Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch
Chương 33
Bước vào phòng, Thẩm Hạo quan sát Thẩm Khoát, ánh mắt nhẹ tự nhiên mà quét mắt một vòng, hỏi: “Ngươi hôm nay ăn mặc thành như vậy, là muốn đến phòng ta cướp người sao?"
Thẩm Khoát hôm nay ăn mặc khác với ngày thường, cả bộ cẩm phục trên người không có một chút thiếu sót. Nhếch miệng cười cười, chỉ hướng Hòa Sinh, “Hôm nay lần đầu tiên ta nhìn thấy chị dâu, nhất định phải long trọng, vạn nhất ta ăn mặc cà lơ phất phơ như ngày thường, đụng phải chị dâu, nhị ca nhất định là muốn đánh ta."
Thẩm Hạo hừ một câu, “Coi như ngươi thức thời."
Mạc Tranh Hỏa chu môi ở bên cạnh chọc vào một câu, “Hắn nếu dám đến cướp người, ta sẽ..." sẽ lột da hắn!
Hòa Sinh che miệng cười, vừa rồi ở ngoài phòng, mặt trời gay gắt, chiếu vào mắt cay xè, không mở ra được, thật không có thấy rõ dáng vẻ Thẩm Khoát.
Hiện tại vụng trộm nhìn một cái, thấy hắn mặc một thân mãng bào dệt kim cổ tròn, đeo đai lưng bạch ngọc, giữa lông mày tràn đầy khí khái hào hùng, lúc nói chuyện vẻ mặt hưng phấn.
Hòa Sinh nghiêng đầu, vừa so sánh với Thẩm Hạo nhíu lông mày lạnh lùng bên cạnh, trong lòng đã có cao thấp.
Long sinh cửu tử (Rồng có chín đứa con), tất cả đều khác nhau. Thẩm Khoát dáng vẻ trong sáng, ấn đường rộng rãi, mặc dù áo bào màu vàng chói mắt, nhưng lại không quá uy nghiêm, quý khí là có, nhưng ổn trọng hơi kém vài phần.
Nàng ngồi kề bên Thẩm Hạo, mí mắt nhếch lên, trong mắt chính là hắn. Hôm nay hắn mặc thường phục, đơn giản một kiện áo bào trúc xanh, không có trang sức đeo eo, ngồi ngay ngắn thẳng tắp, hai tay mở ra, cẩn thận nghe Thẩm Khoát nói chuyện trong kinh.
Người nọ là như vậy, chỉ là ngồi ở đó cái gì cũng không làm, lại có thể khiến người xem không dời được mắt. Nhìn liếc khá tốt, lại nhìn lại lần thứ hai, lại cảm thấy trên người này nhiều hơn ba phần khí lạnh, nếu là dựa theo ánh mắt, đôi mắt nhìn giống như sương như băng, nhìn thấy mà rùng mình.
Không giận mà uy, đại khái chính là như vậy.
Hòa Sinh thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm, cũng đúng thôi, hắn sinh ra có khuôn mặt đẹp, nếu không có bộ dạng cao cao tại thượng tư thái băng lãnh này, sợ là áp chế không được người.
Nàng nhìn qua nhìn lại như vậy, tự nhiên bị hắn nhìn ở trong mắt. Tưởng rằng nàng thấy nam tử xa lạ, mới để mắt hiếu kỳ tìm hiểu, nghĩ lại, nàng cũng nhìn hắn, gặp qua những người khác, nhưng cuối cùng vẫn là phát hiện hắn đẹp mắt, bằng không thì sao có thể có ánh mắt si ngốc như vậy.
Chính giữa hai người bọn họ cách một trà án, Thẩm Hạo nâng cánh tay lên, sờ bên cạnh, cách thật xa cầm tay của nàng.
Thẩm Khoát đúng là cao hứng, hắn là người nói nhảm, thích nhất người khác nhìn nghe hắn nói chuyện, vừa nhìn Thẩm Hạo thay đổi tinh thần, hắc, còn nắm bàn tay bé nhỏ nữa!
Thẩm Khoát dừng lại, nói với Mạc Tranh Hỏa bên cạnh, “Nàng xem, nhị ca đang ân ái ở ngay trước mặt hai ta, chúng ta không thể yếu thế."
Trên mặt Hòa Sinh ửng hồng, rút tay trở về, hắn không chịu thả, khóe mắt cong lên, cười nhìn nàng, “Đệ đệ này của ta, không có nhãn lực, trước kia nhìn thấy bên cạnh ta không có người, thường xuyên mang theo Khẩu Tử nhà hắn, tình cảm mật ý nồng nàn, thật vất vả mới có được cơ hội, ta phải ăn miếng trả miếng."
Mạc Tranh Hỏa thuận thế nắm tay Thẩm Khoát, cười đến mức ngã lên ngã xuống, “Ngươi muốn so với Nhị ca, yêu thương trong mắt sợ là không sánh bằng, nếu không thế này đi, ta hi sinh, cho ngươi ôm, cố gắng còn có thể hòa nhau một ván?"
Lời nói của nàng lớn mật, trên mặt Hòa Sinh đỏ hồng càng thêm rõ ràng, đầu cúi thấp xuống. Thẩm Hạo nhìn nhìn, thấy hai má nàng như đào hồng, trong trắng lộ hồng, xinh đẹp cực kỳ.
Nhưng hắn lại thích nàng thẹn thùng như vậy, tâm tình ngượng ngùng do hắn mà ra, thẹn thùng mà không thể nói ra khỏi miệng buồn bực ở trong ngực, dường như lúc trêu chọc nàng, hắn vừa vặn có thể ở trong lòng nàng.
Đám lão đại gia ngồi xuống nói chuyện phiếm, chuyện tới tới lui lui có thể nói cũng liền chỉ có mấy thứ, Mạc Tranh Hỏa ngại nhàm chán, kéo tay Hòa Sinh muốn đi dạo trong vườn.
Hòa Sinh giương mắt hỏi ý Thẩm Hạo, Thẩm Hạo nhìn mặt trời lớn bên ngoài, sợ nàng phơi nắng, biết nàng ở trong phòng buồn bực, dặn dò người cầm dù da dê che nắng, dặn dò Mạc Tranh Hỏa: “Đi chỗ nào râm mát thôi, nàng sợ nóng, chịu không được giày vò."
Mạc Tranh Hỏa cười đáp ứng, nghìn năm khó gặp, thì ra nhị ca cũng cẩn thận như vậy. Xem ra băng sơn động tình, so với nắng tháng tám càng thêm nóng bỏng kêu gào.
Đi dạo trong vườn Hòa Sinh nhớ lại đường đi, trước mắt vừa vặn áp dụng, hỏi nàng: “Ngươi muốn đi đâu đi dạo, đi vườn hoa nhỏ xem hoa, đi Ba Trữ Trì xem cá, đi Mục Hương Các thưởng trà... Đúng rồi, nếu là buổi tối, ngươi có thể thấy đom đóm ở Lâm Tiêu Các..."
Một hơi thuộc như lòng bàn tay, trong lòng cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra, mỗi nơi hẻo lánh đều có thể gọi tên, nàng cảm giác mình chính thức là một phần tử trong phủ rồi.
Mạc Tranh Hỏa nói, “Ta không xem gì hết, chỉ nhìn ngươi thôi." Nghiêng đầu nhìn Hòa Sinh, ánh mặt trời vừa vặn xuyên qua lá cây chiếu xuống, lóe lên quang ảnh chiếu vào mặt nàng, chỗ quang ảnh giao nhau, mặt trái xoan của nàng càng thêm trắng nõn sạch sẽ, ngoài môi đỏ chu sa, bên trong răng trắng tinh, nhiều một phần thì quá nhiều, thiếu một phân thì quá ít.
Người đẹp như hoa thế này, nếu nàng là nhị ca, nhìn cũng thích.
Từ lúc nhị ca mang cô nương này hồi phủ, toàn bộ người khắp Vọng Kinh đều ngấp nghé, ngay cả người kể chuyện bên đường, mấy ngày nay biên câu chuyện đều là “Vương mặt lạnh gặp tỷ nhỏ nhắn xinh xắn", sợ hãi thán phục cảm thán, bởi vì nhị ca che giấu cực kỳ, một chút tiếng gió cũng không lọt ra, khi người biên soạn chuyện xưa nói tới trên người vị tỷ nhỏ nhắn xinh xắn này, nhất thời lại không có chuyện gì để nói.
Mọi người thích thăm dò bát quái, hôm nay trước khi Thẩm Khoát mang nàng đến đây, mấy vị phu nhân cô nương ngày thường giao hảo sớm đã ngóng trông sau khi nàng hồi phủ, thăm dò một chút tin tức.
Vốn là, nàng tính tình rộng rãi, muốn nói cái gì cũng không giấu ở trong lòng, ý định nhìn người xong, trở về cùng các nàng ghé vào thảo luận, nhưng hôm nay nhìn Thẩm Hạo làm ra vẻ, cùng với tính tình dáng vẻ của Hòa Sinh, sợ là không thể nói.
Quý nhân trong kinh có ai là ngồi không, nhìn có kẽ hở, phải xé mở ra xem. Nếu như nàng thảo luận với người khác, lời hay cũng bị bẻ cong thành nói bậy, nhị ca khẳng định tìm nàng tính sổ.
Hòa Sinh hậu tri hậu giác, hỏi: “Xem ta làm chi? Ngươi so với ta đẹp hơn mà."
Được mỹ nhân khen ngợi là chuyện vui vẻ, Mạc Tranh Hỏa kéo tay của nàng, cười: “Ta đó hả, lớn lên đẹp mắt, ta liền thích, lớn lên xấu, ta chẳng muốn nhìn. Lúc trước ta vừa ý Lục hoàng tử, cũng bởi vì vẻ mặt tuyệt diễm, hôm nay cùng ngươi kết giao cũng giống như vậy."
Nàng dùng từ thú vị, biểu lộ phong phú, nói chuyện thôi cũng có thể chọc cười người ta. Hòa Sinh che miệng cười: “Tại sao là ngươi vừa ý Lục hoàng tử, mà không phải là Lục hoàng tử vừa ý ngươi?"
Hai hàng lông mày của Mạc Tranh Hỏa hơi cong, mí mắt đắc ý nhướng lên. Toàn bộ thế gia hoàng tộc Vọng Kinh đều biết chuyện cũ của bọn họ, thành thật mà nói, đây cũng là chuyện như ý suốt đời nàng, quả thực trăm nói không ngại.
"Năm ấy ta mới vừa cùng cha từ Mạc Bắc đóng giữ trở về, trên yến tiệc hoàng cung, cùng hắn phát sinh cải vã, đánh một trận, sau đó liền mắt đối mắt. Lúc ấy hắn còn không nhìn trúng ta, phì, về sau cha ta lập công lớn, Thánh Nhân muốn ban thưởng, ta liền cầu cha ta, bảo ông đi theo Thánh Nhân muốn Lục hoàng tử."
... hóa ra là cường thủ hào đoạt... Hòa Sinh nghe đến mê mẩn, hỏi nàng, “ Sau đó thì sao?"
Mạc Tranh Hỏa nhảy lên cây hái đóa hoa, tiến tới khuôn mặt Hòa Sinh so sánh, nè, người còn đẹp hơn hoa. “Về sau hắn yêu thảm ta luôn."
Một cô nương thoải mái tốt bụng. Hòa Sinh gật gật đầu, “Ngươi và Lục hoàng tử rất có tướng phu thê."
Mạc Tranh Hỏa thích nghe lời này, “Ai, nội tình của ta toàn bộ tiết lộ cho ngươi rồi, nếu không thì ngươi tiết lộ hai câu đi." Nàng ghé sát bên tai, nhe răng nhếch miệng, giống như có chuyện muốn hỏi, “Ngươi và nhị ca, chuyện như thế nào?"
Hòa Sinh nghẹn lời, nghiêm túc suy nghĩ một chút, không biết nên nói như thế nào, hai con mắt chăm chú nhìn qua, “Nếu không, ngươi hỏi hắn một chút?"
Có nội tình. Mạc Tranh Hỏa cười hắc hắc, “Ta nào dám hỏi hắn, hắn là người quạnh quẽ lãnh đạm đệ nhất, chỉ cần mắt dao găm của hắn quét qua, ta liền bị chém thương tích đầy mình rồi."
Hòa Sinh trừng mắt nhìn, “Như vậy đi, sau khi ta hỏi qua hắn, sẽ nói cho ngươi biết."
Mạc Tranh Hỏa vỗ tay cười, vây quanh đi loanh quanh nàng, bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn. Hai nàng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, nàng xấu hổ mở miệng cũng là chuyện phải làm. Ngày khác quen thân với nàng rồi, lại dò xét cũng không muộn.
"Vậy thì một lời đã định, lần sau gặp mặt, không cho phép lừa gạt nữa, nhất định phải nói cho ta biết." Nàng dừng một chút, hỏi, “Nhị ca đồng ý cho ngươi xuất phủ sao?"
Hòa Sinh do dự, nhớ tới trước kia Thẩm Hạo cùng nàng đề cập qua, nếu như thích, có thể đi theo vị Lục hoàng phi này đi chơi đùa nghịch. Nhẹ gật đầu, “Đồng ý."
"Tuân Dương thế tử phi mời ta ngày mai đi chơi xúc cúc, nếu không chúng ta cùng đi? Ngày mai giờ mùi ta tới đón ngươi."
Hòa Sinh có chút sợ, hỏi: “Rất nhiều người sao?" Xúc cúc nàng biết, chỉ là đá không tốt lắm, miễn cưỡng cũng biết sơ sơ.
Mạc Tranh Hỏa đi lên bậc thềm phía trước, “Đều là nữ nhân, dù sao cũng có ta, ta đá xúc cúc giỏi lắm, đi theo phía sau ta, đảm bảo không sai."
Trong phủ chờ đợi nhiều ngày như vậy, trong lòng nàng ngứa ngáy khó chịu, Vọng Kinh là nơi nàng từng sống, thế giới bên ngoài rộng lớn, giống như đang với vẫy tay với nàng. Cự tuyệt thì không cam lòng, đi lại sợ làm trò cười cho thiên hạ, khẽ cắn môi hỏi Mạc Tranh Hỏa: “Người bên ngoài nếu hỏi, đừng nói ta là người Bình Lăng Vương Phủ, được không?"
Người khác không biết nàng là ai, dù cho xấu mặt làm trò cười, cũng không dính lên người hắn.
Mạc Tranh Hỏa sững sờ, cho rằng nàng sợ người lạ, suy nghĩ một chút, đáp ứng.
•
Buổi tối khi Thẩm Hạo trở về, liếc mắt nhìn thấy Hòa Sinh chờ ở dưới cổng vòm chạm trổ, thấy hắn xuất hiện, lòng tràn đầy vui mừng chạy tới.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mím, mắt cong cong, mê người. Thẩm Hạo kéo nàng tay, thấy trán nàng đổ mồ hôi, nâng tay áo lên lau trán nàng, hỏi: “Hôm nay tâm tình rất tốt sao, khách về hết rồi, nàng lại vui mừng thành như vậy."
Hòa Sinh lòng tràn đầy kỳ vọng nhìn hắn, hỏi: “Lục hoàng phi mời ta ngày mai đi xúc cúc, ta muốn đi, có thể chứ?"
Thì ra là chuyện này. Thẩm Hạo sửa sang lại ống tay áo, vết mồ hôi của nàng dính lên sợi tơ viền vàng, đổi lại trước kia sẽ chán ghét chết mất, nhưng bây giờ nửa điểm ghét bỏ cũng không có. Quả nhiên mọi người sẽ thay đổi.
Hòa Sinh thấy hắn không đáp lời, trong lòng căng thẳng, cầm chặt tay của hắn, hỏi: “Không được sao?"
Trong mắt Thẩm Hạo mỉm cười, “Đương nhiên có thể, nhưng không nên ham chơi, ngày mai trở về sớm chút."
Hòa Sinh vui rạo rực túm tay áo khẽ động của hắn, “Ngày mai trở về, ta tự mình xuống bếp nấu cá nướng cho huynh ăn."
Đây là đang nịnh nọt hắn. Thẩm Hạo ôm eo nàng, khẽ mở miệng, “Ăn cá là chuyện ngày mai, hiện tại để cho ta ôm là được."
Hòa Sinh giật mình, liếc nhìn bốn phía, vừa rồi còn đứng hai hàng thị vệ, hiện tại một bóng người cũng không có.
Nàng bĩu môi, đi lên phía trước một bước, xoay người đối mặt hắn, giang hai cánh tay, ngửa đầu nhìn hắn: “Huynh ôm đi."
Chân mày Thẩm Hạo giãn ra, duỗi tay ra, ôm lấy nàng.
... Để người ta nhìn thấy sẽ xấu hổ lắm... Hòa Sinh vùi ở trong lòng ngực của hắn, giọng nói nhẹ như khói nhạt, “Hôm nay Lục hoàng phi hỏi ta, nói hai ta thành đôi như thế nào, ta không biết nên trả lời nàng sao nữa."
Thẩm Hạo ôm nàng đi lên phía trước, “Thành đôi? Ta còn muốn hỏi nàng, chúng ta thành đôi lúc nào?"
Hòa Sinh vùi mặt, che khuất khuôn mặt đỏ ửng.
Hay lắm, vậy mà không dám nhìn hắn. Tay Thẩm Hạo hạ xuống, rồi lại thảy nàng dâng lên. Hòa Sinh kinh sợ kêu một tiếng, sợ bị ném xuống đất, vội vàng ôm chặt lấy cổ hắn.
Nhướng mí mắt, đập vào mắt là khuôn mặt đầy chứa ý cười của hắn, giảo hoạt, đắc ý. Hòa Sinh chu môi, người xấu!
Hành lang khoanh tay bên cạnh, trên tường phù đầy dây thường xuân*, buông thỏng xuống, nước ao xanh biếc, vài phiến lục bình trôi lững lờ.
Thẩm Hạo đi xuống thềm đá, qua cửa thuỳ hoa, mở miệng: “Lần sau người khác hỏi nàng, nàng liền hỏi lại như thế"
Hắn ra hiệu Hòa Sinh sáp đến một chút, nàng rướn cổ ngẩng mặt lên phía trước, hắn đột nhiên áp đầu xuống, bờ môi nóng bỏng, môi của hắn chạm vào môi nàng, duỗi ra đầu lưỡi ẩm ướt từng chút một liếm vào bên trong, cọ lên mặt nàng nhổ ra tám chữ: “Nhân duyên trời định, đến chết mới thôi."
Thẩm Khoát hôm nay ăn mặc khác với ngày thường, cả bộ cẩm phục trên người không có một chút thiếu sót. Nhếch miệng cười cười, chỉ hướng Hòa Sinh, “Hôm nay lần đầu tiên ta nhìn thấy chị dâu, nhất định phải long trọng, vạn nhất ta ăn mặc cà lơ phất phơ như ngày thường, đụng phải chị dâu, nhị ca nhất định là muốn đánh ta."
Thẩm Hạo hừ một câu, “Coi như ngươi thức thời."
Mạc Tranh Hỏa chu môi ở bên cạnh chọc vào một câu, “Hắn nếu dám đến cướp người, ta sẽ..." sẽ lột da hắn!
Hòa Sinh che miệng cười, vừa rồi ở ngoài phòng, mặt trời gay gắt, chiếu vào mắt cay xè, không mở ra được, thật không có thấy rõ dáng vẻ Thẩm Khoát.
Hiện tại vụng trộm nhìn một cái, thấy hắn mặc một thân mãng bào dệt kim cổ tròn, đeo đai lưng bạch ngọc, giữa lông mày tràn đầy khí khái hào hùng, lúc nói chuyện vẻ mặt hưng phấn.
Hòa Sinh nghiêng đầu, vừa so sánh với Thẩm Hạo nhíu lông mày lạnh lùng bên cạnh, trong lòng đã có cao thấp.
Long sinh cửu tử (Rồng có chín đứa con), tất cả đều khác nhau. Thẩm Khoát dáng vẻ trong sáng, ấn đường rộng rãi, mặc dù áo bào màu vàng chói mắt, nhưng lại không quá uy nghiêm, quý khí là có, nhưng ổn trọng hơi kém vài phần.
Nàng ngồi kề bên Thẩm Hạo, mí mắt nhếch lên, trong mắt chính là hắn. Hôm nay hắn mặc thường phục, đơn giản một kiện áo bào trúc xanh, không có trang sức đeo eo, ngồi ngay ngắn thẳng tắp, hai tay mở ra, cẩn thận nghe Thẩm Khoát nói chuyện trong kinh.
Người nọ là như vậy, chỉ là ngồi ở đó cái gì cũng không làm, lại có thể khiến người xem không dời được mắt. Nhìn liếc khá tốt, lại nhìn lại lần thứ hai, lại cảm thấy trên người này nhiều hơn ba phần khí lạnh, nếu là dựa theo ánh mắt, đôi mắt nhìn giống như sương như băng, nhìn thấy mà rùng mình.
Không giận mà uy, đại khái chính là như vậy.
Hòa Sinh thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm, cũng đúng thôi, hắn sinh ra có khuôn mặt đẹp, nếu không có bộ dạng cao cao tại thượng tư thái băng lãnh này, sợ là áp chế không được người.
Nàng nhìn qua nhìn lại như vậy, tự nhiên bị hắn nhìn ở trong mắt. Tưởng rằng nàng thấy nam tử xa lạ, mới để mắt hiếu kỳ tìm hiểu, nghĩ lại, nàng cũng nhìn hắn, gặp qua những người khác, nhưng cuối cùng vẫn là phát hiện hắn đẹp mắt, bằng không thì sao có thể có ánh mắt si ngốc như vậy.
Chính giữa hai người bọn họ cách một trà án, Thẩm Hạo nâng cánh tay lên, sờ bên cạnh, cách thật xa cầm tay của nàng.
Thẩm Khoát đúng là cao hứng, hắn là người nói nhảm, thích nhất người khác nhìn nghe hắn nói chuyện, vừa nhìn Thẩm Hạo thay đổi tinh thần, hắc, còn nắm bàn tay bé nhỏ nữa!
Thẩm Khoát dừng lại, nói với Mạc Tranh Hỏa bên cạnh, “Nàng xem, nhị ca đang ân ái ở ngay trước mặt hai ta, chúng ta không thể yếu thế."
Trên mặt Hòa Sinh ửng hồng, rút tay trở về, hắn không chịu thả, khóe mắt cong lên, cười nhìn nàng, “Đệ đệ này của ta, không có nhãn lực, trước kia nhìn thấy bên cạnh ta không có người, thường xuyên mang theo Khẩu Tử nhà hắn, tình cảm mật ý nồng nàn, thật vất vả mới có được cơ hội, ta phải ăn miếng trả miếng."
Mạc Tranh Hỏa thuận thế nắm tay Thẩm Khoát, cười đến mức ngã lên ngã xuống, “Ngươi muốn so với Nhị ca, yêu thương trong mắt sợ là không sánh bằng, nếu không thế này đi, ta hi sinh, cho ngươi ôm, cố gắng còn có thể hòa nhau một ván?"
Lời nói của nàng lớn mật, trên mặt Hòa Sinh đỏ hồng càng thêm rõ ràng, đầu cúi thấp xuống. Thẩm Hạo nhìn nhìn, thấy hai má nàng như đào hồng, trong trắng lộ hồng, xinh đẹp cực kỳ.
Nhưng hắn lại thích nàng thẹn thùng như vậy, tâm tình ngượng ngùng do hắn mà ra, thẹn thùng mà không thể nói ra khỏi miệng buồn bực ở trong ngực, dường như lúc trêu chọc nàng, hắn vừa vặn có thể ở trong lòng nàng.
Đám lão đại gia ngồi xuống nói chuyện phiếm, chuyện tới tới lui lui có thể nói cũng liền chỉ có mấy thứ, Mạc Tranh Hỏa ngại nhàm chán, kéo tay Hòa Sinh muốn đi dạo trong vườn.
Hòa Sinh giương mắt hỏi ý Thẩm Hạo, Thẩm Hạo nhìn mặt trời lớn bên ngoài, sợ nàng phơi nắng, biết nàng ở trong phòng buồn bực, dặn dò người cầm dù da dê che nắng, dặn dò Mạc Tranh Hỏa: “Đi chỗ nào râm mát thôi, nàng sợ nóng, chịu không được giày vò."
Mạc Tranh Hỏa cười đáp ứng, nghìn năm khó gặp, thì ra nhị ca cũng cẩn thận như vậy. Xem ra băng sơn động tình, so với nắng tháng tám càng thêm nóng bỏng kêu gào.
Đi dạo trong vườn Hòa Sinh nhớ lại đường đi, trước mắt vừa vặn áp dụng, hỏi nàng: “Ngươi muốn đi đâu đi dạo, đi vườn hoa nhỏ xem hoa, đi Ba Trữ Trì xem cá, đi Mục Hương Các thưởng trà... Đúng rồi, nếu là buổi tối, ngươi có thể thấy đom đóm ở Lâm Tiêu Các..."
Một hơi thuộc như lòng bàn tay, trong lòng cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra, mỗi nơi hẻo lánh đều có thể gọi tên, nàng cảm giác mình chính thức là một phần tử trong phủ rồi.
Mạc Tranh Hỏa nói, “Ta không xem gì hết, chỉ nhìn ngươi thôi." Nghiêng đầu nhìn Hòa Sinh, ánh mặt trời vừa vặn xuyên qua lá cây chiếu xuống, lóe lên quang ảnh chiếu vào mặt nàng, chỗ quang ảnh giao nhau, mặt trái xoan của nàng càng thêm trắng nõn sạch sẽ, ngoài môi đỏ chu sa, bên trong răng trắng tinh, nhiều một phần thì quá nhiều, thiếu một phân thì quá ít.
Người đẹp như hoa thế này, nếu nàng là nhị ca, nhìn cũng thích.
Từ lúc nhị ca mang cô nương này hồi phủ, toàn bộ người khắp Vọng Kinh đều ngấp nghé, ngay cả người kể chuyện bên đường, mấy ngày nay biên câu chuyện đều là “Vương mặt lạnh gặp tỷ nhỏ nhắn xinh xắn", sợ hãi thán phục cảm thán, bởi vì nhị ca che giấu cực kỳ, một chút tiếng gió cũng không lọt ra, khi người biên soạn chuyện xưa nói tới trên người vị tỷ nhỏ nhắn xinh xắn này, nhất thời lại không có chuyện gì để nói.
Mọi người thích thăm dò bát quái, hôm nay trước khi Thẩm Khoát mang nàng đến đây, mấy vị phu nhân cô nương ngày thường giao hảo sớm đã ngóng trông sau khi nàng hồi phủ, thăm dò một chút tin tức.
Vốn là, nàng tính tình rộng rãi, muốn nói cái gì cũng không giấu ở trong lòng, ý định nhìn người xong, trở về cùng các nàng ghé vào thảo luận, nhưng hôm nay nhìn Thẩm Hạo làm ra vẻ, cùng với tính tình dáng vẻ của Hòa Sinh, sợ là không thể nói.
Quý nhân trong kinh có ai là ngồi không, nhìn có kẽ hở, phải xé mở ra xem. Nếu như nàng thảo luận với người khác, lời hay cũng bị bẻ cong thành nói bậy, nhị ca khẳng định tìm nàng tính sổ.
Hòa Sinh hậu tri hậu giác, hỏi: “Xem ta làm chi? Ngươi so với ta đẹp hơn mà."
Được mỹ nhân khen ngợi là chuyện vui vẻ, Mạc Tranh Hỏa kéo tay của nàng, cười: “Ta đó hả, lớn lên đẹp mắt, ta liền thích, lớn lên xấu, ta chẳng muốn nhìn. Lúc trước ta vừa ý Lục hoàng tử, cũng bởi vì vẻ mặt tuyệt diễm, hôm nay cùng ngươi kết giao cũng giống như vậy."
Nàng dùng từ thú vị, biểu lộ phong phú, nói chuyện thôi cũng có thể chọc cười người ta. Hòa Sinh che miệng cười: “Tại sao là ngươi vừa ý Lục hoàng tử, mà không phải là Lục hoàng tử vừa ý ngươi?"
Hai hàng lông mày của Mạc Tranh Hỏa hơi cong, mí mắt đắc ý nhướng lên. Toàn bộ thế gia hoàng tộc Vọng Kinh đều biết chuyện cũ của bọn họ, thành thật mà nói, đây cũng là chuyện như ý suốt đời nàng, quả thực trăm nói không ngại.
"Năm ấy ta mới vừa cùng cha từ Mạc Bắc đóng giữ trở về, trên yến tiệc hoàng cung, cùng hắn phát sinh cải vã, đánh một trận, sau đó liền mắt đối mắt. Lúc ấy hắn còn không nhìn trúng ta, phì, về sau cha ta lập công lớn, Thánh Nhân muốn ban thưởng, ta liền cầu cha ta, bảo ông đi theo Thánh Nhân muốn Lục hoàng tử."
... hóa ra là cường thủ hào đoạt... Hòa Sinh nghe đến mê mẩn, hỏi nàng, “ Sau đó thì sao?"
Mạc Tranh Hỏa nhảy lên cây hái đóa hoa, tiến tới khuôn mặt Hòa Sinh so sánh, nè, người còn đẹp hơn hoa. “Về sau hắn yêu thảm ta luôn."
Một cô nương thoải mái tốt bụng. Hòa Sinh gật gật đầu, “Ngươi và Lục hoàng tử rất có tướng phu thê."
Mạc Tranh Hỏa thích nghe lời này, “Ai, nội tình của ta toàn bộ tiết lộ cho ngươi rồi, nếu không thì ngươi tiết lộ hai câu đi." Nàng ghé sát bên tai, nhe răng nhếch miệng, giống như có chuyện muốn hỏi, “Ngươi và nhị ca, chuyện như thế nào?"
Hòa Sinh nghẹn lời, nghiêm túc suy nghĩ một chút, không biết nên nói như thế nào, hai con mắt chăm chú nhìn qua, “Nếu không, ngươi hỏi hắn một chút?"
Có nội tình. Mạc Tranh Hỏa cười hắc hắc, “Ta nào dám hỏi hắn, hắn là người quạnh quẽ lãnh đạm đệ nhất, chỉ cần mắt dao găm của hắn quét qua, ta liền bị chém thương tích đầy mình rồi."
Hòa Sinh trừng mắt nhìn, “Như vậy đi, sau khi ta hỏi qua hắn, sẽ nói cho ngươi biết."
Mạc Tranh Hỏa vỗ tay cười, vây quanh đi loanh quanh nàng, bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn. Hai nàng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, nàng xấu hổ mở miệng cũng là chuyện phải làm. Ngày khác quen thân với nàng rồi, lại dò xét cũng không muộn.
"Vậy thì một lời đã định, lần sau gặp mặt, không cho phép lừa gạt nữa, nhất định phải nói cho ta biết." Nàng dừng một chút, hỏi, “Nhị ca đồng ý cho ngươi xuất phủ sao?"
Hòa Sinh do dự, nhớ tới trước kia Thẩm Hạo cùng nàng đề cập qua, nếu như thích, có thể đi theo vị Lục hoàng phi này đi chơi đùa nghịch. Nhẹ gật đầu, “Đồng ý."
"Tuân Dương thế tử phi mời ta ngày mai đi chơi xúc cúc, nếu không chúng ta cùng đi? Ngày mai giờ mùi ta tới đón ngươi."
Hòa Sinh có chút sợ, hỏi: “Rất nhiều người sao?" Xúc cúc nàng biết, chỉ là đá không tốt lắm, miễn cưỡng cũng biết sơ sơ.
Mạc Tranh Hỏa đi lên bậc thềm phía trước, “Đều là nữ nhân, dù sao cũng có ta, ta đá xúc cúc giỏi lắm, đi theo phía sau ta, đảm bảo không sai."
Trong phủ chờ đợi nhiều ngày như vậy, trong lòng nàng ngứa ngáy khó chịu, Vọng Kinh là nơi nàng từng sống, thế giới bên ngoài rộng lớn, giống như đang với vẫy tay với nàng. Cự tuyệt thì không cam lòng, đi lại sợ làm trò cười cho thiên hạ, khẽ cắn môi hỏi Mạc Tranh Hỏa: “Người bên ngoài nếu hỏi, đừng nói ta là người Bình Lăng Vương Phủ, được không?"
Người khác không biết nàng là ai, dù cho xấu mặt làm trò cười, cũng không dính lên người hắn.
Mạc Tranh Hỏa sững sờ, cho rằng nàng sợ người lạ, suy nghĩ một chút, đáp ứng.
•
Buổi tối khi Thẩm Hạo trở về, liếc mắt nhìn thấy Hòa Sinh chờ ở dưới cổng vòm chạm trổ, thấy hắn xuất hiện, lòng tràn đầy vui mừng chạy tới.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mím, mắt cong cong, mê người. Thẩm Hạo kéo nàng tay, thấy trán nàng đổ mồ hôi, nâng tay áo lên lau trán nàng, hỏi: “Hôm nay tâm tình rất tốt sao, khách về hết rồi, nàng lại vui mừng thành như vậy."
Hòa Sinh lòng tràn đầy kỳ vọng nhìn hắn, hỏi: “Lục hoàng phi mời ta ngày mai đi xúc cúc, ta muốn đi, có thể chứ?"
Thì ra là chuyện này. Thẩm Hạo sửa sang lại ống tay áo, vết mồ hôi của nàng dính lên sợi tơ viền vàng, đổi lại trước kia sẽ chán ghét chết mất, nhưng bây giờ nửa điểm ghét bỏ cũng không có. Quả nhiên mọi người sẽ thay đổi.
Hòa Sinh thấy hắn không đáp lời, trong lòng căng thẳng, cầm chặt tay của hắn, hỏi: “Không được sao?"
Trong mắt Thẩm Hạo mỉm cười, “Đương nhiên có thể, nhưng không nên ham chơi, ngày mai trở về sớm chút."
Hòa Sinh vui rạo rực túm tay áo khẽ động của hắn, “Ngày mai trở về, ta tự mình xuống bếp nấu cá nướng cho huynh ăn."
Đây là đang nịnh nọt hắn. Thẩm Hạo ôm eo nàng, khẽ mở miệng, “Ăn cá là chuyện ngày mai, hiện tại để cho ta ôm là được."
Hòa Sinh giật mình, liếc nhìn bốn phía, vừa rồi còn đứng hai hàng thị vệ, hiện tại một bóng người cũng không có.
Nàng bĩu môi, đi lên phía trước một bước, xoay người đối mặt hắn, giang hai cánh tay, ngửa đầu nhìn hắn: “Huynh ôm đi."
Chân mày Thẩm Hạo giãn ra, duỗi tay ra, ôm lấy nàng.
... Để người ta nhìn thấy sẽ xấu hổ lắm... Hòa Sinh vùi ở trong lòng ngực của hắn, giọng nói nhẹ như khói nhạt, “Hôm nay Lục hoàng phi hỏi ta, nói hai ta thành đôi như thế nào, ta không biết nên trả lời nàng sao nữa."
Thẩm Hạo ôm nàng đi lên phía trước, “Thành đôi? Ta còn muốn hỏi nàng, chúng ta thành đôi lúc nào?"
Hòa Sinh vùi mặt, che khuất khuôn mặt đỏ ửng.
Hay lắm, vậy mà không dám nhìn hắn. Tay Thẩm Hạo hạ xuống, rồi lại thảy nàng dâng lên. Hòa Sinh kinh sợ kêu một tiếng, sợ bị ném xuống đất, vội vàng ôm chặt lấy cổ hắn.
Nhướng mí mắt, đập vào mắt là khuôn mặt đầy chứa ý cười của hắn, giảo hoạt, đắc ý. Hòa Sinh chu môi, người xấu!
Hành lang khoanh tay bên cạnh, trên tường phù đầy dây thường xuân*, buông thỏng xuống, nước ao xanh biếc, vài phiến lục bình trôi lững lờ.
Thẩm Hạo đi xuống thềm đá, qua cửa thuỳ hoa, mở miệng: “Lần sau người khác hỏi nàng, nàng liền hỏi lại như thế"
Hắn ra hiệu Hòa Sinh sáp đến một chút, nàng rướn cổ ngẩng mặt lên phía trước, hắn đột nhiên áp đầu xuống, bờ môi nóng bỏng, môi của hắn chạm vào môi nàng, duỗi ra đầu lưỡi ẩm ướt từng chút một liếm vào bên trong, cọ lên mặt nàng nhổ ra tám chữ: “Nhân duyên trời định, đến chết mới thôi."
Tác giả :
A Bạch Bất Bạch