Độc Quyền Chiếm Hữu
Chương 79
Tôi ôm một em bé may mắn sống sót từ đống đổ nát ra ngoài.
Đứa bé trong lòng tôi sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Lập tức có người chạy đến, ôm em bé khóc không thành tiếng. Tôi quay đầu, bắt gặp rất nhiều gương mặt hoảng hốt và đau khổ ở phía sau. Không một ai hoan hô hay tỏ ra vui mừng khi thấy người sống sót được cứu thoát, bởi vì người chết còn nhiều hơn.
Đằng sau bọn họ là một thế giới hỗn loạn.
Vô số tia lửa từ trên không trung rơi xuống mặt đất, giống như bầu trời đang rỉ máu. Cả thành phố nhuộm một màu đen, đâu đâu cũng xuất hiện bức tường đổ nát nham nhở, tiếng than khóc vang lên khắp mọi nơi.
Bằng mắt thường, tôi có thể nhìn thấy hồng cự tinh từ từ nở to. Nhiệt độ trong không khí hạ thấp từng giây từng phút.
Hai chân tôi mềm nhũn, người lảo đảo, may có Mạc Lâm nhanh tay đỡ lấy: “Tiểu thư! Cô không thể tiếp tục, cô đã liên tục sử dụng sức mạnh tinh thần hơn hai mươi tiếng đồng hồ."
Ban đầu tôi không để ý, nghe anh ta nói vậy, tôi mới cảm thấy cổ họng khô rát, đôi tai đau buốt, cơ bắp trên toàn thân nhức mỏi không có sức lực.
Ngước nhìn đống hoang tàn đổ nát vô cùng vô tận trước mặt, tôi thở một hơi dài, nói nhỏ với Mạc Lâm: “Chúng ta về đi."
Tôi muốn quay về bên Mục Huyền, không biết anh thế nào rồi, có lẽ anh cũng cần đến tôi.
Nhớ đến sắc mặt trắng bệch của anh lúc xảy ra tai họa, tim tôi phảng phất chìm sâu xuống đáy vực.
Bầu trời u ám, tôi và Mạc Lâm bước nhanh trên đường phố lộn xộn. Những tòa kiến trúc sụp đổ, mặt đất nứt toác. Trên con đường dài mù mịt cát bụi, không thấy một bóng người. Không hiểu bọn họ đã chết hết hay trốn ở đâu đó.
Sau khi tai họa xảy ra vào ngày hôm qua, cả Đế đô gần như sụp đổ trong giây lát. Những nơi khác trên hành tinh Stan chắc chắn còn nghiêm trọng hơn nơi này.
Nhưng đây không phải là điều tồi tệ nhất.
Điều tồi tệ nhất là, thảm họa lần này không đơn giản lặp lại đời trước.
Ở đời trước, vết đen hằng tinh chỉ bùng nổ mười mấy phút đồng hồ. Sau đó, hằng tinh bước vào quá trình chuyển biến thành hồng cự tinh chậm chạp và lâu dài. Người Stan còn mấy tháng chuẩn bị kế sách đối phó. Con người bị chết và bị thương chủ yếu do sóng thần, động đất, lửa cháy và gió lốc được hình thành trong khoảng thời gian vết đen bùng nổ.
Còn lần này, vết đen hằng tinh đã liên tục bùng nổ suốt một ngày một đêm.
Cả hành tinh Stan và người dân Stan sống trong địa ngục hơn ba mươi tiếng đồng hồ.
Ở phía xa xa, cảng không gian vẫn đèn đóm sáng trưng, giống như đó là tia hy vọng cuối cùng của cả thành phố.
Viền mắt tôi ươn ướt. Tôi và Mạc Lâm đi men theo con đường dành riêng cho quân đội vào cảng không gian. Bên ngoài cánh cổng lớn không xa có rất đông người tụ tập, tiếng ồn ào náo động cả một khu vực.
“Nặc Nhĩ! Chúng tôi muốn gặp hoàng tử Nặc Nhĩ!"
“Trò lừa đảo! Đây là âm mưu của chủng tộc thời gian!"
“Chính phủ vô dụng! Hoàng thất vô dụng!"
.....
Tôi trầm mặc trong giây lát rồi quay người đi vào trong cảng không gian. Mạc Lâm chạy theo tôi, nói nhỏ: “Tiểu thư đừng buồn. Tai họa xảy ra quá bất ngờ. Chúng ta sẽ giải thích với bọn họ sau."
Tôi dừng bước, lên tiếng: “Không cần giải thích."
Chúng tôi không cần giải thích, bởi đã không có ngày mai.
Hành tinh Stan không thoát khỏi vận mệnh rơi vào tăm tối, người Stan sẽ trải qua hàng ngàn năm trong bóng đêm, sống không bằng chết, cho đến khi họ hồi sinh.
Hàng chục triệu năm sau, chủng tộc Stan vẫn ghi nhớ, một người phụ nữ tên Hoa Dao thuộc chủng tộc thời gian đã lừa dối hoàng tử Nặc nhĩ của bọn họ, mang đến tai họa cho bọn họ.
Quả nhiên, dù có cơ hội làm lại một lần, kết cục vẫn là ‘trăm sông đổ về một biển’.
Nghĩ đến đây, trái tim tôi tan nát thành từng mảnh.
Tôi không dám nghĩ tiếp.
Nhưng một nghi vấn đáng sợ cứ quanh quẩn trong đầu tôi.
Liệu Mục Huyền có hy sinh?
Sáng ngày hôm qua, cảng không gian vẫn còn náo nhiệt và tràn đầy hy vọng. Hiện tại, nơi này không khá hơn bên ngoài là bao. Trên mặt đất đầy mảnh vỡ máy bay chiến đấu và thi thể người chết, máu chảy lênh láng khắp nơi. Đội phi thành đầu tiên của A Đạo Phổ đã hy sinh trong tầng khí quyển. Một nửa số phi thuyền chở các nhà khoa học và thanh thiếu niên an toàn trở về mặt đất. Nghe nói lúc đó, A Đạo Phổ ra lệnh tất cả máy bay chiến đấu che chắn sự tấn công của điện lưu cường độ mạnh, người trên phi thuyền mới có cơ hội thoát chết.
Lúc này, cơn lốc xoáy trên tầng khí quyển vẫn đang tiếp diễn. Tuy một bộ phận máy bay ở cảng không gian không bị tổn hại, nhưng bộ phận siêu quang tốc hễ khởi động là bị phá hủy do năng lượng quá cao. Chúng tôi không thể thoát ra ngoài. Hai hạm đội của Mục Huyền ở bên ngoài tầng khí quyển cũng không thể đáp xuống hành tinh Stan. Đồng thời, tất cả hệ thống mạng gồm điện thoại, internet, hệ thống chỉ huy... đều vô dụng. Hiện tại, mọi người chỉ có thể liên lạc bằng phương thức nguyên thủy nhất là vô tuyến điện.
Trên đường băng rộng lớn vừa dựng một ngôi nhà kim loại đơn giản. Đó là trung tâm chỉ huy tạm thời. Ánh đèn từ cửa sổ hắt ra ngoài, bên trong tụ tập nhiều người: Mục Huyền, Dịch Phố Thành, Tháp Thụy, viện trưởng Viện khoa học, thủ tướng... Vẻ mặt bọn họ hoặc là nặng nề, hoặc là kích động. Âm thanh tranh cãi kịch liệt vang vọng. Mục Huyền ngồi ở giữa, gương mặt trắng ngần của anh lạnh lẽo như phủ một lớp băng. Anh chỉ trầm mặc không lên tiếng.
Tôi đứng ở một góc tối bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn anh từ xa.
Bao ngày nay, Mục Huyền vì chuyện cứu chủng tộc của anh và thay đổi vận mệnh của vũ trụ, bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi và chợp mắt.
Nhưng hôm nay, hy vọng của chúng tôi cuối cùng vẫn bị cắt đứt.
Anh đang nghĩ gì? Có phải anh rất buồn?
Trong lúc thất thần, tôi chợt nghe thấy một thanh âm sắc lạnh truyền tới.
“Hai ngày? Còn hai ngày nữa là chúng ta đi đời?" Dịch Phố Thành mở miệng. Hắn vẫn mang dung mạo hoàng đế, nhưng vẻ mặt của hắn lúc này đã rất hung hăng: “Ông già, tôi biết hệ thống vi tính của các ông bị hỏng, kết quả tính toán bằng tay liệu có chính xác không? Không phải ông mắt mờ tính sai đấy chứ?"
Mọi người ngồi xung quanh kinh ngạc nhìn Dịch Phố Thành, nhưng hắn chẳng thèm bận tâm, chỉ nhìn viện trưởng bằng ánh mắt lạnh lùng. Mục Huyền ở bên cạnh không ngăn cản, thần sắc anh u ám, giống như đang suy nghĩ điều gì đó đến mức thất thần.
Viện trưởng tóc bạc đỏ mặt, thanh âm có phần run run: “Bệ... bệ hạ... tôi không chắc chắn..."
Mọi người biến sắc mặt, Mục Huyền cũng quay đầu về phía viện trưởng. Viện trưởng Viện khoa học lắp bắp: “Hai ngày là ước tính tương đối bảo thủ. Cũng có thể chưa đến hai ngày, hành tinh Stan sẽ bị sóng năng lượng của hằng tinh, hất ra khỏi quỹ đạo, trở thành hành tinh trôi dạt trong vũ trụ. Chúng tôi dự tính, trước khi tinh cầu rời khỏi quỹ đạo, số người chết sẽ đạt mức 1/2 đến 2/3 tổng dân số cả nước."
Hai ngày, chúng tôi chỉ có hai ngày. Mà trong hai ngày đó, người Stan sẽ bị chết một nửa. Trái tim tôi nặng nề đến mức tê liệt.
“Điều đó có nghĩa là gì?" Có người mở miệng hỏi.
“Không có ánh sáng, không có độ ấm, không có nguồn năng lượng." Tháp Thụy trả lời, thanh âm của anh ta khô khốc.
Mọi người đều im lặng trong giây lát.
Sau đó, Dịch Phố Thành mở miệng, ngữ khí của hắn như tự giễu, cũng giống chất vấn tất cả những người có mặt: “Bây giờ chúng ta có thể làm gì? Chờ chết?"
Tháp Thụy đáp lời: “Tôi kiến nghị dùng năng lượng còn sót lại và toàn bộ binh lực đào cơ sở hạ tần dưới lòng đất."
Tôi ngây người. Viện trưởng Viện khoa học phụ họa: “Tôi cũng nhất trí với ý kiến của Tháp Thụy điện hạ. Chúng ta có thể tận dụng mọi khả năng để đưa mọi người xuống lòng đất. Nhiệt độ của tâm tinh cầu rất cao, bởi vì thời gian giá lạnh kéo dài nên lòng đất có thể cung cấp độ ấm cho chúng ta."
Sống dưới lòng đất?
Lẽ nào đây chính là nguyên nhân giúp người Stan sinh tồn trong tăm tối và tiến hóa hàng ngàn năm?
“Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?" Thủ tướng hỏi: “Tôi nhớ Viện khoa học từng có một kế hoạch gọi là ‘Stan hồi sinh’, là dự án ứng phó khẩn cấp khi xảy ra tình trạng hằng tinh biến thành hồng cự tinh."
Nghe đến mấy từ ‘Stan hồi sinh’, tim tôi đập thình thịch.
Tôi thà để Mục Huyền sống trong tăm tối cả đời, cũng không muốn anh tham gia vào kế hoạch này. Tôi nghe thấy hơi thở gấp gáp của mình. Ở trong phòng, Mục Huyền dường như phát giác ra sự xuất hiện của tôi, anh từ từ ngẩng đầu về phía tôi. Gương mặt anh giống một miếng ngọc dưới ánh đèn, nhưng ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
Ông viện trưởng tóc bạc lắc đầu: “Kế hoạch Stan hồi sinh có thể thay đổi quỹ đạo của hành tinh Stan, kéo dài thời gian bị hất vào vũ trụ. Nhưng kế hoạch này mới chỉ ở giai đoạn thử nghiệm. Nếu thất bại, nó sẽ có ảnh hưởng xấu đến tinh cầu. Hơn nữa, kế hoạch cần 2400 người có sức mạnh tinh thần làm cầu nối. Nhưng với tình hình hiện tại..."
Ông ta chưa nói hết câu, thái tử Tháp Thụy đã tiếp lời: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể dùng thiết bị thông tin vô tuyến của quân đội nên hiệu quả tương đối thấp. Hơn nữa, những người có sức mạnh tinh thần lại phân tán trong cả nước. Tôi đã thử tìm cách, nhưng vẫn không thể liên lạc với bọn họ."
Đứa bé trong lòng tôi sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Lập tức có người chạy đến, ôm em bé khóc không thành tiếng. Tôi quay đầu, bắt gặp rất nhiều gương mặt hoảng hốt và đau khổ ở phía sau. Không một ai hoan hô hay tỏ ra vui mừng khi thấy người sống sót được cứu thoát, bởi vì người chết còn nhiều hơn.
Đằng sau bọn họ là một thế giới hỗn loạn.
Vô số tia lửa từ trên không trung rơi xuống mặt đất, giống như bầu trời đang rỉ máu. Cả thành phố nhuộm một màu đen, đâu đâu cũng xuất hiện bức tường đổ nát nham nhở, tiếng than khóc vang lên khắp mọi nơi.
Bằng mắt thường, tôi có thể nhìn thấy hồng cự tinh từ từ nở to. Nhiệt độ trong không khí hạ thấp từng giây từng phút.
Hai chân tôi mềm nhũn, người lảo đảo, may có Mạc Lâm nhanh tay đỡ lấy: “Tiểu thư! Cô không thể tiếp tục, cô đã liên tục sử dụng sức mạnh tinh thần hơn hai mươi tiếng đồng hồ."
Ban đầu tôi không để ý, nghe anh ta nói vậy, tôi mới cảm thấy cổ họng khô rát, đôi tai đau buốt, cơ bắp trên toàn thân nhức mỏi không có sức lực.
Ngước nhìn đống hoang tàn đổ nát vô cùng vô tận trước mặt, tôi thở một hơi dài, nói nhỏ với Mạc Lâm: “Chúng ta về đi."
Tôi muốn quay về bên Mục Huyền, không biết anh thế nào rồi, có lẽ anh cũng cần đến tôi.
Nhớ đến sắc mặt trắng bệch của anh lúc xảy ra tai họa, tim tôi phảng phất chìm sâu xuống đáy vực.
Bầu trời u ám, tôi và Mạc Lâm bước nhanh trên đường phố lộn xộn. Những tòa kiến trúc sụp đổ, mặt đất nứt toác. Trên con đường dài mù mịt cát bụi, không thấy một bóng người. Không hiểu bọn họ đã chết hết hay trốn ở đâu đó.
Sau khi tai họa xảy ra vào ngày hôm qua, cả Đế đô gần như sụp đổ trong giây lát. Những nơi khác trên hành tinh Stan chắc chắn còn nghiêm trọng hơn nơi này.
Nhưng đây không phải là điều tồi tệ nhất.
Điều tồi tệ nhất là, thảm họa lần này không đơn giản lặp lại đời trước.
Ở đời trước, vết đen hằng tinh chỉ bùng nổ mười mấy phút đồng hồ. Sau đó, hằng tinh bước vào quá trình chuyển biến thành hồng cự tinh chậm chạp và lâu dài. Người Stan còn mấy tháng chuẩn bị kế sách đối phó. Con người bị chết và bị thương chủ yếu do sóng thần, động đất, lửa cháy và gió lốc được hình thành trong khoảng thời gian vết đen bùng nổ.
Còn lần này, vết đen hằng tinh đã liên tục bùng nổ suốt một ngày một đêm.
Cả hành tinh Stan và người dân Stan sống trong địa ngục hơn ba mươi tiếng đồng hồ.
Ở phía xa xa, cảng không gian vẫn đèn đóm sáng trưng, giống như đó là tia hy vọng cuối cùng của cả thành phố.
Viền mắt tôi ươn ướt. Tôi và Mạc Lâm đi men theo con đường dành riêng cho quân đội vào cảng không gian. Bên ngoài cánh cổng lớn không xa có rất đông người tụ tập, tiếng ồn ào náo động cả một khu vực.
“Nặc Nhĩ! Chúng tôi muốn gặp hoàng tử Nặc Nhĩ!"
“Trò lừa đảo! Đây là âm mưu của chủng tộc thời gian!"
“Chính phủ vô dụng! Hoàng thất vô dụng!"
.....
Tôi trầm mặc trong giây lát rồi quay người đi vào trong cảng không gian. Mạc Lâm chạy theo tôi, nói nhỏ: “Tiểu thư đừng buồn. Tai họa xảy ra quá bất ngờ. Chúng ta sẽ giải thích với bọn họ sau."
Tôi dừng bước, lên tiếng: “Không cần giải thích."
Chúng tôi không cần giải thích, bởi đã không có ngày mai.
Hành tinh Stan không thoát khỏi vận mệnh rơi vào tăm tối, người Stan sẽ trải qua hàng ngàn năm trong bóng đêm, sống không bằng chết, cho đến khi họ hồi sinh.
Hàng chục triệu năm sau, chủng tộc Stan vẫn ghi nhớ, một người phụ nữ tên Hoa Dao thuộc chủng tộc thời gian đã lừa dối hoàng tử Nặc nhĩ của bọn họ, mang đến tai họa cho bọn họ.
Quả nhiên, dù có cơ hội làm lại một lần, kết cục vẫn là ‘trăm sông đổ về một biển’.
Nghĩ đến đây, trái tim tôi tan nát thành từng mảnh.
Tôi không dám nghĩ tiếp.
Nhưng một nghi vấn đáng sợ cứ quanh quẩn trong đầu tôi.
Liệu Mục Huyền có hy sinh?
Sáng ngày hôm qua, cảng không gian vẫn còn náo nhiệt và tràn đầy hy vọng. Hiện tại, nơi này không khá hơn bên ngoài là bao. Trên mặt đất đầy mảnh vỡ máy bay chiến đấu và thi thể người chết, máu chảy lênh láng khắp nơi. Đội phi thành đầu tiên của A Đạo Phổ đã hy sinh trong tầng khí quyển. Một nửa số phi thuyền chở các nhà khoa học và thanh thiếu niên an toàn trở về mặt đất. Nghe nói lúc đó, A Đạo Phổ ra lệnh tất cả máy bay chiến đấu che chắn sự tấn công của điện lưu cường độ mạnh, người trên phi thuyền mới có cơ hội thoát chết.
Lúc này, cơn lốc xoáy trên tầng khí quyển vẫn đang tiếp diễn. Tuy một bộ phận máy bay ở cảng không gian không bị tổn hại, nhưng bộ phận siêu quang tốc hễ khởi động là bị phá hủy do năng lượng quá cao. Chúng tôi không thể thoát ra ngoài. Hai hạm đội của Mục Huyền ở bên ngoài tầng khí quyển cũng không thể đáp xuống hành tinh Stan. Đồng thời, tất cả hệ thống mạng gồm điện thoại, internet, hệ thống chỉ huy... đều vô dụng. Hiện tại, mọi người chỉ có thể liên lạc bằng phương thức nguyên thủy nhất là vô tuyến điện.
Trên đường băng rộng lớn vừa dựng một ngôi nhà kim loại đơn giản. Đó là trung tâm chỉ huy tạm thời. Ánh đèn từ cửa sổ hắt ra ngoài, bên trong tụ tập nhiều người: Mục Huyền, Dịch Phố Thành, Tháp Thụy, viện trưởng Viện khoa học, thủ tướng... Vẻ mặt bọn họ hoặc là nặng nề, hoặc là kích động. Âm thanh tranh cãi kịch liệt vang vọng. Mục Huyền ngồi ở giữa, gương mặt trắng ngần của anh lạnh lẽo như phủ một lớp băng. Anh chỉ trầm mặc không lên tiếng.
Tôi đứng ở một góc tối bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn anh từ xa.
Bao ngày nay, Mục Huyền vì chuyện cứu chủng tộc của anh và thay đổi vận mệnh của vũ trụ, bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi và chợp mắt.
Nhưng hôm nay, hy vọng của chúng tôi cuối cùng vẫn bị cắt đứt.
Anh đang nghĩ gì? Có phải anh rất buồn?
Trong lúc thất thần, tôi chợt nghe thấy một thanh âm sắc lạnh truyền tới.
“Hai ngày? Còn hai ngày nữa là chúng ta đi đời?" Dịch Phố Thành mở miệng. Hắn vẫn mang dung mạo hoàng đế, nhưng vẻ mặt của hắn lúc này đã rất hung hăng: “Ông già, tôi biết hệ thống vi tính của các ông bị hỏng, kết quả tính toán bằng tay liệu có chính xác không? Không phải ông mắt mờ tính sai đấy chứ?"
Mọi người ngồi xung quanh kinh ngạc nhìn Dịch Phố Thành, nhưng hắn chẳng thèm bận tâm, chỉ nhìn viện trưởng bằng ánh mắt lạnh lùng. Mục Huyền ở bên cạnh không ngăn cản, thần sắc anh u ám, giống như đang suy nghĩ điều gì đó đến mức thất thần.
Viện trưởng tóc bạc đỏ mặt, thanh âm có phần run run: “Bệ... bệ hạ... tôi không chắc chắn..."
Mọi người biến sắc mặt, Mục Huyền cũng quay đầu về phía viện trưởng. Viện trưởng Viện khoa học lắp bắp: “Hai ngày là ước tính tương đối bảo thủ. Cũng có thể chưa đến hai ngày, hành tinh Stan sẽ bị sóng năng lượng của hằng tinh, hất ra khỏi quỹ đạo, trở thành hành tinh trôi dạt trong vũ trụ. Chúng tôi dự tính, trước khi tinh cầu rời khỏi quỹ đạo, số người chết sẽ đạt mức 1/2 đến 2/3 tổng dân số cả nước."
Hai ngày, chúng tôi chỉ có hai ngày. Mà trong hai ngày đó, người Stan sẽ bị chết một nửa. Trái tim tôi nặng nề đến mức tê liệt.
“Điều đó có nghĩa là gì?" Có người mở miệng hỏi.
“Không có ánh sáng, không có độ ấm, không có nguồn năng lượng." Tháp Thụy trả lời, thanh âm của anh ta khô khốc.
Mọi người đều im lặng trong giây lát.
Sau đó, Dịch Phố Thành mở miệng, ngữ khí của hắn như tự giễu, cũng giống chất vấn tất cả những người có mặt: “Bây giờ chúng ta có thể làm gì? Chờ chết?"
Tháp Thụy đáp lời: “Tôi kiến nghị dùng năng lượng còn sót lại và toàn bộ binh lực đào cơ sở hạ tần dưới lòng đất."
Tôi ngây người. Viện trưởng Viện khoa học phụ họa: “Tôi cũng nhất trí với ý kiến của Tháp Thụy điện hạ. Chúng ta có thể tận dụng mọi khả năng để đưa mọi người xuống lòng đất. Nhiệt độ của tâm tinh cầu rất cao, bởi vì thời gian giá lạnh kéo dài nên lòng đất có thể cung cấp độ ấm cho chúng ta."
Sống dưới lòng đất?
Lẽ nào đây chính là nguyên nhân giúp người Stan sinh tồn trong tăm tối và tiến hóa hàng ngàn năm?
“Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?" Thủ tướng hỏi: “Tôi nhớ Viện khoa học từng có một kế hoạch gọi là ‘Stan hồi sinh’, là dự án ứng phó khẩn cấp khi xảy ra tình trạng hằng tinh biến thành hồng cự tinh."
Nghe đến mấy từ ‘Stan hồi sinh’, tim tôi đập thình thịch.
Tôi thà để Mục Huyền sống trong tăm tối cả đời, cũng không muốn anh tham gia vào kế hoạch này. Tôi nghe thấy hơi thở gấp gáp của mình. Ở trong phòng, Mục Huyền dường như phát giác ra sự xuất hiện của tôi, anh từ từ ngẩng đầu về phía tôi. Gương mặt anh giống một miếng ngọc dưới ánh đèn, nhưng ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
Ông viện trưởng tóc bạc lắc đầu: “Kế hoạch Stan hồi sinh có thể thay đổi quỹ đạo của hành tinh Stan, kéo dài thời gian bị hất vào vũ trụ. Nhưng kế hoạch này mới chỉ ở giai đoạn thử nghiệm. Nếu thất bại, nó sẽ có ảnh hưởng xấu đến tinh cầu. Hơn nữa, kế hoạch cần 2400 người có sức mạnh tinh thần làm cầu nối. Nhưng với tình hình hiện tại..."
Ông ta chưa nói hết câu, thái tử Tháp Thụy đã tiếp lời: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể dùng thiết bị thông tin vô tuyến của quân đội nên hiệu quả tương đối thấp. Hơn nữa, những người có sức mạnh tinh thần lại phân tán trong cả nước. Tôi đã thử tìm cách, nhưng vẫn không thể liên lạc với bọn họ."
Tác giả :
Đinh Mặc