Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Chương 47: Cắn chết hắn
Chơi đùa? Hắn nói không phải chuyện Hiền Phi?
Quả nhiên, yêu nhân này sớm đã biết chuyện bị nàng ám toán, không chỉ như thế, hắn tránh được ám toán, còn phản pháo lại trên người nàng nữa, thế mà mặt còn không đổi sắc cùng nàng diễn nửa ngày.
Không trách được mọi người nói: Hoạn quan gian xảo.
Hạ Lan Tuyết rất phục mình, có thể kiềm chế không nổi điên, trong tình huống này còn có thể phân tích tình hình một cách rõ ràng minh bạch.
Chỉ là, đầu óc nàng chỉ tỉnh táo được một lúc, rất nhanh, một trận khó chịu mới ập đến, làm cho nàng ở trong lòng hắn không yên liên tục ngọ nguậy, không chỉ thế nàng còn bắt đầu xé rách xiêm y, đưa tay gãi khắp nơi.
Nhìn thấy cần cổ tuyết trắng bị nàng gãi đến chảy máu, mày Thiếu Khâm nhíu chặt, không khách khí kéo tay áo nàng ra, buộc chặt tay nàng lại.
Trói chặt nàng lại giống như là cương thi, rồi đem nàng lên vai vác.
Hạ Lan Tuyết khó chịu, giống như có ngàn vạn con kiến bò khắp xương cốt của nàng, gặm cắn, vừa ngứa vừa đau, tay lại không thể gãi, chân cũng không thể đá, làm cho nàng hận chỉ có thể mắng.
"Thiếu Khâm, con mẹ ngươi, ngươi chính là cái yêu nhân, bỉ ổi, ngươi ám toán ta, ngươi không được coi là anh hùng hảo hán, ngươi nhớ kỹ, bổn cô nương cùng ngươi không đội trời chung."
Bởi vì trên người quá khó chịu, thanh âm của nàng run rẩy không thốt ra rõ ràng, nên chỉ có Thiếu Khâm ngay bên cạnh là nghe được nàng nói cái gì, còn người khác thì không nghe ra, đại để chỉ nghe được thanh âm nho nhỏ gào khóc giống như con thú nhỏ bị thương.
"Cơ tướng quân." Đột nhiên, Thiếu Khâm ngừng lại, một tiếng “Cơ tướng quân" kia làm cho Hạ Lan Tuyết đang nổi điên bỗng im bặt.
Sặc sỡ dưới bóng đêm, Cơ Hoa Âm mặt mày lạnh lùng, đặc biệt sau khi nhìn thấy Thiếu Khâm đang khiêng một nữ tử bị trói chặt trên vai, dưới đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh.
"A, nữ nhân này trúng độc, Bản Đốc sợ nàng sẽ làm bị thương chính mình, nên mới trói nàng lại." Ước chừng đoán được suy nghĩ Cơ Hoa Âm, Thiếu Khâm chủ động giải thích.
Cơ Hoa Âm cười lạnh, "Mộ Dung tổng quản những năm qua tạo nghiệt còn thiếu sao? Không cần giải thích với bổn tướng quân."
Nói xong, trực tiếp rời đi.
Thật sự là Cơ Hoa Âm? Nàng nghe ra thanh âm của hắn.
Nàng muốn gọi hắn, nhưng há miệng ra lại hung hăn cắn vào cổ Thiếu Khâm.
Yêu nhân chết tiệt, hại nàng ra cái bộ dạng này, còn mặt mũi nào mà gặp người yêu nữa?
Đều do yêu nhân này, cắn chết hắn!
Cảm giác được nữ nhân trên vai có chút khác thường, trong đôi mắt yêu dã của Thiếu Khâm nổi lên trận trận hàn quang, cũng không để ý tới đau đớn trên cổ, bước nhanh về phía tẩm điện của mình.
Đúng vậy, toàn bộ Đại Chu, ngoại trừ con em quý tộc, không còn ai giống như hắn, trong hoàng cung cũng có tẩm điện của riêng mình.
Trở lại tẩm điện, cho tất cả mọi người lui, Thiếu Khâm mặt lạnh, đem cô nương trên vai đang cắn mình không tha trực tiếp ném vào hồ nước lạnh.
Hồ tắm này xây bằng bạch ngọc, rất lớn, đủ chỗ cho rất nhiều người cùng bơi lội vui chơi rồi.
Nước bên trong hồ là nước hôm qua hắn dùng để tăm, vì có chuyện gấp nên cũng chưa thay nước.
Cho nên, vốn là nước ấm áp, qua một đêm, sớm đã lạnh thấu.
Bị nước lạnh buốt ập vào, Hạ Lan Tuyết tỉnh táo chút ít, nhưng mà, thân thể lại không có chút sức nào từ từ chìm xuống, toàn thân nàng không thể động đậy, mới vừa muốn mở miệng, nước liền ập vào, chỉ lưu lại từng chuỗi bọt khí trên mặt nước.
Quả nhiên, yêu nhân này sớm đã biết chuyện bị nàng ám toán, không chỉ như thế, hắn tránh được ám toán, còn phản pháo lại trên người nàng nữa, thế mà mặt còn không đổi sắc cùng nàng diễn nửa ngày.
Không trách được mọi người nói: Hoạn quan gian xảo.
Hạ Lan Tuyết rất phục mình, có thể kiềm chế không nổi điên, trong tình huống này còn có thể phân tích tình hình một cách rõ ràng minh bạch.
Chỉ là, đầu óc nàng chỉ tỉnh táo được một lúc, rất nhanh, một trận khó chịu mới ập đến, làm cho nàng ở trong lòng hắn không yên liên tục ngọ nguậy, không chỉ thế nàng còn bắt đầu xé rách xiêm y, đưa tay gãi khắp nơi.
Nhìn thấy cần cổ tuyết trắng bị nàng gãi đến chảy máu, mày Thiếu Khâm nhíu chặt, không khách khí kéo tay áo nàng ra, buộc chặt tay nàng lại.
Trói chặt nàng lại giống như là cương thi, rồi đem nàng lên vai vác.
Hạ Lan Tuyết khó chịu, giống như có ngàn vạn con kiến bò khắp xương cốt của nàng, gặm cắn, vừa ngứa vừa đau, tay lại không thể gãi, chân cũng không thể đá, làm cho nàng hận chỉ có thể mắng.
"Thiếu Khâm, con mẹ ngươi, ngươi chính là cái yêu nhân, bỉ ổi, ngươi ám toán ta, ngươi không được coi là anh hùng hảo hán, ngươi nhớ kỹ, bổn cô nương cùng ngươi không đội trời chung."
Bởi vì trên người quá khó chịu, thanh âm của nàng run rẩy không thốt ra rõ ràng, nên chỉ có Thiếu Khâm ngay bên cạnh là nghe được nàng nói cái gì, còn người khác thì không nghe ra, đại để chỉ nghe được thanh âm nho nhỏ gào khóc giống như con thú nhỏ bị thương.
"Cơ tướng quân." Đột nhiên, Thiếu Khâm ngừng lại, một tiếng “Cơ tướng quân" kia làm cho Hạ Lan Tuyết đang nổi điên bỗng im bặt.
Sặc sỡ dưới bóng đêm, Cơ Hoa Âm mặt mày lạnh lùng, đặc biệt sau khi nhìn thấy Thiếu Khâm đang khiêng một nữ tử bị trói chặt trên vai, dưới đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh.
"A, nữ nhân này trúng độc, Bản Đốc sợ nàng sẽ làm bị thương chính mình, nên mới trói nàng lại." Ước chừng đoán được suy nghĩ Cơ Hoa Âm, Thiếu Khâm chủ động giải thích.
Cơ Hoa Âm cười lạnh, "Mộ Dung tổng quản những năm qua tạo nghiệt còn thiếu sao? Không cần giải thích với bổn tướng quân."
Nói xong, trực tiếp rời đi.
Thật sự là Cơ Hoa Âm? Nàng nghe ra thanh âm của hắn.
Nàng muốn gọi hắn, nhưng há miệng ra lại hung hăn cắn vào cổ Thiếu Khâm.
Yêu nhân chết tiệt, hại nàng ra cái bộ dạng này, còn mặt mũi nào mà gặp người yêu nữa?
Đều do yêu nhân này, cắn chết hắn!
Cảm giác được nữ nhân trên vai có chút khác thường, trong đôi mắt yêu dã của Thiếu Khâm nổi lên trận trận hàn quang, cũng không để ý tới đau đớn trên cổ, bước nhanh về phía tẩm điện của mình.
Đúng vậy, toàn bộ Đại Chu, ngoại trừ con em quý tộc, không còn ai giống như hắn, trong hoàng cung cũng có tẩm điện của riêng mình.
Trở lại tẩm điện, cho tất cả mọi người lui, Thiếu Khâm mặt lạnh, đem cô nương trên vai đang cắn mình không tha trực tiếp ném vào hồ nước lạnh.
Hồ tắm này xây bằng bạch ngọc, rất lớn, đủ chỗ cho rất nhiều người cùng bơi lội vui chơi rồi.
Nước bên trong hồ là nước hôm qua hắn dùng để tăm, vì có chuyện gấp nên cũng chưa thay nước.
Cho nên, vốn là nước ấm áp, qua một đêm, sớm đã lạnh thấu.
Bị nước lạnh buốt ập vào, Hạ Lan Tuyết tỉnh táo chút ít, nhưng mà, thân thể lại không có chút sức nào từ từ chìm xuống, toàn thân nàng không thể động đậy, mới vừa muốn mở miệng, nước liền ập vào, chỉ lưu lại từng chuỗi bọt khí trên mặt nước.
Tác giả :
Thu Thủy Linh Nhi