Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt
Chương 67: Rất quý đó chứ!
Cả phủ Tể tướng đều bị các loại sự tình liên túc phát sinh mà gấp rút đến tán loạn, ai ai cũng không còn thời gian nhàn hạ mà đến Phù Hương viện sinh sự, người có lòng dạ thanh thản lại đột nhiên nhớ đến những lần bị đánh đập mà cảm thấy sợ hãi, nào dám đến gần Phù Hương viện nửa bước?
Cho nên, Thẩm Nghiên Tịch được trải qua một khoảng thời gian ngắn vô cùng thoải mái, yên tĩnh, hưởng thụ những ngày tốt lành hiếm thấy.
Những ngày này vừa qua cũng chính là thời khắc tiệc tuyển tú sắp sửa khai màn.
Tuyển tú năm nay khác với mọi năm một chút, bởi vì Hoàng thượng không muốn bổ sung hậu cung nữa nên năm nay chỉ là muốn chỉ hôn cho các vương công quý tử mà thôi, thành ra phía sau hai chữ ‘tuyển tú’ được cho thêm một chữ ‘tiệc’ vào đó.
Tiệc tuyển tủ, chuẩn xác mà nói cũng giống như một bữa tiệc coi mắt, các vương công quý tử sẽ có dịp gặp gỡ các danh môn khuê tú, ai nhìn trúng ai, ai thấy hợp mắt ai đều có thể đến xin Hoàng thượng ban hôn.
Có thể được Hoàng thượng ban hôn phải nói là vinh dự tột cùng!
Hơn nữa, từ lễ ‘tuyển tú’ mà làm thành một bữa tiệc coi mắt cũng là điều lần đầu tiên được thấy.
Nghe nói, vì chuyện này mà triều đình trên dưới phân tranh không ngừng, nhưng cuối cùng khi Hoàng đế bệ hạ xuống một búa chấm dứt, hoàn toàn không đếm xỉa đến các vị đại thân không ngừng hô lớn ‘không hợp lý’, chính thức xác định ‘tiệc tuyển tú’ này.
Hai mươi tám tháng năm đã vào giữa hè, sáng sớm đã có thể nghe được tiếng ve kêu huyên náo, hoàng thành cũng bởi vì tiệc tuyển tú lần này mà trở nên náo nhiệt, vừa tờ mờ sáng đã có xe ngựa ra vào tấp nập, từ các vị đại thần đến cả phu nhân đều dẫn theo công tử tiểu thư nhà mình ăn vận đẹp đẽ lộng lẫy mà đến, khiến cho cả hoàng thành uy nghiêm đều được điểm tô thêm rất nhiều màu sắc.
Mặc dù Thẩm Nghiên Tịch từ sớm đã có hôn ước, ngay cả hôn kỳ cũng được định ra, nhưng mới tờ mờ sáng cũng bị đánh thức, trang điểm ăn mặc thật đẹp hộ tống vào hoàng cung.
Tiệc coi mắt tuyển tú này cho dù không can hệ gì tới nàng, nhưng thân phận nàng lại đặc thù, là Kỳ vương phi tương lai, tự nhiên lại phải đến dự tiệc… huống chi, lúc này đây ‘tuyển tú’ lại không giống ngày thường, cơ hồ tất cả quan to trong triều đều có mặt.
Nói không chừng, Hoàng thượng cao hứng chỉ hôn cho các vương công quý tử lại thuận tiện ban thưởng thêm cho Thất điện hạ một vài vị Trắc phi đây.
Nếu như Hoàng thượng thật sự có tâm tư đó thì nàng cũng bất lực đón nhận. Chỉ là, mặc dù nàng cũng chưa có tâm tư tình cảm gì với tên Quân Thương đó, nhưng cũng rất không vui lòng nhìn đám nữ nhân đang ngấp nghé chờ được gả vào phủ Kỳ vương.
Ngồi bên bàn tiệc của phủ Tể tướng, nàng chỉ mím môi cười nhẹ, nhìn một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp trước mặt, lòng thầm cảm thấy đây đúng là cảnh đẹp ý vui, ai nấy đều như một đóa hoa tươi đang nở rộ, từng bông một ganh đua sắc đẹp, cạnh tranh được bừng nở.
Thẩm Nghiên Huyên tuy ngồi bên cạnh nhưng từ đầu đến cuối đều rũ xuống một sắc mặt gầy guộc tiều tụy, vẻ mặt thảm thiết ai oán, hoàn toàn không nhìn thấy một Tam tiểu thư hào phóng linh lung, chỉ hận không thể ẩn mình để không bị bất kỳ ai trông thấy.
Đệ nhất mỹ nhân nay còn đâu phong thái rạng ngời đó? Trong sự hoảng hốt, nhìn rất giống như vừa thay đổi hoàn chỉnh một con người với Thẩm Nghiên Tịch trước đây vậy.
Đương nhiên, đó cũng không phải là khen Thẩm Nhị tiểu thư đột nhiên trở nên xinh đẹp động lòng người, kỳ thật dung mạo nàng vẫn tái nhợt, lộ chút bệnh tật, vẻ mặt bình thường, bộ dáng không nổi trội, chỉ là khí chất không còn khúm núm nhát gan như mọi khi.
Nàng ngồi ở đó không nói một lời, miệng chỉ nhẹ nhàng cười bộc lộ một dòng khí chất ưu nhã, đến cả khuôn mặt vô cùng bình thường kia cũng có vài phần biến ảo mông lung.
“Ôi, không phải là Huyên tỷ tỷ sao? Sao hôm nay tỷ chỉ ngồi ở đây mà không đến nói chuyện phiếm cùng mọi người? Mới đầu muội còn liệu có phải hôm nay tỷ không tiến cung nữa?
Có ba vị tiểu xinh đẹp dắt tay nhau cùng đến, tươi cười vừa vặn, cử chỉ lễ độ, chỉ là nhãn lực rất mạnh mọi khi lại không biết nhìn rõ, dường như hoàn toàn không thấy sắc mặt của Thẩm Nghiên Huyên lúc này vô cùng khó coi.
Các nàng cứ như chưa kịp thấy mặt thì sắc đã tới trước, thân mật tụ tập bên cạnh Thẩm Nghiên Huyên, vui vẻ kéo tay nàng, “Đã mấy ngày không gặp Huyên tỷ tỷ, nhân cơ hội khó lắm mới có, vừa vặn cũng muốn cùng Huyên tỷ tỷ chuyện trò đôi câu."
Đó chính là một thiếu nữ mặc đồ trắng, hơi có chút mượt mà, tỏ ra vừa trong sáng lại đáng yêu.
Thẩm Nghiên Tịch thầm quan sát các nàng, cảm thấy giữa đôi lông mày của thiếu nữ này có chút gì đó giống với Lục công chúa, Quân Mẫn Nhi.
Đây chính là vẻ mặt lấy lòng người khác, chỉ là nhìn biểu hiện của nàng ta lần này hoàn toàn không đáng yêu như vẻ bề ngoài, ít nhất với nàng là vui không nổi.
Nói xong, ba vị cô nương này rõ ràng là nhắm vào Thẩm Nghiên Huyên mà đến, hoàn toàn không can hệ gì đến nàng, chỉ liếc mắt nhìn qua một cái rồi thôi.
Chỉ là sau khi quay mặt về, bên tai vẫn không ngừng vang lên giọng nói của các nàng, có muốn ngăn cũng không chặn được.
Thẩm Nghiên Huyên chống chọi ngẩng mặt lên tươi cười, chu toàn ứng phó với các nàng, nhưng chỉ bằng một câu nói đầy ý ám chỉ và thâm ý kia, nụ cười vốn đã khô cằn của nàng từ từ cứng ngắc lại, góc miệng mím chặt hơi vặn vẹo, trong mắt dấy lên sự xấu hổ, phẫn uất đầy oán hận.
“Huyên tỷ tỷ, muội nghe nói Trưởng công chúa điện hạ cho bà mối đến phủ Tể tướng cầu thân a! Tỷ thật có phúc đấy nha!"
“Đúng vậy, Huyên tỷ tỷ có được vinh hạnh này thật khiến chúng ta hâm mộ không thôi." Lựa đúng thời điểm sắp tuyển tú mà Trưởng công chúa lại cho bà mối đăng phủ cầu thân, còn không phải vinh hạnh quá còn gì?
“Tiểu hầu gia thân phận tôn quý, sánh đôi với Huyên tỷ tỷ đệ nhất mỹ nhân quả rất đẹp đôi. Về sau, ngài nhất định sẽ hết sức thương yêu và sủng ái Huyên tỷ tỷ!"
“Muội còn đang nghĩ không biết hôm nay Hoàng thượng sẽ chỉ hôn Huyên tỷ tỷ như nào, không ngờ lại bị tiểu hầu gia đi nhanh một bước. Sau này, tỷ tỷ được gả cho tiểu hầu gia sẽ chính là Hầu gia phu nhân, chúng muội muội đây còn phải dựa lây vào tỷ đó."
Thẩm Nghiên Tịch ngồi bên cạnh nghe những lời nói cười ríu rít tựa như đang hết sức nịnh bợ Thẩm Nghiên Huyên, phát giác được thần sắc và hơi thở quanh người Thẩm Nghiên Huyên đã chuẩn bị đến ngưỡng bị bộc phát, nàng nhếch khóe môi cười nhẹ, một chút cũng không hề nghĩ đến sẽ giúp đỡ muội muội ruột của mình. Nàng bương tách trà, đứng dậy rời khỏi đây.
Thẩm phu nhân cũng bị mấy vị tiểu thư cố ý chạy đến mát mẻ Thẩm Nghiên Huyên làm cho tức giận, nhưng trong lời nói của các nàng hoàn toàn không có ý trào phúng hay bất kính, nàng thân là trưởng bối sao có thể hạ thân phận chấp nhặt với đám hậu bối, hơn nữa chuyện này mà tranh chấp lên sẽ ồn ào cỡ nào? E là đến cuối người mất mặt lại chính là nàng.
Đột nhiên thấy Thẩm Nghiên Tịch đứng lên, bà cũng nhướng mày không vui nhìn nàng, “Con định đi đâu vậy? Không biết hôm nay ngày gì sao? Sao không an phận ngồi yên ở vị trí của mình, sao có thể không hiểu quy củ chạy đi chạy lại như vậy?"
Lời này nếu nói là đang trách móc Thẩm Nghiên Tịch, chi bằng ngẫm cho rõ sẽ thấy là đang cho ba vị cô nương kia nghe.
Thẩm Nghiên Tịch nhẹ nhàng giương mắt nhìn sắc mặt ba người kia biến hóa, rồi nhìn về phía Thẩm phu nhân, “Bụng con có chút khó chịu."
Thẩm phu nhân hơi giật mình, sau đó nói: “Đi nhanh về nhanh, chớ chạy lung tung khắp nơi."
“Tuân."
Nàng cũng rất biết điều thuận, đi lại cũng lưu loát không khó khăn, chỉ là cuối cùng có phải ‘đi nhanh về nhanh’ hay không còn phải xem tâm trạng nàng lúc đó có vui hay không.
Bước nhanh chân ra khỏi Lệ Tú điện, nàng không thật sự muốn đi tìm nhà chỉ, chỉ là muốn ở gần đây tìm một chỗ yên tĩnh rồi né người nấp vào.
Trong điện này ồn ào quá, cũng may là chỗ này yên tĩnh thoải mái hơn nhiều.
Nàng nằm trên đỉnh hòn giả sơn, bốn phía rất nhiều hòn đá khác vừa vặn che chắn được sự tồn tại của nàng. Mặc dù đã ở dưới bóng cây nhưng vẫn còn chút nhiệt độ, hấp hơi một hồi nàng cũng mô màng cảm thấy buồn ngủ.
Mơ mơ màng màng híp mắt lại, tựa hồ sắp vào giấc ngủ rồi lại nghe thấy chút động tĩnh dị thường, nàng lập tức cảm thấy tỉnh táo, hai mắt tinh anh thau láu mở ra.
Có một làn hơi mát như có như không nhẹ nhàng phất qua gò má, nàng nhạy cảm mở mắt liền bắt gặp một bóng dáng màu nguyệt sắc đang nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh mình.
Nội tâm lập tức rùng mình, tay chân chưa kịp phản ứng thêm động tác nào.
Chỉ thấy ngón tay được giấu trong tay áo nàng gảy nhẹ, một chất bột màu xám tro trong tay áo nhẹ nhàng bay ra, cơ hồ nàng đồng thời nhảy lên một cước đá thẳng về phía bóng người màu nguyệt sắc kia.
‘Ầm!’
Xung quanh chỉ vang lên tiếng đánh nhau, hai người không nói một lời, trong nháy mắt tay chạm tay, nhất thời cũng khó phân chia người thắng kẻ thua, mi mày nàng đã nhíu lại, bởi vì đạn dược do nàng bắn ra bị tên hỗn đãn này tránh khỏi một cách quá dễ dàng.
Cái tên hỗn đản này… ngoài Quân Thương ra còn ai xứng gánh nữa!
Đây là lần đầu tiên nàng mới gặp được người ba phen mấy bận, năm lần bảy lượt cũng tránh được bàn tay hạ độc thần sầu của nàng, vẻ mặt còn ẩn nhẫn khoái trá, thậm chí dường như hắn đang có ý trêu chọc của nàng như nhìn một món đồ chơi vậy!
Quyền cước đánh nhau đến phát hỏa nhiệt mà không hề tách rời, nàng không ngừng bỏ thuốc, bỏ thuốc và bỏ thuốc. Hắn lui ra sau, hoặc ngăn cản, hoặc né để cơ thể không hề bị dây trúng dù là một hạt bụi nhỏ.
‘Ầm’ một tiếng, quyền chưởng liên tiếp đánh nhau, nàng một quyền đánh qua, hắn thu chưởng nắm chặt quả đấm nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng lên khuôn mặt nhỏ bé của nàng, vừa u ám lại thanh thúy, hoàn toàn như một con nai nhỏ vô tội vạ.
Khóe miệng nàng rụt rụt, hất quả đấm lên!
Nàng chau mày, hung hăng trừng mắt nhìn tên hỗn đản không mời mà tới, cả gan quấy rối sự thanh tĩnh của nàng, cả giận nói: “Ngài tới đây làm gì?"
Hắn nắm lấy quả đấm nhỏ của nàng, từ từ đặt xuống để tránh bị che mất tầm mắt hắn, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt nàng, trong ánh mắt lạnh nhạt lộ ra chút dịu dàng đến cực điểm, khóe miệng nhấp nháy tung bay, hoàn toàn không giống với Thất điện hạ lạnh nhạt như băng khiến người người phải lui ra xa ba thước trong truyền thuyết… dường như là… càng lúc càng giống người bình thường hơn!
“Nàng không ở trong Lệ Tú điện."
Thẩm Nghiên Tịch nhướng mày, có chút không hiểu ý tứ trong câu nói đó.
Cái gì mà nàng không ở Lệ Tú điện? Chẳng lẽ hắn đi một vòng không thấy nàng nên mới chạy đến đây tìm?
Điều này càng khiến nàng bĩu môi, nói: “Vậy thì sao? Cô nãi nãi ta thích ở đây! Chỗ này không biết tốt hơn Lệ Tú điện biết bao nhiêu! Hôm nay tuy được gọi là ‘tiệc tuyển tú’ nhưng có khác gì tiệc coi mắt đâu. Ta cũng không hiểu lắm, người như ta đã không được theo ý bản thân, đã định hôn ước xem như bị cho ra rìa còn bắt tiến cung làm quái gì?"
Hắn nhìn nàng một lát, sau đó nhẹ gật đầu, xoay người ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hắn cũng không thích chỗ đó, hôm nay tiến cung chẳng qua là muốn được thấy nàng. Về phần nửa câu sau nàng vừa nói… Ừm, cứ xem như hắn không nghe thấy ‘không được theo ý bản thân’ sáu chữ này.
Thẩm Nghiên Tịch nhíu nhíu mày nhìn hắn, rất muốn đuổi hắn cút sớm, chỉ là không nói cũng biết hắn chắc chắn sẽ không nghe cho nên lưu loát trao cho hắn một cái nhìn khinh khỉnh. Ánh mắt xoay chuyển một hồi, chồm hổm ngồi xuống tại chỗ, đưa tay bắt mạch hắn.
Đầu ngón tay nàng nhẵn nhịu mịn màng chạm vào tay hắn như có một luồng điện chạy qua khiến cả cổ tay hắn tê rần một cách khó hiểu, còn nhanh chóng lan tràn theo máu huyết chạy thẳng về trái tim hắn.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, còn nàng đang híp mắt, mãi một lúc lâu sau mới hừ lạnh, “Ta không cho rằng ngài thật sự có thể tránh hết được, chỉ là thể chất quá đặc thù, nên những loại độc dược của ta không xâm chiếm được cơ thể ngài. Trời đánh ngài đi, lãng phí không biết bao nhiêu độc dược trân quý của ta, phải nói là rất rất rất quý đó chứ!"
Cho nên, Thẩm Nghiên Tịch được trải qua một khoảng thời gian ngắn vô cùng thoải mái, yên tĩnh, hưởng thụ những ngày tốt lành hiếm thấy.
Những ngày này vừa qua cũng chính là thời khắc tiệc tuyển tú sắp sửa khai màn.
Tuyển tú năm nay khác với mọi năm một chút, bởi vì Hoàng thượng không muốn bổ sung hậu cung nữa nên năm nay chỉ là muốn chỉ hôn cho các vương công quý tử mà thôi, thành ra phía sau hai chữ ‘tuyển tú’ được cho thêm một chữ ‘tiệc’ vào đó.
Tiệc tuyển tủ, chuẩn xác mà nói cũng giống như một bữa tiệc coi mắt, các vương công quý tử sẽ có dịp gặp gỡ các danh môn khuê tú, ai nhìn trúng ai, ai thấy hợp mắt ai đều có thể đến xin Hoàng thượng ban hôn.
Có thể được Hoàng thượng ban hôn phải nói là vinh dự tột cùng!
Hơn nữa, từ lễ ‘tuyển tú’ mà làm thành một bữa tiệc coi mắt cũng là điều lần đầu tiên được thấy.
Nghe nói, vì chuyện này mà triều đình trên dưới phân tranh không ngừng, nhưng cuối cùng khi Hoàng đế bệ hạ xuống một búa chấm dứt, hoàn toàn không đếm xỉa đến các vị đại thân không ngừng hô lớn ‘không hợp lý’, chính thức xác định ‘tiệc tuyển tú’ này.
Hai mươi tám tháng năm đã vào giữa hè, sáng sớm đã có thể nghe được tiếng ve kêu huyên náo, hoàng thành cũng bởi vì tiệc tuyển tú lần này mà trở nên náo nhiệt, vừa tờ mờ sáng đã có xe ngựa ra vào tấp nập, từ các vị đại thần đến cả phu nhân đều dẫn theo công tử tiểu thư nhà mình ăn vận đẹp đẽ lộng lẫy mà đến, khiến cho cả hoàng thành uy nghiêm đều được điểm tô thêm rất nhiều màu sắc.
Mặc dù Thẩm Nghiên Tịch từ sớm đã có hôn ước, ngay cả hôn kỳ cũng được định ra, nhưng mới tờ mờ sáng cũng bị đánh thức, trang điểm ăn mặc thật đẹp hộ tống vào hoàng cung.
Tiệc coi mắt tuyển tú này cho dù không can hệ gì tới nàng, nhưng thân phận nàng lại đặc thù, là Kỳ vương phi tương lai, tự nhiên lại phải đến dự tiệc… huống chi, lúc này đây ‘tuyển tú’ lại không giống ngày thường, cơ hồ tất cả quan to trong triều đều có mặt.
Nói không chừng, Hoàng thượng cao hứng chỉ hôn cho các vương công quý tử lại thuận tiện ban thưởng thêm cho Thất điện hạ một vài vị Trắc phi đây.
Nếu như Hoàng thượng thật sự có tâm tư đó thì nàng cũng bất lực đón nhận. Chỉ là, mặc dù nàng cũng chưa có tâm tư tình cảm gì với tên Quân Thương đó, nhưng cũng rất không vui lòng nhìn đám nữ nhân đang ngấp nghé chờ được gả vào phủ Kỳ vương.
Ngồi bên bàn tiệc của phủ Tể tướng, nàng chỉ mím môi cười nhẹ, nhìn một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp trước mặt, lòng thầm cảm thấy đây đúng là cảnh đẹp ý vui, ai nấy đều như một đóa hoa tươi đang nở rộ, từng bông một ganh đua sắc đẹp, cạnh tranh được bừng nở.
Thẩm Nghiên Huyên tuy ngồi bên cạnh nhưng từ đầu đến cuối đều rũ xuống một sắc mặt gầy guộc tiều tụy, vẻ mặt thảm thiết ai oán, hoàn toàn không nhìn thấy một Tam tiểu thư hào phóng linh lung, chỉ hận không thể ẩn mình để không bị bất kỳ ai trông thấy.
Đệ nhất mỹ nhân nay còn đâu phong thái rạng ngời đó? Trong sự hoảng hốt, nhìn rất giống như vừa thay đổi hoàn chỉnh một con người với Thẩm Nghiên Tịch trước đây vậy.
Đương nhiên, đó cũng không phải là khen Thẩm Nhị tiểu thư đột nhiên trở nên xinh đẹp động lòng người, kỳ thật dung mạo nàng vẫn tái nhợt, lộ chút bệnh tật, vẻ mặt bình thường, bộ dáng không nổi trội, chỉ là khí chất không còn khúm núm nhát gan như mọi khi.
Nàng ngồi ở đó không nói một lời, miệng chỉ nhẹ nhàng cười bộc lộ một dòng khí chất ưu nhã, đến cả khuôn mặt vô cùng bình thường kia cũng có vài phần biến ảo mông lung.
“Ôi, không phải là Huyên tỷ tỷ sao? Sao hôm nay tỷ chỉ ngồi ở đây mà không đến nói chuyện phiếm cùng mọi người? Mới đầu muội còn liệu có phải hôm nay tỷ không tiến cung nữa?
Có ba vị tiểu xinh đẹp dắt tay nhau cùng đến, tươi cười vừa vặn, cử chỉ lễ độ, chỉ là nhãn lực rất mạnh mọi khi lại không biết nhìn rõ, dường như hoàn toàn không thấy sắc mặt của Thẩm Nghiên Huyên lúc này vô cùng khó coi.
Các nàng cứ như chưa kịp thấy mặt thì sắc đã tới trước, thân mật tụ tập bên cạnh Thẩm Nghiên Huyên, vui vẻ kéo tay nàng, “Đã mấy ngày không gặp Huyên tỷ tỷ, nhân cơ hội khó lắm mới có, vừa vặn cũng muốn cùng Huyên tỷ tỷ chuyện trò đôi câu."
Đó chính là một thiếu nữ mặc đồ trắng, hơi có chút mượt mà, tỏ ra vừa trong sáng lại đáng yêu.
Thẩm Nghiên Tịch thầm quan sát các nàng, cảm thấy giữa đôi lông mày của thiếu nữ này có chút gì đó giống với Lục công chúa, Quân Mẫn Nhi.
Đây chính là vẻ mặt lấy lòng người khác, chỉ là nhìn biểu hiện của nàng ta lần này hoàn toàn không đáng yêu như vẻ bề ngoài, ít nhất với nàng là vui không nổi.
Nói xong, ba vị cô nương này rõ ràng là nhắm vào Thẩm Nghiên Huyên mà đến, hoàn toàn không can hệ gì đến nàng, chỉ liếc mắt nhìn qua một cái rồi thôi.
Chỉ là sau khi quay mặt về, bên tai vẫn không ngừng vang lên giọng nói của các nàng, có muốn ngăn cũng không chặn được.
Thẩm Nghiên Huyên chống chọi ngẩng mặt lên tươi cười, chu toàn ứng phó với các nàng, nhưng chỉ bằng một câu nói đầy ý ám chỉ và thâm ý kia, nụ cười vốn đã khô cằn của nàng từ từ cứng ngắc lại, góc miệng mím chặt hơi vặn vẹo, trong mắt dấy lên sự xấu hổ, phẫn uất đầy oán hận.
“Huyên tỷ tỷ, muội nghe nói Trưởng công chúa điện hạ cho bà mối đến phủ Tể tướng cầu thân a! Tỷ thật có phúc đấy nha!"
“Đúng vậy, Huyên tỷ tỷ có được vinh hạnh này thật khiến chúng ta hâm mộ không thôi." Lựa đúng thời điểm sắp tuyển tú mà Trưởng công chúa lại cho bà mối đăng phủ cầu thân, còn không phải vinh hạnh quá còn gì?
“Tiểu hầu gia thân phận tôn quý, sánh đôi với Huyên tỷ tỷ đệ nhất mỹ nhân quả rất đẹp đôi. Về sau, ngài nhất định sẽ hết sức thương yêu và sủng ái Huyên tỷ tỷ!"
“Muội còn đang nghĩ không biết hôm nay Hoàng thượng sẽ chỉ hôn Huyên tỷ tỷ như nào, không ngờ lại bị tiểu hầu gia đi nhanh một bước. Sau này, tỷ tỷ được gả cho tiểu hầu gia sẽ chính là Hầu gia phu nhân, chúng muội muội đây còn phải dựa lây vào tỷ đó."
Thẩm Nghiên Tịch ngồi bên cạnh nghe những lời nói cười ríu rít tựa như đang hết sức nịnh bợ Thẩm Nghiên Huyên, phát giác được thần sắc và hơi thở quanh người Thẩm Nghiên Huyên đã chuẩn bị đến ngưỡng bị bộc phát, nàng nhếch khóe môi cười nhẹ, một chút cũng không hề nghĩ đến sẽ giúp đỡ muội muội ruột của mình. Nàng bương tách trà, đứng dậy rời khỏi đây.
Thẩm phu nhân cũng bị mấy vị tiểu thư cố ý chạy đến mát mẻ Thẩm Nghiên Huyên làm cho tức giận, nhưng trong lời nói của các nàng hoàn toàn không có ý trào phúng hay bất kính, nàng thân là trưởng bối sao có thể hạ thân phận chấp nhặt với đám hậu bối, hơn nữa chuyện này mà tranh chấp lên sẽ ồn ào cỡ nào? E là đến cuối người mất mặt lại chính là nàng.
Đột nhiên thấy Thẩm Nghiên Tịch đứng lên, bà cũng nhướng mày không vui nhìn nàng, “Con định đi đâu vậy? Không biết hôm nay ngày gì sao? Sao không an phận ngồi yên ở vị trí của mình, sao có thể không hiểu quy củ chạy đi chạy lại như vậy?"
Lời này nếu nói là đang trách móc Thẩm Nghiên Tịch, chi bằng ngẫm cho rõ sẽ thấy là đang cho ba vị cô nương kia nghe.
Thẩm Nghiên Tịch nhẹ nhàng giương mắt nhìn sắc mặt ba người kia biến hóa, rồi nhìn về phía Thẩm phu nhân, “Bụng con có chút khó chịu."
Thẩm phu nhân hơi giật mình, sau đó nói: “Đi nhanh về nhanh, chớ chạy lung tung khắp nơi."
“Tuân."
Nàng cũng rất biết điều thuận, đi lại cũng lưu loát không khó khăn, chỉ là cuối cùng có phải ‘đi nhanh về nhanh’ hay không còn phải xem tâm trạng nàng lúc đó có vui hay không.
Bước nhanh chân ra khỏi Lệ Tú điện, nàng không thật sự muốn đi tìm nhà chỉ, chỉ là muốn ở gần đây tìm một chỗ yên tĩnh rồi né người nấp vào.
Trong điện này ồn ào quá, cũng may là chỗ này yên tĩnh thoải mái hơn nhiều.
Nàng nằm trên đỉnh hòn giả sơn, bốn phía rất nhiều hòn đá khác vừa vặn che chắn được sự tồn tại của nàng. Mặc dù đã ở dưới bóng cây nhưng vẫn còn chút nhiệt độ, hấp hơi một hồi nàng cũng mô màng cảm thấy buồn ngủ.
Mơ mơ màng màng híp mắt lại, tựa hồ sắp vào giấc ngủ rồi lại nghe thấy chút động tĩnh dị thường, nàng lập tức cảm thấy tỉnh táo, hai mắt tinh anh thau láu mở ra.
Có một làn hơi mát như có như không nhẹ nhàng phất qua gò má, nàng nhạy cảm mở mắt liền bắt gặp một bóng dáng màu nguyệt sắc đang nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh mình.
Nội tâm lập tức rùng mình, tay chân chưa kịp phản ứng thêm động tác nào.
Chỉ thấy ngón tay được giấu trong tay áo nàng gảy nhẹ, một chất bột màu xám tro trong tay áo nhẹ nhàng bay ra, cơ hồ nàng đồng thời nhảy lên một cước đá thẳng về phía bóng người màu nguyệt sắc kia.
‘Ầm!’
Xung quanh chỉ vang lên tiếng đánh nhau, hai người không nói một lời, trong nháy mắt tay chạm tay, nhất thời cũng khó phân chia người thắng kẻ thua, mi mày nàng đã nhíu lại, bởi vì đạn dược do nàng bắn ra bị tên hỗn đãn này tránh khỏi một cách quá dễ dàng.
Cái tên hỗn đản này… ngoài Quân Thương ra còn ai xứng gánh nữa!
Đây là lần đầu tiên nàng mới gặp được người ba phen mấy bận, năm lần bảy lượt cũng tránh được bàn tay hạ độc thần sầu của nàng, vẻ mặt còn ẩn nhẫn khoái trá, thậm chí dường như hắn đang có ý trêu chọc của nàng như nhìn một món đồ chơi vậy!
Quyền cước đánh nhau đến phát hỏa nhiệt mà không hề tách rời, nàng không ngừng bỏ thuốc, bỏ thuốc và bỏ thuốc. Hắn lui ra sau, hoặc ngăn cản, hoặc né để cơ thể không hề bị dây trúng dù là một hạt bụi nhỏ.
‘Ầm’ một tiếng, quyền chưởng liên tiếp đánh nhau, nàng một quyền đánh qua, hắn thu chưởng nắm chặt quả đấm nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng lên khuôn mặt nhỏ bé của nàng, vừa u ám lại thanh thúy, hoàn toàn như một con nai nhỏ vô tội vạ.
Khóe miệng nàng rụt rụt, hất quả đấm lên!
Nàng chau mày, hung hăng trừng mắt nhìn tên hỗn đản không mời mà tới, cả gan quấy rối sự thanh tĩnh của nàng, cả giận nói: “Ngài tới đây làm gì?"
Hắn nắm lấy quả đấm nhỏ của nàng, từ từ đặt xuống để tránh bị che mất tầm mắt hắn, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt nàng, trong ánh mắt lạnh nhạt lộ ra chút dịu dàng đến cực điểm, khóe miệng nhấp nháy tung bay, hoàn toàn không giống với Thất điện hạ lạnh nhạt như băng khiến người người phải lui ra xa ba thước trong truyền thuyết… dường như là… càng lúc càng giống người bình thường hơn!
“Nàng không ở trong Lệ Tú điện."
Thẩm Nghiên Tịch nhướng mày, có chút không hiểu ý tứ trong câu nói đó.
Cái gì mà nàng không ở Lệ Tú điện? Chẳng lẽ hắn đi một vòng không thấy nàng nên mới chạy đến đây tìm?
Điều này càng khiến nàng bĩu môi, nói: “Vậy thì sao? Cô nãi nãi ta thích ở đây! Chỗ này không biết tốt hơn Lệ Tú điện biết bao nhiêu! Hôm nay tuy được gọi là ‘tiệc tuyển tú’ nhưng có khác gì tiệc coi mắt đâu. Ta cũng không hiểu lắm, người như ta đã không được theo ý bản thân, đã định hôn ước xem như bị cho ra rìa còn bắt tiến cung làm quái gì?"
Hắn nhìn nàng một lát, sau đó nhẹ gật đầu, xoay người ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hắn cũng không thích chỗ đó, hôm nay tiến cung chẳng qua là muốn được thấy nàng. Về phần nửa câu sau nàng vừa nói… Ừm, cứ xem như hắn không nghe thấy ‘không được theo ý bản thân’ sáu chữ này.
Thẩm Nghiên Tịch nhíu nhíu mày nhìn hắn, rất muốn đuổi hắn cút sớm, chỉ là không nói cũng biết hắn chắc chắn sẽ không nghe cho nên lưu loát trao cho hắn một cái nhìn khinh khỉnh. Ánh mắt xoay chuyển một hồi, chồm hổm ngồi xuống tại chỗ, đưa tay bắt mạch hắn.
Đầu ngón tay nàng nhẵn nhịu mịn màng chạm vào tay hắn như có một luồng điện chạy qua khiến cả cổ tay hắn tê rần một cách khó hiểu, còn nhanh chóng lan tràn theo máu huyết chạy thẳng về trái tim hắn.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, còn nàng đang híp mắt, mãi một lúc lâu sau mới hừ lạnh, “Ta không cho rằng ngài thật sự có thể tránh hết được, chỉ là thể chất quá đặc thù, nên những loại độc dược của ta không xâm chiếm được cơ thể ngài. Trời đánh ngài đi, lãng phí không biết bao nhiêu độc dược trân quý của ta, phải nói là rất rất rất quý đó chứ!"
Tác giả :
Nặc Nặc Bảo Bối