Độc Nhất Phu Nhân Tâm
Chương 4: Đẻ non
Sau bốn năm ngày nằm trên giường, từ đây tới Trung thu chỉ còn khoảng 10 ngày.
Hoàng thượng hàng năm đều tổ chức yến tiệc chúc mừng ở trong cung, Đào lão gia Đào Tùng Nhiên là Lại bộ thượng thư, Đào gia dĩ nhiên cũng nằm trong phạm vi được mời. Nữ quyến đào gia có tư cách vào cung cũng chỉ có hai người là Ân thị và Đào Cẩn.
Bởi vì quan hệ với Nghi Dương công chúa, Đào Cẩn cũng từng vào hậu cung vài lần, có lẽ là trời sinh gương mặt nàng được trưởng bối yêu thích, nên ngay cả Trang hoàng hậu cũng khen nàng không dứt miệng, yêu thích nhiều hơn… Có thể do Hoàng thượng phong nàng làm Quảng Linh quận chúa, vì vậy mà làm nhiều người ghen tị!
Chỉ là nghĩ đến cánh tay rắn chắc của Giang Hành, Đào Cẩn nhịn không được mà sợ hãi.
Từ nhỏ nàng đã bị bệnh tim, ngay cả đại ca cũng không dám tùy ý dọa nàng, hắn thì ngược lại, vừa đến đã bồng nàng lên thật cao. Nàng lại không phải tiểu hài tử! Cho rằng nàng sẽ thích như vậy chắc?
Đào Cẩn khổ sở gãi gãi đầu Tướng Quân, “Làm thế nào bây giờ? Ta đánh không lại hắn."
Tướng Quân đang vùi đâu ăn hạt hướng dương trong cái khay mạ vàng hình lá dâu tằm, cơ bản là không quan tâm những gì nàng nói.
Nó bây giờ còn quá nhỏ, không thể ăn thịt tươi được. Trước kia Đào Cẩn không có kinh nghiệm, thường hại nó phải đi ngoài, hiện tại nàng để ý hơn trước kia nhiều, có gì cần hỏi đều tới hỏi qua người nuôi báo.
Nghĩ hồi lâu nàng đột nhiên nhớ ra, Giang Hành trong ấn tượng của nàng dường như là kiểu người thích cưỡi ngựa săn bắn. Hắn hàng năm đóng quân ở Tùng Châu, rất ít khi trở về Trường An, nhưng vừa trở về ngay lập tức sẽ mang theo cung tên một mình đi núi hoang để săn thú.
Đào Cẩn nghĩ, nếu muốn có mối quan hệ tốt với hắn, không bằng ra tay từ việc này? Đợi Tướng Quân lớn hơn một chút, nói không chừng có thể phát huy tác dụng rất lớn!
Cái này có thể xem là biện pháp tốt nhất, tâm tình của nàng nhất thời cũng thư thái hơn nhiều, đang định truyền lệnh cho Bạch Nhụy, thì nha hoàn hầu hạ ở gian ngoài là Sương Nguyệt bước vào: “Tiểu thư, lão gia đến thăm ngài."
Nàng chưa trả lời, thì phía sau nha hoàn xuất hiện một nam nhân mặc áo dệt lụa tím, tầm 30 tuổi, mày kiếm mắt sáng, phong độ hiên ngang.
Hắn mặt mang ý cười, ngồi bên cạnh Đào Cẩn, “Thân thể Khiếu Khiếu tốt hơn chút nào chưa?"
Đào Cẩn nằm sấp trên tháp trêu đùa Tướng Quân, nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt là bình tĩnh pha mấy phần tò mò, “Ông là ai?"
Đào Lâm Nguyên cứng đờ, trên mặt tươi cười trầm xuống, đưa tay muốn sờ đầu nàng, “Làm sao vậy, không lẽ ngay cả phụ thân cũng không nhận ra?"
Không chỉ Đào Lâm Nguyên, mà nha hoàn ở một bên cũng kinh ngạc không thôi. Tiểu thư từ lúc tỉnh dậy vẫn tốt lắm mà, đầu óc cũng mười phần thanh tỉnh, tại sao bây giờ lại cố tình không biết lão gia chứ?
Đào Cẩn thu tay, ngồi ngay ngắn trước mặt hắn, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy nghi ngờ, “Ông là phụ thân ta sao? Nhưng là từ lúc ta bị thương tới nay, cũng chưa từng thấy ông tới thăm? Ông đi xa nhà sao?"
Hắn dĩ nhiên là không có đi xa nhà, chỉ là ở lại trong Diểu Diểu viện của Lục thị.
Vẻ mặt Đào Lâm Nguyên áy náy, giờ mới biết tiểu cô nương này không phải không biết hắn là ai, mà là đang tức giận với hắn. Tay hắn vươn ra ở không trung, nhất thời không có dũng khí chạm vào nàng, “Phụ thân không đi xa nhà, chỉ là mấy ngày nay có việc không buông bỏ được… Mới không thể tới đây thăm con, Khiếu Khiếu, trong lòng phụ thân thực ra cũng rất quan tâm con."
Trùng hợp lúc đó thân thể Lục thị cũng không thoải mái, một bước đều không thể rời hắn, hôm nay phải vất vả hắn mới tách ra được, liền nhanh chóng đến đây.
Đào Cẩn ở trong lòng cười lạnh, trên mặt lại không để lộ biểu tình gì, “Có chuyện gì quan trọng hơn cả Khiếu Khiếu sao?"
Vấn đề này đối với Đào Lâm Nguyên mà nói thật không dễ mà trả lời. Trong lúc hắn đang do dự, Đào Cẩn cúi người ôm Tướng Quân vào trong ngực, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Con mỗi ngày đều đợi phụ thân đến thăm, nhưng là người không có đến, thời điểm miệng vết thương đau buốt, chỉ có mẫu thân cùng ca ca chăm sóc. Nha hoàn nói người ở lại chỗ Lục thị, có phải trong lòng cha, nàng còn quan trọng hơn Khiếu Khiếu phải không?"
Âm thanh nói chuyện của tiểu cô nương càng ngày càng nhỏ, tốc độ nói càng ngày càng chậm, có thể mơ hồ nghe ra âm thanh nghẹn ngào.
Lúc này Đào Lâm Nguyên mới phát hiện ra là nàng đang khóc, bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn toàn nước mắt, nước mắt không ngừng rơi từ đôi mắt to đen nháy, theo khóe mắt kia từng giọt từng giọt nước mắt nho nhỏ rơi xuống, hắn nhìn thấy đến tâm cũng đau theo. “Đương nhiên là Khiếu Khiếu quan trọng hơn rồi, ở trong lòng của phụ thân không có gì quan trọng có thể so được với con cả."
Nàng không tin, “Thật sao? Vậy nếu như con lại bị thương, phụ thân biết được có đến thăm con không?"
Chỉ sợ lúc này nàng nói cái gì, thì Đào Lâm Nguyên đều sẽ đáp ứng, “Đến thăm chứ, đương nhiên phải thăm con rồi. Phụ thân sẽ chăm sóc Khiếu Khiếu."
Thật vất vả mới dỗ nàng hết khóc, nguyên cả một buổi trưa, hắn thuận tiện ở lại dùng bữa trưa với Đào Cẩn, trước khi đi còn nhẹ nhàng trấn an vài câu, lúc này mới yên tâm rời đi.
Hắn chân trước vừa đi, Đào Cẩn liền thu hồi lại bộ dạng lưu luyến không rời, bĩnh tĩnh lau nước mắt, gọi nha hoàn đem tới một chậu nước ấm.
Nàng đến bên giá gỗ rửa mặt, lại thay quần áo một lần nữa rồi nằm trên giường nhỏ, cân nhắc tính toán bước tiếp theo. Tướng Quân nhảy lên đến bên cạnh người nàng, lè lưỡi liếm mu bàn tay nàng, cảm giác nhột nhột nơi mu bàn tay làm nàng bật cười thành tiếng.
*
Hậu viện Đào phủ có một cái hồ không nhỏ, mùa hè hàng năm trong mặt hồ sẽ phủ kín một tầng thủy tiên, cảnh đẹp tráng lệ, không ít phu nhân thị thiếp quý phủ đều thích đi ngắm cảnh. Tuy rằng hiện giờ đã là mùa thu, nhưng bên bờ là từng hàng cây phong, màu đỏ lá phong bày ra khí thế hừng hực, diễm lệ tuyệt trần, vẫn như cũ thu hút không ít nữ quyến đến đây.
Đào Cẩn đuổi theo báo con đang chạy ở phía trước, “Chậm một chút, Tướng Quân, chờ ta đã!"
Đáng tiếc tứ chi của Tướng Quân mạnh mẽ, thoáng chốc đã ném nàng ra phía sau. Phía sau Bạch Nhụy và Ngọc Minh đuổi theo mà tim gan đều run sợ, bên này chính là hồ, chỉ sợ Đào Cẩn không cẩn thận liền rơi xuống. Thương thế nàng mới tốt, lỡ như lại có việc xảy ra ngoài ý muốn thì phải làm sao đây?
Cũng may Đào Cẩn chỉ đuổi theo trong chốc lát liền dừng lại, bình tĩnh quay đầu nhìn mặt hồ, hai tay chắp ở sau lưng, cong môi cười giảo hoạt.
Quả nhiên không bao lâu sau, phía trước liền truyền đến tiếng kinh hô, kèm theo là tiếng kêu phẫn nộ của Tướng Quân. Nàng chạy nhanh qua đó, phía sau lá phong là một nữ tử dung mạo xinh đẹp cùng một nha hoàn, hiển nhiên là bị dọa sợ, cảnh giác nhìn chằm chằm vào báo con đang ở phía trước.
Tướng Quân nhào lên phía trước cắn xé làn váy nàng ta, lại bị nữ tử kia một cước đá bay, cũng may là động tác của nó nhanh nhẹn, vì vậy cũng không bị thương gì.
Đào Cẩn bước ra từ rừng lá phong đỏ, tiến lên ôm lấy Tướng Quân, ngước mắt nhìn về phía đối phương, “Ngươi đá nó sao?"
Nữ nhân trước mắt chính là Lục thị, nàng không nghờ đi ra ngoài một lần, lại có thể gặp phải vị tiểu tổ tông này, càng không nghĩ đến một màn kia lại bị nàng nhìn thấy, nhất thời trên mặt có chút xấu hổ, “Ta không biết đây sủng vật của tiểu thư, mới vừa rồi nó bỗng nhiên chạy đến… Ta nhất thời hoảng sợ…"
Thái độ của nàng ta khiêm tốn kính cẩn, cùng với hành động ác liệt lúc nãy tưởng như hai người khác biệt.
Ở trong lòng nàng Tướng Quân kêu to, Đào Cẩn cúi đầu vuốt ve lông nó, “Ngươi không sao chứ?"
Lục thị im lặng, ngoan ngoãn, gió thu thổi qua người nàng ta, tựa hồ như dáng vẻ của cây liễu. Chẳng trách Đào Lâm Nguyên lại đối với nàng điên đảo thần hồn, nhìn cũng có dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Đào Cẩn hơi ngây người, Tướng Quân từ trong lòng nàng vọt ra ngoài, bổ nhào vào người Lục thị, duỗi móng vuốt cào lên mặt nàng. Lục thị hét lên một tiếng, vì không kịp né tránh, trên mặt liền hiện lên ba vệ máu. Nàng ta còn chưa kịp phản ứng, Tướng Quân lại lưu thêm vài đạo vết máu ở cổ và bả vai, nhưng sâu nhất vẫn là ở trên mặt, máu đang chảy ra từng chút từng chút một.
Không biết là do quá sợ hãi hay là quá đau, mà tiếng kêu của Lục thị càng thê lương, khuôn mặt thanh tú trở nên vặn vẹo, tay chân cũng luống cuống muốn ném Tướng Quân từ trên người ra chỗ khác.
Nha hoàn hầu hạ của nàng ta cũng là người nhát gan, rón ra rón rén không biết nên làm thế nào, “Cứu, cứu…"
Vừa muốn kêu cứu, nhưng lại thấy ánh mắt của Đào Cẩn, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy e sợ, nửa câu sau kẹt lại trong cổ họng chẳng thể kêu được.
Chỉ trong một thời gian ngắn, bộ dạng Lục thị dường như có chút chật vật, da thị bị lộ ra bên ngoài có bao nhiêu vết thương, trên mặt lại càng thê thảm. Nàng ta bị dồn từng bước lui về đằng sau, cách ven hồ một bước, kêu la liên tục, đáng tiếc là không ai dám tiến lên cứu nàng.
Đào Cẩn cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, đến gần hai bước muốn đem Tướng Quân ôm trở về, giả bộ kinh ngạc: “Đây là làm sao vậy, đang yên đang lành như thế sao bây giờ lại phát điên rồi?"
Nói xong liền muốn ngăn cản Tướng Quân càn quấy, nàng đưa tay đem nó từ trên người Lục thị ôm đi, tiểu tử như cũ ở trong lòng nàng vẫn không an phận, tiếng kêu không ngớt. Lại nhìn về phía gương mặt loang lổ vết máu của Lục thị, má trái có ba vết máu đỏ thẫm, bên phải còn có một vài vết rách, dĩ nhiên ở cổ nàng ta cũng không may mắn thoát khỏi…
Đào Cẩn vừa định xem xét nàng ta một cái, không nghĩ tới trên mặt lại lộ ra biểu tình hoảng sợ, theo bản năng đẩy nàng ra: “Đừng chạm ta!"
Đào Cẩn lảo đảo lui về phía sau, chân trái đạp phải một tảng đá ven hồ, cơ thể không ổn định liền ngã nhào xuống nước. Nàng trợn to đôi mắt, thời điểm rơi xuống nước nàng bắt lấy tay Lục thị, bùm một tiếng, hai người cùng ngã vào trong nước.
Tướng Quân đúng lúc nhảy ra khỏi người nàng, đứng ở trên bờ kêu lớn.
Cảnh tượng này làm đám nha hoàn hoảng sợ, cũng may Ngọc Minh phản ứng nhanh chóng, nàng biết bơi nên không chút nghĩ ngợi nhảy xuống nước, lát sau đã cứu được Đào Cẩn lên.
Bạch Nhụy vội vàng cởi quần áo ra khoác trên người nàng, “Tiểu thư mau mặc vào, đừng để lạnh."
Đầu thu nước hồ tuy không lạnh lắm, nhưng đã có cảm giác lạnh, rớt xuống như thế vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh buốt.
Mà Lục thị bên kia không may mắn như vậy, nha hoàn của nàng ta không biết bơi, chỉ có thể đứng bên bờ gấp đến độ xoay mòng mòng. Đào Cẩn bảo Ngọc Minh nhảy xuống nước cứu nàng ta lên, bởi vì rơi xuống nước quá lâu, nàng ta cũng đã ngất đi.
*
Bên trong Trọng Linh viện là một mảnh hoảng loạn, không khí nặng nề.
Lần này kinh động đến cả Đào lão gia, Ân thị cùng Đào Lâm Nguyên đúng lúc vừa tới, vẻ mặt lo lắng ngồi bên giường. Nghe lang trung nói Đào Cẩn được cứu đúng lúc, chỉ bị nhiễm phong hàn, bọn họ lúc này mới thoáng yên tâm.
“Đang yên đang lành tại sao lại rơi xuống nước, các ngươi chăm sóc tiểu thư kiểu gì vậy?" Đào lão gia hét lớn hỏi.
Hắn đối với tôn nhi này là hết mực yêu thương, chỉ trong mấy ngày Đào Cẩn liên tiếp gặp chuyện, hắn tức giận hạ lệnh đem hạ nhân trong viện trừng phạt, mỗi người đánh 20 hèo, xem như khiển trách.
Bởi vì Ngọc Minh có công cứu chủ, nên chỉ đánh 10 hèo, lúc này mới miễn cưỡng có thể đứng dậy nói chuyện: “Là Lục thị…"
Nàng đem đầu đuôi câu chuyện nói một lần, chỉ nói sơ qua việc Tướng Quân cào nhẹ Lục thị.
Nghe thế, Đào Lâm Nguyên đứng một bên thân hình cứng đờ.
Chỉ là một thị thiếp mà cũng có gan làm loạn như vậy, Đào Tùng Nhiên càng phẫn nộ, hắn trừng mắt nhìn Đào Lâm Nguyên: “Là người của con gây ra, việc này giao cho con giải quyết, nếu không cho ta câu trả lời thuyết phục, thì thị thiếp kia sẽ do ta xử trí!"
Đào Lâm Nguyên hoàn hồn, đáp ứng.
Trên giường Đào Cẩn cả người nóng lên, mơ màng bắt lấy bàn tay to, “Phụ thân…"
Trong chăn là khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đỏ rực, lông mày cau lại đầy khó chịu, nhìn thật là tội nghiệp. Lòng Đào Lâm Nguyên mềm thành một mảnh, vừa áy náy lại vừa tự trách, “Phụ thân đây, phụ thân sẽ ở đây chăm sóc con."
Nghe được giọng nói của phụ thân, Đào Cẩn dường như yên tâm hơn, chân mày giãn ra, chỉ lát sau liền ngủ.
Ban đêm nàng hạ sốt, Ân thị mới trở về Bạch Vân Dao nghỉ tạm, còn Đào Lâm Nguyên vẫn ở bên chăm sóc Đào Cẩn không có rời đi. Trong lúc đó nha hoàn hầu hạ bên cạnh Lục thị muốn vào thông báo, nhưng ngay cả cửa cũng không vào được, bị nha hoàn ở Trọng Linh viện đuổi về.
Không ai hỏi thăm Diểu Diểu viện, Lục thị ban ngày hoảng sợ, lại rơi xuống nước, vì vậy đêm đó liền đẻ non.
Hoàng thượng hàng năm đều tổ chức yến tiệc chúc mừng ở trong cung, Đào lão gia Đào Tùng Nhiên là Lại bộ thượng thư, Đào gia dĩ nhiên cũng nằm trong phạm vi được mời. Nữ quyến đào gia có tư cách vào cung cũng chỉ có hai người là Ân thị và Đào Cẩn.
Bởi vì quan hệ với Nghi Dương công chúa, Đào Cẩn cũng từng vào hậu cung vài lần, có lẽ là trời sinh gương mặt nàng được trưởng bối yêu thích, nên ngay cả Trang hoàng hậu cũng khen nàng không dứt miệng, yêu thích nhiều hơn… Có thể do Hoàng thượng phong nàng làm Quảng Linh quận chúa, vì vậy mà làm nhiều người ghen tị!
Chỉ là nghĩ đến cánh tay rắn chắc của Giang Hành, Đào Cẩn nhịn không được mà sợ hãi.
Từ nhỏ nàng đã bị bệnh tim, ngay cả đại ca cũng không dám tùy ý dọa nàng, hắn thì ngược lại, vừa đến đã bồng nàng lên thật cao. Nàng lại không phải tiểu hài tử! Cho rằng nàng sẽ thích như vậy chắc?
Đào Cẩn khổ sở gãi gãi đầu Tướng Quân, “Làm thế nào bây giờ? Ta đánh không lại hắn."
Tướng Quân đang vùi đâu ăn hạt hướng dương trong cái khay mạ vàng hình lá dâu tằm, cơ bản là không quan tâm những gì nàng nói.
Nó bây giờ còn quá nhỏ, không thể ăn thịt tươi được. Trước kia Đào Cẩn không có kinh nghiệm, thường hại nó phải đi ngoài, hiện tại nàng để ý hơn trước kia nhiều, có gì cần hỏi đều tới hỏi qua người nuôi báo.
Nghĩ hồi lâu nàng đột nhiên nhớ ra, Giang Hành trong ấn tượng của nàng dường như là kiểu người thích cưỡi ngựa săn bắn. Hắn hàng năm đóng quân ở Tùng Châu, rất ít khi trở về Trường An, nhưng vừa trở về ngay lập tức sẽ mang theo cung tên một mình đi núi hoang để săn thú.
Đào Cẩn nghĩ, nếu muốn có mối quan hệ tốt với hắn, không bằng ra tay từ việc này? Đợi Tướng Quân lớn hơn một chút, nói không chừng có thể phát huy tác dụng rất lớn!
Cái này có thể xem là biện pháp tốt nhất, tâm tình của nàng nhất thời cũng thư thái hơn nhiều, đang định truyền lệnh cho Bạch Nhụy, thì nha hoàn hầu hạ ở gian ngoài là Sương Nguyệt bước vào: “Tiểu thư, lão gia đến thăm ngài."
Nàng chưa trả lời, thì phía sau nha hoàn xuất hiện một nam nhân mặc áo dệt lụa tím, tầm 30 tuổi, mày kiếm mắt sáng, phong độ hiên ngang.
Hắn mặt mang ý cười, ngồi bên cạnh Đào Cẩn, “Thân thể Khiếu Khiếu tốt hơn chút nào chưa?"
Đào Cẩn nằm sấp trên tháp trêu đùa Tướng Quân, nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt là bình tĩnh pha mấy phần tò mò, “Ông là ai?"
Đào Lâm Nguyên cứng đờ, trên mặt tươi cười trầm xuống, đưa tay muốn sờ đầu nàng, “Làm sao vậy, không lẽ ngay cả phụ thân cũng không nhận ra?"
Không chỉ Đào Lâm Nguyên, mà nha hoàn ở một bên cũng kinh ngạc không thôi. Tiểu thư từ lúc tỉnh dậy vẫn tốt lắm mà, đầu óc cũng mười phần thanh tỉnh, tại sao bây giờ lại cố tình không biết lão gia chứ?
Đào Cẩn thu tay, ngồi ngay ngắn trước mặt hắn, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy nghi ngờ, “Ông là phụ thân ta sao? Nhưng là từ lúc ta bị thương tới nay, cũng chưa từng thấy ông tới thăm? Ông đi xa nhà sao?"
Hắn dĩ nhiên là không có đi xa nhà, chỉ là ở lại trong Diểu Diểu viện của Lục thị.
Vẻ mặt Đào Lâm Nguyên áy náy, giờ mới biết tiểu cô nương này không phải không biết hắn là ai, mà là đang tức giận với hắn. Tay hắn vươn ra ở không trung, nhất thời không có dũng khí chạm vào nàng, “Phụ thân không đi xa nhà, chỉ là mấy ngày nay có việc không buông bỏ được… Mới không thể tới đây thăm con, Khiếu Khiếu, trong lòng phụ thân thực ra cũng rất quan tâm con."
Trùng hợp lúc đó thân thể Lục thị cũng không thoải mái, một bước đều không thể rời hắn, hôm nay phải vất vả hắn mới tách ra được, liền nhanh chóng đến đây.
Đào Cẩn ở trong lòng cười lạnh, trên mặt lại không để lộ biểu tình gì, “Có chuyện gì quan trọng hơn cả Khiếu Khiếu sao?"
Vấn đề này đối với Đào Lâm Nguyên mà nói thật không dễ mà trả lời. Trong lúc hắn đang do dự, Đào Cẩn cúi người ôm Tướng Quân vào trong ngực, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Con mỗi ngày đều đợi phụ thân đến thăm, nhưng là người không có đến, thời điểm miệng vết thương đau buốt, chỉ có mẫu thân cùng ca ca chăm sóc. Nha hoàn nói người ở lại chỗ Lục thị, có phải trong lòng cha, nàng còn quan trọng hơn Khiếu Khiếu phải không?"
Âm thanh nói chuyện của tiểu cô nương càng ngày càng nhỏ, tốc độ nói càng ngày càng chậm, có thể mơ hồ nghe ra âm thanh nghẹn ngào.
Lúc này Đào Lâm Nguyên mới phát hiện ra là nàng đang khóc, bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn toàn nước mắt, nước mắt không ngừng rơi từ đôi mắt to đen nháy, theo khóe mắt kia từng giọt từng giọt nước mắt nho nhỏ rơi xuống, hắn nhìn thấy đến tâm cũng đau theo. “Đương nhiên là Khiếu Khiếu quan trọng hơn rồi, ở trong lòng của phụ thân không có gì quan trọng có thể so được với con cả."
Nàng không tin, “Thật sao? Vậy nếu như con lại bị thương, phụ thân biết được có đến thăm con không?"
Chỉ sợ lúc này nàng nói cái gì, thì Đào Lâm Nguyên đều sẽ đáp ứng, “Đến thăm chứ, đương nhiên phải thăm con rồi. Phụ thân sẽ chăm sóc Khiếu Khiếu."
Thật vất vả mới dỗ nàng hết khóc, nguyên cả một buổi trưa, hắn thuận tiện ở lại dùng bữa trưa với Đào Cẩn, trước khi đi còn nhẹ nhàng trấn an vài câu, lúc này mới yên tâm rời đi.
Hắn chân trước vừa đi, Đào Cẩn liền thu hồi lại bộ dạng lưu luyến không rời, bĩnh tĩnh lau nước mắt, gọi nha hoàn đem tới một chậu nước ấm.
Nàng đến bên giá gỗ rửa mặt, lại thay quần áo một lần nữa rồi nằm trên giường nhỏ, cân nhắc tính toán bước tiếp theo. Tướng Quân nhảy lên đến bên cạnh người nàng, lè lưỡi liếm mu bàn tay nàng, cảm giác nhột nhột nơi mu bàn tay làm nàng bật cười thành tiếng.
*
Hậu viện Đào phủ có một cái hồ không nhỏ, mùa hè hàng năm trong mặt hồ sẽ phủ kín một tầng thủy tiên, cảnh đẹp tráng lệ, không ít phu nhân thị thiếp quý phủ đều thích đi ngắm cảnh. Tuy rằng hiện giờ đã là mùa thu, nhưng bên bờ là từng hàng cây phong, màu đỏ lá phong bày ra khí thế hừng hực, diễm lệ tuyệt trần, vẫn như cũ thu hút không ít nữ quyến đến đây.
Đào Cẩn đuổi theo báo con đang chạy ở phía trước, “Chậm một chút, Tướng Quân, chờ ta đã!"
Đáng tiếc tứ chi của Tướng Quân mạnh mẽ, thoáng chốc đã ném nàng ra phía sau. Phía sau Bạch Nhụy và Ngọc Minh đuổi theo mà tim gan đều run sợ, bên này chính là hồ, chỉ sợ Đào Cẩn không cẩn thận liền rơi xuống. Thương thế nàng mới tốt, lỡ như lại có việc xảy ra ngoài ý muốn thì phải làm sao đây?
Cũng may Đào Cẩn chỉ đuổi theo trong chốc lát liền dừng lại, bình tĩnh quay đầu nhìn mặt hồ, hai tay chắp ở sau lưng, cong môi cười giảo hoạt.
Quả nhiên không bao lâu sau, phía trước liền truyền đến tiếng kinh hô, kèm theo là tiếng kêu phẫn nộ của Tướng Quân. Nàng chạy nhanh qua đó, phía sau lá phong là một nữ tử dung mạo xinh đẹp cùng một nha hoàn, hiển nhiên là bị dọa sợ, cảnh giác nhìn chằm chằm vào báo con đang ở phía trước.
Tướng Quân nhào lên phía trước cắn xé làn váy nàng ta, lại bị nữ tử kia một cước đá bay, cũng may là động tác của nó nhanh nhẹn, vì vậy cũng không bị thương gì.
Đào Cẩn bước ra từ rừng lá phong đỏ, tiến lên ôm lấy Tướng Quân, ngước mắt nhìn về phía đối phương, “Ngươi đá nó sao?"
Nữ nhân trước mắt chính là Lục thị, nàng không nghờ đi ra ngoài một lần, lại có thể gặp phải vị tiểu tổ tông này, càng không nghĩ đến một màn kia lại bị nàng nhìn thấy, nhất thời trên mặt có chút xấu hổ, “Ta không biết đây sủng vật của tiểu thư, mới vừa rồi nó bỗng nhiên chạy đến… Ta nhất thời hoảng sợ…"
Thái độ của nàng ta khiêm tốn kính cẩn, cùng với hành động ác liệt lúc nãy tưởng như hai người khác biệt.
Ở trong lòng nàng Tướng Quân kêu to, Đào Cẩn cúi đầu vuốt ve lông nó, “Ngươi không sao chứ?"
Lục thị im lặng, ngoan ngoãn, gió thu thổi qua người nàng ta, tựa hồ như dáng vẻ của cây liễu. Chẳng trách Đào Lâm Nguyên lại đối với nàng điên đảo thần hồn, nhìn cũng có dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Đào Cẩn hơi ngây người, Tướng Quân từ trong lòng nàng vọt ra ngoài, bổ nhào vào người Lục thị, duỗi móng vuốt cào lên mặt nàng. Lục thị hét lên một tiếng, vì không kịp né tránh, trên mặt liền hiện lên ba vệ máu. Nàng ta còn chưa kịp phản ứng, Tướng Quân lại lưu thêm vài đạo vết máu ở cổ và bả vai, nhưng sâu nhất vẫn là ở trên mặt, máu đang chảy ra từng chút từng chút một.
Không biết là do quá sợ hãi hay là quá đau, mà tiếng kêu của Lục thị càng thê lương, khuôn mặt thanh tú trở nên vặn vẹo, tay chân cũng luống cuống muốn ném Tướng Quân từ trên người ra chỗ khác.
Nha hoàn hầu hạ của nàng ta cũng là người nhát gan, rón ra rón rén không biết nên làm thế nào, “Cứu, cứu…"
Vừa muốn kêu cứu, nhưng lại thấy ánh mắt của Đào Cẩn, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy e sợ, nửa câu sau kẹt lại trong cổ họng chẳng thể kêu được.
Chỉ trong một thời gian ngắn, bộ dạng Lục thị dường như có chút chật vật, da thị bị lộ ra bên ngoài có bao nhiêu vết thương, trên mặt lại càng thê thảm. Nàng ta bị dồn từng bước lui về đằng sau, cách ven hồ một bước, kêu la liên tục, đáng tiếc là không ai dám tiến lên cứu nàng.
Đào Cẩn cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, đến gần hai bước muốn đem Tướng Quân ôm trở về, giả bộ kinh ngạc: “Đây là làm sao vậy, đang yên đang lành như thế sao bây giờ lại phát điên rồi?"
Nói xong liền muốn ngăn cản Tướng Quân càn quấy, nàng đưa tay đem nó từ trên người Lục thị ôm đi, tiểu tử như cũ ở trong lòng nàng vẫn không an phận, tiếng kêu không ngớt. Lại nhìn về phía gương mặt loang lổ vết máu của Lục thị, má trái có ba vết máu đỏ thẫm, bên phải còn có một vài vết rách, dĩ nhiên ở cổ nàng ta cũng không may mắn thoát khỏi…
Đào Cẩn vừa định xem xét nàng ta một cái, không nghĩ tới trên mặt lại lộ ra biểu tình hoảng sợ, theo bản năng đẩy nàng ra: “Đừng chạm ta!"
Đào Cẩn lảo đảo lui về phía sau, chân trái đạp phải một tảng đá ven hồ, cơ thể không ổn định liền ngã nhào xuống nước. Nàng trợn to đôi mắt, thời điểm rơi xuống nước nàng bắt lấy tay Lục thị, bùm một tiếng, hai người cùng ngã vào trong nước.
Tướng Quân đúng lúc nhảy ra khỏi người nàng, đứng ở trên bờ kêu lớn.
Cảnh tượng này làm đám nha hoàn hoảng sợ, cũng may Ngọc Minh phản ứng nhanh chóng, nàng biết bơi nên không chút nghĩ ngợi nhảy xuống nước, lát sau đã cứu được Đào Cẩn lên.
Bạch Nhụy vội vàng cởi quần áo ra khoác trên người nàng, “Tiểu thư mau mặc vào, đừng để lạnh."
Đầu thu nước hồ tuy không lạnh lắm, nhưng đã có cảm giác lạnh, rớt xuống như thế vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh buốt.
Mà Lục thị bên kia không may mắn như vậy, nha hoàn của nàng ta không biết bơi, chỉ có thể đứng bên bờ gấp đến độ xoay mòng mòng. Đào Cẩn bảo Ngọc Minh nhảy xuống nước cứu nàng ta lên, bởi vì rơi xuống nước quá lâu, nàng ta cũng đã ngất đi.
*
Bên trong Trọng Linh viện là một mảnh hoảng loạn, không khí nặng nề.
Lần này kinh động đến cả Đào lão gia, Ân thị cùng Đào Lâm Nguyên đúng lúc vừa tới, vẻ mặt lo lắng ngồi bên giường. Nghe lang trung nói Đào Cẩn được cứu đúng lúc, chỉ bị nhiễm phong hàn, bọn họ lúc này mới thoáng yên tâm.
“Đang yên đang lành tại sao lại rơi xuống nước, các ngươi chăm sóc tiểu thư kiểu gì vậy?" Đào lão gia hét lớn hỏi.
Hắn đối với tôn nhi này là hết mực yêu thương, chỉ trong mấy ngày Đào Cẩn liên tiếp gặp chuyện, hắn tức giận hạ lệnh đem hạ nhân trong viện trừng phạt, mỗi người đánh 20 hèo, xem như khiển trách.
Bởi vì Ngọc Minh có công cứu chủ, nên chỉ đánh 10 hèo, lúc này mới miễn cưỡng có thể đứng dậy nói chuyện: “Là Lục thị…"
Nàng đem đầu đuôi câu chuyện nói một lần, chỉ nói sơ qua việc Tướng Quân cào nhẹ Lục thị.
Nghe thế, Đào Lâm Nguyên đứng một bên thân hình cứng đờ.
Chỉ là một thị thiếp mà cũng có gan làm loạn như vậy, Đào Tùng Nhiên càng phẫn nộ, hắn trừng mắt nhìn Đào Lâm Nguyên: “Là người của con gây ra, việc này giao cho con giải quyết, nếu không cho ta câu trả lời thuyết phục, thì thị thiếp kia sẽ do ta xử trí!"
Đào Lâm Nguyên hoàn hồn, đáp ứng.
Trên giường Đào Cẩn cả người nóng lên, mơ màng bắt lấy bàn tay to, “Phụ thân…"
Trong chăn là khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đỏ rực, lông mày cau lại đầy khó chịu, nhìn thật là tội nghiệp. Lòng Đào Lâm Nguyên mềm thành một mảnh, vừa áy náy lại vừa tự trách, “Phụ thân đây, phụ thân sẽ ở đây chăm sóc con."
Nghe được giọng nói của phụ thân, Đào Cẩn dường như yên tâm hơn, chân mày giãn ra, chỉ lát sau liền ngủ.
Ban đêm nàng hạ sốt, Ân thị mới trở về Bạch Vân Dao nghỉ tạm, còn Đào Lâm Nguyên vẫn ở bên chăm sóc Đào Cẩn không có rời đi. Trong lúc đó nha hoàn hầu hạ bên cạnh Lục thị muốn vào thông báo, nhưng ngay cả cửa cũng không vào được, bị nha hoàn ở Trọng Linh viện đuổi về.
Không ai hỏi thăm Diểu Diểu viện, Lục thị ban ngày hoảng sợ, lại rơi xuống nước, vì vậy đêm đó liền đẻ non.
Tác giả :
Phong Hà Du Nguyệt