Độc Gia Sủng Hôn
Chương 78: Sóng gió nhà họ Lạc (3)
'Không cần đâu. Mẹ đã có cách giải quyết rồi.' Thấy vẻ phẫn nộ của con trai, Phạm Uyển Viện có chút cảm khái. Cho dù sau này bà không còn gì, nhưng ít ra cũng còn một đứa con trai ngoan ngoãn, thương mình, vậy là đủ rồi!
'Cách gì?' Đây là điều Lạc Tư muốn biết nhất, 'Chắc mẹ sẽ không li hôn với ba như những tin đồn trên báo viết đấy chứ? Chẳng lẽ cam lòng nhường cho kẻ thứ ba sao?'
'Mấy ngày nữa con sẽ biết thôi.' Phạm Uyển Viện bình thản nói rồi xoay người đi vào nhà chính.
Bấy nhiêu năm qua, không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn thay thế vị trí của bà, những người đó trước giờ bà chưa từng để vào mắt, cũng chưa từng lo lắng về họ.
Nhưng, lần này không giống như vậy.
Tin tức đã lan rộng lắm rồi, có muốn chặn cũng không chặn lại được.
Chắc là bà tuổi đã lớn rồi, mệt rồi, kiệt sức rồi, hoặc nói đúng hơn là...đã quá tuyệt vọng rồi... Cứ mãi đuổi theo một người chưa bao giờ thật sự đem tâm tư đặt trên người mình là một chuyện thật quá mệt mỏi.
Cho dù bà đã cố gắng hết sức, tận lực làm một người vợ phù hợp với tiêu chuẩn của ông, đến cuối cùng, tâm tư của ông vẫn đặt trên người một người phụ nữ khác.
Bà cũng đã từng có một thời thanh xuân đẹp đẽ, nhưng có ích gì đây?
Giờ ông đã thành đạt rồi, không còn là chàng thanh niên nghèo khó năm đó phải nhờ vào danh vọng, bối cảnh của một vợ để làm bàn đạp tiến lên nữa.
Cho dù rời khỏi tập đoàn Phạm thị, với tài năng của ông, với kinh nghiệm và mối quan hệ tích lũy trong bao nhiêu năm qua của ông, bà tin ông hoàn toàn có thể tự mình gầy dựng cơ nghiệp, không cần phải chịu sự khống chế của tập đoàn Phạm thị.
Mà bên ngoài, bao nhiêu là cô gái trẻ đẹp, giỏi giang, hết lớp này đến lớp khác như thiêu thân bay đến bên ông.
Lần này, có lẽ duyên của họ thực sự đã tận rồi...
...
Bữa cơm tối này ở nhà họ Phạm vẫn như mọi ngày, rất an tĩnh.
Phạm Uyển Viện trước giờ vẫn luôn như vậy, Giang Tâm Đóa thì lại không phải là người hay nói còn Lạc Tư thì rõ ràng đang lo lắng về chuyện của ba mẹ mình cho nên chỉ trầm mặc cắm cúi ăn cơm.
Ăn đến một nửa, Phạm Uyển Viện nói no rồi sau đó đứng dậy lên lầu, để lại Giang Tâm Đóa và Lạc Tư hai người ngơ ngác nhìn nhau.
'Mẹ của anh...' Chắc không phải nghĩ không thông chứ? Nhưng câu này Giang Tâm Đóa không dám nói ra.
'Yêm tâm đi, mẹ nói chuyện của ba mẹ mẹ sẽ xử lý, sẽ không có chuyện gì đâu.' Lạc Tư buông dao nĩa xuống, hắn cũng giống như mẹ mình, không có thói quen ăn món Trung. 'Cho dù mẹ quyết định thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ mẹ.'
'Nhìn không ra anh là người con hiếu thảo như vậy.' Từ khi biết Lạc Tư là con của Phạm Uyển Viện, tâm lý phòng bị mà Giang Tâm Đóa dành cho hắn giảm đi không ít, cộng thêm hôm nay thấy hắn sốt ruột vì chuyện của ba mẹ mình như vậy khiến cô chợt có cảm giác người này cũng khá...đáng yêu.
Tuy rằng Phạm Trọng Nam không chỉ một lần nhắc nhở cô, không cho phép tiếp xúc quá nhiều với Lạc Tư nhưng cô chỉ nói chuyện phiếm với hắn mà thôi, chắc cũng không làm trái với ý hắn đâu nhỉ?
'Chuyện cô không biết về tôi còn nhiều lắm!' Lạc Tư lúc này mới nhìn kỹ Giang Tâm Đóa, thấy cô còn xinh đẹp hơn trước mấy phần, trong vẻ thanh thuần có pha thêm một chút kiều diễm trước đó chưa từng thấy, đẹp đến người ta không dời mắt đi được nhưng hắn không thể không buộc mình phải nhìn sang hướng khác, 'Trường học sắp cho nghỉ rồi, cô có đến Luân Đôn tìm Frank không?'
'Vẫn chưa quyết định.' Mấy hôm trước lúc nói chuyện điện thoại không phải hắn nói nửa tháng sau sẽ quay lại Singapore sao? Tính đi tính lại, vừa khéo là lúc nghỉ hè, 'Còn anh thì sao? Gần đây sao không thấy đến trường? Sinh viên trao đổi thì không cần đi học, đi thi sao?'
Cho dù là sinh viên đến công ty thực tập cũng đâu cần bận đến mức lơ là việc học như vậy đâu?
'Gần đây tôi được phân công đến Moscow xử lý vài việc, hôm nay mới trở về Singapore.' Thi cử đối với hắn mà nói vốn chẳng phải là chuyện khó khăn đến mức phải bận tâm.
'Anh còn chưa tốt nghiệp, Phạm Trọng Nam đã giao cho nhiều việc như vậy rồi sao?' Giang Tâm Đóa nghe hắn nói mới từ Moscow trở về, có chút kinh ngạc bật thốt.
Không ngờ một sinh viên chỉ mới ngoài hai mươi như hắn mà năng lực làm việc đã cao như vậy rồi, người nhà họ Phạm có phải ai cũng lợi hại như vậy cả không?
Nói đến đây là cơn tức trong lòng Lạc Tư lại bùng lên, đi Moscow nào phải là ý của hắn đâu chứ? Nhưng Lạc Tư hắn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nói câu oán giận trước mặt một cô gái tuyệt đối không phải là chuyện hắn sẽ làm, nhất là ở trước mặt Giang Tâm Đóa.
Cho nên câu trả lời cũng chỉ là, 'Không đến nỗi nào.'
'Nam nhi chí ở bốn phương mà, cố gắng lên!' Giang Tâm Đóa nói một cách thật lòng, thì ra Lạc Tư người này cũng không phải khó chung đụng lắm.
'Là sao?' Lạc Tư nhìn cô có chút khó hiểu.
'Tiếng Trung của anh không phải giỏi lắm sao? Nghe không hiểu à?' Lần này đến lượt Giang Tâm Đóa kinh ngạc.
Đâu phải cô nói câu thành ngữ gì sâu xa khó hiểu lắm đâu thế mà hắn nghe không hiểu? Chắc không phải đâu! Tiếng Trung của Lạc Tư nói lưu loát lắm mà!
'Thực xin lỗi, những thành ngữ tiếng Trung tôi hiểu không nhiều lắm.' Lạc Tư nói một cách thật lòng, từ nhỏ đến lớn hắn đều ở nước Anh, ở nhà nói chuyện với mẹ đều là dùng tiếng Anh, ba thì không thường ở nhà, tiếng Trung của hắn nghe nói bình thường thì không có vấn đề gì nhưng rất ít khi dùng đến thành ngữ, nghe không hiểu cũng đâu có gì lạ.
Hắn không giống như Frank, có thể nói lưu loát nhiều ngoại ngữ như vậy, hơn nữa hắn đối với ngôn ngữ học cũng không có quá nhiều hứng thú, thay vì lãng phí thời gian đi học, hắn cảm thấy làm những chuyện mà mình thích còn có ý nghĩa hơn.
Không biết Phạm Trọng Nam có giống Lạc Tư không nhỉ? Trong lòng Giang Tâm Đóa thầm hỏi, nếu như hắn cũng giống Lạc Tư, vậy hôm nào hắn chọc giận cô, cô có thể dùng mấy câu thành ngữ mắng hắn cho biết tay.
'Có chuyện gì vui vậy?' Lạc Tư nhìn nụ cười tủm tỉm trên môi Giang Tâm Đóa, nhìn đôi môi hồng nhuận hơi nhếch lên thành một đường cong đáng yêu kia, trái tim không khỏi đập lỡ một nhịp.
'Không có chuyện gì.' Giang Tâm Đóa định thần lại, dời mắt về những đĩa thức ăn đang bày đầy trên bàn, có chút tiếc nuối nhớ đến Dương Dung Dung, đây đều là những món bạn cô thích, tiếc là hôm nay Dung Dung lại không đến được.
'Không có chuyện sao tự dưng lại cười?' Hại tim hắn đập loạn thế kia! Lạc Tư có chút không được tự nhiên ngoảnh mặt sang hướng khác.
Lúc này quản gia chợt xuất hiện nơi phòng ăn, trên tay là chiếc điện thoại, ông đi đến bên cạnh Giang Tâm Đóa, 'Thiếu phu nhân, điện thoại của thiếu gia!'
Vừa nghe nói là điện thoại của Phạm Trọng Nam, tuy rằng có chút ngạc nhiên tại sao hắn lại gọi đến vào lúc này nhưng cô vẫn nhanh chóng đón nghe.
'Còn đang ăn cơm sao?' Giọng Phạm Trọng Nam thoạt nghe không vui mấy.
'Ừm, anh còn đang bận sao?' Mấy ngày nay hai người đã quen với những câu hỏi thăm thông thường, không còn cảm thấy ngượng ngùng như trước đây nữa.
'Chưa, đang trên đường đến sân bay.' Phạm Trọng Nam ngả lưng vào lưng ghế bằng da thật êm ái ở khoang sau, mắt nhắm hờ, trong đầu, trong lòng đều là hình bóng của cô.
Một tuần lễ, gần hai trăm giờ, hơn mười nghìn phút, hắn – Phạm Trọng Nam, đời này lần đầu tiên biết đến cảm giác nhớ nhung một người.
Chỉ là, một người ở Singapore, một người ở Luân Đôn, mỗi tối hắn đều trở về gian phòng mà cô đã từng ở tạm mấy ngày, mùi hương ngọt ngào tươi mát chỉ thuộc về riêng cô đã tan mất lâu lắm rồi nhưng hắn mỗi lần nằm trên chiếc giường đó, nhắm mắt lại nghĩ về cô mới có thể giúp hắn vượt qua những đêm trường cô quạnh.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng nhớ một người nào như vậy, mà người đó lại là một cô gái.
Cô gái đó, là vợ của hắn.
Vì thế, chỉ có thể chờ mỗi ngày trước khi cô đi ngủ gọi điện thoại cho cô, cho dù chỉ nói mấy câu đơn giản rồi ngắt máy cũng được.
Lần đầu tiên trong đời hắn có một nỗi xúc động muốn ném hết công việc trên tay quay trở lại Singapore nhưng cuối cùng suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Gánh nặng trên vai hắn quả thật quá nhiều, quá nặng, hắn không bỏ xuống được...
'Đi đâu vậy?' Giang Tâm Đóa biết công việc của hắn luôn rất bận rộn, trong vòng một tuần đi công tác mấy nước cũng là rất bình thường. Nhưng hắn mới về tổng công ty mới có một tuần thôi, nhanh vậy đã phải đi công tác rồi sao?
'Moscow.' Tất cả bước chuẩn bị bên đó đã xong xuôi cả rồi, chỉ thiếu một buổi yến tiệc mừng động thổ linh đình nữa là xong.
Thị trưởng thành phố Moscow cũng đã nhiều lần tỏ ý muốn gặp hắn, bàn về các bước phát triển tiếp theo của thị trấn mới.
Công trình xây dựng thị trấn không phải là nghiệp vụ của riêng tập đoàn Phạm thị mà là kế hoạch lớn do năm tập đoàn lớn cùng nhau hợp tác, cho dù bất kỳ ai muốn gây phiền phức cũng nhất định phải suy nghĩ đến ảnh hưởng đến nền kinh tế toàn cầu của năm tập đoàn lớn đó. Huống gì, tất cả những thủ tục mua bán, chuyển nhượng cũng như toàn bộ quá trình xây dựng bọn họ đều làm thật kín kẽ và chu đáo, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Thế nên hắn nghĩ thị trưởng thành phố muốn hẹn hắn gặp mặt bàn việc chưa chắc hoàn toàn là vì công việc.
'Cách gì?' Đây là điều Lạc Tư muốn biết nhất, 'Chắc mẹ sẽ không li hôn với ba như những tin đồn trên báo viết đấy chứ? Chẳng lẽ cam lòng nhường cho kẻ thứ ba sao?'
'Mấy ngày nữa con sẽ biết thôi.' Phạm Uyển Viện bình thản nói rồi xoay người đi vào nhà chính.
Bấy nhiêu năm qua, không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn thay thế vị trí của bà, những người đó trước giờ bà chưa từng để vào mắt, cũng chưa từng lo lắng về họ.
Nhưng, lần này không giống như vậy.
Tin tức đã lan rộng lắm rồi, có muốn chặn cũng không chặn lại được.
Chắc là bà tuổi đã lớn rồi, mệt rồi, kiệt sức rồi, hoặc nói đúng hơn là...đã quá tuyệt vọng rồi... Cứ mãi đuổi theo một người chưa bao giờ thật sự đem tâm tư đặt trên người mình là một chuyện thật quá mệt mỏi.
Cho dù bà đã cố gắng hết sức, tận lực làm một người vợ phù hợp với tiêu chuẩn của ông, đến cuối cùng, tâm tư của ông vẫn đặt trên người một người phụ nữ khác.
Bà cũng đã từng có một thời thanh xuân đẹp đẽ, nhưng có ích gì đây?
Giờ ông đã thành đạt rồi, không còn là chàng thanh niên nghèo khó năm đó phải nhờ vào danh vọng, bối cảnh của một vợ để làm bàn đạp tiến lên nữa.
Cho dù rời khỏi tập đoàn Phạm thị, với tài năng của ông, với kinh nghiệm và mối quan hệ tích lũy trong bao nhiêu năm qua của ông, bà tin ông hoàn toàn có thể tự mình gầy dựng cơ nghiệp, không cần phải chịu sự khống chế của tập đoàn Phạm thị.
Mà bên ngoài, bao nhiêu là cô gái trẻ đẹp, giỏi giang, hết lớp này đến lớp khác như thiêu thân bay đến bên ông.
Lần này, có lẽ duyên của họ thực sự đã tận rồi...
...
Bữa cơm tối này ở nhà họ Phạm vẫn như mọi ngày, rất an tĩnh.
Phạm Uyển Viện trước giờ vẫn luôn như vậy, Giang Tâm Đóa thì lại không phải là người hay nói còn Lạc Tư thì rõ ràng đang lo lắng về chuyện của ba mẹ mình cho nên chỉ trầm mặc cắm cúi ăn cơm.
Ăn đến một nửa, Phạm Uyển Viện nói no rồi sau đó đứng dậy lên lầu, để lại Giang Tâm Đóa và Lạc Tư hai người ngơ ngác nhìn nhau.
'Mẹ của anh...' Chắc không phải nghĩ không thông chứ? Nhưng câu này Giang Tâm Đóa không dám nói ra.
'Yêm tâm đi, mẹ nói chuyện của ba mẹ mẹ sẽ xử lý, sẽ không có chuyện gì đâu.' Lạc Tư buông dao nĩa xuống, hắn cũng giống như mẹ mình, không có thói quen ăn món Trung. 'Cho dù mẹ quyết định thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ mẹ.'
'Nhìn không ra anh là người con hiếu thảo như vậy.' Từ khi biết Lạc Tư là con của Phạm Uyển Viện, tâm lý phòng bị mà Giang Tâm Đóa dành cho hắn giảm đi không ít, cộng thêm hôm nay thấy hắn sốt ruột vì chuyện của ba mẹ mình như vậy khiến cô chợt có cảm giác người này cũng khá...đáng yêu.
Tuy rằng Phạm Trọng Nam không chỉ một lần nhắc nhở cô, không cho phép tiếp xúc quá nhiều với Lạc Tư nhưng cô chỉ nói chuyện phiếm với hắn mà thôi, chắc cũng không làm trái với ý hắn đâu nhỉ?
'Chuyện cô không biết về tôi còn nhiều lắm!' Lạc Tư lúc này mới nhìn kỹ Giang Tâm Đóa, thấy cô còn xinh đẹp hơn trước mấy phần, trong vẻ thanh thuần có pha thêm một chút kiều diễm trước đó chưa từng thấy, đẹp đến người ta không dời mắt đi được nhưng hắn không thể không buộc mình phải nhìn sang hướng khác, 'Trường học sắp cho nghỉ rồi, cô có đến Luân Đôn tìm Frank không?'
'Vẫn chưa quyết định.' Mấy hôm trước lúc nói chuyện điện thoại không phải hắn nói nửa tháng sau sẽ quay lại Singapore sao? Tính đi tính lại, vừa khéo là lúc nghỉ hè, 'Còn anh thì sao? Gần đây sao không thấy đến trường? Sinh viên trao đổi thì không cần đi học, đi thi sao?'
Cho dù là sinh viên đến công ty thực tập cũng đâu cần bận đến mức lơ là việc học như vậy đâu?
'Gần đây tôi được phân công đến Moscow xử lý vài việc, hôm nay mới trở về Singapore.' Thi cử đối với hắn mà nói vốn chẳng phải là chuyện khó khăn đến mức phải bận tâm.
'Anh còn chưa tốt nghiệp, Phạm Trọng Nam đã giao cho nhiều việc như vậy rồi sao?' Giang Tâm Đóa nghe hắn nói mới từ Moscow trở về, có chút kinh ngạc bật thốt.
Không ngờ một sinh viên chỉ mới ngoài hai mươi như hắn mà năng lực làm việc đã cao như vậy rồi, người nhà họ Phạm có phải ai cũng lợi hại như vậy cả không?
Nói đến đây là cơn tức trong lòng Lạc Tư lại bùng lên, đi Moscow nào phải là ý của hắn đâu chứ? Nhưng Lạc Tư hắn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nói câu oán giận trước mặt một cô gái tuyệt đối không phải là chuyện hắn sẽ làm, nhất là ở trước mặt Giang Tâm Đóa.
Cho nên câu trả lời cũng chỉ là, 'Không đến nỗi nào.'
'Nam nhi chí ở bốn phương mà, cố gắng lên!' Giang Tâm Đóa nói một cách thật lòng, thì ra Lạc Tư người này cũng không phải khó chung đụng lắm.
'Là sao?' Lạc Tư nhìn cô có chút khó hiểu.
'Tiếng Trung của anh không phải giỏi lắm sao? Nghe không hiểu à?' Lần này đến lượt Giang Tâm Đóa kinh ngạc.
Đâu phải cô nói câu thành ngữ gì sâu xa khó hiểu lắm đâu thế mà hắn nghe không hiểu? Chắc không phải đâu! Tiếng Trung của Lạc Tư nói lưu loát lắm mà!
'Thực xin lỗi, những thành ngữ tiếng Trung tôi hiểu không nhiều lắm.' Lạc Tư nói một cách thật lòng, từ nhỏ đến lớn hắn đều ở nước Anh, ở nhà nói chuyện với mẹ đều là dùng tiếng Anh, ba thì không thường ở nhà, tiếng Trung của hắn nghe nói bình thường thì không có vấn đề gì nhưng rất ít khi dùng đến thành ngữ, nghe không hiểu cũng đâu có gì lạ.
Hắn không giống như Frank, có thể nói lưu loát nhiều ngoại ngữ như vậy, hơn nữa hắn đối với ngôn ngữ học cũng không có quá nhiều hứng thú, thay vì lãng phí thời gian đi học, hắn cảm thấy làm những chuyện mà mình thích còn có ý nghĩa hơn.
Không biết Phạm Trọng Nam có giống Lạc Tư không nhỉ? Trong lòng Giang Tâm Đóa thầm hỏi, nếu như hắn cũng giống Lạc Tư, vậy hôm nào hắn chọc giận cô, cô có thể dùng mấy câu thành ngữ mắng hắn cho biết tay.
'Có chuyện gì vui vậy?' Lạc Tư nhìn nụ cười tủm tỉm trên môi Giang Tâm Đóa, nhìn đôi môi hồng nhuận hơi nhếch lên thành một đường cong đáng yêu kia, trái tim không khỏi đập lỡ một nhịp.
'Không có chuyện gì.' Giang Tâm Đóa định thần lại, dời mắt về những đĩa thức ăn đang bày đầy trên bàn, có chút tiếc nuối nhớ đến Dương Dung Dung, đây đều là những món bạn cô thích, tiếc là hôm nay Dung Dung lại không đến được.
'Không có chuyện sao tự dưng lại cười?' Hại tim hắn đập loạn thế kia! Lạc Tư có chút không được tự nhiên ngoảnh mặt sang hướng khác.
Lúc này quản gia chợt xuất hiện nơi phòng ăn, trên tay là chiếc điện thoại, ông đi đến bên cạnh Giang Tâm Đóa, 'Thiếu phu nhân, điện thoại của thiếu gia!'
Vừa nghe nói là điện thoại của Phạm Trọng Nam, tuy rằng có chút ngạc nhiên tại sao hắn lại gọi đến vào lúc này nhưng cô vẫn nhanh chóng đón nghe.
'Còn đang ăn cơm sao?' Giọng Phạm Trọng Nam thoạt nghe không vui mấy.
'Ừm, anh còn đang bận sao?' Mấy ngày nay hai người đã quen với những câu hỏi thăm thông thường, không còn cảm thấy ngượng ngùng như trước đây nữa.
'Chưa, đang trên đường đến sân bay.' Phạm Trọng Nam ngả lưng vào lưng ghế bằng da thật êm ái ở khoang sau, mắt nhắm hờ, trong đầu, trong lòng đều là hình bóng của cô.
Một tuần lễ, gần hai trăm giờ, hơn mười nghìn phút, hắn – Phạm Trọng Nam, đời này lần đầu tiên biết đến cảm giác nhớ nhung một người.
Chỉ là, một người ở Singapore, một người ở Luân Đôn, mỗi tối hắn đều trở về gian phòng mà cô đã từng ở tạm mấy ngày, mùi hương ngọt ngào tươi mát chỉ thuộc về riêng cô đã tan mất lâu lắm rồi nhưng hắn mỗi lần nằm trên chiếc giường đó, nhắm mắt lại nghĩ về cô mới có thể giúp hắn vượt qua những đêm trường cô quạnh.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng nhớ một người nào như vậy, mà người đó lại là một cô gái.
Cô gái đó, là vợ của hắn.
Vì thế, chỉ có thể chờ mỗi ngày trước khi cô đi ngủ gọi điện thoại cho cô, cho dù chỉ nói mấy câu đơn giản rồi ngắt máy cũng được.
Lần đầu tiên trong đời hắn có một nỗi xúc động muốn ném hết công việc trên tay quay trở lại Singapore nhưng cuối cùng suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Gánh nặng trên vai hắn quả thật quá nhiều, quá nặng, hắn không bỏ xuống được...
'Đi đâu vậy?' Giang Tâm Đóa biết công việc của hắn luôn rất bận rộn, trong vòng một tuần đi công tác mấy nước cũng là rất bình thường. Nhưng hắn mới về tổng công ty mới có một tuần thôi, nhanh vậy đã phải đi công tác rồi sao?
'Moscow.' Tất cả bước chuẩn bị bên đó đã xong xuôi cả rồi, chỉ thiếu một buổi yến tiệc mừng động thổ linh đình nữa là xong.
Thị trưởng thành phố Moscow cũng đã nhiều lần tỏ ý muốn gặp hắn, bàn về các bước phát triển tiếp theo của thị trấn mới.
Công trình xây dựng thị trấn không phải là nghiệp vụ của riêng tập đoàn Phạm thị mà là kế hoạch lớn do năm tập đoàn lớn cùng nhau hợp tác, cho dù bất kỳ ai muốn gây phiền phức cũng nhất định phải suy nghĩ đến ảnh hưởng đến nền kinh tế toàn cầu của năm tập đoàn lớn đó. Huống gì, tất cả những thủ tục mua bán, chuyển nhượng cũng như toàn bộ quá trình xây dựng bọn họ đều làm thật kín kẽ và chu đáo, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Thế nên hắn nghĩ thị trưởng thành phố muốn hẹn hắn gặp mặt bàn việc chưa chắc hoàn toàn là vì công việc.
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi