả nhiên, nàng lần này tới là có mục đích.
Hòa Sinh có chút phát sầu, đối với chuyện của nàng, thật không dám mở miệng đáp ứng, "Chuyện này còn phải hỏi qua Vương gia." Dừng một chút, hỏi: "Mai Trung Thưnói như thế nào?"
Mai Nùng Chi cúi đầu nhấp mốt ngụm lớn sơn trà, "Đương nhiên là bảo ta không nên can thiệp vào." Nàng thả tách trà xuống, trong ánh mắt sáng long lanh, "Nhưng đây chính là cơ hội tốt nghìn năm khó gặp, không thể không công bỏ qua."
Hòa Sinh cúi đầu xuống, ngón tay dưới tay không tự chủ xoắn cùng một chỗ.
Mai Nùng Chi muốn mượn chuyện năm trước Hoàng hậu mưu đồ hạ dược Vương gia, chỉ ra chứng cứ Hoàng hậu, một lần hành động lật đổ Hoàng hậu.
Nàng mặc dù không hiểu chính trị, nhưng cũng hiểu rõ làm như vậy mạo hiểm quá lớn. Nhìn dáng vẻ Vương gia mỗi ngày mặt mày ủ rũ, đoán chừng là mỗi bước đi đều gian nan, xoắn xuýt đủ kiểu, Mai cô nương một bước này, là tốt là xấu, còn chưa biết được.
Mai Nùng Chi vẫn đợi đến buổi tối, đợi đến lúc Thẩm Hạo hồi phủ, Hòa Sinh mang Mai Nùng Chi đi thư phòng.
Nghe chuyện vừa nói, chữ Xuyên (川) giữa lông mày Thẩm Hạo càng sâu hơn, "Bản thân ta đã quên, còn có chuyện này."
Mai Nùng Chi có chút hưng phấn, "Hạo ca ca, chuyện này ngay cả Tam Điện hạ bên kia cũng không biết, nếu chúng ta có thể đi đầu ra tay, nhất định có thể chiếm trước tiên cơ. Hôm nay Hoàng thượng đã chán ghét Thái tử, hắn cần một người đến mở ra cục diện này."
Hòa Sinh vốn tưởng rằng Thẩm Hạo sẽ một hơi từ chối, hắn trầm tư hồi lâu, chậm rãi mở miệng: "Thánh Nhân quả thật có ý tứ này. Nhưng thánh tâm khó dò, hậu quả làm chuyện này, chỉ có hai điều. một, sau khi chuyện thành công Thánh Nhân kiêng kị, vĩnh viễn không thể trở mình. Hai, sau khi chuyện thành công Thánh Tâm cực kỳ vui mừng, càng coi trọng."
Mai Nùng Chi gật gật đầu, "Phụ thân cũng là ý tứ này."
Thẩm Hạo xoay người, đến trên giá sách lục lọi ra ghi chép của bài văn vài ngày trước Thánh Nhân phê bình hắn. Cơ hồ khắp nơi đều lộ ra ngôn ngữ cổ vũ, chính là bảo hắnyên tâm ra tay với Thái tử sao?
Hòa Sinh hỏi: "Thánh Nhân tuy là Hoàng thượng, nhưng cũng là cha ruột Thái tử, người làm cha mẹ, thật sẽ vứt bỏ con cháu không để ý sao?"
Thẩm Hạo quay đầu lại vẫy tay nàng, sờ sờ đầu của nàng, giọng nói ôn nhu, nhưng trong mắt lộ ra một tia hàn ý: "Ông ấy là Thánh Nhân, chỉ biết suy tính được mất lợi hại, đối với nhi tử không nghe lời, lưu người sống đã là nhân từ. Thái tử cũng khôngchỉ là Thái tử, phía sau hắn có hai gia tộc chèo chống, nếu tạo phản, cũng sẽ bất chấp phụ tử thân tình."
Hòa Sinh giật mình, hỏi: "Thái tử sẽ tạo phản?"
Thẩm Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt, ánh trăng lạnh lẽo. Hồi lâu hắn lắc đầu, "không biết."
hắn quay đầu lại hỏi Mai Nùng Chi, "Nếu như muội kiện lên trên, sau này con đường phía trước có thể không suôn sẻ, mà muội bây giờ chưa gả, chuyện của Hoàng hậumột khi làm rõ, chỉ sợ muội sẽ không có nơi nào để đi. Nùng Chi, muội không sợ sao?"
Ánh mắt Mai Nùng Chi kiên định, nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt Thẩm Hạo, trong ánh mắt là sùng bái trước sau như một. Phần tình cảm trân quý nhiều năm này của nàng, rốt cuộc sẽ có một ngày có thể phát huy công dụng.
Nàng nguyện ý vì hắn làm ra bất kỳ hi sinh nào, mà hắn không cần giao ra bất cứ trách nhiệm nào.
"Ta đã chọn xong rồi đường lui của chính mình rồi" Đó chính là lựa chọn chính xác nhất, ngoại trừ yêu hắn.
Đầu tháng Năm, Mai Nùng Chi tiến cung diện Thánh, trình lên chứng cứ trong tay, theo như lệ, khi tố cáo hoàng thân quốc thích, người tố cáo cần ở trong nhà giam Đại Lý Tự ba ngày, ba ngày sau đó, điều tra rõ chứng cứ, mới phóng thích.
Hòa Sinh có chút lo lắng, nàng chỉ biết là Mai Nùng Chi muốn đi kiện lên trên, nhưng lại không biết nàng sẽ vì chuyện của bọn họ mà phải vào nhà giam. Dưới tình thế cấp bách, nàng luống cuống tay chân mà cầu Thẩm Hạo: "Nàng là trung thư thiên kim, sao có thể được loại khổ này, không thể không đi nhà giam sao? Chàng là Bình Lăng Vương, vận dụng chút ít quan hệ, dù sao vẫn có thể giúp đỡ."
Thẩm Hạo liếc nàng, trông thấy đáy mắt nàng tràn đầy áy náy và bất an, có chútkhông đành lòng nói cho nàng biết. Nùng Chi làm chuyện này, chẳng những Mai giakhông thể nhúng tay, hắn cũng không được đếm xỉa đến. Nghe có chút lạnh khốc vô tình, nhưng cục diện trước mắt mà nói, bọn họ không thể không làm như vậy.
"Nếu ta ra tay, chuyện này liền sẽ biến thành đảng phái chi tranh."
Hòa Sinh khó hiểu, "Nhưng chúng ta đã đặt mình vào trong trong đó, không phải sao?"
Thẩm Hạo lắc đầu, dắt tay của nàng, "Cho dù chúng ta là nhân vật chủ yếu trong chuyện này, nhưng chỉ cần không làm rõ, liền có thể là Nùng Chi tức giận bất bìnhkhông cam tâm sau khi trở thành người bị lợi dụng."
Hòa Sinh nằm trong lòng của hắn, "Ta có chút sợ hãi."
Thẩm Hạo ôm vai nàng, cho nàng một cái ôm vững vàng tin cậy."Bé ngốc, đừng suy nghĩ nhiều, hết thảy rồi sẽ tốt thôi."
Hòa Sinh quay lại ôm lấy hắn, "Chỉ hy vọng như thế."
Thánh Nhân đem chuyện Mai Nùng Chi kiện lên trên giấu giếm thật kỹ, Hoàng hậu nghe được tin tức, đã là hai ngày sau đó.
Bà ta đang uống trà, là trà Nam Sơn Thái tử hiến vào, năm năm mới nẩy mầm, vào tiết xuân phân (vào khoảng 20 và 21 tháng ba) mới có thể hái lá sao trà.
"Thứ đồ vật hiếm như vậy, may nhờ hắn có lòng." Hoàng hậu hài lòng đặt chén trà xuống, nhìn Thái tử phi một cái, thấy nàng ngồi đoan trang, sắc mặt tái nhợt, dường như vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần từ khi Tuyên Nhi chết đi.
Hoàng hậu vốn định giáo huấn nàng hai câu, thậm chí tìm lý do phạt nàng, cũng cần phải vậy. Vô luận như thế nào, nàng không có chiếu cố tốt Tuyên Nhi, nàng khiến hoàng gia mất đi một vị Hoàng trưởng tôn ưu tú, nàng có tội, tội đáng chết.
Hoàng hậu cười cắn cắn khóe miệng, thản nhiên nâng thổi trà đưa Thái tử phi bên kia.
hiện nay, vẫn không thể động vào nàng. Thái tử cần thế lực gia tộc sau lưng Thái tử phi, thế cuộc đang khẩn trương như thế, không thể rút dây động rừng, huống chi là nội đấu ngu xuẩn.
Hoàng hậu âm thầm ghi tạc lỗi của Thái tử phi vào trong lòng bà ta. Đợi ngày sau Thái tử đăng cơ, Thái tử phi nhất định là không thể làm nhất quốc chi mẫu. Bà sẽ chọn giai nhân khác cho Thái tử, đảm đương nổi vai trò trung thần quốc mẫu uy nghi.
Thái tử phi cũng không đưa tay đón, mà là tiến lên tạ lễ, hai tay cao giơ cao khỏi trán, khi lướt nhẹ qua đến trước ngực, Lục Bình vội vàng hấp tấp xông vào nội điện.
Hoàng hậu cùng Thái tử phi đồng thời nhìn Lục Bình, so sánh với Hoàng hậu bị người cắt ngang là không vui, vẻ mặt trên mặt Thái tử phi là mạo phạm tràn ngập ghét bỏ, tiểu cung nữ không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy, nghĩ đến lễ giáo trong cung Hoàng hậu cũng không khá hơn chút nào.
Thái tử phi, đợi sau này nàng trở thành Hoàng hậu nữ chủ nhân hậu cung, nhất định phải hảo hảo sửa trị một phen, trùng hưng lễ nghi vương triều điển nhã.
Biểu tình đột ngột như vậy vẻn vẹn chỉ tồn tại trong nháy mắt, một giây sau, hai vị nữ chủ nhân cao quý lập tức khôi phục vẻ mặt thường ngày, nên đưa trà thì đưa trà, nên tiếp trà thì tiếp trà.
Khoảnh khắc chén trà sánh trên ngón tay Thái tử phi, Lục Bình vừa vặn kết thúc đại lễ chuẩn bị mở miệng. Đáng thương nàng vội vàng hấp tấp mà đến, cứng rắn bị cưỡng chế dùng ngữ khí không nóng không lạnh bẩm chuyện, giọng nói run rẩy, lời nói cũngkhông biết nên nói như thế nào.
"Trưởng nữ nhà Mai Trung Thư kiện lên trên Thánh Nhân, nói chuyện Hoàng hậu nương nương ngài muốn xúi giục, ý đồ dùng thuốc mê bức bách Hoàng tử đi vào khuôn khổ làm loạn Hoàng thất..."
Thái tử phi giật mình, chén trà ngã đổ, nước trà nóng hổi tung tóe ướt thảm Tây Vực trong phòng. Nàng mở miệng đoạt lời trước Hoàng hậu, răn dạy: "nói năng hồ đồ!"
Lục Bình cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu ở đâu còn có nửa điểm bình tĩnh, cả người lờ mờ ngây người, bộ dạng trở tay không kịp.
Lục Bình đành phải chuyển hướng Thái tử phi. Chuyện Hoàng hậu làm, Thái tử phikhông biết rõ tình hình, có lẽ có thể nghĩ ra biện pháp gì. "Hồi Thái tử phi nương nương, chuyện nô tỳ nói tất cả đều là thật, hiện tại Thánh Nhân đang phái người đicung Hoàng hậu, bảo là muốn gọi Hoàng hậu nương nương đi Thừa Thiên điện."
Thừa Thiên điện! Đây là địa phương nào? Là nơi chuyên dùng để tra xét hoàng thân quốc thích, phàm là người có vị trí cao ở hậu cung, nếu phạm tội, cũng phải bị áp tải tới chỗ kia chịu thẩm. Thánh Nhân một chút tình cảm cũng không lưu, lại muốn trực tiếp gọi Hoàng hậu vào Thừa Thiên điện!
Tác giả :
A Bạch Bất Bạch