Độc Hành Thú
Chương 1
“Mỗi lần tỉnh dậy, tôi đều khóc. Không phải bởi vì bi thương, mà là vì phải từ trong mộng đẹp trở lại sự thật. Phải vượt qua khoảng cách kia, không khóc, không thể nào qua được."
Cả người tựa như đang chìm xuống biển sâu, đột nhiên bị cơn sóng thuỷ triều kinh động, Bách Tiệm Ly cố gắng hít một ngụm lớn không khí trong lành vào phổi, từ một mảnh tối đen trong giấc ngủ sâu không thấy đáy, mở hai mắt, đầu óc còn có chút hoảng hốt, không biết chính mình đang ở chỗ nào.
Màn trắng trần nhà trắng, mấy cái giường tầng nằm chen chúc, lọt vào trong tầm mắt là tấm poster siêu sao bóng đá cỡ lớn, sáu cái bàn học ghép lại một chỗ, bên trên xếp đống sách vở cùng mấy thứ linh tinh… Tất cả đều rõ ràng, đây là phòng ngủ không hề rộng rãi trong ký túc xá.
Nhanh chóng thả lỏng tâm trí, bình tâm lại…
Bách Tiệm Ly từ trên giường ngồi dậy, giống như muốn đem tất cả độc tố trong ***g ngực đẩy ra ngoài, thật sâu thở ra một hơi, lấy tay đỡ lấy thái dương đang âm ỉ đau đớn…
Ngủ lâu như vậy sao?
Đầu ngón tay vô tình lướt qua gò má, có cảm giác ẩm ướt.
Bách Tiệm Ly dụi dụi khóe mắt, muốn nhớ lại mình rốt cuộc mơ cái gì, đến mức trong lòng tới bây giờ còn lưu lại ngập tràn cảm giác bi thương, nhưng mặc kệ hắn cố gắng hồi tưởng thế nào, đều là cảnh tượng hỗn độn, không có gì là thực, chỉ có cảm giác ưu thương nhàn nhạt trong tâm, là vô cùng rõ ràng.
Hắn ngẩng đầu, từ vị trí thuận tiện trên giường, nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ.
Rặng mây phía chân trời đã được nhuộm màu đỏ rực, cách đó không xa, những dãy tòa nhà dạy học kế tiếp nhau của Đại học N đắm chìm trong ánh nắng chiều, tạo nên một vẻ đẹp tĩnh lặng.
Tuy rằng đã ở Đại học N – trường Đại học duy nhất trong thành phố này học hơn nửa năm, nhưng hết thảy cảnh vật Bách Tiệm Ly nhìn thấy trước mắt này, đều vẫn cảm thấy xa lạ, giống như…
Giống như thân thể hắn tuy rằng sống ở nơi này, bình thản vô vị, máy móc đi lại, làm mọi việc tương tự người khác, nhưng tâm hắn lại hoàn toàn không ở đây.
Linh hồn cùng thân thể hắn như tách biệt nhau, luôn lơ lửng giữa không trung, thản nhiên nhìn mọi thứ không thuộc về hắn.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao cười đùa, đám nam sinh lớn giọng tạo thành một mảnh ồn ào, từ xa đi tới đây.
Bách Tiệm Ly xoay người, lần tìm kính mắt bên cạnh gồi đầu, dùng vải mềm xoa xoa mắt kính, sửa sang lại mái tóc rối bời của mình, bắt đầu mặc quần áo xuống giường.
“Cười cái gì, đều tại tên tiểu tử cậu đá hỏng quả đó, mới để đám tầng trên thắng… Còn cười nữa cẩn thận tôi phế cậu…"
“Cứu mạng a, Tạ lão đại, đừng bóp cổ em, đau quá đi…"
Cùng với tiếng vui đùa ầm ĩ, cửa bị đám nam sinh tinh lực dư thừa “Phanh" một tiếng đẩy toang ra.
Bách Tiệm Ly đang đứng mặc quần áo, nghe tiếng ngẩng đầu, thản nhiên liếc người đầu tiên lọt vào tầm mắt hắn.
Người nọ có khuôn mặt anh tuấn, tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đối diện ánh mắt xa cách dấu dưới lớp thấu kính hơi mỏng của hắn, lập tức giống như bị kim đâm một chút, chậm rãi thu liễm.
Tạ Ngôn buông tên bạn cùng phòng đang kẹp dưới nách ra, ánh mắt bén nhọn, bày thế sẵn sàng nghênh địch, mà mấy người đi theo bên cạnh, tựa hồ cũng nhận thấy bầu không khí đối địch giữa hai người, nhất thời im lặng.
Ký túc xá nam Đại học N, tòa nhà 6A tầng ba phòng hai, gồm sáu người cùng ở – Tạ Ngôn, Bách Tiệm Ly, Diêu Kim Long, Tiền Tiến, Trương Lợi Quần và Vương Anh.
Trừ bỏ Bách Tiệm Ly là người thành phố này, mấy người còn lại đều đến từ các huyện tỉnh phụ cận. Bọn họ đều là sinh viên năm nhất, khoa Quản lý công thương.
Mới thoát khỏi kỳ thi tuyển sinh tàn khốc như trong địa ngục, cơ hồ bị lột một tầng da, hiện tại thật vất vả từ cõi chết sống lại, khó tránh khỏi giống con ngựa hoang thoát cương, ở chốn đại học yên vui này tung mở bốn vó, tận tình cuồng hoan.
Tuy rằng đại học N không phải là trường học nổi danh, nhưng tốt xấu gì cũng là trường đại học hạng hai, chọn đúng ban ngành, sau này nhận được bằng tốt nghiệp, ở xã hội tìm công việc ổn định, hẳn là không phải việc gì khó.
Trải qua ba năm trung học nghiêm khắc, sau khi liều mạng vượt qua kỳ thi tuyển sinh, đại học căn bản chính là “Chốn vui chơi", là “Thiên đường" bồi thường cho năm tháng thanh xuân trong dĩ vãng.
Những việc này, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ.
Sau khi sắp xếp tốt phòng ngủ, mọi người đều cùng tuổi vớ nhau, huyết khí phương cương, rất nhanh liền thân quen, không bao lâu liền kề vai sát cánh, ôm ôm ấp ấp, thậm chí thân thiết đến mức còn kêu nhau “chồng", “vợ", trừ bỏ Bách Tiệm Ly.
So với năm tên ngựa hoang nhiệt tình kia, hắn càng giống một con sói cô độc.
Không giống bất luận kẻ nào.
Hắn không tiếp cận bất cứ ai, không tham gia tụ tập với bọn họ, không cùng bọn họ học tán gái, không cùng cả đám đá banh, không đi tắm chung, thậm chí ngay cả thời gian ngủ cũng trái ngược.
Trừ bỏ đi học, hắn ban ngày cơ hồ đều chui vào trong chăn ngủ, mà khi mọi người ngủ, hắn lại một mình lặng yên không một tiếng động, không biết đang làm những gì.
Có bữa đêm khuya, Tiền Tiến đang ngủ ở giường phía đông vì mắc tiểu mà tỉnh lại, dụi con mắt mơ mơ màng màng, vừa mở mắt, liền thấy một bóng người ngồi trước bàn học đối diện cậu…
Màn hình máy tính phát ra ánh sáng xanh, chiếu vào khuôn mặt người trắng bệch, âm trầm đáng sợ, làm Tiền Tiễn sợ tới mức quát to một tiếng “Có quỷ", chẳng những đem mọi người trong phòng nháo tỉnh, thiếu chút nữa còn khiến cả tòa nhà ký túc xá không được an bình, lòng người hoảng sợ.
Sau khi bình tâm lại, mọi người mới phát hiện, người nọ là Bách Tiệm Ly.
Đối mặt xôn xao do mình tạo ra, Bách Tiệm Ly thản nhiên giải thích, hắn ở trên mạng sưu tầm một ít tư liệu hữu dụng, không bật đèn là sợ đánh thức mọi người, đều không phải là cố ý dọa ai.
Thân là người lớn nhất phòng, Tạ Ngôn không thể không lựa lời trấn an mọi người, trong lòng cũng rất khó chịu, không hiểu sao cứ thấy bực bội tên tiểu tử này, bất luận là giọng điệu nói chuyện thản nhiên của hắn, đôi mắt xa cách lạnh lùng, bộ dạng thường xuyên như mất hồn, hay là cách xử thế độc lai độc vãng của hắn, đều làm cho anh cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Nhìn phòng khác mà xem, tất cả mọi người ở chung vô cùng thân thiện, tựa như người một nhà, mà phòng của mình lại nhiều ra một cái “Quái vật", thực làm cho hắn cảm thấy cả người không tiếp nhận được.
Từ khi khai giảng tới nay đã có hơn nửa năm, mắt thấy gần hết học kỳ, sắp trở thành sinh viên năm hai, nhưng Bách Tiệm Ly cư nhiên vẫn là bộ dạng như trước, một chút đều không thay đổi, khi nhìn vào mắt hắn, hoàn toàn không biết hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Loại cảm giác này, cũng khiến Tạ Ngôn thấy thất bại không thôi.
“Bây giờ căn tin mở rồi! Đi, đi ăn cơm, tôi muốn ăn sườn heo kho tàu." Diêu Kim Long dáng người thấp bé lại hơi mập, lộ ra vẻ mặt tươi cười ngây ngô, cậu cá tính hiền hòa, đôn hậu thành thật, trên mặt tựa hồ chưa từng có biểu tình phiền não.
“Còn ăn nữa bụng cậu chắc còn bự nữa a." Tiền Tiến ngủ đối diện giường cậu hừ một tiếng. Diện mạo thanh tú, có thể nói Tiền Tiến rất có duyên với nữ sinh, hồi trung học đã kết giao với vài người, vừa vào học liền tích cực theo đuổi bông hoa bên khoa tài vụ và kế toán.
Bởi vì nửa đêm bị dọa vài lần, cậu thầm đối với Bách Tiệm Ly rất có thành kiến.
“Tôi cũng đói bụng, đi, tranh giành đồ ăn ngon nào!"
Tạ Ngôn sang sảng cười nói, cầm cà mèn chuẩn bị nhằm phía căn tin.
Anh thân cao một mét tám, khiến không gian phòng vốn dĩ nhỏ hẹp lại càng thêm cảm giác áp bách. Cả phòng chỉ có mình Bách Tiệm Ly cùng chiều cao với anh, vì thế, mỗi khi hai người đứng chung một chỗ, luôn có vị đạo một núi không thể chứa hai hổ.
Cũng may tuy rằng Bách Tiệm Ly lạnh lùng cùng Tạ Ngôn nhiệt tình hoàn toàn tương phản, nhưng trước mắt vẫn chưa tạo thành mâu thuẫn khó hòa giải nào.
Không phải hắn cố ý ngụy trang làm ra vẻ, mà là trời sinh đã vậy, không vì bất luận ý kiến kẻ nào mà biến mất hoặc tồn tại, càng vô tình cùng người khác tranh phong, huống chi hắn ban ngày chủ yếu là ngủ.
Ở trạng thái xa cách mọi người như thế, rất khó đem hắn trở thành đối thủ.
Nhưng cũng vì loại xa cách này, làm cho Tạ Ngôn càng thêm khó chịu.
Nếu là người khác, dăm ba câu bất hòa, nói không chừng có thể đánh nhau to một trận, xả hết bực dọc trong lòng. Nhưng Bách Tiệm Ly người này, hết lần này đến lần khác, mặc kệ anh ra quyền thế nào, đáp lại anh, trừ bỏ lạnh lùng lạnh nhạt, cũng chỉ có lạnh nhạt lạnh lùng.
Khi hắn đi ngang qua anh, ánh mắt căn bản chỉ nhìn thẳng, giống như anh chỉ là không khí.
“Tiệm Ly, cùng đi ăn cơm với tụi này đi!"
Diêu Kim Long đối Bách Tiệm Ly lộ ra ý cười hàm hậu, đối với sự trì độn của cậu mà nói, căn bản không chú ý tới Bách Tiệm Ly và Tạ Ngôn ngay từ đầu đã ngầm có sóng lớn.
“Tôi không đói bụng, cám ơn, hai người đi đi."
Bách Tiệm Ly khách khí mà xa cách trả lời, cúi đầu kéo khóa kéo màu lam đậm trên bộ trang phục đơn giản hiệu NIKE, vài giọt mồ hôi trên trán rơi xuống, hơi hơi che khuất gọng kính.
Màu da của hắn so với các nam sinh khác trắng hơn hẳn, ngũ quan đoan chính làm cho hắn bất cứ lúc nào thoạt nhìn, đều làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng là, đôi mắt giấu phía sau thấu kính hơi mỏng kia, lại lộ ra khí thế lạnh lùng dọa người.
Có lẽ chính hắn cũng không phát giác, mỗi khi hắn hai tay khoanh trước ngực, mặt không chút thay đổi chăm chú nhìn về phía xa, tất cả mọi người đều không tự chủ được đối hắn kính nhi viễn chi.(kính trọng nhưng không gần gũi)
“Vậy a… Vậy tụi này đi trước đây."
Diêu Kim Long thực đáng tiếc thở dài một hơi.
Cậu là đứa nhỏ tâm địa thiện lương, mời Bách Tiệm Ly, thuần túy chỉ vì không muốn nhìn hắn cô đơn một mình.
Bách Tiệm Ly hiểu tâm ý của cậu, thản nhiên cười cười, cầm cuốn sách các mẫu câu tham khảo trên bàn, bên nách kẹp laptop, xem chừng muốn đi thư viện.
Nhìn bóng dáng thon dài của hắn biến mất, Tạ Ngôn khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Khác với với mấy bộ đồ nhái NIKE năm mươi tệ một bộ ngoài chợ, Tạ Ngôn biết, quần áo trên người hắn, đều là hàng hiệu chính tông. Chỉ tùy tiện một bộ đồ, thêm đôi giày thể thao hàng hiệu hắn đi dưới chân, có khi bằng cả tháng tiền cơm của đám sinh viên đến từ mấy huyện tỉnh xa xôi bọn họ, còn có cái laptop loại mới nhất mua từ Nhật về hắn hiện tại đang cầm…
Khó chịu!
“Thật là quái nhân, chưa thấy qua người nào không hòa nhập với tập thể như vậy."
“Có thể cậu ấy thích như như thế a…"
“Chúng ta vẫn là đi nhanh đi, nếu còn chậm chạp nữa đồ ăn ngon đều bị cướp sạch."
Từ phía sau cơn gió nhẹ đưa tới mấy câu nói của đám bạn cùng phòng, Bách Tiệm Ly nhàn nhạt nâng khóe môi, thẳng hướng thư viện đi tới.
Thư viện trường đại học N cũng không lớn, chỉ có sáu tầng, tầng thứ năm có một khu vực dành riêng đặt máy vi tính, để sinh viên trong trường có thể lên mạng.
Bách Tiệm Ly thấy chỗ này yên tĩnh, lại có thể tùy thời tra tìm tư liệu mình cần, liền thường xuyên ngâm mình ở đó, cứ đến đây là ở cả ngày trong này.
Giống như mọi lần, hắn mở máy tính, đeo tai nghe, nghe album mới nhất của Radiohead (1), đồng thời tùy ý xem một vài trang web mình cảm thấy hứng thú.
Các trang web hắn thường truy cập vào cũng không nhiều, chủ yếu là quân sự hiện đại, du lịch và chụp ảnh.
Mặc dù đăng nhập vào mấy diễn đàn này một khoảng thời gian khá dài, nhưng bởi vì đại đa số thời gian đều ẩn, ngẫu nhiên nhìn thấy một bài tuyệt hay mới trồi lên nói vài câu, cho nên điểm tích lũy của hắn cũng không cao, cũng không khiến cho ai chú ý.
Hắn hoạt động trên mạng, cùng hiện thực cũng không khác mấy.
Bách Tiệm Ly từ rất sớm đã tiếp xúc internet, nhưng không trầm mê vào đó. Vô luận là nói chuyện phiếm hay chơi trò chơi, đối hắn mà nói, đều là việc lãng phí thời gian.
Internet là một loại công cụ làm cho cuộc sống càng thêm phong phú, nhưng đối với những khoảng trống sâu trong tâm hồn, lại chỉ đành họa vô đơn chí.
Có đôi khi hắn nhìn thấy hình ảnh những chuyến đi, đều là các bức ảnh tuyệt đẹp, thiên nhiên tráng lệ đến mức khiến người ta không thể dùng ngôn từ để hình dung, nhưng trong bức ảnh phong cảnh đó có người xuất hiện, lập tức trở nên tục tằng vô cùng, làm mất hết cả hứng thú.
Thật sự là một loại châm chọc.
Đang lúc hắn mở hình ảnh phong cảnh Nepal lưu trong máy tính, đột nhiên tấm chắn trước bàn bị người nhẹ nhàng gõ.
Những cái bàn để máy tính ở đây đều dùng tấm chắn ngăn cách, để tránh ảnh hưởng lẫn nhau.
Bách Tiệm Ly ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười của một cô gái xinh đẹp lọt vào tầm mắt, cô tựa hồ đang muốn nói gì đó với hắn…
Bách Tiệm Ly vội vàng tháo tai nghe xuống, nhìn gương mặt xa lạ của cô gái, trong đầu suy nghĩ mình đã gặp qua người này chưa?
Hẳn là nữ sinh mình không biết.
Trừ bỏ bạn cùng phòng, mấy người học cùng khoa mà hắn nhớ rõ rất ít.
Lúc đi học, hắn luôn đợi đến khi tiết học bắt đầu mới vào lớp, chuông reo một tiếng liền rời đi, như thế hơn nửa năm, số người hắn biết chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Cái kia…"
Các sinh viên đang yên lặng tự học xung quang đều quăng đến ánh mắt bất mãn, giọng nói cô gái càng đè xuống thấp, “Có thể ra bên ngoài hay không, mình có mấy lời muốn nói với bạn."
Bách Tiệm Ly gật gật đầu, đi theo cô gái đẩy ra cửa thoát hiểm, đi vào lối đi nhỏ không một bóng người.
Loại tình cảnh này, đối với hắn mà nói cũng không xa lạ, cho nên hắn hai tay đút túi, lẳng lặng chờ nữ sinh mở miệng.
“Mình tên là Chu Hiểu Yến, khoa tiếng Anh, ở khu máy tính chúng ta đã gặp qua vài lần." Nữ sinh hưng phấn mở to hai mắt, hai má xinh đẹp biểu tình sinh động.
Cô mặc chiếc áo T-shirt màu trắng bó sát người và váy denim dài tới đầu gối, lộ ra cẳng chân duyên dáng, mái tóc nhuộm màu nâu hơi quăn, là một cô gái thực xinh đẹp.
Bách Tiệm Ly lại thản nhiên lắc đầu.
Trong mắt lóe ra một tia lửa, nhất thời ảm đạm xuống, nhưng là kiểu người không vì khó khăn mà chùn bước, Chu Hiểu Yến rất nhanh lấy lại dũng khí, “Mình chú ý bạn đã lâu rồi, cảm thấy bạn rất đặc biệt, rất muốn làm quen, hơn nữa bạn xem chừng cũng không có bạn gái… Cho nên… Nếu có thể… Có thể kết bạn được không?"
Nói đến câu sau, cô gục đầu xuống, vô cùng ngượng ngùng.
Dù sao con gái bẩm sinh đối nam sinh chủ động theo đuổi, loại chuyện này vẫn là có chút thẹn thùng.
Bách Tiệm Ly thản nhiên nói: “Thực xin lỗi."
Chu Hiểu Yến không khỏi mở to hai mắt, “Làm bạn cũng không được?"
Từ nhỏ đến lớn, lấy ngoại hình của cô, đều luôn được xếp vào bảng hoa khôi của lớp, nam sinh theo đuổi cô quơ tay một cái là cả bó to, hiện tại cô chủ động đưa đến cửa, người này cư nhiên không cần? Còn với thái độ hời hợt thế này!?
“Thực xin lỗi, tôi đối với việc kết bạn không có hứng thú." Bách Tiệm Ly mặt không chút thay đổi nhìn cô, lời nói mặc dù lãnh đạm, nhưng kiên định không thể thay đổi.
“Cậu… Cậu thật là quái nhân!"
Mặt Chu Hiểu Yến lập tức đỏ bừng, cảm thấy vô cùng nhục nhã, mắt thấy cũng sắp khóc, cô cắn cắn môi dưới, u oán trừng mắt liếc Bách Tiệm Ly một cái, quay đầu chạy đi.
Bách Tiệm Ly đứng tại chỗ trong chốc lát, phỏng chừng cô đã đi xa, mới quay trở lại bàn máy.
Tưởng có thể lại tập trung tinh thần, nhưng suy nghĩ lại hết sức hỗn loạn.
Không còn tâm tình xem nữa, hắn liền dứt khoát tắt máy, thu thập một chút, ra khỏi thư viện.
Bên ngoài trời đã tối sẫm.
Mấy lớp trong tòa nhà dạy học vẫn còn lác đác ánh đèn, phía con đường mòn lát xi măng trong vườn trường, hoa và cây cảnh thấp thoáng, hai ba ánh đèn vàng chiếu xuống, như minh châu điểm xuyến trên mặt đất.
Vành đai xanh nhỏ và đài phun nước điêu khắc ngăn cách khu giảng dạy trường đại học N và ký túc xá, Bách Tiệm Ly bước đi trên đám cỏ khô vàng, cảm thấy hàn ý dần dần thấm vào tim.
Xen giữa bồn hoa và cây cảnh là những dãy ghế dài, vừa vào đêm đã bị các cặp tình nhân chiếm cứ, hơi chú ý một chút liền có thể nhìn thấy mấy cảnh đẹp mắt.
Bách Tiệm Ly chỉ nhìn thẳng, hướng phòng mình đi tới, dưới chân không có nửa điểm chần chờ.
Có đôi có cặp dĩ nhiên khiến người ta hâm mộ, nữ sinh xinh đẹp lại đáng yêu, cự tuyệt cô cũng không đành lòng, nhưng là, việc này so với tự do của bản thân, cũng không tính cái gì.
Hắn không muốn phá hư loại tự do này, lại càng không muốn tự chuốc lấy phiền phức.
Nhân loại đều là sinh vật sợ tịch mịch, trừ bỏ hắn.
Từ năm mười sáu tuổi, Bách Tiệm Ly liền thấy rõ vận mệnh cuộc đời mình, phải là – cô độc sống quãng đời còn lại.
Hắn tin tưởng vững chắc điểm này, cơ hồ tới mức mê tín.
Nếu có một ngày, sinh mệnh sắp đi đến cuối, hắn hẳn là sẽ tìm một căn nhà nhỏ nơi núi rừng hoang vắng, lẳng lặng chờ đợi cái chết buông xuống.
Sẽ không có người đưa tang hắn, lại càng không có bất luận kẻ nào vì hắn khóc.
Ngày hôm sau, mặt trời cứ theo lẽ thường mọc lên, mọi người như cũ tràn ngập tươi cười.
Có lẽ loại ý tưởng Plato này thực ngây thơ không thực tế, nhưng hắn cũng không phải quá âu lo, bởi vì hắn thật sự tin tưởng điểm này, giống như tin tưởng mặt trời mỗi ngày đều mọc ở hướng Đông.
Cô độc không phải là kẻ thù của hắn, mà là cái chí thân cùng hắn huyết mạch tương liên, hắn hưởng thụ cô độc cùng tịch mịch, cũng như người khác hưởng thụ sự quan tâm và náo nhiệt vây quanh.
Đây chính là nhân sinh của hắn, là con đường cuối cùng, là tín ngưỡng từ trước tới nay của hắn!
Vì thế, hắn phải kiên cường.
Chỉ cần tâm kiên cường, sẽ không có thứ gì phá vỡ được.
Hắn vẫn kiên định giữ tư thế quật cường thế này, không ngừng cổ vũ chính mình, một đường đi tới, đến giờ phút này, đã xây được một pháo đài bất khả xâm phạm.
“Cậu… Cậu thật là quái nhân!"
Lời nói cô gái quanh quẩn ở bên tai, Bách Tiệm Ly nhẹ nhàng khẽ động khóe miệng.
Hắn đâu chỉ là quái nhân mà thôi.
Chà xát đầu ngón tay hơi lạnh, Bách Tiệm Ly kéo cao áo, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Đột nhiên, trước mắt nhoáng lên một cái, từ khúc rẽ của con đường mòn đột nhiên nhảy ra một bóng đen, Bách Tiệm Ly thu thế không kịp, bị đụng mạnh vào…
“Đau quá…"
Tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên bên tai, nương theo ánh đèn mỏng manh ven đường, Bách Tiệm Ly lúc này mới phát hiện, hắn đụng vào một người.
“Thực xin lỗi." Bách Tiệm Ly xin lỗi trước.
“Không sao, là tôi đi nhanh quá, dọa cậu rồi."
Nam sinh đứng thẳng lên, tay còn đang xoa chỗ bị đụng phải bên thái dương, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng trước mắt được bao phủ bới ánh trăng, một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng, không khỏi nao nao, “Cậu là… Bách Tiệm Ly lớp ba khoa Quản lý công thương?"
Bách Tiệm Ly nhịn không được khẽ nhếch mi, “Tôi trong một đêm đã trở thành danh nhân của đại học N rồi sao?" Chẳng những có sinh nữ hướng hắn bày tỏ, hơn nữa tùy tiện đụng phải một người, cũng có thể lập tức báo ra tên hắn.
“A, không phải, chúng ta là cùng khoa, tôi tên Tiếu Thành, cậu nhận ra tôi sao? Nhưng tôi biết cậu, cậu luôn ngồi ở hàng đầu tiên, không nói chuyện với ai cả."
Nụ cười sáng ngời lộ ra hàm răng trắng noãn, ở dưới ngọn đèn lấp lánh tỏa sáng.
Chiều cao của hắn và Bách Tiệm Ly không sai biệt lắm, ngũ quan tuấn lãng
, so với vẻ kiêu ngạo rạng rỡ như ánh mặt trời của Tạ Ngôn, còn hơn một phần tuấn mỹ, lại thiếu một tia nhuệ khí, cười rộ lên lại ôn nhu vô cùng, có loại hấp dẫn cùng sự ấm áp khó diễn tả chạy thẳng vào tim.
Vẻ bề ngoài cùng nụ cười như vậy, đối nữ sinh mà nói, là lực sát thương cực lớn.
“Thật xin lỗi, tôi không nhận ra." Bách Tiệm Ly thản nhiên nói, đối với mấy chuyện liên tiếp phát sinh đêm nay cảm thấy có chút buồn cười.
“Tiếu Thành… Tiếu Thành… Anh làm gì đó, nhanh lên đi xem phim với tụi này."
Cách đó không xa truyền đến thanh âm của một nhóm nữ sinh xinh đẹp, có ba, bốn người, ước chừng đều đang đợi cậu.
“Ngại quá, tôi đi trước nha, lần sau có dịp sẽ nói tán gẫu với cậu, tôi ở tầng bốn phòng năm, ngay trên lầu các cậu, có rảnh tới tìm tôi chơi!"
Tiếu Thành cười hướng cậu vẫy tay, chạy về phía mấy nữ sinh.
Bách Tiệm Ly mờ mịt nhìn bóng dáng bọn họ trong chốc lát, cảm thấy thực kỳ lạ, vừa lúc đói bụng, liền trở về phòng lấy ví tiền, đi đến nhà hàng nhỏ gần trường mua một phần bánh tổ chiên rồi từ từ ăn.
Khoảng thời gian đó, tiệm sách, quán ăn vặt, cửa hàng văn phòng phẩm gần trường mọc lên như nấm, trong nhà hàng nhỏ có treo một cái TV, mở bộ phim thần tượng đang thịnh hành, nhân vật chính đều giống như sống ở hành tinh chỉ toàn tuấn nam mỹ nữ, nói mấy chuyện yêu đương nam nữ, lời thoại mơ mộng khác xa thực tế.
Bách Tiệm Ly một mình một người ngồi đó, lẳng lặng ăn bánh tổ nóng hầm hập, vừa ăn vừa nhìn ra xa thế giới ngoài cửa sổ…
Nơi đó một mảnh đèn đuốc sáng trưng, rộn rã tiếng nói cười.
Từng nhóm nam nữ trẻ tuổi vui đùa ầm ĩ đi qua, tản mát ra tiếng cười như chuông bạc, bọn họ thực vui vẻ, thực khiến người ta hâm mộ.
Cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, như dòng nước chảy trong lòng bắt đầu chậm rãi khởi động, mang đến cảm giác mềm mại cùng sầu não không nói nên lời.
Điều này thật tốt lắm.
Bách Tiệm Ly hiểu được, nhưng hắn, lại một bước cũng tiến không được.
Nhân sinh cô đơn vô tận này, hiện tại, chỉ vừa mới bắt đầu.
(1) Radiohead: Ban nhạc rock của Anh nổi tiếng từ thập niên 90
Cả người tựa như đang chìm xuống biển sâu, đột nhiên bị cơn sóng thuỷ triều kinh động, Bách Tiệm Ly cố gắng hít một ngụm lớn không khí trong lành vào phổi, từ một mảnh tối đen trong giấc ngủ sâu không thấy đáy, mở hai mắt, đầu óc còn có chút hoảng hốt, không biết chính mình đang ở chỗ nào.
Màn trắng trần nhà trắng, mấy cái giường tầng nằm chen chúc, lọt vào trong tầm mắt là tấm poster siêu sao bóng đá cỡ lớn, sáu cái bàn học ghép lại một chỗ, bên trên xếp đống sách vở cùng mấy thứ linh tinh… Tất cả đều rõ ràng, đây là phòng ngủ không hề rộng rãi trong ký túc xá.
Nhanh chóng thả lỏng tâm trí, bình tâm lại…
Bách Tiệm Ly từ trên giường ngồi dậy, giống như muốn đem tất cả độc tố trong ***g ngực đẩy ra ngoài, thật sâu thở ra một hơi, lấy tay đỡ lấy thái dương đang âm ỉ đau đớn…
Ngủ lâu như vậy sao?
Đầu ngón tay vô tình lướt qua gò má, có cảm giác ẩm ướt.
Bách Tiệm Ly dụi dụi khóe mắt, muốn nhớ lại mình rốt cuộc mơ cái gì, đến mức trong lòng tới bây giờ còn lưu lại ngập tràn cảm giác bi thương, nhưng mặc kệ hắn cố gắng hồi tưởng thế nào, đều là cảnh tượng hỗn độn, không có gì là thực, chỉ có cảm giác ưu thương nhàn nhạt trong tâm, là vô cùng rõ ràng.
Hắn ngẩng đầu, từ vị trí thuận tiện trên giường, nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ.
Rặng mây phía chân trời đã được nhuộm màu đỏ rực, cách đó không xa, những dãy tòa nhà dạy học kế tiếp nhau của Đại học N đắm chìm trong ánh nắng chiều, tạo nên một vẻ đẹp tĩnh lặng.
Tuy rằng đã ở Đại học N – trường Đại học duy nhất trong thành phố này học hơn nửa năm, nhưng hết thảy cảnh vật Bách Tiệm Ly nhìn thấy trước mắt này, đều vẫn cảm thấy xa lạ, giống như…
Giống như thân thể hắn tuy rằng sống ở nơi này, bình thản vô vị, máy móc đi lại, làm mọi việc tương tự người khác, nhưng tâm hắn lại hoàn toàn không ở đây.
Linh hồn cùng thân thể hắn như tách biệt nhau, luôn lơ lửng giữa không trung, thản nhiên nhìn mọi thứ không thuộc về hắn.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao cười đùa, đám nam sinh lớn giọng tạo thành một mảnh ồn ào, từ xa đi tới đây.
Bách Tiệm Ly xoay người, lần tìm kính mắt bên cạnh gồi đầu, dùng vải mềm xoa xoa mắt kính, sửa sang lại mái tóc rối bời của mình, bắt đầu mặc quần áo xuống giường.
“Cười cái gì, đều tại tên tiểu tử cậu đá hỏng quả đó, mới để đám tầng trên thắng… Còn cười nữa cẩn thận tôi phế cậu…"
“Cứu mạng a, Tạ lão đại, đừng bóp cổ em, đau quá đi…"
Cùng với tiếng vui đùa ầm ĩ, cửa bị đám nam sinh tinh lực dư thừa “Phanh" một tiếng đẩy toang ra.
Bách Tiệm Ly đang đứng mặc quần áo, nghe tiếng ngẩng đầu, thản nhiên liếc người đầu tiên lọt vào tầm mắt hắn.
Người nọ có khuôn mặt anh tuấn, tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đối diện ánh mắt xa cách dấu dưới lớp thấu kính hơi mỏng của hắn, lập tức giống như bị kim đâm một chút, chậm rãi thu liễm.
Tạ Ngôn buông tên bạn cùng phòng đang kẹp dưới nách ra, ánh mắt bén nhọn, bày thế sẵn sàng nghênh địch, mà mấy người đi theo bên cạnh, tựa hồ cũng nhận thấy bầu không khí đối địch giữa hai người, nhất thời im lặng.
Ký túc xá nam Đại học N, tòa nhà 6A tầng ba phòng hai, gồm sáu người cùng ở – Tạ Ngôn, Bách Tiệm Ly, Diêu Kim Long, Tiền Tiến, Trương Lợi Quần và Vương Anh.
Trừ bỏ Bách Tiệm Ly là người thành phố này, mấy người còn lại đều đến từ các huyện tỉnh phụ cận. Bọn họ đều là sinh viên năm nhất, khoa Quản lý công thương.
Mới thoát khỏi kỳ thi tuyển sinh tàn khốc như trong địa ngục, cơ hồ bị lột một tầng da, hiện tại thật vất vả từ cõi chết sống lại, khó tránh khỏi giống con ngựa hoang thoát cương, ở chốn đại học yên vui này tung mở bốn vó, tận tình cuồng hoan.
Tuy rằng đại học N không phải là trường học nổi danh, nhưng tốt xấu gì cũng là trường đại học hạng hai, chọn đúng ban ngành, sau này nhận được bằng tốt nghiệp, ở xã hội tìm công việc ổn định, hẳn là không phải việc gì khó.
Trải qua ba năm trung học nghiêm khắc, sau khi liều mạng vượt qua kỳ thi tuyển sinh, đại học căn bản chính là “Chốn vui chơi", là “Thiên đường" bồi thường cho năm tháng thanh xuân trong dĩ vãng.
Những việc này, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ.
Sau khi sắp xếp tốt phòng ngủ, mọi người đều cùng tuổi vớ nhau, huyết khí phương cương, rất nhanh liền thân quen, không bao lâu liền kề vai sát cánh, ôm ôm ấp ấp, thậm chí thân thiết đến mức còn kêu nhau “chồng", “vợ", trừ bỏ Bách Tiệm Ly.
So với năm tên ngựa hoang nhiệt tình kia, hắn càng giống một con sói cô độc.
Không giống bất luận kẻ nào.
Hắn không tiếp cận bất cứ ai, không tham gia tụ tập với bọn họ, không cùng bọn họ học tán gái, không cùng cả đám đá banh, không đi tắm chung, thậm chí ngay cả thời gian ngủ cũng trái ngược.
Trừ bỏ đi học, hắn ban ngày cơ hồ đều chui vào trong chăn ngủ, mà khi mọi người ngủ, hắn lại một mình lặng yên không một tiếng động, không biết đang làm những gì.
Có bữa đêm khuya, Tiền Tiến đang ngủ ở giường phía đông vì mắc tiểu mà tỉnh lại, dụi con mắt mơ mơ màng màng, vừa mở mắt, liền thấy một bóng người ngồi trước bàn học đối diện cậu…
Màn hình máy tính phát ra ánh sáng xanh, chiếu vào khuôn mặt người trắng bệch, âm trầm đáng sợ, làm Tiền Tiễn sợ tới mức quát to một tiếng “Có quỷ", chẳng những đem mọi người trong phòng nháo tỉnh, thiếu chút nữa còn khiến cả tòa nhà ký túc xá không được an bình, lòng người hoảng sợ.
Sau khi bình tâm lại, mọi người mới phát hiện, người nọ là Bách Tiệm Ly.
Đối mặt xôn xao do mình tạo ra, Bách Tiệm Ly thản nhiên giải thích, hắn ở trên mạng sưu tầm một ít tư liệu hữu dụng, không bật đèn là sợ đánh thức mọi người, đều không phải là cố ý dọa ai.
Thân là người lớn nhất phòng, Tạ Ngôn không thể không lựa lời trấn an mọi người, trong lòng cũng rất khó chịu, không hiểu sao cứ thấy bực bội tên tiểu tử này, bất luận là giọng điệu nói chuyện thản nhiên của hắn, đôi mắt xa cách lạnh lùng, bộ dạng thường xuyên như mất hồn, hay là cách xử thế độc lai độc vãng của hắn, đều làm cho anh cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Nhìn phòng khác mà xem, tất cả mọi người ở chung vô cùng thân thiện, tựa như người một nhà, mà phòng của mình lại nhiều ra một cái “Quái vật", thực làm cho hắn cảm thấy cả người không tiếp nhận được.
Từ khi khai giảng tới nay đã có hơn nửa năm, mắt thấy gần hết học kỳ, sắp trở thành sinh viên năm hai, nhưng Bách Tiệm Ly cư nhiên vẫn là bộ dạng như trước, một chút đều không thay đổi, khi nhìn vào mắt hắn, hoàn toàn không biết hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Loại cảm giác này, cũng khiến Tạ Ngôn thấy thất bại không thôi.
“Bây giờ căn tin mở rồi! Đi, đi ăn cơm, tôi muốn ăn sườn heo kho tàu." Diêu Kim Long dáng người thấp bé lại hơi mập, lộ ra vẻ mặt tươi cười ngây ngô, cậu cá tính hiền hòa, đôn hậu thành thật, trên mặt tựa hồ chưa từng có biểu tình phiền não.
“Còn ăn nữa bụng cậu chắc còn bự nữa a." Tiền Tiến ngủ đối diện giường cậu hừ một tiếng. Diện mạo thanh tú, có thể nói Tiền Tiến rất có duyên với nữ sinh, hồi trung học đã kết giao với vài người, vừa vào học liền tích cực theo đuổi bông hoa bên khoa tài vụ và kế toán.
Bởi vì nửa đêm bị dọa vài lần, cậu thầm đối với Bách Tiệm Ly rất có thành kiến.
“Tôi cũng đói bụng, đi, tranh giành đồ ăn ngon nào!"
Tạ Ngôn sang sảng cười nói, cầm cà mèn chuẩn bị nhằm phía căn tin.
Anh thân cao một mét tám, khiến không gian phòng vốn dĩ nhỏ hẹp lại càng thêm cảm giác áp bách. Cả phòng chỉ có mình Bách Tiệm Ly cùng chiều cao với anh, vì thế, mỗi khi hai người đứng chung một chỗ, luôn có vị đạo một núi không thể chứa hai hổ.
Cũng may tuy rằng Bách Tiệm Ly lạnh lùng cùng Tạ Ngôn nhiệt tình hoàn toàn tương phản, nhưng trước mắt vẫn chưa tạo thành mâu thuẫn khó hòa giải nào.
Không phải hắn cố ý ngụy trang làm ra vẻ, mà là trời sinh đã vậy, không vì bất luận ý kiến kẻ nào mà biến mất hoặc tồn tại, càng vô tình cùng người khác tranh phong, huống chi hắn ban ngày chủ yếu là ngủ.
Ở trạng thái xa cách mọi người như thế, rất khó đem hắn trở thành đối thủ.
Nhưng cũng vì loại xa cách này, làm cho Tạ Ngôn càng thêm khó chịu.
Nếu là người khác, dăm ba câu bất hòa, nói không chừng có thể đánh nhau to một trận, xả hết bực dọc trong lòng. Nhưng Bách Tiệm Ly người này, hết lần này đến lần khác, mặc kệ anh ra quyền thế nào, đáp lại anh, trừ bỏ lạnh lùng lạnh nhạt, cũng chỉ có lạnh nhạt lạnh lùng.
Khi hắn đi ngang qua anh, ánh mắt căn bản chỉ nhìn thẳng, giống như anh chỉ là không khí.
“Tiệm Ly, cùng đi ăn cơm với tụi này đi!"
Diêu Kim Long đối Bách Tiệm Ly lộ ra ý cười hàm hậu, đối với sự trì độn của cậu mà nói, căn bản không chú ý tới Bách Tiệm Ly và Tạ Ngôn ngay từ đầu đã ngầm có sóng lớn.
“Tôi không đói bụng, cám ơn, hai người đi đi."
Bách Tiệm Ly khách khí mà xa cách trả lời, cúi đầu kéo khóa kéo màu lam đậm trên bộ trang phục đơn giản hiệu NIKE, vài giọt mồ hôi trên trán rơi xuống, hơi hơi che khuất gọng kính.
Màu da của hắn so với các nam sinh khác trắng hơn hẳn, ngũ quan đoan chính làm cho hắn bất cứ lúc nào thoạt nhìn, đều làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng là, đôi mắt giấu phía sau thấu kính hơi mỏng kia, lại lộ ra khí thế lạnh lùng dọa người.
Có lẽ chính hắn cũng không phát giác, mỗi khi hắn hai tay khoanh trước ngực, mặt không chút thay đổi chăm chú nhìn về phía xa, tất cả mọi người đều không tự chủ được đối hắn kính nhi viễn chi.(kính trọng nhưng không gần gũi)
“Vậy a… Vậy tụi này đi trước đây."
Diêu Kim Long thực đáng tiếc thở dài một hơi.
Cậu là đứa nhỏ tâm địa thiện lương, mời Bách Tiệm Ly, thuần túy chỉ vì không muốn nhìn hắn cô đơn một mình.
Bách Tiệm Ly hiểu tâm ý của cậu, thản nhiên cười cười, cầm cuốn sách các mẫu câu tham khảo trên bàn, bên nách kẹp laptop, xem chừng muốn đi thư viện.
Nhìn bóng dáng thon dài của hắn biến mất, Tạ Ngôn khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Khác với với mấy bộ đồ nhái NIKE năm mươi tệ một bộ ngoài chợ, Tạ Ngôn biết, quần áo trên người hắn, đều là hàng hiệu chính tông. Chỉ tùy tiện một bộ đồ, thêm đôi giày thể thao hàng hiệu hắn đi dưới chân, có khi bằng cả tháng tiền cơm của đám sinh viên đến từ mấy huyện tỉnh xa xôi bọn họ, còn có cái laptop loại mới nhất mua từ Nhật về hắn hiện tại đang cầm…
Khó chịu!
“Thật là quái nhân, chưa thấy qua người nào không hòa nhập với tập thể như vậy."
“Có thể cậu ấy thích như như thế a…"
“Chúng ta vẫn là đi nhanh đi, nếu còn chậm chạp nữa đồ ăn ngon đều bị cướp sạch."
Từ phía sau cơn gió nhẹ đưa tới mấy câu nói của đám bạn cùng phòng, Bách Tiệm Ly nhàn nhạt nâng khóe môi, thẳng hướng thư viện đi tới.
Thư viện trường đại học N cũng không lớn, chỉ có sáu tầng, tầng thứ năm có một khu vực dành riêng đặt máy vi tính, để sinh viên trong trường có thể lên mạng.
Bách Tiệm Ly thấy chỗ này yên tĩnh, lại có thể tùy thời tra tìm tư liệu mình cần, liền thường xuyên ngâm mình ở đó, cứ đến đây là ở cả ngày trong này.
Giống như mọi lần, hắn mở máy tính, đeo tai nghe, nghe album mới nhất của Radiohead (1), đồng thời tùy ý xem một vài trang web mình cảm thấy hứng thú.
Các trang web hắn thường truy cập vào cũng không nhiều, chủ yếu là quân sự hiện đại, du lịch và chụp ảnh.
Mặc dù đăng nhập vào mấy diễn đàn này một khoảng thời gian khá dài, nhưng bởi vì đại đa số thời gian đều ẩn, ngẫu nhiên nhìn thấy một bài tuyệt hay mới trồi lên nói vài câu, cho nên điểm tích lũy của hắn cũng không cao, cũng không khiến cho ai chú ý.
Hắn hoạt động trên mạng, cùng hiện thực cũng không khác mấy.
Bách Tiệm Ly từ rất sớm đã tiếp xúc internet, nhưng không trầm mê vào đó. Vô luận là nói chuyện phiếm hay chơi trò chơi, đối hắn mà nói, đều là việc lãng phí thời gian.
Internet là một loại công cụ làm cho cuộc sống càng thêm phong phú, nhưng đối với những khoảng trống sâu trong tâm hồn, lại chỉ đành họa vô đơn chí.
Có đôi khi hắn nhìn thấy hình ảnh những chuyến đi, đều là các bức ảnh tuyệt đẹp, thiên nhiên tráng lệ đến mức khiến người ta không thể dùng ngôn từ để hình dung, nhưng trong bức ảnh phong cảnh đó có người xuất hiện, lập tức trở nên tục tằng vô cùng, làm mất hết cả hứng thú.
Thật sự là một loại châm chọc.
Đang lúc hắn mở hình ảnh phong cảnh Nepal lưu trong máy tính, đột nhiên tấm chắn trước bàn bị người nhẹ nhàng gõ.
Những cái bàn để máy tính ở đây đều dùng tấm chắn ngăn cách, để tránh ảnh hưởng lẫn nhau.
Bách Tiệm Ly ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười của một cô gái xinh đẹp lọt vào tầm mắt, cô tựa hồ đang muốn nói gì đó với hắn…
Bách Tiệm Ly vội vàng tháo tai nghe xuống, nhìn gương mặt xa lạ của cô gái, trong đầu suy nghĩ mình đã gặp qua người này chưa?
Hẳn là nữ sinh mình không biết.
Trừ bỏ bạn cùng phòng, mấy người học cùng khoa mà hắn nhớ rõ rất ít.
Lúc đi học, hắn luôn đợi đến khi tiết học bắt đầu mới vào lớp, chuông reo một tiếng liền rời đi, như thế hơn nửa năm, số người hắn biết chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Cái kia…"
Các sinh viên đang yên lặng tự học xung quang đều quăng đến ánh mắt bất mãn, giọng nói cô gái càng đè xuống thấp, “Có thể ra bên ngoài hay không, mình có mấy lời muốn nói với bạn."
Bách Tiệm Ly gật gật đầu, đi theo cô gái đẩy ra cửa thoát hiểm, đi vào lối đi nhỏ không một bóng người.
Loại tình cảnh này, đối với hắn mà nói cũng không xa lạ, cho nên hắn hai tay đút túi, lẳng lặng chờ nữ sinh mở miệng.
“Mình tên là Chu Hiểu Yến, khoa tiếng Anh, ở khu máy tính chúng ta đã gặp qua vài lần." Nữ sinh hưng phấn mở to hai mắt, hai má xinh đẹp biểu tình sinh động.
Cô mặc chiếc áo T-shirt màu trắng bó sát người và váy denim dài tới đầu gối, lộ ra cẳng chân duyên dáng, mái tóc nhuộm màu nâu hơi quăn, là một cô gái thực xinh đẹp.
Bách Tiệm Ly lại thản nhiên lắc đầu.
Trong mắt lóe ra một tia lửa, nhất thời ảm đạm xuống, nhưng là kiểu người không vì khó khăn mà chùn bước, Chu Hiểu Yến rất nhanh lấy lại dũng khí, “Mình chú ý bạn đã lâu rồi, cảm thấy bạn rất đặc biệt, rất muốn làm quen, hơn nữa bạn xem chừng cũng không có bạn gái… Cho nên… Nếu có thể… Có thể kết bạn được không?"
Nói đến câu sau, cô gục đầu xuống, vô cùng ngượng ngùng.
Dù sao con gái bẩm sinh đối nam sinh chủ động theo đuổi, loại chuyện này vẫn là có chút thẹn thùng.
Bách Tiệm Ly thản nhiên nói: “Thực xin lỗi."
Chu Hiểu Yến không khỏi mở to hai mắt, “Làm bạn cũng không được?"
Từ nhỏ đến lớn, lấy ngoại hình của cô, đều luôn được xếp vào bảng hoa khôi của lớp, nam sinh theo đuổi cô quơ tay một cái là cả bó to, hiện tại cô chủ động đưa đến cửa, người này cư nhiên không cần? Còn với thái độ hời hợt thế này!?
“Thực xin lỗi, tôi đối với việc kết bạn không có hứng thú." Bách Tiệm Ly mặt không chút thay đổi nhìn cô, lời nói mặc dù lãnh đạm, nhưng kiên định không thể thay đổi.
“Cậu… Cậu thật là quái nhân!"
Mặt Chu Hiểu Yến lập tức đỏ bừng, cảm thấy vô cùng nhục nhã, mắt thấy cũng sắp khóc, cô cắn cắn môi dưới, u oán trừng mắt liếc Bách Tiệm Ly một cái, quay đầu chạy đi.
Bách Tiệm Ly đứng tại chỗ trong chốc lát, phỏng chừng cô đã đi xa, mới quay trở lại bàn máy.
Tưởng có thể lại tập trung tinh thần, nhưng suy nghĩ lại hết sức hỗn loạn.
Không còn tâm tình xem nữa, hắn liền dứt khoát tắt máy, thu thập một chút, ra khỏi thư viện.
Bên ngoài trời đã tối sẫm.
Mấy lớp trong tòa nhà dạy học vẫn còn lác đác ánh đèn, phía con đường mòn lát xi măng trong vườn trường, hoa và cây cảnh thấp thoáng, hai ba ánh đèn vàng chiếu xuống, như minh châu điểm xuyến trên mặt đất.
Vành đai xanh nhỏ và đài phun nước điêu khắc ngăn cách khu giảng dạy trường đại học N và ký túc xá, Bách Tiệm Ly bước đi trên đám cỏ khô vàng, cảm thấy hàn ý dần dần thấm vào tim.
Xen giữa bồn hoa và cây cảnh là những dãy ghế dài, vừa vào đêm đã bị các cặp tình nhân chiếm cứ, hơi chú ý một chút liền có thể nhìn thấy mấy cảnh đẹp mắt.
Bách Tiệm Ly chỉ nhìn thẳng, hướng phòng mình đi tới, dưới chân không có nửa điểm chần chờ.
Có đôi có cặp dĩ nhiên khiến người ta hâm mộ, nữ sinh xinh đẹp lại đáng yêu, cự tuyệt cô cũng không đành lòng, nhưng là, việc này so với tự do của bản thân, cũng không tính cái gì.
Hắn không muốn phá hư loại tự do này, lại càng không muốn tự chuốc lấy phiền phức.
Nhân loại đều là sinh vật sợ tịch mịch, trừ bỏ hắn.
Từ năm mười sáu tuổi, Bách Tiệm Ly liền thấy rõ vận mệnh cuộc đời mình, phải là – cô độc sống quãng đời còn lại.
Hắn tin tưởng vững chắc điểm này, cơ hồ tới mức mê tín.
Nếu có một ngày, sinh mệnh sắp đi đến cuối, hắn hẳn là sẽ tìm một căn nhà nhỏ nơi núi rừng hoang vắng, lẳng lặng chờ đợi cái chết buông xuống.
Sẽ không có người đưa tang hắn, lại càng không có bất luận kẻ nào vì hắn khóc.
Ngày hôm sau, mặt trời cứ theo lẽ thường mọc lên, mọi người như cũ tràn ngập tươi cười.
Có lẽ loại ý tưởng Plato này thực ngây thơ không thực tế, nhưng hắn cũng không phải quá âu lo, bởi vì hắn thật sự tin tưởng điểm này, giống như tin tưởng mặt trời mỗi ngày đều mọc ở hướng Đông.
Cô độc không phải là kẻ thù của hắn, mà là cái chí thân cùng hắn huyết mạch tương liên, hắn hưởng thụ cô độc cùng tịch mịch, cũng như người khác hưởng thụ sự quan tâm và náo nhiệt vây quanh.
Đây chính là nhân sinh của hắn, là con đường cuối cùng, là tín ngưỡng từ trước tới nay của hắn!
Vì thế, hắn phải kiên cường.
Chỉ cần tâm kiên cường, sẽ không có thứ gì phá vỡ được.
Hắn vẫn kiên định giữ tư thế quật cường thế này, không ngừng cổ vũ chính mình, một đường đi tới, đến giờ phút này, đã xây được một pháo đài bất khả xâm phạm.
“Cậu… Cậu thật là quái nhân!"
Lời nói cô gái quanh quẩn ở bên tai, Bách Tiệm Ly nhẹ nhàng khẽ động khóe miệng.
Hắn đâu chỉ là quái nhân mà thôi.
Chà xát đầu ngón tay hơi lạnh, Bách Tiệm Ly kéo cao áo, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Đột nhiên, trước mắt nhoáng lên một cái, từ khúc rẽ của con đường mòn đột nhiên nhảy ra một bóng đen, Bách Tiệm Ly thu thế không kịp, bị đụng mạnh vào…
“Đau quá…"
Tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên bên tai, nương theo ánh đèn mỏng manh ven đường, Bách Tiệm Ly lúc này mới phát hiện, hắn đụng vào một người.
“Thực xin lỗi." Bách Tiệm Ly xin lỗi trước.
“Không sao, là tôi đi nhanh quá, dọa cậu rồi."
Nam sinh đứng thẳng lên, tay còn đang xoa chỗ bị đụng phải bên thái dương, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng trước mắt được bao phủ bới ánh trăng, một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng, không khỏi nao nao, “Cậu là… Bách Tiệm Ly lớp ba khoa Quản lý công thương?"
Bách Tiệm Ly nhịn không được khẽ nhếch mi, “Tôi trong một đêm đã trở thành danh nhân của đại học N rồi sao?" Chẳng những có sinh nữ hướng hắn bày tỏ, hơn nữa tùy tiện đụng phải một người, cũng có thể lập tức báo ra tên hắn.
“A, không phải, chúng ta là cùng khoa, tôi tên Tiếu Thành, cậu nhận ra tôi sao? Nhưng tôi biết cậu, cậu luôn ngồi ở hàng đầu tiên, không nói chuyện với ai cả."
Nụ cười sáng ngời lộ ra hàm răng trắng noãn, ở dưới ngọn đèn lấp lánh tỏa sáng.
Chiều cao của hắn và Bách Tiệm Ly không sai biệt lắm, ngũ quan tuấn lãng
, so với vẻ kiêu ngạo rạng rỡ như ánh mặt trời của Tạ Ngôn, còn hơn một phần tuấn mỹ, lại thiếu một tia nhuệ khí, cười rộ lên lại ôn nhu vô cùng, có loại hấp dẫn cùng sự ấm áp khó diễn tả chạy thẳng vào tim.
Vẻ bề ngoài cùng nụ cười như vậy, đối nữ sinh mà nói, là lực sát thương cực lớn.
“Thật xin lỗi, tôi không nhận ra." Bách Tiệm Ly thản nhiên nói, đối với mấy chuyện liên tiếp phát sinh đêm nay cảm thấy có chút buồn cười.
“Tiếu Thành… Tiếu Thành… Anh làm gì đó, nhanh lên đi xem phim với tụi này."
Cách đó không xa truyền đến thanh âm của một nhóm nữ sinh xinh đẹp, có ba, bốn người, ước chừng đều đang đợi cậu.
“Ngại quá, tôi đi trước nha, lần sau có dịp sẽ nói tán gẫu với cậu, tôi ở tầng bốn phòng năm, ngay trên lầu các cậu, có rảnh tới tìm tôi chơi!"
Tiếu Thành cười hướng cậu vẫy tay, chạy về phía mấy nữ sinh.
Bách Tiệm Ly mờ mịt nhìn bóng dáng bọn họ trong chốc lát, cảm thấy thực kỳ lạ, vừa lúc đói bụng, liền trở về phòng lấy ví tiền, đi đến nhà hàng nhỏ gần trường mua một phần bánh tổ chiên rồi từ từ ăn.
Khoảng thời gian đó, tiệm sách, quán ăn vặt, cửa hàng văn phòng phẩm gần trường mọc lên như nấm, trong nhà hàng nhỏ có treo một cái TV, mở bộ phim thần tượng đang thịnh hành, nhân vật chính đều giống như sống ở hành tinh chỉ toàn tuấn nam mỹ nữ, nói mấy chuyện yêu đương nam nữ, lời thoại mơ mộng khác xa thực tế.
Bách Tiệm Ly một mình một người ngồi đó, lẳng lặng ăn bánh tổ nóng hầm hập, vừa ăn vừa nhìn ra xa thế giới ngoài cửa sổ…
Nơi đó một mảnh đèn đuốc sáng trưng, rộn rã tiếng nói cười.
Từng nhóm nam nữ trẻ tuổi vui đùa ầm ĩ đi qua, tản mát ra tiếng cười như chuông bạc, bọn họ thực vui vẻ, thực khiến người ta hâm mộ.
Cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, như dòng nước chảy trong lòng bắt đầu chậm rãi khởi động, mang đến cảm giác mềm mại cùng sầu não không nói nên lời.
Điều này thật tốt lắm.
Bách Tiệm Ly hiểu được, nhưng hắn, lại một bước cũng tiến không được.
Nhân sinh cô đơn vô tận này, hiện tại, chỉ vừa mới bắt đầu.
(1) Radiohead: Ban nhạc rock của Anh nổi tiếng từ thập niên 90
Tác giả :
Bạch Vân