Độc Nhất Nam Nhân Tâm
Chương 5
“Cha, cha, con rốt cuộc đã biết tại sao Quân Lan Chu lại sợ nữ nhân đến vậy!"
“Thật sao? Còn không mau nói?"
“Bởi vì mẫu thân."
“Mẫu thân ngươi?"
“Không sai, là mẫu thân. Mẫu thân bản tính thật thà lại ngốc nghếch, yếu đuối lại hay khóc, làm việc gì cũng không suy nghĩ, gặp phải phiền phức cũng chỉ biết rơi nước mắt cầu cứu, một ngày mười hai canh giờ tổng cộng nức nở hết mười ba canh, không nói không rằng chỉ biết khóc, mà càng khóc lại càng lớn tiếng. Thành thật mà nói, ngoại trừ cha ra, đại khái không có nam nhân nào có thể chịu được, bao gồm cả con. Nương tử của con chỉ cần rơi hai giọt nước mắt, con cũng đủ phát điên rồi!"
“Điều này...... Ai [thở dài á]...... Mẫu thân ngươi chính là tính tình này!"
“Con biết, nhưng, Lan Chu hắn lại không thích!"
“Như vậy hắn trở nên chán ghét nữ nhân là do mẫu thân ngươi hại?"
“Không chỉ thế, còn có Nhị thẩm!"
“Ngươi không phải muốn nói hắn cũng chán ghét cả mẹ ruột của mình chứ?"
“Đúng như cha đã nói, hắn chính là chán ghét mẫu thân mình."
“Vì sao?"
“Nhị thẩm rất ít nói chuyện, mặc kệ là gặp chuyện cao hứng hay không cao hứng, Nhị thẩm từ đầu đến cuối cũng không nói một lời. Mọi người luôn phải đoán xem rốt cuộc thẩm đang nghĩ gì trong đầu, thật quá mệt mỏi!"
“Lan Chu cũng không thích nói chuyện."
“Không giống nhau. Nam nhân không mở lời đơn giản đó là tính cách, còn nữ nhân không nói chuyện là do giận dỗi!"
“Đây đều là ngươi suy diễn!"
“Lại nói, Lan Chu chính là không thích nói chuyện, trong khi Nhị thẩm cơ hồ chẳng khác người câm."
“Cũng có thể nói là như vậy."
“Còn có......"
“Còn có?!"
“Tứ thẩm rất gian trá, rất giảo hoạt, trong lòng mọi người đều hận không thể trói thẩm lại đánh cho một trận!"
“Nhưng mà...... Nhưng mà Tứ thúc ngươi bản tính nóng nảy, chỉ có dạng nữ nhân như nàng mới có thể áp chế được!"
“Chỉ có Tứ thúc vui vẻ hưởng thụ, trong khi nam nhân khác lại mong muốn tránh thật xa!"
“Ai, điều này, khụ khụ......"
“Thêm cả Lục thẩm......"
“Khoan đã. Khoan đã. Lục thúc cùng Lục thẩm của ngươi là oanh oanh liệt liệt trải qua một hồi sinh ly tử biệt mới có thể ở cùng bên nhau. Lan Chu làm sao lại đem lòng chán ghét Lục thẩm?"
“Rất bướng bỉnh. Rất bá đạo!"
“Thế nào? Lục thẩm của ngươi ương ngạnh như thế, bá đạo như thế, nhưng chỉ cần Lục thúc ngươi nói một tiếng, nàng không phải liền trở nên thật ngoan ngoãn đó thôi!"
“Nhưng Lan Chu chính là không chịu được bộ dáng hung dữ của Lục thẩm!"
“Gì chứ, có hung dữ cũng không hung dữ với hắn. Hắn quản chuyện này làm gì!"
“Không chỉ như vậy, bản tính của Thất thẩm cũng khiến người ngán ngẩm. Thường xuyên nổi giận, chỉ cần không vừa lòng chuyện gì Thất thẩm đều có thể làm đến trời long đất lở, mỗi khi phẫn nộ lại có bản lĩnh mắng người, mắng đến khi Trường Thành sụp đổ......"
“Thất thúc ngươi không chán là được!"
“Sau cùng, nhìn thử một nhóm nhi nữ trong nhà, có ai là không giống mẫu thân của mình? Không phải bướng bỉnh thì giảo hoạt, không phải thích khóc thì là không nói chuyện, không quá yếu đuối thì lại rất mạnh mẽ. Bao gồm cả nương tử nhà con. Nàng là nữ nhân tốt, con yêu nàng, nhưng công bằng mà nói, thì có đôi khi nàng lại quá mạnh mẽ......"
“Dừng lại, ngươi không phải là đang nói cho ta biết, nữ nhân nhà chúng ta chính là nguyên nhân khiến cho Lan Chu thù ghét nữ nhân?"
“Không sai."
“Nhưng...... Nhưng......"
“Con biết cha muốn nói gì, Lan Chu chỉ có thể nhìn thấy mặt không tốt của các vị thẩm thẩm. Còn những mặt tốt đẹp thì cũng chỉ có người gần gũi như là trượng phu mới cảm nhận được. Cha cũng không thể trách hắn, dù sao hắn cũng không phải là phu quân của bất kỳ ai trong số các thẩm thẩm!"
“Thật là...... dở khóc dở cười, không ngờ tới đầu sỏ gây tội lại chính là người trong nhà!"
“Đúng vậy, cha, người rốt cuộc đã hiểu ra rồi đó!"
“Nói như thế, muốn tìm cho hắn một nữ nhân hợp ý cũng thật là khó!"
“Đâu chỉ là khó, căn bản là rất rất khó!"
“Cũng không nhất định, chẳng qua là không thể giống mẫu thân ngươi yếu đuối, mít ướt......"
“Còn không được quá mạnh mẽ."
“Không thể giống Nhị thẩm không thích mở miệng......"
“Cũng không được suốt ngày cứ tía lia."
“Không thể giống Tứ thẩm của ngươi gian trá, giảo hoạt......"
“Cũng không phải người ngốc nghếch, thật thà."
“Còn phải không giống Lục thẩm ương bướng, bá đạo......"
“Người không có chủ kiến cũng bị loại luôn."
“Không thể giống Thất thẩm ngươi hơi chút là nổi giận......"
“Đúng là không thể không biết kiềm chế."
“......"
“Cha?"
“Ai, trần thế khó tìm!"
“Đúng vậy, trần thế khó tìm. Lan Chu nếu thật cả đời không lấy vợ, vậy cả nhà chúng ta cùng nhau tự sát tạ tội đi!"
“Bá láp bá xàm! Có điều, việc này là ai nói ngươi biết?"
“Nhị thẩm kể cho con nghe!"
“Sao cơ? Nhị thẩm ngươi kể cho ngươi, xem ra lúc này cô ấy cũng chịu mở miệng đấy nhỉ!"
“Không phải."
“Không phải?"
“Mỗi ngày nói một câu, hai tháng mới hoàn thành, đúng là tiến bộ không ít, nhưng một ngày một câu, nhiều sao?"
“......"
Một ngày một câu?
Bái phục!
Nhưng cũng xem như có tiến bộ. Có thể nhẫn nại ngồi nghe Ách Diêm La (1) mỗi ngày nói một câu, hết hai tháng mới xong hết ý, đó mới thật sự là lợi hại, là vĩ đại!
Lão phu cam bái hạ phong!
~.~
“Thật không biết khi nào chàng mới bắt đầu 'xướng' đây?"
Đôi mắt tinh nghịch nhìn theo bóng dáng khẳng khiu như cây trúc đang đi phía trước, không ngừng lẩm bẩm, Mông Mông vừa le lưỡi vừa làm mặt quỷ. Suốt dọc đường đi, cũng không biết nàng đã làm ra bao nhiêu động tác trẻ con.
Từ lúc rời khỏi Nam Dương, đến nay cũng hơn một tháng mấy, bọn họ đều di chuyển theo cách này, một trước một sau, cách nhau đúng bảy bước. Dù cho nàng có đẩy nhanh cước bộ muốn vượt qua hắn cũng chỉ uổng công, bởi vì tướng công của nàng thật thần kỳ, sau đầu như mọc thêm một đôi mắt, rõ ràng không hề quay lại nhìn lấy nàng một lần, nhưng lại nắm được từng cử động, dù là nhỏ, của nàng.
Chỉ cần nàng đi nhanh hơn, hắn cũng sẽ đi nhanh hơn; nàng cố ý đi chậm lại, hắn cũng sẽ đi chậm lại; nàng dừng lại, hắn cũng sẽ dừng lại. Tóm lại, bọn họ trên đường đi lúc nào cũng luôn duy trì cách nhau bảy bước.
Tuy rằng mẫu thân đã dạy cho nàng biết chữ, nhưng sách vở nàng đọc cũng không nhiều, rất nhiều thành ngữ, câu từ nàng nghe qua cũng không hiểu được hết ý nghĩa của chúng. Bởi vì mẫu thân luôn chú trọng lễ giáo, đức hạnh của nữ nhân, những việc khác đều trở thành thứ yếu, biết cũng được, nhưng không cần hiểu quá sâu.
Cũng không phải là thi Trạng Nguyên, biết nhiều như thế để làm gì?
Bởi vậy cho dù có thắc mắc, mẫu thân cũng không nhất định sẽ giải thích với nàng -- Có lẽ ngay chính mẫu thân cũng còn không biết, nàng chỉ đành phải tự mình tìm hiểu.
Nhưng mà hiện tại, nàng rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được ý nghĩa của câu nói “phu xướng phụ tùy" .
Giống như tình cảnh trước mắt này, phu quân bước phía trước, nàng theo đằng sau, hiếu kỳ chờ đợi hắn bắt đầu mở miệng “xướng".
“Có lẽ chàng ấy căn bản sẽ không xướng, chỉ đành tiếp tục đi theo thôi?" Mông Mông lẩm bẩm, lại thò ra một chút đầu lưỡi.
May mắn nàng không có bó chân.
Bởi vì mẫu thân đã “quên", nàng cũng không hiểu là mẫu thân thật đã quên hay là cố ý quên, chỉ nhớ, mẫu thân căn bản không hề đề cập qua chuyện này.
Thật là may mắn vì nhờ vậy mà hiện tại, nàng mới có thể theo sát phía sau trượng phu, hơn nữa thủy chung “duy trì" khoảng cách bảy bước, chân không bị bó, cũng không có đem hai chân díu vào nhau, càng không có học theo cách thằn lằn di chuyển.
Chỉ là......
“Người cũng không phải làm bằng sắt, bộ không biết đau chân sao!"
Nàng oán giận nói nhỏ, cước bộ tự nhiên ngừng lại, hai tay nắm chặt vỗ vỗ vào hai bên đùi, đôi mắt lén lút hướng về phía trước. Quả nhiên, người nào đó ở trước mặt cũng dừng lại, nhưng chỉ là đứng yên một chỗ, không quay lại hỏi thăm.
Chỉ có đúng hai thời điểm, khoảng cách giữa hai người mới xích lại gần nhau.
Một là lúc dừng lại để ăn, bởi vì hắn muốn đưa cho nàng nửa cái bánh bao, cho nên không tới gần nàng không được, trừ phi vứt trên mặt đất để nàng nhặt lấy...... Khoan đã, xin đợi một chút......
“Nửa cái?!"
Sức ăn của nàng tuy không lớn, nhưng cả một ngày dài di chuyển, nửa cái bánh bao thì thấm vào đâu!
Thế nhưng, nàng có thể hiểu được, nhìn bộ dạng hắn như vậy, tự lo cho bản thân cũng thật khó khăn, giờ lại phải nuôi thêm một cái miệng, không cần biết to nhỏ thế nào, ngay cả khi nàng chỉ là một con kiến, tình trạng càng trở nên thật thảm hại, không có lấy một chút tiến triển, trừ phi hắn tính biến nàng thành thịt heo cho vào bụng.
Nghĩ vậy, nàng không khỏi ảo não thở dài.
Thật ra, trước khi rời khỏi Nam Dương, đại ca đã từng vụng trộm đưa cho nàng một trăm lượng ngân phiếu, nhưng là chờ nàng nhận lấy xong, đại ca lại căn dặn nàng ngàn vạn lần đừng loạn dùng, tránh cho muội phu khỏi bị tổn thương lòng tự trọng.
Nhưng là nàng thật sự không biết thế nào mới gọi là “loạn dùng"? [ý Gia Cát Văn Nghĩa là không muốn Mông Mông tiêu xài hoang phí :D]
Được rồi, nếu không biết thế nào mới gọi là “loạn dùng", nàng coi như không đụng tới, như vậy tuyệt đối sẽ không lỡ tay “loạn dùng" ha?
Ai, có cũng như không!
Nhưng là, có khổ đến đâu cũng không làm khó được nàng, lúc còn ở Trần gia trang, nàng cũng từng đi theo dân chạy nạn học cách mót khoai lang, hái quả sống, vận khí tốt còn có thể thu được trứng chim, thậm chí còn có thể tìm thấy gà rừng hay thỏ hoang bị thương, dễ như trở bàn tay không cần tốn sức, đã có một bữa ăn ngon lành.
Chẳng hạn như vừa lúc nãy, khi đi ngang một ruộng lúa, nàng chẳng qua chỉ tùy tiện đào một chút đã tìm thấy ba củ khoai lang.
“Tướng công, thiếp có ba củ khoai này. Đây, hai củ cho chàng!"
Giữ lại cho mình củ nhỏ nhất, Mông Mông hai tay cung kính dâng lên trước mặt trượng phu hai củ khoai to, mong chờ trông thấy trượng phu thay đổi sắc mặt.
Không có biểu hiện gì thì thôi, thật không thú vị, mặt hắn còn trông rất “ưa nhìn" à!
Đại khái là cảm thấy hai củ khoai này thật sự không đủ, người nào đó trả lại cho nàng, “Không cần." Sau đó tiếp tục ngồi cắn nửa cái bánh bao của mình.
Hắn không phải không thích ăn khoai lang đó chứ?
Mông Mông bối rối nhận lại hai củ khoai, có chút nản lòng, nhưng ngay lập tức nhanh chóng lấy lại tinh thần. Ừ, cũng đúng, khoai lang ăn nhiều quá sẽ đánh rắm, thư sinh như hắn tất nhiên là không thích, đầu óc mù mịt sương mù trong chốc lát đã trở nên sáng tỏ.
Lần sau sẽ hái trái cây cho hắn dùng vậy.
“Đây...... Tướng công, cái này trả lại chàng," Nàng còn thật khẳng khái đem nửa cái bánh bao phần mình trả lại cho trượng phu. “Chàng là nam nhân, nên ăn nhiều một chút, thiếp xử củ khoai này là được rồi."
Không nghĩ tới người nào đó đem nửa cái bánh bao nàng trả lại bỏ vào trong bao hành lý, sau đó tiếp tục nhấm nháp phần bánh bao của mình.
Mông Mông nhìn đến ngây người, cuối cùng cũng biết phu quân của nàng cùng quẫn đến mức nào, ngay cả ăn thêm nửa cái bánh bao nữa cũng không được!
Tốt, điểm ấy nàng có thể lý giải, nhưng là lại có việc khiến cho nàng rất hoang mang.
Nếu y thuật của hắn quả thật cao minh đến vậy, đại vật nhận được khi cứu người lại rất sang quý, hắn là vì sao lại trở nên nghèo túng đến như vậy?
Kỳ trân dị bảo hắn “kiếm" được đâu mất rồi?
Nàng thật sự rất ngạc nhiên, mỗi lần nhìn thấy gương mặt trơ gầy lộ rõ cả xương kia đều không ngừng tự hỏi, nhưng mà mẫu thân cũng đã dạy qua, có một số chuyện của nam nhân, đàn bà không thích hợp hỏi đến. Nàng luôn ghi nhớ như in, bởi cho nên nàng cũng không dám tùy tiện mở miệng thắc mắc, chỉ biết để lên men trong óc.
“Muốn nghỉ ngơi sao, tướng công?"
Đúng vậy, đây chính là tình huống còn lại có thể khiến hai người gần nhau hơn.
Tuy rằng bọn họ cả ngày đều “hành quân", cơ hồ không có dừng lại, nhưng khi màn đêm buông xuống, hắn nhất định phải tìm cho ra một chỗ nghỉ ngơi, nhưng mà bọn họ không bao giờ qua đêm ở quán trọ, nhà lá hoang phế hay miếu thổ địa là lựa chọn tốt nhất, còn lại chủ yếu là ở nơi hoang vu, tùy tiện chọn một nơi đất trống lót thảm xuống nằm ngủ, cho dù có đi qua thành cũng sẽ không tiến vào cửa.
Trừ phi là muốn mua bánh bao.
Ngoài ra, cũng giống như đêm động phòng, bọn họ cũng không nằm bên nhau, lấy ngọn lửa làm phân cách, một người ở đông, một người bên tây, tựa như “Sở hà Hán giới" (2), nước giếng không phạm nước sông, cứ thế nằm ngủ ngon lành đến tận hừng đông.
“Tướng công, chúng ta đi đâu vậy, lên phương Bắc ư?" Bởi vì càng lúc càng lạnh.
“...... Trường Bạch Sơn." Người nào đó đang trải thảm, cũng không thèm nhìn nàng một cái.
“Nhà chàng ở trên núi Trường Bạch sao?" Nếu không vì sao lại cố ý chọn thời điểm lạnh lẽo này lên đường.
“Không phải." Từ hành lý lấy ra bánh bao.
“Không cần cho thiếp bánh bao, thiếp ở trên đường hái được nhiều trái cây, cũng đủ rồi. Chàng ăn đi!"
“......" Thu hồi nửa cái bánh bao cất vào hành lý.
“Tướng công, chàng không thích nói chuyện đúng không?" Nàng cầm trái cây cắn một cái.
“Ừ." Hắn cắn bánh bao.
“Vậy thiếp có thể nói không?"
“......"
Có thể?
Không thể?
Cứ coi là có thể đi.
“Tướng công, chàng thật là không tốt, thành thân mới hai ngày, chàng liền dẫn thiếp đi khỏi, dù cho đại ca của thiếp có khuyên can như thế nào, chàng cũng không chịu ở lại. Thiếp thì không sao cả, nhưng làm cho đại ca phải lo lắng, thiếp là muội muội cũng cảm thấy đau lòng!"
“......"
“Ngẫm lại, chúng ta quen biết cũng chưa lâu, chưa kể đến đại ca căn bản không biết chàng, chàng cứ như vậy đưa thiếp đi, đại ca sao có thể không lo chứ?"
“......"
“Còn có các muội muội của thiếp, bây giờ nghĩ lại, thiếp còn có rất nhiều việc chưa chỉ dạy cho các muội ấy, thân làm đại tỷ thật cảm thấy có lỗi!"
“......"
“Còn nữa, y thuật của chàng cao như thế, vì sao không chịu cứu thêm nhiều người? Còn không cho phép người ta gọi mình là đại phu, chàng thật là lạ!"
“......"
“Ngoài ra, bộ dáng chàng rất ưa nhìn nha, nhưng sao lúc nào cũng chỉ trưng ra một bộ mặt cứng nhắc?"
“......"
“Đúng, đúng, Chương đại ca còn nói......"
“Câm miệng!"
“Dạ, tướng công."
“Ngủ."
“Dạ, tướng công."
Vì thế, bọn họ cùng nằm xuống ngủ.
Đây chính là cách sống của bọn họ trong mấy ngày qua, thật buồn tẻ, cũng thập phần nhàm chán, bởi vì hắn chẳng những không thích nói chuyện, ngay cả đi đường cũng không đi cùng với nàng, cả một đoạn đường dài chỉ có một mình nàng lẻ bóng.
Nhưng là, khi bắt đầu bước vào tuổi cập kê, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sớm muộn cũng có ngày nàng phải rời xa người thân, theo vị trượng phu xa lạ đến một căn nhà xa lạ, nơi đây chính là bến đỗ cuối cùng của cuộc đời nàng.
Huống hồ mẫu thân lúc còn sống cũng đã dặn dò nàng, sau khi đã về nhà chồng, phu quân chính là trời, còn nàng là đất, nàng không có quyền làm những điều mình muốn làm, cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của phu quân, chỉ cần biết vâng dạ nghe lời, phu quân bảo đông, nàng không thể qua tây; phu quân muốn nàng đi, nàng không thể không đi; thậm chí là phu quân muốn nàng chết, nàng cũng chỉ có thể tuân theo, không thể nói không, ngay cả giận dữ cũng không được. Cho nên......
Hắn muốn cùng nàng giữ một khoảng cách nhất định, không thành vấn đề, nàng tự xem chính mình là gà con đi theo sau lưng gà mẹ.
Hắn không thích nói chuyện, cũng không quan hệ, nàng nói là được rồi, dù sao nàng cũng hay lẩm bẩm một mình, bằng không hai vợ chồng không bị câm nhưng lại không mở miệng nói chuyện, không phải là rất lạ sao?
Chỉ có một điều khiến nàng rất rối, vì sao hắn đến giờ cũng không “thân cận" nàng?
Hắn...... “không được" ư?
~.~
Mùa đông ở phương Bắc thời tiết khắc nghiệt, băng tuyết rơi đầy, lạnh đến thấu xương, Mông Mông thật không biết vì sao tướng công của mình giống như một chút cũng không có phản ứng -- có lẽ là do hắn gầy không có thịt nên thế. Nhưng nàng thì không, nàng thật sự đang lạnh run cả người.
Thời điểm rời khỏi Nam Dương, nàng không bao giờ nghĩ sẽ thẳng hướng đến phương Bắc, do đó cũng không có đặc biệt đi mua cho mình áo ấm, giờ phút này nàng dường như đã đem toàn bộ quần áo mang theo tròng vào người, nhưng vẫn không sao xua được cảm giác giá lạnh, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
“Tướng công, chàng có thể cho thiếp mượn một bộ y phục được không?"
Quân Lan Chu không nói một lời, trực tiếp đem hành lý của hắn giao cho nàng. Nàng nhanh chóng mở ra xem thử, thiếu chút nữa khóc thành tiếng, y phục của hắn tất cả đều cùng một dạng, manh áo dài mỏng manh, nàng không có lòng tin mặc vào người có thể làm ấm cơ thể.
“Tướng công, thiếp...... thiếp có thể đi mua áo bông cho mình không?"
Quân Lan Chu vẫn như cũ không nói gì, đưa lưng về phía nàng, nàng không biết điều đó có nghĩa gì, nhưng có thể khẳng định đây tuyệt đối không phải là vui vẻ, bởi vì lúc mình cảm thấy buồn về chuyện nào đó, cũng đều quay lưng không đối diện với người.
Được rồi, không được thì thôi, nàng đành phải tìm cách khác.
Vì thế, dọc đường đi, nàng luôn hướng mọi người xin một ít đồ cũ, không nhất thiết là vải bông, sau khi ước chừng đã đủ, tranh thủ thời gian ban đêm thanh vắng, ngồi bên ánh lửa bập bùng, may áo.
Một cái cho tướng công, một cái cho chính mình.
“Tướng công, áo bông này mặc dù đơn sơ, nhưng cũng có thể giữ ấm." Vừa nói, nàng vừa đưa hai tay dâng áo. “Chàng có muốn mặc thử không?"
Quân Lan Chu nhìn chằm chằm vào chiếc áo một lúc lâu, sau đó nâng tầm mắt nhìn nàng. Ánh mắt đó, tựa hồ xuất hiện một tia biểu tình, nhưng chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy, vẫn là đôi con ngươi phẳng lặng, thâm thúy, nhìn không thấy bến bờ; chỉ có điều hắn lại cầm lấy áo bông, chậm rãi khoác lên người, sau đó tiến lên phía trước nhóm lửa, không có nửa tiếng cảm ơn.
Ngay cả như vậy, Mông Mông vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Lúc đầu còn tưởng hắn nhất định sẽ cự tuyệt, bởi vì hắn giống như không sợ lạnh, áo bông với hắn có lẽ chỉ là thứ bỏ đi, càng thêm việc hắn chưa từng nhận từ tay nàng bất cứ vật gì, cho dù là khoai lang, quả dại, hay trứng chim, hắn cũng không thèm đếm xỉa, nhưng bây giờ, hắn lại khoác lên người áo bông nàng may tặng. Nàng có thể không vui mừng sao?
Nhưng là có một việc khiến nàng không thể cười nổi.
Đó là, càng đi về phương Bắc, thời tiết càng giá rét, nàng tuyệt nhiên không tìm thấy khoai lang hay trái dại bên đường, chỉ đành phải cầm lấy nửa cái bánh bao Quân Lan Chu đưa nhét vào bụng, nhưng là, nửa cái thì thấm tháp vào đâu, nàng lại không thể nói thẳng với hắn. Suy nghĩ cả nửa ngày trời, nàng rốt cuộc cũng tìm ra một biện pháp.
Dù sao khi nàng dừng lại không đi, hắn nhất định cũng sẽ dừng lại chờ nàng. Do đó, nàng bắt đầu hỏi thăm mọi người về một số công việc lặt vặt, vừa hỏi đã có không ít, bất quá tất cả đều là giặt quần áo.
Mùa đông ngồi giặt quần áo chính là cực hình tàn nhẫn nhất, ác độc nhất trên thế gian, nhưng là khi nàng cầm trên tay tiền công, lập tức liền quên ngay thống khổ lúc trước, hoan hỉ chạy đi mua bánh bao nóng hổi, vui mừng dâng hai tay trước mặt trượng phu.
“Tướng công, bánh bao vừa mới ra lò, chàng dùng thử nha?"
Một lần nữa, Quân Lan Chu đưa mắt nhìn nàng, đôi mắt do ngủ không đủ sưng đỏ lên, đôi bàn tay xuất hiện thêm thêm nhiều vết nứt, rồi chăm chú nhìn vào mắt nàng, rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên một tia phức tạp. Hắn chậm rãi bước qua, tiếp lấy bánh bao, không phải bỏ vào bao hành lý, mà là lập tức nhấm nháp nhai.
Mông Mông cảm động muốn rơi nước mắt. Đây chính là lần đầu tiên, hai người được ăn những chiếc bánh bao nóng hổi đến vậy!
“Đúng rồi, tướng công, vừa nãy khi thiếp đi mua bánh bao, có một tên lưu manh chạy tới chọc ghẹo, chỉ có điều hắn vừa mới đụng vào chân váy thiếp, đã ôm đầu la hét hoảng lên. Đó cũng là Cửu nhật tiêm khiếu tán [xem lại chương 4c] sao?"
“Không phải."
“Vậy là gì?"
“Thập tam khiêu."
“Là?"
“Sau khi nhảy nhót mười ba ngày, lập tức độc tính biến mất."
Tiếng cười vang lên.
“Tướng...... Tướng công, xin hỏi đây là do ai sáng chế?"
“Đệ đệ của ta."
“Lại là tiểu thúc! Nhưng mà, tướng công......"
“Việc chi?"
“Đệ đệ của chàng thật đáng yêu nha!"
~.~
Đáng tiếc chỉ trong vòng mấy ngày đã di chuyển đến địa phận Trường Bạch Sơn, nơi này dân cư càng thêm thưa thớt, không làm công giặt quần áo, cũng không có bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn.
“Tướng công, đêm nay là đêm trừ tịch (đêm giao thừa) nhỉ!"
“Ừ."
“Vẫn chỉ có nửa phần bánh bao thôi à?"
“Một cái."
“...... A, hay là chúng ta tìm quán trọ nghỉ qua đêm đi?"
“Không được."
“...... A, vậy thì nghỉ ngơi vài ngày nha?"
“Ngày mai lập tức lên đường."
“...... A, chúng ta lên Trường Bạch Sơn là muốn làm gì chứ?"
“Hái thuốc."
Hái thuốc?
Chỉ vì hái thuốc, bọn họ phải bán mạng lên đường, ngay cả thời điểm mừng năm mới cũng không thể nghỉ ngơi vài ngày?
“Tướng công, thiếp có thể nói không?"
“......"
Coi như có thể đi.
“Tướng công, chàng thật sự là quá quắt, ngày đầu năm, ít nhất cũng phải được ăn hai chiếc bánh bao nóng hổi chứ!"
“......"
“Không có tiền mướn phòng trọ, tìm chùa miếu ở lại cũng tốt mà!"
“......"
“Vất vả nhiều tháng như vậy, nghỉ ngơi hai ngày sẽ chết sao?"
“......"
“Hơn nữa chỉ vì hái thuốc......"
“Câm miệng!"
“Dạ, tướng công."
“Ăn bánh bao."
“Dạ, tướng công."
“Ăn xong liền ngủ."
“Dạ, tướng công."
“Không được nói nữa!"
“...... Một câu nữa thôi."
“Hửm?"
“Thiếp có thể chửi hỗn đản (khốn nạn =)))) không?"
“......"
----------
1. Ách Tu La: danh xưng của mẫu thân Quân Lan Chu, mời tìm hiểu “Thất tu la hệ liệt" để biết rõ hơn.
2. Sở hà Hán giới: 楚河漢界. Theo lịch sử Trung Hoa, Hán Lưu Bang cùng Sở vương Hạng Vũ luôn xung đột với nhau, gây ra cảnh trăm họ lầm than. Có một hôm, Hạng Vũ nói với Hán vương: "Mấy năm nay thiên hạ khốn khổ chỉ vì hai chúng ta. Bây giờ quyết một trận sống mái để khỏi làm khổ thiên hạ nữa". Hán vương trả lời: "Ta chỉ đấu trí chứ không thèm đấu sức". Hai bên giáp mặt nhau ở khe Quảng Vũ. Hán vương bèn kể mười tội lớn của Hạng vương, Hạng vương tức giận dùng nỏ bắn trúng Hán vương, Hán vương đeo tên chạy vào Thành Cao. Hai bên giữ vững đất của mình. Mãi đến khi thấy không còn đủ lực lượng để triệt hạ lẫn nhau, hai bên mới chịu giao ước chia đôi thiên hạ: từ Hồng Câu về Tây thuộc Hán, từ Hồng Câu về Đông thuộc Sở, với ranh giới là một dòng sông. Tương đương với một câu hát của Việt Nam “Anh ở đầu sông, em cuối sông". ^^
“Thật sao? Còn không mau nói?"
“Bởi vì mẫu thân."
“Mẫu thân ngươi?"
“Không sai, là mẫu thân. Mẫu thân bản tính thật thà lại ngốc nghếch, yếu đuối lại hay khóc, làm việc gì cũng không suy nghĩ, gặp phải phiền phức cũng chỉ biết rơi nước mắt cầu cứu, một ngày mười hai canh giờ tổng cộng nức nở hết mười ba canh, không nói không rằng chỉ biết khóc, mà càng khóc lại càng lớn tiếng. Thành thật mà nói, ngoại trừ cha ra, đại khái không có nam nhân nào có thể chịu được, bao gồm cả con. Nương tử của con chỉ cần rơi hai giọt nước mắt, con cũng đủ phát điên rồi!"
“Điều này...... Ai [thở dài á]...... Mẫu thân ngươi chính là tính tình này!"
“Con biết, nhưng, Lan Chu hắn lại không thích!"
“Như vậy hắn trở nên chán ghét nữ nhân là do mẫu thân ngươi hại?"
“Không chỉ thế, còn có Nhị thẩm!"
“Ngươi không phải muốn nói hắn cũng chán ghét cả mẹ ruột của mình chứ?"
“Đúng như cha đã nói, hắn chính là chán ghét mẫu thân mình."
“Vì sao?"
“Nhị thẩm rất ít nói chuyện, mặc kệ là gặp chuyện cao hứng hay không cao hứng, Nhị thẩm từ đầu đến cuối cũng không nói một lời. Mọi người luôn phải đoán xem rốt cuộc thẩm đang nghĩ gì trong đầu, thật quá mệt mỏi!"
“Lan Chu cũng không thích nói chuyện."
“Không giống nhau. Nam nhân không mở lời đơn giản đó là tính cách, còn nữ nhân không nói chuyện là do giận dỗi!"
“Đây đều là ngươi suy diễn!"
“Lại nói, Lan Chu chính là không thích nói chuyện, trong khi Nhị thẩm cơ hồ chẳng khác người câm."
“Cũng có thể nói là như vậy."
“Còn có......"
“Còn có?!"
“Tứ thẩm rất gian trá, rất giảo hoạt, trong lòng mọi người đều hận không thể trói thẩm lại đánh cho một trận!"
“Nhưng mà...... Nhưng mà Tứ thúc ngươi bản tính nóng nảy, chỉ có dạng nữ nhân như nàng mới có thể áp chế được!"
“Chỉ có Tứ thúc vui vẻ hưởng thụ, trong khi nam nhân khác lại mong muốn tránh thật xa!"
“Ai, điều này, khụ khụ......"
“Thêm cả Lục thẩm......"
“Khoan đã. Khoan đã. Lục thúc cùng Lục thẩm của ngươi là oanh oanh liệt liệt trải qua một hồi sinh ly tử biệt mới có thể ở cùng bên nhau. Lan Chu làm sao lại đem lòng chán ghét Lục thẩm?"
“Rất bướng bỉnh. Rất bá đạo!"
“Thế nào? Lục thẩm của ngươi ương ngạnh như thế, bá đạo như thế, nhưng chỉ cần Lục thúc ngươi nói một tiếng, nàng không phải liền trở nên thật ngoan ngoãn đó thôi!"
“Nhưng Lan Chu chính là không chịu được bộ dáng hung dữ của Lục thẩm!"
“Gì chứ, có hung dữ cũng không hung dữ với hắn. Hắn quản chuyện này làm gì!"
“Không chỉ như vậy, bản tính của Thất thẩm cũng khiến người ngán ngẩm. Thường xuyên nổi giận, chỉ cần không vừa lòng chuyện gì Thất thẩm đều có thể làm đến trời long đất lở, mỗi khi phẫn nộ lại có bản lĩnh mắng người, mắng đến khi Trường Thành sụp đổ......"
“Thất thúc ngươi không chán là được!"
“Sau cùng, nhìn thử một nhóm nhi nữ trong nhà, có ai là không giống mẫu thân của mình? Không phải bướng bỉnh thì giảo hoạt, không phải thích khóc thì là không nói chuyện, không quá yếu đuối thì lại rất mạnh mẽ. Bao gồm cả nương tử nhà con. Nàng là nữ nhân tốt, con yêu nàng, nhưng công bằng mà nói, thì có đôi khi nàng lại quá mạnh mẽ......"
“Dừng lại, ngươi không phải là đang nói cho ta biết, nữ nhân nhà chúng ta chính là nguyên nhân khiến cho Lan Chu thù ghét nữ nhân?"
“Không sai."
“Nhưng...... Nhưng......"
“Con biết cha muốn nói gì, Lan Chu chỉ có thể nhìn thấy mặt không tốt của các vị thẩm thẩm. Còn những mặt tốt đẹp thì cũng chỉ có người gần gũi như là trượng phu mới cảm nhận được. Cha cũng không thể trách hắn, dù sao hắn cũng không phải là phu quân của bất kỳ ai trong số các thẩm thẩm!"
“Thật là...... dở khóc dở cười, không ngờ tới đầu sỏ gây tội lại chính là người trong nhà!"
“Đúng vậy, cha, người rốt cuộc đã hiểu ra rồi đó!"
“Nói như thế, muốn tìm cho hắn một nữ nhân hợp ý cũng thật là khó!"
“Đâu chỉ là khó, căn bản là rất rất khó!"
“Cũng không nhất định, chẳng qua là không thể giống mẫu thân ngươi yếu đuối, mít ướt......"
“Còn không được quá mạnh mẽ."
“Không thể giống Nhị thẩm không thích mở miệng......"
“Cũng không được suốt ngày cứ tía lia."
“Không thể giống Tứ thẩm của ngươi gian trá, giảo hoạt......"
“Cũng không phải người ngốc nghếch, thật thà."
“Còn phải không giống Lục thẩm ương bướng, bá đạo......"
“Người không có chủ kiến cũng bị loại luôn."
“Không thể giống Thất thẩm ngươi hơi chút là nổi giận......"
“Đúng là không thể không biết kiềm chế."
“......"
“Cha?"
“Ai, trần thế khó tìm!"
“Đúng vậy, trần thế khó tìm. Lan Chu nếu thật cả đời không lấy vợ, vậy cả nhà chúng ta cùng nhau tự sát tạ tội đi!"
“Bá láp bá xàm! Có điều, việc này là ai nói ngươi biết?"
“Nhị thẩm kể cho con nghe!"
“Sao cơ? Nhị thẩm ngươi kể cho ngươi, xem ra lúc này cô ấy cũng chịu mở miệng đấy nhỉ!"
“Không phải."
“Không phải?"
“Mỗi ngày nói một câu, hai tháng mới hoàn thành, đúng là tiến bộ không ít, nhưng một ngày một câu, nhiều sao?"
“......"
Một ngày một câu?
Bái phục!
Nhưng cũng xem như có tiến bộ. Có thể nhẫn nại ngồi nghe Ách Diêm La (1) mỗi ngày nói một câu, hết hai tháng mới xong hết ý, đó mới thật sự là lợi hại, là vĩ đại!
Lão phu cam bái hạ phong!
~.~
“Thật không biết khi nào chàng mới bắt đầu 'xướng' đây?"
Đôi mắt tinh nghịch nhìn theo bóng dáng khẳng khiu như cây trúc đang đi phía trước, không ngừng lẩm bẩm, Mông Mông vừa le lưỡi vừa làm mặt quỷ. Suốt dọc đường đi, cũng không biết nàng đã làm ra bao nhiêu động tác trẻ con.
Từ lúc rời khỏi Nam Dương, đến nay cũng hơn một tháng mấy, bọn họ đều di chuyển theo cách này, một trước một sau, cách nhau đúng bảy bước. Dù cho nàng có đẩy nhanh cước bộ muốn vượt qua hắn cũng chỉ uổng công, bởi vì tướng công của nàng thật thần kỳ, sau đầu như mọc thêm một đôi mắt, rõ ràng không hề quay lại nhìn lấy nàng một lần, nhưng lại nắm được từng cử động, dù là nhỏ, của nàng.
Chỉ cần nàng đi nhanh hơn, hắn cũng sẽ đi nhanh hơn; nàng cố ý đi chậm lại, hắn cũng sẽ đi chậm lại; nàng dừng lại, hắn cũng sẽ dừng lại. Tóm lại, bọn họ trên đường đi lúc nào cũng luôn duy trì cách nhau bảy bước.
Tuy rằng mẫu thân đã dạy cho nàng biết chữ, nhưng sách vở nàng đọc cũng không nhiều, rất nhiều thành ngữ, câu từ nàng nghe qua cũng không hiểu được hết ý nghĩa của chúng. Bởi vì mẫu thân luôn chú trọng lễ giáo, đức hạnh của nữ nhân, những việc khác đều trở thành thứ yếu, biết cũng được, nhưng không cần hiểu quá sâu.
Cũng không phải là thi Trạng Nguyên, biết nhiều như thế để làm gì?
Bởi vậy cho dù có thắc mắc, mẫu thân cũng không nhất định sẽ giải thích với nàng -- Có lẽ ngay chính mẫu thân cũng còn không biết, nàng chỉ đành phải tự mình tìm hiểu.
Nhưng mà hiện tại, nàng rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được ý nghĩa của câu nói “phu xướng phụ tùy" .
Giống như tình cảnh trước mắt này, phu quân bước phía trước, nàng theo đằng sau, hiếu kỳ chờ đợi hắn bắt đầu mở miệng “xướng".
“Có lẽ chàng ấy căn bản sẽ không xướng, chỉ đành tiếp tục đi theo thôi?" Mông Mông lẩm bẩm, lại thò ra một chút đầu lưỡi.
May mắn nàng không có bó chân.
Bởi vì mẫu thân đã “quên", nàng cũng không hiểu là mẫu thân thật đã quên hay là cố ý quên, chỉ nhớ, mẫu thân căn bản không hề đề cập qua chuyện này.
Thật là may mắn vì nhờ vậy mà hiện tại, nàng mới có thể theo sát phía sau trượng phu, hơn nữa thủy chung “duy trì" khoảng cách bảy bước, chân không bị bó, cũng không có đem hai chân díu vào nhau, càng không có học theo cách thằn lằn di chuyển.
Chỉ là......
“Người cũng không phải làm bằng sắt, bộ không biết đau chân sao!"
Nàng oán giận nói nhỏ, cước bộ tự nhiên ngừng lại, hai tay nắm chặt vỗ vỗ vào hai bên đùi, đôi mắt lén lút hướng về phía trước. Quả nhiên, người nào đó ở trước mặt cũng dừng lại, nhưng chỉ là đứng yên một chỗ, không quay lại hỏi thăm.
Chỉ có đúng hai thời điểm, khoảng cách giữa hai người mới xích lại gần nhau.
Một là lúc dừng lại để ăn, bởi vì hắn muốn đưa cho nàng nửa cái bánh bao, cho nên không tới gần nàng không được, trừ phi vứt trên mặt đất để nàng nhặt lấy...... Khoan đã, xin đợi một chút......
“Nửa cái?!"
Sức ăn của nàng tuy không lớn, nhưng cả một ngày dài di chuyển, nửa cái bánh bao thì thấm vào đâu!
Thế nhưng, nàng có thể hiểu được, nhìn bộ dạng hắn như vậy, tự lo cho bản thân cũng thật khó khăn, giờ lại phải nuôi thêm một cái miệng, không cần biết to nhỏ thế nào, ngay cả khi nàng chỉ là một con kiến, tình trạng càng trở nên thật thảm hại, không có lấy một chút tiến triển, trừ phi hắn tính biến nàng thành thịt heo cho vào bụng.
Nghĩ vậy, nàng không khỏi ảo não thở dài.
Thật ra, trước khi rời khỏi Nam Dương, đại ca đã từng vụng trộm đưa cho nàng một trăm lượng ngân phiếu, nhưng là chờ nàng nhận lấy xong, đại ca lại căn dặn nàng ngàn vạn lần đừng loạn dùng, tránh cho muội phu khỏi bị tổn thương lòng tự trọng.
Nhưng là nàng thật sự không biết thế nào mới gọi là “loạn dùng"? [ý Gia Cát Văn Nghĩa là không muốn Mông Mông tiêu xài hoang phí :D]
Được rồi, nếu không biết thế nào mới gọi là “loạn dùng", nàng coi như không đụng tới, như vậy tuyệt đối sẽ không lỡ tay “loạn dùng" ha?
Ai, có cũng như không!
Nhưng là, có khổ đến đâu cũng không làm khó được nàng, lúc còn ở Trần gia trang, nàng cũng từng đi theo dân chạy nạn học cách mót khoai lang, hái quả sống, vận khí tốt còn có thể thu được trứng chim, thậm chí còn có thể tìm thấy gà rừng hay thỏ hoang bị thương, dễ như trở bàn tay không cần tốn sức, đã có một bữa ăn ngon lành.
Chẳng hạn như vừa lúc nãy, khi đi ngang một ruộng lúa, nàng chẳng qua chỉ tùy tiện đào một chút đã tìm thấy ba củ khoai lang.
“Tướng công, thiếp có ba củ khoai này. Đây, hai củ cho chàng!"
Giữ lại cho mình củ nhỏ nhất, Mông Mông hai tay cung kính dâng lên trước mặt trượng phu hai củ khoai to, mong chờ trông thấy trượng phu thay đổi sắc mặt.
Không có biểu hiện gì thì thôi, thật không thú vị, mặt hắn còn trông rất “ưa nhìn" à!
Đại khái là cảm thấy hai củ khoai này thật sự không đủ, người nào đó trả lại cho nàng, “Không cần." Sau đó tiếp tục ngồi cắn nửa cái bánh bao của mình.
Hắn không phải không thích ăn khoai lang đó chứ?
Mông Mông bối rối nhận lại hai củ khoai, có chút nản lòng, nhưng ngay lập tức nhanh chóng lấy lại tinh thần. Ừ, cũng đúng, khoai lang ăn nhiều quá sẽ đánh rắm, thư sinh như hắn tất nhiên là không thích, đầu óc mù mịt sương mù trong chốc lát đã trở nên sáng tỏ.
Lần sau sẽ hái trái cây cho hắn dùng vậy.
“Đây...... Tướng công, cái này trả lại chàng," Nàng còn thật khẳng khái đem nửa cái bánh bao phần mình trả lại cho trượng phu. “Chàng là nam nhân, nên ăn nhiều một chút, thiếp xử củ khoai này là được rồi."
Không nghĩ tới người nào đó đem nửa cái bánh bao nàng trả lại bỏ vào trong bao hành lý, sau đó tiếp tục nhấm nháp phần bánh bao của mình.
Mông Mông nhìn đến ngây người, cuối cùng cũng biết phu quân của nàng cùng quẫn đến mức nào, ngay cả ăn thêm nửa cái bánh bao nữa cũng không được!
Tốt, điểm ấy nàng có thể lý giải, nhưng là lại có việc khiến cho nàng rất hoang mang.
Nếu y thuật của hắn quả thật cao minh đến vậy, đại vật nhận được khi cứu người lại rất sang quý, hắn là vì sao lại trở nên nghèo túng đến như vậy?
Kỳ trân dị bảo hắn “kiếm" được đâu mất rồi?
Nàng thật sự rất ngạc nhiên, mỗi lần nhìn thấy gương mặt trơ gầy lộ rõ cả xương kia đều không ngừng tự hỏi, nhưng mà mẫu thân cũng đã dạy qua, có một số chuyện của nam nhân, đàn bà không thích hợp hỏi đến. Nàng luôn ghi nhớ như in, bởi cho nên nàng cũng không dám tùy tiện mở miệng thắc mắc, chỉ biết để lên men trong óc.
“Muốn nghỉ ngơi sao, tướng công?"
Đúng vậy, đây chính là tình huống còn lại có thể khiến hai người gần nhau hơn.
Tuy rằng bọn họ cả ngày đều “hành quân", cơ hồ không có dừng lại, nhưng khi màn đêm buông xuống, hắn nhất định phải tìm cho ra một chỗ nghỉ ngơi, nhưng mà bọn họ không bao giờ qua đêm ở quán trọ, nhà lá hoang phế hay miếu thổ địa là lựa chọn tốt nhất, còn lại chủ yếu là ở nơi hoang vu, tùy tiện chọn một nơi đất trống lót thảm xuống nằm ngủ, cho dù có đi qua thành cũng sẽ không tiến vào cửa.
Trừ phi là muốn mua bánh bao.
Ngoài ra, cũng giống như đêm động phòng, bọn họ cũng không nằm bên nhau, lấy ngọn lửa làm phân cách, một người ở đông, một người bên tây, tựa như “Sở hà Hán giới" (2), nước giếng không phạm nước sông, cứ thế nằm ngủ ngon lành đến tận hừng đông.
“Tướng công, chúng ta đi đâu vậy, lên phương Bắc ư?" Bởi vì càng lúc càng lạnh.
“...... Trường Bạch Sơn." Người nào đó đang trải thảm, cũng không thèm nhìn nàng một cái.
“Nhà chàng ở trên núi Trường Bạch sao?" Nếu không vì sao lại cố ý chọn thời điểm lạnh lẽo này lên đường.
“Không phải." Từ hành lý lấy ra bánh bao.
“Không cần cho thiếp bánh bao, thiếp ở trên đường hái được nhiều trái cây, cũng đủ rồi. Chàng ăn đi!"
“......" Thu hồi nửa cái bánh bao cất vào hành lý.
“Tướng công, chàng không thích nói chuyện đúng không?" Nàng cầm trái cây cắn một cái.
“Ừ." Hắn cắn bánh bao.
“Vậy thiếp có thể nói không?"
“......"
Có thể?
Không thể?
Cứ coi là có thể đi.
“Tướng công, chàng thật là không tốt, thành thân mới hai ngày, chàng liền dẫn thiếp đi khỏi, dù cho đại ca của thiếp có khuyên can như thế nào, chàng cũng không chịu ở lại. Thiếp thì không sao cả, nhưng làm cho đại ca phải lo lắng, thiếp là muội muội cũng cảm thấy đau lòng!"
“......"
“Ngẫm lại, chúng ta quen biết cũng chưa lâu, chưa kể đến đại ca căn bản không biết chàng, chàng cứ như vậy đưa thiếp đi, đại ca sao có thể không lo chứ?"
“......"
“Còn có các muội muội của thiếp, bây giờ nghĩ lại, thiếp còn có rất nhiều việc chưa chỉ dạy cho các muội ấy, thân làm đại tỷ thật cảm thấy có lỗi!"
“......"
“Còn nữa, y thuật của chàng cao như thế, vì sao không chịu cứu thêm nhiều người? Còn không cho phép người ta gọi mình là đại phu, chàng thật là lạ!"
“......"
“Ngoài ra, bộ dáng chàng rất ưa nhìn nha, nhưng sao lúc nào cũng chỉ trưng ra một bộ mặt cứng nhắc?"
“......"
“Đúng, đúng, Chương đại ca còn nói......"
“Câm miệng!"
“Dạ, tướng công."
“Ngủ."
“Dạ, tướng công."
Vì thế, bọn họ cùng nằm xuống ngủ.
Đây chính là cách sống của bọn họ trong mấy ngày qua, thật buồn tẻ, cũng thập phần nhàm chán, bởi vì hắn chẳng những không thích nói chuyện, ngay cả đi đường cũng không đi cùng với nàng, cả một đoạn đường dài chỉ có một mình nàng lẻ bóng.
Nhưng là, khi bắt đầu bước vào tuổi cập kê, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sớm muộn cũng có ngày nàng phải rời xa người thân, theo vị trượng phu xa lạ đến một căn nhà xa lạ, nơi đây chính là bến đỗ cuối cùng của cuộc đời nàng.
Huống hồ mẫu thân lúc còn sống cũng đã dặn dò nàng, sau khi đã về nhà chồng, phu quân chính là trời, còn nàng là đất, nàng không có quyền làm những điều mình muốn làm, cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của phu quân, chỉ cần biết vâng dạ nghe lời, phu quân bảo đông, nàng không thể qua tây; phu quân muốn nàng đi, nàng không thể không đi; thậm chí là phu quân muốn nàng chết, nàng cũng chỉ có thể tuân theo, không thể nói không, ngay cả giận dữ cũng không được. Cho nên......
Hắn muốn cùng nàng giữ một khoảng cách nhất định, không thành vấn đề, nàng tự xem chính mình là gà con đi theo sau lưng gà mẹ.
Hắn không thích nói chuyện, cũng không quan hệ, nàng nói là được rồi, dù sao nàng cũng hay lẩm bẩm một mình, bằng không hai vợ chồng không bị câm nhưng lại không mở miệng nói chuyện, không phải là rất lạ sao?
Chỉ có một điều khiến nàng rất rối, vì sao hắn đến giờ cũng không “thân cận" nàng?
Hắn...... “không được" ư?
~.~
Mùa đông ở phương Bắc thời tiết khắc nghiệt, băng tuyết rơi đầy, lạnh đến thấu xương, Mông Mông thật không biết vì sao tướng công của mình giống như một chút cũng không có phản ứng -- có lẽ là do hắn gầy không có thịt nên thế. Nhưng nàng thì không, nàng thật sự đang lạnh run cả người.
Thời điểm rời khỏi Nam Dương, nàng không bao giờ nghĩ sẽ thẳng hướng đến phương Bắc, do đó cũng không có đặc biệt đi mua cho mình áo ấm, giờ phút này nàng dường như đã đem toàn bộ quần áo mang theo tròng vào người, nhưng vẫn không sao xua được cảm giác giá lạnh, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
“Tướng công, chàng có thể cho thiếp mượn một bộ y phục được không?"
Quân Lan Chu không nói một lời, trực tiếp đem hành lý của hắn giao cho nàng. Nàng nhanh chóng mở ra xem thử, thiếu chút nữa khóc thành tiếng, y phục của hắn tất cả đều cùng một dạng, manh áo dài mỏng manh, nàng không có lòng tin mặc vào người có thể làm ấm cơ thể.
“Tướng công, thiếp...... thiếp có thể đi mua áo bông cho mình không?"
Quân Lan Chu vẫn như cũ không nói gì, đưa lưng về phía nàng, nàng không biết điều đó có nghĩa gì, nhưng có thể khẳng định đây tuyệt đối không phải là vui vẻ, bởi vì lúc mình cảm thấy buồn về chuyện nào đó, cũng đều quay lưng không đối diện với người.
Được rồi, không được thì thôi, nàng đành phải tìm cách khác.
Vì thế, dọc đường đi, nàng luôn hướng mọi người xin một ít đồ cũ, không nhất thiết là vải bông, sau khi ước chừng đã đủ, tranh thủ thời gian ban đêm thanh vắng, ngồi bên ánh lửa bập bùng, may áo.
Một cái cho tướng công, một cái cho chính mình.
“Tướng công, áo bông này mặc dù đơn sơ, nhưng cũng có thể giữ ấm." Vừa nói, nàng vừa đưa hai tay dâng áo. “Chàng có muốn mặc thử không?"
Quân Lan Chu nhìn chằm chằm vào chiếc áo một lúc lâu, sau đó nâng tầm mắt nhìn nàng. Ánh mắt đó, tựa hồ xuất hiện một tia biểu tình, nhưng chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy, vẫn là đôi con ngươi phẳng lặng, thâm thúy, nhìn không thấy bến bờ; chỉ có điều hắn lại cầm lấy áo bông, chậm rãi khoác lên người, sau đó tiến lên phía trước nhóm lửa, không có nửa tiếng cảm ơn.
Ngay cả như vậy, Mông Mông vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Lúc đầu còn tưởng hắn nhất định sẽ cự tuyệt, bởi vì hắn giống như không sợ lạnh, áo bông với hắn có lẽ chỉ là thứ bỏ đi, càng thêm việc hắn chưa từng nhận từ tay nàng bất cứ vật gì, cho dù là khoai lang, quả dại, hay trứng chim, hắn cũng không thèm đếm xỉa, nhưng bây giờ, hắn lại khoác lên người áo bông nàng may tặng. Nàng có thể không vui mừng sao?
Nhưng là có một việc khiến nàng không thể cười nổi.
Đó là, càng đi về phương Bắc, thời tiết càng giá rét, nàng tuyệt nhiên không tìm thấy khoai lang hay trái dại bên đường, chỉ đành phải cầm lấy nửa cái bánh bao Quân Lan Chu đưa nhét vào bụng, nhưng là, nửa cái thì thấm tháp vào đâu, nàng lại không thể nói thẳng với hắn. Suy nghĩ cả nửa ngày trời, nàng rốt cuộc cũng tìm ra một biện pháp.
Dù sao khi nàng dừng lại không đi, hắn nhất định cũng sẽ dừng lại chờ nàng. Do đó, nàng bắt đầu hỏi thăm mọi người về một số công việc lặt vặt, vừa hỏi đã có không ít, bất quá tất cả đều là giặt quần áo.
Mùa đông ngồi giặt quần áo chính là cực hình tàn nhẫn nhất, ác độc nhất trên thế gian, nhưng là khi nàng cầm trên tay tiền công, lập tức liền quên ngay thống khổ lúc trước, hoan hỉ chạy đi mua bánh bao nóng hổi, vui mừng dâng hai tay trước mặt trượng phu.
“Tướng công, bánh bao vừa mới ra lò, chàng dùng thử nha?"
Một lần nữa, Quân Lan Chu đưa mắt nhìn nàng, đôi mắt do ngủ không đủ sưng đỏ lên, đôi bàn tay xuất hiện thêm thêm nhiều vết nứt, rồi chăm chú nhìn vào mắt nàng, rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên một tia phức tạp. Hắn chậm rãi bước qua, tiếp lấy bánh bao, không phải bỏ vào bao hành lý, mà là lập tức nhấm nháp nhai.
Mông Mông cảm động muốn rơi nước mắt. Đây chính là lần đầu tiên, hai người được ăn những chiếc bánh bao nóng hổi đến vậy!
“Đúng rồi, tướng công, vừa nãy khi thiếp đi mua bánh bao, có một tên lưu manh chạy tới chọc ghẹo, chỉ có điều hắn vừa mới đụng vào chân váy thiếp, đã ôm đầu la hét hoảng lên. Đó cũng là Cửu nhật tiêm khiếu tán [xem lại chương 4c] sao?"
“Không phải."
“Vậy là gì?"
“Thập tam khiêu."
“Là?"
“Sau khi nhảy nhót mười ba ngày, lập tức độc tính biến mất."
Tiếng cười vang lên.
“Tướng...... Tướng công, xin hỏi đây là do ai sáng chế?"
“Đệ đệ của ta."
“Lại là tiểu thúc! Nhưng mà, tướng công......"
“Việc chi?"
“Đệ đệ của chàng thật đáng yêu nha!"
~.~
Đáng tiếc chỉ trong vòng mấy ngày đã di chuyển đến địa phận Trường Bạch Sơn, nơi này dân cư càng thêm thưa thớt, không làm công giặt quần áo, cũng không có bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn.
“Tướng công, đêm nay là đêm trừ tịch (đêm giao thừa) nhỉ!"
“Ừ."
“Vẫn chỉ có nửa phần bánh bao thôi à?"
“Một cái."
“...... A, hay là chúng ta tìm quán trọ nghỉ qua đêm đi?"
“Không được."
“...... A, vậy thì nghỉ ngơi vài ngày nha?"
“Ngày mai lập tức lên đường."
“...... A, chúng ta lên Trường Bạch Sơn là muốn làm gì chứ?"
“Hái thuốc."
Hái thuốc?
Chỉ vì hái thuốc, bọn họ phải bán mạng lên đường, ngay cả thời điểm mừng năm mới cũng không thể nghỉ ngơi vài ngày?
“Tướng công, thiếp có thể nói không?"
“......"
Coi như có thể đi.
“Tướng công, chàng thật sự là quá quắt, ngày đầu năm, ít nhất cũng phải được ăn hai chiếc bánh bao nóng hổi chứ!"
“......"
“Không có tiền mướn phòng trọ, tìm chùa miếu ở lại cũng tốt mà!"
“......"
“Vất vả nhiều tháng như vậy, nghỉ ngơi hai ngày sẽ chết sao?"
“......"
“Hơn nữa chỉ vì hái thuốc......"
“Câm miệng!"
“Dạ, tướng công."
“Ăn bánh bao."
“Dạ, tướng công."
“Ăn xong liền ngủ."
“Dạ, tướng công."
“Không được nói nữa!"
“...... Một câu nữa thôi."
“Hửm?"
“Thiếp có thể chửi hỗn đản (khốn nạn =)))) không?"
“......"
----------
1. Ách Tu La: danh xưng của mẫu thân Quân Lan Chu, mời tìm hiểu “Thất tu la hệ liệt" để biết rõ hơn.
2. Sở hà Hán giới: 楚河漢界. Theo lịch sử Trung Hoa, Hán Lưu Bang cùng Sở vương Hạng Vũ luôn xung đột với nhau, gây ra cảnh trăm họ lầm than. Có một hôm, Hạng Vũ nói với Hán vương: "Mấy năm nay thiên hạ khốn khổ chỉ vì hai chúng ta. Bây giờ quyết một trận sống mái để khỏi làm khổ thiên hạ nữa". Hán vương trả lời: "Ta chỉ đấu trí chứ không thèm đấu sức". Hai bên giáp mặt nhau ở khe Quảng Vũ. Hán vương bèn kể mười tội lớn của Hạng vương, Hạng vương tức giận dùng nỏ bắn trúng Hán vương, Hán vương đeo tên chạy vào Thành Cao. Hai bên giữ vững đất của mình. Mãi đến khi thấy không còn đủ lực lượng để triệt hạ lẫn nhau, hai bên mới chịu giao ước chia đôi thiên hạ: từ Hồng Câu về Tây thuộc Hán, từ Hồng Câu về Đông thuộc Sở, với ranh giới là một dòng sông. Tương đương với một câu hát của Việt Nam “Anh ở đầu sông, em cuối sông". ^^
Tác giả :
Cổ Linh