Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt
Chương 52: Dung chi tục phấn
“Đình tiền thược dược yêu vô cách,
Trì thượng phù dung tịnh thiểu tình.
Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc,
Hoa khai thời tiết động kinh thành."
Tạm dịch: Ngoài sân thược dược đẹp riêng mình, Đài sen trước ao tranh chút tình. Duy chỉ mẫu đơn xứng quốc sắc, Hoa nở chính lúc rộn kinh thành)
Đúng là Thẩm Nghiên Tịch không giỏi làm thơ, đầu óc ở kiếp trước cũng chỉ chứa toàn thuốc độc và y thuật, cái gọi là văn chương nho nhả, phong hoa tuyết nguyệt thật sự rất ít ỏi, cho dù muốn ăn trộm chút ít trí tuệ của tổ tiên, nàng cũng đã phải vắt óc suy nghĩ một hồi, mới đào ra một chủ đề xài được.
Thú thật nàng cũng không muốn lãng phí tế bào não đi tìm tòi loại thi từ yểu điệu văn thơ vô bổ này, bài thơ Thẩm Nghiên Huyên đưa cho cũng không phải rất kém, mà thơ hay cũng gọi là hay thật, nhưng câu nào câu nấy tình nồng đượm ý, có thể thích hợp niệm trong trường hợp này sao?
Tuy Đông Lâm là một quốc gia khá phóng khoáng, nam nữ không cần phải quá mức nghiêm khắc như thời cổ đại, song cũng chưa mở mang đến độ cho phép, đường đường một thiên kim nhà quan giữa ban ngày ban mặt đi đọc kiểu thư tình như vậy trước mặt mọi người. Đặc biệt đây là kỳ thi thưởng hội, khách đến dự đều là những chức vị tôn quý đếm nhất đếm nhì khắp Đông Lâm, nàng còn đang mang thân phận Kỳ vương phi tương lai, oang oang đọc thư tình nơi đây, thì danh dự của nàng còn cần nữa không? Hoàng thượng và Thái hậu còn ngồi ngay đó sao, cái mạng nhỏ của nàng chắc muốn giữ được cũng không dễ đâu à?
Đúng là không thể ôm hy vọng vào ‘hảo muội muội’ này được. Nghĩ đến đó, nàng đành phải vắt óc đào đào, miễn cưỡng tìm ra một bài thơ mà đọc.
Nàng không nhớ rõ người làm thơ tên gì, cũng không biết mục đích của ông ta ra sao, chỉ nhớ là mang máng có một bài thơ này, nên không chút do dự đọc lên, giọng điệu mềm mại uyển chuyển như một chú chim đang hót trong rừng, lại như tiếng đàn dưới làn sương mờ khiến người ta mắt sáng tai trong, tinh thần dù có mỏi mệt cũng phải bị chấn động.
Từ Hoàng thượng đến Thái hậu, triều thần và gia quyến đều lẩm bẩm ngâm tụng một hồi, cả ngự hoa viên trong một khắc tĩnh lặng như tờ.
Quân Thương còn đang suy ngẫm về khay bánh phù dung kia, trước sau cũng không còn lòng dạ chú ý đến nàng, dư quang dường như vẫn còn đang đặt tại thời khắc nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn trước đĩa bánh phù dung có vấn đề đó, nghe xong bài thơ, chớp mắt như bừng tỉnh, không khỏi kinh ngạc nhìn lên.
Trực giác cho hắn biết nàng không phải dạng tiểu thư khuê các, thục nhã uyển chuyển, thế nên nàng cũng sẽ không rảnh thời gian đọc lướt hay tinh thông cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú nhất định sẽ là môn bài nàng không am hiểu nhất!
Không thể không nói, ngoài Thất điện hạ chống cự không nổi tuyệt cú phẩm, do vị Thẩm cô nương này đạo của người ta, ai nấy cũng kinh diễm đến sững sờ. Đặc biệt ở câu chốt cuối ‘Hoa khai thời tiết động kinh thành’, hắn không ngừng thầm nhẩm đi nhẩm lại, càng đọc càng thấy hàm xúc sâu xa.
Đợi đến khi ‘mẫu đơn’ chính thức rở rộ, nhất định sẽ khuynh thành khuynh như thế sao, chấn động cả một phương sao?
Hắn cũng rất mong chờ được thấy ngày đó, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút buồn bực, dường như hắn rất không muốn sự khuynh tình đặc sắc của nàng nở rộ trong mắt mọi người.
“Hay! Hay cho một ‘mẫu đơn quốc sắc’, ‘hoa nở khuấy động khuynh thành’! Thẩm phu nhân quả biết giáo dưỡng, thật xứng là một mỹ nhân hào phóng tao nhã, tri thức hiểu lễ nghĩa, một tài nữ xuất khẩu thành thơ, đến các cháu gái của ai gia đều không thể so sánh được."
Thái hậu vỗ tay cười, không hề che giấu hảo ý dành cho Thẩm Nghiên Tịch. Mà mọi người cũng lập tức hoàn hồn, vẻ mặt có chút cổ quái, ai ai cũng không ngờ được nàng biết làm thơ, mà… còn hay đến như vậy! Đến cả Thái hậu còn phải tán dương, những ai đang đang chờ xem kịch vui đột nhiên cảm thấy… hiện tại đúng là chẳng còn gì đặc sắc nữa.
Thẩm phu nhân được chỉ đích danh, gấp rút đứng dậy cung kính trả lời: “Thái hậu nương nương quá khen, nha đầu này từ nhỏ được nuôi dưỡng ở bên ngoài, thiếp thân chưa từng dạy bảo bao nhiêu, thường ngày cũng chỉ biết được chút ít chữ nghĩa, nào dám xứng là ôm một bụng thi thư? Có lẽ hôm nay chỉ ngẫu nhiên ‘múa rìu qua mắt thợ’ mà thôi."
Thái hậu nương nương đã gióng trống khua chiêng tán thưởng như vậy, không khác gì kéo cả Huyên Nhi của mình vào, không ít thì nhiều cũng sẽ chuốc lấy sự ghét bỏ của đám mệnh phụ, tiểu thư… sao nàng dám nhận cái tiếng này chứ?
Cũng không biết Tịch nha đầu đó như thế nào, ban đầu còn khúm núm lo sợ khi bị Lục công chúa làm khó, đến cả cơm cũng nuốt không trôi, đùng một cái lại nặn ra một bài thơ tuyệt cú như vậy… Thật đúng là…
Trong lòng bà càng thấy bất mãn, tuy được Thái hậu chỉ đích danh tán dương, nhưng trong lòng bà nào cảm thấy bớt lo lắng cho hai nha đầu này được đâu.
Một người là không trông coi trường hợp để cho tỷ tỷ của mình phải khó xử, một người thì không nói không rằng đột nhiên niệm ra một bài tuyệt cú.
Hai nha đầu này tự tung tự tác quá rồi!
Nếu biết trước như vậy bà nhất định sẽ không để nàng bước ra đọc, thà con gái mình bị người ta cười nhạo là ngu ngốc vô học còn hơn để bà mang danh không tiếng khống, liên lụy đến Huyên Nhi cũng bị các danh môn khuê tú ghét lây!
Thẩm phu nhân vừa nói xong, nụ cười của Thái hậu lập tức nghiêm lại, “Sao? Ý của Thẩm phu nhân là những đứa cháu gái được ai gia cẩn thận nuôi dạy đều kém hơn một nha đầu mà Thẩm phu nhân nuôi thả ở bên ngoài ư?"
Lần này, đến cả Thẩm Chi Hối cũng không thể ngồi yên, lập tức đứng dậy, một nhà Thẩm gia quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Thỉnh Thái hậu nương nương bớt giận, hài nữ của thần dù sao cũng chỉ là ‘dung chi tục phấn*’, há có thể so sánh được với chân chính cành vàng lá ngọc? Được Thái hậu nương nương thương tình tán thưởng chính là phúc phận mấy kiếp của nha đầu nhà thần rồi."
Đột nhiên Quân Thương chỉnh lại tay áo, không thèm nhìn ai, thuận miệng nói: “Nói như thế, Vương phi mà bản vương sắp cưới về chỉ là một nữ tử ‘dung chi tục phấn’ ?
Ngồi cách bàn tiệc không xa, có một cô gái tầm hai mươi tuổi thanh xuân, tôn quý che miệng cười khẽ: “Nếu nói hai vị tiểu thư của Thẩm tướng là ‘dung chi tục phấn’, há chẳng phải các vị tiểu thư khuê các ngồi đây cũng như vậy? Nói đúng hơn là… đến cả ‘dung chi tục phấn’ còn… không xứng! Ha Ha! Theo như ta biết Thẩm gia Tam tiểu thư đây còn được xưng tụng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân mà!"
*Dung chi tục phấn: những cô gái chỉ biết làm đẹp, có được chút ít dung mạo nhưng tài hoa không tới đâu, chỉ là một trang thô tục tầm thường.
Cô gái này chính là cành vàng lá ngọc, Nhị công chúa do Đức phi hạ sinh.
Thẩm gia một nhà quỳ ngay đó, đều cảm thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về mình, nhất là Thẩm Nghiên Huyên, cô tức giận lườm Thẩm Nghiên Tịch một cái. Hừ, cái gì mà tỷ muội tình thâm chứ, xếp hàng diễn tuồng cả mà thôi.
Sự tình phát triển như vậy cũng ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ tuyệt cú của Thẩm Nhị tiểu thư hay như vậy, lại dấy lên sự bất mãn của hoàng gia. Đúng là quá có ý tứ à nha!
Hoàng hậu nương nương lạnh mắt liếc Nhị công chúa một cái, hoàn toàn rất bất mãn với sự châm ngòi rất cố ý của cô ta, nhưng hiện tại vẫn chưa đến lúc so đo với Nhị công chúa này.
Lại nhìn qua Thái hậu, Lục công chúa luôn rúc trong lòng bà làm nũng, nói: “Nha đầu Nghiên Tịch này từ nhỏ phải xa rời phụ mẫu, cách đây một tháng mới được trở về đoàn tụ, trong ngày thường, sức khỏe yếu ớt đến cả cửa phòng cũng không buồn bước ra. Thẩm tướng và phu nhân tất nhiên phải lo lắng rồi, thể nào còn để ý được lúc ở bên ngoài nha đầu này có học, hay hiểu biết cầm kỳ thi họa hay không?"
Khóe mắt Thái hậu khẽ rung nhìn qua Hoàng hậu, kín đáo nở một nụ cười, song ánh mắt lại lạnh lùng đến cực điểm.
Thẩm Nghiên Tịch nhíu mày, chuyện này... một chuyện sẽ kéo theo một chuyện khác, nào phải như mấy bà ngoài chợ gây nhau vài câu là xong? Muốn đấu thì các người tự ra ngoài mà đấu với nhau, sao lúc nào cũng lăm lăm nhắm vào nàng mà châm lửa thế? Không thấy bổn cô nương đây chỉ là một con ma ốm, yếu đuối nhu nhược sắp chết rồi hay sao?
Trong lúc lơ là, đạm mò trúng phải mẩu bánh phù dung được thêm gia vị ở trong tay áo, khóe mắt nàng lại đảo một vòng, không biết ‘lễ vật’ này do vị ‘quý nhân’ nào đưa cho nàng, nhận được lễ của người ta thì nhất định phải đáp lại, bằng không nhất định sẽ bị người ta trách cứ, mình là người vô giáo dưỡng nha!
Trì thượng phù dung tịnh thiểu tình.
Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc,
Hoa khai thời tiết động kinh thành."
Tạm dịch: Ngoài sân thược dược đẹp riêng mình, Đài sen trước ao tranh chút tình. Duy chỉ mẫu đơn xứng quốc sắc, Hoa nở chính lúc rộn kinh thành)
Đúng là Thẩm Nghiên Tịch không giỏi làm thơ, đầu óc ở kiếp trước cũng chỉ chứa toàn thuốc độc và y thuật, cái gọi là văn chương nho nhả, phong hoa tuyết nguyệt thật sự rất ít ỏi, cho dù muốn ăn trộm chút ít trí tuệ của tổ tiên, nàng cũng đã phải vắt óc suy nghĩ một hồi, mới đào ra một chủ đề xài được.
Thú thật nàng cũng không muốn lãng phí tế bào não đi tìm tòi loại thi từ yểu điệu văn thơ vô bổ này, bài thơ Thẩm Nghiên Huyên đưa cho cũng không phải rất kém, mà thơ hay cũng gọi là hay thật, nhưng câu nào câu nấy tình nồng đượm ý, có thể thích hợp niệm trong trường hợp này sao?
Tuy Đông Lâm là một quốc gia khá phóng khoáng, nam nữ không cần phải quá mức nghiêm khắc như thời cổ đại, song cũng chưa mở mang đến độ cho phép, đường đường một thiên kim nhà quan giữa ban ngày ban mặt đi đọc kiểu thư tình như vậy trước mặt mọi người. Đặc biệt đây là kỳ thi thưởng hội, khách đến dự đều là những chức vị tôn quý đếm nhất đếm nhì khắp Đông Lâm, nàng còn đang mang thân phận Kỳ vương phi tương lai, oang oang đọc thư tình nơi đây, thì danh dự của nàng còn cần nữa không? Hoàng thượng và Thái hậu còn ngồi ngay đó sao, cái mạng nhỏ của nàng chắc muốn giữ được cũng không dễ đâu à?
Đúng là không thể ôm hy vọng vào ‘hảo muội muội’ này được. Nghĩ đến đó, nàng đành phải vắt óc đào đào, miễn cưỡng tìm ra một bài thơ mà đọc.
Nàng không nhớ rõ người làm thơ tên gì, cũng không biết mục đích của ông ta ra sao, chỉ nhớ là mang máng có một bài thơ này, nên không chút do dự đọc lên, giọng điệu mềm mại uyển chuyển như một chú chim đang hót trong rừng, lại như tiếng đàn dưới làn sương mờ khiến người ta mắt sáng tai trong, tinh thần dù có mỏi mệt cũng phải bị chấn động.
Từ Hoàng thượng đến Thái hậu, triều thần và gia quyến đều lẩm bẩm ngâm tụng một hồi, cả ngự hoa viên trong một khắc tĩnh lặng như tờ.
Quân Thương còn đang suy ngẫm về khay bánh phù dung kia, trước sau cũng không còn lòng dạ chú ý đến nàng, dư quang dường như vẫn còn đang đặt tại thời khắc nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn trước đĩa bánh phù dung có vấn đề đó, nghe xong bài thơ, chớp mắt như bừng tỉnh, không khỏi kinh ngạc nhìn lên.
Trực giác cho hắn biết nàng không phải dạng tiểu thư khuê các, thục nhã uyển chuyển, thế nên nàng cũng sẽ không rảnh thời gian đọc lướt hay tinh thông cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú nhất định sẽ là môn bài nàng không am hiểu nhất!
Không thể không nói, ngoài Thất điện hạ chống cự không nổi tuyệt cú phẩm, do vị Thẩm cô nương này đạo của người ta, ai nấy cũng kinh diễm đến sững sờ. Đặc biệt ở câu chốt cuối ‘Hoa khai thời tiết động kinh thành’, hắn không ngừng thầm nhẩm đi nhẩm lại, càng đọc càng thấy hàm xúc sâu xa.
Đợi đến khi ‘mẫu đơn’ chính thức rở rộ, nhất định sẽ khuynh thành khuynh như thế sao, chấn động cả một phương sao?
Hắn cũng rất mong chờ được thấy ngày đó, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút buồn bực, dường như hắn rất không muốn sự khuynh tình đặc sắc của nàng nở rộ trong mắt mọi người.
“Hay! Hay cho một ‘mẫu đơn quốc sắc’, ‘hoa nở khuấy động khuynh thành’! Thẩm phu nhân quả biết giáo dưỡng, thật xứng là một mỹ nhân hào phóng tao nhã, tri thức hiểu lễ nghĩa, một tài nữ xuất khẩu thành thơ, đến các cháu gái của ai gia đều không thể so sánh được."
Thái hậu vỗ tay cười, không hề che giấu hảo ý dành cho Thẩm Nghiên Tịch. Mà mọi người cũng lập tức hoàn hồn, vẻ mặt có chút cổ quái, ai ai cũng không ngờ được nàng biết làm thơ, mà… còn hay đến như vậy! Đến cả Thái hậu còn phải tán dương, những ai đang đang chờ xem kịch vui đột nhiên cảm thấy… hiện tại đúng là chẳng còn gì đặc sắc nữa.
Thẩm phu nhân được chỉ đích danh, gấp rút đứng dậy cung kính trả lời: “Thái hậu nương nương quá khen, nha đầu này từ nhỏ được nuôi dưỡng ở bên ngoài, thiếp thân chưa từng dạy bảo bao nhiêu, thường ngày cũng chỉ biết được chút ít chữ nghĩa, nào dám xứng là ôm một bụng thi thư? Có lẽ hôm nay chỉ ngẫu nhiên ‘múa rìu qua mắt thợ’ mà thôi."
Thái hậu nương nương đã gióng trống khua chiêng tán thưởng như vậy, không khác gì kéo cả Huyên Nhi của mình vào, không ít thì nhiều cũng sẽ chuốc lấy sự ghét bỏ của đám mệnh phụ, tiểu thư… sao nàng dám nhận cái tiếng này chứ?
Cũng không biết Tịch nha đầu đó như thế nào, ban đầu còn khúm núm lo sợ khi bị Lục công chúa làm khó, đến cả cơm cũng nuốt không trôi, đùng một cái lại nặn ra một bài thơ tuyệt cú như vậy… Thật đúng là…
Trong lòng bà càng thấy bất mãn, tuy được Thái hậu chỉ đích danh tán dương, nhưng trong lòng bà nào cảm thấy bớt lo lắng cho hai nha đầu này được đâu.
Một người là không trông coi trường hợp để cho tỷ tỷ của mình phải khó xử, một người thì không nói không rằng đột nhiên niệm ra một bài tuyệt cú.
Hai nha đầu này tự tung tự tác quá rồi!
Nếu biết trước như vậy bà nhất định sẽ không để nàng bước ra đọc, thà con gái mình bị người ta cười nhạo là ngu ngốc vô học còn hơn để bà mang danh không tiếng khống, liên lụy đến Huyên Nhi cũng bị các danh môn khuê tú ghét lây!
Thẩm phu nhân vừa nói xong, nụ cười của Thái hậu lập tức nghiêm lại, “Sao? Ý của Thẩm phu nhân là những đứa cháu gái được ai gia cẩn thận nuôi dạy đều kém hơn một nha đầu mà Thẩm phu nhân nuôi thả ở bên ngoài ư?"
Lần này, đến cả Thẩm Chi Hối cũng không thể ngồi yên, lập tức đứng dậy, một nhà Thẩm gia quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Thỉnh Thái hậu nương nương bớt giận, hài nữ của thần dù sao cũng chỉ là ‘dung chi tục phấn*’, há có thể so sánh được với chân chính cành vàng lá ngọc? Được Thái hậu nương nương thương tình tán thưởng chính là phúc phận mấy kiếp của nha đầu nhà thần rồi."
Đột nhiên Quân Thương chỉnh lại tay áo, không thèm nhìn ai, thuận miệng nói: “Nói như thế, Vương phi mà bản vương sắp cưới về chỉ là một nữ tử ‘dung chi tục phấn’ ?
Ngồi cách bàn tiệc không xa, có một cô gái tầm hai mươi tuổi thanh xuân, tôn quý che miệng cười khẽ: “Nếu nói hai vị tiểu thư của Thẩm tướng là ‘dung chi tục phấn’, há chẳng phải các vị tiểu thư khuê các ngồi đây cũng như vậy? Nói đúng hơn là… đến cả ‘dung chi tục phấn’ còn… không xứng! Ha Ha! Theo như ta biết Thẩm gia Tam tiểu thư đây còn được xưng tụng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân mà!"
*Dung chi tục phấn: những cô gái chỉ biết làm đẹp, có được chút ít dung mạo nhưng tài hoa không tới đâu, chỉ là một trang thô tục tầm thường.
Cô gái này chính là cành vàng lá ngọc, Nhị công chúa do Đức phi hạ sinh.
Thẩm gia một nhà quỳ ngay đó, đều cảm thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về mình, nhất là Thẩm Nghiên Huyên, cô tức giận lườm Thẩm Nghiên Tịch một cái. Hừ, cái gì mà tỷ muội tình thâm chứ, xếp hàng diễn tuồng cả mà thôi.
Sự tình phát triển như vậy cũng ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ tuyệt cú của Thẩm Nhị tiểu thư hay như vậy, lại dấy lên sự bất mãn của hoàng gia. Đúng là quá có ý tứ à nha!
Hoàng hậu nương nương lạnh mắt liếc Nhị công chúa một cái, hoàn toàn rất bất mãn với sự châm ngòi rất cố ý của cô ta, nhưng hiện tại vẫn chưa đến lúc so đo với Nhị công chúa này.
Lại nhìn qua Thái hậu, Lục công chúa luôn rúc trong lòng bà làm nũng, nói: “Nha đầu Nghiên Tịch này từ nhỏ phải xa rời phụ mẫu, cách đây một tháng mới được trở về đoàn tụ, trong ngày thường, sức khỏe yếu ớt đến cả cửa phòng cũng không buồn bước ra. Thẩm tướng và phu nhân tất nhiên phải lo lắng rồi, thể nào còn để ý được lúc ở bên ngoài nha đầu này có học, hay hiểu biết cầm kỳ thi họa hay không?"
Khóe mắt Thái hậu khẽ rung nhìn qua Hoàng hậu, kín đáo nở một nụ cười, song ánh mắt lại lạnh lùng đến cực điểm.
Thẩm Nghiên Tịch nhíu mày, chuyện này... một chuyện sẽ kéo theo một chuyện khác, nào phải như mấy bà ngoài chợ gây nhau vài câu là xong? Muốn đấu thì các người tự ra ngoài mà đấu với nhau, sao lúc nào cũng lăm lăm nhắm vào nàng mà châm lửa thế? Không thấy bổn cô nương đây chỉ là một con ma ốm, yếu đuối nhu nhược sắp chết rồi hay sao?
Trong lúc lơ là, đạm mò trúng phải mẩu bánh phù dung được thêm gia vị ở trong tay áo, khóe mắt nàng lại đảo một vòng, không biết ‘lễ vật’ này do vị ‘quý nhân’ nào đưa cho nàng, nhận được lễ của người ta thì nhất định phải đáp lại, bằng không nhất định sẽ bị người ta trách cứ, mình là người vô giáo dưỡng nha!
Tác giả :
Nặc Nặc Bảo Bối