Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!
Chương 60: Thích, ta thích hắn ta…
Edit: nhuandong
Beta: thuyvu
“Tỷ tỷ, chúng ta thực sự đã rời khỏi hoàng cung rồi sao?" Trong xe ngựa, Đạm Cúc chớp mắt không dám tin, vén lên màn che nhìn cảnh vật bên ngoài xe, quay đầu lại xác nhận với Noãn Noãn.
Noãn Noãn gật đầu, cụp mi, tâm tình không nhẹ nhõm như tưởng tượng, chuyện xảy ra trong hoàng cung giống như một giấc mộng. Nàng biết mình động lòng với Mộ Dung Thánh Anh, quyết định ép xuống nhưng vẫn cứ lay động, chưa từng trải qua một lần hạnh phúc, mà thương tích thì lại đầy mình.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?" Đạm Cúc tò mò hỏi, Noãn Noãn cũng không muốn trả lời, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Xa cách hoàng cung, xa cách Mộ Dung Thánh Anh, sinh mệnh của nàng sẽ bắt đầu lại lần nữa!
Mơ mơ màng màng bị xe ngựa lắc lư thức tỉnh, Noãn Noãn mới ý thức được mình vậy mà đã ngủ, chỉ có điều giấc ngủ không hề được an ổn, trong mộng đều là gương mặt của Mộ Dung Thánh Anh, lôi kéo tay nàng muốn nàng tin tưởng hắn ta!
Thì ra cho dù có rời khỏi hoàng cung, nhưng trái tim vẫn ở lại, không thể nào yên lòng!
“Tỷ Tỷ, người đã tỉnh?" Đạm Cúc bò qua, nét mặt hơi khó hiểu: “Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta muốn đi đâu, xe ngựa đi cả đêm cũng chưa ngừng…"
Noãn Noãn sửng sốt, cả đêm không ngừng? Nhưng Mộ Dung Thánh Ly cũng không có xuất hiện, chẳng lẽ… Noãn Noãn vén màn lên, chỉ thấy phu xe đã biến thành người khác, hắn mặc áo bào lụa màu trắng, vạt áo thêu hoa văn bằng chỉ bạc, áo khoác là một trường sam màu bạc, hợp với cổ áo và tay áo, cũng là tơ lụa cực phẩm. Phía trên không có bất kỳ hoa văn nào khác, trên eo là đai lưng màu đen, treo ngọc bội nạm vàng đung đưa theo gió.
“Ngươi là…" Noãn Noãn nhỏ giọng nói, cả người tràn ngập đề phòng, là Mộ Dung Thánh Ly sao? Nhưng một thân y phục kia sao lại quen mắt như vậy? Chẳng lẽ là…
Trong nháy mắt nam nhân quay mặt, Noãn Noãn cũng đoán được thân phận của hắn, bật thốt lên: “Kim Ưng?"
“Ha ha!" Nam nhân ngẩng đầu, cằm thon gầy mang theo một loại mỹ cảm sắc bén hướng bầu trời, dưới ánh mặt trời mới mọc tiếng cười sang sảng truyền đi rất xa: “Xem ra Hoàng hậu nương nương có ấn tượng sâu sắc với Kim mỗ nhỉ, nếu không sẽ không chỉ bằng một bóng lưng liền nhận ra Kim mỗ!"
Kim Ưng nói xong, giảo hoạt nháy mắt, cặp mắt bí ẩn dưới mặt nạ hoàng kim phát ra ánh sáng bén nhọn.
“Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?" Đạm Cúc nhát gan sớm đã dính vào trên người Noãn Noãn, ngón tay siết chặt áo Noãn Noãn không buông.
Ngược lại Noãn Noãn rất thản nhiên, trước cũng đã có mấy lần chạm mặt với Kim Ưng, nàng khẳng định hắn không có ác ý với nàng, nhưng cũng không có ý tốt gì. Chỉ có điều muốn đối nghịch với Long Noãn Noãn nàng, thì trước tiên cần phải ước lượng sức nặng của mình. Hiện tại cả người nàng là độc, lại có võ công cao thâm, sẽ không sợ hắn làm cái gì!
“Ngươi giết những thị vệ kia?" Noãn Noãn cau mày, sẽ không, nếu có sát khí, nàng sẽ thức tỉnh, đây chính là thói quen của người trong tổ chức Thiên sứ. Nhưng tối hôm qua từ đầu đến cuối nàng đều không cảm nhận được sát khí.
“Bọn họ vốn chính là người của Kim mỗ!" Dưới mặt nạ hoàng kim, nam nhân khó nén hả hê, nhe răng với Noãn Noãn, lộ ra hàm răng trắng như tuyết làm cho người ta ghen tỵ.
“Xem ra tâm tình của ngươi rất tốt, tại sao? Là vì ta rơi vào tay ngươi?" Noãn Noãn lạnh lùng mở miệng, gương mặt tươi cười của nam nhân rơi vào trong mắt nàng hết sức chướng mắt.
“Kim mỗ luôn luôn tốt bụng như vậy, Hoàng hậu nương nương cảm thấy kỳ quái, bởi vì người chưa từng thử tìm hiểu Kim mỗ mà thôi!" Kim Ưng vẫn giữ khuôn mặt tươi cười chào đón, răng trắng như tuyết dưới ánh mặt trời chói mắt.
“Ta không muốn hiểu ngươi, nhưng mà ta muốn biết tại sao ngươi muốn cướp ta ra khỏi hoàng cung? Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi đã từng trăm phương ngàn kế ngăn cản ta xuất cung!" Noãn Noãn lạnh lùng cau mày, không biết rõ mục đích của Kim Ưng, nàng tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Kim Ưng vẫn mỉm cười như cũ: “Coi như Kim mỗ dùng mọi cách ngăn trở, không phải cuối cùng Hoàng hậu nương nương vẫn xuất cung hay sao?"
Noãn Noãn âm thầm đề phòng, lạnh giọng hỏi: “Ta không muốn đánh thái cực với ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì xin mời nói thẳng!"
Kim Ưng ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi mở miệng nói: “Hoàng hậu nương nương đã từng nghe qua Kim Ưng đường chưa?"
Noãn Noãn cau mày. Mặc dù ở trong hoàng cung, nhưng chuyện ở bên ngoài ít nhiều vẫn nghe được một chút. Kim Ưng đường còn gọi là Kim Ưng môn, tụ tập nghĩa sĩ thiên hạ, thái độ đối với triều đình có địch có bạn, có lúc thậm chí còn trợ giúp triều đình trừng phạt tham quan ô lại. Mặc dù triều đình không phái người vây quét, nhưng cũng không công nhận tổ chức này.
“Nhìn vẻ mặt người hình như đã nghe nói qua? Kim mỗ chính là đường chủ Kim Ưng đường, muốn mời Hoàng hậu nương nương đến Kim Ưng đường làm khách!" Kim Ưng nở nụ cười dưới ánh mặt trời.
Noãn Noãn hừ lạnh: “Làm khách? Ý tứ chính là giam lỏng đúng không? Kim Ưng, tại sao? Lại nói ngươi giam lỏng ta, có được cái gì tốt? Mặc dù trước kia ta là Hoàng hậu, nhưng hiện tại chẳng qua chính là một món đồ giao dịch, hình như ngươi đã tìm lầm người!"
Nụ cười trên mặt Kim Ưng có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: “Nương nương không phải là Kim mỗ, tất nhiên không biết mình có chỗ tốt gì, về phần tại sao…" Kim Ưng đột nhiên nhếch môi cười, ánh mắt xảo trá nói: “Nương nương có thể đi chỗ nào?"
Noãn Noãn sững sốt, đúng vậy, nàng không có chỗ để đi, phủ thừa tướng, nàng tuyệt đối không thể trở về. Cả đời trước nàng bị người định đoạt cuộc sống, cả đời này nàng tuyệt đối không muốn! Thánh Nguyên vương phủ? Vậy càng không được, nàng vốn không muốn Mộ Dung Thánh Ly hiểu lầm.
Trên người nàng có rất nhiều bạc, có thể tự lực cánh sinh, trừ phủ thừa tướng và Thánh Nguyên vương phủ, nơi nào cũng có thể đi! Nhưng mà đi thì thế nào, với thế lực của Mộ Dung Thánh Ly, thế lực của Long Chiếu An, còn có thế lực của Mộ Dung Thánh Anh, chỉ sợ sẽ không an bình.
“Kim mỗ có thể vì nương nương sắp xếp một nơi yên tĩnh, ở đó, tuyệt đối nương nương có tự do. Nếu như chơi đủ rồi, chán ghét, buồn phiền, nương nương có thể rời đi bất cứ lúc nào! Thế nào?" Giống như sớm đã nhìn thấu tình cảnh của Noãn Noãn, Kim Ưng cười tính trước.
“Ngươi sẽ tốt như vậy sao? Từ lúc mới bắt đầu đuổi giết đến bây giờ giả mù sa mưa, Kim Ưng, nếu ngươi muốn ta tin tưởng ngươi… vậy đầu tiên ta muốn có con át chủ bài của ngươi!" Mặc dù đề nghị của Kim Ưng không tệ, nhưng Noãn Noãn tin tưởng Kim Ưng nhất định có âm mưu gì đó, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là tốt bụng muốn giúp nàng!
Kim Ưng nhàn nhạt cười: “Hoàng hậu nương nương, người biết vì sao khi Long Dụ hoàng đế băng hà nhất định phải lập người làm Hoàng hậu không, hơn nữa còn ở dưới tình huống Mộ Dung Thánh Ly nhất kiến chung tình với người?"
Noãn Noãn sững sờ, vấn đề này cô thực sự không nghĩ đến, để lôi kéo thế lực của thừa tướng? Thật ra mặc dù Long Lệ Lệ là thứ xuất, nhưng ở phủ thừa tướng cũng là nhị tiểu thư diễu võ dương oai, hẳn là thích hợp kết thân với Hoàng thượng hơn. Ngoài điểm này ra, đó chính là Long Dụ Hoàng đế sợ Mộ Dung Thánh Ly tranh đoạt ngôi vị hoàng đế! Cho nên… Nhưng suy nghĩ ấy lại thấy không liên kết với nhau, hiện tại Mộ Dung Thánh Ly sở dĩ như vậy, nghe nói đều là vì Long Noãn Noãn. Nếu lúc ấy Long Dụ hoàng đế thành toàn Long Noãn Noãn và Mộ Dung Thánh Ly, nói không chừng Mộ Dung Thánh Ly sẽ trở thành trợ thủ tốt cho Hoàng thượng, huynh đệ đồng lòng thì không có gì là không thể!
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, Noãn Noãn chỉ có thể mở miệng: “Vì sao?"
Kim Ưng cười nhạt, giảo hoạt nhìn Noãn Noãn một cái nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương muốn biết, vậy thì cùng đi tới Kim Ưng đường, ta tin tưởng Hoàng hậu nương nương rất nhanh sẽ tìm được đáp án!"
“Đây không phải là quân át chủ bài của ngươi, chỉ là cái cớ dẫn dụ ta đi!" Noãn Noãn lạnh lùng mở miệng, nàng sẽ không mắc mưu.
“Hoàng hậu nương nương muốn nhìn, quân át chủ bài đã ở Kim Ưng đường! Kim mỗ lấy tính mạng ra đảm bảo, nếu Hoàng hậu nương nương không đi, sẽ hối hận cả đời!" Ánh mắt Kim Ưng lóe sáng.
Noãn Noãn cười lạnh một tiếng, nhưng đúng là hiện tại nàng thực sự không có chỗ để đi, không bằng….
“Đi thôi!" Kim Ưng đột nhiên xoay người kéo dây cương, quất roi: “Kim mỗ biết Hoàng hậu nương nương sẽ đồng ý!"
“Tỷ tỷ…" Đạm Cúc khẩn trương mở miệng.
“Không có việc gì, trước tiên đi tới đó làm khách cũng không tồi!" Noãn Noãn thấp giọng an ủi Đạm Cúc, tối thiểu trong khoảng thời gian này, có thể né tránh Hoàng đế lang sói và Thánh Nguyên vương gia, còn có Long Chiếu An. Nhưng mà nếu một khi nàng phát hiện Kim Ưng có mưu đồ bất chính, nàng chắc chắn sẽ hạ thủ không lưu tình!
Con ngựa chạy gấp về phương hướng không rõ, bỗng nhiên vang lên tiếng hát lanh lảnh của một nam nhân ở bên ngoài xe.
“Giang hồ cười, ân oán, người so chiêu, cười tàng đao.
Hồng trần cười, cười cô đơn, tâm quá cao, không đến được.
Minh nguyệt chiếu, đường xa xôi, người về già, tâm không già.
Yêu không tới, phóng không hết, không quên được, lòng tốt của ngươi.
Nhìn như hoa phi hoa, sương phi sương, cuồn cuộn nước sông giữ không được.
Một thân lý tưởng hào hùng thiết ngạo cốt, thì ra là anh hùng cô độc…"
Giọng nam nhân du dương cao vút, mười phần khí phách, sôi trào, nhưng ít nhiều cũng có ấm áp, từ đây tách biệt tường đỏ lầu cao, tiêu dao giang hồ cũng không tồi!
Beta: thuyvu
“Tỷ tỷ, chúng ta thực sự đã rời khỏi hoàng cung rồi sao?" Trong xe ngựa, Đạm Cúc chớp mắt không dám tin, vén lên màn che nhìn cảnh vật bên ngoài xe, quay đầu lại xác nhận với Noãn Noãn.
Noãn Noãn gật đầu, cụp mi, tâm tình không nhẹ nhõm như tưởng tượng, chuyện xảy ra trong hoàng cung giống như một giấc mộng. Nàng biết mình động lòng với Mộ Dung Thánh Anh, quyết định ép xuống nhưng vẫn cứ lay động, chưa từng trải qua một lần hạnh phúc, mà thương tích thì lại đầy mình.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?" Đạm Cúc tò mò hỏi, Noãn Noãn cũng không muốn trả lời, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Xa cách hoàng cung, xa cách Mộ Dung Thánh Anh, sinh mệnh của nàng sẽ bắt đầu lại lần nữa!
Mơ mơ màng màng bị xe ngựa lắc lư thức tỉnh, Noãn Noãn mới ý thức được mình vậy mà đã ngủ, chỉ có điều giấc ngủ không hề được an ổn, trong mộng đều là gương mặt của Mộ Dung Thánh Anh, lôi kéo tay nàng muốn nàng tin tưởng hắn ta!
Thì ra cho dù có rời khỏi hoàng cung, nhưng trái tim vẫn ở lại, không thể nào yên lòng!
“Tỷ Tỷ, người đã tỉnh?" Đạm Cúc bò qua, nét mặt hơi khó hiểu: “Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta muốn đi đâu, xe ngựa đi cả đêm cũng chưa ngừng…"
Noãn Noãn sửng sốt, cả đêm không ngừng? Nhưng Mộ Dung Thánh Ly cũng không có xuất hiện, chẳng lẽ… Noãn Noãn vén màn lên, chỉ thấy phu xe đã biến thành người khác, hắn mặc áo bào lụa màu trắng, vạt áo thêu hoa văn bằng chỉ bạc, áo khoác là một trường sam màu bạc, hợp với cổ áo và tay áo, cũng là tơ lụa cực phẩm. Phía trên không có bất kỳ hoa văn nào khác, trên eo là đai lưng màu đen, treo ngọc bội nạm vàng đung đưa theo gió.
“Ngươi là…" Noãn Noãn nhỏ giọng nói, cả người tràn ngập đề phòng, là Mộ Dung Thánh Ly sao? Nhưng một thân y phục kia sao lại quen mắt như vậy? Chẳng lẽ là…
Trong nháy mắt nam nhân quay mặt, Noãn Noãn cũng đoán được thân phận của hắn, bật thốt lên: “Kim Ưng?"
“Ha ha!" Nam nhân ngẩng đầu, cằm thon gầy mang theo một loại mỹ cảm sắc bén hướng bầu trời, dưới ánh mặt trời mới mọc tiếng cười sang sảng truyền đi rất xa: “Xem ra Hoàng hậu nương nương có ấn tượng sâu sắc với Kim mỗ nhỉ, nếu không sẽ không chỉ bằng một bóng lưng liền nhận ra Kim mỗ!"
Kim Ưng nói xong, giảo hoạt nháy mắt, cặp mắt bí ẩn dưới mặt nạ hoàng kim phát ra ánh sáng bén nhọn.
“Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?" Đạm Cúc nhát gan sớm đã dính vào trên người Noãn Noãn, ngón tay siết chặt áo Noãn Noãn không buông.
Ngược lại Noãn Noãn rất thản nhiên, trước cũng đã có mấy lần chạm mặt với Kim Ưng, nàng khẳng định hắn không có ác ý với nàng, nhưng cũng không có ý tốt gì. Chỉ có điều muốn đối nghịch với Long Noãn Noãn nàng, thì trước tiên cần phải ước lượng sức nặng của mình. Hiện tại cả người nàng là độc, lại có võ công cao thâm, sẽ không sợ hắn làm cái gì!
“Ngươi giết những thị vệ kia?" Noãn Noãn cau mày, sẽ không, nếu có sát khí, nàng sẽ thức tỉnh, đây chính là thói quen của người trong tổ chức Thiên sứ. Nhưng tối hôm qua từ đầu đến cuối nàng đều không cảm nhận được sát khí.
“Bọn họ vốn chính là người của Kim mỗ!" Dưới mặt nạ hoàng kim, nam nhân khó nén hả hê, nhe răng với Noãn Noãn, lộ ra hàm răng trắng như tuyết làm cho người ta ghen tỵ.
“Xem ra tâm tình của ngươi rất tốt, tại sao? Là vì ta rơi vào tay ngươi?" Noãn Noãn lạnh lùng mở miệng, gương mặt tươi cười của nam nhân rơi vào trong mắt nàng hết sức chướng mắt.
“Kim mỗ luôn luôn tốt bụng như vậy, Hoàng hậu nương nương cảm thấy kỳ quái, bởi vì người chưa từng thử tìm hiểu Kim mỗ mà thôi!" Kim Ưng vẫn giữ khuôn mặt tươi cười chào đón, răng trắng như tuyết dưới ánh mặt trời chói mắt.
“Ta không muốn hiểu ngươi, nhưng mà ta muốn biết tại sao ngươi muốn cướp ta ra khỏi hoàng cung? Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi đã từng trăm phương ngàn kế ngăn cản ta xuất cung!" Noãn Noãn lạnh lùng cau mày, không biết rõ mục đích của Kim Ưng, nàng tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Kim Ưng vẫn mỉm cười như cũ: “Coi như Kim mỗ dùng mọi cách ngăn trở, không phải cuối cùng Hoàng hậu nương nương vẫn xuất cung hay sao?"
Noãn Noãn âm thầm đề phòng, lạnh giọng hỏi: “Ta không muốn đánh thái cực với ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì xin mời nói thẳng!"
Kim Ưng ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi mở miệng nói: “Hoàng hậu nương nương đã từng nghe qua Kim Ưng đường chưa?"
Noãn Noãn cau mày. Mặc dù ở trong hoàng cung, nhưng chuyện ở bên ngoài ít nhiều vẫn nghe được một chút. Kim Ưng đường còn gọi là Kim Ưng môn, tụ tập nghĩa sĩ thiên hạ, thái độ đối với triều đình có địch có bạn, có lúc thậm chí còn trợ giúp triều đình trừng phạt tham quan ô lại. Mặc dù triều đình không phái người vây quét, nhưng cũng không công nhận tổ chức này.
“Nhìn vẻ mặt người hình như đã nghe nói qua? Kim mỗ chính là đường chủ Kim Ưng đường, muốn mời Hoàng hậu nương nương đến Kim Ưng đường làm khách!" Kim Ưng nở nụ cười dưới ánh mặt trời.
Noãn Noãn hừ lạnh: “Làm khách? Ý tứ chính là giam lỏng đúng không? Kim Ưng, tại sao? Lại nói ngươi giam lỏng ta, có được cái gì tốt? Mặc dù trước kia ta là Hoàng hậu, nhưng hiện tại chẳng qua chính là một món đồ giao dịch, hình như ngươi đã tìm lầm người!"
Nụ cười trên mặt Kim Ưng có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: “Nương nương không phải là Kim mỗ, tất nhiên không biết mình có chỗ tốt gì, về phần tại sao…" Kim Ưng đột nhiên nhếch môi cười, ánh mắt xảo trá nói: “Nương nương có thể đi chỗ nào?"
Noãn Noãn sững sốt, đúng vậy, nàng không có chỗ để đi, phủ thừa tướng, nàng tuyệt đối không thể trở về. Cả đời trước nàng bị người định đoạt cuộc sống, cả đời này nàng tuyệt đối không muốn! Thánh Nguyên vương phủ? Vậy càng không được, nàng vốn không muốn Mộ Dung Thánh Ly hiểu lầm.
Trên người nàng có rất nhiều bạc, có thể tự lực cánh sinh, trừ phủ thừa tướng và Thánh Nguyên vương phủ, nơi nào cũng có thể đi! Nhưng mà đi thì thế nào, với thế lực của Mộ Dung Thánh Ly, thế lực của Long Chiếu An, còn có thế lực của Mộ Dung Thánh Anh, chỉ sợ sẽ không an bình.
“Kim mỗ có thể vì nương nương sắp xếp một nơi yên tĩnh, ở đó, tuyệt đối nương nương có tự do. Nếu như chơi đủ rồi, chán ghét, buồn phiền, nương nương có thể rời đi bất cứ lúc nào! Thế nào?" Giống như sớm đã nhìn thấu tình cảnh của Noãn Noãn, Kim Ưng cười tính trước.
“Ngươi sẽ tốt như vậy sao? Từ lúc mới bắt đầu đuổi giết đến bây giờ giả mù sa mưa, Kim Ưng, nếu ngươi muốn ta tin tưởng ngươi… vậy đầu tiên ta muốn có con át chủ bài của ngươi!" Mặc dù đề nghị của Kim Ưng không tệ, nhưng Noãn Noãn tin tưởng Kim Ưng nhất định có âm mưu gì đó, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là tốt bụng muốn giúp nàng!
Kim Ưng nhàn nhạt cười: “Hoàng hậu nương nương, người biết vì sao khi Long Dụ hoàng đế băng hà nhất định phải lập người làm Hoàng hậu không, hơn nữa còn ở dưới tình huống Mộ Dung Thánh Ly nhất kiến chung tình với người?"
Noãn Noãn sững sờ, vấn đề này cô thực sự không nghĩ đến, để lôi kéo thế lực của thừa tướng? Thật ra mặc dù Long Lệ Lệ là thứ xuất, nhưng ở phủ thừa tướng cũng là nhị tiểu thư diễu võ dương oai, hẳn là thích hợp kết thân với Hoàng thượng hơn. Ngoài điểm này ra, đó chính là Long Dụ Hoàng đế sợ Mộ Dung Thánh Ly tranh đoạt ngôi vị hoàng đế! Cho nên… Nhưng suy nghĩ ấy lại thấy không liên kết với nhau, hiện tại Mộ Dung Thánh Ly sở dĩ như vậy, nghe nói đều là vì Long Noãn Noãn. Nếu lúc ấy Long Dụ hoàng đế thành toàn Long Noãn Noãn và Mộ Dung Thánh Ly, nói không chừng Mộ Dung Thánh Ly sẽ trở thành trợ thủ tốt cho Hoàng thượng, huynh đệ đồng lòng thì không có gì là không thể!
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, Noãn Noãn chỉ có thể mở miệng: “Vì sao?"
Kim Ưng cười nhạt, giảo hoạt nhìn Noãn Noãn một cái nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương muốn biết, vậy thì cùng đi tới Kim Ưng đường, ta tin tưởng Hoàng hậu nương nương rất nhanh sẽ tìm được đáp án!"
“Đây không phải là quân át chủ bài của ngươi, chỉ là cái cớ dẫn dụ ta đi!" Noãn Noãn lạnh lùng mở miệng, nàng sẽ không mắc mưu.
“Hoàng hậu nương nương muốn nhìn, quân át chủ bài đã ở Kim Ưng đường! Kim mỗ lấy tính mạng ra đảm bảo, nếu Hoàng hậu nương nương không đi, sẽ hối hận cả đời!" Ánh mắt Kim Ưng lóe sáng.
Noãn Noãn cười lạnh một tiếng, nhưng đúng là hiện tại nàng thực sự không có chỗ để đi, không bằng….
“Đi thôi!" Kim Ưng đột nhiên xoay người kéo dây cương, quất roi: “Kim mỗ biết Hoàng hậu nương nương sẽ đồng ý!"
“Tỷ tỷ…" Đạm Cúc khẩn trương mở miệng.
“Không có việc gì, trước tiên đi tới đó làm khách cũng không tồi!" Noãn Noãn thấp giọng an ủi Đạm Cúc, tối thiểu trong khoảng thời gian này, có thể né tránh Hoàng đế lang sói và Thánh Nguyên vương gia, còn có Long Chiếu An. Nhưng mà nếu một khi nàng phát hiện Kim Ưng có mưu đồ bất chính, nàng chắc chắn sẽ hạ thủ không lưu tình!
Con ngựa chạy gấp về phương hướng không rõ, bỗng nhiên vang lên tiếng hát lanh lảnh của một nam nhân ở bên ngoài xe.
“Giang hồ cười, ân oán, người so chiêu, cười tàng đao.
Hồng trần cười, cười cô đơn, tâm quá cao, không đến được.
Minh nguyệt chiếu, đường xa xôi, người về già, tâm không già.
Yêu không tới, phóng không hết, không quên được, lòng tốt của ngươi.
Nhìn như hoa phi hoa, sương phi sương, cuồn cuộn nước sông giữ không được.
Một thân lý tưởng hào hùng thiết ngạo cốt, thì ra là anh hùng cô độc…"
Giọng nam nhân du dương cao vút, mười phần khí phách, sôi trào, nhưng ít nhiều cũng có ấm áp, từ đây tách biệt tường đỏ lầu cao, tiêu dao giang hồ cũng không tồi!
Tác giả :
Phong Vân Tiểu Yêu