Độc Gia Sủng Hôn
Chương 147: Lòng tin, là gì vậy? (4)
Nghĩ tới điều này, Giang Tâm Đóa vội vàng đi tìm túi xách, cô phải tìm ra danh thiếp của anh Nhất Minh, nhưng dù có bới tung túi xách lên, cô vẫn không tìm được tờ danh thiếp đó...
'Ở đâu rồi... đâu rồi...'
Tại sao cô không tìm thấy danh thiếp của anh Nhất Minh chứ?
'Con à, sao mẹ hồ đồ như vậy chứ? Giờ làm mất danh thiếp rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?'
Nước mắt cứ thế không báo trước, rơi mãi không ngừng...
Lúc Phạm Uyển Viện từ bê khay thức ăn từ dưới lầu lên, nhìn thấy Giang Tâm Đóa vừa nâng bụng vừa lục tìm gì đó nhưng vì tìm không thấy mà khóc đến thê thảm thì thương vô cùng, bà vội đặt khay xuống đi đến bên cạnh giữ cô lại, 'Đóa Đóa, cháu muốn tìm gì? Cô tìm giúp cho...'
'Sara...' Như cảm nhận được cuối cùng có người làm chỗ dựa, Giang Tâm Đóa ngã vào lòng Phạm Uyển Viện, khóc càng dữ dội hơn.
Tiếng khóc đó có ủy khuất, có đau lòng, và cả tuyệt vọng...
Khóc đến nỗi người trước giờ không dễ dàng rơi lệ như Phạm Uyển Viện cũng không kìm lòng được khóe mắt ươn ướt...
Nhưng hiện giờ Giang Tâm Đóa cần không phải là người khóc cùng mình mà là...
'Đóa Đóa, đừng khóc nữa. Mọi chuyện rồi sẽ rõ ràng thôi. Frank gần đây công việc quá nhiều, nhất định là bận đến bị stress rồi. Tin cô đi, nó nhất định sẽ về nhận lỗi với cháu. Vì đứa bé trong bụng, cháu phải kiên trì đến cùng. Đừng khóc nữa.'
Nhưng, không khóc thì còn làm được gì?
Bị người mình yêu hiểu lầm như vậy, cô phải làm sao đây?
***
Buổi tối, Phạm Uyển Viện đợi Giang Tâm Đóa lên giườn ngủ rồi mới rời đi. Ngoài cửa phòng, Chân Chân đứng đó, mặt đầy lo lắng.
'Về phòng ngủ đi.' Phạm Uyển Viện vuốt tóc cô bé.
'Vậy Đóa Đóa thì sao?' Nếu như ngủ được, cô đã không đứng ở đây vào lúc này.
Không ai chịu nói cho cô biết có chuyện gì nhưng chẳng lẽ cô là đồ ngốc sao? Nhất là khi chiều nay, sau khi Frank rời đi, Đóa Đóa luôn nhốt mình trong phòng khóc.
'Đóa Đóa ngủ rồi.'
'Cháu muốn vào thăm chị ấy.'
Phạm Uyển Viện thấy vẻ kiên trì của Chân Chân thì lùi lại nhường đường, 'Vậy coi chừng chị ấy cẩn thận, có chuyện gì thì gọi.'
'Cháu sẽ chăm sóc Đóa Đóa và cục cưng.' Chân Chân nói một cách kiên định.
Phạm Uyển Viện quay về phòng, Lạc Khải vẫn còn ngồi ở sofa đợi bà.
Bà đi đến ngồi xuống bên cạnh ông, ngả đầu lên vai ông, mắt hơi ngước lên nhìn chiếc cằm cương nghị của ông, 'Frank có phải là quá chuyện bé xé ra to không? Tống Cẩn Hành nói ngày hôm qua Đóa Đóa chưa từng tách riêng một mình.'
Lạc Khải vỗ nhẹ đỉnh đầu bà, 'Đợi Tống Cẩn Hành tra rõ đã rồi hẵng nói. Giờ Tâm Đóa thế nào rồi?'
'Cho dù chuyện vẫn còn hiềm nghi nhưng thái độ của Frank có phải là quá quyết tuyệt rồi không? Huống gì Đóa Đóa giờ đang mang thai, căn bản là không thể làm ra chuyện như vậy.' Bằng vào sự hiểu biết của bà đối với Đóa Đóa một năm qua, bà biết cô yêu Phạm Trọng Nam, không thể nào lén lút làm những chuyện xấu mặt như vậy.
'Mọi chuyện đều đợi điều tra rõ rồi nói sau. Gần đây áp lực của Frank rất lớn, nếu như có thể, qua vài ngày nữa chúng ta trở về Luân Đôn đi.'
Tuy rằng mắt ông không nhìn thấy, cũng đã rời khỏi tập đoàn Phạm thị nhưng ông còn nghe được, mỗi ngày có thể nghe tin tức xem trong giới tài chính xảy ra chuyện gì.
'Quay về? Lúc này em làm sao có thể bỏ lại Đóa Đóa. Em sợ con bé có chuyện.'
'Em có thể ở lại đây, anh tự quay về.'
'Anh về Luân Đôn làm gì?'
'Anh vừa mới gọi điện thoại cho bác sĩ điều trị chính, hỏi ông ấy xem có thể phẫu thuật không, anh muốn mổ lấy máu bầm ra.'
'Cái gì? Anh muốn phẫu thuật? Em không đồng ý. Như vậy nguy hiểm quá. Bác sĩ không phải nói từ từ máu bầm sẽ tan sao?' Cho dù y học tiến bộ đến đâu, phẫu thuật vẫn có nguy hiểm nhất định. Bà chẳng thà cùng ông từ từ chờ cho máu bầm tan đi cũng không muốn mạo hiểm.
'Có thể phẫu thuật hay không, đợi anh về kiểm tra rồi bác sĩ sẽ quyết định. Không cần lo lắng.'
'Sao bỗng dưng anh lại...' Phạm Uyển Viện nhìn ông khó hiểu.
'Em nghĩ anh không nhìn thấy thì không biết gì sao?' Lạc Khải thở dài một tiếng, 'Chuyện của Frank anh biết rồi.'
'Cho nên anh muốn nhanh chóng hồi phục thị lực để về giúp Frank sao?' Phạm Uyển Viện thông minh như vậy, ông chỉ nói một nửa là bà đã hiểu.
'Tuy rằng anh không còn ở tập đoàn Phạm thị nữa nhưng tốt xấu gì cũng đã lăn lộn trong giới tài chính mấy chục năm, chắc chắn là sẽ giúp được cho Frank.' Cho dù bỏ đi mối quan hệ giữa ông với nhà họ Phạm, những năm qua, trên công việc ông với Phạm Trọng Nam đã cộng tác ăn ý nhiều năm, cùng nhau giải quyết không ít kế hoạch đầu tư, quan hệ giữa hai người tương đối thân thiết.
'Cám ơn anh.' Phạm Uyển Viện vòng tay qua cổ ông, vùi sâu mặt vào đó.
'Đây là chuyện anh nên làm mà. Frank là người nhà của em.' Mà ông với bà, là người một nhà.
Trước đây, ông không hiểu ra là mình phải duy trì và trân trọng mối quan hệ đó nhưng từ giờ bắt đầu, ông sẽ dùng hành động để biểu đạt tâm ý của mình.
'Nhưng em không yên tâm để anh về một mình.' Cũng không yên tâm để Đóa Đóa ở đây.
'Anh đã báo với Lạc Tư rồi, chiều mai nó sẽ đến đón anh về.'
'Lạc Tư có được không?' Phạm Uyển Viện vẫn không quá yên tâm về con trai.
'Nó đã hai mươi mốt tuổi rồi, cũng đã trưởng thành rồi.' Lúc bằng tuổi con trai ông đã làm được rất nhiều chuyện.
'Nhưng, hai người liệu có cãi nhau không?' Phạm Uyển Viện lo nhất là điểm này.
'Anh không chọc mẹ nó không vui, nó sẽ không chống đối anh làm gì.' Lạc Khải nhớ tới dáng vẻ mỗi lần con trai bảo vệ mẹ mình, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười.
Cũng may, ông chợt nhận ra một điều, trong hai mươi mấy năm qua, vợ của ông đã vì ông nuôi dạy đứa con này rất đàng hoàng, tuy rằng tính tình không tốt lắm nhưng rất tích cực chịu khó, có chí tiến thủ, là một người đàn ông thực thụ.
'Vậy em chỉ đành giao anh cho nó thôi.' Giấu mặt vào ngực ông, Phạm Uyển Viện lộ ra một nụ cười an ủi.
***
Nửa đêm Giang Tâm Đóa bừng tỉnh lại, đôi mắt bởi vì đã khóc quá nhiều mà thật lâu vẫn không mở ra được nhưng đầu của cô khẽ động đậy khiến người vẫn luôn canh giữ bên giường là Chân Chân thật lo lắng, 'Đóa Đóa, có phải chị không khỏe không?'
Nghe giọng nói mềm mại tràn đầy quan tâm của cô bé, Giang Tâm Đóa cố gắng mở mắt ra, thấy vẻ khẩn trương của Chân Chân, cô hé miệng định nói gì đó mới phát hiện cổ họng mình khô cháy.
Chân Chân thấy vậy lập tức đứng dậy lấy cho cô một ly nước, quay lại bên giường, cô bé đỡ cô ngồi dậy. Sau khi uống mấy ngụm lớn, Giang Tâm Đóa mới có thể nói được.
'Chân Chân, sao em lại ở đây?' Cho dù bản thân rất đau lòng, rất khổ sở nhưng trong mắt cô, Chân Chân vẫn là một đứa em gái chưa khôn lớn, cô bé có mặt trong phòng lúc này khiến cô rất ngạc nhiên.
'Em không yên tâm chị. Em không biết chị với Frank xảy ra chuyện gì nhưng chị khóc đau lòng như vậy, cục cưng cũng sẽ buồn lắm.'
'Chị biết. Chị sẽ cố hết sức điều tiết lại cảm xúc.' Vừa nghe Chân Chân nhắc đến người kia, lòng cô lại bắt đầu đau như cắt.
Sau khi hắn đi rồi ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho cô. Hắn coi cô là gì chứ?
Cúi thấp đầu, Giang Tâm Đóa cố nén những giọt nước mắt đang chực rơi. Vì cục cưng, cho dù có buồn hơn nữa cô cũng phải cố gắng vượt qua.
Không khóc! Nhất định không được khóc nữa!
Nhưng nước mắt lại không nghe lời, vẫn cứ tràn khỏi khóe mi.
'Đóa Đóa, em sẽ luôn ở bên cạnh chị và cục cưng, chị đừng buồn nữa. Bác sĩ nói chị phải nghỉ ngơi cho nhiều. Em ngủ với chị được không?' Chân Chân ngồi xuống giường đưa tay ôm lấy bờ vai đang run lên của cô.
'Được. Chúng ta cùng ngủ đi.' Tuy rằng Phạm Trọng Nam đối đãi với cô như vậy nhưng những người bên cạnh ai cũng rất quan tâm cô, lo lắng cho cô, cô làm sao có thể để cho bao nhiêu người lo lắng cho mình được chứ?
Đưa tay dứt khoát lau đi nước mắt còn vương nơi khóe, cô cùng Chân Chân và cục cưng cùng nằm xuống.
Mặc kệ ngày mai xảy ra chuyện gì, cô vẫn còn bạn bè, vẫn còn cục cưng ở bên cạnh mình kia mà!
***
Sáng hôm sau, Phạm Trọng Nam vẫn không gọi điện thoại cho cô, còn cô cầm điện thoại lên mấy lần định gọi cho hắn nhưng rốt cuộc không có can đảm.
Chiều hôm đó, Lạc Tư từ Luân Đôn bay sang, đón Lạc Khải trở về.
Giang Tâm Đóa vẫn luôn ở trong phòng không chịu xuống gặp ai.
Sau hôm đó, Phạm Trọng Nam hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cô.
Thái độ của hắn khiến Giang Tâm Đóa cảm thấy cực kỳ bất an và sợ hãi, cô không dám hỏi Phạm Uyển Viện, cũng không dám hỏi bất cứ ai, mà họ cũng không hề nhắc đến hắn trước mặt cô.
Tuy rằng Phạm Uyển Viện và Chân Chân luôn ở bên cô nhưng nụ cười hạnh phúc đã từng luôn tươi nở trên môi giờ đã lâu không thấy.
Cô thường lặng lẽ ngồi một mình nơi ban công nhìn về phía chân trời xa xăm, nhìn hoàng hôn buông xuống, nhớ về người đàn ông đã cùng cô đoạn tuyệt quan hệ.
Cô cũng thường ở những lúc điện thoại trong nhà đổ chuông dỏng tai nghe xem liệu có phải là hắn gọi đến hay không.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô lại phải thất vọng rồi.
Tại sao lại trở thành như thế?
Cô không dám khóc bởi vì một khi tâm tình cô quá kích động, phản ứng của cục cưng sẽ rất kịch liệt. Nhưng trong những đêm dài vắng lạnh, mỗi lần từ trong giấc ngủ tỉnh lại cô đều phát hiện nước mắt đã rơi ướt gối.
Giang Tâm Đóa gầy, dùng một tốc độ không tưởng tượng được gầy xuống. Tuy rằng mỗi ngày đều ăn rất đúng bữa, những gì cần làm, cần ăn, cần uống cô đều làm không sót thứ gì nhưng gương mặt vốn đầy đặn của cô rõ ràng là ốm đi rất nhiều.
Cái thai vẫn phát triển rất tốt, bảy tháng rưỡi thì đã lớn như cái thai đã đủ ngày đủ tháng rồi vậy.
Giang Tâm Đóa đi đứng ngày càng bất tiện, bắp chân bắt đầu xuất hiện hiện tượng sưng phù, ngủ đến nửa đêm cô thường giật mình thức giấc bởi vì chân bị chuột rút, cũng may là Phạm Uyển Viện luôn theo sát bên cô không rời, bằng không cô thật sự không biết một người bụng to vượt mặt như mình phải làm sao đây?
Phụ nữ vào giai đoạn này cần không phải người làm, cũng không phải bác sĩ hộ lý mà cần có người mình yêu bầu bạn bên cạnh.
Nhưng, người cô đã từng cho rằng là người mình yêu, cũng là người yêu mình lại cứ thế mà bỏ cô lại.
'Ở đâu rồi... đâu rồi...'
Tại sao cô không tìm thấy danh thiếp của anh Nhất Minh chứ?
'Con à, sao mẹ hồ đồ như vậy chứ? Giờ làm mất danh thiếp rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?'
Nước mắt cứ thế không báo trước, rơi mãi không ngừng...
Lúc Phạm Uyển Viện từ bê khay thức ăn từ dưới lầu lên, nhìn thấy Giang Tâm Đóa vừa nâng bụng vừa lục tìm gì đó nhưng vì tìm không thấy mà khóc đến thê thảm thì thương vô cùng, bà vội đặt khay xuống đi đến bên cạnh giữ cô lại, 'Đóa Đóa, cháu muốn tìm gì? Cô tìm giúp cho...'
'Sara...' Như cảm nhận được cuối cùng có người làm chỗ dựa, Giang Tâm Đóa ngã vào lòng Phạm Uyển Viện, khóc càng dữ dội hơn.
Tiếng khóc đó có ủy khuất, có đau lòng, và cả tuyệt vọng...
Khóc đến nỗi người trước giờ không dễ dàng rơi lệ như Phạm Uyển Viện cũng không kìm lòng được khóe mắt ươn ướt...
Nhưng hiện giờ Giang Tâm Đóa cần không phải là người khóc cùng mình mà là...
'Đóa Đóa, đừng khóc nữa. Mọi chuyện rồi sẽ rõ ràng thôi. Frank gần đây công việc quá nhiều, nhất định là bận đến bị stress rồi. Tin cô đi, nó nhất định sẽ về nhận lỗi với cháu. Vì đứa bé trong bụng, cháu phải kiên trì đến cùng. Đừng khóc nữa.'
Nhưng, không khóc thì còn làm được gì?
Bị người mình yêu hiểu lầm như vậy, cô phải làm sao đây?
***
Buổi tối, Phạm Uyển Viện đợi Giang Tâm Đóa lên giườn ngủ rồi mới rời đi. Ngoài cửa phòng, Chân Chân đứng đó, mặt đầy lo lắng.
'Về phòng ngủ đi.' Phạm Uyển Viện vuốt tóc cô bé.
'Vậy Đóa Đóa thì sao?' Nếu như ngủ được, cô đã không đứng ở đây vào lúc này.
Không ai chịu nói cho cô biết có chuyện gì nhưng chẳng lẽ cô là đồ ngốc sao? Nhất là khi chiều nay, sau khi Frank rời đi, Đóa Đóa luôn nhốt mình trong phòng khóc.
'Đóa Đóa ngủ rồi.'
'Cháu muốn vào thăm chị ấy.'
Phạm Uyển Viện thấy vẻ kiên trì của Chân Chân thì lùi lại nhường đường, 'Vậy coi chừng chị ấy cẩn thận, có chuyện gì thì gọi.'
'Cháu sẽ chăm sóc Đóa Đóa và cục cưng.' Chân Chân nói một cách kiên định.
Phạm Uyển Viện quay về phòng, Lạc Khải vẫn còn ngồi ở sofa đợi bà.
Bà đi đến ngồi xuống bên cạnh ông, ngả đầu lên vai ông, mắt hơi ngước lên nhìn chiếc cằm cương nghị của ông, 'Frank có phải là quá chuyện bé xé ra to không? Tống Cẩn Hành nói ngày hôm qua Đóa Đóa chưa từng tách riêng một mình.'
Lạc Khải vỗ nhẹ đỉnh đầu bà, 'Đợi Tống Cẩn Hành tra rõ đã rồi hẵng nói. Giờ Tâm Đóa thế nào rồi?'
'Cho dù chuyện vẫn còn hiềm nghi nhưng thái độ của Frank có phải là quá quyết tuyệt rồi không? Huống gì Đóa Đóa giờ đang mang thai, căn bản là không thể làm ra chuyện như vậy.' Bằng vào sự hiểu biết của bà đối với Đóa Đóa một năm qua, bà biết cô yêu Phạm Trọng Nam, không thể nào lén lút làm những chuyện xấu mặt như vậy.
'Mọi chuyện đều đợi điều tra rõ rồi nói sau. Gần đây áp lực của Frank rất lớn, nếu như có thể, qua vài ngày nữa chúng ta trở về Luân Đôn đi.'
Tuy rằng mắt ông không nhìn thấy, cũng đã rời khỏi tập đoàn Phạm thị nhưng ông còn nghe được, mỗi ngày có thể nghe tin tức xem trong giới tài chính xảy ra chuyện gì.
'Quay về? Lúc này em làm sao có thể bỏ lại Đóa Đóa. Em sợ con bé có chuyện.'
'Em có thể ở lại đây, anh tự quay về.'
'Anh về Luân Đôn làm gì?'
'Anh vừa mới gọi điện thoại cho bác sĩ điều trị chính, hỏi ông ấy xem có thể phẫu thuật không, anh muốn mổ lấy máu bầm ra.'
'Cái gì? Anh muốn phẫu thuật? Em không đồng ý. Như vậy nguy hiểm quá. Bác sĩ không phải nói từ từ máu bầm sẽ tan sao?' Cho dù y học tiến bộ đến đâu, phẫu thuật vẫn có nguy hiểm nhất định. Bà chẳng thà cùng ông từ từ chờ cho máu bầm tan đi cũng không muốn mạo hiểm.
'Có thể phẫu thuật hay không, đợi anh về kiểm tra rồi bác sĩ sẽ quyết định. Không cần lo lắng.'
'Sao bỗng dưng anh lại...' Phạm Uyển Viện nhìn ông khó hiểu.
'Em nghĩ anh không nhìn thấy thì không biết gì sao?' Lạc Khải thở dài một tiếng, 'Chuyện của Frank anh biết rồi.'
'Cho nên anh muốn nhanh chóng hồi phục thị lực để về giúp Frank sao?' Phạm Uyển Viện thông minh như vậy, ông chỉ nói một nửa là bà đã hiểu.
'Tuy rằng anh không còn ở tập đoàn Phạm thị nữa nhưng tốt xấu gì cũng đã lăn lộn trong giới tài chính mấy chục năm, chắc chắn là sẽ giúp được cho Frank.' Cho dù bỏ đi mối quan hệ giữa ông với nhà họ Phạm, những năm qua, trên công việc ông với Phạm Trọng Nam đã cộng tác ăn ý nhiều năm, cùng nhau giải quyết không ít kế hoạch đầu tư, quan hệ giữa hai người tương đối thân thiết.
'Cám ơn anh.' Phạm Uyển Viện vòng tay qua cổ ông, vùi sâu mặt vào đó.
'Đây là chuyện anh nên làm mà. Frank là người nhà của em.' Mà ông với bà, là người một nhà.
Trước đây, ông không hiểu ra là mình phải duy trì và trân trọng mối quan hệ đó nhưng từ giờ bắt đầu, ông sẽ dùng hành động để biểu đạt tâm ý của mình.
'Nhưng em không yên tâm để anh về một mình.' Cũng không yên tâm để Đóa Đóa ở đây.
'Anh đã báo với Lạc Tư rồi, chiều mai nó sẽ đến đón anh về.'
'Lạc Tư có được không?' Phạm Uyển Viện vẫn không quá yên tâm về con trai.
'Nó đã hai mươi mốt tuổi rồi, cũng đã trưởng thành rồi.' Lúc bằng tuổi con trai ông đã làm được rất nhiều chuyện.
'Nhưng, hai người liệu có cãi nhau không?' Phạm Uyển Viện lo nhất là điểm này.
'Anh không chọc mẹ nó không vui, nó sẽ không chống đối anh làm gì.' Lạc Khải nhớ tới dáng vẻ mỗi lần con trai bảo vệ mẹ mình, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười.
Cũng may, ông chợt nhận ra một điều, trong hai mươi mấy năm qua, vợ của ông đã vì ông nuôi dạy đứa con này rất đàng hoàng, tuy rằng tính tình không tốt lắm nhưng rất tích cực chịu khó, có chí tiến thủ, là một người đàn ông thực thụ.
'Vậy em chỉ đành giao anh cho nó thôi.' Giấu mặt vào ngực ông, Phạm Uyển Viện lộ ra một nụ cười an ủi.
***
Nửa đêm Giang Tâm Đóa bừng tỉnh lại, đôi mắt bởi vì đã khóc quá nhiều mà thật lâu vẫn không mở ra được nhưng đầu của cô khẽ động đậy khiến người vẫn luôn canh giữ bên giường là Chân Chân thật lo lắng, 'Đóa Đóa, có phải chị không khỏe không?'
Nghe giọng nói mềm mại tràn đầy quan tâm của cô bé, Giang Tâm Đóa cố gắng mở mắt ra, thấy vẻ khẩn trương của Chân Chân, cô hé miệng định nói gì đó mới phát hiện cổ họng mình khô cháy.
Chân Chân thấy vậy lập tức đứng dậy lấy cho cô một ly nước, quay lại bên giường, cô bé đỡ cô ngồi dậy. Sau khi uống mấy ngụm lớn, Giang Tâm Đóa mới có thể nói được.
'Chân Chân, sao em lại ở đây?' Cho dù bản thân rất đau lòng, rất khổ sở nhưng trong mắt cô, Chân Chân vẫn là một đứa em gái chưa khôn lớn, cô bé có mặt trong phòng lúc này khiến cô rất ngạc nhiên.
'Em không yên tâm chị. Em không biết chị với Frank xảy ra chuyện gì nhưng chị khóc đau lòng như vậy, cục cưng cũng sẽ buồn lắm.'
'Chị biết. Chị sẽ cố hết sức điều tiết lại cảm xúc.' Vừa nghe Chân Chân nhắc đến người kia, lòng cô lại bắt đầu đau như cắt.
Sau khi hắn đi rồi ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho cô. Hắn coi cô là gì chứ?
Cúi thấp đầu, Giang Tâm Đóa cố nén những giọt nước mắt đang chực rơi. Vì cục cưng, cho dù có buồn hơn nữa cô cũng phải cố gắng vượt qua.
Không khóc! Nhất định không được khóc nữa!
Nhưng nước mắt lại không nghe lời, vẫn cứ tràn khỏi khóe mi.
'Đóa Đóa, em sẽ luôn ở bên cạnh chị và cục cưng, chị đừng buồn nữa. Bác sĩ nói chị phải nghỉ ngơi cho nhiều. Em ngủ với chị được không?' Chân Chân ngồi xuống giường đưa tay ôm lấy bờ vai đang run lên của cô.
'Được. Chúng ta cùng ngủ đi.' Tuy rằng Phạm Trọng Nam đối đãi với cô như vậy nhưng những người bên cạnh ai cũng rất quan tâm cô, lo lắng cho cô, cô làm sao có thể để cho bao nhiêu người lo lắng cho mình được chứ?
Đưa tay dứt khoát lau đi nước mắt còn vương nơi khóe, cô cùng Chân Chân và cục cưng cùng nằm xuống.
Mặc kệ ngày mai xảy ra chuyện gì, cô vẫn còn bạn bè, vẫn còn cục cưng ở bên cạnh mình kia mà!
***
Sáng hôm sau, Phạm Trọng Nam vẫn không gọi điện thoại cho cô, còn cô cầm điện thoại lên mấy lần định gọi cho hắn nhưng rốt cuộc không có can đảm.
Chiều hôm đó, Lạc Tư từ Luân Đôn bay sang, đón Lạc Khải trở về.
Giang Tâm Đóa vẫn luôn ở trong phòng không chịu xuống gặp ai.
Sau hôm đó, Phạm Trọng Nam hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cô.
Thái độ của hắn khiến Giang Tâm Đóa cảm thấy cực kỳ bất an và sợ hãi, cô không dám hỏi Phạm Uyển Viện, cũng không dám hỏi bất cứ ai, mà họ cũng không hề nhắc đến hắn trước mặt cô.
Tuy rằng Phạm Uyển Viện và Chân Chân luôn ở bên cô nhưng nụ cười hạnh phúc đã từng luôn tươi nở trên môi giờ đã lâu không thấy.
Cô thường lặng lẽ ngồi một mình nơi ban công nhìn về phía chân trời xa xăm, nhìn hoàng hôn buông xuống, nhớ về người đàn ông đã cùng cô đoạn tuyệt quan hệ.
Cô cũng thường ở những lúc điện thoại trong nhà đổ chuông dỏng tai nghe xem liệu có phải là hắn gọi đến hay không.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô lại phải thất vọng rồi.
Tại sao lại trở thành như thế?
Cô không dám khóc bởi vì một khi tâm tình cô quá kích động, phản ứng của cục cưng sẽ rất kịch liệt. Nhưng trong những đêm dài vắng lạnh, mỗi lần từ trong giấc ngủ tỉnh lại cô đều phát hiện nước mắt đã rơi ướt gối.
Giang Tâm Đóa gầy, dùng một tốc độ không tưởng tượng được gầy xuống. Tuy rằng mỗi ngày đều ăn rất đúng bữa, những gì cần làm, cần ăn, cần uống cô đều làm không sót thứ gì nhưng gương mặt vốn đầy đặn của cô rõ ràng là ốm đi rất nhiều.
Cái thai vẫn phát triển rất tốt, bảy tháng rưỡi thì đã lớn như cái thai đã đủ ngày đủ tháng rồi vậy.
Giang Tâm Đóa đi đứng ngày càng bất tiện, bắp chân bắt đầu xuất hiện hiện tượng sưng phù, ngủ đến nửa đêm cô thường giật mình thức giấc bởi vì chân bị chuột rút, cũng may là Phạm Uyển Viện luôn theo sát bên cô không rời, bằng không cô thật sự không biết một người bụng to vượt mặt như mình phải làm sao đây?
Phụ nữ vào giai đoạn này cần không phải người làm, cũng không phải bác sĩ hộ lý mà cần có người mình yêu bầu bạn bên cạnh.
Nhưng, người cô đã từng cho rằng là người mình yêu, cũng là người yêu mình lại cứ thế mà bỏ cô lại.
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi