Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 81: Kỳ thật là không nghĩ tới sự tình lại phát triển thành như vậy……

Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 81: Kỳ thật là không nghĩ tới sự tình lại phát triển thành như vậy……

Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang ngồi trong xe triền miên một hồi rồi mới nhanh chóng lái xe rời khỏi trường học đi đến ‘Mỹ Thực Lâu’. Lái xe gần hai mươi phút thì đến nơi, sau khi đỗ xe xong hai người liền vào phòng đặt trước. Quý Tiêu Dương cũng đã đặt trước đồ ăn, hai người vừa đến liền có người phục vụ nhanh chóng đưa đồ ăn lên. Sau khi dọn đồ ăn xong đều ra khỏi phòng, treo ngoài cửa phòng biển ‘Xin đừng làm phiền’!

“Thần Thần, ăn nhiều một chút!" Quý Tiêu Dương gắp một ít đồ ăn trên bàn đặt vào bát Quý Thần Quang.

“Vâng ạ, anh hai cũng ăn đi! Ăn nhiều một chút. Chắc anh hai mệt lắm đi!" Vừa ăn cơm, Quý Thần Quang vừa nghiêng đầu nhìn về phía Quý Tiêu Dương.

Quý Tiêu Dương cười khẽ lắc đầu “Không có việc gì! Cũng không phải mệt lắm! Thần Thần mau ăn đi! Hai ngày nay khẳng định không có hảo hảo tự chăm lo cho mình!" Vươn tay nhẹ vuốt lên đôi mắt đang hạ xuống của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương có chút đau lòng! Thần Thần là một đứa nhỏ khuyết thiếu cảm giác an toàn! Không có hắn ngủ cùng luôn luôn ngủ không được an ổn! Lúc còn nhỏ từng có một đoạn thời gian Thần Thần luôn gặp ác mộng! Ở trong mộng cúi đầu khóc, hai tay nho nhỏ gắt gao ôm cổ hắn, cái miệng nhỏ giọng thì thào “Anh hai không cần bỏ lại Thần Thần. Thần Thần sẽ thực ngoan, thực nghe lời làm một bé ngoan……"

Mỗi khi đến thời điểm đó, hắn sẽ ôm chặt lấy Tiểu Thần Thần trong lòng, ở bên tai của em ấy nói nhỏ: Thần Thần không sợ, ngoan, anh hai vĩnh viễn sẽ không rời xa em! Cứ một lần lại một lần lặp lại! Thời gian lâu dần Thần Thần cũng không gặp ác mộng nữa. Chính là chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thì trong lòng Thần Thần sẽ lại sinh ra một cỗ cảm giác khẩn trương. Sợ hãi hắn sẽ rời xa em ấy, bỏ lại em ấy! Thần Thần của hắn luôn mẫn cảm tinh tế như vậy! Bởi vậy trong quá trình lớn lên, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ rời bỏ Thần Thần, chỉ nghĩ luôn gắt gao giữ Thần Thần ở bên người!

Thẳng đến một hai năm nay, công việc làm ăn có một nửa chậm rãi chuyển dời đến thành phố C, hắn thường phải đi công tác ở đó. Rất nhiều lần Thần Thần đã trốn học để đi theo hắn! Tình nguyện tự học cũng không nguyện rời xa hắn! Đối với điểm này, Quý Tiêu Dương vẫn luôn yêu thương nhưng cũng đau lòng! Có thời gian rảnh hắn sẽ dạy Thần Thần học một chút để cho cậu có thể hiểu kiến thức trong sách vở dễ dàng hơn! Nhưng mà lần này là bởi vì Thần Thần phải thi nên Quý Tiêu Dương không thể lại dung túng thêm nữa! Để cho Thần Thần ở lại thành phố Y tập trung vào cuộc thi, còn hắn tự mình đi công tác đến thành phố C, đem công việc trong một tuần làm xong trong hai ngày!

Lại không nghĩ rằng khi trở về, Thần Thần vẫn là không có tự chăm sóc tốt cho bản thân mình! Cho dù không có tận mắt nhìn thấy nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra, Thần Thần của hắn vào buổi tối như thế nào một mình ôm lấy chính mình ngẩn người đến hừng đông! Có đôi khi hắn ở thư phòng làm việc muộn, Thần Thần sau khi tắm rửa xong cũng sẽ không ngủ mà bật toàn đèn trong phòng ngủ lên. Rồi sau đó ôm hai chân của mình ngơ ngác nhìn cửa phòng, chờ hắn xuất hiện! Cái loại cảm giác này thật giống như lúc còn nhỏ, Thần Thần dùng đôi mắt to tròn chuyên chú nhìn hắn, chờ hắn……

Nghe lời nói của Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang cúi đầu không nói gì…… Cậu rất muốn nghe lời anh hai hảo hảo ngủ, hảo hảo chăm lo cho bản thân, hảo hảo tập trung đọc sách, hảo hảo thi. Nhưng là cậu không làm được! Trong đầu óc trừ bỏ anh hai vẫn là anh hai……

Buổi tối không có anh hai cậu không ngủ được! Trong không khí không ngửi được hương vị của anh hai cậu cảm thấy không an toàn! Không có anh hai, đồ ngọt đều cảm giác vô vị! Cơm cũng không thơm, đồ ăn cũng không ngọt, cả người đều đờ đẫn không thể cảm giác được điều gì chân thật! Ngay cả cuộc thi đều là mang theo cảm giác máy móc! Máy móc làm bài thi, căn bản là không biết mình đang làm cái gì!……

“Thần Thần!" Nhìn bộ dáng Quý Thần Quang, tâm Quý Tiêu Dương liền khó chịu! Nhiều năm như vậy, Thần Thần vẫn là yếu ớt như thế! Thần Thần, anh hai nên làm thế nào để ánh mặt trời có thể chiếu vào sâu trong nội tâm âm u của em? Thần Thần, anh hai nên làm thế nào để có thể xóa bỏ hết những bóng ma lúc còn nhỏ của em? Thần Thần, anh hai nên làm thế nào để em có thể chân chính trở thành một đứa nhỏ đơn thuần luôn vui vẻ? Thần Thần, nếu em có thể mơ hồ một chút thì thật tốt! Nếu như vậy thì khi bị tổn thương cũng không lưu lại bóng ma sâu như thế……

“Anh hai, em làm không được. Tất cả đều làm không được!" Trong đôi mắt to tròn hàm chứa nước mắt! Cậu thật sự là rất muốn nghe lời anh hai! Nhưng là cậu làm không được…… Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng ở một mình, bên tai cậu dường như vang lên những lời nói…… Chỉ cần rời xa anh hai, cậu liền cảm giác được mình đang tiến vào một vực sâu hắc ám. Bốn phía đều nổi lên gió lớn màu đen, lạnh thấu xương, tâm cũng đóng băng……

Cậu đã vô số lần tự nói cho bản thân rằng trên thế giới này cậu chỉ cần anh hai là được, anh hai chính là toàn bộ của cậu! Người khác có như thế nào cũng mặc kệ! Đúng vậy, cậu có thể làm được. Nhưng là khi nghe được những lời như vậy, cậu giống như bị người ta dùng đao khắc thật sâu vào trong lòng, làm thế nào cũng không xóa đi được! Mỗi khi anh hai rời khỏi cậu, khi màn đêm buông xuống, chúng nó sẽ xuất hiện trong mộng của cậu, làm cho cậu không thể an tâm……

“Thần Thần, đừng khóc! Không sao cả! Anh hai tin tưởng em! Anh hai vẫn luôn ở bên em, sẽ không bao giờ buông tay em ra! Một ngày nào đó Thần Thần sẽ làm được!" Vươn tay gắt gao ôm Quý Thần Quang vào trong lòng, hôn lên nước mắt nơi khóe mắt cậu! Trong đôi mắt đen như mực của Quý Tiêu Dương ở nơi Quý Thần Quang không nhìn thấy, vẻ lo lắng đang chậm rãi tụ lại nơi sâu nhất trong đáy mắt! Những người hầu lúc còn nhỏ hắn đều đã sa thải, trừ bỏ người trồng hoa kia! Bởi vì bà nội thích hoa, mà cô ta lại là người trồng hoa giỏi nên lúc ấy cũng không động đến cô ta. Hiện tại là thời điểm cho cô ta nghỉ rồi……

“Anh hai không cần bỏ lại Thần Thần!" Nhiều năm như vậy, khi Quý Thần Quang yếu ớt, tư thế của cậu vẫn giống như lúc nhỏ. Hai tay gắt gao ôm chặt cổ Quý Tiêu Dương, chôn đầu vào sâu trong hõm vai hắn, nước mắt theo cổ Quý Tiêu Dương chậm rãi chảy vào ngực hắn!

Quý Tiêu Dương cảm giác được trái tim mình đang bị tổn thương, rất đau, rất đau…… Vòng tay ôm Quý Thần Quang chặt thêm vài phần! “Thần Thần! Anh hai sẽ không bỏ lại em! Thần Thần là bảo bối của anh hai, sao anh hai lại bỏ em được!"

Quý Thần Quang ngồi trong lòng Quý Tiêu Dương không nói gì. Hít thật sâu hương vị độc đáo an toàn trên người Quý Tiêu Dương, bình ổn lại cảm xúc của mình.

Quý Tiêu Dương vươn tay nhẹ nhàng vuốt lưng Quý Thần Quang. Nhìn Thần Thần trong lòng, Quý Tiêu Dương ra một quyết định “Thần Thần, chúng ta chuyển đến thành phố C được không?" Rời đi nơi này, chuyển đến một nơi khác bắt đầu lại một cuộc sống mới. Như vậy Thần Thần, em có thể quên hết mọi thứ ở nơi này không? Lúc trước mở rộng sự nghiệp hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì Thần Thần! Ý tưởng này đã ở trong lòng hắn từ rất lâu rồi nhưng vẫn chậm chạp không thể quyết định. Hiện tại sự nghiệp của Quý gia cơ hồ toàn bộ đều ở thành phố C, hắn cũng đã hoàn toàn nắm trong tay toàn bộ Quý gia!

Quý Thần Quang nghe lời này, thân thể hơi cứng lại một chút, rồi sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn có chút sưng đỏ “Có thể chứ?" Trong đôi mắt có chút sợ hãi cùng hi vọng! Cậu không muốn ở lại nơi này……

“Đương nhiên có thể! Thần Thần, anh hai hiện tại đã rất cường đại rồi. Có thể bảo hộ em thật tốt!" Cúi đầu hôn nhẹ lên mặt Quý Thần Quang.

Quý Thần Quang vẫn còn đang rơi nước mắt trong nhất thời lại cười đến lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ! Đó là nụ cười Quý Tiêu Dương chưa bao giờ thấy. Tinh thuần lại gần như trong suốt. Rất nhạt rất nhạt làm cho hắn mê ly……

“Thần Thần, Thần Thần của anh thật là đẹp!" Quý Tiêu Dương nhìn đến si mê. Thần Thần của hắn thật là đẹp! Nụ hôn tinh tế theo đôi lông mày thanh tú rời đến đôi mắt sáng ngời, tiếp theo là cái mũi khéo léo, sau đó là đôi môi gợi cảm, chậm rãi rời xuống rồi dừng lại ở chiếc cằm tinh xảo. Quý Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Quý Thần Quang, trong mắt rõ ràng mang theo sự nhẫn nhịn……

Quý Thần Quang trong khoảng thời gian ngắn ngẩn ra, nhìn anh hai cuồng nhiệt như thế có điểm phản ứng không được…… Nhưng cũng là trong nháy mắt khuôn mặt trắng nõn trở nên hồng đỏ ướt át. Thiếu niên mười lăm tuổi tự nhiên biết ánh mắt của anh hai có ý gì……

Đợi vài giây, nhìn Quý Thần Quang vẫn thất thần như trước, con ngươi đen như mực của Quý Tiêu Dương hiện lên sự giãy dụa! Nhịn nhiều năm như vậy, tuy rằng hắn thật sự rất muốn rất muốn, nhưng là nếu Thần Thần chưa chuẩn bị sẵn sàng thì hắn vẫn là không muốn thương tổn Thần Thần……

Sau đó, ngay tại lúc Quý Tiêu Dương chuẩn bị buông tha, đem cỗ xúc động của mình mạnh mẽ áp xuống thì hắn thấy Thần Thần trong lòng có động tác……

Quý Thần Quang suy nghĩ vài giây, mình vẫn chưa có chuẩn bị tốt! Nhưng là nhìn thần sắc nơi đáy mắt anh hai…… Cậu chần chờ! Anh hai hắn là rất khó chịu đi…… Không nghĩ để anh hai phải khó chịu. Như vậy, cũng chỉ có……

Nghĩ như thế, trong lòng Quý Thần Quang dâng lên một trận khiếp sợ! Không biết có thể đau hay không a?…… Đối với chuyện tình mình không biết, trong lòng cậu tràn ngập sự sợ hãi! Nhưng nghĩ đến đây là anh hai, cậu liền không hề sợ hãi……

Buông lỏng tay ôm cổ anh hai, ngón tay trắng nõn thon dài mười phần xinh đẹp của Quý Thần Quang mang theo sự run rẩy nhẹ nhàng rời đến ngực mình, nắm lấy khuy áo, có chút ngốc ngốc nhẹ nhàng tháo ra…… Sau đó nâng lên ánh mắt ngập nước của mình nhìn Quý Tiêu Dương “Anh hai……" Thanh âm cùng bình thường có chút bất đồng. Âm cuối mang theo sự run rẩy nhè nhẹ……

Vì thế, Quý Tiêu Dương sôi trào……

Xúc động cưỡng chế áp xuống hồi lâu này ở trong câu gọi ‘anh hai’ run rẩy của Quý Thần Quang hoàn toàn bạo phát! Ôm Quý Thần Quang xoay người liền sải bước vào trong gian nghỉ ngơi……

“Thần Thần, thả lỏng! Anh hai sẽ cho em một cảm giác tuyệt diệu nhất!" Đem Quý Thần Quang trong lòng đặt lên giường. Quý Tiêu Dương cố gắng áp chế tâm tình hưng phấn của mình. Nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo Quý Thần Quang……

Không đến một lát, một thân thể tươi trẻ xinh đẹp mang theo mười phần dụ hoặc xuất hiện trước mắt Quý Tiêu Dương……

Nhìn thân thể anh hai trong nháy mắt áp lên người mình, đáy lòng Quý Thần Quang hung hăng dâng lên một cỗ run rẩy! Nói không sợ hãi là giả……

“Anh, anh hai……" Thanh âm đều cứng lại. Anh hai, thật, thật đáng sợ…… Cảm giác cực nóng ập đến, Quý Thần Quang có chút ngây người…… Anh hai giống như đã trở thành một người khác vậy!

“Không sợ. Thần Thần, ngoan ngoãn làm theo anh hai." Quý Tiêu Dương ở trong lòng nhắc nhở chính mình phải chậm một chút. Chậm một chút…… Bằng không sẽ dọa sợ Thần Thần…… Nhưng là hắn cảm giác được tự chủ của mình bị hỏng rồi…… Hắn không thể khống chế được mình……

“Vâng ạ." Quý Thần Quang nhìn ánh mắt như sói đói của anh hai, run rẩy trả lời một tiếng…… Nói thật, lời nói của anh hai kết hợp với vẻ mặt của anh hai hiện tại thực sự không có chút nào thuyết phục…… Nhưng theo thói quen cậu vẫn trả lời một tiếng ‘vâng’!

“Ngoan, Thần Thần!" Ở trên môi Quý Thần Quang hôn một cái, Quý Tiêu Dương liền chậm rãi dời xuống…………
Tác giả : L linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại