Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!
Chương 113
Mộ Dung Thánh Anh nhẹ nhàng cười cười: “Ta hiểu sư phụ đã tận lực, mặc kệ như thế nào, vẫn tạ ơn sư phụ, là sư phụ cho ta một thân phận khác!"
Thiên Cơ Tử ngẩng đầu, ngắm nhìn mắt Mộ Dung Thánh Anh: “Chẳng lẽ ngươi không bỏ được sao? Ngươi…" Hắn đột nhiên chuyển mắt nhìn gian phòng của Long Noãn Noãn, như đã hiểu rõ cái gì đó: “Có lẽ đây chính là nghiệt duyên, thuộc hạ già rồi, nhìn không thấu được thế gian, thuộc hạ cáo từ!"
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi gật đầu một cái, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thiên Cơ Tử đi xa.
Noãn Noãn biết mình đang đợi gì đó, rõ ràng trong lòng có chờ đợi, nhưng lại chỉ có thể chờ như vậy.
“Thánh Hoàng bệ hạ, Long Khê điện hạ đến!" Tri Họa bẩm báo.
Noãn Noãn thở dài, đã ba ngày rồi, mỗi ngày Long Khê đều tới quấn lấy nàng, nhưng chờ mãi người kia vẫn không xuất hiện, có lẽ, hắn mới là người chân chính oán hận nàng chứ?
“Noãn Noãn chúng ta xuống núi thôi, chúng ta đi tìm một nơi có cuộc sống vui vẻ tiêu dao, nàng chán ghét, chúng ta có thể đi lại trên giang hồ, làm một chút chuyện kiếm khách can thiệp chuyện bất bình, không phải rất tốt hay sao?" Long Khê theo thói quen vuốt vê mặt Noãn Noãn, hấp dẫn mở miệng.
“Long Khê, ta nói rồi, ta là dì của ngươi!" Noãn Noãn chợt đẩy Long Khê ra, nàng nỗ lực lâu như vậy, chính là muốn loại trừ ý nghĩ này của Long Khê, tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy nữa!
Long Khê hung hăng nhìn chằm chằm Noãn Noãn, ánh mắt oán độc: “Nàng nhất định muốn tổn thương ta như vậy sao?"
Lời nói mềm nhũn, vẻ mặt uất ức, giống như Noãn Noãn chính là một tay đao phủ vậy.
Lời nói tuyệt tình của Noãn Noãn bị chặn ở trong cổ họng, đối mặt với Long Khê xinh đẹp như vậy, đối mặt với ánh mắt ngây thơ như vậy, những lời đó thật sự là không thể nói ra.
Long Khê muốn đến gần Noãn Noãn lần nữa, nhưng Noãn Noãn lại tránh về phía sau.
Lông mi chớp chớp, như sắp khóc, ngay lúc đó liền nghe thấy âm thanh bẩm báo của Long Cẩm ở bên ngoài: “Thánh hoàng bệ hạ, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo!"
Noãn Noãn lập tức từ trong phòng đi ra, cố ý nói lớn: “Đến!" sau đó xin lỗi chuyển mắt với Long Khê: “Ngươi cũng thấy đấy, ta rất vội, chuyện xuống núi, ngươi bảo Phượng Phiên đi cùng ngươi đi!"
Long Khê nhìn bóng lưng đi xa, mặt tràn đầy cô đơn, hắn làm sao không biết Noãn Noãn đang tránh hắn, nhưng đó là điều hắn muốn, cũng là điều duy nhất hiện tại muốn có được, tuyệt đối không thể buông tha!
Phía sau núi, Noãn Noãn ngồi trên tảng đá cạnh dòng suối cuối cùng cũng có thể thở dốc một hơi. Dưới chân suối không có đóng băng, chảy ào ào, cỏ bên cạnh suối cũng đã xanh, mùa đôn sắp đi, mùa xuân sắp đến rồi!
Sau lưng tiếng bước chân chậm rãi đến gần.
Noãn Noãn thở dài: “Long Khê, ta nói rồi… ta sẽ không cùng ngươi xuống núi, ngươi…" Lời còn chưa nói hết, liền cảm thấy sát khí rõ ràng, thân thể chuyển một cái, hai chân đá về phía sau, một cước đá bay trường kiếm trên tay của người phía sau, một cước khác hung hăng đá vào trên bụng người đó.
Một bóng dáng màu vàng bay nhanh về phía sau, sau đó hung hăng rơi xuống núi đá, một ngụm máu tươi được phun ra bởi môi của một cô gái.
“Hoàng Oanh?" Noãn Noãn sững sờ, không hiểu nhìn cô gái bị thương cuộn thành một đoàn, chính là Hoàng Oanh trước đó muốn bỏ trốn cùng nàng.
Lấy tay che bụng, gian nan nâng thân thể lên, trong ánh mắt đều là oán hận: “Không được gọi tên ta, cái đồ lường gạt!"
Noãn Noãn thở dài, tiến lên, nắm chặt cánh tay của nàng ta, không để ý nàng ta giãy giụa, sau khi chẩn mạch, lại nhét vào miệng nàng ta một viên thuốc: “Tốt lắm, đừng làm rộn, ta biết là không nên lừa ngươi, nhưng mà ta cũng không làm cái gì nha. Đây là thuốc chữa thương, ăn là tốt rồi, nhớ về sau không cần đánh lén ta nữa!"
Noãn Noãn ngồi xuống bên cạnh: “Thật ra thì ta cũng không có bạn là là nữ giới, nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta làm bằng hữu đi, hiện tại trong lòng ta thật sự rất phiền!"
Hoàng Oanh cắn chặt môi, sắc mặt tái đi, hung hăng nhìn chằm chằm Noãn Noãn, đột nhiên, nàng chợt giơ tay lên, cánh tay lấy ra một chủy thủ, không đâm về hướng Noãn Noãn mà là đâm về phía mình.
“Ngươi làm gì đấy?" Noãn Noãn ngẩn ra, theo bản năng ra tay cản, lại nghe được bên tai kêu to một tiếng: “Noãn Noãn, nguy hiểm!" Đang trong lúc này, nàng mới nhìn thấy bên khóe miệng Hoàng Oanh đột nhiên nâng lên một độ cong quỷ dị, ánh mắt ác độc, sau đó tay nắm chuôi đao khẽ động, hô to một tiếng cư nhiên trong đoản đao lại rút ra đoản đao, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai đâm về phía thân thể Noãn Noãn gần như dán sát vào nàng ta.
Bóng trắng chợt lóe, một tay ôm lấy Noãn Noãn ở trong ngực, đồng thời một cước hung hăng đá vào ngực Hoàng Oanh.
Phụt một tiếng, Hoàng Oanh lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, chỉ là lần này nàng ta không có may mắn như lần trước, trực tiếp đi đời nhà ma.
Trong bụng cắm đoản dao, Noãn Noãn đau co rút cơ thể, nhìn nam nhân ôm mình.
“Là ngươi?" Cúi đầu phun ra hai chữ, Noãn Noãn cười khẽ một tiếng: “Rốt cuộc ngươi đã tới!"
Mộ Dung Thánh Anh ôm thật chặt Noãn Noãn, tâm hung hăng co lại, la lớn: “Không cần nói, ta…" Hắn nhìn đoản đao trên thân thể nàng, một cỗ lạnh lẽo thấu xương từ dưới đáy lòng dâng lên, hắn đang sợ. Đúng vậy, đang sợ, chưa từng có bao giờ sợ như vậy, sợ Noãn Noãn trong ngực sẽ dần lạnh đi.
Một tay ôm Noãn Noãn lên, Mộ Dung Thánh Anh kiên quyết mở miệng: “Chúng ta xuống núi, Vân Ế đang ở dưới chân núi, ta dẫn nàng xuống núi!"
Noãn Noãn choáng váng, đã không có bất kỳ hơi sức đáp lại, nàng chỉ cảm thấy lồng ngực nam nhân rất ấm áp, liền muốn ngủ đi.
Thiên Cơ Tử ngẩng đầu, ngắm nhìn mắt Mộ Dung Thánh Anh: “Chẳng lẽ ngươi không bỏ được sao? Ngươi…" Hắn đột nhiên chuyển mắt nhìn gian phòng của Long Noãn Noãn, như đã hiểu rõ cái gì đó: “Có lẽ đây chính là nghiệt duyên, thuộc hạ già rồi, nhìn không thấu được thế gian, thuộc hạ cáo từ!"
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi gật đầu một cái, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thiên Cơ Tử đi xa.
Noãn Noãn biết mình đang đợi gì đó, rõ ràng trong lòng có chờ đợi, nhưng lại chỉ có thể chờ như vậy.
“Thánh Hoàng bệ hạ, Long Khê điện hạ đến!" Tri Họa bẩm báo.
Noãn Noãn thở dài, đã ba ngày rồi, mỗi ngày Long Khê đều tới quấn lấy nàng, nhưng chờ mãi người kia vẫn không xuất hiện, có lẽ, hắn mới là người chân chính oán hận nàng chứ?
“Noãn Noãn chúng ta xuống núi thôi, chúng ta đi tìm một nơi có cuộc sống vui vẻ tiêu dao, nàng chán ghét, chúng ta có thể đi lại trên giang hồ, làm một chút chuyện kiếm khách can thiệp chuyện bất bình, không phải rất tốt hay sao?" Long Khê theo thói quen vuốt vê mặt Noãn Noãn, hấp dẫn mở miệng.
“Long Khê, ta nói rồi, ta là dì của ngươi!" Noãn Noãn chợt đẩy Long Khê ra, nàng nỗ lực lâu như vậy, chính là muốn loại trừ ý nghĩ này của Long Khê, tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy nữa!
Long Khê hung hăng nhìn chằm chằm Noãn Noãn, ánh mắt oán độc: “Nàng nhất định muốn tổn thương ta như vậy sao?"
Lời nói mềm nhũn, vẻ mặt uất ức, giống như Noãn Noãn chính là một tay đao phủ vậy.
Lời nói tuyệt tình của Noãn Noãn bị chặn ở trong cổ họng, đối mặt với Long Khê xinh đẹp như vậy, đối mặt với ánh mắt ngây thơ như vậy, những lời đó thật sự là không thể nói ra.
Long Khê muốn đến gần Noãn Noãn lần nữa, nhưng Noãn Noãn lại tránh về phía sau.
Lông mi chớp chớp, như sắp khóc, ngay lúc đó liền nghe thấy âm thanh bẩm báo của Long Cẩm ở bên ngoài: “Thánh hoàng bệ hạ, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo!"
Noãn Noãn lập tức từ trong phòng đi ra, cố ý nói lớn: “Đến!" sau đó xin lỗi chuyển mắt với Long Khê: “Ngươi cũng thấy đấy, ta rất vội, chuyện xuống núi, ngươi bảo Phượng Phiên đi cùng ngươi đi!"
Long Khê nhìn bóng lưng đi xa, mặt tràn đầy cô đơn, hắn làm sao không biết Noãn Noãn đang tránh hắn, nhưng đó là điều hắn muốn, cũng là điều duy nhất hiện tại muốn có được, tuyệt đối không thể buông tha!
Phía sau núi, Noãn Noãn ngồi trên tảng đá cạnh dòng suối cuối cùng cũng có thể thở dốc một hơi. Dưới chân suối không có đóng băng, chảy ào ào, cỏ bên cạnh suối cũng đã xanh, mùa đôn sắp đi, mùa xuân sắp đến rồi!
Sau lưng tiếng bước chân chậm rãi đến gần.
Noãn Noãn thở dài: “Long Khê, ta nói rồi… ta sẽ không cùng ngươi xuống núi, ngươi…" Lời còn chưa nói hết, liền cảm thấy sát khí rõ ràng, thân thể chuyển một cái, hai chân đá về phía sau, một cước đá bay trường kiếm trên tay của người phía sau, một cước khác hung hăng đá vào trên bụng người đó.
Một bóng dáng màu vàng bay nhanh về phía sau, sau đó hung hăng rơi xuống núi đá, một ngụm máu tươi được phun ra bởi môi của một cô gái.
“Hoàng Oanh?" Noãn Noãn sững sờ, không hiểu nhìn cô gái bị thương cuộn thành một đoàn, chính là Hoàng Oanh trước đó muốn bỏ trốn cùng nàng.
Lấy tay che bụng, gian nan nâng thân thể lên, trong ánh mắt đều là oán hận: “Không được gọi tên ta, cái đồ lường gạt!"
Noãn Noãn thở dài, tiến lên, nắm chặt cánh tay của nàng ta, không để ý nàng ta giãy giụa, sau khi chẩn mạch, lại nhét vào miệng nàng ta một viên thuốc: “Tốt lắm, đừng làm rộn, ta biết là không nên lừa ngươi, nhưng mà ta cũng không làm cái gì nha. Đây là thuốc chữa thương, ăn là tốt rồi, nhớ về sau không cần đánh lén ta nữa!"
Noãn Noãn ngồi xuống bên cạnh: “Thật ra thì ta cũng không có bạn là là nữ giới, nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta làm bằng hữu đi, hiện tại trong lòng ta thật sự rất phiền!"
Hoàng Oanh cắn chặt môi, sắc mặt tái đi, hung hăng nhìn chằm chằm Noãn Noãn, đột nhiên, nàng chợt giơ tay lên, cánh tay lấy ra một chủy thủ, không đâm về hướng Noãn Noãn mà là đâm về phía mình.
“Ngươi làm gì đấy?" Noãn Noãn ngẩn ra, theo bản năng ra tay cản, lại nghe được bên tai kêu to một tiếng: “Noãn Noãn, nguy hiểm!" Đang trong lúc này, nàng mới nhìn thấy bên khóe miệng Hoàng Oanh đột nhiên nâng lên một độ cong quỷ dị, ánh mắt ác độc, sau đó tay nắm chuôi đao khẽ động, hô to một tiếng cư nhiên trong đoản đao lại rút ra đoản đao, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai đâm về phía thân thể Noãn Noãn gần như dán sát vào nàng ta.
Bóng trắng chợt lóe, một tay ôm lấy Noãn Noãn ở trong ngực, đồng thời một cước hung hăng đá vào ngực Hoàng Oanh.
Phụt một tiếng, Hoàng Oanh lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, chỉ là lần này nàng ta không có may mắn như lần trước, trực tiếp đi đời nhà ma.
Trong bụng cắm đoản dao, Noãn Noãn đau co rút cơ thể, nhìn nam nhân ôm mình.
“Là ngươi?" Cúi đầu phun ra hai chữ, Noãn Noãn cười khẽ một tiếng: “Rốt cuộc ngươi đã tới!"
Mộ Dung Thánh Anh ôm thật chặt Noãn Noãn, tâm hung hăng co lại, la lớn: “Không cần nói, ta…" Hắn nhìn đoản đao trên thân thể nàng, một cỗ lạnh lẽo thấu xương từ dưới đáy lòng dâng lên, hắn đang sợ. Đúng vậy, đang sợ, chưa từng có bao giờ sợ như vậy, sợ Noãn Noãn trong ngực sẽ dần lạnh đi.
Một tay ôm Noãn Noãn lên, Mộ Dung Thánh Anh kiên quyết mở miệng: “Chúng ta xuống núi, Vân Ế đang ở dưới chân núi, ta dẫn nàng xuống núi!"
Noãn Noãn choáng váng, đã không có bất kỳ hơi sức đáp lại, nàng chỉ cảm thấy lồng ngực nam nhân rất ấm áp, liền muốn ngủ đi.
Tác giả :
Phong Vân Tiểu Yêu