Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch
Chương 14
Thật vất vả cùng nhau làm xong đồ ăn, loay hoay mồ hôi đầm đìa, phòng bếp nóng, hơi nóng và hơi nước giao hòa, phải mở miệng hô hấp mới làm dịu được.
Nàng cúi người chuẩn bị bưng thức ăn, người trước mặt đưa khăn tay, cách bên tóc mai nàng chỉ có mấy millimet, chần chờ vài giây, ngược lại nhét vào trong tay nàng.
Nâng mắt, hắn đã bưng đồ ăn, giữa lông mày lãnh đạm, “Khổ cực rồi."
Hòa Sinh vô thức cười cười, lau cái trán, trong lòng bàn tay thấm ướt, vừa nước vừa dính, giống như tâm tình nàng bây giờ, cảm giác nói không ra lời.
Trở lại bữa tiệc, Vệ Lâm không thể chờ đợi được mà kéo nàng hỏi này kia lung tung, biết được Thẩm Hạo cũng đến phòng bếp, hối hận dậm chân,“Sớm biết ta liền cùng đi, ai, Thẩm công tử đi phòng bếp làm chi?"
Đầu kia, Thẩm Hạo thay đổi quần áo ngồi ở chủ vị, chuyện trò vui vẻ với người bên cạnh.
Hòa Sinh lấy lại tinh thần, chỉ chỉ đầu cá băm tiêu trên bàn: “Món ăn này, hắn làm đó."
Tròng mắt Vệ Lâm phóng đại, nàng luôn luôn không thích ăn cá lại hận không thể lấy món cá này làm của riêng. Hòa Sinh bối rối, tâm tư có chút rời rạc, động đũa gắp thức ăn, thịt cá vào miệng, trơn mềm xốp giòn cay.
Ừ, mình làm đồ ăn, chính là không ngon giống như vậy.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Hòa Sinh bị Bùi Lương gọi lại. Bùi Lương nói: “Hôm nay thập phần cảm tạ Vệ cô nương, công tử nhà ta nói, ngày sau ổn thỏa sẽ hảo hảo tạ ơn."
Hòa Sinh ah một tiếng, cũng không để ở trong lòng.
Đợi trở về phủ, Vệ Lâm mời Tống Dao qua đêm, hai tỷ muội chơi náo loạn một đêm.
Buổi sáng trời còn chưa sáng, Hòa Sinh đang ngủ say, đột nhiên bị người xô đẩy, từ trong buồn ngủ ngọ ngoạy, hí mắt vừa nhìn, hai vị đại tiểu thư cười hì hì tiến đến trước mặt.
Tưởng rằng nằm mơ, Hòa Sinh trở mình, ngủ tiếp.
Vệ Lâm sốt ruột, xốc chăn màn chen lách vào bên cạnh nàng, “Đường tỷ, không cho ngủ, ta có chuyện quan trọng, mau đứng lên nha."
Hòa Sinh chui vào trong,Vệ Lâm lải nhải bên tai: “Đường tỷ, ngươi không đứng dậy, ta sẽ chết đó!"
Hòa Sinh thoáng dao động, lầm bầm: “Chuyện gì nha?"
Vệ Lâm kéo nàng ngồi xuống, cười đến xinh đẹp: “Đường tỷ, ngươi và Thẩm công tử quan hệ tốt, có thể giúp ta không?"
Hòa Sinh buồn ngủ đều không có, nàng lúc nào quan hệ tốt với Thẩm Hạo rồi?
Vệ Lâm gạt chăn màn ra, “Ngày hôm qua ta cũng nghe được, nói cái gì Thẩm công tử ngày sau muốn tạ ơn ngươi các loại. Đường tỷ, ta... Ta có chút vấn đề muốn thỉnh giáo hắn, nhưng lại sợ hắn không để ý tới, cho nên viết thành thư, ngươi có thể giúp ta đưa cho hắn không?"
Hòa Sinh khóc không ra nước mắt, đưa phong thư mà thôi, thiệt tình không cần mới sáng sớm đã tới gọi nàng rời giường.
Ngây thơ gật gật đầu, Vệ Lâm thấy nàng đồng ý, cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên, ôm nàng vừa ôm vừa cọ, miệng thì “Đường tỷ thật tốt“.
Tống Dao kéo nàng ra, để thơ xuống, dắt Vệ Lâm rời khỏi
“... Nếu như lần này không được coi như xong..." Trong thoáng chốc nghe được Vệ Lâm đang cùng Tống Dao nói cái gì, nghiêng tai muốn nghe rõ ràng, hai người đã đi xa.
Bên cạnh phong thư vẽ cành lá hoa đào bày ở trước mắt, Hòa Sinh dường như bừng tỉnh, sau lại nằm xuống, nhắm mắt lại, ngủ tiếp thôi.
•
Ăn trưa xong, dưới ánh mắt nhiệt liệt của Vệ Lâm, Hòa Sinh mang theo thơ, gõ đại môn Thẩm phủ bên cạnh.
Mở cửa là Bùi Lương, vừa thấy là nàng, vừa kinh sợ vừa vui, vội vàng mời vào phủ, ngay cả thông báo cũng miễn đi, trực tiếp dẫn đường đưa đến thư phòng.
Trước khi gõ cửa, tay cũng giơ lên, mới nhớ tới Vương Gia đang phê chữa công văn, phiền nhất bị người quấy rầy, nhất thiết phải một hơi làm xong, mới bằng lòng để ý người. Lần trước Hoàng Đế qua phủ nhìn, đợi chừng nửa canh giờ, mới đợi được nhi tử nhà mình đi ra ngoài nghênh đón.
Bùi Lương do dự, thời điểm này vào nhà, Vương Gia rất có thể phát giận, nếu như đụng phải Vệ cô nương, có thể liền đại phát a.
Vừa định rút tay về, Hòa Sinh bên cạnh lên tiếng: “Bùi quản gia, Thẩm công tử đang bận sao? Không tiện ta hãy về trước đây."
Ai nha lúc này nhưng lại giải thích thế nào đây, tiến thêm một bước không xong lùi một bước cũng không xong, Vệ cô nương thật vất vả đến một chuyến, phải tạo cơ hội cho Vương gia thôi.
Đang khó xử, trong phòng buồn bực trầm một tiếng: “Ai ở bên ngoài?"
Bùi Lương căng cuống họng hô to: “Là Vệ cô nương."
Trong phòng không có động tĩnh, sau nửa ngày, mới truyền đến một tiếng: “Đi vào đi."
Bùi Lương cám ơn trời đất, bồi khuôn mặt tươi cười cáo lui, trong lòng cầu nguyện chừng trăm lần, chỉ trông mong lúc này vương gia có thể cho mình vài phần hảo cảm.
Hòa Sinh cố phồng quai hàm, từ trong phổi hít thật sâu rồi thở ra, đẩy cửa vào.
Trong phòng có chút tối, khúc đầu che kín mít, khúc sau mở cửa sổ, đột nhiên sáng lên. Hắn cúi đầu ngồi ở trước bàn sách, phía sau là giá sách thật to. Ánh mặt trời sáng ngời không thể chiếu hết, chiếu vào trên thân người, sáng thành một vòng trắng, mắt nhìn tới, ánh sáng phản chiếu chói cả mắt.
Hòa Sinh mấp máy môi dưới, thẳng vào chủ đề: “Vệ Lâm nhờ ta mang phong thư."
Thẩm Hạo im miệng không nói, ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng đứng ở chỗ giao hòa ánh sáng, một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế tỉ mỉ trắng trẻo, đôi mắt sáng như nước, lúc này đang tò mò quan sát trang trí trong phòng.
"Nàng cầm qua đây."
Hắn buông bút lông, ngồi bất động, chỉ để ý nhìn nàng đi tới, từng bước một giống như tan ra vào quang ảnh. Tay áo rộng thùng thình, biết nàng nhỏ nhắn xinh xắn đặc biệt lộ ra thân thể thon gầy, có chút gió thổi, liền có thể thổi phồng áo bào của nàng.
"Ừ, ở nơi này."
Nàng lo lắng hắn không chịu nhìn, duỗi ra ngón trỏ ấn chuyển phong thư qua, bảo đảm trong phạm vi tầm mắt của hắn, “Nếu như thuận tiện, tốt nhất xem xong là có thể hồi âm."
Thẩm Hạo vê một góc phong thư, “mắt kém, nàng xé ra đọc cho ta nghe."
Hòa Sinh cúi đầu, giọng nhỏ xíu: “Ta không biết chữ."
Thẩm Hạo liền tự mình mở ra nhìn, lướt qua hai hàng, bỗng nhiên dừng lại, cầm thơ đứng dậy: “... núi có cây cây có cành, trái tim vui mừng quân không biết... Tình cảm không bờ bến, tình ý nhớ nhung, muốn biết tấm lòng của quân..."
Thanh âm của hắn giống như châu ngọc rơi vào mâm, lúc nhẹ lúc nặng, mỗi lần đọc một câu, Hòa Sinh lại càng xấu hổ.
Vốn cho là thơ bình thường, lại là phong thư tình. Vệ Lâm lại lớn gan như vậy!
"Ta... Ta không biết... đừng đọc..." Nàng vội vàng giải thích, hắn liếc nàng một cái, tiếp tục đọc, không có chút ý tứ nào dừng lại.
Mỗi chữ mỗi câu, phát âm rõ ràng mượt mà. Mỗi lần âm tiết từ trong miệng hắn nuốt ra, giống như là dấy lên tia lửa hừng hực, vòng vây lấy nàng, cháy hừng hực.
Hòa Sinh cắn môi dưới, một chút sức lực nghẹn ở ngực, rồi sau đó nhanh chóng phát ra, rồi sau đó bùng nổ, trống ngực giống như mãnh liệt tản ra, cùng giọng nói của hắn, như muốn đốt cháy mỗi một tấc da thịt của nàng.
Cuối cùng, hắn cuốn giấy viết thư, chỉ vào chỗ trống nói: “Không có kí tên, nàng xác định là Vệ Lâm viết?"
Hắn nhìn qua ánh mắt của nàng, rõ ràng chỉ thư này là nàng viết mà không phải là Vệ Lâm. Hòa Sinh sốt ruột, chân tay luống cuống, cắn môi, không dám nâng mắt, sợ đụng phải tầm mắt của hắn, càng xấu hổ.
Thật vất vả định thần lại, nhưng nói chuyện có chút phát run: “Ta quả thật không biết nội dung bức thư này, nếu biết, sẽ không đưa tới. Hiện tại thơ cũng xem rồi, ta cũng biết, kính xin Thẩm công tử không nên hiểu lầm, chữ trong thơ, xác thực là tâm ý đường muội, nếu như ngươi nguyện ý, liền hồi âm, không muốn, ta liền đi."
Thẩm Hạo từ bàn sách vòng qua, đứng ở trước mặt nàng, trên mặt thản nhiên, nhưng ngữ khí mạnh mẽ: “Nàng mặc dù không biết chữ, nhưng cũng có thể nhờ người viết, ta thấy thư tình này sử dụng câu từ rất non nớt, vừa vặn hợp với học thức của nàng."
Hắn cao lớn, vừa vặn ngăn lại ánh sáng. Thân thể Hòa Sinh chỉ đến ngực hắn, trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào, ánh mắt thoáng nhìn lướt qua, đập vào mắt chính là khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn.
Thật ra hắn ngày thường quả thật là đẹp mắt, khuôn mặt mặc dù tinh xảo, nhưng không hề nữ tính, dương cương và ôn hòa cùng tồn tại, nếu nói là khuyết điểm duy nhất, đó chính là khóe miệng mang theo một vòng hàn ý, lúc mặt không biểu tình, luôn lộ ra vẻ lạnh như băng.
Nhất là dáng vẻ nhất quyết không tha này của hắn, ép người ta thở không nổi.
Hắn chuyển mắt chạm với ánh mắt nàng, dường như đang chờ đáp lại của nàng, âm thanh buồn bực từ cổ họng “Hả?"
Hòa Sinh cúi đầu, phủ nhận đến cùng: “Không phải do ta viết."
Vừa nói xong, trong lòng lại âm thầm ảo não: sao đần như vậy, còn lãng phí thời gian giải thích với hắn, nói chi cho mệt, trực tiếp rời đi là được.
Vừa bước một bước, hắn lợi dụng thân thể làm tường, chặn đường đi.
"Ngươi tránh ra."
Hắn không chút sứt mẻ, tư thái ngẩng cao, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng vòng qua bên cạnh, cứng rắn xông ra bên ngoài, lập tức đụng vào bộ ngực của hắn. Thân thể hắn rắn chắc, trực tiếp đụng vào, không phản ứng chút nào, ngược lại là nàng, bụm lấy cái ót thiếu chút nữa hô đau.
Vô lại, lưu manh, không biết xấu hổ! Hòa Sinh vừa tức vừa thẹn, trừng mắt hai mắt to, khóe mắt phiếm hồng.
Thẩm Hạo thấy trong mắt nàng có nước mắt, đưa tay sờ, bị nàng liếc mắt một cái lập tức rút tay lại.
Hắn trầm ngâm một lát, ngay sau đó sải bước chân, lách mình mời đi ra.
Hòa Sinh giống như chạy trốn ra bên ngoài, sau lưng vang lên thanh âm của hắn: “Vệ Lâm cô nương bên kia, kính xin thay chuyển cáo, đối với nữ nhân bình thường mà nói, ta cũng không phải là lương xứng, không thể nhận được phần tâm ý này của nàng. Nàng là người tốt, càng không thể bị ta hại."
Hắn nói khẩn thiết như vậy, một chân Hòa Sinh đã bước ra ngưỡng cửa, đứng ở mép cửa, quay người nhìn hắn, xùy một câu: “Ngươi tự mình biết là được."
Thẩm Hạo cười lạnh một tiếng: “Đó là đương nhiên, ta chỉ gieo họa cho người có thể gieo họa. Người khác, ta không muốn cũng không thèm."
Hòa Sinh hừ nhẹ một tiếng, quay đầu liền đi.
•
Một đường chạy trốn thở hồng hộc, Vệ Lâm và Tống Dao ở cửa phủ đợi, thấy Hòa Sinh, vội vàng tiến lên hỏi thăm: “Như thế nào rồi? Hắn phản ứng gì, có hồi âm không?"
Hòa Sinh lúc này thật tức giận, bĩu môi: “Mắc cỡ chết đi được, lần sau nếu như còn có loại chuyện khổ sai này, ngàn vạn đừng có lại tìm ta, tình nguyện một năm không ăn cá, cũng không cần đưa cái gì thư tình."
Vệ Lâm ngượng ngùng, che miệng nàng lại. “Đường tỷ, ta sai rồi, tối hôm qua A Dao cùng ta hợp kế, nghĩ đến trước cho hắn biết tâm ý của ta, lại sợ ngươi da mặt mỏng, biết rồi không chịu đưa, lúc này mới gạt ngươi. Lần sau sẽ không làm nữa!"
Hòa Sinh chỉ đi về phía trước, bước chân lung la lung lay, Vệ Lâm Tống Dao chia ra hai bên kéo tay áo, dỗ dành một hồi lâu, Hòa Sinh mới bằng lòng dừng lại nhìn các nàng.
"Được đường tỷ, ngươi liền tha thứ ta một lần, lần sau nếu như ngươi vừa ý ai, ta tuyệt đối không dám chểnh mảng làm làm trung gian cho ngươi, xin ngươi bớt giận, nói cho ta biết đi, Thẩm công tử rốt cuộc chịu hay không chịu."
Nàng suy nghĩ khá đơn giản, nếu là ái mộ lẫn nhau, vậy liền đường đường chính chính chung sống. Nếu như hắn không muốn, vậy thì sớm ngày chặt đứt suy nghĩ, so với ngày đêm lo lắng mập mờ không rõ tốt hơn mấy trăm lần.
Hòa Sinh không biết mở miệng như thế nào, nàng không có đọc qua sách, nghĩ không ra từ ngữ quanh co vòng vèo uyển chuyển hàm xúc, lời nói trả lời thuyết phục ở trong lòng mười mấy lần, lại bắt đầu nóng nảy, trong đầu liền xuất hiện một ý niệm -- không thể để cho Vệ Lâm quá thương tâm.
Câu từ trong đầu không ngừng xoay chuyển, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí biệt xuất ra một câu nửa thật nửa giả: “Hắn nói: "Ngươi tốt lắm, hắn không tốt, sẽ có người tốt hơn xứng với ngươi"."
Vệ Lâm trầm mặc nửa giây, vẻ mặt thất vọng.
Tống Dao cũng an ủi nàng: “Hắn quả thật là không tốt, lạnh lùng quá, cách người ngoài ngàn dặm, ngươi ấm áp, cũng ấm không nổi hắn, không phải là nam nhân thôi sao, Thịnh Hồ còn nhiều mà."
Hòa Sinh lòng tràn đầy áy náy, cảm thấy là mình khiến Vệ Lâm thương tâm.
Cũng may Vệ Lâm tính cách cởi mở, ngày hôm ấy sau khi trở về trong phòng trốn một ngày là trở lại bình thường. Ngày hôm sau Thẩm Hạo phái người đưa hồi âm tới, Vệ Lâm vừa xem xong thư, cười ra tiếng, hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc.
Hòa Sinh hỏi trong thư viết cái gì, Vệ Lâm thừa nước đục thả câu, chỉ nói một phen tâm ý của mình mặc dù chưa được đáp lại, nhưng cũng không có không công chà đạp.
"Thẩm công tử, là người tốt."
Vệ Lâm vứt bỏ câu nói liền chạy tới chơi đùa với Tống Dao. Hồi âm của hắn bày ở trên bàn, kiểu chữ mạnh mẽ hữu lực đoan chính rõ ràng, nàng lại một chữ cũng không biết.
Tầm mắt lướt qua cuối thư, nàng lại thần kỳ biết rõ, chỗ đó viết, nhất định là tên của hắn.
Thẩm Hạo Thẩm, Thẩm Hạo.
Thật là một người làm cho người ta không nhìn thấu.
Nàng cúi người chuẩn bị bưng thức ăn, người trước mặt đưa khăn tay, cách bên tóc mai nàng chỉ có mấy millimet, chần chờ vài giây, ngược lại nhét vào trong tay nàng.
Nâng mắt, hắn đã bưng đồ ăn, giữa lông mày lãnh đạm, “Khổ cực rồi."
Hòa Sinh vô thức cười cười, lau cái trán, trong lòng bàn tay thấm ướt, vừa nước vừa dính, giống như tâm tình nàng bây giờ, cảm giác nói không ra lời.
Trở lại bữa tiệc, Vệ Lâm không thể chờ đợi được mà kéo nàng hỏi này kia lung tung, biết được Thẩm Hạo cũng đến phòng bếp, hối hận dậm chân,“Sớm biết ta liền cùng đi, ai, Thẩm công tử đi phòng bếp làm chi?"
Đầu kia, Thẩm Hạo thay đổi quần áo ngồi ở chủ vị, chuyện trò vui vẻ với người bên cạnh.
Hòa Sinh lấy lại tinh thần, chỉ chỉ đầu cá băm tiêu trên bàn: “Món ăn này, hắn làm đó."
Tròng mắt Vệ Lâm phóng đại, nàng luôn luôn không thích ăn cá lại hận không thể lấy món cá này làm của riêng. Hòa Sinh bối rối, tâm tư có chút rời rạc, động đũa gắp thức ăn, thịt cá vào miệng, trơn mềm xốp giòn cay.
Ừ, mình làm đồ ăn, chính là không ngon giống như vậy.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Hòa Sinh bị Bùi Lương gọi lại. Bùi Lương nói: “Hôm nay thập phần cảm tạ Vệ cô nương, công tử nhà ta nói, ngày sau ổn thỏa sẽ hảo hảo tạ ơn."
Hòa Sinh ah một tiếng, cũng không để ở trong lòng.
Đợi trở về phủ, Vệ Lâm mời Tống Dao qua đêm, hai tỷ muội chơi náo loạn một đêm.
Buổi sáng trời còn chưa sáng, Hòa Sinh đang ngủ say, đột nhiên bị người xô đẩy, từ trong buồn ngủ ngọ ngoạy, hí mắt vừa nhìn, hai vị đại tiểu thư cười hì hì tiến đến trước mặt.
Tưởng rằng nằm mơ, Hòa Sinh trở mình, ngủ tiếp.
Vệ Lâm sốt ruột, xốc chăn màn chen lách vào bên cạnh nàng, “Đường tỷ, không cho ngủ, ta có chuyện quan trọng, mau đứng lên nha."
Hòa Sinh chui vào trong,Vệ Lâm lải nhải bên tai: “Đường tỷ, ngươi không đứng dậy, ta sẽ chết đó!"
Hòa Sinh thoáng dao động, lầm bầm: “Chuyện gì nha?"
Vệ Lâm kéo nàng ngồi xuống, cười đến xinh đẹp: “Đường tỷ, ngươi và Thẩm công tử quan hệ tốt, có thể giúp ta không?"
Hòa Sinh buồn ngủ đều không có, nàng lúc nào quan hệ tốt với Thẩm Hạo rồi?
Vệ Lâm gạt chăn màn ra, “Ngày hôm qua ta cũng nghe được, nói cái gì Thẩm công tử ngày sau muốn tạ ơn ngươi các loại. Đường tỷ, ta... Ta có chút vấn đề muốn thỉnh giáo hắn, nhưng lại sợ hắn không để ý tới, cho nên viết thành thư, ngươi có thể giúp ta đưa cho hắn không?"
Hòa Sinh khóc không ra nước mắt, đưa phong thư mà thôi, thiệt tình không cần mới sáng sớm đã tới gọi nàng rời giường.
Ngây thơ gật gật đầu, Vệ Lâm thấy nàng đồng ý, cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên, ôm nàng vừa ôm vừa cọ, miệng thì “Đường tỷ thật tốt“.
Tống Dao kéo nàng ra, để thơ xuống, dắt Vệ Lâm rời khỏi
“... Nếu như lần này không được coi như xong..." Trong thoáng chốc nghe được Vệ Lâm đang cùng Tống Dao nói cái gì, nghiêng tai muốn nghe rõ ràng, hai người đã đi xa.
Bên cạnh phong thư vẽ cành lá hoa đào bày ở trước mắt, Hòa Sinh dường như bừng tỉnh, sau lại nằm xuống, nhắm mắt lại, ngủ tiếp thôi.
•
Ăn trưa xong, dưới ánh mắt nhiệt liệt của Vệ Lâm, Hòa Sinh mang theo thơ, gõ đại môn Thẩm phủ bên cạnh.
Mở cửa là Bùi Lương, vừa thấy là nàng, vừa kinh sợ vừa vui, vội vàng mời vào phủ, ngay cả thông báo cũng miễn đi, trực tiếp dẫn đường đưa đến thư phòng.
Trước khi gõ cửa, tay cũng giơ lên, mới nhớ tới Vương Gia đang phê chữa công văn, phiền nhất bị người quấy rầy, nhất thiết phải một hơi làm xong, mới bằng lòng để ý người. Lần trước Hoàng Đế qua phủ nhìn, đợi chừng nửa canh giờ, mới đợi được nhi tử nhà mình đi ra ngoài nghênh đón.
Bùi Lương do dự, thời điểm này vào nhà, Vương Gia rất có thể phát giận, nếu như đụng phải Vệ cô nương, có thể liền đại phát a.
Vừa định rút tay về, Hòa Sinh bên cạnh lên tiếng: “Bùi quản gia, Thẩm công tử đang bận sao? Không tiện ta hãy về trước đây."
Ai nha lúc này nhưng lại giải thích thế nào đây, tiến thêm một bước không xong lùi một bước cũng không xong, Vệ cô nương thật vất vả đến một chuyến, phải tạo cơ hội cho Vương gia thôi.
Đang khó xử, trong phòng buồn bực trầm một tiếng: “Ai ở bên ngoài?"
Bùi Lương căng cuống họng hô to: “Là Vệ cô nương."
Trong phòng không có động tĩnh, sau nửa ngày, mới truyền đến một tiếng: “Đi vào đi."
Bùi Lương cám ơn trời đất, bồi khuôn mặt tươi cười cáo lui, trong lòng cầu nguyện chừng trăm lần, chỉ trông mong lúc này vương gia có thể cho mình vài phần hảo cảm.
Hòa Sinh cố phồng quai hàm, từ trong phổi hít thật sâu rồi thở ra, đẩy cửa vào.
Trong phòng có chút tối, khúc đầu che kín mít, khúc sau mở cửa sổ, đột nhiên sáng lên. Hắn cúi đầu ngồi ở trước bàn sách, phía sau là giá sách thật to. Ánh mặt trời sáng ngời không thể chiếu hết, chiếu vào trên thân người, sáng thành một vòng trắng, mắt nhìn tới, ánh sáng phản chiếu chói cả mắt.
Hòa Sinh mấp máy môi dưới, thẳng vào chủ đề: “Vệ Lâm nhờ ta mang phong thư."
Thẩm Hạo im miệng không nói, ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng đứng ở chỗ giao hòa ánh sáng, một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế tỉ mỉ trắng trẻo, đôi mắt sáng như nước, lúc này đang tò mò quan sát trang trí trong phòng.
"Nàng cầm qua đây."
Hắn buông bút lông, ngồi bất động, chỉ để ý nhìn nàng đi tới, từng bước một giống như tan ra vào quang ảnh. Tay áo rộng thùng thình, biết nàng nhỏ nhắn xinh xắn đặc biệt lộ ra thân thể thon gầy, có chút gió thổi, liền có thể thổi phồng áo bào của nàng.
"Ừ, ở nơi này."
Nàng lo lắng hắn không chịu nhìn, duỗi ra ngón trỏ ấn chuyển phong thư qua, bảo đảm trong phạm vi tầm mắt của hắn, “Nếu như thuận tiện, tốt nhất xem xong là có thể hồi âm."
Thẩm Hạo vê một góc phong thư, “mắt kém, nàng xé ra đọc cho ta nghe."
Hòa Sinh cúi đầu, giọng nhỏ xíu: “Ta không biết chữ."
Thẩm Hạo liền tự mình mở ra nhìn, lướt qua hai hàng, bỗng nhiên dừng lại, cầm thơ đứng dậy: “... núi có cây cây có cành, trái tim vui mừng quân không biết... Tình cảm không bờ bến, tình ý nhớ nhung, muốn biết tấm lòng của quân..."
Thanh âm của hắn giống như châu ngọc rơi vào mâm, lúc nhẹ lúc nặng, mỗi lần đọc một câu, Hòa Sinh lại càng xấu hổ.
Vốn cho là thơ bình thường, lại là phong thư tình. Vệ Lâm lại lớn gan như vậy!
"Ta... Ta không biết... đừng đọc..." Nàng vội vàng giải thích, hắn liếc nàng một cái, tiếp tục đọc, không có chút ý tứ nào dừng lại.
Mỗi chữ mỗi câu, phát âm rõ ràng mượt mà. Mỗi lần âm tiết từ trong miệng hắn nuốt ra, giống như là dấy lên tia lửa hừng hực, vòng vây lấy nàng, cháy hừng hực.
Hòa Sinh cắn môi dưới, một chút sức lực nghẹn ở ngực, rồi sau đó nhanh chóng phát ra, rồi sau đó bùng nổ, trống ngực giống như mãnh liệt tản ra, cùng giọng nói của hắn, như muốn đốt cháy mỗi một tấc da thịt của nàng.
Cuối cùng, hắn cuốn giấy viết thư, chỉ vào chỗ trống nói: “Không có kí tên, nàng xác định là Vệ Lâm viết?"
Hắn nhìn qua ánh mắt của nàng, rõ ràng chỉ thư này là nàng viết mà không phải là Vệ Lâm. Hòa Sinh sốt ruột, chân tay luống cuống, cắn môi, không dám nâng mắt, sợ đụng phải tầm mắt của hắn, càng xấu hổ.
Thật vất vả định thần lại, nhưng nói chuyện có chút phát run: “Ta quả thật không biết nội dung bức thư này, nếu biết, sẽ không đưa tới. Hiện tại thơ cũng xem rồi, ta cũng biết, kính xin Thẩm công tử không nên hiểu lầm, chữ trong thơ, xác thực là tâm ý đường muội, nếu như ngươi nguyện ý, liền hồi âm, không muốn, ta liền đi."
Thẩm Hạo từ bàn sách vòng qua, đứng ở trước mặt nàng, trên mặt thản nhiên, nhưng ngữ khí mạnh mẽ: “Nàng mặc dù không biết chữ, nhưng cũng có thể nhờ người viết, ta thấy thư tình này sử dụng câu từ rất non nớt, vừa vặn hợp với học thức của nàng."
Hắn cao lớn, vừa vặn ngăn lại ánh sáng. Thân thể Hòa Sinh chỉ đến ngực hắn, trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào, ánh mắt thoáng nhìn lướt qua, đập vào mắt chính là khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn.
Thật ra hắn ngày thường quả thật là đẹp mắt, khuôn mặt mặc dù tinh xảo, nhưng không hề nữ tính, dương cương và ôn hòa cùng tồn tại, nếu nói là khuyết điểm duy nhất, đó chính là khóe miệng mang theo một vòng hàn ý, lúc mặt không biểu tình, luôn lộ ra vẻ lạnh như băng.
Nhất là dáng vẻ nhất quyết không tha này của hắn, ép người ta thở không nổi.
Hắn chuyển mắt chạm với ánh mắt nàng, dường như đang chờ đáp lại của nàng, âm thanh buồn bực từ cổ họng “Hả?"
Hòa Sinh cúi đầu, phủ nhận đến cùng: “Không phải do ta viết."
Vừa nói xong, trong lòng lại âm thầm ảo não: sao đần như vậy, còn lãng phí thời gian giải thích với hắn, nói chi cho mệt, trực tiếp rời đi là được.
Vừa bước một bước, hắn lợi dụng thân thể làm tường, chặn đường đi.
"Ngươi tránh ra."
Hắn không chút sứt mẻ, tư thái ngẩng cao, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng vòng qua bên cạnh, cứng rắn xông ra bên ngoài, lập tức đụng vào bộ ngực của hắn. Thân thể hắn rắn chắc, trực tiếp đụng vào, không phản ứng chút nào, ngược lại là nàng, bụm lấy cái ót thiếu chút nữa hô đau.
Vô lại, lưu manh, không biết xấu hổ! Hòa Sinh vừa tức vừa thẹn, trừng mắt hai mắt to, khóe mắt phiếm hồng.
Thẩm Hạo thấy trong mắt nàng có nước mắt, đưa tay sờ, bị nàng liếc mắt một cái lập tức rút tay lại.
Hắn trầm ngâm một lát, ngay sau đó sải bước chân, lách mình mời đi ra.
Hòa Sinh giống như chạy trốn ra bên ngoài, sau lưng vang lên thanh âm của hắn: “Vệ Lâm cô nương bên kia, kính xin thay chuyển cáo, đối với nữ nhân bình thường mà nói, ta cũng không phải là lương xứng, không thể nhận được phần tâm ý này của nàng. Nàng là người tốt, càng không thể bị ta hại."
Hắn nói khẩn thiết như vậy, một chân Hòa Sinh đã bước ra ngưỡng cửa, đứng ở mép cửa, quay người nhìn hắn, xùy một câu: “Ngươi tự mình biết là được."
Thẩm Hạo cười lạnh một tiếng: “Đó là đương nhiên, ta chỉ gieo họa cho người có thể gieo họa. Người khác, ta không muốn cũng không thèm."
Hòa Sinh hừ nhẹ một tiếng, quay đầu liền đi.
•
Một đường chạy trốn thở hồng hộc, Vệ Lâm và Tống Dao ở cửa phủ đợi, thấy Hòa Sinh, vội vàng tiến lên hỏi thăm: “Như thế nào rồi? Hắn phản ứng gì, có hồi âm không?"
Hòa Sinh lúc này thật tức giận, bĩu môi: “Mắc cỡ chết đi được, lần sau nếu như còn có loại chuyện khổ sai này, ngàn vạn đừng có lại tìm ta, tình nguyện một năm không ăn cá, cũng không cần đưa cái gì thư tình."
Vệ Lâm ngượng ngùng, che miệng nàng lại. “Đường tỷ, ta sai rồi, tối hôm qua A Dao cùng ta hợp kế, nghĩ đến trước cho hắn biết tâm ý của ta, lại sợ ngươi da mặt mỏng, biết rồi không chịu đưa, lúc này mới gạt ngươi. Lần sau sẽ không làm nữa!"
Hòa Sinh chỉ đi về phía trước, bước chân lung la lung lay, Vệ Lâm Tống Dao chia ra hai bên kéo tay áo, dỗ dành một hồi lâu, Hòa Sinh mới bằng lòng dừng lại nhìn các nàng.
"Được đường tỷ, ngươi liền tha thứ ta một lần, lần sau nếu như ngươi vừa ý ai, ta tuyệt đối không dám chểnh mảng làm làm trung gian cho ngươi, xin ngươi bớt giận, nói cho ta biết đi, Thẩm công tử rốt cuộc chịu hay không chịu."
Nàng suy nghĩ khá đơn giản, nếu là ái mộ lẫn nhau, vậy liền đường đường chính chính chung sống. Nếu như hắn không muốn, vậy thì sớm ngày chặt đứt suy nghĩ, so với ngày đêm lo lắng mập mờ không rõ tốt hơn mấy trăm lần.
Hòa Sinh không biết mở miệng như thế nào, nàng không có đọc qua sách, nghĩ không ra từ ngữ quanh co vòng vèo uyển chuyển hàm xúc, lời nói trả lời thuyết phục ở trong lòng mười mấy lần, lại bắt đầu nóng nảy, trong đầu liền xuất hiện một ý niệm -- không thể để cho Vệ Lâm quá thương tâm.
Câu từ trong đầu không ngừng xoay chuyển, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí biệt xuất ra một câu nửa thật nửa giả: “Hắn nói: "Ngươi tốt lắm, hắn không tốt, sẽ có người tốt hơn xứng với ngươi"."
Vệ Lâm trầm mặc nửa giây, vẻ mặt thất vọng.
Tống Dao cũng an ủi nàng: “Hắn quả thật là không tốt, lạnh lùng quá, cách người ngoài ngàn dặm, ngươi ấm áp, cũng ấm không nổi hắn, không phải là nam nhân thôi sao, Thịnh Hồ còn nhiều mà."
Hòa Sinh lòng tràn đầy áy náy, cảm thấy là mình khiến Vệ Lâm thương tâm.
Cũng may Vệ Lâm tính cách cởi mở, ngày hôm ấy sau khi trở về trong phòng trốn một ngày là trở lại bình thường. Ngày hôm sau Thẩm Hạo phái người đưa hồi âm tới, Vệ Lâm vừa xem xong thư, cười ra tiếng, hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc.
Hòa Sinh hỏi trong thư viết cái gì, Vệ Lâm thừa nước đục thả câu, chỉ nói một phen tâm ý của mình mặc dù chưa được đáp lại, nhưng cũng không có không công chà đạp.
"Thẩm công tử, là người tốt."
Vệ Lâm vứt bỏ câu nói liền chạy tới chơi đùa với Tống Dao. Hồi âm của hắn bày ở trên bàn, kiểu chữ mạnh mẽ hữu lực đoan chính rõ ràng, nàng lại một chữ cũng không biết.
Tầm mắt lướt qua cuối thư, nàng lại thần kỳ biết rõ, chỗ đó viết, nhất định là tên của hắn.
Thẩm Hạo Thẩm, Thẩm Hạo.
Thật là một người làm cho người ta không nhìn thấu.
Tác giả :
A Bạch Bất Bạch