Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 96: Hạnh phúc của em là anh hai……
“Nơi này có bãi cỏ nè, thật là tốt!" Quý Thần Quang nhìn một bãi cỏ xanh ngát trước mắt, trong lòng nhất thời sinh ra một cỗ kinh hỉ! Khó trách có nhiều đôi tình nhân muốn đến những nơi như thế này để hẹn hò, khung cảnh ở đây thật đẹp! Bãi cỏ được những cây đại thụ vây xung quanh thành một vòng tròn! Bốn phía đều là một màu xanh ngát, còn có những bàn ghế gỗ dài! Lúc này hai bên những chiếc bàn gỗ đều có những đôi tình nhân ngồi! Ở giữa bãi cỏ không có cây xanh, tràn ngập ánh nắng mặt trời. Hiện tại là giữa trưa, có chút nóng cho nên khu vực giữa bãi cỏ không có một bóng người. Mọi người đều trốn dưới những bóng cây xanh mát để tình chàng ý thiếp!
“Thần Thần, thích không?" Quý Tiêu Dương vươn tay ôm cổ Quý Thần Quang, kéo cậu vào lòng! Cằm nhẹ để ở trên bả vai cậu, ở bên tai cậu ôn nhu thầm thì!
“Thực thích, cảm giác không khí ở đây đều tràn ngập hương vị tươi mát!" Khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một cái. Cảm giác được trong ngực có từng trận từng trận khoan khoái! Thật sự rất thoải mái……
“Về sau vào mỗi sáng sớm chúng ta sẽ đến nơi này tản bộ, đến buổi chiều cũng có thể tới nơi này tản bộ, thẳng đến khi chúng ta già đến nỗi không đi được nữa mới thôi!" Nhẹ hạ tầm mắt nhìn sườn mặt Quý Thần Quang, trong đầu Quý Tiêu Dương đột nhiên hiện lên một cảnh tượng. Hai người bọn họ tóc trắng xóa, thản nhiên như trước nắm tay nhau bước chậm trên bãi cổ trong ánh hoàng hôn! Trong tay hắn vẫn cầm theo một túi to như trước, trên trong toàn bộ đều là đồ uống cùng đồ ngọt mà Thần Thần thích! Khát liền uống nước, mệt mỏi liền ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi một chút……
Cảnh tượng này chỉ lướt qua trong đầu Quý Tiêu Dương nhưng lại làm cho cảm xúc của hắn phá lệ hưng phấn cùng vui sướng! Chỉ là ngâm lại thôi hắn liền cảm giác cả người được vây quanh trong một loại hạnh phúc nói không nên lời. Hắn có một loại xúc động muốn thời gian trôi nhanh đi, đảo mắt một cái bọn họ liền bước tới lúc tuổi già, hắn cùng Thần Thần nhàn nhã tiêu dao sống một cuộc sống tự tại……
“Được ạ!" Quý Thần Quang khẽ ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của Quý Tiêu Dương. Từ trong đôi mắt của anh hai, cậu thấy được sự kích động cùng hưng phấn! “Anh hai, chúng ta sẽ vẫn đi, đi đến……" Quý Thần Quang đột nhiên không biết nói như thế nào, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xa, trong đầu hiện lên một từ. “Đi đến vĩnh cửu! Đúng rồi, anh hai, chúng ta sẽ vẫn mãi đi, vẫn mãi đi cho đến vĩnh cửu!"
Khóe miệng Quý Tiêu Dương giơ lên một nụ cười nhẹ, vươn tay sờ sờ hai má Quý Thần Quang, khi vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì lại thấy cảm xúc của Quý Thần Quang đột nhiên trở nên kích động……
“Không đúng, anh hai, không đúng! Em không cần vĩnh cửu! Ân, hẳn là đi đến khi xuân về hoa nở! Đúng vậy, anh hai, chúng ta sẽ vẫn mãi đi, vẫn nắm tay nhau đi đến khi xuân về hoa nở! Đúng không anh hai? Em ở trong thư phòng của anh có xem qua. Là hồ thi, xuân về hoa nở! Biểu tượng cho một loại hạnh phúc bình thản ấm áp! Anh hai, chúng ta vẫn sẽ hạnh phúc, thẳng đến lâu, thật lâu!" Khi Quý Thần Quang nói lời này, đôi mắt to tròn lóe sáng! Trông đặc biệt đẹp, ánh sáng lóe ra thật là chói mắt!
Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang cười, trong nháy mắt có một vấn đề hiện lên trong đầu hắn, liền thốt ra “Thần Thần, em cho rằng cái gì là xuân về hoa nở?"
Cái gì là xuân về hoa nở? Quý Thần Quang có điểm rối rắm. Xuân về hoa nở chỉ là một cụm từ để hình dung về sự hạnh phúc thôi mà. Như vậy anh hai hỏi hạnh phúc là cái gì sao? Hạnh phúc là cái gì a?
Quý Thần Quang nhìn phía chân trời xa xôi. Hạnh phúc a…… Trong đôi mắt to tròn hiện lên một tầng mộng ảo tốt đẹp “Hạnh phúc chính là anh hai!" Suy nghĩ vài phút, ánh mắt Quý Thần Quang sáng quắc nhìn Quý Tiêu Dương, kiên định nói một câu!
Nam Cung Cửu nghe lời nói của Quý Thần Quang, trái tim hung hăng rung lên một cái. Tầm mắt theo bản năng nhìn về phía Nam Cung Kỳ bên cạnh: Hạnh phúc của tôi cũng là anh hai……
Nam Cung Kỳ giống như cảm ứng được điều gì đó, sườn mặt hơi đổi, ánh mắt ở trong không trung chạm vào tầm mắt của Nam Cung Cửu……
Nam Cung Kỳ nhìn thấy trong đôi mắt đen như mực của Tiểu Cửu lóe lên ánh sáng! Đó là một loại ánh sáng anh chưa bao giờ nhìn thấy, lộ ra ấm áp cùng hạnh phúc…… Anh có thể cảm giác được! Nhưng ánh mắt này của Tiểu Cửu từ đâu mà đến?…… Nam Cung Kỳ đột nhiên phi thường muốn biết……
Nhưng anh không dám mở miệng hỏi! Ẩn ẩn bên trong luôn có một loại cảm giác nếu anh hỏi thì quan hệ của bọn họ sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Vì thế anh lại một lần nữa cảm thấy sợ hãi…… Ánh mắt lại một lần nữa bối rối chuyển dời……
Cảm giác được tầm mắt vội vàng chuyển dời kia, Nam Cung Cửu lần đầu tiên cảm giác được, nguyên lai Nam Cung Kỳ vẫn luôn ôn nhã như trúc, kỳ thật trong nội tâm lại luôn là một người cảm thấy bất an sợ hãi…… Nội tâm mạnh mẽ xuất hiện một loại cảm giác thê lương…… Kỳ, em không tin chính bản thân em sao? Hay vẫn là không tin tôi?…… Có lẽ, điều mà em không tin là tình yêu……
“Kỳ!" Môi Nam Cung Cửu khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn là mở miệng gọi, thanh âm khàn khàn cùng lời nói không nên lời nặng nề!
Nghe được Nam Cung Cửu gọi tên mình, điều mà Nam Cung Kỳ nghĩ đến đầu tiên là anh rất muốn trốn đi……
“Kỳ, cầm đi!" Nam Cung Cửu vươn tay đưa đồ uống tới trước mặt Nam Cung Kỳ, mí mắt khẽ hạ, lông mi thật dài chặn lại cảm xúc trong đôi mắt hắn! Kỳ thật vừa rồi hắn muốn hỏi, Kỳ, rốt cuộc em đang rối rắm cái gì…… Thật sự rất muốn hỏi, nhưng lời nói đến miệng lại nghẹn về! Chính là vì nhìn thấy biểu ình né tránh trên mặt Kỳ. Tâm hắn…… như là bị một lưỡi dao mỏng manh cứ vào! Kỳ, tôi không ép em! Không ép em……
“A…… Nga, cám ơn!" Nhìn đồ uống trước mắt, Nam Cung Kỳ hơi hơi ngẩn người. sau đó mới phản ứng lại, theo thói quen nói một câu cám ơn…… Nội tâm đột nhiên xuất hiện chút mất mát…… Anh đã nghĩ là Tiểu Cửu muốn nói cái gì khác……
Nam Cung Cửu khẽ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, trống vắng trong lòng càng sâu sắc hơn rất nhiều…… Trong nháy mắt kia, hắn cảm giác được thân thể một trận cảm giác lạnh lẽo quỷ dị! Cái loại cảm giác xa lạ này lại là vì lời nói lễ phép xa cách kia……
Nam Cung Kỳ không biết, một câu cám ơn vô tâm kia kéo khoảng cách của hai người ra xa hơn…… Gần một chút lại như cách một vực thẳm……
“Chỉ cần có anh hai ở đây, em chính là một đứa nhỏ hạnh phúc! Hơn nữa còn là hạnh phúc nhất thế giới!" Quý Thần Quang tựa vào trong lòng Quý Tiêu Dương nói.
“Thần Thần, hạnh phúc của em chính là hạnh phúc của anh!" Kỳ thật, hắn càng muốn nói, chỉ cần Thần Thần cười, đó là hạnh phúc của hắn! Hạnh phúc của hắn là che chở cho Thần Thần của hắn, để cho em ấy làm một đứa nhỏ đơn thuần luôn vui vẻ! Thần Thần của hắn, phải luôn tươi cười thuần khiết, nụ cười sáng ngời……
“Đó là đương nhiên!" Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Quý Tiêu Dương. “Hạnh phúc của em chính là anh hai. Hạnh phúc của anh hai chính là Thần Thần!" Trong lời nói của Quý Thần Quang vẫn luôn tự nhiên như đó là điều đương nhiên! Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ đều không có đổi khác!
Đáy mắt Quý Tiêu Dương tràn ngập ý cười, nụ cười ôn nhu ở khóe miệng ngày càng sâu! Thần Thần của hắn luôn có thể dễ dàng làm cho tâm hắn cảm giác được sự sung sướng trước nay chưa từng có! Hắn thích Thần Thần nói những lời này, ngữ khí tự nhiên, trên mặt lộ ra sự vui vẻ hạnh phúc! Đặc biệt mê người!
“Đúng! Thần Thần, chúng ta trời sinh ra là để dành cho nhau!" Cúi đầu hôn nhẹ lên môi Quý Thần Quang! Thần Thần, em còn có thể dũng cảm như thế! Anh hai sao có thể tụt lại đằng sau được!
Kỳ thật Quý Tiêu Dương vẫn biết rõ! Nếu không phải do Thần Thần chủ động, dũng cảm nói ra lời yêu. Có lẽ hắn cùng Thần Thần vẫn còn đang rối rắm……
“Trời sinh dành cho nhau! Em thích câu này!" Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang so với ánh mặt trời còn muốn chói mắt hơn, tươi cười trên mặt so với ánh nắng còn muốn sáng lạn hơn!
“Anh cũng thích!" Hẳn là càng thích nhìn thấy vẻ mặt Thần Thần vui mừng hớn hở lớn tiếng nói ra những lời này! Cái loại cảm giác tươi trẻ của thiếu niên thanh xuân này dường như đưa bọn họ vào trong hạnh phúc! Quý Tiêu Dương ôn nhu nhìn chăm chú khuôn mặt Quý Thần Quang, trong lòng thản nhiên nghĩ.
Linh Thiên Nhiễm nhìn Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang tình chàng ý thiếp, rất là kinh ngạc phát hiện ra, cậu thực sự có thể hiểu ra, thật sự có thể buông xuống…… Hiện tại, trong lòng cậu chỉ còn vui sướng thản nhiên cùng vui vẻ! Vì Tiêu Dương cùng Thần Quang hạnh phúc mà cậu cảm thấy cao hứng! Cái loại cảm giác xót xa cùng đắng hát trước kia đã muốn phai nhạt rồi. Thật tốt!…… Khóe miệng Linh Thiên Nhiễm không kìm được câu ra nụ cười nhạt!
Mạc Dương ở một bên nhìn, kỳ thật hắn rất muốn chà xát cánh tay…… Hảo buồn nôn! Hắn cảm giác được da gà của mình đều nổi hết lên rồi. Nhưng đồng thời trong lòng lại dâng lên một cỗ hâm mộ! Ở trên người Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, hắn nhìn thấy được cái gì gọi là hạnh phúc, cái gì gọi là dũng cảm! Đột nhiên, trong lòng Mạc Dương mạnh mẽ xuất hiện một loại cảm xúc hào hùng! Đáy mắt vạn năm chưa từng thay đổi, lóe lên quang mang nóng rực. Mục tiêu chính là nhìn thấy nụ cười của Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang xuất hiện trên người Linh Thiên Nhiễm……
“Thiên Nhiễm, hạnh phúc của tôi chính là em!" Đột nhiên thốt ra…… Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đều có thể dũng cảm đối mắt với tình yêu. Hắn đường đường là một cường giả cầm quyền trong thế giới hắc đạo, lại còn phải sợ cái gì…… Vì thế, Mạc Dương đầu óc nóng lên, đem lời trong lòng nói ra……
Đáng tiếc là…… Mạc Dương đúng là không may mắn, hay vẫn là nhân phẩm của hắn rất bi đát……
Tâm tư của Linh Thiên Nhiễm đều đặt trên người Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, hoàn toàn không có chú ý tới Mạc Dương, chờ khi phản ứng lại thì cũng chỉ nghe được mấy chữ cuối cùng…… Hạnh phúc là em! Những lời quan trọng phía trước đều đã bị gió cuốn đi……
“Anh nói cái gì?" Ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Mạc Dương, sao cậu có cảm giác, Mạc Dương giống như có chút là lạ……
“Tôi nói……" Mạc Dương ngẩng đầu nhìn Linh Thiên Nhiễm. “Tôi nói……" Vì thế Mạc Dương ưu thương phát hiện ra, đối với ánh mắt của Linh Thiên Nhiễm, hắn liền nói không nên lời…… “Không, không có gì!" Vội vàng nói một câu. Tầm mắt Mạc Dương nhìn về phía rừng cây tươi tốt xanh um, trong lòng rối rắm gần chết……
Chết tiệt, trong lòng hắn cảm giác thực khẩn trương! Loại cảm xúc này cho tới bây giờ còn chưa từng xuất hiện qua!
Hắn bị làm sao vậy?…… Lunh Thiên Nhiễm nhìn thân thể Mạc Dương đột nhiên trở nên cứng ngắc, nghi vấn nhanh chóng hiện lên trong lòng. Vươn tay đẩy người Mạc Dương “Này, anh làm sao vậy?"
“Không, không có gì, tôi đi mua đồ uống!" Nói xong, Mạc Dương cũng không quay đầu lại, đứng lên bỏ chạy……
Trong lòng Linh Thiên Nhiễm càng cảm thấy kỳ quái, không phải vừa mới mua đồ uống sao? Như thế nào lại đi mua nước?……
Còn có, soa cậu lại cảm giác được Mạc Dương hình như thẹn thùng?…… Thiết, mẹ kiếp! Thu hồi tâm tư, Linh Thiên Nhiễm lắc lắc đầu. Mặt than Mạc Dương kia thẹn thùng, ngẫm lại còn có chút cảm giác hỗn độn! Thật là khiêu chiến năng lực nhận thức của cậu! Hay đầu óc của cậu có tật xấu…… Mới có thể nghĩ ra cái loại ý nghĩ loạn thất bát tao này!
Tuy rằng Linh Thiên Nhiễm không có nghe rõ ràng, nhưng Nam Cung Cửu lại nghe đầy đủ! Có một loại xúc động, trong lòng lập tức điên cuồng tán loạn……
Nghĩ đến Thần Quang vừa mới nói với Tiêu Dương. Nghĩ đến Mạc Dương vừa nói với Linh Thiên Nhiễm. Ánh mắt của hắn lại dừng trên người Nam Cung Kỳ bên cạnh……
“Kỳ, hạnh phúc của tôi chính là em!" Gần như là nỉ non một câu, Nam Cung Cửu ở trong trạng thái thất thần, không tự giác thốt ra!
“Thần Thần, thích không?" Quý Tiêu Dương vươn tay ôm cổ Quý Thần Quang, kéo cậu vào lòng! Cằm nhẹ để ở trên bả vai cậu, ở bên tai cậu ôn nhu thầm thì!
“Thực thích, cảm giác không khí ở đây đều tràn ngập hương vị tươi mát!" Khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một cái. Cảm giác được trong ngực có từng trận từng trận khoan khoái! Thật sự rất thoải mái……
“Về sau vào mỗi sáng sớm chúng ta sẽ đến nơi này tản bộ, đến buổi chiều cũng có thể tới nơi này tản bộ, thẳng đến khi chúng ta già đến nỗi không đi được nữa mới thôi!" Nhẹ hạ tầm mắt nhìn sườn mặt Quý Thần Quang, trong đầu Quý Tiêu Dương đột nhiên hiện lên một cảnh tượng. Hai người bọn họ tóc trắng xóa, thản nhiên như trước nắm tay nhau bước chậm trên bãi cổ trong ánh hoàng hôn! Trong tay hắn vẫn cầm theo một túi to như trước, trên trong toàn bộ đều là đồ uống cùng đồ ngọt mà Thần Thần thích! Khát liền uống nước, mệt mỏi liền ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi một chút……
Cảnh tượng này chỉ lướt qua trong đầu Quý Tiêu Dương nhưng lại làm cho cảm xúc của hắn phá lệ hưng phấn cùng vui sướng! Chỉ là ngâm lại thôi hắn liền cảm giác cả người được vây quanh trong một loại hạnh phúc nói không nên lời. Hắn có một loại xúc động muốn thời gian trôi nhanh đi, đảo mắt một cái bọn họ liền bước tới lúc tuổi già, hắn cùng Thần Thần nhàn nhã tiêu dao sống một cuộc sống tự tại……
“Được ạ!" Quý Thần Quang khẽ ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của Quý Tiêu Dương. Từ trong đôi mắt của anh hai, cậu thấy được sự kích động cùng hưng phấn! “Anh hai, chúng ta sẽ vẫn đi, đi đến……" Quý Thần Quang đột nhiên không biết nói như thế nào, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xa, trong đầu hiện lên một từ. “Đi đến vĩnh cửu! Đúng rồi, anh hai, chúng ta sẽ vẫn mãi đi, vẫn mãi đi cho đến vĩnh cửu!"
Khóe miệng Quý Tiêu Dương giơ lên một nụ cười nhẹ, vươn tay sờ sờ hai má Quý Thần Quang, khi vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì lại thấy cảm xúc của Quý Thần Quang đột nhiên trở nên kích động……
“Không đúng, anh hai, không đúng! Em không cần vĩnh cửu! Ân, hẳn là đi đến khi xuân về hoa nở! Đúng vậy, anh hai, chúng ta sẽ vẫn mãi đi, vẫn nắm tay nhau đi đến khi xuân về hoa nở! Đúng không anh hai? Em ở trong thư phòng của anh có xem qua. Là hồ thi, xuân về hoa nở! Biểu tượng cho một loại hạnh phúc bình thản ấm áp! Anh hai, chúng ta vẫn sẽ hạnh phúc, thẳng đến lâu, thật lâu!" Khi Quý Thần Quang nói lời này, đôi mắt to tròn lóe sáng! Trông đặc biệt đẹp, ánh sáng lóe ra thật là chói mắt!
Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang cười, trong nháy mắt có một vấn đề hiện lên trong đầu hắn, liền thốt ra “Thần Thần, em cho rằng cái gì là xuân về hoa nở?"
Cái gì là xuân về hoa nở? Quý Thần Quang có điểm rối rắm. Xuân về hoa nở chỉ là một cụm từ để hình dung về sự hạnh phúc thôi mà. Như vậy anh hai hỏi hạnh phúc là cái gì sao? Hạnh phúc là cái gì a?
Quý Thần Quang nhìn phía chân trời xa xôi. Hạnh phúc a…… Trong đôi mắt to tròn hiện lên một tầng mộng ảo tốt đẹp “Hạnh phúc chính là anh hai!" Suy nghĩ vài phút, ánh mắt Quý Thần Quang sáng quắc nhìn Quý Tiêu Dương, kiên định nói một câu!
Nam Cung Cửu nghe lời nói của Quý Thần Quang, trái tim hung hăng rung lên một cái. Tầm mắt theo bản năng nhìn về phía Nam Cung Kỳ bên cạnh: Hạnh phúc của tôi cũng là anh hai……
Nam Cung Kỳ giống như cảm ứng được điều gì đó, sườn mặt hơi đổi, ánh mắt ở trong không trung chạm vào tầm mắt của Nam Cung Cửu……
Nam Cung Kỳ nhìn thấy trong đôi mắt đen như mực của Tiểu Cửu lóe lên ánh sáng! Đó là một loại ánh sáng anh chưa bao giờ nhìn thấy, lộ ra ấm áp cùng hạnh phúc…… Anh có thể cảm giác được! Nhưng ánh mắt này của Tiểu Cửu từ đâu mà đến?…… Nam Cung Kỳ đột nhiên phi thường muốn biết……
Nhưng anh không dám mở miệng hỏi! Ẩn ẩn bên trong luôn có một loại cảm giác nếu anh hỏi thì quan hệ của bọn họ sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Vì thế anh lại một lần nữa cảm thấy sợ hãi…… Ánh mắt lại một lần nữa bối rối chuyển dời……
Cảm giác được tầm mắt vội vàng chuyển dời kia, Nam Cung Cửu lần đầu tiên cảm giác được, nguyên lai Nam Cung Kỳ vẫn luôn ôn nhã như trúc, kỳ thật trong nội tâm lại luôn là một người cảm thấy bất an sợ hãi…… Nội tâm mạnh mẽ xuất hiện một loại cảm giác thê lương…… Kỳ, em không tin chính bản thân em sao? Hay vẫn là không tin tôi?…… Có lẽ, điều mà em không tin là tình yêu……
“Kỳ!" Môi Nam Cung Cửu khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn là mở miệng gọi, thanh âm khàn khàn cùng lời nói không nên lời nặng nề!
Nghe được Nam Cung Cửu gọi tên mình, điều mà Nam Cung Kỳ nghĩ đến đầu tiên là anh rất muốn trốn đi……
“Kỳ, cầm đi!" Nam Cung Cửu vươn tay đưa đồ uống tới trước mặt Nam Cung Kỳ, mí mắt khẽ hạ, lông mi thật dài chặn lại cảm xúc trong đôi mắt hắn! Kỳ thật vừa rồi hắn muốn hỏi, Kỳ, rốt cuộc em đang rối rắm cái gì…… Thật sự rất muốn hỏi, nhưng lời nói đến miệng lại nghẹn về! Chính là vì nhìn thấy biểu ình né tránh trên mặt Kỳ. Tâm hắn…… như là bị một lưỡi dao mỏng manh cứ vào! Kỳ, tôi không ép em! Không ép em……
“A…… Nga, cám ơn!" Nhìn đồ uống trước mắt, Nam Cung Kỳ hơi hơi ngẩn người. sau đó mới phản ứng lại, theo thói quen nói một câu cám ơn…… Nội tâm đột nhiên xuất hiện chút mất mát…… Anh đã nghĩ là Tiểu Cửu muốn nói cái gì khác……
Nam Cung Cửu khẽ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, trống vắng trong lòng càng sâu sắc hơn rất nhiều…… Trong nháy mắt kia, hắn cảm giác được thân thể một trận cảm giác lạnh lẽo quỷ dị! Cái loại cảm giác xa lạ này lại là vì lời nói lễ phép xa cách kia……
Nam Cung Kỳ không biết, một câu cám ơn vô tâm kia kéo khoảng cách của hai người ra xa hơn…… Gần một chút lại như cách một vực thẳm……
“Chỉ cần có anh hai ở đây, em chính là một đứa nhỏ hạnh phúc! Hơn nữa còn là hạnh phúc nhất thế giới!" Quý Thần Quang tựa vào trong lòng Quý Tiêu Dương nói.
“Thần Thần, hạnh phúc của em chính là hạnh phúc của anh!" Kỳ thật, hắn càng muốn nói, chỉ cần Thần Thần cười, đó là hạnh phúc của hắn! Hạnh phúc của hắn là che chở cho Thần Thần của hắn, để cho em ấy làm một đứa nhỏ đơn thuần luôn vui vẻ! Thần Thần của hắn, phải luôn tươi cười thuần khiết, nụ cười sáng ngời……
“Đó là đương nhiên!" Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Quý Tiêu Dương. “Hạnh phúc của em chính là anh hai. Hạnh phúc của anh hai chính là Thần Thần!" Trong lời nói của Quý Thần Quang vẫn luôn tự nhiên như đó là điều đương nhiên! Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ đều không có đổi khác!
Đáy mắt Quý Tiêu Dương tràn ngập ý cười, nụ cười ôn nhu ở khóe miệng ngày càng sâu! Thần Thần của hắn luôn có thể dễ dàng làm cho tâm hắn cảm giác được sự sung sướng trước nay chưa từng có! Hắn thích Thần Thần nói những lời này, ngữ khí tự nhiên, trên mặt lộ ra sự vui vẻ hạnh phúc! Đặc biệt mê người!
“Đúng! Thần Thần, chúng ta trời sinh ra là để dành cho nhau!" Cúi đầu hôn nhẹ lên môi Quý Thần Quang! Thần Thần, em còn có thể dũng cảm như thế! Anh hai sao có thể tụt lại đằng sau được!
Kỳ thật Quý Tiêu Dương vẫn biết rõ! Nếu không phải do Thần Thần chủ động, dũng cảm nói ra lời yêu. Có lẽ hắn cùng Thần Thần vẫn còn đang rối rắm……
“Trời sinh dành cho nhau! Em thích câu này!" Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang so với ánh mặt trời còn muốn chói mắt hơn, tươi cười trên mặt so với ánh nắng còn muốn sáng lạn hơn!
“Anh cũng thích!" Hẳn là càng thích nhìn thấy vẻ mặt Thần Thần vui mừng hớn hở lớn tiếng nói ra những lời này! Cái loại cảm giác tươi trẻ của thiếu niên thanh xuân này dường như đưa bọn họ vào trong hạnh phúc! Quý Tiêu Dương ôn nhu nhìn chăm chú khuôn mặt Quý Thần Quang, trong lòng thản nhiên nghĩ.
Linh Thiên Nhiễm nhìn Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang tình chàng ý thiếp, rất là kinh ngạc phát hiện ra, cậu thực sự có thể hiểu ra, thật sự có thể buông xuống…… Hiện tại, trong lòng cậu chỉ còn vui sướng thản nhiên cùng vui vẻ! Vì Tiêu Dương cùng Thần Quang hạnh phúc mà cậu cảm thấy cao hứng! Cái loại cảm giác xót xa cùng đắng hát trước kia đã muốn phai nhạt rồi. Thật tốt!…… Khóe miệng Linh Thiên Nhiễm không kìm được câu ra nụ cười nhạt!
Mạc Dương ở một bên nhìn, kỳ thật hắn rất muốn chà xát cánh tay…… Hảo buồn nôn! Hắn cảm giác được da gà của mình đều nổi hết lên rồi. Nhưng đồng thời trong lòng lại dâng lên một cỗ hâm mộ! Ở trên người Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, hắn nhìn thấy được cái gì gọi là hạnh phúc, cái gì gọi là dũng cảm! Đột nhiên, trong lòng Mạc Dương mạnh mẽ xuất hiện một loại cảm xúc hào hùng! Đáy mắt vạn năm chưa từng thay đổi, lóe lên quang mang nóng rực. Mục tiêu chính là nhìn thấy nụ cười của Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang xuất hiện trên người Linh Thiên Nhiễm……
“Thiên Nhiễm, hạnh phúc của tôi chính là em!" Đột nhiên thốt ra…… Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đều có thể dũng cảm đối mắt với tình yêu. Hắn đường đường là một cường giả cầm quyền trong thế giới hắc đạo, lại còn phải sợ cái gì…… Vì thế, Mạc Dương đầu óc nóng lên, đem lời trong lòng nói ra……
Đáng tiếc là…… Mạc Dương đúng là không may mắn, hay vẫn là nhân phẩm của hắn rất bi đát……
Tâm tư của Linh Thiên Nhiễm đều đặt trên người Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, hoàn toàn không có chú ý tới Mạc Dương, chờ khi phản ứng lại thì cũng chỉ nghe được mấy chữ cuối cùng…… Hạnh phúc là em! Những lời quan trọng phía trước đều đã bị gió cuốn đi……
“Anh nói cái gì?" Ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Mạc Dương, sao cậu có cảm giác, Mạc Dương giống như có chút là lạ……
“Tôi nói……" Mạc Dương ngẩng đầu nhìn Linh Thiên Nhiễm. “Tôi nói……" Vì thế Mạc Dương ưu thương phát hiện ra, đối với ánh mắt của Linh Thiên Nhiễm, hắn liền nói không nên lời…… “Không, không có gì!" Vội vàng nói một câu. Tầm mắt Mạc Dương nhìn về phía rừng cây tươi tốt xanh um, trong lòng rối rắm gần chết……
Chết tiệt, trong lòng hắn cảm giác thực khẩn trương! Loại cảm xúc này cho tới bây giờ còn chưa từng xuất hiện qua!
Hắn bị làm sao vậy?…… Lunh Thiên Nhiễm nhìn thân thể Mạc Dương đột nhiên trở nên cứng ngắc, nghi vấn nhanh chóng hiện lên trong lòng. Vươn tay đẩy người Mạc Dương “Này, anh làm sao vậy?"
“Không, không có gì, tôi đi mua đồ uống!" Nói xong, Mạc Dương cũng không quay đầu lại, đứng lên bỏ chạy……
Trong lòng Linh Thiên Nhiễm càng cảm thấy kỳ quái, không phải vừa mới mua đồ uống sao? Như thế nào lại đi mua nước?……
Còn có, soa cậu lại cảm giác được Mạc Dương hình như thẹn thùng?…… Thiết, mẹ kiếp! Thu hồi tâm tư, Linh Thiên Nhiễm lắc lắc đầu. Mặt than Mạc Dương kia thẹn thùng, ngẫm lại còn có chút cảm giác hỗn độn! Thật là khiêu chiến năng lực nhận thức của cậu! Hay đầu óc của cậu có tật xấu…… Mới có thể nghĩ ra cái loại ý nghĩ loạn thất bát tao này!
Tuy rằng Linh Thiên Nhiễm không có nghe rõ ràng, nhưng Nam Cung Cửu lại nghe đầy đủ! Có một loại xúc động, trong lòng lập tức điên cuồng tán loạn……
Nghĩ đến Thần Quang vừa mới nói với Tiêu Dương. Nghĩ đến Mạc Dương vừa nói với Linh Thiên Nhiễm. Ánh mắt của hắn lại dừng trên người Nam Cung Kỳ bên cạnh……
“Kỳ, hạnh phúc của tôi chính là em!" Gần như là nỉ non một câu, Nam Cung Cửu ở trong trạng thái thất thần, không tự giác thốt ra!
Tác giả :
L linh