Độc Gia Sủng Hôn
Chương 8: Không muốn, lại gặp (2)
Đứng ở cửa bệnh viện chờ Nguỵ Nhất Minh lái xe qua đón, Giang Tâm Đóa mông lung nhìn lên bầu trời đêm, nghĩ tới những lời mà phía cảnh sát nói với cô chiều nay, trong lòng cô tràn đầy khổ sở lẫn khó hiểu.
Người tài xế - chú Trần năm nay còn chưa đến năm mươi tuổi, bình thường rất biết thân biết phận nhưng đối xử với cô và em trai rất tốt, vì sao mà ông phải lái xe tự đâm vào lan can của cầu vượt?
Giang Tâm Đóa nghĩ mãi cũng không ra mà xem chừng cũng không có ai có thể giúp cô giải đáp nỗi nghi hoặc này.
Tiểu Hàng chỉ mới 12 tuổi, cuộc sống chỉ mới bắt đầu, ông trời sao lại tàn nhẫn như thế cướp đoạt đi đôi chân của em trai cô chứ?
Giang Tâm Đóa tự nói với bản thân phải kiên cường, không được khóc nhưng vừa nghĩ đến em trai vẫn còn đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, mẹ cũng còn ở trong bệnh viện thì cô kiên cường không nổi nữa.
Cô ấy...
...lại khóc nữa!
Lặng lẽ khóc!
Lặng lẽ rơi lệ!
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên người cô như phủ lên cô một lớp lụa mỏng, mông lung, phiêu dật, đẹp một cách không chân thực.
Trước khi Phạm Trọng Nam ý thức được hành động của mình thì chiếc khăn tay của hắn đã được đưa đến trước mặt cô gái đang lặng lẽ khóc kia.
Đây là...???
Giang Tâm Đóa nhìn chiếc khăn trắng rồi ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ xem người trước mặt là ai thì một tay đã bị người đó cứng rắn nâng lên rồi chiếc khăn tay đã nằm trong lòng bàn tay cô.
'Anh...'
Vừa mới hé miệng thì người đàn ông đã xoay người sải bước rời đi.
Giang Tâm Đóa sững người nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông rồi lại nhìn xuống chiếc khăn trắng tinh trên tay mình.
Người đó, bởi vì nhìn thấy cô khóc nên mới đưa khăn tay cho cô sao???
'Đóa Đóa, lên xe đi!' Nguỵ Nhất Minh lúc này đã lái xe đến gần lên tiếng gọi cô gái đang ngây người nhìn về phía cửa kia.
'Ồ!' Giang Tâm thu hồi tầm mắt rồi nhanh chóng lên xe.
Mà trong lòng bàn tay cô chiếc khăn tay kiểu nam màu trắng thoang thoảng mùi xạ hương đang được nắm thật chặt.
Đó là chút ấm áp từ một người xa lạ!
Cả người Phạm Trọng Nam chìm trong bóng tối nhìn theo bóng chiếc xe cô gái đó vừa ngồi lên, nhìn nó từ từ rời khỏi bệnh viện sau đó mất hút trong màn đêm, tay rút ra một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Ngay bản thân hắn cũng không thể lý giải hành động khó hiểu của mình.
Trước cửa thang máy, không hiểu sự tức giận chưa từng có đó từ đâu mà tới? Không hiểu vì sao khi họp xong không để tài xế đưa hắn trở lại khách sạn mà bảo họ về trước, không hiểu vì sao khi thấy cô gái ấy đứng đó yếu đuối, đơn độc thì không kìm được lòng mà xuống xe lẳng lặng đưa cho cô ấy chiếc khăn tay của mình.
Hắn nghĩ mình thật sự sinh bệnh rồi!
Vừa nãy ở trong bệnh viện vì sao hắn không tiện để cho viện trưởng kiểm tra cho mình luôn thể chứ?
Thôi cứ xem đó như việc thiện nên làm mỗi ngày đi không thể cứ suy nghĩ vẩn vơ được nữa! Đây không phải là hành vi thường ngày của hắn! Cũng may là không ai thấy, cũng không ai nhận ra hắn!
Dụi tắt điếu thuốc vừa mới đốt, hắn lái xe xuyên vào màn đêm.
***
Bởi vì em trai vẫn còn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để quan sát, mẹ thì vẫn không chống đỡ nổi nên Giang Tâm Đóa mấy ngày nay đều ở lại bệnh viện. Hai ngày nay thỉnh thoảng có những người mẹ kế và chị em cùng cha khác mẹ với cô đến bệnh viện thăm hỏi nhưng Giang Tâm Đóa không có tâm tình đâu mà ứng phó với họ, mà họ thì cũng chỉ thăm hỏi qua loa cho phải phép rồi lại đi.
Công việc của Nguỵ Nhất Minh đã vào quỹ đạo nên ban ngày hắn phải đi làm, sau giờ tan tầm mới đến bệnh viện thăm ba mẹ con, cùng Giang Tâm Đóa đến căng tin bệnh viện ăn cơm tối sau đó lại quay về tăng ca.
Ngày thứ ba Giang Hán Sinh mới từ Nhật Bản quay về, sau khi xuống máy bay ông lập tức chạy đến bệnh viện thăm đứa con trai tuy đã tỉnh lại nhưng vẫn chưa thể rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt của mình.
Cách một lớp cửa kiếng nhìn xem đứa con trai mà ông yêu thương nhất lúc này khắp người đầy băng gạc, cắm đầy ống không thể động đậy, người trước giờ rất ít khi biểu lộ tình cảm như Giang Hán Sinh cũng không khỏi rươm rướm nước mắt.
'Ba, bác sĩ nói mấy ngày nữa là Tiểu Hàng có thể chuyển sang phòng bệnh thường rồi.'
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Tâm Đóa thấy cha mình như vậy nên trước giờ vốn không thân cận với ông lắm giờ cô lại chủ động tiến đến gần, nhẹ giọng nói.
Chắc là ba thương em trai lắm!
'Đóa Đóa, con qua đây!' Giang Hán Sinh điều tiết lại cảm xúc, nhìn đứa con gái đứng bên cạnh mình nói sau đó đi đến đầu hành lang của dãy phòng bệnh.
Nhìn sống lưng hơi khom chứ không thẳng như mọi ngày của ba mình cùng đôi chân chậm chạp bước, chuyện công ty, chuyện gia đình giờ rối ren như vậy chắc là ba cũng mệt lắm! Nghĩ vậy lòng của Giang Tâm Đóa bỗng dưng mềm lại, cô chậm rãi cất bước theo sau lưng ông.
Giang Hán Sinh đứng thẳng người bên cửa sổ trên tay là điếu thuốc. Ông rít mạnh mấy hơi mới nặng nề nhả khói, 'Mấy ngày nay con không có đi tìm Phạm Trọng Nam.'
Câu mà Giang Hán Sinh dùng là câu khẳng định chứ không phải là câu hỏi.
'Ba...' Giang Tâm Đóa cắn môi, bàn tay sít sao nắm lấy làn váy, '... Con xin lỗi!'
Mấy ngày nay em trai xảy ra chuyện mẹ thì lại như thế cô làm gì còn có tâm tư nghĩ đến chuyện gì khác. Không ngờ ba cô vừa về đã lập tức chất vấn chuyện này.
'Ta biết mấy ngày nay con cũng rất mệt.' Giang Hán Sinh gật đầu rồi nói tiếp: 'Không cần xin lỗi, giờ con lập tức về nhà tắm rửa trang điểm một chút!'
Ông không thể nhìn con gái cứ ngồi im như phỗng mà không làm gì được, lần này xuất ngoại đi tìm đứa con rể mà ông cho rằng có thể giúp đỡ cho ông, nào ngờ đối phương chỉ đồng ý cho ông mượn hai mươi triệu để xoay sở.
Hai mươi triệu! Ông nào có phải là ăn xin chứ? Hai mươi triệu làm sao có thể xoay chuyển được thị trường chứng khoán? Nhưng con trai xảy ra chuyện ông không thể không trở về hơn nữa nếu như ông còn ở bên đấy sợ rằng chuyện của Phạm Trọng Nam bên này cũng hỏng bét.
Cho dù đứa con gái này của ông không muốn đi ông cũng phải cứng rắn ép đi cho bằng được.
Nếu như không có một nguồn vốn lớn đổ vào rất có khả năng công ty xây dựng của ông bị phá sản. Tất cả cũng vì kế hoạch đầu tư bên nước ngoài của ông xảy ra vấn đề khiến cho toàn bộ công ty lâm vào tình trạng không đủ nguồn vốn để luân chuyển.
Giang Hán Sinh ông anh minh cả đời, không ngờ chỉ vì một sai lầm mà phải lâm vào khốn cảnh thế này!
Nếu như ông muốn thoát khỏi cảnh bế tắc có lẽ chỉ có thể dựa vào đứa con gái này mà thôi!
'Ba!' Giang Tâm Đóa nhìn người đàn ông quen thuộc mà lại rất xa lạ trước mặt, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng nhiều.
'Nhà họ Giang gây giờ chỉ có thể xem liệu con có bám được vào Phạm Trọng Nam hay không. Nếu như con muốn mặc kệ công ty thì cũng không sao cả, nhưng nếu nhà họ Giang suy sụp rồi Tiểu Hàng về sau cần tiền để tiếp tục trị liệu thì biết lấy ở đâu? Còn người chưa từng biết kiếm tiền như mẹ con sẽ sống bằng cách nào?' Bàn tay không kẹp thuốc của Giang Hán Sinh vỗ nhẹ lên vai con gái, 'Đóa Đóa, con suy nghĩ cho kỹ. Ba đi thăm mẹ con, lát nữa ba đưa con về nhà thay quần áo.'
Giang Tâm Đóa đứng ngây người ra đó nhìn theo bóng lưng của Giang Hán Sinh.
Bên ngoài là bầu trời sáng lạn nhưng sao trái tim cô lại như chìm trong băng giá?
Bởi vì một người cha không thương yêu mình mà hy sinh tương lai cùng hạnh phúc của mình, cô thật sự không cam lòng nhưng vì thương mẹ, vì thương em trai, cho dù không cam lòng mấy cô cũng phải cúi đầu...
***
Chín giờ tối, phòng tổng thống của khách sạn Raffles
'Bên phía ngài Smith tôi sẽ cho người đến liên hệ.' Phạm Trọng Nam đứng lên khỏi sofa đi đến bên quầy rượu cầm lấy một chai Grey Gosse, hai chiếc ly rồi quay lại ngồi đối diện với Sầm Chí Quyền, 'Thêm đá không?'
'Không cần.' Mắt Sầm Chí Quyền trước sau vẫn không rời khỏi chiếc laptop siêu năng của mình, 'Chỉ cần xác định bên đó giá của các cậu hợp lý, mình lập tức điều động vốn.'
'Không nghĩ đến việc trở về tiếp nhận gia nghiệp sao?' Phạm Trọng Nam rót rượu vào hai chiếc ly, động tác thật thong dong ưu nhã sau đó đẩy một ly về phía người kia.
Sầm Chí Quyền là người thừa kế của Sầm thị Thương nghiệp Đế quốc nhưng hiện giờ thân phận của anh ta lại là tổng tài của tập đoàn chứng khoán Anh Hoa.
Tập đoàn chứng khoán Anh Hoa là tập đoàn chứng khoán tư nhân lớn nhất Đông Nam Á, ban đầu vốn là ngân hàng thương nghiệp chuyển thành ngân hàng đầu tư, đến nay đã được mười năm, mười năm cũng đủ để Anh Hoa trở thành tập đoàn chứng khoán lớn nhất Đông Nam Á nhưng mục tiêu của Sầm Chí Quyền không chỉ có vậy, anh ta còn tham vọng thâm nhập vào thị trường chứng khoán châu Âu và cả phố Walls, chơi đùa với thị trường chứng khoán toàn cầu.
Mà một ngân hàng đầu tư muốn thành công ở châu Âu thì nó nhất định phải có trụ sở ở Anh.
Nước Anh là trung tâm tài chính của châu Âu mà căn cơ sự nghiệp của Phạm Trọng Nam lại là ở đó. Việc đầu tiên mà Sầm Chí Quyền phải làm chính là thu mua một công ty giao dịch chứng khoán, nhờ mối quan hệ của Phạm Trọng Nam mà hắn đã giảm đi được rất nhiều chi tiết khi đàm phán thu mua, đây cũng là mục đích mà tối nay hắn đến đây tìm Phạm Trọng Nam bàn bạc suốt mấy giờ liền.
'Để tính sau đi.' Sầm Chí Quyền ung dung nhấp một ngụm rượu, hờ hững nói. Hắn vẫn còn chưa chơi đủ, huống gì người đủ năng lực tiếp nhận gia nghiệp của nhà họ Sầm không chỉ có mình hắn, không cần phải tự trói buộc mình trong quan điểm trưởng tử đích tôn gì đó.
Người tài xế - chú Trần năm nay còn chưa đến năm mươi tuổi, bình thường rất biết thân biết phận nhưng đối xử với cô và em trai rất tốt, vì sao mà ông phải lái xe tự đâm vào lan can của cầu vượt?
Giang Tâm Đóa nghĩ mãi cũng không ra mà xem chừng cũng không có ai có thể giúp cô giải đáp nỗi nghi hoặc này.
Tiểu Hàng chỉ mới 12 tuổi, cuộc sống chỉ mới bắt đầu, ông trời sao lại tàn nhẫn như thế cướp đoạt đi đôi chân của em trai cô chứ?
Giang Tâm Đóa tự nói với bản thân phải kiên cường, không được khóc nhưng vừa nghĩ đến em trai vẫn còn đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, mẹ cũng còn ở trong bệnh viện thì cô kiên cường không nổi nữa.
Cô ấy...
...lại khóc nữa!
Lặng lẽ khóc!
Lặng lẽ rơi lệ!
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên người cô như phủ lên cô một lớp lụa mỏng, mông lung, phiêu dật, đẹp một cách không chân thực.
Trước khi Phạm Trọng Nam ý thức được hành động của mình thì chiếc khăn tay của hắn đã được đưa đến trước mặt cô gái đang lặng lẽ khóc kia.
Đây là...???
Giang Tâm Đóa nhìn chiếc khăn trắng rồi ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ xem người trước mặt là ai thì một tay đã bị người đó cứng rắn nâng lên rồi chiếc khăn tay đã nằm trong lòng bàn tay cô.
'Anh...'
Vừa mới hé miệng thì người đàn ông đã xoay người sải bước rời đi.
Giang Tâm Đóa sững người nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông rồi lại nhìn xuống chiếc khăn trắng tinh trên tay mình.
Người đó, bởi vì nhìn thấy cô khóc nên mới đưa khăn tay cho cô sao???
'Đóa Đóa, lên xe đi!' Nguỵ Nhất Minh lúc này đã lái xe đến gần lên tiếng gọi cô gái đang ngây người nhìn về phía cửa kia.
'Ồ!' Giang Tâm thu hồi tầm mắt rồi nhanh chóng lên xe.
Mà trong lòng bàn tay cô chiếc khăn tay kiểu nam màu trắng thoang thoảng mùi xạ hương đang được nắm thật chặt.
Đó là chút ấm áp từ một người xa lạ!
Cả người Phạm Trọng Nam chìm trong bóng tối nhìn theo bóng chiếc xe cô gái đó vừa ngồi lên, nhìn nó từ từ rời khỏi bệnh viện sau đó mất hút trong màn đêm, tay rút ra một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Ngay bản thân hắn cũng không thể lý giải hành động khó hiểu của mình.
Trước cửa thang máy, không hiểu sự tức giận chưa từng có đó từ đâu mà tới? Không hiểu vì sao khi họp xong không để tài xế đưa hắn trở lại khách sạn mà bảo họ về trước, không hiểu vì sao khi thấy cô gái ấy đứng đó yếu đuối, đơn độc thì không kìm được lòng mà xuống xe lẳng lặng đưa cho cô ấy chiếc khăn tay của mình.
Hắn nghĩ mình thật sự sinh bệnh rồi!
Vừa nãy ở trong bệnh viện vì sao hắn không tiện để cho viện trưởng kiểm tra cho mình luôn thể chứ?
Thôi cứ xem đó như việc thiện nên làm mỗi ngày đi không thể cứ suy nghĩ vẩn vơ được nữa! Đây không phải là hành vi thường ngày của hắn! Cũng may là không ai thấy, cũng không ai nhận ra hắn!
Dụi tắt điếu thuốc vừa mới đốt, hắn lái xe xuyên vào màn đêm.
***
Bởi vì em trai vẫn còn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để quan sát, mẹ thì vẫn không chống đỡ nổi nên Giang Tâm Đóa mấy ngày nay đều ở lại bệnh viện. Hai ngày nay thỉnh thoảng có những người mẹ kế và chị em cùng cha khác mẹ với cô đến bệnh viện thăm hỏi nhưng Giang Tâm Đóa không có tâm tình đâu mà ứng phó với họ, mà họ thì cũng chỉ thăm hỏi qua loa cho phải phép rồi lại đi.
Công việc của Nguỵ Nhất Minh đã vào quỹ đạo nên ban ngày hắn phải đi làm, sau giờ tan tầm mới đến bệnh viện thăm ba mẹ con, cùng Giang Tâm Đóa đến căng tin bệnh viện ăn cơm tối sau đó lại quay về tăng ca.
Ngày thứ ba Giang Hán Sinh mới từ Nhật Bản quay về, sau khi xuống máy bay ông lập tức chạy đến bệnh viện thăm đứa con trai tuy đã tỉnh lại nhưng vẫn chưa thể rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt của mình.
Cách một lớp cửa kiếng nhìn xem đứa con trai mà ông yêu thương nhất lúc này khắp người đầy băng gạc, cắm đầy ống không thể động đậy, người trước giờ rất ít khi biểu lộ tình cảm như Giang Hán Sinh cũng không khỏi rươm rướm nước mắt.
'Ba, bác sĩ nói mấy ngày nữa là Tiểu Hàng có thể chuyển sang phòng bệnh thường rồi.'
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Tâm Đóa thấy cha mình như vậy nên trước giờ vốn không thân cận với ông lắm giờ cô lại chủ động tiến đến gần, nhẹ giọng nói.
Chắc là ba thương em trai lắm!
'Đóa Đóa, con qua đây!' Giang Hán Sinh điều tiết lại cảm xúc, nhìn đứa con gái đứng bên cạnh mình nói sau đó đi đến đầu hành lang của dãy phòng bệnh.
Nhìn sống lưng hơi khom chứ không thẳng như mọi ngày của ba mình cùng đôi chân chậm chạp bước, chuyện công ty, chuyện gia đình giờ rối ren như vậy chắc là ba cũng mệt lắm! Nghĩ vậy lòng của Giang Tâm Đóa bỗng dưng mềm lại, cô chậm rãi cất bước theo sau lưng ông.
Giang Hán Sinh đứng thẳng người bên cửa sổ trên tay là điếu thuốc. Ông rít mạnh mấy hơi mới nặng nề nhả khói, 'Mấy ngày nay con không có đi tìm Phạm Trọng Nam.'
Câu mà Giang Hán Sinh dùng là câu khẳng định chứ không phải là câu hỏi.
'Ba...' Giang Tâm Đóa cắn môi, bàn tay sít sao nắm lấy làn váy, '... Con xin lỗi!'
Mấy ngày nay em trai xảy ra chuyện mẹ thì lại như thế cô làm gì còn có tâm tư nghĩ đến chuyện gì khác. Không ngờ ba cô vừa về đã lập tức chất vấn chuyện này.
'Ta biết mấy ngày nay con cũng rất mệt.' Giang Hán Sinh gật đầu rồi nói tiếp: 'Không cần xin lỗi, giờ con lập tức về nhà tắm rửa trang điểm một chút!'
Ông không thể nhìn con gái cứ ngồi im như phỗng mà không làm gì được, lần này xuất ngoại đi tìm đứa con rể mà ông cho rằng có thể giúp đỡ cho ông, nào ngờ đối phương chỉ đồng ý cho ông mượn hai mươi triệu để xoay sở.
Hai mươi triệu! Ông nào có phải là ăn xin chứ? Hai mươi triệu làm sao có thể xoay chuyển được thị trường chứng khoán? Nhưng con trai xảy ra chuyện ông không thể không trở về hơn nữa nếu như ông còn ở bên đấy sợ rằng chuyện của Phạm Trọng Nam bên này cũng hỏng bét.
Cho dù đứa con gái này của ông không muốn đi ông cũng phải cứng rắn ép đi cho bằng được.
Nếu như không có một nguồn vốn lớn đổ vào rất có khả năng công ty xây dựng của ông bị phá sản. Tất cả cũng vì kế hoạch đầu tư bên nước ngoài của ông xảy ra vấn đề khiến cho toàn bộ công ty lâm vào tình trạng không đủ nguồn vốn để luân chuyển.
Giang Hán Sinh ông anh minh cả đời, không ngờ chỉ vì một sai lầm mà phải lâm vào khốn cảnh thế này!
Nếu như ông muốn thoát khỏi cảnh bế tắc có lẽ chỉ có thể dựa vào đứa con gái này mà thôi!
'Ba!' Giang Tâm Đóa nhìn người đàn ông quen thuộc mà lại rất xa lạ trước mặt, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng nhiều.
'Nhà họ Giang gây giờ chỉ có thể xem liệu con có bám được vào Phạm Trọng Nam hay không. Nếu như con muốn mặc kệ công ty thì cũng không sao cả, nhưng nếu nhà họ Giang suy sụp rồi Tiểu Hàng về sau cần tiền để tiếp tục trị liệu thì biết lấy ở đâu? Còn người chưa từng biết kiếm tiền như mẹ con sẽ sống bằng cách nào?' Bàn tay không kẹp thuốc của Giang Hán Sinh vỗ nhẹ lên vai con gái, 'Đóa Đóa, con suy nghĩ cho kỹ. Ba đi thăm mẹ con, lát nữa ba đưa con về nhà thay quần áo.'
Giang Tâm Đóa đứng ngây người ra đó nhìn theo bóng lưng của Giang Hán Sinh.
Bên ngoài là bầu trời sáng lạn nhưng sao trái tim cô lại như chìm trong băng giá?
Bởi vì một người cha không thương yêu mình mà hy sinh tương lai cùng hạnh phúc của mình, cô thật sự không cam lòng nhưng vì thương mẹ, vì thương em trai, cho dù không cam lòng mấy cô cũng phải cúi đầu...
***
Chín giờ tối, phòng tổng thống của khách sạn Raffles
'Bên phía ngài Smith tôi sẽ cho người đến liên hệ.' Phạm Trọng Nam đứng lên khỏi sofa đi đến bên quầy rượu cầm lấy một chai Grey Gosse, hai chiếc ly rồi quay lại ngồi đối diện với Sầm Chí Quyền, 'Thêm đá không?'
'Không cần.' Mắt Sầm Chí Quyền trước sau vẫn không rời khỏi chiếc laptop siêu năng của mình, 'Chỉ cần xác định bên đó giá của các cậu hợp lý, mình lập tức điều động vốn.'
'Không nghĩ đến việc trở về tiếp nhận gia nghiệp sao?' Phạm Trọng Nam rót rượu vào hai chiếc ly, động tác thật thong dong ưu nhã sau đó đẩy một ly về phía người kia.
Sầm Chí Quyền là người thừa kế của Sầm thị Thương nghiệp Đế quốc nhưng hiện giờ thân phận của anh ta lại là tổng tài của tập đoàn chứng khoán Anh Hoa.
Tập đoàn chứng khoán Anh Hoa là tập đoàn chứng khoán tư nhân lớn nhất Đông Nam Á, ban đầu vốn là ngân hàng thương nghiệp chuyển thành ngân hàng đầu tư, đến nay đã được mười năm, mười năm cũng đủ để Anh Hoa trở thành tập đoàn chứng khoán lớn nhất Đông Nam Á nhưng mục tiêu của Sầm Chí Quyền không chỉ có vậy, anh ta còn tham vọng thâm nhập vào thị trường chứng khoán châu Âu và cả phố Walls, chơi đùa với thị trường chứng khoán toàn cầu.
Mà một ngân hàng đầu tư muốn thành công ở châu Âu thì nó nhất định phải có trụ sở ở Anh.
Nước Anh là trung tâm tài chính của châu Âu mà căn cơ sự nghiệp của Phạm Trọng Nam lại là ở đó. Việc đầu tiên mà Sầm Chí Quyền phải làm chính là thu mua một công ty giao dịch chứng khoán, nhờ mối quan hệ của Phạm Trọng Nam mà hắn đã giảm đi được rất nhiều chi tiết khi đàm phán thu mua, đây cũng là mục đích mà tối nay hắn đến đây tìm Phạm Trọng Nam bàn bạc suốt mấy giờ liền.
'Để tính sau đi.' Sầm Chí Quyền ung dung nhấp một ngụm rượu, hờ hững nói. Hắn vẫn còn chưa chơi đủ, huống gì người đủ năng lực tiếp nhận gia nghiệp của nhà họ Sầm không chỉ có mình hắn, không cần phải tự trói buộc mình trong quan điểm trưởng tử đích tôn gì đó.
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi