Độc Gia Sủng Hôn
Chương 198: Anh muốn theo đuổi em!
Nếu không phải vì cô xông vào thư phòng tìm con thì cũng không biết đứa con trai năm tuổi của mình bị ba nó buộc phải học nhiều thứ như thế. Cô phải nói chuyện rõ ràng với Phạm Trọng Nam mới được.
Phạm Dật Triển nhìn sang cha mình như hỏi ý, thấy hắn gật đầu thì ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng.
'Đóng cửa lại!' Giang Tâm Đoá nhìn người đàn ông vẫn vẫn đứng nơi cửa, nghiêm nghị nói.
Phạm Trọng Nam ngược lại rất phối hợp, hắn sai người đóng cửa sau đó nhàn nhã cho tay vào túi quần yên lặng đứng nhìn cô.
'Chuyện thứ nhất, em nghĩ mình cần nói rõ với anh một chút, chúng ta đã không còn là vợ chồng, sau này anh không cần ở trước mặt bất kỳ người nào nói em là vợ của anh, được chứ?'
Vừa nãy có con trai và người ngoài ở đây nên cô không tiện nói ra điều này nhưng như vậy không có nghĩa là cô không để tâm. Cảm thấy mình nên nói rõ một chút với hắn vẫn tốt hơn, tránh để người khác hiểu lầm.
'Vậy em muốn anh nói thế nào? Vợ trước? Giang tiểu thư?' Trái ngược với vẻ kích động của cô, thái độ của Phạm Trọng Nam quả thực trấn định hơn nhiều.
'Tùy anh thôi.' Chỉ cần đừng dán nhãn “người gì đó của nhà họ Phạm" lên người cô là được rồi. Chuyện tiếp theo cần phải thảo luận rõ ràng với hắn chính là chuyện học của con trai.
'Rốt cuộc anh cho con học bao nhiêu môn?'
'Thì những môn vừa nãy con nói với em đó.'
'Con còn nhỏ như vậy sao anh bắt nó phải chịu áp lực lớn như thế?'
'Andy là người thừa kế tương lai của nhà họ Phạm, những thứ mà con phải chịu đựng đương nhiên nhiều hơn người thường rất nhiều. Những môn học này đều nằm trong phạm vi thằng bé có thể chấp nhận được.'
'Cho dù là con có thể tiếp nhận nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa con nít. Em xin anh đừng đối xử với con như vậy, được không? Để con thả lỏng một chút, cho nó có được những ký ước tuổi thơ vui vẻ có được không?'
'Em cảm thấy con không vui?'
'Nó là con em, em không muốn con tuổi còn nhỏ mà phải chịu đựng nhiều thứ như thế. Cho dù con không nói là không muốn học nhưng dù sao nó vẫn còn là một đứa nhỏ.'
Tối qua hai mẹ con nằm nói chuyện với nhau cô đã nhận ra cô không thể cứng rắn ép buộc con đi theo mình nhưng để nó ở bên cạnh Phạm Trọng Nam, cô vẫn hy vọng tuổi thơ của con trai không chỉ phải trải qua trong những giờ học miệt mài. 'Có thể giảm bớt một số môn học không?'
'Chẳng hạn như...'
'Số học, thương nghiệp cơ bản.' Những môn này hoàn toàn có thể đợi khi con lớn rồi bắt đầu tiếp xúc sau. Tiếng Đức và tiếng Pháp cô có thể tự mình dạy nhưng điều kiện là con phải ở bên cạnh cô nhưng điều này xem ra tương đối khó, còn nghi lễ xã giao có học cũng không sao cả, kế toán thì học một chút cũng không sao.
Cô nhìn người đàn ông, đôi mắt trong trẻo như một dòng suối, dễ dàng nhấn chìm người đối diện trong đó.
'Anh có thể suy xét lại...'
Chỉ là suy xét lại thôi sao?
'Anh không thể ép buộc con.'
'Anh trước giờ không ép buộc con. Vừa nãy giáo viên dạy tiếng Đức và tiếng Pháp của con đã với em cho thôi việc, vậy hai môn này em có dự định tự mình dạy không?' Con trai rất có khiếu về ngoại ngữ, chắc rằng là di truyền từ mẹ.
'Anh đồng ý cho con về Melbourne với em?'
'Không được.' Phạm Trọng Nam lập tức cự tuyệt.
'Tiếng Đức của anh không phải cũng giỏi lắm sao? Sao anh không bớt chút thời gian để dạy cho con?' Nếu cô nhớ không nhầm thì trình độ tiếng Đức của hắn cũng không kém cô bao nhiêu, ngày xưa còn có thể giúp cô phiên dịch tiểu thuyết tiếng Đức kia mà.
Nghĩ đến đây một nỗi chua xót lại dâng lên trong lòng. Giang Tâm Đoá thầm mắng chính mình, bỗng dưng sao lại nhớ đến chuyện này làm gì chứ?
'Anh thật sự rất bận, không rút ra được thời gian. Em với Bối Bối ở lại đây một thời gian được không?'
Ý của hắn là muốn lợi dụng con trai để trói buộc cô ở lại Luân Đôn phải không?
Cô rất muốn đáp lại một câu không thể nào nhưng vừa nghĩ đến con trai thì lòng lại rối bời, 'Em không muốn nói chuyện với anh về vấn đề này. Em muốn đưa các con đi chơi.'
Cô nói rồi bước ra đến cửa, ra hiệu cho người đang đứng ở cửa là hắn tránh ra. Phạm Trọng Nam nghiêng tránh đường đồng thời lịch sự đưa tay giúp cô mở cửa. Lúc Giang Tâm Đoá bước ngang qua người hắn, Phạm Trọng Nam cúi xuống thấp giọng hỏi nhỏ bên tai cô, 'Phải làm thế nào thì em mới chịu quay về với anh?'
Bất kể thế nào thì cũng không thể quay về với anh! Nhưng vì con trai cô vẫn luôn thỏa hiệp với hắn.
Giang Tâm Đoá nhắm mắt lại không trả lời, tiếp tục bước ra ngoài.
'Giang Tâm Đoá, anh muốn theo đuổi em, lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết.'
Cố hết sức trấn tỉnh lại, Giang Tâm Đoá không nói gì tiếp tục ngẩng cao đầu bước đi.
***
Giang Tâm Đoá bước ra khỏi thư phòng, còn chưa kịp bước xuống thang lầu thì đã thấy Giang Phẩm Huyên từ bên ngoài chạy vào, vừa chạy vừa hớn hở gọi, 'Mẹ, mẹ...'
Mà đi cùng với cô bé là Phạm Dật Triển, ngược lại với em, cậu bé đi đứng đường hoàng như một người lớn thực thụ.
'Cẩn thận một chút đừng chạy nhanh như thế. Con xem anh trai kìa, nào có giống như con chứ?' Cô vừa nói vừa bước xuống lầu giang tay ôm lấy hai đứa trẻ.
'Mẹ, trong nhà kính của ba có rất nhiều loại hoa bách hợp thật đẹp, mẹ có muốn đi xem không?'
'Nhà kính?' Giang Tâm Đoá ngẩn người, cô nhớ năm năm trước ở đây làm gì có nhà kính nào chứ.
'Đó là hoa bách hợp mà ba thích nhất.' Phạm Dật Triển giải thích, 'Ba đặc biệt nhờ người xây dựng nên, lại nhờ chuyên gia đến trồng hoa, mẹ có muốn đến xem không?'
Một người trong đầu chỉ biết có công việc như hắn lại biết hưởng thụ cuộc sống sao? Hơn nữa còn đặc biệt mời người đến trồng hoa. Thật là khó tin!
Tuy rằng rất không hiểu nhưng cô không định hỏi, cũng không định đi xem.
Nhẹ vuốt tóc hai đứa nhỏ, Giang Tâm Đoá mỉm cười: 'Không phải tối qua nói muốn đi viện bảo tàng sao? Không đi nữa?'
'Đi!' Hai đứa nhỏ không hẹn mà cùng lên tiếng. Đây là lần đầu tiên hai anh em được đi chơi chung với nhau, sao có thể không đi được chứ?
'Bối Bối, con có muốn lên lầu thay quần áo không?' Chơi suốt cả buổi sáng rồi, quần áo đã dính đầy mồ hôi và bùn đất rồi.
'Mẹ, đợi một chút!' Bối Bối nói rồi đột nhiên xoay người chạy về phía người làm tay cầm giỏ hoa đang đi vào, nhấc lấy một bó hoa bách hợp màu hồng phấn thật đẹp, ôm vào lòng rồi chạy trở lại về phía mẹ mình, 'Mẹ hoa này là con với anh tặng cho mẹ!'
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tươi cười xinh đẹp hơn cả đóa hoa kia, Giang Tâm Đoá cảm động cúi người xuống đón lấy, 'Cảm ơn con, hoa rất đẹp!
Tuy rằng hoa là do người đàn ông kia trồng, cô cũng không muốn nhận nhưng nghĩ tới đây là thành ý của các con nên không cự tuyệt nữa.
Theo chân ba mẹ con cùng đi vào nhà chính, người làm tay cầm giỏ hoa kia trong lòng cảm thán không thôi. Phạm tiên sinh trước giờ chưa từng cho ai đụng đến một đóa hoa của mình vậy mà hôm nay vì để cho con gái vui mà hy sinh cả một bó lớn.
Xem ra Phạm tiên sinh rất yêu cô con gái của mình, và cả mẹ của nó nữa!
***
Tay ôm bó hoa Đi vào nhà chính, Giang Tâm Đoá không ngờ lại nhìn thấy người đàn ông vừa mới đường hoàng tuyên bố sẽ theo đuổi cô, lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết kia đang ung dung ngồi ở sofa đọc báo, thấy ba mẹ con vào, hắn rời mắt khỏi tờ báo nhìn lên.
Nhìn thấy cô tay ôm một bó hoa bách hợp, gương mặt xinh đẹp kiều diễm bởi vì hai đứa nhỏ mà lộ ra ý cười nhàn nhạt quả thực không biết đẹp hơn hoa bao nhiêu lần.
Cô cũng thích loại hoa này chứ?
'Ba, hoa đẹp không?' Giang Phẩm Huyên cười chạy đến, trực tiếp nhào vào lòng người đàn ông, ngồi thẳng trên đùi hắn, hai tay chủ động vòng qua cổ hắn.
'Đẹp.' Tuy rằng còn chưa quá quen cách con gái thân mật làm nũng với mình nhưng cảm giác này quả thực rất tốt.
'Bối Bối, chúng ta đi thay quần áo đi.' Giang Tâm Đóa cố ý không nhìn hắn, tầm mắt hướng về phía con gái, cười nói.
'Ba, ba đợi con một lát, con với mẹ xuống ngay.' Bối Bối âu yếm hôn lên mặt ba mình một cái nhưng vẫn chưa chịu trượt xuống khỏi chân hắn mà chu môi, đôi mắt to tròn nhìn hắn có chút bất mãn.
'Bối Bối, sao vậy?' Phạm Trọng Nam có chút khẩn trương hỏi lại.
Tuy rằng không phải ngày đầu hắn làm cha nhưng lại là ngày đầu tiên có con gái, hắn, không biết con bé nhìn mình như vậy là có ý gì.
'Ba, con hôn ba rồi, ba cũng phải hôn lại con.' Bối Bối chu đôi môi hồng nhuận, xoay mặt sang, chỉ tay lên má mình.
Thì ra là vậy!
Con trai với con gái quả thực khác nhau nhiều lắm!
Hắn có chút bất đắc dĩ nhưng cũng cúi đầu, ấn một nụ hôn lên đôi má hồng hào phúng phính kia.
Phạm Dật Triển nhìn sang cha mình như hỏi ý, thấy hắn gật đầu thì ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng.
'Đóng cửa lại!' Giang Tâm Đoá nhìn người đàn ông vẫn vẫn đứng nơi cửa, nghiêm nghị nói.
Phạm Trọng Nam ngược lại rất phối hợp, hắn sai người đóng cửa sau đó nhàn nhã cho tay vào túi quần yên lặng đứng nhìn cô.
'Chuyện thứ nhất, em nghĩ mình cần nói rõ với anh một chút, chúng ta đã không còn là vợ chồng, sau này anh không cần ở trước mặt bất kỳ người nào nói em là vợ của anh, được chứ?'
Vừa nãy có con trai và người ngoài ở đây nên cô không tiện nói ra điều này nhưng như vậy không có nghĩa là cô không để tâm. Cảm thấy mình nên nói rõ một chút với hắn vẫn tốt hơn, tránh để người khác hiểu lầm.
'Vậy em muốn anh nói thế nào? Vợ trước? Giang tiểu thư?' Trái ngược với vẻ kích động của cô, thái độ của Phạm Trọng Nam quả thực trấn định hơn nhiều.
'Tùy anh thôi.' Chỉ cần đừng dán nhãn “người gì đó của nhà họ Phạm" lên người cô là được rồi. Chuyện tiếp theo cần phải thảo luận rõ ràng với hắn chính là chuyện học của con trai.
'Rốt cuộc anh cho con học bao nhiêu môn?'
'Thì những môn vừa nãy con nói với em đó.'
'Con còn nhỏ như vậy sao anh bắt nó phải chịu áp lực lớn như thế?'
'Andy là người thừa kế tương lai của nhà họ Phạm, những thứ mà con phải chịu đựng đương nhiên nhiều hơn người thường rất nhiều. Những môn học này đều nằm trong phạm vi thằng bé có thể chấp nhận được.'
'Cho dù là con có thể tiếp nhận nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa con nít. Em xin anh đừng đối xử với con như vậy, được không? Để con thả lỏng một chút, cho nó có được những ký ước tuổi thơ vui vẻ có được không?'
'Em cảm thấy con không vui?'
'Nó là con em, em không muốn con tuổi còn nhỏ mà phải chịu đựng nhiều thứ như thế. Cho dù con không nói là không muốn học nhưng dù sao nó vẫn còn là một đứa nhỏ.'
Tối qua hai mẹ con nằm nói chuyện với nhau cô đã nhận ra cô không thể cứng rắn ép buộc con đi theo mình nhưng để nó ở bên cạnh Phạm Trọng Nam, cô vẫn hy vọng tuổi thơ của con trai không chỉ phải trải qua trong những giờ học miệt mài. 'Có thể giảm bớt một số môn học không?'
'Chẳng hạn như...'
'Số học, thương nghiệp cơ bản.' Những môn này hoàn toàn có thể đợi khi con lớn rồi bắt đầu tiếp xúc sau. Tiếng Đức và tiếng Pháp cô có thể tự mình dạy nhưng điều kiện là con phải ở bên cạnh cô nhưng điều này xem ra tương đối khó, còn nghi lễ xã giao có học cũng không sao cả, kế toán thì học một chút cũng không sao.
Cô nhìn người đàn ông, đôi mắt trong trẻo như một dòng suối, dễ dàng nhấn chìm người đối diện trong đó.
'Anh có thể suy xét lại...'
Chỉ là suy xét lại thôi sao?
'Anh không thể ép buộc con.'
'Anh trước giờ không ép buộc con. Vừa nãy giáo viên dạy tiếng Đức và tiếng Pháp của con đã với em cho thôi việc, vậy hai môn này em có dự định tự mình dạy không?' Con trai rất có khiếu về ngoại ngữ, chắc rằng là di truyền từ mẹ.
'Anh đồng ý cho con về Melbourne với em?'
'Không được.' Phạm Trọng Nam lập tức cự tuyệt.
'Tiếng Đức của anh không phải cũng giỏi lắm sao? Sao anh không bớt chút thời gian để dạy cho con?' Nếu cô nhớ không nhầm thì trình độ tiếng Đức của hắn cũng không kém cô bao nhiêu, ngày xưa còn có thể giúp cô phiên dịch tiểu thuyết tiếng Đức kia mà.
Nghĩ đến đây một nỗi chua xót lại dâng lên trong lòng. Giang Tâm Đoá thầm mắng chính mình, bỗng dưng sao lại nhớ đến chuyện này làm gì chứ?
'Anh thật sự rất bận, không rút ra được thời gian. Em với Bối Bối ở lại đây một thời gian được không?'
Ý của hắn là muốn lợi dụng con trai để trói buộc cô ở lại Luân Đôn phải không?
Cô rất muốn đáp lại một câu không thể nào nhưng vừa nghĩ đến con trai thì lòng lại rối bời, 'Em không muốn nói chuyện với anh về vấn đề này. Em muốn đưa các con đi chơi.'
Cô nói rồi bước ra đến cửa, ra hiệu cho người đang đứng ở cửa là hắn tránh ra. Phạm Trọng Nam nghiêng tránh đường đồng thời lịch sự đưa tay giúp cô mở cửa. Lúc Giang Tâm Đoá bước ngang qua người hắn, Phạm Trọng Nam cúi xuống thấp giọng hỏi nhỏ bên tai cô, 'Phải làm thế nào thì em mới chịu quay về với anh?'
Bất kể thế nào thì cũng không thể quay về với anh! Nhưng vì con trai cô vẫn luôn thỏa hiệp với hắn.
Giang Tâm Đoá nhắm mắt lại không trả lời, tiếp tục bước ra ngoài.
'Giang Tâm Đoá, anh muốn theo đuổi em, lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết.'
Cố hết sức trấn tỉnh lại, Giang Tâm Đoá không nói gì tiếp tục ngẩng cao đầu bước đi.
***
Giang Tâm Đoá bước ra khỏi thư phòng, còn chưa kịp bước xuống thang lầu thì đã thấy Giang Phẩm Huyên từ bên ngoài chạy vào, vừa chạy vừa hớn hở gọi, 'Mẹ, mẹ...'
Mà đi cùng với cô bé là Phạm Dật Triển, ngược lại với em, cậu bé đi đứng đường hoàng như một người lớn thực thụ.
'Cẩn thận một chút đừng chạy nhanh như thế. Con xem anh trai kìa, nào có giống như con chứ?' Cô vừa nói vừa bước xuống lầu giang tay ôm lấy hai đứa trẻ.
'Mẹ, trong nhà kính của ba có rất nhiều loại hoa bách hợp thật đẹp, mẹ có muốn đi xem không?'
'Nhà kính?' Giang Tâm Đoá ngẩn người, cô nhớ năm năm trước ở đây làm gì có nhà kính nào chứ.
'Đó là hoa bách hợp mà ba thích nhất.' Phạm Dật Triển giải thích, 'Ba đặc biệt nhờ người xây dựng nên, lại nhờ chuyên gia đến trồng hoa, mẹ có muốn đến xem không?'
Một người trong đầu chỉ biết có công việc như hắn lại biết hưởng thụ cuộc sống sao? Hơn nữa còn đặc biệt mời người đến trồng hoa. Thật là khó tin!
Tuy rằng rất không hiểu nhưng cô không định hỏi, cũng không định đi xem.
Nhẹ vuốt tóc hai đứa nhỏ, Giang Tâm Đoá mỉm cười: 'Không phải tối qua nói muốn đi viện bảo tàng sao? Không đi nữa?'
'Đi!' Hai đứa nhỏ không hẹn mà cùng lên tiếng. Đây là lần đầu tiên hai anh em được đi chơi chung với nhau, sao có thể không đi được chứ?
'Bối Bối, con có muốn lên lầu thay quần áo không?' Chơi suốt cả buổi sáng rồi, quần áo đã dính đầy mồ hôi và bùn đất rồi.
'Mẹ, đợi một chút!' Bối Bối nói rồi đột nhiên xoay người chạy về phía người làm tay cầm giỏ hoa đang đi vào, nhấc lấy một bó hoa bách hợp màu hồng phấn thật đẹp, ôm vào lòng rồi chạy trở lại về phía mẹ mình, 'Mẹ hoa này là con với anh tặng cho mẹ!'
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tươi cười xinh đẹp hơn cả đóa hoa kia, Giang Tâm Đoá cảm động cúi người xuống đón lấy, 'Cảm ơn con, hoa rất đẹp!
Tuy rằng hoa là do người đàn ông kia trồng, cô cũng không muốn nhận nhưng nghĩ tới đây là thành ý của các con nên không cự tuyệt nữa.
Theo chân ba mẹ con cùng đi vào nhà chính, người làm tay cầm giỏ hoa kia trong lòng cảm thán không thôi. Phạm tiên sinh trước giờ chưa từng cho ai đụng đến một đóa hoa của mình vậy mà hôm nay vì để cho con gái vui mà hy sinh cả một bó lớn.
Xem ra Phạm tiên sinh rất yêu cô con gái của mình, và cả mẹ của nó nữa!
***
Tay ôm bó hoa Đi vào nhà chính, Giang Tâm Đoá không ngờ lại nhìn thấy người đàn ông vừa mới đường hoàng tuyên bố sẽ theo đuổi cô, lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết kia đang ung dung ngồi ở sofa đọc báo, thấy ba mẹ con vào, hắn rời mắt khỏi tờ báo nhìn lên.
Nhìn thấy cô tay ôm một bó hoa bách hợp, gương mặt xinh đẹp kiều diễm bởi vì hai đứa nhỏ mà lộ ra ý cười nhàn nhạt quả thực không biết đẹp hơn hoa bao nhiêu lần.
Cô cũng thích loại hoa này chứ?
'Ba, hoa đẹp không?' Giang Phẩm Huyên cười chạy đến, trực tiếp nhào vào lòng người đàn ông, ngồi thẳng trên đùi hắn, hai tay chủ động vòng qua cổ hắn.
'Đẹp.' Tuy rằng còn chưa quá quen cách con gái thân mật làm nũng với mình nhưng cảm giác này quả thực rất tốt.
'Bối Bối, chúng ta đi thay quần áo đi.' Giang Tâm Đóa cố ý không nhìn hắn, tầm mắt hướng về phía con gái, cười nói.
'Ba, ba đợi con một lát, con với mẹ xuống ngay.' Bối Bối âu yếm hôn lên mặt ba mình một cái nhưng vẫn chưa chịu trượt xuống khỏi chân hắn mà chu môi, đôi mắt to tròn nhìn hắn có chút bất mãn.
'Bối Bối, sao vậy?' Phạm Trọng Nam có chút khẩn trương hỏi lại.
Tuy rằng không phải ngày đầu hắn làm cha nhưng lại là ngày đầu tiên có con gái, hắn, không biết con bé nhìn mình như vậy là có ý gì.
'Ba, con hôn ba rồi, ba cũng phải hôn lại con.' Bối Bối chu đôi môi hồng nhuận, xoay mặt sang, chỉ tay lên má mình.
Thì ra là vậy!
Con trai với con gái quả thực khác nhau nhiều lắm!
Hắn có chút bất đắc dĩ nhưng cũng cúi đầu, ấn một nụ hôn lên đôi má hồng hào phúng phính kia.
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi