Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch
Chương 10
Sau khi thanh âm gõ tường càng ngày càng nhỏ, dường như đắm chìm vào tiếng hát của nàng, Thúy Ngọc cười nói: “Tạp âm sau tường hết rồi, đích thị là đám thợ thủ công kia nghe giọng hát của Nhị Nương Tử, nghe liền quên làm việc á!"
Hòa Sinh véo nhẹ nàng một cái, “Ba hoa!"
Đầu tường bên kia, Thẩm Hạo vừa giãn lông mày ra giờ phút này lại nhíu lại, hắn chỉ vào tường hỏi Bùi Lương: “Sao im rồi?"
Bùi Lương đáp: “Hát xong rồi, liền im thôi."... chỉ số thông minh của Vương Gia thật sự là ngày càng sa sút...
Thẩm Hạo suy ngẫm vài giây, đột nhiên hỏi: “Nàng biết ta chuyển đến bên cạnh không?"
"Có lẽ... không biết..."
Đang nói, bức vẽ quy hoạch trong tay Bùi Lương không còn, Thẩm Hạo cầm bức vẽ quy hoạch liền ném ra ngoài tường, không đợi Bùi Lương ngăn cản, Thẩm Hạo đã leo tường.
Khóe miệng Bùi Lương co lại.
Hòa Sinh còn chưa kịp phản ứng, trước mặt liền nhiều hơn một người.
Thẩm Hạo khục một tiếng, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ vào bản vẽ cách đó không xa nói: “Đồ vật của ta bị rơi, qua đây nhặt lại."
Hòa Sinh lờ mờ, bị dọa thốt ra tiếng, thanh âm của Thúy Ngọc bên cạnh còn ghê hơn.
Rồi sau đó nàng nhanh chóng hoàn hồn, che miệng Thúy Ngọc, làm động tác tay xuỵt. Nếu như bị người ngoài thấy Thẩm Hạo ở đây, chắc chắn sẽ nghĩ theo chiều hướng không tốt.
Nàng giả bộ trấn định, né đầu qua một bên, né tránh tầm mắt của hắn, chất vấn: “Đồ đạc của ngươi làm sao rớt xuống của ta viện chứ? Còn có, cho dù đồ có rớt xuống sân, ngươi cũng nên thông báo một tiếng, sẽ có người đưa cho ngươi."
Đây là đang nói hắn đường đột vô lễ.
Thẩm Hạo hé miệng nhìn nàng, ánh sáng loang lổ rơi vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, lông mi dài theo hô hấp mà lay động.
Thật là muốn cắn một cái.
"Chỉ cần leo tường một cái, hà tất phiền toái như vậy. Thời gian của ta rất quý giá, trực tiếp làm tương đối phù hợp." Thẩm Hạo mặt không đổi sắc nhìn nàng, “Thỉnh cầu thị nữ của ngươi nhặt bản vẽ giúp ta một chút, đa tạ."
Hòa Sinh bị sặc, hồi lâu từ trong cổ họng kéo ra hai chữ: “... Vô sỉ..."
Thẩm Hạo vẫn không nhúc nhích, “Nếu như ngươi muốn gọi người khác tới, ta cũng không sao cả, miễn là đưa bản đồ giấy qua là xong, dù sao ta còn chạy về giám sát tu sửa nhà cửa nữa."
“... Thúy Ngọc, ngươi đi nhặt đi."
Thúy Ngọc đi đến dưới tường, dưới tàng cây chỉ còn hai người Hòa Sinh Thẩm Hạo.
Hai người đợi cùng một chỗ, trầm mặc vượt qua ba giây, cộng thêm Thẩm Hạo luôn liều chết nhìn chằm chằm không nói lời nào, bầu không khí có chút lúng túng.
Nhưng loại tình huống này, quái dị lúng túng cũng là bình thường. Hòa Sinh tự nhận không phải người keo kiệt, chủ động mở miệng hỏi: “Triệu chứng chóng mặt nôn có khá hơn chút nào không?"
Một câu bay bổng, vừa mịn vừa mềm, trên mặt hắn không có biến hóa, trong lòng dĩ nhiên vui mừng.
"Đỡ nhiều rồi." phun ra một câu nhưng vẫn lạnh băng như thường ngày.
Hòa Sinh nghĩ, người cũng không xấu, chính là có đôi khi hành vi quá mức lỗ mãng, suy nghĩ vài giây, vẫn là quyết định khuyên nhủ: “Có vài chuyện, ta muốn nói với ngươi."
Thẩm Hạo: “A, nàng nói đi."
"Thứ nhất, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, làm ta rất không thoải mái. Cho dù ngươi nhìn chòng chọc ta ngàn vạn lần, ta cũng sẽ không cho ngươi ôm đâu. Đúng vậy, chớ kinh ngạc, chuyện lúc rời thuyền ta biết là ngươi làm. Thứ hai, tuy ngươi có bệnh lạ không thể tiếp cận nữ nhân, nhưng ta không phải là bồ tát, ta rất để ý tới chuyện tiếp xúc không cần thiết với ngoại nam. Thứ ba, nếu như có thể, hi vọng sau này chúng ta không nên gặp mặt như vậy, đương nhiên không gặp mặt là tốt nhất."
Nàng một hơi nói xong, nhưng người trước mặt một chút động tĩnh cũng không có, không có chút xúc động nào.
Đại khái qua hai ba giây, Thúy Ngọc cầm bản vẽ trở lại, khi chỉ còn có vài bước đường, Thẩm Hạo đột nhiên tới gần Hòa Sinh, khẽ cúi người, khóe mắt xoi mói, vẻ mặt lạnh lùng: “Dáng vẻ nàng tức giận nói chuyện, thật sự xinh đẹp vượt quá ngoài ý muốn, sau này mọi người chính là hàng xóm rồi, kính xin chỉ giáo nhiều hơn, nhị... nương tử." Hắn đè thấp giọng nói, đột nhiên cười cười, hai chữ cuối cùng kéo hơi dài.
Khoảng cách giữa hai người bỗng dưng rút ngắn, cơ hồ ép Hòa Sinh vô thức ngừng thở.
May mà hình thức như vậy chỉ đọng lại ngắn ngủn trong chớp mắt, hắn đột nhiên quay đầu rời đi, trực tiếp nhận bản vẽ trong tay Thúy Ngọc, bay lên không vượt qua tường.
Thúy Ngọc ngạc nhiên nói không ra lời, “Hắn cũng quá tùy tiện!"
Đối với tính cách của Thẩm Hạo, Hòa Sinh đành phải dùng một lý do tự an ủi mình: “Hắn có bệnh, không cần để ý." Nghĩ lại, không đúng, hắn quả thật có bệnh. Khả năng quanh năm chưa từng tiếp xúc nữ nhân, tâm lý vặn vẹo đến nỗi hành vi biến thái, ừ, nhất định là xâm nhập vào xương tủy rồi.
Đột nhiên trong đầu hiện lên cái gì, Hòa Sinh giật mình: “Hắn vừa mới nói hàng xóm, chẳng lẽ người mua viện nhỏ bên cạnh là hắn?"
Thúy Ngọc nghĩ lại, “hình như nói là họ Thẩm gì đấy."
Thẩm... Thẩm Hạo... Hòa Sinh bị ý nghĩ của mình khiếp sợ, nếu như hắn thực đến bên cạnh, ở kế viện của nàng viện, tình huống leo tường như hôm nay khả năng sẽ có nữa.
Hòa Sinh cau mày, hai hàng mi lá liễu cơ hồ sắp nhập lại thành một đường.
Ngày thứ hai, lúc Hòa Sinh và Vệ Lâm đi vấn an Vệ lão thái thì hỏi bà: “Trong nhà còn có phòng trống khác không?"
Vệ Lâm dừng bước, đi hái sơn chi trong bụi hoa vừa nở: “Trước có hai phòng, một phòng chính là chỗ ngươi đó, một phòng khác thì quá nhỏ, dùng để đồ linh tinh rồi. Trước kia Vệ Hỉ vẫn còn phàn nàn, nói Lý Thanh cùng nàng ở cùng một chỗ quá chen lấn, bảo nương ta tìm phòng khác cho nàng ở, nàng ngược lại nghĩ thật tốt, trong nhà còn dọn được chỗ nào!"
Hòa Sinh cúi đầu, sờ chút Phượng Vĩ Thảo*trong tay, tâm tình có chút sa sút.
Xem ra chuyện chuyển viện rời xa Thẩm Hạo là không làm được. Nàng ở trong nhà người ta, nếu như nói quá nhiều yêu cầu, không tránh khỏi khiến người chán ghét.
Vệ Lâm nhặt lên một đóa hoa cài lên tóc Hòa Sinh “Sao, ngươi muốn đổi phòng à"
Hòa Sinh khoát tay: “Không thể nào."
Đến phòng Vệ lão thái, Vệ Hỉ và Lý Thanh đã ở đó thỉnh an, Hòa Sinh ngồi xuống kế Vệ Lâm.
Thường ngày nhà bọn họ cũng không có thói quen thỉnh an, đi phòng đại nãi nãi cũng chính là ăn điểm tâm. Vệ lão thái vừa quay về, học được tập tục của người ta, bảo con cháu sáng sớm chuyện thứ nhất là đến phòng dạo chơi một lần.
Nhưng bản thân bà quen dậy trễ rồi, vì chuyện thỉnh an, thức dậy sớm nên hiện giờ mệt mỏi rã rời.
Vệ Lâm nhỏ giọng nói với Hòa Sinh: “Ngươi xem bà nội ta buồn ngủ thành như vậy, chuyện thỉnh an ngắn thì ba ngày, nhiều thì năm ngày."
Hòa Sinh chỉ cười không đáp, nghĩ đến chuyện Thẩm Hạo ở viện bên cạnh, trong lòng lo lắng, có chút xuất thần.
Vệ lão thái ngáp một cái, rũ mí mắt lướt qua phòng, ánh mắt dừng lại ở trên người Hòa Sinh, hỏi: “Nghe nói đám quý phụ nhân ở Vọng Kinh khác với nơi khác, dung mạo người năm sáu chục tuổi thoạt nhìn giống như ba mươi mấy?"
Hòa Sinh đang ngẩn người, không có chú ý tới Vệ lão thái đặt câu hỏi.
Đầu kia Vệ Hỉ trước nhảy ra, dáng vẻ sốt ruột khó nén lời nói nổi giận đùng đùng: “Bà nội ta hỏi ngươi đó! Thật không có giáo dục, thiệt thòi ngươi là tiểu thư gia đình giàu có tới!"
Hòa Sinh lấy lại tinh thần, nhìn qua sắc mặt Vệ Hỉ mỉa mai, đều muốn nói cái gì đó, một lời đều kẹt trong yết hầu, cuối cùng vẫn phải nuốt trở vào.
Vệ lão thái nghe được lời nói ngạc nhiên của cháu gái, cũng không cảm thấy không ổn, tiểu cô nương vào lúc nhìn chuyện không vừa mắt, tranh cãi đôi câu náo nhiệt mà thôi.
Vệ Hỉ thấy Hòa Sinh không có phản bác, càng đắc ý: “Chúng ta là người có quy củ, ngươi đã đến mấy ngày rồi mà một chút cũng không học được sao?"
Vệ Lâm Bên cạnh nhìn không được, cuốn ống tay áo muốn phóng tới chỗ Vệ Hỉ bên kia, Hòa Sinh chặn ngang giữ chặt nàng, quay đầu nhìn Vệ lão thái, ánh mắt đảo qua Vệ Hỉ, xem như không nghe thấy nàng chế nhạo, trực tiếp lựa chọn xem nhẹ.
"Nào có thần kỳ như vậy, nhưng dùng son phấn thì được, che đi nếp nhăn trên mặt. người tỉ mỉ mới có thể thoạt nhìn trẻ hơn mấy tuổi, như lão phu nhân, son phấn vừa lên, đây mới thực sự là 60 biến thành 30!"
Nàng nói lời hay, Vệ lão thái rất là hưởng thụ, ánh mắt nhìn Hòa Sinh nhu hòa vài phần, cười nói “Ta là người lớn tuổi như vậy, còn dùng son phấn cái gì!"
Hòa Sinh đáp: “Lão phu nhân cũng không cần dùng, trời sinh khí sắc tốt so với cái gì cũng mạnh hơn."
Vệ lão thái khanh khách cười rộ lên.
Vệ Hỉ thấy Hòa Sinh làm Vệ lão thái thích, bực tức không có đánh ra, trừng mắt Hòa Sinh lớn tiếng nói: “ta vừa mới hỏi ngươi mà!"
Hòa Sinh nhìn nàng, không có ý định đáp lời, chỉ cười cười.
Vệ Hỉ càng tức hơn.
Vệ lão thái nhíu mày: “Vệ Hỉ ngươi hung dữ cái gì, ngồi xuống!" Nghe phải ngoan ngoan, bị bà cắt ngang như vậy, hào hứng gì cũng không còn.
Vệ Hỉ bất mãn ngồi xuống.
Ra khỏi phòng, mặt trời đã treo cao, tiếng ve kêu liên tục không ngừng, không khí rất khô nóng.
Hòa Sinh sợ nóng, đi chưa được mấy bước trán liền đọng mồ hôi, lấy khăn tay ra lau, kéo Vệ Lâm đi xuôi theo bóng cây.
"Vừa rồi trong phòng, dáng vẻ Vệ Hỉ giương nanh múa vuốt, quả thực ước gì có thể lột da sống ngươi."
Hòa Sinh dừng lại, hỏi: “Vệ Hỉ đối với người khác cũng như vậy phải không?"
"Trước kia lúc tới nhà của ta làm khách, phàm là trong nhà thì không tệ, nàng ngay cả con mắt cũng chẳng muốn cho, cùng nhà chúng ta không sai biệt lắm chắc là tốt hơn một chút, nếu như đúng theo ý nàng, nàng liền đối với người tốt, một khi nghịch ý nàng, lập tức giẫm lên. Nàng chính là người như vậy, ngươi đừng đến để ý nàng."
Hòa Sinh suy nghĩ một chút, “Tỷ muội líu lo vui vẻ tất nhiên là không còn gì tốt hơn, ngươi giúp ta đi nói một chút, nàng nếu chịu, sau này mọi người một chỗ chơi đùa thêm vài phần vui vẻ, nàng nếu không chịu, thì quên đi."
Mặc dù phải ở nhà các nàng, nhưng nàng cũng không phải là quả hồng mềm, nàng cố ý thân thiện hữu hảo với Vệ Hỉ, cũng tuyệt không dùng tư thái cúi đầu hèn mọn.
Vệ Lâm cười nàng: “Sao, ngươi sợ nàng?"
Hòa Sinh gật Vệ Lâm cái trán, cong miệng cười cười: “Ta là sợ bị ngươi dạy hư, trực tiếp vén tay áo ra nắm đấm, ta mặc dù nhỏ nhắn xinh xắn, khí lực lại lớn, nếu như đả thương người, đảm bảo liền bị đường thúc đường thẩm đuổi ra khỏi phủ."
Dứt lời, nàng nắm tay có da có thịt vung lên vài cái, Vệ Lâm tức cười, cười đến đau bụng.
Hòa Sinh đi theo cùng cười, tâm tình dễ chịu hơn.
Ngủ trưa thức dậy, Vệ Lâm đến gọi Hòa Sinh, nói với nàng chuyện buổi chiều ra cửa.
"Kêu gào, lần trước đã nói với ngươi rồi đó, ta có bạn khăn tay nhà ở Thành Tây, nhà nàng vừa mua hồ nước, đủ loại hoa sen, chúng ta chuẩn bị đi đào củ sen, ngươi cũng đi đi, đợi mặt trời bớt nắng, chúng ta liền xuất phát."
Hòa Sinh đáp ứng, giúp nàng chọn quần áo ra cửa, uống ngay một bình nước ô mai, dùng xong trà chiều, liền chuẩn bị xuất phát.
Xe ngựa đang chờ ở cửa phủ, bên cạnh viện có một chút động tĩnh -- Thẩm Hạo đang muốn đi ra ngoài, vừa vặn thấy Hòa Sinh lên xe ngựa xuất phủ.
Hắn hôm nay cũng ngồi xe ngựa, rèm vừa vặn che dấu tai mắt người. Hắn lập tức dặn dò Bùi Lương: “Chuyện Lâm châu xử lý sau, lượn vòng vòng đi, trước đi nội thành dạo một vòng."
Bùi Lương giá ngựa, âm thầm chậc chậc hai tiếng, cái gì mà đi dạo thành, rõ ràng là muốn theo dõi người ta.
Hòa Sinh véo nhẹ nàng một cái, “Ba hoa!"
Đầu tường bên kia, Thẩm Hạo vừa giãn lông mày ra giờ phút này lại nhíu lại, hắn chỉ vào tường hỏi Bùi Lương: “Sao im rồi?"
Bùi Lương đáp: “Hát xong rồi, liền im thôi."... chỉ số thông minh của Vương Gia thật sự là ngày càng sa sút...
Thẩm Hạo suy ngẫm vài giây, đột nhiên hỏi: “Nàng biết ta chuyển đến bên cạnh không?"
"Có lẽ... không biết..."
Đang nói, bức vẽ quy hoạch trong tay Bùi Lương không còn, Thẩm Hạo cầm bức vẽ quy hoạch liền ném ra ngoài tường, không đợi Bùi Lương ngăn cản, Thẩm Hạo đã leo tường.
Khóe miệng Bùi Lương co lại.
Hòa Sinh còn chưa kịp phản ứng, trước mặt liền nhiều hơn một người.
Thẩm Hạo khục một tiếng, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ vào bản vẽ cách đó không xa nói: “Đồ vật của ta bị rơi, qua đây nhặt lại."
Hòa Sinh lờ mờ, bị dọa thốt ra tiếng, thanh âm của Thúy Ngọc bên cạnh còn ghê hơn.
Rồi sau đó nàng nhanh chóng hoàn hồn, che miệng Thúy Ngọc, làm động tác tay xuỵt. Nếu như bị người ngoài thấy Thẩm Hạo ở đây, chắc chắn sẽ nghĩ theo chiều hướng không tốt.
Nàng giả bộ trấn định, né đầu qua một bên, né tránh tầm mắt của hắn, chất vấn: “Đồ đạc của ngươi làm sao rớt xuống của ta viện chứ? Còn có, cho dù đồ có rớt xuống sân, ngươi cũng nên thông báo một tiếng, sẽ có người đưa cho ngươi."
Đây là đang nói hắn đường đột vô lễ.
Thẩm Hạo hé miệng nhìn nàng, ánh sáng loang lổ rơi vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, lông mi dài theo hô hấp mà lay động.
Thật là muốn cắn một cái.
"Chỉ cần leo tường một cái, hà tất phiền toái như vậy. Thời gian của ta rất quý giá, trực tiếp làm tương đối phù hợp." Thẩm Hạo mặt không đổi sắc nhìn nàng, “Thỉnh cầu thị nữ của ngươi nhặt bản vẽ giúp ta một chút, đa tạ."
Hòa Sinh bị sặc, hồi lâu từ trong cổ họng kéo ra hai chữ: “... Vô sỉ..."
Thẩm Hạo vẫn không nhúc nhích, “Nếu như ngươi muốn gọi người khác tới, ta cũng không sao cả, miễn là đưa bản đồ giấy qua là xong, dù sao ta còn chạy về giám sát tu sửa nhà cửa nữa."
“... Thúy Ngọc, ngươi đi nhặt đi."
Thúy Ngọc đi đến dưới tường, dưới tàng cây chỉ còn hai người Hòa Sinh Thẩm Hạo.
Hai người đợi cùng một chỗ, trầm mặc vượt qua ba giây, cộng thêm Thẩm Hạo luôn liều chết nhìn chằm chằm không nói lời nào, bầu không khí có chút lúng túng.
Nhưng loại tình huống này, quái dị lúng túng cũng là bình thường. Hòa Sinh tự nhận không phải người keo kiệt, chủ động mở miệng hỏi: “Triệu chứng chóng mặt nôn có khá hơn chút nào không?"
Một câu bay bổng, vừa mịn vừa mềm, trên mặt hắn không có biến hóa, trong lòng dĩ nhiên vui mừng.
"Đỡ nhiều rồi." phun ra một câu nhưng vẫn lạnh băng như thường ngày.
Hòa Sinh nghĩ, người cũng không xấu, chính là có đôi khi hành vi quá mức lỗ mãng, suy nghĩ vài giây, vẫn là quyết định khuyên nhủ: “Có vài chuyện, ta muốn nói với ngươi."
Thẩm Hạo: “A, nàng nói đi."
"Thứ nhất, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, làm ta rất không thoải mái. Cho dù ngươi nhìn chòng chọc ta ngàn vạn lần, ta cũng sẽ không cho ngươi ôm đâu. Đúng vậy, chớ kinh ngạc, chuyện lúc rời thuyền ta biết là ngươi làm. Thứ hai, tuy ngươi có bệnh lạ không thể tiếp cận nữ nhân, nhưng ta không phải là bồ tát, ta rất để ý tới chuyện tiếp xúc không cần thiết với ngoại nam. Thứ ba, nếu như có thể, hi vọng sau này chúng ta không nên gặp mặt như vậy, đương nhiên không gặp mặt là tốt nhất."
Nàng một hơi nói xong, nhưng người trước mặt một chút động tĩnh cũng không có, không có chút xúc động nào.
Đại khái qua hai ba giây, Thúy Ngọc cầm bản vẽ trở lại, khi chỉ còn có vài bước đường, Thẩm Hạo đột nhiên tới gần Hòa Sinh, khẽ cúi người, khóe mắt xoi mói, vẻ mặt lạnh lùng: “Dáng vẻ nàng tức giận nói chuyện, thật sự xinh đẹp vượt quá ngoài ý muốn, sau này mọi người chính là hàng xóm rồi, kính xin chỉ giáo nhiều hơn, nhị... nương tử." Hắn đè thấp giọng nói, đột nhiên cười cười, hai chữ cuối cùng kéo hơi dài.
Khoảng cách giữa hai người bỗng dưng rút ngắn, cơ hồ ép Hòa Sinh vô thức ngừng thở.
May mà hình thức như vậy chỉ đọng lại ngắn ngủn trong chớp mắt, hắn đột nhiên quay đầu rời đi, trực tiếp nhận bản vẽ trong tay Thúy Ngọc, bay lên không vượt qua tường.
Thúy Ngọc ngạc nhiên nói không ra lời, “Hắn cũng quá tùy tiện!"
Đối với tính cách của Thẩm Hạo, Hòa Sinh đành phải dùng một lý do tự an ủi mình: “Hắn có bệnh, không cần để ý." Nghĩ lại, không đúng, hắn quả thật có bệnh. Khả năng quanh năm chưa từng tiếp xúc nữ nhân, tâm lý vặn vẹo đến nỗi hành vi biến thái, ừ, nhất định là xâm nhập vào xương tủy rồi.
Đột nhiên trong đầu hiện lên cái gì, Hòa Sinh giật mình: “Hắn vừa mới nói hàng xóm, chẳng lẽ người mua viện nhỏ bên cạnh là hắn?"
Thúy Ngọc nghĩ lại, “hình như nói là họ Thẩm gì đấy."
Thẩm... Thẩm Hạo... Hòa Sinh bị ý nghĩ của mình khiếp sợ, nếu như hắn thực đến bên cạnh, ở kế viện của nàng viện, tình huống leo tường như hôm nay khả năng sẽ có nữa.
Hòa Sinh cau mày, hai hàng mi lá liễu cơ hồ sắp nhập lại thành một đường.
Ngày thứ hai, lúc Hòa Sinh và Vệ Lâm đi vấn an Vệ lão thái thì hỏi bà: “Trong nhà còn có phòng trống khác không?"
Vệ Lâm dừng bước, đi hái sơn chi trong bụi hoa vừa nở: “Trước có hai phòng, một phòng chính là chỗ ngươi đó, một phòng khác thì quá nhỏ, dùng để đồ linh tinh rồi. Trước kia Vệ Hỉ vẫn còn phàn nàn, nói Lý Thanh cùng nàng ở cùng một chỗ quá chen lấn, bảo nương ta tìm phòng khác cho nàng ở, nàng ngược lại nghĩ thật tốt, trong nhà còn dọn được chỗ nào!"
Hòa Sinh cúi đầu, sờ chút Phượng Vĩ Thảo*trong tay, tâm tình có chút sa sút.
Xem ra chuyện chuyển viện rời xa Thẩm Hạo là không làm được. Nàng ở trong nhà người ta, nếu như nói quá nhiều yêu cầu, không tránh khỏi khiến người chán ghét.
Vệ Lâm nhặt lên một đóa hoa cài lên tóc Hòa Sinh “Sao, ngươi muốn đổi phòng à"
Hòa Sinh khoát tay: “Không thể nào."
Đến phòng Vệ lão thái, Vệ Hỉ và Lý Thanh đã ở đó thỉnh an, Hòa Sinh ngồi xuống kế Vệ Lâm.
Thường ngày nhà bọn họ cũng không có thói quen thỉnh an, đi phòng đại nãi nãi cũng chính là ăn điểm tâm. Vệ lão thái vừa quay về, học được tập tục của người ta, bảo con cháu sáng sớm chuyện thứ nhất là đến phòng dạo chơi một lần.
Nhưng bản thân bà quen dậy trễ rồi, vì chuyện thỉnh an, thức dậy sớm nên hiện giờ mệt mỏi rã rời.
Vệ Lâm nhỏ giọng nói với Hòa Sinh: “Ngươi xem bà nội ta buồn ngủ thành như vậy, chuyện thỉnh an ngắn thì ba ngày, nhiều thì năm ngày."
Hòa Sinh chỉ cười không đáp, nghĩ đến chuyện Thẩm Hạo ở viện bên cạnh, trong lòng lo lắng, có chút xuất thần.
Vệ lão thái ngáp một cái, rũ mí mắt lướt qua phòng, ánh mắt dừng lại ở trên người Hòa Sinh, hỏi: “Nghe nói đám quý phụ nhân ở Vọng Kinh khác với nơi khác, dung mạo người năm sáu chục tuổi thoạt nhìn giống như ba mươi mấy?"
Hòa Sinh đang ngẩn người, không có chú ý tới Vệ lão thái đặt câu hỏi.
Đầu kia Vệ Hỉ trước nhảy ra, dáng vẻ sốt ruột khó nén lời nói nổi giận đùng đùng: “Bà nội ta hỏi ngươi đó! Thật không có giáo dục, thiệt thòi ngươi là tiểu thư gia đình giàu có tới!"
Hòa Sinh lấy lại tinh thần, nhìn qua sắc mặt Vệ Hỉ mỉa mai, đều muốn nói cái gì đó, một lời đều kẹt trong yết hầu, cuối cùng vẫn phải nuốt trở vào.
Vệ lão thái nghe được lời nói ngạc nhiên của cháu gái, cũng không cảm thấy không ổn, tiểu cô nương vào lúc nhìn chuyện không vừa mắt, tranh cãi đôi câu náo nhiệt mà thôi.
Vệ Hỉ thấy Hòa Sinh không có phản bác, càng đắc ý: “Chúng ta là người có quy củ, ngươi đã đến mấy ngày rồi mà một chút cũng không học được sao?"
Vệ Lâm Bên cạnh nhìn không được, cuốn ống tay áo muốn phóng tới chỗ Vệ Hỉ bên kia, Hòa Sinh chặn ngang giữ chặt nàng, quay đầu nhìn Vệ lão thái, ánh mắt đảo qua Vệ Hỉ, xem như không nghe thấy nàng chế nhạo, trực tiếp lựa chọn xem nhẹ.
"Nào có thần kỳ như vậy, nhưng dùng son phấn thì được, che đi nếp nhăn trên mặt. người tỉ mỉ mới có thể thoạt nhìn trẻ hơn mấy tuổi, như lão phu nhân, son phấn vừa lên, đây mới thực sự là 60 biến thành 30!"
Nàng nói lời hay, Vệ lão thái rất là hưởng thụ, ánh mắt nhìn Hòa Sinh nhu hòa vài phần, cười nói “Ta là người lớn tuổi như vậy, còn dùng son phấn cái gì!"
Hòa Sinh đáp: “Lão phu nhân cũng không cần dùng, trời sinh khí sắc tốt so với cái gì cũng mạnh hơn."
Vệ lão thái khanh khách cười rộ lên.
Vệ Hỉ thấy Hòa Sinh làm Vệ lão thái thích, bực tức không có đánh ra, trừng mắt Hòa Sinh lớn tiếng nói: “ta vừa mới hỏi ngươi mà!"
Hòa Sinh nhìn nàng, không có ý định đáp lời, chỉ cười cười.
Vệ Hỉ càng tức hơn.
Vệ lão thái nhíu mày: “Vệ Hỉ ngươi hung dữ cái gì, ngồi xuống!" Nghe phải ngoan ngoan, bị bà cắt ngang như vậy, hào hứng gì cũng không còn.
Vệ Hỉ bất mãn ngồi xuống.
Ra khỏi phòng, mặt trời đã treo cao, tiếng ve kêu liên tục không ngừng, không khí rất khô nóng.
Hòa Sinh sợ nóng, đi chưa được mấy bước trán liền đọng mồ hôi, lấy khăn tay ra lau, kéo Vệ Lâm đi xuôi theo bóng cây.
"Vừa rồi trong phòng, dáng vẻ Vệ Hỉ giương nanh múa vuốt, quả thực ước gì có thể lột da sống ngươi."
Hòa Sinh dừng lại, hỏi: “Vệ Hỉ đối với người khác cũng như vậy phải không?"
"Trước kia lúc tới nhà của ta làm khách, phàm là trong nhà thì không tệ, nàng ngay cả con mắt cũng chẳng muốn cho, cùng nhà chúng ta không sai biệt lắm chắc là tốt hơn một chút, nếu như đúng theo ý nàng, nàng liền đối với người tốt, một khi nghịch ý nàng, lập tức giẫm lên. Nàng chính là người như vậy, ngươi đừng đến để ý nàng."
Hòa Sinh suy nghĩ một chút, “Tỷ muội líu lo vui vẻ tất nhiên là không còn gì tốt hơn, ngươi giúp ta đi nói một chút, nàng nếu chịu, sau này mọi người một chỗ chơi đùa thêm vài phần vui vẻ, nàng nếu không chịu, thì quên đi."
Mặc dù phải ở nhà các nàng, nhưng nàng cũng không phải là quả hồng mềm, nàng cố ý thân thiện hữu hảo với Vệ Hỉ, cũng tuyệt không dùng tư thái cúi đầu hèn mọn.
Vệ Lâm cười nàng: “Sao, ngươi sợ nàng?"
Hòa Sinh gật Vệ Lâm cái trán, cong miệng cười cười: “Ta là sợ bị ngươi dạy hư, trực tiếp vén tay áo ra nắm đấm, ta mặc dù nhỏ nhắn xinh xắn, khí lực lại lớn, nếu như đả thương người, đảm bảo liền bị đường thúc đường thẩm đuổi ra khỏi phủ."
Dứt lời, nàng nắm tay có da có thịt vung lên vài cái, Vệ Lâm tức cười, cười đến đau bụng.
Hòa Sinh đi theo cùng cười, tâm tình dễ chịu hơn.
Ngủ trưa thức dậy, Vệ Lâm đến gọi Hòa Sinh, nói với nàng chuyện buổi chiều ra cửa.
"Kêu gào, lần trước đã nói với ngươi rồi đó, ta có bạn khăn tay nhà ở Thành Tây, nhà nàng vừa mua hồ nước, đủ loại hoa sen, chúng ta chuẩn bị đi đào củ sen, ngươi cũng đi đi, đợi mặt trời bớt nắng, chúng ta liền xuất phát."
Hòa Sinh đáp ứng, giúp nàng chọn quần áo ra cửa, uống ngay một bình nước ô mai, dùng xong trà chiều, liền chuẩn bị xuất phát.
Xe ngựa đang chờ ở cửa phủ, bên cạnh viện có một chút động tĩnh -- Thẩm Hạo đang muốn đi ra ngoài, vừa vặn thấy Hòa Sinh lên xe ngựa xuất phủ.
Hắn hôm nay cũng ngồi xe ngựa, rèm vừa vặn che dấu tai mắt người. Hắn lập tức dặn dò Bùi Lương: “Chuyện Lâm châu xử lý sau, lượn vòng vòng đi, trước đi nội thành dạo một vòng."
Bùi Lương giá ngựa, âm thầm chậc chậc hai tiếng, cái gì mà đi dạo thành, rõ ràng là muốn theo dõi người ta.
Tác giả :
A Bạch Bất Bạch