Độc Hành Thú
Chương 2
Hôm nay như thường lệ Bách Tiệm Ly còn đang ngủ ngày, lại bị một trận hò reo bên ngoài truyền vào đánh thức.
Hơi chuyển động, hắn giống như mấy loài vật sống ở trong hang, từ trong ổ chăn hơi thò đầu ra…
Vừa mở mắt liền bị ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, hắn nhịn không được lấy tay đưa lên trán che…
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, không một bóng người.
Cửa mở rộng ra, một cơn gió lạnh hiu hiu thổi vào.
Hôm nay là thứ bảy, không có tiết học, mọi người hẳn là đều đi ra ngoài chơi đi, sao lại còn ầm ỹ như vậy?
Cũng không biết dây thần kinh nào bị hỏng, Bách Tiệm Ly đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, lấy chậu rửa mặt cùng khăn mặt đi tới phòng tắm công cộng.
Tắm nước ấm thực thoải mái, cả người có cảm giác như từ địa ngục bò lại nhân gian, tựa như được hồi sinh. Vì thế, nhập học hơn nửa năm, lần đầu tiên Bách Tiệm Ly không chui ngay về phòng, hoặc là thẳng đến thư viện, mà là chậm rãi đi đến khoảnh sân nhỏ trước tòa nhà ký túc xá.
Nơi đó vây quanh một đám người, đều là nam sinh trọ ở trường, mà tiếng hò reo như sấm đem hắn đánh thức, chính là từ nơi đó phát ra.
Bách Tiệm Ly bất động thanh sắc đứng bên ngoài sân…
Trái cầu lông nhẹ nhàng bay tới bay đi, dưới ánh mặt trời vun vút tạo thành một đường cong nhàn nhạt, khuôn mặt trẻ tuổi hiện rõ biểu tình nỗ lực phát huy hết mình, đứng bên cạnh lưới còn có một nam sinh xem chừng là trọng tài, trên cổ đeo một cái còi, thỉnh thoảng thổi một chút, quyết định thắng thua.
Tuy rằng là chơi, nhưng cũng rất quy củ.
Giữa sân không khí thập phần sôi nổi, ngập tràn cảm giác khẩn trương.
Đây là…Thi đấu giao hữu?
Ai với ai?
Trong lòng lăn tăn nghi vấn, Bách Tiệm Ly thế nhưng cũng không mở miệng hỏi, mấy người đứng bên cạnh hắn, hắn một người cũng không quen.
Hắn thật ra thấy Tiền Tiến và Tạ Ngôn, hai người đứng ở một chỗ khác, có phần cách xa hắn, đang châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, cũng không nhìn thấy hắn.
Nếu là bình thường, lấy tính cách của Bách Tiệm Ly, căn bản sẽ không đến góp vui, nhưng mà…
Hôm nay bất đồng.
Có lẽ là ánh mặt trời rất ấm áp, ấm đến nỗi có thể hòa tan tất cả băng cứng có lẽ là gió nhẹ rất mát mẻ, mát lạnh đến tận đáy lòng hoặc cũng có thể hắn ngủ ngon giấc, lại vừa tắm nước ấm thực thoải mái, cả người nhẹ nhõm…
Tóm lại, hết thảy các nhân tố tốt đẹp hợp lại, làm cho Bách Tiệm Ly cảm thấy, cột băng đặt trong ngực mình cho tới giờ, ẩn ẩn có dấu hiệu buông lỏng.
Tầng tầng lớp lớp bụi gai quấn quanh trên người bị dương quang sáng lạn chiếu vào, nhất thời giống như những cây con bị chặt đứt rễ, từng cây yếu ớt bắt đầu sụp đổ.
Hắn cảm thấy thân thể mình nhẹ như lông hồng, khoang mũi hít vào thật sâu mùi thơm của bùn đất cùng cỏ xanh, máu trong mạch máu thong thả mà kiên định lưu động, tạo cho hắn nguồn năng lực sinh sôi không ngừng.
Tầm mắt hắn rơi xuống hai nam sinh đang tung vợt giao chiến…
Thân thủ mạnh mẽ, động tác linh hoạt, ánh mắt quyết không thua…
Thanh niên trẻ tuổi, phong nhã hào hoa.
Khiến người khác thực hâm mộ!
Miệng hắn nhịn không được hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Tiếu Thành chen đến, vừa lúc nhìn thấy, chính là một màn trước mắt này.
Chàng trai kia cho dù mỉm cười đứng trong đám người náo nhiệt, cả người vẫn như cũ tản ra một loại nhiệt độ lãnh đạm, vô hình trung vẽ một vòng tròn, đem chính mình cùng người khác cách ly.
“Hey, Bách Tiệm Ly."
Cậu nhịn không được chen vào đám người, đến bên cạnh hắn.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Bách Tiệm Ly khẽ động, quay đầu lại.
Tiếu Thành trong lòng chấn động, cả người giống bị cái gì đánh trúng!
Cậu chưa bao giờ gặp ánh mắt an tĩnh như thế, ẩn sau lớp thấu kính hơi mỏng, không chút ham muốn, không có mưu cầu, chỉ có duy độc bản thân.
Phong sương năm tháng, có lẽ đã từng nhiễm vào đôi mắt kia, đều bị nó trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách niêm phong cất vào kho, căn bản nhìn không ra cảm xúc.
Hắn cùng mình giống nhau, đều ở độ tuổi hai mươi, thanh niên nhiệt huyết, phải nên vì chút chuyện yêu đương nam nữ mà trở nên kích động hoặc nôn nóng, nhưng vì cái gì, ánh mắt hắn lại có thể tịch mịch mà thê lương như thế?
Tiếu Thành không rõ.
Nguyên nhân là vì thực khó lý giải, cho nên, sự quan tâm đối với hắn cũng theo đó mà tăng lên.
“Cậu nhận ra tôi không? Đêm qua chúng ta còn đụng vào nhau, tôi là Tiếu Thành, cùng khoa với cậu, ở tầng phía trên phòng cậu."
Đối mặt với nhiệt tình của cậu, Bách Tiệm Ly chỉ hơi gật đầu.
Cuộc gặp tình cờ tối qua hắn cũng không có quên, bất quá đối với người đột nhiên xông ra này, hắn cũng không có gì hứng thú.
“Đây là trận thi đấu cầu lông giao hữu giữa khoa chúng ta với khoa Công nghệ thông tin, ai thắng là có thể giành được bốn trăm tệ tiền thưởng, con số không nhỏ nha, cho nên tất cả mọi người đều dồn hết sức."
Quá khứ cũng từng có không ít nam nữ chủ động hướng hắn làm quen, nhưng phần lớn vì tính thờ ơ lãnh đạm của hắn, nói hai ba câu đều chán nản bỏ đi. Nhưng mà, nam sinh kêu Tiếu Thành này, hiển nhiên cùng bọn họ bất đồng, cậu vô tư nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của mình, tiếp tục cùng hắn câu được câu không nói chuyện phiếm.
“Đúng rồi, nghe Tạ Ngôn nói, cậu bình thường đều ở trong phòng ngủ, buổi tối mới đi ra hoạt động, cậu chính là quái nhân nổi danh trong khoa quản lý của chúng ta nha, kia hôm nay vì sao không ngủ?"
“Ngủ không được."
“Mặt của cậu nhìn có chút tái nhợt, kỳ thật đảo lộn ngày đêm như vậy đối với thân thể thật không tốt, tôi nghĩ cậu vẫn là khôi phục thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường thì tốt hơn."
“……."
Tiếu Thành càng ngày càng lải nhải, Bách Tiệm Ly mặc kệ hắn, dứt khoát ngậm miệng, chuyên tâm xem trận cầu.
“Cậu là người ở đây đi, kỳ thật tôi cũng vậy, tôi ở khu Hải Thự, cậu thì sao? Cậu ở khu nào?"
Bách Tiệm Ly liếc mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ trả lời, “khu Hải Thự".
“Thật vậy sao? Tốt quá!" Tiếu Thành nhãn tình sáng lên, mạnh mẽ bắt lấy tay hắn, lắc lắc, “Không thể tưởng tượng được chúng ta ở gần nhau như vậy, có rảnh tới nhà tôi chơi đi!"
Lực chú ý của mọi người đều bị trận cầu càng ngày càng khẩn trương hấp dẫn, Bách Tiệm Ly biết cũng không có mấy người nhìn thấy tay mình đang bị nắm chặt, nhưng mặc kệ thế nào, một đại nam sinh giữa ban ngày ban mặt bị một tên nam sinh khác nắm tay, tình cảnh này, tuyệt đối chỉ có thể dùng từ “Quỷ dị" để hình dung.
Bách Tiệm Ly bất động thanh sắc rút tay mình về, “Tôi không thường về nhà, phần lớn trọ ở trường."
“Vậy sao…" Tiếu Thành trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng, “Không sao, cậu bình thường nếu rảnh cũng có thể tìm tôi chơi a."
“Tôi bề bộn nhiều việc."
Bách Tiệm Ly lạnh lùng nói, ngụ ý, xin cậu không cần lại đến phiền tôi.
Tiếu Thành sờ sờ đầu, thở dài, nói: “Như vậy a… Vậy tôi đây tới tìm cậu chơi là được."
Chơi?
Tóc gáy Bách Tiệm Ly không khỏi dựng thẳng lên.
Cũng không phải là hai cô bạn thân dính với nhau như trẻ sinh đôi, cả ngày líu ríu, tựa như bị keo siêu dính dán chặt vào, có kéo cũng kéo không ra, bọn họ chính là hai nam sinh đã học tới đại học rồi nha!
Nhịn không được nheo mắt liếc nhìn tên kỳ lạ này…
Có thể nói bộ dạng anh tuấn ngũ quan tuấn mỹ, nụ cười nhiệt tình bắn ra bốn phía, dáng người thon dài cao ngất, toàn thân cao thấp toát ra khí chất ôn nhã nhẹ nhàng khoan khoái…
Thấy thế nào cũng nhân vật nổi bật trong trường này, nữ sinh theo đuổi cậu ta chỉ cần vơ tay cũng được cả bó to.
Bách Tiệm Ly nhớ tới các nữ sinh đáng yêu tối hôm qua chờ hắn cùng nhau đi xem phim, một tên thế này, cũng muốn cùng đàn ông lẫn lộn cùng một chỗ?
“Quyết định như vậy nhé!" Tiếu Thành bộ dạng thực hưng phấn, lại cầm tay hắn, dùng sức lắc lắc, “Tôi kỳ thật vẫn luôn muốn quen với cậu, nhưng tiếc là không có cơ hội. Lúc nghe Tạ Ngôn nói về cậu, liền cảm thấy rất tò mò, nhưng cậu ban ngày đều ngủ, đi học cũng là nhanh như gió, còn không chộp được cái bóng, hôm nay thật vất vả mới tính là chính thức quen biết, mặc kệ thế nào, cậu là người bạn mà tôi đã định rồi!"
Bách Tiệm Ly có điểm không biết nên khóc hay cười, “Lòng hiếu kỳ của cậu không khỏi quá nặng đi."
Hắn cũng không biết, mình
đúng là nhân vật “nổi danh" như thế, càng không biết, Tạ Ngôn cư nhiên cũng sẽ ở sau lưng người khác nói này nọ.
Nhịn không được hướng Tạ Ngôn nhìn thoáng qua, đối phương tựa hồ giác quan nhạy bén, bỗng nhiên quay đầu, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh hắn cùng Tiếu Thành cùng một chỗ, không khỏi nao nao, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Đang vào lúc này, tiếng còi vang lên, trận cầu chấm dứt.
Khoa Quản lý với chút ưu thế giành chiến thắng, sinh viên khoa Quản lý vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mà khoa Công ngệ thông tin lại một mảnh thở dài, dòng người lập tức dần dần tán đi…
Bách Tiệm Ly cũng đi theo mọi người trở lại phòng, thời điểm kia, hắn căn bản không ý thức được, Tiếu Thành nói “Cùng nhau chơi đi", rốt cuộc là ý nghĩa gì.
Bất quá, hắn rất nhanh sẽ biết.
“Bách Tiệm Ly… Bách Tiệm Ly…"
Một bóng người người cao lớn chui vào phòng 302, lớn tiếng kêu tên Bách Tiệm Ly.
Tạ Ngôn vừa thấy, nhịn không được một cước đá qua, mắng: “Gọi hồn hả, cậu không chạy đi tìm nữ sinh chơi, đến phòng đám nam sinh thối bọn này làm gì?"
Tiếu Thành cười hì hì nói: “Tôi đến rủ Bách Tiệm Ly cùng đi ăn cơm."
“Cậu không phải không ở đây sao?" Tạ Ngôn ngạc nhiên nói.
Tiếu Thành mặc dù đang ở ký túc xá, nhưng bình thường không ở trường học qua đêm, đại học N cách khu phố trung tâm cũng không xa, cậu bình thường đều chạy xe về nhà.
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trọ ở trường."
Tiếu Thành cùng Tạ Ngôn đều là nhân vật làm mưa làm gió của khoa Quản lý, bề ngoài tuấn lãng, thành tích ưu dị, rất được nữ sinh chú trọng. Hai người đều vào hội sinh viên, một người là phó hội trưởng, một người quản lý hoạt động giải trí thể thao. Tuy nói là chưa tới thâm giao, nhưng cũng coi như có quen biết.
“Có phải muốn tán mỹ nữ nào phải không?" Tạ Ngôn khoanh tay nhìn hắn.
“Nam nhi chí tại tứ phương, không nên để tâm nhiều đến chuyện nhi nữ tình trường." Tiếu Thành trừng mắt liếc anh một cái, từng bước từng bước đi tìm giường ngủ, “Giường ngủ của Bách Tiệm Ly ở đâu?"
“Cậu tìm cậu ta để làm chi?" Tạ Ngôn trừng mắt.
“Không mượn cậu quản."
“Ở phía trên." Diêu Kim Long chỉ chỉ phía trên đầu mình.
“Cám ơn."
Tiếu Thành cười ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Bách Tiệm Ly hai chân bắt chéo, nhàn nhã nằm ở trên giường đọc sách, tai đeo tai nghe.
“Nè… nè…"
Cậu vươn tay, quơ quơ trước mặt hắn.
Bách Tiệm Ly phục hồi tinh thần, nhìn thấy cậu, nao nao, sau đó tháo tai nghe ra, “Tiếu Thành?"
“Ha ha, cậu rốt cuộc nhớ kỹ tên của tôi rồi." Tiếu Thành vui vẻ cười nói.
“Tìm tôi có việc?" Bách Tiệm Ly chậm rãi ngồi dậy.
Tiếu Thành quơ quơ cà mèn trên tay, “Cùng đi ăn cơm không? Căn tin cũng sắp mở rồi."
Bách Tiệm Ly lại nằm xuống, “Tôi không đói bụng."
“Người là sắt cơm là thép, không ăn cơm sao được? Hiện tại không đói bụng, nói không chừng đợi lát nữa liền đói bụng. Đi nhanh, đi ăn cơm với tôi, tôi không muốn ăn một mình."
Tiếu Thành túm cánh tay hắn, dùng sức kéo hắn ra ngoài.
“Đi nhanh đi nhanh, không chạy nhanh, đồ ăn ngon đều bị đám sói đói kia cướp sạch, đứng dậy nhanh lên, đừng lề mề thế nữa."
“Được rồi, tôi đi…"
Huyệt Thái Dương của Bách Tiệm Ly bị cậu làm cho ẩn ẩn đau, chỉ có thể đầu hàng.
Tiếu Thành cười tủm tỉm nhìn hắn xuống giường, lấy chén đũa cùng thẻ từ, sau đó rập khuôn đi bên cạnh cậu, đi ra ngoài…
Toàn bộ mọi người trong phòng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bóng dáng bọn họ, sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.
“Thì ra đối phó Bách Tiệm Ly, dùng chiêu ‘cố chết quấn lấy’ này là tốt nhất a."
Giọng nói của Tiền Tiến âm thầm vang lên bên tai, Tạ Ngôn tự nhiên cảm thấy chói tai, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
“Thế nào, đồ ăn tôi mua cũng không tồi đi?" Tiếu Thành cười tủm tỉm nhìn nam sinh trước mắt không có biểu tình gì.
Cá sốt chua ngọt, cà tím om, canh cà chua trứng, ba món ăn rất đơn giản, đối với hai nam sinh mà nói, đã là dư dả.
“Lúc ăn cơm không nói chuyện."
Bách Tiệm Ly từ tốn ăn một miếng cơm rồi một miếng đồ ăn.
“Éc." Bộ dạng Tiếu Thành có chút thất vọng, nhưng lập tức liền không để tâm, một bên nhìn mặt Bách Tiệm Ly, một bên mỉm cười lùa cơm.
Nhìn nửa ngày, cho dù lãnh đạm như Bách Tiệm Ly cũng có chút ngồi không yên, “Cậu nhìn chằm chằm mặt tôi làm gì?"
“Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu là người thực đặc biệt."
“Tôi và các cậu giống nhau, đều là người địa cầu bình thường thôi."
“Nhưng mà tôi cảm thấy cậu thực khốc."
Thực ngây thơ!
Bách Tiệm Ly đảo mắt xem thường, “Cậu bao nhiêu tuổi?"
“Ha hả…" Tiếu Thành cười gượng vài tiếng, “Bách Tiệm Ly, tôi thật sự rất muốn cùng cậu làm bằng hữu."
Bách Tiệm Ly nhìn thoáng qua đồ ăn đã bị cậu gió cuốn mây tan xơi hơn phân nửa, “Cậu không phải đã làm rồi sao?"
“Đúng vậy, ha ha."
Tiếu Thành lộ ra nụ cười có chút ngốc, lại có chút ấm áp.
Lúc này, có hai nữ sinh đi đến bên cạnh Tiếu Thành, cười nói “Tiếu Thành, tụi mình có thể ngồi ở chỗ này không?"
Chắc là hai cô này hẳn là quen biết cậu ta.
Bách Tiệm Ly bất động thanh sắc nhíu nhíu đầu mày.
Hắn không phải không thích nữ sinh đáng yêu xinh đẹp, nhưng là thời điểm ăn cơm, hắn càng muốn thanh thanh tĩnh tĩnh, không bị người khác quấy rầy.
“Thật xin lỗi, nơi này đã có người ngồi, đợi lát nữa người ta sẽ tới đây." Tiếu Thành cười nói với hai cô.
“Vậy sao, quên đi."
Các nữ sinh rõ ràng lộ ra biểu tình thất vọng, xoay người rời đi.
Ngoảnh lại thấy Bách Tiệm Ly nhìn mình, Tiếu Thành cười, “Cùng nữ sinh ăn cơm thực phiền, đồ ăn không ngon liền bị mấy cô nàng cằn nhằn cả buổi, đành phải nói dối, cũng không ảnh hưởng gì."
“Cậu rất được hoan nghênh." Bách Tiệm Ly thản nhiên nói.
“Cũng tàm tạm, tất cả mọi người đều là bạn học mà."
“Cậu không có bạn gái sao?"
“Tôi đối với chuyện yêu đương tuyệt không cảm thấy hứng thú." Nhìn thấy ánh mắt rõ ràng là không tin của đối phương, Tiếu Thành lại còn nghiêm túc bổ sung một câu, “Hiện tại tôi chỉ muốn cố gắng học tập, mỗi ngày hướng về phía trước, học xong bốn năm này rồi nói sau."
Bách Tiệm Ly thiếu chút nữa cười sặc sụa.
Cố gắng học tập, mỗi ngày hướng về phía trước?
Tiếu Thành biểu tình lại như tìm ra đại lục mới, mở to hai mắt kêu lên, “Cậu cười! Bách Tiệm Ly, cậu cười…"
“Vô nghĩa, đã sớm nói với cậu tôi là người bình thường." Bách Tiệm Ly nâng mặt.
“Nhưng mà cậu rất ít cười như vậy nha." Tiếu Thành than thở.
“Ăn cơm, không nói chuyện!"
“A."
Cơm nước xong xuôi, Tiếu Thành giành lấy bát của Bách Tiệm Ly đem đi rửa.
“Không cần." Bách Tiệm Ly vội vàng ngăn cậu lại.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng là tự thân vận động, chưa từng phiền toái bất luận kẻ nào, như thế nào lại không biết xấu hổ để cho người khác thay mình rửa chén?
“Không có gì, dù sao tôi cũng phải rửa chén của mình, rửa luôn chén cậu cũng không sao." Tiếu Thành lại cười cười, đổ nước rửa chén vào, sau đó lấy khăn lau rửa sạch sẽ.
Bách Tiệm Ly bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng ở một bên, khoanh tay nhìn cậu.
Cảm giác này thật sự là… kỳ lạ, thật thấy không quen.
Hắn thích một mình độc lai độc vãng, một mình ăn cơm, một mình rửa chén, một mình làm chuyện của mình, cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không giống cậu, chủ động thay người khác làm việc, lại càng không nguyện ý để người khác thay chính mình làm việc. Việc này sẽ làm hắn cảm thấy, mình tựa hồ thiếu nợ người ta, mà loại cảm giác “Nợ nhân tình" này, làm cho hắn vô cùng không thích.
Làm người phải là thích đến thì đến, thích đi thì đi.
Không hô bằng gọi hữu, không họ hàng thân thích, chỉ là một con sói cô độc, cho dù từng thân mật khăng khít với người khác thế nào, cuối cùng, cũng chỉ là cô độc.
Tiếu Thành cười cầm chén đũa đưa cho hắn, Bách Tiệm Ly không nói gì đưa tay nhận lấy.
“Chúng ta cùng ra bờ sông tản bộ đi." Tiếu Thành lại tinh ranh đề nghị.
“Tôi muốn đi tự học." Bách Tiệm Ly nhanh bước đi.
“Chờ một chút!" Tiếu Thành một phen giữ chặt hắn, “Tự học bây giờ thì sớm quá. Mới vừa cơm nước xong, phải vận động một chút, bằng không sẽ có bụng bia đó."
“Bụng bia không phải chỉ có đàn ông trung niên mới bị sao?" Bách Tiệm Ly lạnh lùng nhìn hắn.
“Cậu xem, sắc trời đẹp như vậy, không khí lại tươi mát như vậy, rất tốt để đi tán tản bộ, cậu đi cùng tôi được không? Tôi đi một mình rất nhàm chán. Đi, chúng ta đi trước mang chén đũa về cất đã." Tiếu Thành cười hì hì kéo hắn về phía dãy phòng ở.
“Không cần dùng sứa kéo mạnh vậy chứ? Tôi cũng không phải trâu."
Giọng nói Bách Tiệm Ly bất đắc dĩ, nhàn nhạt tiêu tán giữa trời chiều ửng đỏ.
Cái gì kêu đánh rắn phải lựa gậy?
Cái gì kêu được một tấc lại muốn tiến một thước, cố chết bám lấy?
Chính là nói người trước mắt này đây!
Bách Tiệm Ly mở ngăn kéo, liền nhìn thấy một đống đồ hắn không cần bị nhét vào đó, lại leo lên giường, thường thì hắn chẳng bao giờ mượn mấy cuốn tiểu thuyết, mà mới im lặng được chốc lát, lại sẽ ngoài ý muốn nghe được “tiếng kêu gọi hồn đoạt mệnh" của tên kia, không phải gọi hắn cùng đi ăn cơm, thì là gọi hắn cùng đi tự học.
“Cậu rốt cuộc yên tĩnh một chút có được không hả?" Bách Tiệm Ly thật sự phát hỏa, lạnh lùng cúi xuống trừng mắt nói: “Đường đường là một đại nam nhân, không cần giống nữ sinh dính người như vậy, ngay cả đi toilet cũng kêu tôi đi cùng."
Tiếu Thành từ dưới ló đầu ra, đáng thương hề hề nhìn hắn, “Tiệm Ly cậu làm sao vậy, tôi thật vất vả mới từ trên lầu chuyển xuống phòng cậu, đây đều là vì cậu, cậu lại đối với tôi vô tình như thế…"
Sớm biết có ngày hôm nay, Bách Tiệm Ly thề, ngay từ đầu trong trận cầu lông, sẽ không để tiểu tử này đến gần bắt chuyện.
Từ sau ngày đó, Tiếu Thành cơ hồ như hình với bóng dính vào người hắn.
Trừ bỏ cương quyết kéo hắn cùng ra ngoài ăn cơm, còn nhắm mắt theo đuôi theo sát hắn đi tự học, ban ngày cho dù hắn đang ngủ, cậu cũng sẽ thản nhiên lôi hắn dậy, cùng hắn đi học môn tự học.
Cứ như thế qua mấy cuối tuần, làm hại Bách Tiệm Ly mất ngủ nghiêm trọng, không có biện pháp, chỉ có thể bỏ đi “thời gian làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày" của mình, trở lại cùng mọi người giống nhau, ban ngày đi học, buổi tối ngủ.
Loại thay đổi này đã đủ làm cho hắn buồn nôn, nhìn thấy cậu như thấy rắn, muốn chạy còn không kịp, không nghĩ tới người nầy cư nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước, lợi dụng nhân mạch của mình, hối l
ộ được hai phòng, mua chuộc được sự chấp thuận của giám thị và sự im lặng của Vương Anh, cùng cậu đổi phòng.
Sau đó, Tiếu Thành lại mua được Diêu Kim Long, cùng cậu đổi giường ngủ, vì thế hiện tại biến thành hai người quan hệ giường trên giường dưới.
Mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp.
Thật sự là một lần sảy chân để hận ngàn đời!
Ảo não trong lòng Bách Tiệm Ly, thật không thể dùng ngôn từ mà hình dung.
Nhớ rõ ngày đó, lúc Tiếu Thành cười hì hì ôm chăn tiến vào, Bách Tiệm Ly ước chừng ngây người không nói tiếng nào đến mười phút.
“Tiệm Ly, cậu không phải rất vui đi?" Không nhìn đến sắc mặt khó coi muốn chết của hắn, Tiếu Thành cười toe như ánh mặt trời nói với hắn.
“Vui… Vui cực kỳ." Bách Tiệm Ly thật vất vả mới từ trong miệng phun ra vài từ này.
“Về sau chúng ta đều có thể mỗi ngày gặp mặt, thật tốt a."
Tiếu Thành đỏ mắt chân thành nói với hắn, Bách Tiệm Ly thực hận không thể một chưởng đem tên ngu ngốc này đánh bay khỏi phòng.
Tiền Tiến nghe đến đó liền huýt một tiếng sáo dài, trêu ghẹo nói: “Tiếu Thành, cậu đối với Bách Tiệm Ly phòng tụi này thật đúng là tình cảm thắm thiết a, vắt hết óc cũng phải cùng cậu ta chung một chỗ. Nghe nói để làm thầy giám thị đồng ý, cậu còn tặng ông ta một bộ Harry Poter nguyên bản tiếng anh phải không? Thật là người có tiền a!"
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta dứt khoát đem vợ cả của Bách Tiệm Ly bỏ đi, đem cậu thế vào." Người luôn e sợ thiên hạ bất loạn Trương Lợi Quần cũng ồn ào nói.
Gần đây quan hệ giữa Bách Tiệm Ly cùng nhóm bạn cùng phòng có phần dịu đi, trong đó nguyên nhân chủ yếu là Tiếu Thành.
Bách Tiệm Ly trong mắt mọi người luôn là lãnh tâm mặt lạnh, cư nhiên cũng có lúc thúc thủ vô sách, luôn mang vẻ mặt bất đắc dĩ bị Tiếu Thành kéo đông kéo tây, thậm chí còn vì cậu ta mà cải biến thói quen làm việc và nghỉ ngơi, những thay đổi này, đều làm cho toàn thể thành viên trong phòng đều choáng váng.
Nguyên lai Bách Tiệm Ly cũng là người bình thường!
Một khi ý thức được điểm này, bình thường ở chung đều không cẩn thận như trước, những lúc vui đùa ầm ĩ còn có thể kéo cả hắn vào.
Tuy rằng Bách Tiệm Ly bộ dáng cau mày rất dọa người, nhưng hắn cũng không phải loại người nhỏ nhen để bụng, cũng chịu vui đùa, vì thế mọi người càng thêm không kiêng nể gì, không khí trong phòng thoải mái hòa nhập hơn bao giờ hết.
Tạ Ngôn thờ ơ lạnh nhạt, tuy rằng đây là chuyện tốt, nhưng anh cũng không thích loại thay đổi này, tuyệt không thích.
Nhìn hắn cười nhẹ cũng làm cho anh cảm thấy chướng mắt.
“Tôi khi nào thì có vợ cả hả?" Bách Tiệm Ly buông quyển sách trên tay, mặt không chút thay đổi nhìn Trương Lợi Quần.
“Diêu Kim Long đó." Trương Lợi Quần thật cũng không sợ hắn, cười nói: “Có vợ cả hàm hậu thành thật như vậy còn không chịu, lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt đem về thêm một tiểu thiếp?"
Diêu Kim Long chỉ nhìn bên này, lại nhìn bên kia, ngây ngốc cười.
“Các người nghe cho rõ đây, Bách Tiệm Ly là của một mình tôi, cái gì vợ cả vợ hai, bỏ hết cho tôi!"
Tiếu Thành vừa nghe thấy, vội vàng nhảy ra giữa phòng, lớn tiếng tuyên bố “Quyền sở hữu" của cậu.
Mọi người cười to, đập bàn liên tục, thi nhau huýt sáo, nháo thành một đoàn.
Ngay cả Diêu Kim Long vốn trì độn, hôm nay cũng thực linh mẫn, rất tròn vai mà hít hít mũi, biểu tình ai oán, “Các người bọn ngươi cũng ác quá đi, tôi làm sai cái gì để phải bị bỏ chứ!"
Tiền Tiến đang ở uống nước, nghe vậy liền “Phốc" một tiếng, văng hết lên mặt Trương Lợi Quần.
Tiếu Thành nhảy qua áp trên người Diêu Kim Long, làm bộ bóp cổ cậu, hung thần ác sát nói: “Tiểu tử thối, tôi muốn bỏ cậu, cậu có ý kiến gì?"
Diêu Kim Long dưới thân cậu giãy dụa, “Cứu… mạng… A… Giết… người… Cường… gian… nha…"
Tiếu Thành đặt mông ngồi trên thân mình mềm nhũn của Diêu Kim Long, nụ cười *** đãng áp xuống, “Quyết định như vậy rồi, từ hôm nay trở đi, Bách Tiệm Ly là vợ của tôi, các người ai cũng không được đánh chủ ý với hắn."
“Ô… Ô…"
Diêu Kim Long ở dưới thân “Bạo quân" “thống khổ giãy dụa", toàn bộ mọi người trong phòng đập bàn cười vang, thấy trò này hay hay, trừ bỏ Tạ Ngôn.
Anh lẳng lặng ngồi trên giường mình, tựa hồ đang cười, nhưng trong mắt không có ý cười.
“Vợ?"
Bách Tiệm Ly nhếch cao mày, lạnh lùng nhìn Tiếu Thành đang dõng dạc.
Tiếu Thành nguyên bản còn cợt nhả, đột nhiên thấy hắn không lạnh không đạm, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, khóe môi hơi mỏng nhếch lên một độ cung mê người, ngực bỗng nhiên nóng lên, tay đang nhéo Diêu Kim Long cũng buông ra, ngượng ngùng lựa lời cười nói “À… Cái kia… Cậu không muốn làm vợ, tôi cũng không có ý kiến."
“Không cốt khí!" Trương Lợi Quần cười mắng hắn.
“Thê nô!" Tiền Tiến cũng kêu lên.
“Tên thứ ba vô sỉ!" Diêu Kim Long đỏ mặt tía tai vù vù thở.
“Các người đều câm miệng hết cho tôi!" Bách Tiệm Ly rốt cục không thể nhịn được nữa liền hướng mọi người rống.
Vì thế bắt đầu từ hôm nay, sự kiện “bỏ vợ" được toàn bộ người trong phòng nhất trí giơ hai tay hai chân thông qua, Diêu Kim Long chính thức trở thành “Vợ trước" của Bách Tiệm Ly, mà vị trí “Chính thê", không nghi ngờ gì rơi xuống trên người Tiếu Thành.
Nhìn thấy bộ dáng vui tươi hớn hở của tên kia, Bách Tiệm Ly chỉ cảm thấy một trận đau đầu muốn nứt ra. Diêu Kim Long cũng từ nay về sau không hề gọi tên hắn, mà cứ “Chồng trước, chồng trước" cứ thế mà kêu, mỗi lần nghe thấy đều làm cho khóe mắt Bách Tiệm Ly một trận run rẩy.
Không lâu sau là đến năm hai.
Khai giảng bắt đầu, băng tuyết tan rã, xuân ý tràn về.
Trăm hoa đua nở vào mùa xuân, trên sân thể dục mạnh mẽ sinh trưởng, băng tuyết dù tan hay chưa cũng đều trở thành quá khứ, mọi loài đều trong tư thái chầm chậm phục hồi, đâm chồi nảy lộc.
Bách Tiệm Ly cảm thấy mình vẫn là cái gì cũng không thay đổi, cho dù hắn cùng bạn nhóm bạn cùng phòng so với trước kia hòa hợp, cho dù hắn mỗi ngày bị Tiếu Thành dây dưa, theo sát như bóng với hình. Mặt ngoài nhìn như đã cùng cô độc rời xa, nhưng hắn vẫn là hắn, sẽ không vì bất cứ người nào mà dừng lại, lại càng không có gì thay đổi.
Không phải hắn không muốn, mà là hắn bất lực.
Bởi vì tính cách quyết định vận mệnh.
Mà vận mệnh, lại bắt nguồn từ gia đình mỗi người, đó là điều hắn không thể lựa chọn, vừa sinh ra đã bị đẩy vào bóng tối. Từ nay về sau, cả đời đều bị nó chặt chẽ nắm trong tay, vô luận dùng lực lượng gì, đều không thể thoát khỏi… Nhất định phải cô độc.
Mà chuyện này, hắn không muốn bất luận kẻ nào có thể nhìn thấy, nhất là Tiếu Thành.
Hơi chuyển động, hắn giống như mấy loài vật sống ở trong hang, từ trong ổ chăn hơi thò đầu ra…
Vừa mở mắt liền bị ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, hắn nhịn không được lấy tay đưa lên trán che…
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, không một bóng người.
Cửa mở rộng ra, một cơn gió lạnh hiu hiu thổi vào.
Hôm nay là thứ bảy, không có tiết học, mọi người hẳn là đều đi ra ngoài chơi đi, sao lại còn ầm ỹ như vậy?
Cũng không biết dây thần kinh nào bị hỏng, Bách Tiệm Ly đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, lấy chậu rửa mặt cùng khăn mặt đi tới phòng tắm công cộng.
Tắm nước ấm thực thoải mái, cả người có cảm giác như từ địa ngục bò lại nhân gian, tựa như được hồi sinh. Vì thế, nhập học hơn nửa năm, lần đầu tiên Bách Tiệm Ly không chui ngay về phòng, hoặc là thẳng đến thư viện, mà là chậm rãi đi đến khoảnh sân nhỏ trước tòa nhà ký túc xá.
Nơi đó vây quanh một đám người, đều là nam sinh trọ ở trường, mà tiếng hò reo như sấm đem hắn đánh thức, chính là từ nơi đó phát ra.
Bách Tiệm Ly bất động thanh sắc đứng bên ngoài sân…
Trái cầu lông nhẹ nhàng bay tới bay đi, dưới ánh mặt trời vun vút tạo thành một đường cong nhàn nhạt, khuôn mặt trẻ tuổi hiện rõ biểu tình nỗ lực phát huy hết mình, đứng bên cạnh lưới còn có một nam sinh xem chừng là trọng tài, trên cổ đeo một cái còi, thỉnh thoảng thổi một chút, quyết định thắng thua.
Tuy rằng là chơi, nhưng cũng rất quy củ.
Giữa sân không khí thập phần sôi nổi, ngập tràn cảm giác khẩn trương.
Đây là…Thi đấu giao hữu?
Ai với ai?
Trong lòng lăn tăn nghi vấn, Bách Tiệm Ly thế nhưng cũng không mở miệng hỏi, mấy người đứng bên cạnh hắn, hắn một người cũng không quen.
Hắn thật ra thấy Tiền Tiến và Tạ Ngôn, hai người đứng ở một chỗ khác, có phần cách xa hắn, đang châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, cũng không nhìn thấy hắn.
Nếu là bình thường, lấy tính cách của Bách Tiệm Ly, căn bản sẽ không đến góp vui, nhưng mà…
Hôm nay bất đồng.
Có lẽ là ánh mặt trời rất ấm áp, ấm đến nỗi có thể hòa tan tất cả băng cứng có lẽ là gió nhẹ rất mát mẻ, mát lạnh đến tận đáy lòng hoặc cũng có thể hắn ngủ ngon giấc, lại vừa tắm nước ấm thực thoải mái, cả người nhẹ nhõm…
Tóm lại, hết thảy các nhân tố tốt đẹp hợp lại, làm cho Bách Tiệm Ly cảm thấy, cột băng đặt trong ngực mình cho tới giờ, ẩn ẩn có dấu hiệu buông lỏng.
Tầng tầng lớp lớp bụi gai quấn quanh trên người bị dương quang sáng lạn chiếu vào, nhất thời giống như những cây con bị chặt đứt rễ, từng cây yếu ớt bắt đầu sụp đổ.
Hắn cảm thấy thân thể mình nhẹ như lông hồng, khoang mũi hít vào thật sâu mùi thơm của bùn đất cùng cỏ xanh, máu trong mạch máu thong thả mà kiên định lưu động, tạo cho hắn nguồn năng lực sinh sôi không ngừng.
Tầm mắt hắn rơi xuống hai nam sinh đang tung vợt giao chiến…
Thân thủ mạnh mẽ, động tác linh hoạt, ánh mắt quyết không thua…
Thanh niên trẻ tuổi, phong nhã hào hoa.
Khiến người khác thực hâm mộ!
Miệng hắn nhịn không được hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Tiếu Thành chen đến, vừa lúc nhìn thấy, chính là một màn trước mắt này.
Chàng trai kia cho dù mỉm cười đứng trong đám người náo nhiệt, cả người vẫn như cũ tản ra một loại nhiệt độ lãnh đạm, vô hình trung vẽ một vòng tròn, đem chính mình cùng người khác cách ly.
“Hey, Bách Tiệm Ly."
Cậu nhịn không được chen vào đám người, đến bên cạnh hắn.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Bách Tiệm Ly khẽ động, quay đầu lại.
Tiếu Thành trong lòng chấn động, cả người giống bị cái gì đánh trúng!
Cậu chưa bao giờ gặp ánh mắt an tĩnh như thế, ẩn sau lớp thấu kính hơi mỏng, không chút ham muốn, không có mưu cầu, chỉ có duy độc bản thân.
Phong sương năm tháng, có lẽ đã từng nhiễm vào đôi mắt kia, đều bị nó trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách niêm phong cất vào kho, căn bản nhìn không ra cảm xúc.
Hắn cùng mình giống nhau, đều ở độ tuổi hai mươi, thanh niên nhiệt huyết, phải nên vì chút chuyện yêu đương nam nữ mà trở nên kích động hoặc nôn nóng, nhưng vì cái gì, ánh mắt hắn lại có thể tịch mịch mà thê lương như thế?
Tiếu Thành không rõ.
Nguyên nhân là vì thực khó lý giải, cho nên, sự quan tâm đối với hắn cũng theo đó mà tăng lên.
“Cậu nhận ra tôi không? Đêm qua chúng ta còn đụng vào nhau, tôi là Tiếu Thành, cùng khoa với cậu, ở tầng phía trên phòng cậu."
Đối mặt với nhiệt tình của cậu, Bách Tiệm Ly chỉ hơi gật đầu.
Cuộc gặp tình cờ tối qua hắn cũng không có quên, bất quá đối với người đột nhiên xông ra này, hắn cũng không có gì hứng thú.
“Đây là trận thi đấu cầu lông giao hữu giữa khoa chúng ta với khoa Công nghệ thông tin, ai thắng là có thể giành được bốn trăm tệ tiền thưởng, con số không nhỏ nha, cho nên tất cả mọi người đều dồn hết sức."
Quá khứ cũng từng có không ít nam nữ chủ động hướng hắn làm quen, nhưng phần lớn vì tính thờ ơ lãnh đạm của hắn, nói hai ba câu đều chán nản bỏ đi. Nhưng mà, nam sinh kêu Tiếu Thành này, hiển nhiên cùng bọn họ bất đồng, cậu vô tư nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của mình, tiếp tục cùng hắn câu được câu không nói chuyện phiếm.
“Đúng rồi, nghe Tạ Ngôn nói, cậu bình thường đều ở trong phòng ngủ, buổi tối mới đi ra hoạt động, cậu chính là quái nhân nổi danh trong khoa quản lý của chúng ta nha, kia hôm nay vì sao không ngủ?"
“Ngủ không được."
“Mặt của cậu nhìn có chút tái nhợt, kỳ thật đảo lộn ngày đêm như vậy đối với thân thể thật không tốt, tôi nghĩ cậu vẫn là khôi phục thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường thì tốt hơn."
“……."
Tiếu Thành càng ngày càng lải nhải, Bách Tiệm Ly mặc kệ hắn, dứt khoát ngậm miệng, chuyên tâm xem trận cầu.
“Cậu là người ở đây đi, kỳ thật tôi cũng vậy, tôi ở khu Hải Thự, cậu thì sao? Cậu ở khu nào?"
Bách Tiệm Ly liếc mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ trả lời, “khu Hải Thự".
“Thật vậy sao? Tốt quá!" Tiếu Thành nhãn tình sáng lên, mạnh mẽ bắt lấy tay hắn, lắc lắc, “Không thể tưởng tượng được chúng ta ở gần nhau như vậy, có rảnh tới nhà tôi chơi đi!"
Lực chú ý của mọi người đều bị trận cầu càng ngày càng khẩn trương hấp dẫn, Bách Tiệm Ly biết cũng không có mấy người nhìn thấy tay mình đang bị nắm chặt, nhưng mặc kệ thế nào, một đại nam sinh giữa ban ngày ban mặt bị một tên nam sinh khác nắm tay, tình cảnh này, tuyệt đối chỉ có thể dùng từ “Quỷ dị" để hình dung.
Bách Tiệm Ly bất động thanh sắc rút tay mình về, “Tôi không thường về nhà, phần lớn trọ ở trường."
“Vậy sao…" Tiếu Thành trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng, “Không sao, cậu bình thường nếu rảnh cũng có thể tìm tôi chơi a."
“Tôi bề bộn nhiều việc."
Bách Tiệm Ly lạnh lùng nói, ngụ ý, xin cậu không cần lại đến phiền tôi.
Tiếu Thành sờ sờ đầu, thở dài, nói: “Như vậy a… Vậy tôi đây tới tìm cậu chơi là được."
Chơi?
Tóc gáy Bách Tiệm Ly không khỏi dựng thẳng lên.
Cũng không phải là hai cô bạn thân dính với nhau như trẻ sinh đôi, cả ngày líu ríu, tựa như bị keo siêu dính dán chặt vào, có kéo cũng kéo không ra, bọn họ chính là hai nam sinh đã học tới đại học rồi nha!
Nhịn không được nheo mắt liếc nhìn tên kỳ lạ này…
Có thể nói bộ dạng anh tuấn ngũ quan tuấn mỹ, nụ cười nhiệt tình bắn ra bốn phía, dáng người thon dài cao ngất, toàn thân cao thấp toát ra khí chất ôn nhã nhẹ nhàng khoan khoái…
Thấy thế nào cũng nhân vật nổi bật trong trường này, nữ sinh theo đuổi cậu ta chỉ cần vơ tay cũng được cả bó to.
Bách Tiệm Ly nhớ tới các nữ sinh đáng yêu tối hôm qua chờ hắn cùng nhau đi xem phim, một tên thế này, cũng muốn cùng đàn ông lẫn lộn cùng một chỗ?
“Quyết định như vậy nhé!" Tiếu Thành bộ dạng thực hưng phấn, lại cầm tay hắn, dùng sức lắc lắc, “Tôi kỳ thật vẫn luôn muốn quen với cậu, nhưng tiếc là không có cơ hội. Lúc nghe Tạ Ngôn nói về cậu, liền cảm thấy rất tò mò, nhưng cậu ban ngày đều ngủ, đi học cũng là nhanh như gió, còn không chộp được cái bóng, hôm nay thật vất vả mới tính là chính thức quen biết, mặc kệ thế nào, cậu là người bạn mà tôi đã định rồi!"
Bách Tiệm Ly có điểm không biết nên khóc hay cười, “Lòng hiếu kỳ của cậu không khỏi quá nặng đi."
Hắn cũng không biết, mình
đúng là nhân vật “nổi danh" như thế, càng không biết, Tạ Ngôn cư nhiên cũng sẽ ở sau lưng người khác nói này nọ.
Nhịn không được hướng Tạ Ngôn nhìn thoáng qua, đối phương tựa hồ giác quan nhạy bén, bỗng nhiên quay đầu, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh hắn cùng Tiếu Thành cùng một chỗ, không khỏi nao nao, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Đang vào lúc này, tiếng còi vang lên, trận cầu chấm dứt.
Khoa Quản lý với chút ưu thế giành chiến thắng, sinh viên khoa Quản lý vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mà khoa Công ngệ thông tin lại một mảnh thở dài, dòng người lập tức dần dần tán đi…
Bách Tiệm Ly cũng đi theo mọi người trở lại phòng, thời điểm kia, hắn căn bản không ý thức được, Tiếu Thành nói “Cùng nhau chơi đi", rốt cuộc là ý nghĩa gì.
Bất quá, hắn rất nhanh sẽ biết.
“Bách Tiệm Ly… Bách Tiệm Ly…"
Một bóng người người cao lớn chui vào phòng 302, lớn tiếng kêu tên Bách Tiệm Ly.
Tạ Ngôn vừa thấy, nhịn không được một cước đá qua, mắng: “Gọi hồn hả, cậu không chạy đi tìm nữ sinh chơi, đến phòng đám nam sinh thối bọn này làm gì?"
Tiếu Thành cười hì hì nói: “Tôi đến rủ Bách Tiệm Ly cùng đi ăn cơm."
“Cậu không phải không ở đây sao?" Tạ Ngôn ngạc nhiên nói.
Tiếu Thành mặc dù đang ở ký túc xá, nhưng bình thường không ở trường học qua đêm, đại học N cách khu phố trung tâm cũng không xa, cậu bình thường đều chạy xe về nhà.
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trọ ở trường."
Tiếu Thành cùng Tạ Ngôn đều là nhân vật làm mưa làm gió của khoa Quản lý, bề ngoài tuấn lãng, thành tích ưu dị, rất được nữ sinh chú trọng. Hai người đều vào hội sinh viên, một người là phó hội trưởng, một người quản lý hoạt động giải trí thể thao. Tuy nói là chưa tới thâm giao, nhưng cũng coi như có quen biết.
“Có phải muốn tán mỹ nữ nào phải không?" Tạ Ngôn khoanh tay nhìn hắn.
“Nam nhi chí tại tứ phương, không nên để tâm nhiều đến chuyện nhi nữ tình trường." Tiếu Thành trừng mắt liếc anh một cái, từng bước từng bước đi tìm giường ngủ, “Giường ngủ của Bách Tiệm Ly ở đâu?"
“Cậu tìm cậu ta để làm chi?" Tạ Ngôn trừng mắt.
“Không mượn cậu quản."
“Ở phía trên." Diêu Kim Long chỉ chỉ phía trên đầu mình.
“Cám ơn."
Tiếu Thành cười ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Bách Tiệm Ly hai chân bắt chéo, nhàn nhã nằm ở trên giường đọc sách, tai đeo tai nghe.
“Nè… nè…"
Cậu vươn tay, quơ quơ trước mặt hắn.
Bách Tiệm Ly phục hồi tinh thần, nhìn thấy cậu, nao nao, sau đó tháo tai nghe ra, “Tiếu Thành?"
“Ha ha, cậu rốt cuộc nhớ kỹ tên của tôi rồi." Tiếu Thành vui vẻ cười nói.
“Tìm tôi có việc?" Bách Tiệm Ly chậm rãi ngồi dậy.
Tiếu Thành quơ quơ cà mèn trên tay, “Cùng đi ăn cơm không? Căn tin cũng sắp mở rồi."
Bách Tiệm Ly lại nằm xuống, “Tôi không đói bụng."
“Người là sắt cơm là thép, không ăn cơm sao được? Hiện tại không đói bụng, nói không chừng đợi lát nữa liền đói bụng. Đi nhanh, đi ăn cơm với tôi, tôi không muốn ăn một mình."
Tiếu Thành túm cánh tay hắn, dùng sức kéo hắn ra ngoài.
“Đi nhanh đi nhanh, không chạy nhanh, đồ ăn ngon đều bị đám sói đói kia cướp sạch, đứng dậy nhanh lên, đừng lề mề thế nữa."
“Được rồi, tôi đi…"
Huyệt Thái Dương của Bách Tiệm Ly bị cậu làm cho ẩn ẩn đau, chỉ có thể đầu hàng.
Tiếu Thành cười tủm tỉm nhìn hắn xuống giường, lấy chén đũa cùng thẻ từ, sau đó rập khuôn đi bên cạnh cậu, đi ra ngoài…
Toàn bộ mọi người trong phòng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bóng dáng bọn họ, sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.
“Thì ra đối phó Bách Tiệm Ly, dùng chiêu ‘cố chết quấn lấy’ này là tốt nhất a."
Giọng nói của Tiền Tiến âm thầm vang lên bên tai, Tạ Ngôn tự nhiên cảm thấy chói tai, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
“Thế nào, đồ ăn tôi mua cũng không tồi đi?" Tiếu Thành cười tủm tỉm nhìn nam sinh trước mắt không có biểu tình gì.
Cá sốt chua ngọt, cà tím om, canh cà chua trứng, ba món ăn rất đơn giản, đối với hai nam sinh mà nói, đã là dư dả.
“Lúc ăn cơm không nói chuyện."
Bách Tiệm Ly từ tốn ăn một miếng cơm rồi một miếng đồ ăn.
“Éc." Bộ dạng Tiếu Thành có chút thất vọng, nhưng lập tức liền không để tâm, một bên nhìn mặt Bách Tiệm Ly, một bên mỉm cười lùa cơm.
Nhìn nửa ngày, cho dù lãnh đạm như Bách Tiệm Ly cũng có chút ngồi không yên, “Cậu nhìn chằm chằm mặt tôi làm gì?"
“Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu là người thực đặc biệt."
“Tôi và các cậu giống nhau, đều là người địa cầu bình thường thôi."
“Nhưng mà tôi cảm thấy cậu thực khốc."
Thực ngây thơ!
Bách Tiệm Ly đảo mắt xem thường, “Cậu bao nhiêu tuổi?"
“Ha hả…" Tiếu Thành cười gượng vài tiếng, “Bách Tiệm Ly, tôi thật sự rất muốn cùng cậu làm bằng hữu."
Bách Tiệm Ly nhìn thoáng qua đồ ăn đã bị cậu gió cuốn mây tan xơi hơn phân nửa, “Cậu không phải đã làm rồi sao?"
“Đúng vậy, ha ha."
Tiếu Thành lộ ra nụ cười có chút ngốc, lại có chút ấm áp.
Lúc này, có hai nữ sinh đi đến bên cạnh Tiếu Thành, cười nói “Tiếu Thành, tụi mình có thể ngồi ở chỗ này không?"
Chắc là hai cô này hẳn là quen biết cậu ta.
Bách Tiệm Ly bất động thanh sắc nhíu nhíu đầu mày.
Hắn không phải không thích nữ sinh đáng yêu xinh đẹp, nhưng là thời điểm ăn cơm, hắn càng muốn thanh thanh tĩnh tĩnh, không bị người khác quấy rầy.
“Thật xin lỗi, nơi này đã có người ngồi, đợi lát nữa người ta sẽ tới đây." Tiếu Thành cười nói với hai cô.
“Vậy sao, quên đi."
Các nữ sinh rõ ràng lộ ra biểu tình thất vọng, xoay người rời đi.
Ngoảnh lại thấy Bách Tiệm Ly nhìn mình, Tiếu Thành cười, “Cùng nữ sinh ăn cơm thực phiền, đồ ăn không ngon liền bị mấy cô nàng cằn nhằn cả buổi, đành phải nói dối, cũng không ảnh hưởng gì."
“Cậu rất được hoan nghênh." Bách Tiệm Ly thản nhiên nói.
“Cũng tàm tạm, tất cả mọi người đều là bạn học mà."
“Cậu không có bạn gái sao?"
“Tôi đối với chuyện yêu đương tuyệt không cảm thấy hứng thú." Nhìn thấy ánh mắt rõ ràng là không tin của đối phương, Tiếu Thành lại còn nghiêm túc bổ sung một câu, “Hiện tại tôi chỉ muốn cố gắng học tập, mỗi ngày hướng về phía trước, học xong bốn năm này rồi nói sau."
Bách Tiệm Ly thiếu chút nữa cười sặc sụa.
Cố gắng học tập, mỗi ngày hướng về phía trước?
Tiếu Thành biểu tình lại như tìm ra đại lục mới, mở to hai mắt kêu lên, “Cậu cười! Bách Tiệm Ly, cậu cười…"
“Vô nghĩa, đã sớm nói với cậu tôi là người bình thường." Bách Tiệm Ly nâng mặt.
“Nhưng mà cậu rất ít cười như vậy nha." Tiếu Thành than thở.
“Ăn cơm, không nói chuyện!"
“A."
Cơm nước xong xuôi, Tiếu Thành giành lấy bát của Bách Tiệm Ly đem đi rửa.
“Không cần." Bách Tiệm Ly vội vàng ngăn cậu lại.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng là tự thân vận động, chưa từng phiền toái bất luận kẻ nào, như thế nào lại không biết xấu hổ để cho người khác thay mình rửa chén?
“Không có gì, dù sao tôi cũng phải rửa chén của mình, rửa luôn chén cậu cũng không sao." Tiếu Thành lại cười cười, đổ nước rửa chén vào, sau đó lấy khăn lau rửa sạch sẽ.
Bách Tiệm Ly bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng ở một bên, khoanh tay nhìn cậu.
Cảm giác này thật sự là… kỳ lạ, thật thấy không quen.
Hắn thích một mình độc lai độc vãng, một mình ăn cơm, một mình rửa chén, một mình làm chuyện của mình, cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không giống cậu, chủ động thay người khác làm việc, lại càng không nguyện ý để người khác thay chính mình làm việc. Việc này sẽ làm hắn cảm thấy, mình tựa hồ thiếu nợ người ta, mà loại cảm giác “Nợ nhân tình" này, làm cho hắn vô cùng không thích.
Làm người phải là thích đến thì đến, thích đi thì đi.
Không hô bằng gọi hữu, không họ hàng thân thích, chỉ là một con sói cô độc, cho dù từng thân mật khăng khít với người khác thế nào, cuối cùng, cũng chỉ là cô độc.
Tiếu Thành cười cầm chén đũa đưa cho hắn, Bách Tiệm Ly không nói gì đưa tay nhận lấy.
“Chúng ta cùng ra bờ sông tản bộ đi." Tiếu Thành lại tinh ranh đề nghị.
“Tôi muốn đi tự học." Bách Tiệm Ly nhanh bước đi.
“Chờ một chút!" Tiếu Thành một phen giữ chặt hắn, “Tự học bây giờ thì sớm quá. Mới vừa cơm nước xong, phải vận động một chút, bằng không sẽ có bụng bia đó."
“Bụng bia không phải chỉ có đàn ông trung niên mới bị sao?" Bách Tiệm Ly lạnh lùng nhìn hắn.
“Cậu xem, sắc trời đẹp như vậy, không khí lại tươi mát như vậy, rất tốt để đi tán tản bộ, cậu đi cùng tôi được không? Tôi đi một mình rất nhàm chán. Đi, chúng ta đi trước mang chén đũa về cất đã." Tiếu Thành cười hì hì kéo hắn về phía dãy phòng ở.
“Không cần dùng sứa kéo mạnh vậy chứ? Tôi cũng không phải trâu."
Giọng nói Bách Tiệm Ly bất đắc dĩ, nhàn nhạt tiêu tán giữa trời chiều ửng đỏ.
Cái gì kêu đánh rắn phải lựa gậy?
Cái gì kêu được một tấc lại muốn tiến một thước, cố chết bám lấy?
Chính là nói người trước mắt này đây!
Bách Tiệm Ly mở ngăn kéo, liền nhìn thấy một đống đồ hắn không cần bị nhét vào đó, lại leo lên giường, thường thì hắn chẳng bao giờ mượn mấy cuốn tiểu thuyết, mà mới im lặng được chốc lát, lại sẽ ngoài ý muốn nghe được “tiếng kêu gọi hồn đoạt mệnh" của tên kia, không phải gọi hắn cùng đi ăn cơm, thì là gọi hắn cùng đi tự học.
“Cậu rốt cuộc yên tĩnh một chút có được không hả?" Bách Tiệm Ly thật sự phát hỏa, lạnh lùng cúi xuống trừng mắt nói: “Đường đường là một đại nam nhân, không cần giống nữ sinh dính người như vậy, ngay cả đi toilet cũng kêu tôi đi cùng."
Tiếu Thành từ dưới ló đầu ra, đáng thương hề hề nhìn hắn, “Tiệm Ly cậu làm sao vậy, tôi thật vất vả mới từ trên lầu chuyển xuống phòng cậu, đây đều là vì cậu, cậu lại đối với tôi vô tình như thế…"
Sớm biết có ngày hôm nay, Bách Tiệm Ly thề, ngay từ đầu trong trận cầu lông, sẽ không để tiểu tử này đến gần bắt chuyện.
Từ sau ngày đó, Tiếu Thành cơ hồ như hình với bóng dính vào người hắn.
Trừ bỏ cương quyết kéo hắn cùng ra ngoài ăn cơm, còn nhắm mắt theo đuôi theo sát hắn đi tự học, ban ngày cho dù hắn đang ngủ, cậu cũng sẽ thản nhiên lôi hắn dậy, cùng hắn đi học môn tự học.
Cứ như thế qua mấy cuối tuần, làm hại Bách Tiệm Ly mất ngủ nghiêm trọng, không có biện pháp, chỉ có thể bỏ đi “thời gian làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày" của mình, trở lại cùng mọi người giống nhau, ban ngày đi học, buổi tối ngủ.
Loại thay đổi này đã đủ làm cho hắn buồn nôn, nhìn thấy cậu như thấy rắn, muốn chạy còn không kịp, không nghĩ tới người nầy cư nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước, lợi dụng nhân mạch của mình, hối l
ộ được hai phòng, mua chuộc được sự chấp thuận của giám thị và sự im lặng của Vương Anh, cùng cậu đổi phòng.
Sau đó, Tiếu Thành lại mua được Diêu Kim Long, cùng cậu đổi giường ngủ, vì thế hiện tại biến thành hai người quan hệ giường trên giường dưới.
Mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp.
Thật sự là một lần sảy chân để hận ngàn đời!
Ảo não trong lòng Bách Tiệm Ly, thật không thể dùng ngôn từ mà hình dung.
Nhớ rõ ngày đó, lúc Tiếu Thành cười hì hì ôm chăn tiến vào, Bách Tiệm Ly ước chừng ngây người không nói tiếng nào đến mười phút.
“Tiệm Ly, cậu không phải rất vui đi?" Không nhìn đến sắc mặt khó coi muốn chết của hắn, Tiếu Thành cười toe như ánh mặt trời nói với hắn.
“Vui… Vui cực kỳ." Bách Tiệm Ly thật vất vả mới từ trong miệng phun ra vài từ này.
“Về sau chúng ta đều có thể mỗi ngày gặp mặt, thật tốt a."
Tiếu Thành đỏ mắt chân thành nói với hắn, Bách Tiệm Ly thực hận không thể một chưởng đem tên ngu ngốc này đánh bay khỏi phòng.
Tiền Tiến nghe đến đó liền huýt một tiếng sáo dài, trêu ghẹo nói: “Tiếu Thành, cậu đối với Bách Tiệm Ly phòng tụi này thật đúng là tình cảm thắm thiết a, vắt hết óc cũng phải cùng cậu ta chung một chỗ. Nghe nói để làm thầy giám thị đồng ý, cậu còn tặng ông ta một bộ Harry Poter nguyên bản tiếng anh phải không? Thật là người có tiền a!"
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta dứt khoát đem vợ cả của Bách Tiệm Ly bỏ đi, đem cậu thế vào." Người luôn e sợ thiên hạ bất loạn Trương Lợi Quần cũng ồn ào nói.
Gần đây quan hệ giữa Bách Tiệm Ly cùng nhóm bạn cùng phòng có phần dịu đi, trong đó nguyên nhân chủ yếu là Tiếu Thành.
Bách Tiệm Ly trong mắt mọi người luôn là lãnh tâm mặt lạnh, cư nhiên cũng có lúc thúc thủ vô sách, luôn mang vẻ mặt bất đắc dĩ bị Tiếu Thành kéo đông kéo tây, thậm chí còn vì cậu ta mà cải biến thói quen làm việc và nghỉ ngơi, những thay đổi này, đều làm cho toàn thể thành viên trong phòng đều choáng váng.
Nguyên lai Bách Tiệm Ly cũng là người bình thường!
Một khi ý thức được điểm này, bình thường ở chung đều không cẩn thận như trước, những lúc vui đùa ầm ĩ còn có thể kéo cả hắn vào.
Tuy rằng Bách Tiệm Ly bộ dáng cau mày rất dọa người, nhưng hắn cũng không phải loại người nhỏ nhen để bụng, cũng chịu vui đùa, vì thế mọi người càng thêm không kiêng nể gì, không khí trong phòng thoải mái hòa nhập hơn bao giờ hết.
Tạ Ngôn thờ ơ lạnh nhạt, tuy rằng đây là chuyện tốt, nhưng anh cũng không thích loại thay đổi này, tuyệt không thích.
Nhìn hắn cười nhẹ cũng làm cho anh cảm thấy chướng mắt.
“Tôi khi nào thì có vợ cả hả?" Bách Tiệm Ly buông quyển sách trên tay, mặt không chút thay đổi nhìn Trương Lợi Quần.
“Diêu Kim Long đó." Trương Lợi Quần thật cũng không sợ hắn, cười nói: “Có vợ cả hàm hậu thành thật như vậy còn không chịu, lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt đem về thêm một tiểu thiếp?"
Diêu Kim Long chỉ nhìn bên này, lại nhìn bên kia, ngây ngốc cười.
“Các người nghe cho rõ đây, Bách Tiệm Ly là của một mình tôi, cái gì vợ cả vợ hai, bỏ hết cho tôi!"
Tiếu Thành vừa nghe thấy, vội vàng nhảy ra giữa phòng, lớn tiếng tuyên bố “Quyền sở hữu" của cậu.
Mọi người cười to, đập bàn liên tục, thi nhau huýt sáo, nháo thành một đoàn.
Ngay cả Diêu Kim Long vốn trì độn, hôm nay cũng thực linh mẫn, rất tròn vai mà hít hít mũi, biểu tình ai oán, “Các người bọn ngươi cũng ác quá đi, tôi làm sai cái gì để phải bị bỏ chứ!"
Tiền Tiến đang ở uống nước, nghe vậy liền “Phốc" một tiếng, văng hết lên mặt Trương Lợi Quần.
Tiếu Thành nhảy qua áp trên người Diêu Kim Long, làm bộ bóp cổ cậu, hung thần ác sát nói: “Tiểu tử thối, tôi muốn bỏ cậu, cậu có ý kiến gì?"
Diêu Kim Long dưới thân cậu giãy dụa, “Cứu… mạng… A… Giết… người… Cường… gian… nha…"
Tiếu Thành đặt mông ngồi trên thân mình mềm nhũn của Diêu Kim Long, nụ cười *** đãng áp xuống, “Quyết định như vậy rồi, từ hôm nay trở đi, Bách Tiệm Ly là vợ của tôi, các người ai cũng không được đánh chủ ý với hắn."
“Ô… Ô…"
Diêu Kim Long ở dưới thân “Bạo quân" “thống khổ giãy dụa", toàn bộ mọi người trong phòng đập bàn cười vang, thấy trò này hay hay, trừ bỏ Tạ Ngôn.
Anh lẳng lặng ngồi trên giường mình, tựa hồ đang cười, nhưng trong mắt không có ý cười.
“Vợ?"
Bách Tiệm Ly nhếch cao mày, lạnh lùng nhìn Tiếu Thành đang dõng dạc.
Tiếu Thành nguyên bản còn cợt nhả, đột nhiên thấy hắn không lạnh không đạm, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, khóe môi hơi mỏng nhếch lên một độ cung mê người, ngực bỗng nhiên nóng lên, tay đang nhéo Diêu Kim Long cũng buông ra, ngượng ngùng lựa lời cười nói “À… Cái kia… Cậu không muốn làm vợ, tôi cũng không có ý kiến."
“Không cốt khí!" Trương Lợi Quần cười mắng hắn.
“Thê nô!" Tiền Tiến cũng kêu lên.
“Tên thứ ba vô sỉ!" Diêu Kim Long đỏ mặt tía tai vù vù thở.
“Các người đều câm miệng hết cho tôi!" Bách Tiệm Ly rốt cục không thể nhịn được nữa liền hướng mọi người rống.
Vì thế bắt đầu từ hôm nay, sự kiện “bỏ vợ" được toàn bộ người trong phòng nhất trí giơ hai tay hai chân thông qua, Diêu Kim Long chính thức trở thành “Vợ trước" của Bách Tiệm Ly, mà vị trí “Chính thê", không nghi ngờ gì rơi xuống trên người Tiếu Thành.
Nhìn thấy bộ dáng vui tươi hớn hở của tên kia, Bách Tiệm Ly chỉ cảm thấy một trận đau đầu muốn nứt ra. Diêu Kim Long cũng từ nay về sau không hề gọi tên hắn, mà cứ “Chồng trước, chồng trước" cứ thế mà kêu, mỗi lần nghe thấy đều làm cho khóe mắt Bách Tiệm Ly một trận run rẩy.
Không lâu sau là đến năm hai.
Khai giảng bắt đầu, băng tuyết tan rã, xuân ý tràn về.
Trăm hoa đua nở vào mùa xuân, trên sân thể dục mạnh mẽ sinh trưởng, băng tuyết dù tan hay chưa cũng đều trở thành quá khứ, mọi loài đều trong tư thái chầm chậm phục hồi, đâm chồi nảy lộc.
Bách Tiệm Ly cảm thấy mình vẫn là cái gì cũng không thay đổi, cho dù hắn cùng bạn nhóm bạn cùng phòng so với trước kia hòa hợp, cho dù hắn mỗi ngày bị Tiếu Thành dây dưa, theo sát như bóng với hình. Mặt ngoài nhìn như đã cùng cô độc rời xa, nhưng hắn vẫn là hắn, sẽ không vì bất cứ người nào mà dừng lại, lại càng không có gì thay đổi.
Không phải hắn không muốn, mà là hắn bất lực.
Bởi vì tính cách quyết định vận mệnh.
Mà vận mệnh, lại bắt nguồn từ gia đình mỗi người, đó là điều hắn không thể lựa chọn, vừa sinh ra đã bị đẩy vào bóng tối. Từ nay về sau, cả đời đều bị nó chặt chẽ nắm trong tay, vô luận dùng lực lượng gì, đều không thể thoát khỏi… Nhất định phải cô độc.
Mà chuyện này, hắn không muốn bất luận kẻ nào có thể nhìn thấy, nhất là Tiếu Thành.
Tác giả :
Bạch Vân