Độc Gia Sủng Hôn
Chương 231: Tên hacker bí ẩn (1)
Trở về nhà họ Giang, sau khi dỗ cho hai đứa nhỏ ngủ xong, Giang Tâm Đóa trở về phòng, không nhìn thấy hắn đâu nhưng nghe được giọng nam trầm thấp từ phía ban công vọng đến, hơn nữa máy tính của hắn còn đang mở, trên màn hình, những con số biểu hiện giao dịch trên thị trường chứng khoán Luân Đôn đang không ngừng nhảy nhót...
Khuya như vậy rồi còn đang làm việc sao?
Cô bước đến bên bàn ngồi xuống, nhìn những con số rậm rạp trên màn hình, những đường biểu đồ lên lên xuống xuống, trong trò chơi tiền bạc này, mỗi một biến động dù là nhỏ nhất cũng sẽ mang lại những lợi ích hoặc tổn thất không thể đo lường, đúng không?
Những năm qua, cô không biết, cũng không có hứng thú nghiên cứu nhưng đây là một trong những phần công việc quan trọng nhất của Phạm Trọng Nam, trước đây hắn nói muốn dạy cô, cô không có hứng thú, giờ đột nhiên lại rất muốn tìm hiểu một chút...
Cô khẽ động con chuột trên bàn, lúc này Phạm Trọng Nam đã nói xong điện thoại đi vào, thấy động tác của cô thì vội lên tiếng, 'Đóa Đóa, đừng ấn lung tung.'
Nghe giọng điệu nghiêm nghị của hắn, cô vội vàng rụt tay lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, 'Sao vậy?'
'Tống Cẩn Hành đang điều khiển chiếc laptop này của anh từ xa. Anh bảo cậu ấy giúp anh kiểm tra một chút.'
Hắn nói rồi kéo cô đứng dậy, ngồi xuống ghế, sau đó lấy đùi mình làm chiếc ghế thịt cho cô ngồi.
'Máy tính có vấn đề sao?'
'Có người xâm nhập hệ thống giao dịch của anh, mưu đồ sửa đổi các chỉ lệnh giao dịch.' Hắn nhàn nhạt đáp. Đáng tiếc là người kia không thành công, nhưng hắn muốn Tống Cẩn Hành tìm cho được kẻ to gan kia là ai.
Nhưng Tống Cẩn Hành ra tay mấy lần đều bị tên kia ranh ma trốn mất, xem ra cũng là một cao thủ hacker.
Giang Tâm Đóa giật nảy mình, 'Hacker sao? Vậy làm sao bây giờ? Có tổn thất gì lớn không?'
'Đừng khẩn trương, người đó chắc chỉ muốn biết gần đây anh đã giao dịch loại cổ phiến nào thôi nhưng chưa vượt qua được tường lửa. Yên tâm đi, hắn không dễ đạt được mục đích như vậy đâu.'
'Tống đại ca biết bắt hacker nữa sao? Sao anh ấy lại lợi hại như vậy?
'Những thứ không đàng hoàng cậu ta đều biết.' Tên kia thông minh dị thường, những thứ người khác vất vả tìm hiểu nhiều năm mới giỏi thì hắn chỉ tùy tiện học đã biết. Đáng tiếc người này hoàn toàn không có hứng thú tiến vào thương trường, thiết kế vũ khí mới là thứ mà hắn giỏi nhất, nhưng những thứ khác cũng không kém cạnh ai.
'Hệ thống của anh thực sự không bị tên hacker kia thâm nhập chứ?'
'Không đâu.'
'Vậy máy chủ ở công ty anh có bị nguy hiểm không?'
'Ngay cả tường lửa của chiếc laptop này hắn ta còn chưa phá được đến bước cuối cùng, làm sao có thể thâm nhập vào hệ thống máy chủ của tập đoàn Phạm thị?' Nếu như thực sự dễ dàng bị người ta xâm nhập như vậy, Tống Cẩn Hành nhất định sẽ đâm đầu vào tường mà chết.
'Em nhờ một cao thủ giúp anh có được không?' Giang Tâm Đóa vỗ ngực đảm bảo.
'Em thì biết được cao thủ gì?' Phạm Trọng Nam bật cười.
'Ngày mai em để người đó đến gặp anh thì biết ngay.'
'Thần bí đến vậy sao?'
'Ừm.'
'Ai vậy?'
'Đã nói ngày mai sẽ biết rồi mà.'
'Mặc kệ người đó đi, chúng ta về phòng sinh thêm một đứa con gái nữa.' Hắn đưa tay tắt laptop, ôm cô gái nhỏ trong lòng trở về chiếc giường lớn.
***
Sáng hôm sau, khi chú bé đội mũ lưỡi trai ngược, trên người mặc bộ đồ bóng chày màu đỏ sống ở nhà kế bênh dưới sự dẫn đường của Giang Tâm Đóa đường hoàng đi vào trong phòng, ra vẻ chuyên nghiệp hỏi, 'Chiếc máy tính nào có vấn đề?', Phạm Trọng Nam đưa tay vuốt mặt một cái, cô gái của hắn thì lại dùng ánh mắt nói cho hắn biết, vị này chính là “cao thủ" mà cô nói.
'Chào cháu.' Phạm Trọng Nam biết trên đời này có không ít những thiên tài nhi đồng loại người này nhưng nhìn đứa bé không lớn hơn con trai mình bao nhiêu thì vẫn không khỏi có chút hoài nghi nhưng hắn vẫn đưa tay ra.
'Cháu là Quan Cảnh Duệ, rất vui được biết chú, ba của Bối Bối.' Cậu bé hoàn toàn không sợ người lạ, huyên thuyên nói, còn Phạm Trọng Nam thì chỉ mỉm cười.
'Chú cũng rất vui được biết cháu. Nghe nói cháu là cao thủ máy tính?'
'Cao thủ thì cháu không dám nhận, tùy tiện chơi thôi.' Cậu nhóc ngược lại không quá tự kiêu.
Nghe câu này, hảo cảm mà Phạm Trọng Nam dành cho cậu nhóc đã nhiều hơn mấy phần, hắn chỉ tay về chiếc laptop đã được mở ra, 'Chính là chiếc này..'
'Cháu không dám chắc đối phương lúc nào thì sẽ thâm nhập cho nên suốt ngày hôm nay cháu sẽ luôn ở đây theo dõi hệ thống, muốn thử xem liệu có thể phát hiện lộ trình xâm nhập của đối phương để truy ngược lại hay không, nếu không được, chú có thể cho cháu mượn chiếc máy tính này về nhà không? Mẹ cháu ở nhà một mình có lẽ sẽ sợ.' Tuy rằng nhà của họ ở ngay bên cạnh nhưng mẹ của cậu nhóc tương đối vụng về, bỏ mẹ ở nhà một mình suốt ngày, cậu vẫn không yên tâm cho lắm.
Nghe cậu nhóc nói một tràng toàn những thuật ngữ chuyên ngành, sự hoài nghi trước đây của Phạm Trọng Nam đã giảm đi không ít.
'Cứ thử trước xem.' Tống Cẩn Hành đã thử mấy lần mà vẫn chưa bắt được hành tung của hacker kia, chẳng lẽ cậu nhóc này lại làm được? Nhưng thử một chút cũng không ngại gì, chiều nay Tống Cẩn Hành sẽ đến Melbourne, nếu vẫn không được, chờ cậu ta đến rồi tính sau.
Được sự cho phép, Quan Cảnh Duệ nhảy phóc lên ghế, bắt đầu nghiêm túc thao tác.
Nhìn đôi tay nhỏ xíu thuần thục gõ như bay những chỉ lệnh trên máy tính, Phạm Trọng Nam không thể không chặc lưỡi khen thầm, nếu như Tống Cẩn Hành nhìn thấy cảnh này, không biết liệu có cảm giác hận rằng gặp nhau quá muộn hay không nhỉ?
Hắn ngồi nơi sofa, một tay chống cằm nhìn sườn mặt nghiêm túc của cậu nhóc, càng nhìn càng thấy gương mặt này có chút quen thuộc, giống như...
'Ba, con nói ba biết nha, Quan Cảnh Duệ thực sự rất lợi hại. Lát nữa bạn ấy nhất định có thể bắt được người xấu xâm nhập vào máy tính của ba cho xem.' Giang Phẩm Huyên không biết vào phòng từ lúc nào, lẳng lặng trèo lên chân ba mình ngồi, rất tự tin nói.
Phạm Dật Triển thì rất hào hứng nằm bò trên bàn, nghiêm túc nhìn Quan Cảnh Duệ thao tác một cách thuần thục.
Lát sau Quan Cảnh Duệ quay sang, nở một nụ cười thật tươi với Phạm Dật Triển, mấy ngày nay cậu nhóc này và Bối Bối cùng đến trường, tình bạn giữa hai cậu nhóc rất nhanh đã được thành lập.
Phạm Dật Triển cũng nở một nụ cười thật tươi với bạn, sau đó vẫn tiếp tục nhìn...
Phạm Trọng Nam nhìn bóng lưng của hai cậu nhóc, ôm con gái lên, quyết định đi xuống lầu hỏi cho kỹ chuyện của Quan Cảnh Duệ.
Lúc hắn xuống đến phòng khách, bà Giang đã ra ngoài mua thức ăn, Giang Tâm Đóa thì vừa mới bê một khay trái cây đã gọt xong bước ra, thấy hai cha con, cô ngạc nhiên hỏi, 'Nhanh vậy đã xong rồi sao?'
Quan Cảnh Duệ có phải lợi hại quá rồi không? Ngay cả Tống đại ca cũng phải bó tay kia mà.
'Nào có nhanh như vậy chứ?' Phạm Trọng Nam ôm con gái đến sofa ngồi xuống, ra hiệu cho Giang Tâm Đóa cũng đến đây cùng ngồi với mình.
Giang Tâm Đóa ngồi xuống bên cạnh hai cha con, ghim một miếng trái câu đưa cho Bối Bối còn mình cũng ghim một miếng, 'Anh có ăn không?' Cô hỏi Phạm Trọng Nam.
'Không.' Trước giờ hắn không có thói quen ăn vặt ngoài những bữa chính, 'Cậu nhóc kia, lai lịch thế nào?'
'Cái gì chứ? Người ta có tên có họ, tên là Quan Cảnh Duệ.'
'Ba mẹ của cậu bé?'
'Quan Cảnh Duệ cũng không có ba.' Giang Bối Bối thay mẹ mình trả lời câu hỏi này, suy nghĩ một hồi thấy dường như câu trả lời không xác đáng lắm nên sửa lại, 'Quan Cảnh Duệ nói ba bạn ấy ở Singapore.'
Singapore? Ba cậu bé cũng ở Singapore?
'Ba của cậu nhóc là ai em cũng không biết, lúc Mẫn Mẫn dọn đến đây, Quan Cảnh Duệ đã hai tuổi rồi. Nhưng chuyện họ đến từ Singapore là thật.'
'Mẹ cậu bé làm gì?'
Quan Mẫn Mẫn làm gì? Giang Tâm Đóa suy nghĩ một hồi mới đáp, 'Cô ấy không có việc làm.'
'Đi học?'
'Không có.'
'Không đi làm cũng chẳng đi học mà một người mẹ đơn thân lại có thể mua nhà, nuôi con, như vậy gia cảnh cũng không tệ, nhà của cô ấy ở Singapore làm gì?'
Sao giống điều tra hộ khẩu quá vậy? Chẳng lẽ thực sự muốn tra tổ tông mười tám đời của người ta sao?
Giang Tâm Đóa liếc hắn một cái, 'Mẫn Mẫn trước giờ chưa từng nhắc với em về gia đình cô ấy nhưng có một lần cô ấy nói tiền đều là do ba của đứa bé đưa. Mỗi tháng đều sẽ chuyển vào tài khoản của cô ấy đúng hạn, nhưng chưa từng thấy có ai đến thăm hai mẹ con cả.'
'Cô ấy li hôn với chồng sao?'
'Em không biết mà. Nếu anh muốn biết, em bảo Mẫn Mẫn qua đây, anh tự mình hỏi là được. Phạm Trọng Nam anh thật kỳ lạ, ngày thường sao không thấy anh có hứng thú với chuyện riêng của người khác như vậy, sao hôm nay cứ hỏi tới hỏi lui là sao?'
'Em không biết thì thôi đi, Phạm Trọng Nam rốt cuộc chịu tiết lộ, 'Chỉ tại anh thấy cậu bé rất giống với một người bạn của anh.'
'Bạn? Bạn nào vậy?' Lần này đến lượt Giang Tâm Đóa cảm thấy tò mò. Ba của Quan Cảnh Duệ chắc không phải là một trong số những người bạn của Phạm Trọng Nam đấy chứ? Trên đời này chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp đến vậy?
'Lần sau về Singapore anh sẽ giới thiệu cho em quen.'
'Rốt cuộc là ai vậy?' Lần này Giang Tâm Đóa càng thêm tò mò.
'Singapore, người của nhà họ Sầm.'
'Nhà họ Sầm?! Ý anh nói Quan Cảnh Duệ là con cháu của nhà họ Sầm?' Giang Tâm Đóa ngạc nhiên bật thốt lên.
Nếu như Quan Cảnh Duệ thực sự là con cháu của nhà họ Sầm, vậy rốt cuộc là có quan hệ với vị nào của nhà họ Sầm đây?
'Anh không có nói như vậy, chỉ là cảm thấy cậu bé khá giống với người con trưởng của họ Sầm.'
'Anh có ảnh của anh ta không? Cho em xem thử.'
Phạm Trọng Nam không nói gì.
'Không có thì thôi vậy. Em chỉ là muốn biết liệu Mẫn Mẫn có phải thực sự có quan hệ với nhà họ Sầm hay không thôi mà. À này, chuyện của Tư Nhan, anh đã nói với Đường Nhĩ Ngôn chưa?'
'Chắc là cậu ấy đã cho người đi tìm rồi.'
'Hy vọng anh ta có thể nhanh chóng tìm được bạn ấy.' Bất kể Tư Nhan có phải là mẹ của Đường Tâm hay không cô vẫn hy vọng họ có thể gặp mặt nói cho rõ ràng.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe, một lần lại một lần như thúc giục.
Khi Giang Tâm Đoá và con gái cùng bước ra ngoài xem thì chủ nhân của chiếc xe đã nhảy xuống, thì ra là Tống Cẩn Hành.
Khuya như vậy rồi còn đang làm việc sao?
Cô bước đến bên bàn ngồi xuống, nhìn những con số rậm rạp trên màn hình, những đường biểu đồ lên lên xuống xuống, trong trò chơi tiền bạc này, mỗi một biến động dù là nhỏ nhất cũng sẽ mang lại những lợi ích hoặc tổn thất không thể đo lường, đúng không?
Những năm qua, cô không biết, cũng không có hứng thú nghiên cứu nhưng đây là một trong những phần công việc quan trọng nhất của Phạm Trọng Nam, trước đây hắn nói muốn dạy cô, cô không có hứng thú, giờ đột nhiên lại rất muốn tìm hiểu một chút...
Cô khẽ động con chuột trên bàn, lúc này Phạm Trọng Nam đã nói xong điện thoại đi vào, thấy động tác của cô thì vội lên tiếng, 'Đóa Đóa, đừng ấn lung tung.'
Nghe giọng điệu nghiêm nghị của hắn, cô vội vàng rụt tay lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, 'Sao vậy?'
'Tống Cẩn Hành đang điều khiển chiếc laptop này của anh từ xa. Anh bảo cậu ấy giúp anh kiểm tra một chút.'
Hắn nói rồi kéo cô đứng dậy, ngồi xuống ghế, sau đó lấy đùi mình làm chiếc ghế thịt cho cô ngồi.
'Máy tính có vấn đề sao?'
'Có người xâm nhập hệ thống giao dịch của anh, mưu đồ sửa đổi các chỉ lệnh giao dịch.' Hắn nhàn nhạt đáp. Đáng tiếc là người kia không thành công, nhưng hắn muốn Tống Cẩn Hành tìm cho được kẻ to gan kia là ai.
Nhưng Tống Cẩn Hành ra tay mấy lần đều bị tên kia ranh ma trốn mất, xem ra cũng là một cao thủ hacker.
Giang Tâm Đóa giật nảy mình, 'Hacker sao? Vậy làm sao bây giờ? Có tổn thất gì lớn không?'
'Đừng khẩn trương, người đó chắc chỉ muốn biết gần đây anh đã giao dịch loại cổ phiến nào thôi nhưng chưa vượt qua được tường lửa. Yên tâm đi, hắn không dễ đạt được mục đích như vậy đâu.'
'Tống đại ca biết bắt hacker nữa sao? Sao anh ấy lại lợi hại như vậy?
'Những thứ không đàng hoàng cậu ta đều biết.' Tên kia thông minh dị thường, những thứ người khác vất vả tìm hiểu nhiều năm mới giỏi thì hắn chỉ tùy tiện học đã biết. Đáng tiếc người này hoàn toàn không có hứng thú tiến vào thương trường, thiết kế vũ khí mới là thứ mà hắn giỏi nhất, nhưng những thứ khác cũng không kém cạnh ai.
'Hệ thống của anh thực sự không bị tên hacker kia thâm nhập chứ?'
'Không đâu.'
'Vậy máy chủ ở công ty anh có bị nguy hiểm không?'
'Ngay cả tường lửa của chiếc laptop này hắn ta còn chưa phá được đến bước cuối cùng, làm sao có thể thâm nhập vào hệ thống máy chủ của tập đoàn Phạm thị?' Nếu như thực sự dễ dàng bị người ta xâm nhập như vậy, Tống Cẩn Hành nhất định sẽ đâm đầu vào tường mà chết.
'Em nhờ một cao thủ giúp anh có được không?' Giang Tâm Đóa vỗ ngực đảm bảo.
'Em thì biết được cao thủ gì?' Phạm Trọng Nam bật cười.
'Ngày mai em để người đó đến gặp anh thì biết ngay.'
'Thần bí đến vậy sao?'
'Ừm.'
'Ai vậy?'
'Đã nói ngày mai sẽ biết rồi mà.'
'Mặc kệ người đó đi, chúng ta về phòng sinh thêm một đứa con gái nữa.' Hắn đưa tay tắt laptop, ôm cô gái nhỏ trong lòng trở về chiếc giường lớn.
***
Sáng hôm sau, khi chú bé đội mũ lưỡi trai ngược, trên người mặc bộ đồ bóng chày màu đỏ sống ở nhà kế bênh dưới sự dẫn đường của Giang Tâm Đóa đường hoàng đi vào trong phòng, ra vẻ chuyên nghiệp hỏi, 'Chiếc máy tính nào có vấn đề?', Phạm Trọng Nam đưa tay vuốt mặt một cái, cô gái của hắn thì lại dùng ánh mắt nói cho hắn biết, vị này chính là “cao thủ" mà cô nói.
'Chào cháu.' Phạm Trọng Nam biết trên đời này có không ít những thiên tài nhi đồng loại người này nhưng nhìn đứa bé không lớn hơn con trai mình bao nhiêu thì vẫn không khỏi có chút hoài nghi nhưng hắn vẫn đưa tay ra.
'Cháu là Quan Cảnh Duệ, rất vui được biết chú, ba của Bối Bối.' Cậu bé hoàn toàn không sợ người lạ, huyên thuyên nói, còn Phạm Trọng Nam thì chỉ mỉm cười.
'Chú cũng rất vui được biết cháu. Nghe nói cháu là cao thủ máy tính?'
'Cao thủ thì cháu không dám nhận, tùy tiện chơi thôi.' Cậu nhóc ngược lại không quá tự kiêu.
Nghe câu này, hảo cảm mà Phạm Trọng Nam dành cho cậu nhóc đã nhiều hơn mấy phần, hắn chỉ tay về chiếc laptop đã được mở ra, 'Chính là chiếc này..'
'Cháu không dám chắc đối phương lúc nào thì sẽ thâm nhập cho nên suốt ngày hôm nay cháu sẽ luôn ở đây theo dõi hệ thống, muốn thử xem liệu có thể phát hiện lộ trình xâm nhập của đối phương để truy ngược lại hay không, nếu không được, chú có thể cho cháu mượn chiếc máy tính này về nhà không? Mẹ cháu ở nhà một mình có lẽ sẽ sợ.' Tuy rằng nhà của họ ở ngay bên cạnh nhưng mẹ của cậu nhóc tương đối vụng về, bỏ mẹ ở nhà một mình suốt ngày, cậu vẫn không yên tâm cho lắm.
Nghe cậu nhóc nói một tràng toàn những thuật ngữ chuyên ngành, sự hoài nghi trước đây của Phạm Trọng Nam đã giảm đi không ít.
'Cứ thử trước xem.' Tống Cẩn Hành đã thử mấy lần mà vẫn chưa bắt được hành tung của hacker kia, chẳng lẽ cậu nhóc này lại làm được? Nhưng thử một chút cũng không ngại gì, chiều nay Tống Cẩn Hành sẽ đến Melbourne, nếu vẫn không được, chờ cậu ta đến rồi tính sau.
Được sự cho phép, Quan Cảnh Duệ nhảy phóc lên ghế, bắt đầu nghiêm túc thao tác.
Nhìn đôi tay nhỏ xíu thuần thục gõ như bay những chỉ lệnh trên máy tính, Phạm Trọng Nam không thể không chặc lưỡi khen thầm, nếu như Tống Cẩn Hành nhìn thấy cảnh này, không biết liệu có cảm giác hận rằng gặp nhau quá muộn hay không nhỉ?
Hắn ngồi nơi sofa, một tay chống cằm nhìn sườn mặt nghiêm túc của cậu nhóc, càng nhìn càng thấy gương mặt này có chút quen thuộc, giống như...
'Ba, con nói ba biết nha, Quan Cảnh Duệ thực sự rất lợi hại. Lát nữa bạn ấy nhất định có thể bắt được người xấu xâm nhập vào máy tính của ba cho xem.' Giang Phẩm Huyên không biết vào phòng từ lúc nào, lẳng lặng trèo lên chân ba mình ngồi, rất tự tin nói.
Phạm Dật Triển thì rất hào hứng nằm bò trên bàn, nghiêm túc nhìn Quan Cảnh Duệ thao tác một cách thuần thục.
Lát sau Quan Cảnh Duệ quay sang, nở một nụ cười thật tươi với Phạm Dật Triển, mấy ngày nay cậu nhóc này và Bối Bối cùng đến trường, tình bạn giữa hai cậu nhóc rất nhanh đã được thành lập.
Phạm Dật Triển cũng nở một nụ cười thật tươi với bạn, sau đó vẫn tiếp tục nhìn...
Phạm Trọng Nam nhìn bóng lưng của hai cậu nhóc, ôm con gái lên, quyết định đi xuống lầu hỏi cho kỹ chuyện của Quan Cảnh Duệ.
Lúc hắn xuống đến phòng khách, bà Giang đã ra ngoài mua thức ăn, Giang Tâm Đóa thì vừa mới bê một khay trái cây đã gọt xong bước ra, thấy hai cha con, cô ngạc nhiên hỏi, 'Nhanh vậy đã xong rồi sao?'
Quan Cảnh Duệ có phải lợi hại quá rồi không? Ngay cả Tống đại ca cũng phải bó tay kia mà.
'Nào có nhanh như vậy chứ?' Phạm Trọng Nam ôm con gái đến sofa ngồi xuống, ra hiệu cho Giang Tâm Đóa cũng đến đây cùng ngồi với mình.
Giang Tâm Đóa ngồi xuống bên cạnh hai cha con, ghim một miếng trái câu đưa cho Bối Bối còn mình cũng ghim một miếng, 'Anh có ăn không?' Cô hỏi Phạm Trọng Nam.
'Không.' Trước giờ hắn không có thói quen ăn vặt ngoài những bữa chính, 'Cậu nhóc kia, lai lịch thế nào?'
'Cái gì chứ? Người ta có tên có họ, tên là Quan Cảnh Duệ.'
'Ba mẹ của cậu bé?'
'Quan Cảnh Duệ cũng không có ba.' Giang Bối Bối thay mẹ mình trả lời câu hỏi này, suy nghĩ một hồi thấy dường như câu trả lời không xác đáng lắm nên sửa lại, 'Quan Cảnh Duệ nói ba bạn ấy ở Singapore.'
Singapore? Ba cậu bé cũng ở Singapore?
'Ba của cậu nhóc là ai em cũng không biết, lúc Mẫn Mẫn dọn đến đây, Quan Cảnh Duệ đã hai tuổi rồi. Nhưng chuyện họ đến từ Singapore là thật.'
'Mẹ cậu bé làm gì?'
Quan Mẫn Mẫn làm gì? Giang Tâm Đóa suy nghĩ một hồi mới đáp, 'Cô ấy không có việc làm.'
'Đi học?'
'Không có.'
'Không đi làm cũng chẳng đi học mà một người mẹ đơn thân lại có thể mua nhà, nuôi con, như vậy gia cảnh cũng không tệ, nhà của cô ấy ở Singapore làm gì?'
Sao giống điều tra hộ khẩu quá vậy? Chẳng lẽ thực sự muốn tra tổ tông mười tám đời của người ta sao?
Giang Tâm Đóa liếc hắn một cái, 'Mẫn Mẫn trước giờ chưa từng nhắc với em về gia đình cô ấy nhưng có một lần cô ấy nói tiền đều là do ba của đứa bé đưa. Mỗi tháng đều sẽ chuyển vào tài khoản của cô ấy đúng hạn, nhưng chưa từng thấy có ai đến thăm hai mẹ con cả.'
'Cô ấy li hôn với chồng sao?'
'Em không biết mà. Nếu anh muốn biết, em bảo Mẫn Mẫn qua đây, anh tự mình hỏi là được. Phạm Trọng Nam anh thật kỳ lạ, ngày thường sao không thấy anh có hứng thú với chuyện riêng của người khác như vậy, sao hôm nay cứ hỏi tới hỏi lui là sao?'
'Em không biết thì thôi đi, Phạm Trọng Nam rốt cuộc chịu tiết lộ, 'Chỉ tại anh thấy cậu bé rất giống với một người bạn của anh.'
'Bạn? Bạn nào vậy?' Lần này đến lượt Giang Tâm Đóa cảm thấy tò mò. Ba của Quan Cảnh Duệ chắc không phải là một trong số những người bạn của Phạm Trọng Nam đấy chứ? Trên đời này chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp đến vậy?
'Lần sau về Singapore anh sẽ giới thiệu cho em quen.'
'Rốt cuộc là ai vậy?' Lần này Giang Tâm Đóa càng thêm tò mò.
'Singapore, người của nhà họ Sầm.'
'Nhà họ Sầm?! Ý anh nói Quan Cảnh Duệ là con cháu của nhà họ Sầm?' Giang Tâm Đóa ngạc nhiên bật thốt lên.
Nếu như Quan Cảnh Duệ thực sự là con cháu của nhà họ Sầm, vậy rốt cuộc là có quan hệ với vị nào của nhà họ Sầm đây?
'Anh không có nói như vậy, chỉ là cảm thấy cậu bé khá giống với người con trưởng của họ Sầm.'
'Anh có ảnh của anh ta không? Cho em xem thử.'
Phạm Trọng Nam không nói gì.
'Không có thì thôi vậy. Em chỉ là muốn biết liệu Mẫn Mẫn có phải thực sự có quan hệ với nhà họ Sầm hay không thôi mà. À này, chuyện của Tư Nhan, anh đã nói với Đường Nhĩ Ngôn chưa?'
'Chắc là cậu ấy đã cho người đi tìm rồi.'
'Hy vọng anh ta có thể nhanh chóng tìm được bạn ấy.' Bất kể Tư Nhan có phải là mẹ của Đường Tâm hay không cô vẫn hy vọng họ có thể gặp mặt nói cho rõ ràng.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe, một lần lại một lần như thúc giục.
Khi Giang Tâm Đoá và con gái cùng bước ra ngoài xem thì chủ nhân của chiếc xe đã nhảy xuống, thì ra là Tống Cẩn Hành.
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi