Độc Gia Sủng Hôn
Chương 74: Tình yêu, đang ấp ủ! (2)
Về tới nhà họ Phạm Giang Tâm Đóa mới phát hiện Đinh quản gia, người vừa nãy xuất hiện ở vườn trường sớm đã về nhà trước, giờ ông đang đứng ở thềm cửa đợi cô.
Thấy Giang Tâm Đóa, trên mặt ông không lộ ra bất cứ điều gì khác thường, cũng không giải thích gì với cô, chỉ hơi khom người, 'Thiếu phu nhân đã về!'
Giang Tâm Đóa cũng không phải là người rất thích truy vấn chuyện cũ, cô nhẹ gật đầu rồi vừa định đi vào nhà thì đã nghe Đinh quản gia nói, 'Thiếu phu nhân, trong nhà có khách đang chờ cô.'
Nghe nói có khách, Giang Tâm Đóa có chút ngạc nhiên, 'Ai vậy?'
'Là Phạm Uyển Viện tiểu thư đến.'
Phạm Uyển Viện là ai chứ?
Chỉ là, nếu như đã mang họ Phạm, vậy tức là người nhà họ Phạm rồi. Hơn nữa thái độ của Đinh quản gia cung kính như vậy, Giang Tâm Đóa không hỏi nhiều, đi thẳng vào phòng khách.
'Về rồi sao?'
Giang Tâm Đóa vừa đi vào phòng khách bên tai đã nghe truyền đến một giọng nữ dịu dàng nhu mì.
Cô nhìn về hướng phát ra âm thanh, đó là một phụ nữ một thân hàng hiệu, khí chất tao nhã, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng mà tinh xảo, tư thế tao nhã nâng ly trà. Người này không phải là người đã từng đến nhà ăn cơm một lần mà Phạm Trọng Nam không hề giới thiệu cho cô biết, tên tiếng Anh là Sara đó hay sao?
Thì ra cô ấy cũng họ Phạm, vậy tức là người nhà họ Phạm rồi? Còn một cô gái tuổi còn trẻ nữa, chẳng lẽ cô ấy cũng là người nhà họ Phạm?
Thấy vẻ sửng sốt lộ rõ trên mặt Giang Tâm Đóa, Phạm Uyển Viện tao nhã đặt ly trà trên tay xuống, cười nhẹ, 'Sao vậy? Thấy tôi đến không vui sao?'
'Không phải.' Giang Tâm Đóa rốt cuộc hoàn hồn lại, cô đi đến bên sofa ngồi xuống, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định gọi tên tiếng Anh của cô, 'Sara, Phạm Trọng Nam sáng sớm hôm nay đã về Luân Đôn rồi.' Chắc cô ấy không phải cố tình đến tìm anh ta chứ?
Cô và Sara chỉ mới có duyên gặp nhau một lần, trong cuộc sống đời thường cũng không có gì chung. Hôm nay sao lại kỳ lạ thế nhỉ? Phạm Trọng Nam vừa rời đi thì bao nhiêu người có liên hệ với hắn lại tìm đến tận nhà.
Bỗng dưng lại nhớ lại cuộc gặp với Phạm lão gia ở cổng trường cùng những lời mà ông đã nói với cô, trong lòng Giang Tâm Đóa lần nữa dâng lên cảm giác bực bội và khó hiểu.
'Tôi không phải đến tìm Frank.' Phạm Uyển Viện bỗng dưng lên tiếng.
Vậy tức là tìm cô rồi?!!
Giang Tâm Đóa thử hỏi dò, 'Tôi có thể giúp gì được cho cô?'
Thấy vẻ dè dặt của Giang Tâm Đóa, Phạm Uyển Viện suýt nữa thì bật cười, 'Khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại đây, không có vấn đề gì chứ?'
Cô ấy muốn ở lại đây? Hơn nữa còn là ở một khoảng thời gian? Cô có thể tự quyết định cho cô ấy ở lại không? Giang Tâm Đóa bỗng hơi do dự.
Cô là vợ của Phạm Trọng Nam, là nữ chủ nhân của căn nhà này, muốn cho ai ở lại cũng không phải gì lớn, vấn đề là Phạm Trọng Nam trước giờ không thích người ngoài đến quấy nhiễu, tuy rằng Sara cũng họ Phạm, có lẽ hai người là chị em bên nội gì đó nhưng cô với cô ấy chỉ mới gặp nhau hai lần, nếu đồng ý cho cô ấy lưu lại, liệu có phải là hành động quá nông nổi không?
Chắc là cô nên gọi điện thoại cho Phạm Trọng Nam xác định một lần thì tốt hơn.
Không đợi Giang Tâm Đóa trả lời, Phạm Uyển Viện nhìn biểu cảm trên mặt cô liền biết cô đang nghĩ gì, mỉm cười nói, 'Vừa nãy trước khi cô về tôi đã gọi cho Frank nói về chuyện này rồi. Cô có thể xác nhận với nó một chút.'
Nghe Sara nói mình đã gọi điện cho Frank nói chuyện này rồi, Giang Tâm Đóa thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, 'Vậy thì hay quá. Hy vọng cô thấy thoải mái khi sống ở đây.'
'Cám ơn.' Phạm Uyển Viện mỉm cười nhìn về phía Đinh quản gia đang đi về phía họ, lấy tư thế chủ nhân lên tiếng, 'Đinh quản gia, bảo nhà bếp dọn thức ăn đi.'
'Đại tiểu thư, thiếu phu nhân, xin mời đến phòng ăn.' Quản gia hơi khom người chào rồi dẫn đường họ đi về phía phòng ăn.
Còn Giang Tâm Đóa lại lần nữa vì cách xưng hô của Đinh quản gia dành cho Phạm Uyển Viện mà sững sốt không thôi.
Đại tiểu thư – cách xưng hô này mang theo sự tôn kính rõ rệt, nói như vậy, Phạm Uyển Viện này không phải chị của Phạm Trọng Nam mà là cô của hắn.
'Đóa Đóa, đi ăn cơm thôi!' Phạm Uyển Viện tao nhã đi đến bên cạnh Giang Tâm Đóa, đưa tay vỗ nhẹ vai cô, 'Tôi nghĩ Frank chắc không có nói với cô chuyện nhà của chúng tôi, sau này cô cứ gọi tôi là Sara là được rồi. Không cần phải quá câu thúc.'
Người ta đã nói như vậy rồi, cô đương nhiên không tiện hỏi tiếp nữa.
Giang Tâm Đóa cười nhẹ, 'Được.'
Bữa cơm này vẫn là món Trung lẫn món Tây xen kẽ nhau.
Các món Trung là chuẩn bị cho Giang Tâm Đóa, Phạm Uyển Viện vẫn giống như lần trước, chỉ ăn món Tây.
Giang Tâm Đóa không phải là người thích nói chuyện mà Phạm Uyển Viện thì tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc “ăn không nói" của giới thượng lưu trên bàn ăn, lặng lẽ dùng bữa.
Thế là, bữa cơm tối đầu tiên giữa hai người, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều diễn ra trong im lặng.
Sau bữa cơm tối, Phạm Uyển Viện quay về căn phòng khách dành cho cô đã chuẩn bị sẵn ở lầu hai, Giang Tâm Đóa thì quay về phòng ngủ chính.
Ngồi nơi phòng sách nhỏ của phòng ngủ, Giang Tâm Đóa lấy mấy quyển sách về phiên dịch hôm nay mượn ở thư viện ra, xếp trên bàn sau đó mở email, định xem lại một lần nữa những yêu cầu cụ thể của nhà xuất bản về phần phiên dịch này.
Phần lớn những yêu cầu trong quá trình dịch chủ biên đã nói cho cô một lần rồi, trong email này chỉ là nói chi tiết hơn một chút những yêu cầu của nhà xuất bản cùng bản gốc của quyển tiểu thuyết mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Giang Tâm Đóa nhận dịch một quyển tiểu thuyết tiếng Đức, cô cũng sợ mình làm không được tốt cho nên hết sức chú tâm.
Nhưng sau khi tải bản gốc của nó về đến máy tính thật lâu rồi cô vẫn chưa mở ra, chỉ ngơ ngẩn nhìn về phía bức tường đối diện.
Trên giá sách đối diện đặt rất nhiều sách mà cô thích, trên thực tế, gian thư phòng nhỏ này từ sau khi kết hôn đã trở thành thư phòng của riêng cô, bất kể là trên giá sách hay trên bàn làm việc đều là đồ của cô.
Hiện giờ cô nhìn chằm chằm giá sách, đương nhiên không phải bởi vì trên đó có thêm thứ gì khiến cô thấy hứng thú, nếu nói đúng hơn, không phải cô nhìn giá sách ngẩn người mà là đang suy nghĩ vài chuyện.
Mà những chuyện này, đương nhiên là có liên quan đến nhà họ Phạm.
Phạm Trọng Nam, Phạm lão thái gia, còn có người mới đến ở đây hôm nay – Phạm Uyển Viện cùng Lục La Viên...
Giữa họ hình như có một mối liên hệ rất phức tạp không thể nói ra khiến cô như chìm trong sương mù, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra nhưng lại không có can đảm lẫn quyết tâm tìm hiểu đến cùng...
Haizzz...
Giang Tâm Đóa thở dài một tiếng, thu hồi tầm mắt, ánh mắt rơi trên chiếc điện thoại di động xinh xắn nằm bên cạnh máy tính.
Bỗng dưng có một cảm giác muốn, rất muốn gọi điện thoại cho Phạm Trọng Nam! Trước khi Giang Tâm Đóa nhận ra hành động của mình, tay cô đã ấn vào số máy của hắn trên màn hình...
'Sao vẫn chưa ngủ?'
Mãi đến khi giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến tai, Giang Tâm Đóa mới nhận ra hình như mình lại làm một chuyện ngu ngốc nữa.
Thực ra cô nào có công to chuyện lớn gì phải tìm hắn chứ!
'Ừm...' Có chút áo não cô cắn nhẹ môi, 'Hôm nay có khách đến nhà mình ở.'
Đầu óc giằng co hồi lâu rốt cuộc cũng tìm được một cái cớ hợp lý.
'Tôi biết.' Phạm Trọng Nam vừa rà soát văn kiện rồi ký tên vừa thấp giọng đáp.
Không có sự đồng ý của hắn, Phạm Uyển Viện cũng không dám đường đột đến nhà họ Phạm huống gì là ở lại mấy ngày.
Nếu như hắn đã biết, vậy dường như cô cũng chẳng còn gì để nói nữa rồi, đang định chào rồi ngắt máy thì đầu bên kia, tiếng Lý Triết đang nói với Phạm Trọng Nam qua điện thoại nội bộ rõ ràng truyền đến bên tai cô...
'Boss, các nhân viên đã đến phòng họp đủ cả rồi.'
'Năm phút nữa tôi qua.' Phạm Trọng Nam nói rồi ấn nút tắt điện thoại nội bộ, thuận tiện đặt cây bút trên tay xuống.
Biết công việc của hắn luôn rất bận, Giang Tâm Đóa không muốn quấy rầy, 'Không có gì nữa, em ngắt máy nha.'
'Đợi đã.' Phạm Trọng Nam lên tiếng ngăn cô lại, 'Sara ở lại đó cũng sẽ không làm phiền gì đến em, em cũng không cần phải cô ấy.'
Phạm Uyển Viện ở trước mặt người ngoài trước giờ luôn giữ hình tượng thục nữ nhu mì nhã nhặn nhưng thực ra tính tình của cô có chút ngang ngược vô lý, chỉ sợ Giang Tâm Đóa không quen với hành vi và tác phong của cô ấy.
Nhưng ở nhà họ Phạm, chắc cô ấy cũng sẽ không gây khó dễ gì cho Giang Tâm Đóa đâu.
'Em biết, cô ấy không gây khó dễ gì cho em.' Thì ra hắn sợ vị Phạm đại tiểu thư kia sẽ làm khó cô sao? Một cảm giác ấm áp chợt dâng lên trong lòng.
'Ngủ sớm đi, có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.'
'Dạ.'
Sau khi ngắt điện thoại, Giang Tâm Đóa lại không như lời dặn dò ngủ sớm một chút của hắn mà tập trung hết tinh thần vào việc phiên dịch quyển tiểu thuyết tiếng Đức kia.
Singapore bên này là mười giờ tối còn ở Luân Đôn là hai giờ chiều, xa cách nhau nghìn trùng, hơn nữa hai người không cùng một không gian, một thời gian, lại còn đang bận những việc riêng của mình nhưng tâm tình thì đã khác trước nhiều.
Có thứ gì đó mất đi, có thứ gì đó đang nảy mầm, tình yêu, cũng như vậy!!!
Thấy Giang Tâm Đóa, trên mặt ông không lộ ra bất cứ điều gì khác thường, cũng không giải thích gì với cô, chỉ hơi khom người, 'Thiếu phu nhân đã về!'
Giang Tâm Đóa cũng không phải là người rất thích truy vấn chuyện cũ, cô nhẹ gật đầu rồi vừa định đi vào nhà thì đã nghe Đinh quản gia nói, 'Thiếu phu nhân, trong nhà có khách đang chờ cô.'
Nghe nói có khách, Giang Tâm Đóa có chút ngạc nhiên, 'Ai vậy?'
'Là Phạm Uyển Viện tiểu thư đến.'
Phạm Uyển Viện là ai chứ?
Chỉ là, nếu như đã mang họ Phạm, vậy tức là người nhà họ Phạm rồi. Hơn nữa thái độ của Đinh quản gia cung kính như vậy, Giang Tâm Đóa không hỏi nhiều, đi thẳng vào phòng khách.
'Về rồi sao?'
Giang Tâm Đóa vừa đi vào phòng khách bên tai đã nghe truyền đến một giọng nữ dịu dàng nhu mì.
Cô nhìn về hướng phát ra âm thanh, đó là một phụ nữ một thân hàng hiệu, khí chất tao nhã, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng mà tinh xảo, tư thế tao nhã nâng ly trà. Người này không phải là người đã từng đến nhà ăn cơm một lần mà Phạm Trọng Nam không hề giới thiệu cho cô biết, tên tiếng Anh là Sara đó hay sao?
Thì ra cô ấy cũng họ Phạm, vậy tức là người nhà họ Phạm rồi? Còn một cô gái tuổi còn trẻ nữa, chẳng lẽ cô ấy cũng là người nhà họ Phạm?
Thấy vẻ sửng sốt lộ rõ trên mặt Giang Tâm Đóa, Phạm Uyển Viện tao nhã đặt ly trà trên tay xuống, cười nhẹ, 'Sao vậy? Thấy tôi đến không vui sao?'
'Không phải.' Giang Tâm Đóa rốt cuộc hoàn hồn lại, cô đi đến bên sofa ngồi xuống, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định gọi tên tiếng Anh của cô, 'Sara, Phạm Trọng Nam sáng sớm hôm nay đã về Luân Đôn rồi.' Chắc cô ấy không phải cố tình đến tìm anh ta chứ?
Cô và Sara chỉ mới có duyên gặp nhau một lần, trong cuộc sống đời thường cũng không có gì chung. Hôm nay sao lại kỳ lạ thế nhỉ? Phạm Trọng Nam vừa rời đi thì bao nhiêu người có liên hệ với hắn lại tìm đến tận nhà.
Bỗng dưng lại nhớ lại cuộc gặp với Phạm lão gia ở cổng trường cùng những lời mà ông đã nói với cô, trong lòng Giang Tâm Đóa lần nữa dâng lên cảm giác bực bội và khó hiểu.
'Tôi không phải đến tìm Frank.' Phạm Uyển Viện bỗng dưng lên tiếng.
Vậy tức là tìm cô rồi?!!
Giang Tâm Đóa thử hỏi dò, 'Tôi có thể giúp gì được cho cô?'
Thấy vẻ dè dặt của Giang Tâm Đóa, Phạm Uyển Viện suýt nữa thì bật cười, 'Khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại đây, không có vấn đề gì chứ?'
Cô ấy muốn ở lại đây? Hơn nữa còn là ở một khoảng thời gian? Cô có thể tự quyết định cho cô ấy ở lại không? Giang Tâm Đóa bỗng hơi do dự.
Cô là vợ của Phạm Trọng Nam, là nữ chủ nhân của căn nhà này, muốn cho ai ở lại cũng không phải gì lớn, vấn đề là Phạm Trọng Nam trước giờ không thích người ngoài đến quấy nhiễu, tuy rằng Sara cũng họ Phạm, có lẽ hai người là chị em bên nội gì đó nhưng cô với cô ấy chỉ mới gặp nhau hai lần, nếu đồng ý cho cô ấy lưu lại, liệu có phải là hành động quá nông nổi không?
Chắc là cô nên gọi điện thoại cho Phạm Trọng Nam xác định một lần thì tốt hơn.
Không đợi Giang Tâm Đóa trả lời, Phạm Uyển Viện nhìn biểu cảm trên mặt cô liền biết cô đang nghĩ gì, mỉm cười nói, 'Vừa nãy trước khi cô về tôi đã gọi cho Frank nói về chuyện này rồi. Cô có thể xác nhận với nó một chút.'
Nghe Sara nói mình đã gọi điện cho Frank nói chuyện này rồi, Giang Tâm Đóa thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, 'Vậy thì hay quá. Hy vọng cô thấy thoải mái khi sống ở đây.'
'Cám ơn.' Phạm Uyển Viện mỉm cười nhìn về phía Đinh quản gia đang đi về phía họ, lấy tư thế chủ nhân lên tiếng, 'Đinh quản gia, bảo nhà bếp dọn thức ăn đi.'
'Đại tiểu thư, thiếu phu nhân, xin mời đến phòng ăn.' Quản gia hơi khom người chào rồi dẫn đường họ đi về phía phòng ăn.
Còn Giang Tâm Đóa lại lần nữa vì cách xưng hô của Đinh quản gia dành cho Phạm Uyển Viện mà sững sốt không thôi.
Đại tiểu thư – cách xưng hô này mang theo sự tôn kính rõ rệt, nói như vậy, Phạm Uyển Viện này không phải chị của Phạm Trọng Nam mà là cô của hắn.
'Đóa Đóa, đi ăn cơm thôi!' Phạm Uyển Viện tao nhã đi đến bên cạnh Giang Tâm Đóa, đưa tay vỗ nhẹ vai cô, 'Tôi nghĩ Frank chắc không có nói với cô chuyện nhà của chúng tôi, sau này cô cứ gọi tôi là Sara là được rồi. Không cần phải quá câu thúc.'
Người ta đã nói như vậy rồi, cô đương nhiên không tiện hỏi tiếp nữa.
Giang Tâm Đóa cười nhẹ, 'Được.'
Bữa cơm này vẫn là món Trung lẫn món Tây xen kẽ nhau.
Các món Trung là chuẩn bị cho Giang Tâm Đóa, Phạm Uyển Viện vẫn giống như lần trước, chỉ ăn món Tây.
Giang Tâm Đóa không phải là người thích nói chuyện mà Phạm Uyển Viện thì tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc “ăn không nói" của giới thượng lưu trên bàn ăn, lặng lẽ dùng bữa.
Thế là, bữa cơm tối đầu tiên giữa hai người, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều diễn ra trong im lặng.
Sau bữa cơm tối, Phạm Uyển Viện quay về căn phòng khách dành cho cô đã chuẩn bị sẵn ở lầu hai, Giang Tâm Đóa thì quay về phòng ngủ chính.
Ngồi nơi phòng sách nhỏ của phòng ngủ, Giang Tâm Đóa lấy mấy quyển sách về phiên dịch hôm nay mượn ở thư viện ra, xếp trên bàn sau đó mở email, định xem lại một lần nữa những yêu cầu cụ thể của nhà xuất bản về phần phiên dịch này.
Phần lớn những yêu cầu trong quá trình dịch chủ biên đã nói cho cô một lần rồi, trong email này chỉ là nói chi tiết hơn một chút những yêu cầu của nhà xuất bản cùng bản gốc của quyển tiểu thuyết mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Giang Tâm Đóa nhận dịch một quyển tiểu thuyết tiếng Đức, cô cũng sợ mình làm không được tốt cho nên hết sức chú tâm.
Nhưng sau khi tải bản gốc của nó về đến máy tính thật lâu rồi cô vẫn chưa mở ra, chỉ ngơ ngẩn nhìn về phía bức tường đối diện.
Trên giá sách đối diện đặt rất nhiều sách mà cô thích, trên thực tế, gian thư phòng nhỏ này từ sau khi kết hôn đã trở thành thư phòng của riêng cô, bất kể là trên giá sách hay trên bàn làm việc đều là đồ của cô.
Hiện giờ cô nhìn chằm chằm giá sách, đương nhiên không phải bởi vì trên đó có thêm thứ gì khiến cô thấy hứng thú, nếu nói đúng hơn, không phải cô nhìn giá sách ngẩn người mà là đang suy nghĩ vài chuyện.
Mà những chuyện này, đương nhiên là có liên quan đến nhà họ Phạm.
Phạm Trọng Nam, Phạm lão thái gia, còn có người mới đến ở đây hôm nay – Phạm Uyển Viện cùng Lục La Viên...
Giữa họ hình như có một mối liên hệ rất phức tạp không thể nói ra khiến cô như chìm trong sương mù, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra nhưng lại không có can đảm lẫn quyết tâm tìm hiểu đến cùng...
Haizzz...
Giang Tâm Đóa thở dài một tiếng, thu hồi tầm mắt, ánh mắt rơi trên chiếc điện thoại di động xinh xắn nằm bên cạnh máy tính.
Bỗng dưng có một cảm giác muốn, rất muốn gọi điện thoại cho Phạm Trọng Nam! Trước khi Giang Tâm Đóa nhận ra hành động của mình, tay cô đã ấn vào số máy của hắn trên màn hình...
'Sao vẫn chưa ngủ?'
Mãi đến khi giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến tai, Giang Tâm Đóa mới nhận ra hình như mình lại làm một chuyện ngu ngốc nữa.
Thực ra cô nào có công to chuyện lớn gì phải tìm hắn chứ!
'Ừm...' Có chút áo não cô cắn nhẹ môi, 'Hôm nay có khách đến nhà mình ở.'
Đầu óc giằng co hồi lâu rốt cuộc cũng tìm được một cái cớ hợp lý.
'Tôi biết.' Phạm Trọng Nam vừa rà soát văn kiện rồi ký tên vừa thấp giọng đáp.
Không có sự đồng ý của hắn, Phạm Uyển Viện cũng không dám đường đột đến nhà họ Phạm huống gì là ở lại mấy ngày.
Nếu như hắn đã biết, vậy dường như cô cũng chẳng còn gì để nói nữa rồi, đang định chào rồi ngắt máy thì đầu bên kia, tiếng Lý Triết đang nói với Phạm Trọng Nam qua điện thoại nội bộ rõ ràng truyền đến bên tai cô...
'Boss, các nhân viên đã đến phòng họp đủ cả rồi.'
'Năm phút nữa tôi qua.' Phạm Trọng Nam nói rồi ấn nút tắt điện thoại nội bộ, thuận tiện đặt cây bút trên tay xuống.
Biết công việc của hắn luôn rất bận, Giang Tâm Đóa không muốn quấy rầy, 'Không có gì nữa, em ngắt máy nha.'
'Đợi đã.' Phạm Trọng Nam lên tiếng ngăn cô lại, 'Sara ở lại đó cũng sẽ không làm phiền gì đến em, em cũng không cần phải cô ấy.'
Phạm Uyển Viện ở trước mặt người ngoài trước giờ luôn giữ hình tượng thục nữ nhu mì nhã nhặn nhưng thực ra tính tình của cô có chút ngang ngược vô lý, chỉ sợ Giang Tâm Đóa không quen với hành vi và tác phong của cô ấy.
Nhưng ở nhà họ Phạm, chắc cô ấy cũng sẽ không gây khó dễ gì cho Giang Tâm Đóa đâu.
'Em biết, cô ấy không gây khó dễ gì cho em.' Thì ra hắn sợ vị Phạm đại tiểu thư kia sẽ làm khó cô sao? Một cảm giác ấm áp chợt dâng lên trong lòng.
'Ngủ sớm đi, có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.'
'Dạ.'
Sau khi ngắt điện thoại, Giang Tâm Đóa lại không như lời dặn dò ngủ sớm một chút của hắn mà tập trung hết tinh thần vào việc phiên dịch quyển tiểu thuyết tiếng Đức kia.
Singapore bên này là mười giờ tối còn ở Luân Đôn là hai giờ chiều, xa cách nhau nghìn trùng, hơn nữa hai người không cùng một không gian, một thời gian, lại còn đang bận những việc riêng của mình nhưng tâm tình thì đã khác trước nhiều.
Có thứ gì đó mất đi, có thứ gì đó đang nảy mầm, tình yêu, cũng như vậy!!!
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi