Độc Gia Sủng Hôn
Chương 91: Tình yêu lặng lẽ nảy mầm (2)
Giang Tâm Đóa cũng giống như Chân Chân, là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết nên hoàn toàn không chút sợ lạnh chơi đến thật hào hứng. Nếu như không phải Phạm Trọng Nam không cho phép, Giang Tâm Đóa thật muốn cởi bao tay, tự mình cảm nhận độ lạnh của tuyết.
Ba cô gái đồng tâm hiệp lực đắp thành hai người tuyết thật cao, xong việc, mặt người nào người nấy đều bị gió lạnh thổi đến đỏ ửng.
Trong lúc các cô chơi, Phạm Trọng Nam nhận được ba cuộc điện thoại, toàn là về việc công cùng một cuộc điện thoại của Đường Nhĩ Ngôn, báo rằng hắn sẽ đến tham gia buổi tiệc động thổ công trình xây dựng thị trấn diễn ra trong hai ngày nữa.
Ngắt điện thoại, Phạm Trọng Nam đi đến bên cạnh ba cô gái, thấy hắn Giang Tâm Đóa đứng dậy, cười thật vui vẻ, 'Anh bận thì về trước đi, em chơi với họ thêm chút nữa.'
Phạm Trọng Nam nhìn gương mặt nhỏ nhắn bị gió rét thổi đến đỏ bừng kia, thoáng chau mày, 'Về thôi.'
Phạm Hi Nhiên cũng kéo tay Chân Chân đang mải chơi đến quên trời đất kia, 'Được rồi được rồi, về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại chơi tiếp.'
Chân Chân rất nghe lời đứng dậy, rũ nhẹ những mảnh tuyết trên người, 'Đóa Đóa, về thôi!'
'Được.' Giang Tâm Đóa nhẹ gật đầu dù thực ra cô còn muốn đi dạo thêm chút mữa.
Phạm Trọng Nam thấy cô có vẻ như chơi còn chưa tận hứng liền ra hiệu cho Chân Chân và Phạm Hi Nhiên về trước mới thấp giọng nói với Giang Tâm Đóa, 'Còn chưa chơi chán sao?'
'Ừm.' Giang Tâm Đóa vui vẻ gật đầu.
'Không mệt sao?' Thấy cô tinh thần thoải mái, so với người đẹp nằm bẹp giường trên máy bay cách đây mười mấy tiếng hoàn toàn như là hai người thì cũng yên lòng không ít.
Phạm Trọng Nam chìa bàn tay bởi vì vừa nãy nghe điện thoại nên tháo bao tay ra về phía cô, Giang Tâm Đóa dịu ngoan đặt tay vào trong tay hắn, lập tức bị hắn nắm thật chặt. Tuy rằng cách một lớp găng giữ nhiệt dày nhưng cô dường như vẫn cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay hắn truyền sang.
'Anh không lạnh sao?' Cô tò mò hỏi.
Phạm Trọng Nam không trả lời mà nắm lấy tay cô bắt đầu men theo con đường mòn đã được quyết sạch tuyết đi về phía sườn núi.
Hắn không nói muốn đi đâu, Giang Tâm Đóa cũng không hỏi, cứ vậy đi theo hắn xuyên qua những cây bạch dương tuyết phủ trắng xóa.
Trong lúc đi, thỉnh thoảng những mảng tuyết đọng trên cây rơi xuống đầu, xuống vai họ...
Đi khoảng chừng mười phút, Phạm Trọng Nam ôm cô cùng ngồi xuống một băng ghế gỗ ven con đường mòn.
Họ sánh vai ngồi bên nhau, cùng ngắm phong cảnh dưới sườn núi.
Giang Tâm Đóa lúc này mới nhìn rõ phong cảnh nơi mình vừa trú lại một đêm, thì ra đó là một căn nhà dạng biệt thự được xây hoàn toàn bằng gỗ, xung quanh căn nhà là một mảnh đất rộng được phân thành những khu khác nhau tổ hợp lại thành một mảnh vườn.
Tuy rằng bởi vì tuyết đã phủ kín hết nhưng có thể nhìn ra, không phải là vườn rau mà là vườn cây ăn quả.
Giang Tâm Đóa lúc này đã có thể tưởng tượng ra, nếu như xung quanh mảnh vườn này trông đầy táo, lê, đào, đủ các loại cây ăn trái, nhất định sẽ rất đẹp.
Sau vườn còn có thể trồng dâu tây, củ cải cùng các loại hoa tươi.
Nếu như là mùa đông, cảnh sắc mà cô nhìn thấy có lẽ sẽ đẹp hơn bây giờ nhiều lắm.
Giang Tâm Đóa chống cằm nhìn về phía một hồ nước nước đã đóng băng cách đó không xa, không kìm lòng được thốt lên, 'Ở đây đẹp quá!'
Sau khi gả cho Phạm Trọng Nam cô mới biết, mỗi một phần bất động sản mà nhà họ Phạm sở hữu đều chiếm diện tích cực lớn, những căn biệt thự đều cao cấp và xa hoa đến mức làm người ta líu lưỡi nhưng với chúng, cô không thể nói rõ cảm giác của mình là thích hay không thích.
Nhưng lần này đến đây ngược lại lại khiến cho cô có một cảm giác rất khác.
Cô thích nơi này, thích không gian nơi đây, cảnh vật nơi đây, cả sự yên tĩnh và an tường của nó nữa.
Nếu như mỗi ngày có thể sống gần gũi với cây rừng, hoa dại, rau cỏ, trái cây, nhất định tâm tình sẽ rất thoải mái. Thật sự rất muốn đưa mẹ và Tiểu Hàng cùng đến nơi đay.
Sau này khi cô có cục cưng, cũng có thể dẫn con tới đây cho nó chạy nhảy khắp nơi.
'Thích không?' Phạm Trọng Nam thấy cô cứ mải ngắm phong cảnh, nhàn nhạt hỏi.
'Thích.' Giang Tâm Đóa ngoảnh lại, 'Anh không thích nơi này sao?'
Một năm vì công việc hắn không biết phải bay đến bao nhiêu nơi, đối với những điểm đến đó hắn cũng không có tâm tình để ý xem có thích hay không, Phạm Trọng Nam cúi đầu không đáp lời cô, chỉ nhẹ nhàng vuốt đôi má đã lạnh buốt của cô, 'Lạnh không? Đi về thôi.'
Ở một nơi khí hậu lạnh như thế này, hắn không mang bao tay mà lại không bị đóng băng, hơn nữa lòng bàn tay còn truyền đến độ ấm, Phạm Trọng Nam không phải người thường sao?
'Anh không sợ lạnh sao?'
'Anh không phải là em.' Phạm Trọng Nam điềm đạm cười, nụ cười trên gương mặt tuấn dật khiến người rất ít khi thấy hắn cười như Giang Tâm Đóa thoáng ngẩn người, sau đó lại cảm thấy có chút tức giận, hắn là đang cười cô mặc quá nhiều có phải không?
Liếc mắt nhìn thấy một ụ tuyết nhỏ đọng sau chiếc ghế gỗ, cô vụt đưa tay chộp lấy một nắm, trước khi hắn kịp đề phòng, thoa lên mặt hắn...
'Xem anh có lạnh hay không!' Thoa xong Giang Tâm Đóa vội đứng dậy men theo con đường mòn định trốn nhưng bởi mặc quá nhiều quần áo chống rét, hành động không tiện nên mới bước được hai bước cả người đã bị người nào đó ôm lấy...
'Ô...'
Còn chưa kịp phát ra âm thanh gì, đôi môi lạnh buốt đã bị người hung hăn chặn lấy...
Đứng giữa rừng bạch dương trắng xóa họ sít sao ôm lấy nhau, nhiệt tình hôn nhau, hôn đến giữa trời đất dường như chỉ còn lại hai người...
Hoa tuyết, lặng lẽ rơi...
Tình yêu, lặng lẽ nảy mầm...
Bất kể qua bao nhiêu năm, mỗi lần nhìn thấy những hình ảnh về tuyết trên tivi hay trên tạp chí, Giang Tâm Đóa đều có cảm giác chua xót xen lẫn ngọt ngào khi nhớ lại quang cảnh xảy ra giữa màn tuyết trắng năm đó...
Hắn và cô đứng xem phong cảnh dưới sườn núi, cô cố ý chọc hắn, hắn ôm lấy cô, ôm thật chặt, thật chặt, hắn hôn cô, chừng như dùng hết sức lực toàn thân để hôn cô, hôn đến nỗi cô có cảm giác mình sẽ vì thiếu dưỡng khí mà ngất đi trong lòng hắn hắn vẫn không nỡ rời ra.
Rất nhiều năm sau mỗi lần hồi tưởng lại một màn này cô đều cười nhạo mình ngốc, bởi vì lúc đó cô từng nghĩ, hắn hôn cô như vậy, không chỉ bởi vì cô là vợ của hắn mà còn vì hắn có một chút, một chút...thích cô.
Nhưng nếu như thật sự thích cô, vì sao lại không cần cô nữa??
Giang Tâm Đóa bị hắn hôn đến toàn thân vô lực, cuối cùng để mặc hắn ôm cô trở về, lúc về đến cửa biệt thự, cô bởi vì quá thẹn thùng, thế nào cũng bắt hắn phải thả xuống để cô tự đi vào.
Mùa đông Moscow ban ngày rất ngắn, buổi sáng đến tận mười một giờ trời mới sáng hắn, buổi chiều chỉ mới ba giờ mặt trời đã xuống núi.
Khi hai người đi vào trong căn phòng khách ấm áp, đèn trên tường đều đã được bật lên.
Không thấy Phạm Hi Nhiên và Chân Chân đâu, chỉ có má Điền vừa thấy họ trở về thì tươi cười tiến đến nghênh đón, 'Thiếu phu nhân, tôi vừa nấu xong một chén sữa tươi pha nước gừng, cô vào uống thử xem.'
Nghe má Điền nói vậy Giang Tâm Đóa cũng cảm thấy bụng hơi đói nên cởi áo khoác đưa cho Phạm Trọng Nam, 'Em đi uống sữa.'
'Ừ, muốn ăn gì thì cứ nói với má Điền, anh đến thư phòng xử lý một số việc trước đã.' Thấy cô không mệt lắm lại muốn ăn đồ ăn nên hắn cũng yên lòng đi vào thư phòng giải quyết công việc.
Chắc là bởi vì ra ngoài chơi một lúc, tâm tình thoải mái nên lần này Giang Tâm Đóa thấy dạ dày không quá khó chịu như lúc nãy, uống xong một ly sữa bò, lại ăn mấy miếng bánh mì được nướng giòn tan cùng nửa quả táo mới thỏa mãn về phòng nghỉ ngơi.
Vốn chỉ định nằm một lát rồi gọi điện thoại cho Dung Dung, không ngờ cô mơ mơ màng màng thiếp đi lúc nào không biết.
Đến khi Giang Tâm Đóa tỉnh giấc thì trời đã tối mịt. Cô cũng không biết lúc này ở Singapore là mấy giờ nên quyết định tạm thời không gọi điện thoại.
Xuống lầu, Phạm Hi Nhiên và Chân Chân đang ngồi bên lò sưởi xem tạp chí ảnh, thấy cô xuống, Chân Chân vẫy tay, 'Đóa Đóa, qua đây cùng xem tạp chí ảnh này, đẹp lắm!'
'Em đi xem nhà bếp họ chuẩn bị xong chưa. Đóa Đóa, chị có món gì đặc biệt muốn ăn không?' Phạm Hi Nhiên đứng dậy, thân thiện hỏi.
'Gì cũng được.' Chỉ cần đừng quá khiến dạ dày khó chịu là được bởi bình thường cô cũng không kén ăn.
'Cục cưng kia thực biết hành người khác. Còn chưa ra đời đã khiến mẹ nó chịu khổ như vậy rồi!' Phạm Hi Nhiên cười, 'Hai người từ từ xem đi.'
'Đóa Đóa, chị nói cục cưng trong bụng chị là trai hay gái đây? Em nhìn thấy trên tivi những đứa bé mới ra đời rất đáng yêu, nhỏ như Mimi của em vậy đó...'
Xem ra Chân Chân thực sự rất có hứng thú với cục cưng trong bụng Giang Tâm Đóa, ngay cả quyển tạp chí ảnh đầy thu hút kia cũng chẳng buồn xem nữa.
'Giờ vẫn chưa đến bệnh viện kiểm tra nên chưa biết chắc được. Cho chị xem xem, đây là đâu vậy?' Giang Tâm Đóa đón lấy quyển tạp chí ảnh từ tay Chân Chân, chỉ tay vào một bức ảnh phong cảnh trong đó cảnh sắc thật mê người, hỏi.
'Blue Lagoon, chị cũng thích phong cảnh ở đây đúng không?'
Hai cô gái rất nhanh bị những phong cảnh thơ mộng trong tập ảnh thu hút, say sưa bàn tán về chúng đến quên cả thời gian.
Bữa tối rất phong phú, ngoài trừ cháo trắng và vài món ăn thanh đạm cho Giang Tâm Đóa còn có bò kho, xúc xích sốt tiêu đen đặc trưng của Nga, gà rút xương, salad rau củ và một vài món cô không nhận ra, còn cá và những món ăn có vị tanh khác lại không có trong thực đơn bởi sợ cô chịu không nổi.
Thực ra lúc này đây cô lại rất muốn thưởng thức những món đặc sản của vùng đất này nhưng cũng có phần sợ sợ dạ dày của mình lại trở chứng nên đành thôi.
Ba cô gái đồng tâm hiệp lực đắp thành hai người tuyết thật cao, xong việc, mặt người nào người nấy đều bị gió lạnh thổi đến đỏ ửng.
Trong lúc các cô chơi, Phạm Trọng Nam nhận được ba cuộc điện thoại, toàn là về việc công cùng một cuộc điện thoại của Đường Nhĩ Ngôn, báo rằng hắn sẽ đến tham gia buổi tiệc động thổ công trình xây dựng thị trấn diễn ra trong hai ngày nữa.
Ngắt điện thoại, Phạm Trọng Nam đi đến bên cạnh ba cô gái, thấy hắn Giang Tâm Đóa đứng dậy, cười thật vui vẻ, 'Anh bận thì về trước đi, em chơi với họ thêm chút nữa.'
Phạm Trọng Nam nhìn gương mặt nhỏ nhắn bị gió rét thổi đến đỏ bừng kia, thoáng chau mày, 'Về thôi.'
Phạm Hi Nhiên cũng kéo tay Chân Chân đang mải chơi đến quên trời đất kia, 'Được rồi được rồi, về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại chơi tiếp.'
Chân Chân rất nghe lời đứng dậy, rũ nhẹ những mảnh tuyết trên người, 'Đóa Đóa, về thôi!'
'Được.' Giang Tâm Đóa nhẹ gật đầu dù thực ra cô còn muốn đi dạo thêm chút mữa.
Phạm Trọng Nam thấy cô có vẻ như chơi còn chưa tận hứng liền ra hiệu cho Chân Chân và Phạm Hi Nhiên về trước mới thấp giọng nói với Giang Tâm Đóa, 'Còn chưa chơi chán sao?'
'Ừm.' Giang Tâm Đóa vui vẻ gật đầu.
'Không mệt sao?' Thấy cô tinh thần thoải mái, so với người đẹp nằm bẹp giường trên máy bay cách đây mười mấy tiếng hoàn toàn như là hai người thì cũng yên lòng không ít.
Phạm Trọng Nam chìa bàn tay bởi vì vừa nãy nghe điện thoại nên tháo bao tay ra về phía cô, Giang Tâm Đóa dịu ngoan đặt tay vào trong tay hắn, lập tức bị hắn nắm thật chặt. Tuy rằng cách một lớp găng giữ nhiệt dày nhưng cô dường như vẫn cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay hắn truyền sang.
'Anh không lạnh sao?' Cô tò mò hỏi.
Phạm Trọng Nam không trả lời mà nắm lấy tay cô bắt đầu men theo con đường mòn đã được quyết sạch tuyết đi về phía sườn núi.
Hắn không nói muốn đi đâu, Giang Tâm Đóa cũng không hỏi, cứ vậy đi theo hắn xuyên qua những cây bạch dương tuyết phủ trắng xóa.
Trong lúc đi, thỉnh thoảng những mảng tuyết đọng trên cây rơi xuống đầu, xuống vai họ...
Đi khoảng chừng mười phút, Phạm Trọng Nam ôm cô cùng ngồi xuống một băng ghế gỗ ven con đường mòn.
Họ sánh vai ngồi bên nhau, cùng ngắm phong cảnh dưới sườn núi.
Giang Tâm Đóa lúc này mới nhìn rõ phong cảnh nơi mình vừa trú lại một đêm, thì ra đó là một căn nhà dạng biệt thự được xây hoàn toàn bằng gỗ, xung quanh căn nhà là một mảnh đất rộng được phân thành những khu khác nhau tổ hợp lại thành một mảnh vườn.
Tuy rằng bởi vì tuyết đã phủ kín hết nhưng có thể nhìn ra, không phải là vườn rau mà là vườn cây ăn quả.
Giang Tâm Đóa lúc này đã có thể tưởng tượng ra, nếu như xung quanh mảnh vườn này trông đầy táo, lê, đào, đủ các loại cây ăn trái, nhất định sẽ rất đẹp.
Sau vườn còn có thể trồng dâu tây, củ cải cùng các loại hoa tươi.
Nếu như là mùa đông, cảnh sắc mà cô nhìn thấy có lẽ sẽ đẹp hơn bây giờ nhiều lắm.
Giang Tâm Đóa chống cằm nhìn về phía một hồ nước nước đã đóng băng cách đó không xa, không kìm lòng được thốt lên, 'Ở đây đẹp quá!'
Sau khi gả cho Phạm Trọng Nam cô mới biết, mỗi một phần bất động sản mà nhà họ Phạm sở hữu đều chiếm diện tích cực lớn, những căn biệt thự đều cao cấp và xa hoa đến mức làm người ta líu lưỡi nhưng với chúng, cô không thể nói rõ cảm giác của mình là thích hay không thích.
Nhưng lần này đến đây ngược lại lại khiến cho cô có một cảm giác rất khác.
Cô thích nơi này, thích không gian nơi đây, cảnh vật nơi đây, cả sự yên tĩnh và an tường của nó nữa.
Nếu như mỗi ngày có thể sống gần gũi với cây rừng, hoa dại, rau cỏ, trái cây, nhất định tâm tình sẽ rất thoải mái. Thật sự rất muốn đưa mẹ và Tiểu Hàng cùng đến nơi đay.
Sau này khi cô có cục cưng, cũng có thể dẫn con tới đây cho nó chạy nhảy khắp nơi.
'Thích không?' Phạm Trọng Nam thấy cô cứ mải ngắm phong cảnh, nhàn nhạt hỏi.
'Thích.' Giang Tâm Đóa ngoảnh lại, 'Anh không thích nơi này sao?'
Một năm vì công việc hắn không biết phải bay đến bao nhiêu nơi, đối với những điểm đến đó hắn cũng không có tâm tình để ý xem có thích hay không, Phạm Trọng Nam cúi đầu không đáp lời cô, chỉ nhẹ nhàng vuốt đôi má đã lạnh buốt của cô, 'Lạnh không? Đi về thôi.'
Ở một nơi khí hậu lạnh như thế này, hắn không mang bao tay mà lại không bị đóng băng, hơn nữa lòng bàn tay còn truyền đến độ ấm, Phạm Trọng Nam không phải người thường sao?
'Anh không sợ lạnh sao?'
'Anh không phải là em.' Phạm Trọng Nam điềm đạm cười, nụ cười trên gương mặt tuấn dật khiến người rất ít khi thấy hắn cười như Giang Tâm Đóa thoáng ngẩn người, sau đó lại cảm thấy có chút tức giận, hắn là đang cười cô mặc quá nhiều có phải không?
Liếc mắt nhìn thấy một ụ tuyết nhỏ đọng sau chiếc ghế gỗ, cô vụt đưa tay chộp lấy một nắm, trước khi hắn kịp đề phòng, thoa lên mặt hắn...
'Xem anh có lạnh hay không!' Thoa xong Giang Tâm Đóa vội đứng dậy men theo con đường mòn định trốn nhưng bởi mặc quá nhiều quần áo chống rét, hành động không tiện nên mới bước được hai bước cả người đã bị người nào đó ôm lấy...
'Ô...'
Còn chưa kịp phát ra âm thanh gì, đôi môi lạnh buốt đã bị người hung hăn chặn lấy...
Đứng giữa rừng bạch dương trắng xóa họ sít sao ôm lấy nhau, nhiệt tình hôn nhau, hôn đến giữa trời đất dường như chỉ còn lại hai người...
Hoa tuyết, lặng lẽ rơi...
Tình yêu, lặng lẽ nảy mầm...
Bất kể qua bao nhiêu năm, mỗi lần nhìn thấy những hình ảnh về tuyết trên tivi hay trên tạp chí, Giang Tâm Đóa đều có cảm giác chua xót xen lẫn ngọt ngào khi nhớ lại quang cảnh xảy ra giữa màn tuyết trắng năm đó...
Hắn và cô đứng xem phong cảnh dưới sườn núi, cô cố ý chọc hắn, hắn ôm lấy cô, ôm thật chặt, thật chặt, hắn hôn cô, chừng như dùng hết sức lực toàn thân để hôn cô, hôn đến nỗi cô có cảm giác mình sẽ vì thiếu dưỡng khí mà ngất đi trong lòng hắn hắn vẫn không nỡ rời ra.
Rất nhiều năm sau mỗi lần hồi tưởng lại một màn này cô đều cười nhạo mình ngốc, bởi vì lúc đó cô từng nghĩ, hắn hôn cô như vậy, không chỉ bởi vì cô là vợ của hắn mà còn vì hắn có một chút, một chút...thích cô.
Nhưng nếu như thật sự thích cô, vì sao lại không cần cô nữa??
Giang Tâm Đóa bị hắn hôn đến toàn thân vô lực, cuối cùng để mặc hắn ôm cô trở về, lúc về đến cửa biệt thự, cô bởi vì quá thẹn thùng, thế nào cũng bắt hắn phải thả xuống để cô tự đi vào.
Mùa đông Moscow ban ngày rất ngắn, buổi sáng đến tận mười một giờ trời mới sáng hắn, buổi chiều chỉ mới ba giờ mặt trời đã xuống núi.
Khi hai người đi vào trong căn phòng khách ấm áp, đèn trên tường đều đã được bật lên.
Không thấy Phạm Hi Nhiên và Chân Chân đâu, chỉ có má Điền vừa thấy họ trở về thì tươi cười tiến đến nghênh đón, 'Thiếu phu nhân, tôi vừa nấu xong một chén sữa tươi pha nước gừng, cô vào uống thử xem.'
Nghe má Điền nói vậy Giang Tâm Đóa cũng cảm thấy bụng hơi đói nên cởi áo khoác đưa cho Phạm Trọng Nam, 'Em đi uống sữa.'
'Ừ, muốn ăn gì thì cứ nói với má Điền, anh đến thư phòng xử lý một số việc trước đã.' Thấy cô không mệt lắm lại muốn ăn đồ ăn nên hắn cũng yên lòng đi vào thư phòng giải quyết công việc.
Chắc là bởi vì ra ngoài chơi một lúc, tâm tình thoải mái nên lần này Giang Tâm Đóa thấy dạ dày không quá khó chịu như lúc nãy, uống xong một ly sữa bò, lại ăn mấy miếng bánh mì được nướng giòn tan cùng nửa quả táo mới thỏa mãn về phòng nghỉ ngơi.
Vốn chỉ định nằm một lát rồi gọi điện thoại cho Dung Dung, không ngờ cô mơ mơ màng màng thiếp đi lúc nào không biết.
Đến khi Giang Tâm Đóa tỉnh giấc thì trời đã tối mịt. Cô cũng không biết lúc này ở Singapore là mấy giờ nên quyết định tạm thời không gọi điện thoại.
Xuống lầu, Phạm Hi Nhiên và Chân Chân đang ngồi bên lò sưởi xem tạp chí ảnh, thấy cô xuống, Chân Chân vẫy tay, 'Đóa Đóa, qua đây cùng xem tạp chí ảnh này, đẹp lắm!'
'Em đi xem nhà bếp họ chuẩn bị xong chưa. Đóa Đóa, chị có món gì đặc biệt muốn ăn không?' Phạm Hi Nhiên đứng dậy, thân thiện hỏi.
'Gì cũng được.' Chỉ cần đừng quá khiến dạ dày khó chịu là được bởi bình thường cô cũng không kén ăn.
'Cục cưng kia thực biết hành người khác. Còn chưa ra đời đã khiến mẹ nó chịu khổ như vậy rồi!' Phạm Hi Nhiên cười, 'Hai người từ từ xem đi.'
'Đóa Đóa, chị nói cục cưng trong bụng chị là trai hay gái đây? Em nhìn thấy trên tivi những đứa bé mới ra đời rất đáng yêu, nhỏ như Mimi của em vậy đó...'
Xem ra Chân Chân thực sự rất có hứng thú với cục cưng trong bụng Giang Tâm Đóa, ngay cả quyển tạp chí ảnh đầy thu hút kia cũng chẳng buồn xem nữa.
'Giờ vẫn chưa đến bệnh viện kiểm tra nên chưa biết chắc được. Cho chị xem xem, đây là đâu vậy?' Giang Tâm Đóa đón lấy quyển tạp chí ảnh từ tay Chân Chân, chỉ tay vào một bức ảnh phong cảnh trong đó cảnh sắc thật mê người, hỏi.
'Blue Lagoon, chị cũng thích phong cảnh ở đây đúng không?'
Hai cô gái rất nhanh bị những phong cảnh thơ mộng trong tập ảnh thu hút, say sưa bàn tán về chúng đến quên cả thời gian.
Bữa tối rất phong phú, ngoài trừ cháo trắng và vài món ăn thanh đạm cho Giang Tâm Đóa còn có bò kho, xúc xích sốt tiêu đen đặc trưng của Nga, gà rút xương, salad rau củ và một vài món cô không nhận ra, còn cá và những món ăn có vị tanh khác lại không có trong thực đơn bởi sợ cô chịu không nổi.
Thực ra lúc này đây cô lại rất muốn thưởng thức những món đặc sản của vùng đất này nhưng cũng có phần sợ sợ dạ dày của mình lại trở chứng nên đành thôi.
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi