Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 87: Linh thiên nhiễm nằm mơ
Trên xe, Quý Thần Quang liếc nhìn Quý Tiêu Dương ý nói: Kỳ có phải bị kích thích quá hay không?…… Sau khi lên xe vẫn ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người. Cả người nhìn như không có linh hồn……
Quý Tiêu Dương đem tốc độ xe giảm xuống một chút, đưa ra một bàn tay nắm lấy tay Quý Thần Quang, ý bảo cậu đừng lo lắng! Năng lực thừa nhận của Kỳ là phi thường cứng cỏi! Hắn tin tưởng Kỳ không có khả năng bị chút chuyện này đánh bại!
Quý Thần Quang vẫn là có chút lo lắng, khóe mắt liếc nhìn Nam Cung Kỳ vẫn như trước ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ. Đột nhiên, Nam Cung Kỳ vẫn không có phản ứng lúc này lại chuyển tầm nhìn về phía cậu. “Thiên Nhiễm còn chưa có ăn cơm chiều!"
Ách…… Đột nhiên nghe được một câu như vậy, Quý Thần Quang trong khoảng thời gian ngắn vẫn không phản ứng lại được! Chẳng lẽ vừa rồi là cậu nhìn lầm. Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ đơn giản là ngẩn người mà không có nghĩ đến chuyện gì khác? Nhưng là vừa rồi cậu rõ ràng cảm giác được hơi thở trên người người này có chút ưu thương nhàn nhạt……
Quý Thần Quang rối rắm……
“Vậy đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn đi, rồi về nhà nấu cơm. Kỳ, buổi tối hôm nay ngủ ở nhà chúng tôi đi?" Quý Tiêu Dương phản ứng lại khá nhanh, dừng xe ở trước cửa siêu thị, hỏi Nam Cung Kỳ. Xem ra trong lòng Kỳ hẳn là đã có quyết định rồi đi……
“Được!" Nam Cung Kỳ gật gật đầu, mở cửa xe đi về phía siêu thị.
Quý Thần Quang lúc này mới lấy lại tinh thần, có chút mạc danh kỳ diệu nhìn về phía Quý Tiêu Dương. Đây là có chuyện gì vậy? Sự việc biến chuyển cũng quá nhanh đi?……
Quý Tiêu Dương nhìn bộ dáng Quý Thần Quang ngơ ngác khờ dại, trong lòng liền nhộn nhạo, cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ của cậu một cái. “Thần Thần, em thật đáng yêu!" Vươn tay vuốt vuốt tóc cậu, cuối cùng nghiêng người giúp cậu tháo dây an toàn. “Xuống xe đi, con heo ngốc!" Nói xong liền xuống xe, đáy mắt vẫn như trước mang theo ôn nhu say lòng người, chăm chú nhìn Quý Thần Quang.
Hơ?…… Như thế nào lại thành con heo ngốc? Quý Thần Quang gãi gãi đầu, mặt mày hơi nhíu lại. Anh hai thật là, rất thích đặt biệt danh cho cậu, còn mỗi ngày đổi vài cái. Bất quá, trong lòng cậu vẫn thực cao hứng, cảm giác khoảng cách của cậu với anh hai ngày càng gần hơn. Này chỉ là hành động thân mật nho nhỏ, nhưng hảo ấm áp!
“Lại ngẩn người. Thần Thần, em đang suy nghĩ cái gì?" Đứng trước cửa siêu thị, Quý Tiêu Dương liền ôm Quý Thần Quang, phi thường nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi cậu một cái. Khóe miệng còn mang theo nụ cười âm hiểm xấu xa chờ xem Thần Thần thẹn thùng nổi giận! Bộ dáng kia cũng đặc biệt khả ái……
Quý Thần Quang bất tri bất giác lấy lại tinh thần, trợn trắng mắt liếc Quý Tiêu Dương một cái, lỗ tai ửng đỏ chạy vào siêu thị, hướng thẳng tới khu nguyên liệu thực phẩm. Quý Tiêu Dương một cười đứng bên ngoài, xoa xoa cằm cười hề hề……
Chờ khi Quý Thần Quang đi vào siêu thị, đến bên người Nam Cung Kỳ thì Nam Cung Kỳ đã chọn đồ ăn gần xong rồi! Phụ giúp đẩy xe, đi vào khu thu ngân, thanh toán tiền, xách một túi to nguyên liệu nấu ăn ra khỏi siêu thị.
“Tiêu Dương cậu ta làm sao vậy?" Đẩy nhẹ vào người Quý Thần Quang bên cạnh, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Quý Tiêu Dương đang cười ngây ngô, cảm thấy trong tiếng cười của Tiêu Dương mang theo hương vị có âm mưu nguy hiểm…… Tiêu Dương là đang đặt bẫy ai sao?
“Phát ngốc gì đâu!" Bỏ lại một câu, Quý Thần Quang liền vào xe ngồi xuống vị trí phó lái! Cậu cảm giác anh hai cười hảo kỳ quái, làm cho cậu thấy rùng rợn đến nỗi lông tóc dựng đứng. Thật lạnh a……
Nghe lời nói của Quý Thần Quang, Nam Cung Kỳ sửng sốt một chút rồi sau đó xách theo túi to ngồi ở ghế sau! Quý Tiêu Dương ở lúc Quý Thần Quang nói chuyện liền thu hồi tâm tư. Thấy hai người đều lên xe thì cũng ngồi vào ghế lái xe, hăng hái lái xe lên đường cái. Những ánh đèn đường nhiều màu làm nên một loại ánh sáng chói mắt khác thường.
Kỳ thật là vừa rồi Quý Tiêu Dương là đang nghĩ một ít xx gì đó…… Về phần là bắt đầu từ đâu thì, linh cảm thôi, có lẽ là do vừa nãy Quý Thần Quang trợn trắng mắt liếc hắn…… Về phần rốt cuộc suy nghĩ cái gì thì buổi tối chờ Quý Tiêu Dương thực hiện thì sẽ biết……
Quý Tiêu Dương cười ý vị thâm trường () nhìn thoáng qua Quý Thần Quang, rồi mới đem tầm mắt một lần nữa chuyển về nhìn phía trước.
[(): ý tứ sâu xe, thú vị]
Anh hai, là lạ…… Nhưng là có thể cảm giác được anh hai đang thật cao hứng! Là có chuyện tốt gì sao? Bất quá vì cái gì cậu lại cảm giác được anh hai có điểm nguy hiểm…… Quý Thần Quang cúi đầu nghịch ngón tay của mình, rối bời nghĩ!
Xe chạy gần 25 phút thì về tới công ty. Lúc này đã là sau rưỡi tối. Ba người trực tiếp dừng xe ở trước cổng công ty rồi sau đó vào thang máy đi lên tầng cao nhất. Lúc vào văn phòng chỉ thấy Linh Thiên Nhiễm vẫn như trước co người ở trên sô pha ngủ ngon!
“Đánh thức cậu ấy, hay là?……" Nam Cung Kỳ nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương.
“Đánh thức đi!" Quý Tiêu Dương nói một câu rồi sau đó đi tới trước sô pha, vỗ vỗ bả vai Linh Thiên Nhiễm “Thiên Nhiễm, tỉnh tỉnh. Nên về nhà rồi!"
Linh Thiên Nhiễm vẫn như trước ngủ say, thân thể cũng không động chút nào. Quý Tiêu Dương lại gọi thêm một lần, thanh âm lớn hơn, tay cũng lay người Linh Thiên Nhiễm mạnh hơn. Lúc này Linh Thiên Nhiễm mới tỉnh, ánh mắt có chút dại ra nhìn về phía Quý Tiêu Dương, nhưng lại làm một động tác quái dị làm cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Chỉ thấy Linh Thiên Nhiễm ngây người vài giây, trong mắt mang theo một tia kích động cùng không thể tin nhàn nhạt, vươn tay sờ lên hai má Quý Tiêu Dương “Tiêu Dương? Là cậu sao?" Ngữ khí kia, biết nói thế nào nhỉ?…… Cảm giác là lạ.
“Thiên Nhiễm, cậu phát ngốc cái gì vậy, nhanh chóng tỉnh lại, nên về nhà rồi!" Một bên nói, một bên không dấu vết bỏ tay Linh Thiên Nhiễm ra. Quý Tiêu Dương không thích người khác đụng vào thân thể hắn, ngay cả anh em tốt của hắn cũng vậy. Ở trong lòng hắn, chỉ có Thần Thần mới có thể thân cận hắn như vậy.
“Được. Về nhà. Chúng ta về nhà!" Trên mặt Linh Thiên Nhiễm hiện lên thần sắc vui vẻ như điên.
Quý Thần Quang cảm giác được Linh Thiên Nhiễm giống như vẫn đang nằm mơ, cả người nhìn qua dường như vẫn không tỉnh táo lắm. Vì thế cậu đi tới bên người Linh Thiên Nhiễm, cười nói với cậu ta “Thiên Nhiễm, Kỳ mua thiệt nhiều đồ ăn nha, đợi lát nữa sẽ làm cơm chiều cho anh đó!"
A…… Biểu tình trên mặt Linh Thiên Nhiễm cứng ngắc! Qua ước chừng mười giây sau mới có chút mất tự nhiên cúi đầu “Ừ. Tôi đói bụng lắm rồi. Chúng ta nhanh chóng trở về đi!" Nói xong liền đứng lên, cà nhắc ra khỏi văn phòng.
“Thiên Nhiễm làm sao vậy?" Quý Thần Quang nhìn về phía Quý Tiêu Dương, cảm thấy kỳ quái hỏi.
“Không có việc gì đâu. Chúng ta cũng nhanh xuống lầu đi."
“Đi thôi. Tôi đã kiểm tra nguồn điện các thứ xong hết rồi!" Nam Cung Kỳ nói với hai anh em Quý Thần Quang.
Ba người liền ra khỏi văn phòng, khóa cửa cẩn thận. Nam Cung Kỳ đỡ Linh Thiên Nhiễm, bốn người ta khỏi công ty, tắt hết nguồn điện, đóng cửa công ty. Bốn người lên xe, Nam Cung Kỳ cùng Linh Thiên Nhiễm ngồi ở ghế sau.
“Có phải chân vẫn còn đau không?" Nhìn Linh Thiên Nhiễm từ lúc ra khỏi văn phòng ra vẫn cúi đầu, Nam Cung Kỳ có điểm lo lắng hỏi.
“Không, không có! Chính là cảm giác chưa tỉnh ngủ hẳn!" Thanh âm Linh Thiên Nhiễm đột nhiên trở nên khàn khàn, cẩn thận nghe có thể cảm giác được bên trong tựa hồ mang theo một loại trầm thấp ám ách!
“Thiên Nhiễm, cổ họng anh làm sao vậy?" Cảm giác được Thiên Nhiễm kỳ quái, lực chú ý của Quý Thần Quang vẫn luôn đặt một nửa lên người cậu ta. Lúc này, nghe được thanh âm khàn khàn, mặt mày cậu nhăn lại, đôi mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly lóe lên lo lắng!
“Không có việc gì. Có thể là vừa tỉnh ngủ, cổ họng có chút khó chịu!" Nói xong, Linh Thiên Nhiễm che miệng ho khan hai tiếng!
“Kia đợi lát nữa ăn cơm chiều xong thì liền tắm rửa đi ngủ đi!" Vẫn cảm thấy Linh Thiên Nhiễm có chuyện gì đó giấu mọi người, nhưng là Quý Thần Quang không hỏi! Thiên Nhiễm không muốn nói, khẳng định là có nguyên nhân của anh ấy. Chẳng qua nhìn Thiên Nhiễm mất hứng, cậu có chút không vui! Thiên Nhiễm là anh em mà cậu công nhận a!
Ánh mắt Nam Cung Kỳ dừng trên người Linh Thiên Nhiễm. Theo phương hướng của anh nhìn lại có thể nhìn thấy Thiên Nhiễm cúi đầu xuống, môi mím chặt lại…… Nam Cung Kỳ không biết có phải do ánh đèn quá mức mờ ảo hay không mà anh cảm thấy như thân thể Linh Thiên Nhiễm hơi run rẩy……
Linh Thiên Nhiễm rất muốn cười, nhưng là cậu cười không nổi! Thật đúng là vẫn chưa tỉnh ngủ mà, trong lòng cư nhiên vẫn sinh ra loại ý nghĩ này! Trong nháy mắt tỉnh dậy mở mắt ra, nhìn thấy Quý Tiêu Dương gần trong gang tấc, trong lòng Linh Thiên Nhiễm kích động mà không ai biết! Nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn nằm mơ thấy Quý Tiêu Dương, nhưng mỗi khi tỉnh dậy thì lại không thể vui mừng nổi. Nhưng là vừa rồi khi cậu mới tỉnh lại, cậu thật sự thấy được Quý Tiêu Dương. Hắn đối với cậu nói, nên về nhà rồi……
Trong nháy mắt ấy, cậu nghĩ giấc mộng của mình đã trở thành sự thật. Sống chung với Quý Tiêu Dương! Bọn họ có nhà thuộc về chính họ……
Nhưng cũng gần như là trong nháy mắt, giây tiếp theo, cậu nghe được tiếng nói chuyện của Quý Thần Quang! Trong nháy mắt ấy, cậu liền từ trong mộng đẹp hão huyền tỉnh lại. Giống như bị người ta dội nước băng từ đầu đến chân, tâm tư sôi trào nháy mắt liền đóng băng……
Nhiều năm như vậy, chính mình vẫn không bỏ Quý Tiêu Dương xuống được! Rõ ràng đã nghĩ cẩn thận, chỉ làm anh em tốt……
Linh Thiên Nhiễm a Linh Thiên Nhiễm! Ngươi chính là một nhân vật đại biểu cho việc cuồng ngược! Thích ai không thích, lại đi thích anh em tốt của mình! Linh Thiên Nhiễm ở trong lòng tự giễu nghĩ. Ngươi xứng đáng có một cuộc sống đầy bi kịch như vậy…… Thật sự rất muốn đấm cho mình mấy phát! Tự làm thì tự chịu, dày vò cũng phải chịu……
Từng xem qua một câu ở trong sách: Có một loại đau, cứ đau cứ đau, đau thành thói quen……
Linh Thiên Nhiễm nghĩ, cậu khi nào thì có thói quen với loại dày vò chua xót này……
Đột nhiên có điểm nhớ cái trên mặt dày dai dẳng chết tiệt kia…… Nếu hắn ở đây, hai người lại có thể đánh một trận!
Quý Tiêu Dương đem tốc độ xe giảm xuống một chút, đưa ra một bàn tay nắm lấy tay Quý Thần Quang, ý bảo cậu đừng lo lắng! Năng lực thừa nhận của Kỳ là phi thường cứng cỏi! Hắn tin tưởng Kỳ không có khả năng bị chút chuyện này đánh bại!
Quý Thần Quang vẫn là có chút lo lắng, khóe mắt liếc nhìn Nam Cung Kỳ vẫn như trước ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ. Đột nhiên, Nam Cung Kỳ vẫn không có phản ứng lúc này lại chuyển tầm nhìn về phía cậu. “Thiên Nhiễm còn chưa có ăn cơm chiều!"
Ách…… Đột nhiên nghe được một câu như vậy, Quý Thần Quang trong khoảng thời gian ngắn vẫn không phản ứng lại được! Chẳng lẽ vừa rồi là cậu nhìn lầm. Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ đơn giản là ngẩn người mà không có nghĩ đến chuyện gì khác? Nhưng là vừa rồi cậu rõ ràng cảm giác được hơi thở trên người người này có chút ưu thương nhàn nhạt……
Quý Thần Quang rối rắm……
“Vậy đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn đi, rồi về nhà nấu cơm. Kỳ, buổi tối hôm nay ngủ ở nhà chúng tôi đi?" Quý Tiêu Dương phản ứng lại khá nhanh, dừng xe ở trước cửa siêu thị, hỏi Nam Cung Kỳ. Xem ra trong lòng Kỳ hẳn là đã có quyết định rồi đi……
“Được!" Nam Cung Kỳ gật gật đầu, mở cửa xe đi về phía siêu thị.
Quý Thần Quang lúc này mới lấy lại tinh thần, có chút mạc danh kỳ diệu nhìn về phía Quý Tiêu Dương. Đây là có chuyện gì vậy? Sự việc biến chuyển cũng quá nhanh đi?……
Quý Tiêu Dương nhìn bộ dáng Quý Thần Quang ngơ ngác khờ dại, trong lòng liền nhộn nhạo, cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ của cậu một cái. “Thần Thần, em thật đáng yêu!" Vươn tay vuốt vuốt tóc cậu, cuối cùng nghiêng người giúp cậu tháo dây an toàn. “Xuống xe đi, con heo ngốc!" Nói xong liền xuống xe, đáy mắt vẫn như trước mang theo ôn nhu say lòng người, chăm chú nhìn Quý Thần Quang.
Hơ?…… Như thế nào lại thành con heo ngốc? Quý Thần Quang gãi gãi đầu, mặt mày hơi nhíu lại. Anh hai thật là, rất thích đặt biệt danh cho cậu, còn mỗi ngày đổi vài cái. Bất quá, trong lòng cậu vẫn thực cao hứng, cảm giác khoảng cách của cậu với anh hai ngày càng gần hơn. Này chỉ là hành động thân mật nho nhỏ, nhưng hảo ấm áp!
“Lại ngẩn người. Thần Thần, em đang suy nghĩ cái gì?" Đứng trước cửa siêu thị, Quý Tiêu Dương liền ôm Quý Thần Quang, phi thường nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi cậu một cái. Khóe miệng còn mang theo nụ cười âm hiểm xấu xa chờ xem Thần Thần thẹn thùng nổi giận! Bộ dáng kia cũng đặc biệt khả ái……
Quý Thần Quang bất tri bất giác lấy lại tinh thần, trợn trắng mắt liếc Quý Tiêu Dương một cái, lỗ tai ửng đỏ chạy vào siêu thị, hướng thẳng tới khu nguyên liệu thực phẩm. Quý Tiêu Dương một cười đứng bên ngoài, xoa xoa cằm cười hề hề……
Chờ khi Quý Thần Quang đi vào siêu thị, đến bên người Nam Cung Kỳ thì Nam Cung Kỳ đã chọn đồ ăn gần xong rồi! Phụ giúp đẩy xe, đi vào khu thu ngân, thanh toán tiền, xách một túi to nguyên liệu nấu ăn ra khỏi siêu thị.
“Tiêu Dương cậu ta làm sao vậy?" Đẩy nhẹ vào người Quý Thần Quang bên cạnh, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Quý Tiêu Dương đang cười ngây ngô, cảm thấy trong tiếng cười của Tiêu Dương mang theo hương vị có âm mưu nguy hiểm…… Tiêu Dương là đang đặt bẫy ai sao?
“Phát ngốc gì đâu!" Bỏ lại một câu, Quý Thần Quang liền vào xe ngồi xuống vị trí phó lái! Cậu cảm giác anh hai cười hảo kỳ quái, làm cho cậu thấy rùng rợn đến nỗi lông tóc dựng đứng. Thật lạnh a……
Nghe lời nói của Quý Thần Quang, Nam Cung Kỳ sửng sốt một chút rồi sau đó xách theo túi to ngồi ở ghế sau! Quý Tiêu Dương ở lúc Quý Thần Quang nói chuyện liền thu hồi tâm tư. Thấy hai người đều lên xe thì cũng ngồi vào ghế lái xe, hăng hái lái xe lên đường cái. Những ánh đèn đường nhiều màu làm nên một loại ánh sáng chói mắt khác thường.
Kỳ thật là vừa rồi Quý Tiêu Dương là đang nghĩ một ít xx gì đó…… Về phần là bắt đầu từ đâu thì, linh cảm thôi, có lẽ là do vừa nãy Quý Thần Quang trợn trắng mắt liếc hắn…… Về phần rốt cuộc suy nghĩ cái gì thì buổi tối chờ Quý Tiêu Dương thực hiện thì sẽ biết……
Quý Tiêu Dương cười ý vị thâm trường () nhìn thoáng qua Quý Thần Quang, rồi mới đem tầm mắt một lần nữa chuyển về nhìn phía trước.
[(): ý tứ sâu xe, thú vị]
Anh hai, là lạ…… Nhưng là có thể cảm giác được anh hai đang thật cao hứng! Là có chuyện tốt gì sao? Bất quá vì cái gì cậu lại cảm giác được anh hai có điểm nguy hiểm…… Quý Thần Quang cúi đầu nghịch ngón tay của mình, rối bời nghĩ!
Xe chạy gần 25 phút thì về tới công ty. Lúc này đã là sau rưỡi tối. Ba người trực tiếp dừng xe ở trước cổng công ty rồi sau đó vào thang máy đi lên tầng cao nhất. Lúc vào văn phòng chỉ thấy Linh Thiên Nhiễm vẫn như trước co người ở trên sô pha ngủ ngon!
“Đánh thức cậu ấy, hay là?……" Nam Cung Kỳ nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương.
“Đánh thức đi!" Quý Tiêu Dương nói một câu rồi sau đó đi tới trước sô pha, vỗ vỗ bả vai Linh Thiên Nhiễm “Thiên Nhiễm, tỉnh tỉnh. Nên về nhà rồi!"
Linh Thiên Nhiễm vẫn như trước ngủ say, thân thể cũng không động chút nào. Quý Tiêu Dương lại gọi thêm một lần, thanh âm lớn hơn, tay cũng lay người Linh Thiên Nhiễm mạnh hơn. Lúc này Linh Thiên Nhiễm mới tỉnh, ánh mắt có chút dại ra nhìn về phía Quý Tiêu Dương, nhưng lại làm một động tác quái dị làm cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Chỉ thấy Linh Thiên Nhiễm ngây người vài giây, trong mắt mang theo một tia kích động cùng không thể tin nhàn nhạt, vươn tay sờ lên hai má Quý Tiêu Dương “Tiêu Dương? Là cậu sao?" Ngữ khí kia, biết nói thế nào nhỉ?…… Cảm giác là lạ.
“Thiên Nhiễm, cậu phát ngốc cái gì vậy, nhanh chóng tỉnh lại, nên về nhà rồi!" Một bên nói, một bên không dấu vết bỏ tay Linh Thiên Nhiễm ra. Quý Tiêu Dương không thích người khác đụng vào thân thể hắn, ngay cả anh em tốt của hắn cũng vậy. Ở trong lòng hắn, chỉ có Thần Thần mới có thể thân cận hắn như vậy.
“Được. Về nhà. Chúng ta về nhà!" Trên mặt Linh Thiên Nhiễm hiện lên thần sắc vui vẻ như điên.
Quý Thần Quang cảm giác được Linh Thiên Nhiễm giống như vẫn đang nằm mơ, cả người nhìn qua dường như vẫn không tỉnh táo lắm. Vì thế cậu đi tới bên người Linh Thiên Nhiễm, cười nói với cậu ta “Thiên Nhiễm, Kỳ mua thiệt nhiều đồ ăn nha, đợi lát nữa sẽ làm cơm chiều cho anh đó!"
A…… Biểu tình trên mặt Linh Thiên Nhiễm cứng ngắc! Qua ước chừng mười giây sau mới có chút mất tự nhiên cúi đầu “Ừ. Tôi đói bụng lắm rồi. Chúng ta nhanh chóng trở về đi!" Nói xong liền đứng lên, cà nhắc ra khỏi văn phòng.
“Thiên Nhiễm làm sao vậy?" Quý Thần Quang nhìn về phía Quý Tiêu Dương, cảm thấy kỳ quái hỏi.
“Không có việc gì đâu. Chúng ta cũng nhanh xuống lầu đi."
“Đi thôi. Tôi đã kiểm tra nguồn điện các thứ xong hết rồi!" Nam Cung Kỳ nói với hai anh em Quý Thần Quang.
Ba người liền ra khỏi văn phòng, khóa cửa cẩn thận. Nam Cung Kỳ đỡ Linh Thiên Nhiễm, bốn người ta khỏi công ty, tắt hết nguồn điện, đóng cửa công ty. Bốn người lên xe, Nam Cung Kỳ cùng Linh Thiên Nhiễm ngồi ở ghế sau.
“Có phải chân vẫn còn đau không?" Nhìn Linh Thiên Nhiễm từ lúc ra khỏi văn phòng ra vẫn cúi đầu, Nam Cung Kỳ có điểm lo lắng hỏi.
“Không, không có! Chính là cảm giác chưa tỉnh ngủ hẳn!" Thanh âm Linh Thiên Nhiễm đột nhiên trở nên khàn khàn, cẩn thận nghe có thể cảm giác được bên trong tựa hồ mang theo một loại trầm thấp ám ách!
“Thiên Nhiễm, cổ họng anh làm sao vậy?" Cảm giác được Thiên Nhiễm kỳ quái, lực chú ý của Quý Thần Quang vẫn luôn đặt một nửa lên người cậu ta. Lúc này, nghe được thanh âm khàn khàn, mặt mày cậu nhăn lại, đôi mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly lóe lên lo lắng!
“Không có việc gì. Có thể là vừa tỉnh ngủ, cổ họng có chút khó chịu!" Nói xong, Linh Thiên Nhiễm che miệng ho khan hai tiếng!
“Kia đợi lát nữa ăn cơm chiều xong thì liền tắm rửa đi ngủ đi!" Vẫn cảm thấy Linh Thiên Nhiễm có chuyện gì đó giấu mọi người, nhưng là Quý Thần Quang không hỏi! Thiên Nhiễm không muốn nói, khẳng định là có nguyên nhân của anh ấy. Chẳng qua nhìn Thiên Nhiễm mất hứng, cậu có chút không vui! Thiên Nhiễm là anh em mà cậu công nhận a!
Ánh mắt Nam Cung Kỳ dừng trên người Linh Thiên Nhiễm. Theo phương hướng của anh nhìn lại có thể nhìn thấy Thiên Nhiễm cúi đầu xuống, môi mím chặt lại…… Nam Cung Kỳ không biết có phải do ánh đèn quá mức mờ ảo hay không mà anh cảm thấy như thân thể Linh Thiên Nhiễm hơi run rẩy……
Linh Thiên Nhiễm rất muốn cười, nhưng là cậu cười không nổi! Thật đúng là vẫn chưa tỉnh ngủ mà, trong lòng cư nhiên vẫn sinh ra loại ý nghĩ này! Trong nháy mắt tỉnh dậy mở mắt ra, nhìn thấy Quý Tiêu Dương gần trong gang tấc, trong lòng Linh Thiên Nhiễm kích động mà không ai biết! Nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn nằm mơ thấy Quý Tiêu Dương, nhưng mỗi khi tỉnh dậy thì lại không thể vui mừng nổi. Nhưng là vừa rồi khi cậu mới tỉnh lại, cậu thật sự thấy được Quý Tiêu Dương. Hắn đối với cậu nói, nên về nhà rồi……
Trong nháy mắt ấy, cậu nghĩ giấc mộng của mình đã trở thành sự thật. Sống chung với Quý Tiêu Dương! Bọn họ có nhà thuộc về chính họ……
Nhưng cũng gần như là trong nháy mắt, giây tiếp theo, cậu nghe được tiếng nói chuyện của Quý Thần Quang! Trong nháy mắt ấy, cậu liền từ trong mộng đẹp hão huyền tỉnh lại. Giống như bị người ta dội nước băng từ đầu đến chân, tâm tư sôi trào nháy mắt liền đóng băng……
Nhiều năm như vậy, chính mình vẫn không bỏ Quý Tiêu Dương xuống được! Rõ ràng đã nghĩ cẩn thận, chỉ làm anh em tốt……
Linh Thiên Nhiễm a Linh Thiên Nhiễm! Ngươi chính là một nhân vật đại biểu cho việc cuồng ngược! Thích ai không thích, lại đi thích anh em tốt của mình! Linh Thiên Nhiễm ở trong lòng tự giễu nghĩ. Ngươi xứng đáng có một cuộc sống đầy bi kịch như vậy…… Thật sự rất muốn đấm cho mình mấy phát! Tự làm thì tự chịu, dày vò cũng phải chịu……
Từng xem qua một câu ở trong sách: Có một loại đau, cứ đau cứ đau, đau thành thói quen……
Linh Thiên Nhiễm nghĩ, cậu khi nào thì có thói quen với loại dày vò chua xót này……
Đột nhiên có điểm nhớ cái trên mặt dày dai dẳng chết tiệt kia…… Nếu hắn ở đây, hai người lại có thể đánh một trận!
Tác giả :
L linh