Độc Lộ Tu Chân
Chương 12: Đùa Thành Thật
Hắn đi chậm vào, căn Phòng này cũng khá rộng rãi, hai bên toàn là kệ để linh dược, những linh dược đều được bảo vệ hoàn hảo trong từng cấm chế, liền ở chính giữa thì có một đan lô lửa trong đan lô vẫn đang bốc cháy bên trong còn mang theo một viên đang bán thành phẩm, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Đan lô này, lửa cháy ít nhất cũng hơn vạn năm mà không tắt, thì thể hiện lên nó và ngọn lửa đề bất phàm, Lưu Phong liền chầm chậm đi vào sâu hơn thì thấy cuối vách tường có một cái hộp ngọc.
Bên ngoài hộp ngọc, được vẽ lên rất nhiều trận văn bảo vệ kèm theo cấm chế rất tàn độc, nếu cưỡng chế mở ra thì hộp ngọc liền sẽ hóa thành tro tàng.
Khiến hắn không khỏi thầm mắng: “Xui Xẻo." Nhưng hắn vẫn bỏ nó vào trong túi trữ vật.
Rồi quay lại đi đến đan lô, hắn liền muốn thu cái đan lô này lại, sau đó vận dụng Pháp quyết bắt đầu cưỡng ép thu nhỏ, sau một lúc đan lô đã thu nhỏ lại chỉ còn bằng quả đấm đang nằm gọn trong tay hắn.
Lưu Phong liền bắt đầu dò xét, thử trong đan lô có ấn ký truy tung hay không, thấy không có ấn ký gì hết hắn liền thu vào nhẫn trữ vật.
Sau đó, hắn liền lấy trong túi trữ vật, ra một cái giới chỉ bắt đầu thu hồi hết các dược liệu linh thảo trong đan phòng, rồi bước từ từ ra bên ngoài.
Khi nhìn lại, thì chỉ thấy một căn phòng trống rỗng, không còn một thứ gì cả, hắn mới an lòng đi ra.
Ra ngoài, thì thấy Bạch Linh đang bồng con gái nuôi của hắn trước ngực, khiến hán không khỏi giơ ngón cái lên mang theo ngụ ý: “Làm tốt lắm vợ ơi."
Bên kia, Bạch Linh trán không khỏi nổi lên một sợi gân xanh, hiển nhiên là tức giận.
Hắn liền không đùa nữa, lấy ra nhẫn trữ vật ném cho Nàng liền nói: “Trong này chứa rất nhiều dược liệu, linh thảo rất có ích cho vết thương của nàng."
Cô bé nghe thấy thế liền hỏi: “Mẫu thân đang bị thương sao?"
Nàng liền cúi thấp đầu mỉm cười trả lời: “Ta không sao, con đừng lo lắng."
Hắn thấy thế không khỏi chột dạ một xíu, sau đó, liền nói: “Chúng ta đi tầm bảo tiếp thôi."
Hắn liền đi chậm về phía trước, Bạch Linh hai người đi phía sau hắn.
Sau đó đi đến một cánh cửa đá, hắn liền lấy ra thêm một viên băng tinh ấn vào cánh cửa, sau đó viên băng tinh liền hòa tan, những đường vân màu xanh hiện lên cánh của từ từ mở ra.
Lần này, hắn đi vào là một cái Phòng luyện khí, bên trên những vách tường có rất nhiều binh khí được treo lên phải nói là phẩm cấp không bình thường xíu nào, nhưng bị bụi bặm che đậy nên trông rất cũ kỹ, còn ở chính giữa có một cái đe và một lò lửa đang hừng hực cháy tỏa ra nhiệt lượng bức người.
Bên trong còn đang nung nóng một thanh kim loại cụ thể là loại nào thì hắn không biết được, nhưng nó dài khoảng nửa trượng.
Ba người chỉ biết đứng phía xa nhìn tới, Lưu Phong thầm nuốt nước bọt, hắn liền tiến lên đi đến trước lò lửa đang nung nóng thanh kim loại, hắn liền lấy một cái kẹp bên cạnh lấy thanh kim loại ấy ra.
Thanh kim loại vừa được đem ra, liền tỏa ra nhiệt lượng kèm theo đó là sát khí, khiến hắn liền không khỏi mừng rỡ, thanh kim loại này là Canh kim, giống như thanh trường kiếm của hắn.
Sau khi thanh trường kiếm của hắn với miếng canh kim kia dung hợp thì liền không sợ Hỗn Độn chi khí ăn mòn, mà còn có thể hấp thu hỗn độn chi khí nữa.
Thanh trường kiếm bản mệnh của hắn, lần trước hắn đạt được một chút canh kim trong động phủ của trích tiên, hắn liền đem miếng canh kim đó dung hợp với thanh trường kiếm của hắn, liền sinh ra yếu ớt khí linh.
Mà bây giờ, hắn còn thấy nguyên một thanh Canh kim, không khỏi nước miếng chảy xuống.
Sau đó hắn liền quay người lại nói: “Bạch linh, nàng lấy bản mệnh pháp bảo cho ta mượn một chút."
Nàng liền giật mình, lấy ra một thanh kiếm ném cho hắn.
Hắn lấy tay tiếp được thanh kiếm màu Lam, đập vào trong mắt hắn liền là một dòng chữ trên lưỡi kiếm “Lưu Tinh Loạn Vũ", sau đó hắn liền bắt đầu suy nghĩ cách nâng cấp thanh kiếm.
Bởi vì, hắn trước kia liền có đam mê làm tiên trù và luyện khí sư, nên bây giờ có thể trổ tài thể hiện.
Hắn liền lấy thanh Canh kim kia chia làm ba phần bỏ qua một bên, Lưu Phong liền thuận tay lấy cây búa trên cái đe bắt đầu rèn.
Thanh Kiếm của Bạch Linh liền bị hắn đút vào trong lò lửa đang cháy hừng hực kia lập tức đỏ lên, khiến hắn không khỏi kinh hãi, đây liền là tiên khí đấy ít nhất cũng là hạ phẩm, liền không chịu nổi hai giây liền bị nung đến đỏ chót, không hổ là thần hỏa.
Còn ngoài kia, Bạch Linh càng lo lắng hơn. Bởi vì, một khi bản mệnh tiên khí bị chơi hỏng thì sẽ bị phản phệ đến nàng, khiến tim nàng không khỏi nhanh hơn vài nhịp.
Còn Lưu phong thì liền lấy thanh kiếm ra, bắt đầu đập những búa đầu tiên lên.
Bang! Bang!
Sau một hồi lâu, hắn lấy một mảnh canh kim cho vào bên trong lò lửa, liền đỏ lên vì do trước đó, thanh canh kim này đã lưu nhiệt lượng, cho nên khi lấy ra đến nay không giảm bớt chút nào. khiến hắn không lo lắng.
Sau đó hắn tiến vào bước quan trọng nhất đó chính là dung hợp canh kim, mồ hôi trên người hắn chảy xuống như mưa nhưng chưa kịp rơi xuống đã bốc hơi mất.
Hắn liền lấy thanh Canh kim vận dụng Thái Thượng Hỗn Độn bí điểm dẫn dắt Hỗn độn chi khí, bắt đầu cho bước dung hợp.
Khí Tức hỗn độn trên người hắn bắt đầu tiết ra, kèm theo đó là chân nguyên, dung nạp vào thanh Canh kim còn thần hỏa thì bắt đầu nung nóng nó.
Hắn liền điều khiển thần hồn, từ trong túi trữ vật hắn lấy ra một tui phấn nhỏ, lấy ra một ít bột phấn màu trắng rắc lên trên canh kim, canh kim liền bắt đầu hòa tan thành chất lỏng.
Hắn liền lấy ra khỏi thần hỏa nhanh chóng, bù đắp canh kim lên trên Thanh kiếm, vì bột phấn này chỉ làm cho canh kim Hòa tan nhất thời, tiếp tục cất búa lên rèn.
Bang! Bang! Bang!.
Cứ như thế kéo dài hai canh giờ liền.
Canh kim liền bắt đầu dung hợp vào trong thanh kiếm, hắn không thể bỏ qua bước này dể kiếm sinh ra yếu ớt khí linh được, Hắn lấy ra một túi phấn nữa bên trên có ghi dòng chữ Dựng Linh Phấn Trần.
Hắn liền lấy ra một điểm phấn, rắc lên thanh kiếm, thanh kiếm bắt đầu sinh ra biến chất, Thanh kiếm từ màu đen của canh kim, liền bắt đầu hóa thành lại màu xanh lam như cũ, nhưng chạy dọc thanh kiếm lại có những luồn màu đen luôn lay động.
Lưu Phong liền lấy cây kẹp, kẹp thanh kiếm lên, nhúng vào châu nước lạnh bên cạnh lò rèn.
Xèooo!
Khói nước bốc lên nghi ngút, sau đó hắn liền giơ thanh kiếm lên trời, nhìn xem thành phẩm, rồi lấy tay gạt gạt những giọt mồ hôi trên tráng.
Thở ra một ngụm trọc khí, rồi lùi lại cho đến khí tới gần chỗ Bạch Linh.
Hắn liền nói: “Đây trả lại cho ngươi."
Nàng liền cầm lên thanh kiếm, nước mắt không khỏi rơi xuống lã chã.
Nàng liền ôm hắn òa khóc, nức nở nói: “Tại sao ngươi lúc nào cũng tốt với ta như vậy!"
Hắn liền lấy tay xoa xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “Không phải, lúc đầu ta đã nói rồi sao, ta sẽ là người che chở cho nàng bảo vệ nàng, là người sẽ bầu bạn không để nàng phải cô đơn."
Nàng lấy mặt dụi vào đạo bào của bào, thì thầm nói: “Ngươi cứ tốt với ta như thế, thì ta biết báo đáp ngươi như thế nào."
Lưu Phong liền gian gian, nói: “Liền lấy thân báo đáp đi."
Khuôn mặt nàng liền đỏ lên tới mang tai, nức nở nói nhỏ: “Được."
Còn Lưu Phong thì đứng hình, bởi vì từ này của nàng, hắn dự định chỉ đùa với nàng một chút, nào ngờ nàng biến lời trêu đùa của hắn thành thật.
Khiến lòng hắn liền nở hoa, một bên con nuôi của hắn đã thiếp đi lúc nào không hay nên nàng cũng không nghe thấy gì cả.
Hắn liền xoa xoa đầu nàng, mặt đầy vui vẻ nói: “Thật chứ."
Nàng liền nói nhỏ: “Thật."
Khuôn mặt không khỏi đỏ thêm, nàng liền buôn hắn ra, lấy một ngón tay đặt lên môi hắn, nói với giọng kiên định: “Nếu sau này ta mà biết được, ngươi lén phén với cô gái nào thì coi chừng ta."
Còn hắn thì đứng hình lần thứ hai, bởi vì nàng mới từ một con thỏ yếu đuối, quay lại liền thành mãnh hổ, khiến hắn không khỏi chảy mồ hôi hột, đúng là nhà thì phải có nóc a.
Nàng liền nói nhẹ với hắn: “Mọi chuyện xong chưa, chúng ta tiếp tục đi."
Lưu Phong lập tức, đáp lại: “Ở đây, còn hai đoạn canh kim, một đoạn ta muốn dung hợp với bản mệnh pháp bảo của mình, đoạn còn lại làm một cái bảo phiến cho con gái."
Hắn lập tức quay đầu lại, chạy về phía lò rèn tiếp tục rèn.
Còn nàng, thì cầm theo thanh kiếm mà hắn rèn lại cho nàng, mà trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Liền bản mệnh Phi Kiếm của nàng, từ đầu đã là Trung phẩm tiên khí vì nguyên liệu thiếu thốn nên không có khả năng đột phá đến thượng phẩm.
Việc rèn luyện bản mệnh tiên khí không phải là việt dễ dàng, nhất là trung phẩm lên thượng phẩm, cho dù là khí đế cũng rất khó để rèn lên Thượng Phẩm. mà người đàn ông trước mặt nàng lại làm được.
Đan lô này, lửa cháy ít nhất cũng hơn vạn năm mà không tắt, thì thể hiện lên nó và ngọn lửa đề bất phàm, Lưu Phong liền chầm chậm đi vào sâu hơn thì thấy cuối vách tường có một cái hộp ngọc.
Bên ngoài hộp ngọc, được vẽ lên rất nhiều trận văn bảo vệ kèm theo cấm chế rất tàn độc, nếu cưỡng chế mở ra thì hộp ngọc liền sẽ hóa thành tro tàng.
Khiến hắn không khỏi thầm mắng: “Xui Xẻo." Nhưng hắn vẫn bỏ nó vào trong túi trữ vật.
Rồi quay lại đi đến đan lô, hắn liền muốn thu cái đan lô này lại, sau đó vận dụng Pháp quyết bắt đầu cưỡng ép thu nhỏ, sau một lúc đan lô đã thu nhỏ lại chỉ còn bằng quả đấm đang nằm gọn trong tay hắn.
Lưu Phong liền bắt đầu dò xét, thử trong đan lô có ấn ký truy tung hay không, thấy không có ấn ký gì hết hắn liền thu vào nhẫn trữ vật.
Sau đó, hắn liền lấy trong túi trữ vật, ra một cái giới chỉ bắt đầu thu hồi hết các dược liệu linh thảo trong đan phòng, rồi bước từ từ ra bên ngoài.
Khi nhìn lại, thì chỉ thấy một căn phòng trống rỗng, không còn một thứ gì cả, hắn mới an lòng đi ra.
Ra ngoài, thì thấy Bạch Linh đang bồng con gái nuôi của hắn trước ngực, khiến hán không khỏi giơ ngón cái lên mang theo ngụ ý: “Làm tốt lắm vợ ơi."
Bên kia, Bạch Linh trán không khỏi nổi lên một sợi gân xanh, hiển nhiên là tức giận.
Hắn liền không đùa nữa, lấy ra nhẫn trữ vật ném cho Nàng liền nói: “Trong này chứa rất nhiều dược liệu, linh thảo rất có ích cho vết thương của nàng."
Cô bé nghe thấy thế liền hỏi: “Mẫu thân đang bị thương sao?"
Nàng liền cúi thấp đầu mỉm cười trả lời: “Ta không sao, con đừng lo lắng."
Hắn thấy thế không khỏi chột dạ một xíu, sau đó, liền nói: “Chúng ta đi tầm bảo tiếp thôi."
Hắn liền đi chậm về phía trước, Bạch Linh hai người đi phía sau hắn.
Sau đó đi đến một cánh cửa đá, hắn liền lấy ra thêm một viên băng tinh ấn vào cánh cửa, sau đó viên băng tinh liền hòa tan, những đường vân màu xanh hiện lên cánh của từ từ mở ra.
Lần này, hắn đi vào là một cái Phòng luyện khí, bên trên những vách tường có rất nhiều binh khí được treo lên phải nói là phẩm cấp không bình thường xíu nào, nhưng bị bụi bặm che đậy nên trông rất cũ kỹ, còn ở chính giữa có một cái đe và một lò lửa đang hừng hực cháy tỏa ra nhiệt lượng bức người.
Bên trong còn đang nung nóng một thanh kim loại cụ thể là loại nào thì hắn không biết được, nhưng nó dài khoảng nửa trượng.
Ba người chỉ biết đứng phía xa nhìn tới, Lưu Phong thầm nuốt nước bọt, hắn liền tiến lên đi đến trước lò lửa đang nung nóng thanh kim loại, hắn liền lấy một cái kẹp bên cạnh lấy thanh kim loại ấy ra.
Thanh kim loại vừa được đem ra, liền tỏa ra nhiệt lượng kèm theo đó là sát khí, khiến hắn liền không khỏi mừng rỡ, thanh kim loại này là Canh kim, giống như thanh trường kiếm của hắn.
Sau khi thanh trường kiếm của hắn với miếng canh kim kia dung hợp thì liền không sợ Hỗn Độn chi khí ăn mòn, mà còn có thể hấp thu hỗn độn chi khí nữa.
Thanh trường kiếm bản mệnh của hắn, lần trước hắn đạt được một chút canh kim trong động phủ của trích tiên, hắn liền đem miếng canh kim đó dung hợp với thanh trường kiếm của hắn, liền sinh ra yếu ớt khí linh.
Mà bây giờ, hắn còn thấy nguyên một thanh Canh kim, không khỏi nước miếng chảy xuống.
Sau đó hắn liền quay người lại nói: “Bạch linh, nàng lấy bản mệnh pháp bảo cho ta mượn một chút."
Nàng liền giật mình, lấy ra một thanh kiếm ném cho hắn.
Hắn lấy tay tiếp được thanh kiếm màu Lam, đập vào trong mắt hắn liền là một dòng chữ trên lưỡi kiếm “Lưu Tinh Loạn Vũ", sau đó hắn liền bắt đầu suy nghĩ cách nâng cấp thanh kiếm.
Bởi vì, hắn trước kia liền có đam mê làm tiên trù và luyện khí sư, nên bây giờ có thể trổ tài thể hiện.
Hắn liền lấy thanh Canh kim kia chia làm ba phần bỏ qua một bên, Lưu Phong liền thuận tay lấy cây búa trên cái đe bắt đầu rèn.
Thanh Kiếm của Bạch Linh liền bị hắn đút vào trong lò lửa đang cháy hừng hực kia lập tức đỏ lên, khiến hắn không khỏi kinh hãi, đây liền là tiên khí đấy ít nhất cũng là hạ phẩm, liền không chịu nổi hai giây liền bị nung đến đỏ chót, không hổ là thần hỏa.
Còn ngoài kia, Bạch Linh càng lo lắng hơn. Bởi vì, một khi bản mệnh tiên khí bị chơi hỏng thì sẽ bị phản phệ đến nàng, khiến tim nàng không khỏi nhanh hơn vài nhịp.
Còn Lưu phong thì liền lấy thanh kiếm ra, bắt đầu đập những búa đầu tiên lên.
Bang! Bang!
Sau một hồi lâu, hắn lấy một mảnh canh kim cho vào bên trong lò lửa, liền đỏ lên vì do trước đó, thanh canh kim này đã lưu nhiệt lượng, cho nên khi lấy ra đến nay không giảm bớt chút nào. khiến hắn không lo lắng.
Sau đó hắn tiến vào bước quan trọng nhất đó chính là dung hợp canh kim, mồ hôi trên người hắn chảy xuống như mưa nhưng chưa kịp rơi xuống đã bốc hơi mất.
Hắn liền lấy thanh Canh kim vận dụng Thái Thượng Hỗn Độn bí điểm dẫn dắt Hỗn độn chi khí, bắt đầu cho bước dung hợp.
Khí Tức hỗn độn trên người hắn bắt đầu tiết ra, kèm theo đó là chân nguyên, dung nạp vào thanh Canh kim còn thần hỏa thì bắt đầu nung nóng nó.
Hắn liền điều khiển thần hồn, từ trong túi trữ vật hắn lấy ra một tui phấn nhỏ, lấy ra một ít bột phấn màu trắng rắc lên trên canh kim, canh kim liền bắt đầu hòa tan thành chất lỏng.
Hắn liền lấy ra khỏi thần hỏa nhanh chóng, bù đắp canh kim lên trên Thanh kiếm, vì bột phấn này chỉ làm cho canh kim Hòa tan nhất thời, tiếp tục cất búa lên rèn.
Bang! Bang! Bang!.
Cứ như thế kéo dài hai canh giờ liền.
Canh kim liền bắt đầu dung hợp vào trong thanh kiếm, hắn không thể bỏ qua bước này dể kiếm sinh ra yếu ớt khí linh được, Hắn lấy ra một túi phấn nữa bên trên có ghi dòng chữ Dựng Linh Phấn Trần.
Hắn liền lấy ra một điểm phấn, rắc lên thanh kiếm, thanh kiếm bắt đầu sinh ra biến chất, Thanh kiếm từ màu đen của canh kim, liền bắt đầu hóa thành lại màu xanh lam như cũ, nhưng chạy dọc thanh kiếm lại có những luồn màu đen luôn lay động.
Lưu Phong liền lấy cây kẹp, kẹp thanh kiếm lên, nhúng vào châu nước lạnh bên cạnh lò rèn.
Xèooo!
Khói nước bốc lên nghi ngút, sau đó hắn liền giơ thanh kiếm lên trời, nhìn xem thành phẩm, rồi lấy tay gạt gạt những giọt mồ hôi trên tráng.
Thở ra một ngụm trọc khí, rồi lùi lại cho đến khí tới gần chỗ Bạch Linh.
Hắn liền nói: “Đây trả lại cho ngươi."
Nàng liền cầm lên thanh kiếm, nước mắt không khỏi rơi xuống lã chã.
Nàng liền ôm hắn òa khóc, nức nở nói: “Tại sao ngươi lúc nào cũng tốt với ta như vậy!"
Hắn liền lấy tay xoa xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “Không phải, lúc đầu ta đã nói rồi sao, ta sẽ là người che chở cho nàng bảo vệ nàng, là người sẽ bầu bạn không để nàng phải cô đơn."
Nàng lấy mặt dụi vào đạo bào của bào, thì thầm nói: “Ngươi cứ tốt với ta như thế, thì ta biết báo đáp ngươi như thế nào."
Lưu Phong liền gian gian, nói: “Liền lấy thân báo đáp đi."
Khuôn mặt nàng liền đỏ lên tới mang tai, nức nở nói nhỏ: “Được."
Còn Lưu Phong thì đứng hình, bởi vì từ này của nàng, hắn dự định chỉ đùa với nàng một chút, nào ngờ nàng biến lời trêu đùa của hắn thành thật.
Khiến lòng hắn liền nở hoa, một bên con nuôi của hắn đã thiếp đi lúc nào không hay nên nàng cũng không nghe thấy gì cả.
Hắn liền xoa xoa đầu nàng, mặt đầy vui vẻ nói: “Thật chứ."
Nàng liền nói nhỏ: “Thật."
Khuôn mặt không khỏi đỏ thêm, nàng liền buôn hắn ra, lấy một ngón tay đặt lên môi hắn, nói với giọng kiên định: “Nếu sau này ta mà biết được, ngươi lén phén với cô gái nào thì coi chừng ta."
Còn hắn thì đứng hình lần thứ hai, bởi vì nàng mới từ một con thỏ yếu đuối, quay lại liền thành mãnh hổ, khiến hắn không khỏi chảy mồ hôi hột, đúng là nhà thì phải có nóc a.
Nàng liền nói nhẹ với hắn: “Mọi chuyện xong chưa, chúng ta tiếp tục đi."
Lưu Phong lập tức, đáp lại: “Ở đây, còn hai đoạn canh kim, một đoạn ta muốn dung hợp với bản mệnh pháp bảo của mình, đoạn còn lại làm một cái bảo phiến cho con gái."
Hắn lập tức quay đầu lại, chạy về phía lò rèn tiếp tục rèn.
Còn nàng, thì cầm theo thanh kiếm mà hắn rèn lại cho nàng, mà trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Liền bản mệnh Phi Kiếm của nàng, từ đầu đã là Trung phẩm tiên khí vì nguyên liệu thiếu thốn nên không có khả năng đột phá đến thượng phẩm.
Việc rèn luyện bản mệnh tiên khí không phải là việt dễ dàng, nhất là trung phẩm lên thượng phẩm, cho dù là khí đế cũng rất khó để rèn lên Thượng Phẩm. mà người đàn ông trước mặt nàng lại làm được.
Tác giả :
LÃo Mạc Quân Thần