Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt
Chương 49: Cuối cùng đã gặp mặt!
“Tỷ tỷ, thật xin lỗi, muội không ngờ mọi người lại đưa ra yêu cầu này, còn không cho chúng ta cơ hội cự tuyệt. Tỷ tỷ, đều tại muội không trôm nom tỷ, nhưng tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ giúp tỷ, tuyệt đối không để người ta khi dễ tỷ đâu!"
Thẩm Nghiên Huyên kéo nàng đến góc ngự hoa viên, đôi mày thanh tú nhíu lại, có chút bực mình và ảo não không như những kẻ thờ ơ lạnh nhạt kia, liên tục giải thích, cũng nhận tất cả mọi lỗi lầm về phía mình.
Tư thái này ai ai nhìn thấy cũng cảm thấy tình sâu ý đậm, thật tâm tự trách bản thân mình.
Thẩm Nghiên Tịch nhìn chằm chằm, sau đó lắc đầu, vẻ mặt đầy lo sợ và bất an, cắn môi nhẹ nói: “Chuyện này cũng không thể trách muội, chỉ tại ta vô dụng, sợ là… khụ, khụ… sợ là sẽ làm phụ thân và mẫu thân mất thể diện rồi."
Trong nháy mắt, nhịp tim Thẩm Nghiên Huyên giật mạnh, một cảm giác lạnh thấu xương truyền từ dưới lòng bàn chân lên khiến nàng co rúm người.
Nhưng cảm giác này biến mất cũng rất nhanh, lại nhìn kỹ tỷ tỷ trước mặt, vẫn một bộ dáng sợ hãi khúm núm tựa hồ sắp bị dọa đến ngất xỉu rồi.
Nàng biểu môi có chút khinh miệt, song vẫn giả vờ tự trách: “Đã biết rõ tỷ tỷ lần đầu tiến cung nhất định sẽ không quen, muộn vốn nên cẩn trọng ở cạnh bên, sao lại để tỷ tỷ ngồi một mình? Bằng không sẽ không bị Lục công chúa gây khó dễ rồi!"
Kim Tiểu Nguyệt nhìn thấy một màn tỷ muội tình thâm diễn rất hoàn hảo, khuất tôn dáng quý vỗ nhẹ bờ lưng của Thẩm Nghiên Tịch, sóng mắt trở nên mênh mông, an ủi: “Chuyện không xảy ra cũng đã xảy ra rồi, có tự trách hay ảo não cũng không ích gì, chi bằng hãy nghĩ cách ứng phó. Chỉ tiếc hiện giờ không biết sẽ ra đề gì, ít nhiều cũng có thể chuẩn bị trước."
Nghe Tam tiểu thư than nhẹ, Thẩm Nghiên Huyên bình tĩnh trở lại, ánh mắt trầm ngưng tựa hồ đang suy nghĩ, nhưng cho dù có cố giấu giếm đi nữa cũng có người nhận ra được tức khí trong lòng nàng dành cho người tỷ tỷ này rất đỗi nồng đậm.
Nhìn người muội muội tốt, biểu muội tốt trước mặt, ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch lạnh đi, khóe miệng hơi nhếch lên một đường cong, song lại không có chút nhiệt độ thân tình nào.
Cho rằng nàng sẽ mắc mưu dây vào chuyện thơ phú sao? Cả một đám người quả nhiên rất để mắt đến nàng nha.
Đảo mắt mặt trời đã lên cao, tiệc trưa, được bày trí trong Tử Vân điện nơi ngự hoa viên, sau bữa trưa sẽ bắt đầu thi thố, đến lúc đó, Hoàng thượng, Thái hậu và nương nương các cung sẽ giá lâm ngự hoa viên, cùng nhau thưởng thức thơ từ thi phú, cùng mọi người chọn ra người giỏi nhất trong lĩnh vực này.
Kỳ thi thưởng hội này được xem như một khoa thi nội bộ cấp cao, chỉ cần biểu hiện tốt nhất định sẽ lọt vào mắt xanh của Hoang thượng, ít nhiều có thể tiến xa hơn một bước. Mặc dù không nghiêm cẩn bằng khoa thi tam nguyên, nhưng về phương diện khác lại càng gần Hoàng thượng hơn, nhất là thêm vài tháng nữa sẽ đến dịp cử hành kỳ thi Hương, ba năm một lần, đến mùa xuân năm sau là thi Hội, các công tử đại thần các nhà hiển nhiên cực kỳ để tâm đến kỳ thưởng này.
Đương nhiên, kỳ thi thưởng hội này không chỉ dành riêng cho các vương công quý tử, còn có không ít những thiên kim khuê tú được giáo dưỡng tỷ mỉ, nếu biểu hiện tốt sẽ được nhận danh tài nữ, vừa làm vinh quang gia tộc, đối với nghị thân sau này cũng đều rất có lợi.
Thẩm Nghiên Tịch ngồi ở Tử Vân điện bên cạnh mẫu thân, cúi đầu dùng bữa, một bộ dạng nơm nớp lo sợ, thần sắc bất an, tựa hồ không nghe lọt tai những xã giao xung quanh, cũng không nhìn thấy Thái hậu và Hoàng hậu nương nương đang cao cao ngự tọa.
Chuyện xảy ra ở ngự hoa viên mẫu thân đã biết, giờ phút này Thẩm phu nhân ngồi cạnh nàng, ánh mắt tối tăm nhìn con gái thấp thỏm lo âu, rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghiên Huyên một cái, ánh mắt cũng chỉ có chút trách cứ, nhưng vẫn không hơn.
Thẩm Nghiên Huyên tựa như biết lỗi, luôn cúi thấp đầu, nhưng ở một góc độ không ai nhìn thấy được lại nhếch môi cười nhẹ, gắp một viên thịt đặt vào chén Thẩm Nghiên Tịch, “Ngự trù nấu ăn rất tốt, tỷ tỷ nếm thử một ít đi, đừng cứ nghĩ mãi những chuyện không vui. Dù sao bây giờ cũng nghĩ chưa ra, chi bằng cứ ăn trước rồi tính sau, bằng không sao có khí lực ứng đối chứ?"
Lông mi Thẩm Nghiên Tịch hơi run rẩy, cắn cắn môi cầm chiếc đũa trong tay, tựa như càng thêm hoảng hốt.
Nàng gật đầu, một lát sau mới gắp thịt viên lên miệng cắn một cái.
Ây da, trơn tru thơm miệng làm sao, vừa cắn đã tan, đúng là tay nghề của ngự trù quá tuyệt hảo, mùi vị này… mùi vị này đúng là không gì sánh bằng.
Nếu như không có vị muội muội ‘yêu vấu’ cứ suốt ngày lâu lâu châm một câu, hương vị nhất định sẽ càng ngon hơn!
Sau bữa trưa, mọi người nghỉ ngơi một lát thì Thái hậu nương nương và một đoàn người bước vào Tử Vân điện, còn chưa kịp ngồi xuống liền có một nhóm người khác bước tới, người đi trước vận long bào sáng lấp lánh, chưa đến gần đã nhận thấy khi chất vương giả đầy bá đạo khiến người ta vô thức cúi đầu quỳ lạy.
Là Hoàng thượng, dẫn theo triều thần và các hoàng tử, vương thân đi tới!
Thẩm Nghiên Tịch mới liếc qua một cái liền bị kéo quỳ xuống, "Tham kiến Hoàng thượng! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Sắc vàng óng ánh lướt qua, cùng các vương tử thân vương tiến về phía Thái hậu, Hoàng hậu và các vị nương nương đang quỳ xuống, sau khi được miễn lễ mọi người mới yên vị ngồi xuống.
Đến lúc này, Thẩm Nghiên Tịch mới có cơ hội ngẩng đầu quan sát, còn chưa kịp nhìn rõ mặt rồng đã nhận thấy một đạo bóng dáng, cả người lập tức chấn động, quay đầu dõi mắt nhìn hắn.
Người đó vẫn một thân màu nguyệt sắc, không phải triều phục tinh xảo mỹ miều như mọi người, chỉ là một bộ áo bào màu nguyệt sắc đơn giản, tóc đen khẽ hếch lên theo làn gió, khuôn mặt anh tuấn như tượng gỗ yêu nghiệt được điêu khắc tinh xảo, mi mày sắc nhọn, ánh mắt lạnh nhạt, môi mỏng như hoa khẽ nhấp nhô, tựa như trích tiên không vướng bụi trần, lại như ma vương lãnh khốc vô tình tỏa ra một loại khí lực mê ly hấp dẫn.
Hắn ngồi ngay đó, xung quanh ba thước như trở thành một phương của hắn, không ai dám vượt qua, hắn cũng khinh thường không muốn làm bạn với ai, lạnh nhạt như vây, tự kỷ cô lạnh trước ánh nhìn nóng rực ái mộ. Ánh mắt lạnh lùng quét qua vị trí gia quyến của phủ Tể tướng, Thẩm Nhị tiểu thư đang ngồi kế Thẩm phu nhân một cái, sau đó tĩnh lặng thu hồi ánh mắt, tựa hồ chưa từng quen biết nhau.
Thẩm Nghiên Tịch kịp thời lóe lên chút ranh mãnh, khí huyết trong lòng dâng trào, hung hăng mắng to một tiếng ‘F.U.C.K’! Bà mẹ nó.
Vị trí đó, chính là chỗ của các vị Hoàng tử, theo thứ tự… chính là Thất… Hoàng…Tử!
Nàng đã để ý chỗ đó rất lâu rồi! Thật sự trong lòng luôn mong cái vị hôn phu ‘thân ái’ đó mau xuất hiện một chút, nhưng đánh chết nàng cũng không nghĩ được… hắn lại ngồi vào chỗ đó! Chính là hắn!
Thẩm Nghiên Huyên kéo nàng đến góc ngự hoa viên, đôi mày thanh tú nhíu lại, có chút bực mình và ảo não không như những kẻ thờ ơ lạnh nhạt kia, liên tục giải thích, cũng nhận tất cả mọi lỗi lầm về phía mình.
Tư thái này ai ai nhìn thấy cũng cảm thấy tình sâu ý đậm, thật tâm tự trách bản thân mình.
Thẩm Nghiên Tịch nhìn chằm chằm, sau đó lắc đầu, vẻ mặt đầy lo sợ và bất an, cắn môi nhẹ nói: “Chuyện này cũng không thể trách muội, chỉ tại ta vô dụng, sợ là… khụ, khụ… sợ là sẽ làm phụ thân và mẫu thân mất thể diện rồi."
Trong nháy mắt, nhịp tim Thẩm Nghiên Huyên giật mạnh, một cảm giác lạnh thấu xương truyền từ dưới lòng bàn chân lên khiến nàng co rúm người.
Nhưng cảm giác này biến mất cũng rất nhanh, lại nhìn kỹ tỷ tỷ trước mặt, vẫn một bộ dáng sợ hãi khúm núm tựa hồ sắp bị dọa đến ngất xỉu rồi.
Nàng biểu môi có chút khinh miệt, song vẫn giả vờ tự trách: “Đã biết rõ tỷ tỷ lần đầu tiến cung nhất định sẽ không quen, muộn vốn nên cẩn trọng ở cạnh bên, sao lại để tỷ tỷ ngồi một mình? Bằng không sẽ không bị Lục công chúa gây khó dễ rồi!"
Kim Tiểu Nguyệt nhìn thấy một màn tỷ muội tình thâm diễn rất hoàn hảo, khuất tôn dáng quý vỗ nhẹ bờ lưng của Thẩm Nghiên Tịch, sóng mắt trở nên mênh mông, an ủi: “Chuyện không xảy ra cũng đã xảy ra rồi, có tự trách hay ảo não cũng không ích gì, chi bằng hãy nghĩ cách ứng phó. Chỉ tiếc hiện giờ không biết sẽ ra đề gì, ít nhiều cũng có thể chuẩn bị trước."
Nghe Tam tiểu thư than nhẹ, Thẩm Nghiên Huyên bình tĩnh trở lại, ánh mắt trầm ngưng tựa hồ đang suy nghĩ, nhưng cho dù có cố giấu giếm đi nữa cũng có người nhận ra được tức khí trong lòng nàng dành cho người tỷ tỷ này rất đỗi nồng đậm.
Nhìn người muội muội tốt, biểu muội tốt trước mặt, ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch lạnh đi, khóe miệng hơi nhếch lên một đường cong, song lại không có chút nhiệt độ thân tình nào.
Cho rằng nàng sẽ mắc mưu dây vào chuyện thơ phú sao? Cả một đám người quả nhiên rất để mắt đến nàng nha.
Đảo mắt mặt trời đã lên cao, tiệc trưa, được bày trí trong Tử Vân điện nơi ngự hoa viên, sau bữa trưa sẽ bắt đầu thi thố, đến lúc đó, Hoàng thượng, Thái hậu và nương nương các cung sẽ giá lâm ngự hoa viên, cùng nhau thưởng thức thơ từ thi phú, cùng mọi người chọn ra người giỏi nhất trong lĩnh vực này.
Kỳ thi thưởng hội này được xem như một khoa thi nội bộ cấp cao, chỉ cần biểu hiện tốt nhất định sẽ lọt vào mắt xanh của Hoang thượng, ít nhiều có thể tiến xa hơn một bước. Mặc dù không nghiêm cẩn bằng khoa thi tam nguyên, nhưng về phương diện khác lại càng gần Hoàng thượng hơn, nhất là thêm vài tháng nữa sẽ đến dịp cử hành kỳ thi Hương, ba năm một lần, đến mùa xuân năm sau là thi Hội, các công tử đại thần các nhà hiển nhiên cực kỳ để tâm đến kỳ thưởng này.
Đương nhiên, kỳ thi thưởng hội này không chỉ dành riêng cho các vương công quý tử, còn có không ít những thiên kim khuê tú được giáo dưỡng tỷ mỉ, nếu biểu hiện tốt sẽ được nhận danh tài nữ, vừa làm vinh quang gia tộc, đối với nghị thân sau này cũng đều rất có lợi.
Thẩm Nghiên Tịch ngồi ở Tử Vân điện bên cạnh mẫu thân, cúi đầu dùng bữa, một bộ dạng nơm nớp lo sợ, thần sắc bất an, tựa hồ không nghe lọt tai những xã giao xung quanh, cũng không nhìn thấy Thái hậu và Hoàng hậu nương nương đang cao cao ngự tọa.
Chuyện xảy ra ở ngự hoa viên mẫu thân đã biết, giờ phút này Thẩm phu nhân ngồi cạnh nàng, ánh mắt tối tăm nhìn con gái thấp thỏm lo âu, rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghiên Huyên một cái, ánh mắt cũng chỉ có chút trách cứ, nhưng vẫn không hơn.
Thẩm Nghiên Huyên tựa như biết lỗi, luôn cúi thấp đầu, nhưng ở một góc độ không ai nhìn thấy được lại nhếch môi cười nhẹ, gắp một viên thịt đặt vào chén Thẩm Nghiên Tịch, “Ngự trù nấu ăn rất tốt, tỷ tỷ nếm thử một ít đi, đừng cứ nghĩ mãi những chuyện không vui. Dù sao bây giờ cũng nghĩ chưa ra, chi bằng cứ ăn trước rồi tính sau, bằng không sao có khí lực ứng đối chứ?"
Lông mi Thẩm Nghiên Tịch hơi run rẩy, cắn cắn môi cầm chiếc đũa trong tay, tựa như càng thêm hoảng hốt.
Nàng gật đầu, một lát sau mới gắp thịt viên lên miệng cắn một cái.
Ây da, trơn tru thơm miệng làm sao, vừa cắn đã tan, đúng là tay nghề của ngự trù quá tuyệt hảo, mùi vị này… mùi vị này đúng là không gì sánh bằng.
Nếu như không có vị muội muội ‘yêu vấu’ cứ suốt ngày lâu lâu châm một câu, hương vị nhất định sẽ càng ngon hơn!
Sau bữa trưa, mọi người nghỉ ngơi một lát thì Thái hậu nương nương và một đoàn người bước vào Tử Vân điện, còn chưa kịp ngồi xuống liền có một nhóm người khác bước tới, người đi trước vận long bào sáng lấp lánh, chưa đến gần đã nhận thấy khi chất vương giả đầy bá đạo khiến người ta vô thức cúi đầu quỳ lạy.
Là Hoàng thượng, dẫn theo triều thần và các hoàng tử, vương thân đi tới!
Thẩm Nghiên Tịch mới liếc qua một cái liền bị kéo quỳ xuống, "Tham kiến Hoàng thượng! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Sắc vàng óng ánh lướt qua, cùng các vương tử thân vương tiến về phía Thái hậu, Hoàng hậu và các vị nương nương đang quỳ xuống, sau khi được miễn lễ mọi người mới yên vị ngồi xuống.
Đến lúc này, Thẩm Nghiên Tịch mới có cơ hội ngẩng đầu quan sát, còn chưa kịp nhìn rõ mặt rồng đã nhận thấy một đạo bóng dáng, cả người lập tức chấn động, quay đầu dõi mắt nhìn hắn.
Người đó vẫn một thân màu nguyệt sắc, không phải triều phục tinh xảo mỹ miều như mọi người, chỉ là một bộ áo bào màu nguyệt sắc đơn giản, tóc đen khẽ hếch lên theo làn gió, khuôn mặt anh tuấn như tượng gỗ yêu nghiệt được điêu khắc tinh xảo, mi mày sắc nhọn, ánh mắt lạnh nhạt, môi mỏng như hoa khẽ nhấp nhô, tựa như trích tiên không vướng bụi trần, lại như ma vương lãnh khốc vô tình tỏa ra một loại khí lực mê ly hấp dẫn.
Hắn ngồi ngay đó, xung quanh ba thước như trở thành một phương của hắn, không ai dám vượt qua, hắn cũng khinh thường không muốn làm bạn với ai, lạnh nhạt như vây, tự kỷ cô lạnh trước ánh nhìn nóng rực ái mộ. Ánh mắt lạnh lùng quét qua vị trí gia quyến của phủ Tể tướng, Thẩm Nhị tiểu thư đang ngồi kế Thẩm phu nhân một cái, sau đó tĩnh lặng thu hồi ánh mắt, tựa hồ chưa từng quen biết nhau.
Thẩm Nghiên Tịch kịp thời lóe lên chút ranh mãnh, khí huyết trong lòng dâng trào, hung hăng mắng to một tiếng ‘F.U.C.K’! Bà mẹ nó.
Vị trí đó, chính là chỗ của các vị Hoàng tử, theo thứ tự… chính là Thất… Hoàng…Tử!
Nàng đã để ý chỗ đó rất lâu rồi! Thật sự trong lòng luôn mong cái vị hôn phu ‘thân ái’ đó mau xuất hiện một chút, nhưng đánh chết nàng cũng không nghĩ được… hắn lại ngồi vào chỗ đó! Chính là hắn!
Tác giả :
Nặc Nặc Bảo Bối