Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 70: Hoa đào đóa đóa nở!
“Thần Thần, rời giường thôi, đến giờ đi học rồi." Quý Tiêu Dương chuẩn bị một bữa sáng đơn giản xong mới phát hiện ra con heo lười Thần Thần kia vẫn còn đang ngủ! Khóe miệng lập tức hiện lên nụ cười ôn nhu, đáy mắt hàm chứa sủng nịch cùng vài phần bất đắc dĩ vào phòng ngủ, đi tới bên giường dùng ngón trỏ hơi lạnh của mình nhẹ xẹt qua hai má mềm mềm của Quý Thần Quang.
“Ngô……" Cảm giác lạnh lẽo làm cho Quý Thần Quang nhíu mày, lông mi thật dài khẽ ring, tựa hồ là đang từ trong mộng tỉnh lại.
“Thần Thần ngoan, nên rời giường rồi! Hôm nay là thứ hai, em phải đi học đó!" Cúi người khẽ hôn lên môi Quý Thần Quang một cái, tay lưu luyến nhẹ vuốt hai má cậu. Khuôn mặt Thần Thần thanh tú đến nỗi làm cho người ta cảm giác nó không có thật. Mềm mềm nộn nộn, sạch sẽ lộ ra một màu thuần trắng giống như con người của cậu vậy, trong sáng thuần khiết……
Đôi lông mi dài càng ngày càng cong, vài giây qua đi Quý Thần Quang mới bắt đầu chu môi, mở ra đôi mắt sáng ngời của cậu, bên trong vẫn còn sự mê mang chưa tỉnh ngủ, trong đôi đồng tử là một tầng hơi nước mỏng. “Anh hai!" Mở mắt ra liền nhìn thấy Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang vươn hai tay, rất tự nhiên mà ôm lấy cổ Quý Tiêu Dương rồi khẽ cọ cọ lên mặt hắn.
“Ân. Thần Thần rời giường đi nào. Anh hai đã làm xong bữa sáng rồi!" Thuận thế ôm lấy Quý Thần Quang đi vào phòng tắm.
“Dạ!" Buông lỏng tay ra, Quý Thần Quang lấy bàn chải cùng kem đánh răng, bắt đầu công tác vệ sinh cá nhân!
Trong phòng ngủ, thanh âm mềm nhẹ của Quý Tiêu Dương vang lên “Thần Thần, anh hai đã giúp em chọn quần áo rồi. Anh đặt ở trên giường đó! Động tác nhanh lên, không thì đồ ăn nguội sẽ ăn không ngon! Anh hai ở phòng ăn chờ em!"
Lấy cái cốc qua, uống một ngụm nước, nhổ bọt trong miệng ra, Quý Thần Quang nghiêng đầu hướng về phía phòng ngủ nhẹ nhàng nói “Vâng ạ!"
Quý Thần Quang vừa nói xong thì trong phòng ngủ vang lên tiếng mở cửa. Nghĩ đến Quý Tiêu Dương đã ra khỏi phòng ngủ, động tác vệ sinh cá nhân của Quý Thần Quang lại nhanh hơn vài phần. Nhanh chóng dùng mười phút để vệ sinh cá nhân và thay quần áo, Quý Thần Quang ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu hướng về phía phòng ăn.
“Anh hai, thơm quá a!" Trên mặt mang nụ cười cao hứng, Quý Thần Quang ngồi xuống bên cạnh Quý Tiêu Dương. Sau đó rất khoa trương ngửi ngửi bàn ăn, ánh mắt cười như trăng rằm, khóe miệng nhếch lên tạo thành một độ cong mê người.
“Thích thì ăn nhiều một chút đi! Hôm nay đến mười hai giờ mới có cơm trưa để ăn đấy!" Đem bánh ngọt đặt vào trong đĩa trước mặt Quý Thần Quang, thuận tay đem luôn cả sữa vào trong tay cậu “Thần Thần, phải uống hết sữa!" Biết Thần Thần không thích uống sữa nhưng thứ này có thành phần dinh dưỡng rất cao, đối với Thần Thần đang phát triển có tác dụng tốt.
“Dạ! Anh hai làm, Thần Thần đều thích ăn!" Chống lại tầm mắt của Quý Tiêu Dương, nụ cười của Quý Thần Quang đặc biệt sáng lạn.
Quý Tiêu Dương nhìn đến có chút ngây ngốc, ánh mắt có chút run rẩy. Thần Thần của hắn thật đẹp!
Nghe những lời này của Quý Thần Quang, khóe miệng Quý Tiêu Dương cười càng thêm sâu. Nội tâm dâng lên một cỗ vui sướng, cảm giác mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần đều tiêu biến! Trong lòng tràn đầy sự ấm áp! Loại cảm giác ấm áp bình thản khi cùng Thần Thần sớm chiều ở chung như thế này hắn phải gắt gao bảo vệ. Không cho bất luận kẻ nào đến phá hỏng, bao gồm cả gia tộc nhà hắn! Trong lòng vừa hiện lên ý nghĩ này, đáy mắt Quý Tiêu Dương liền hiện lên vẻ sắc lạnh!
Ăn xong bữa sáng, Quý Thần Quang sửa sáng lại túi sách rồi theo Quý Tiêu Dương ra cửa. Anh hai đi làm, cậu đến trường. Trường mà cậu học là nơi mỗi ngày anh hai đi làm đều phải đi qua!
“Tiêu Dương, Thần quang, tôi vừa mới định gọi điện thoại cho các cậu!" Quý Tiêu Dương vừa mở cửa liền thấy Nam Cung Kỳ đang cười ôn nhu, xem ra là cũng chuẩn bị ra ngoài.
“Có việc gì sao?" Đổi giày xong, Quý Tiêu Dương ra khỏi nhà đi tới trước mặt Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ chần chờ một chút mới mở miệng nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Quý Thần Quang mang theo sự lo lắng “Ân, là có chút việc. Hôm nay tôi phải mang Tiểu Cửu đi tái khám. Trường học tôi đã xin phép nghỉ rồi!"
Nghe lời này, đáy mắt Quý Tiêu Dương hiện lên sự âm u. Tiểu Cửu không đi học, hắn thật là có điểm lo lắng cho Thần Thần!
“Em không sao. Anh hai, Kỳ, hai người cứ yên tâm đi." Quý Thần Quang mẫn cảm đương nhiên biết hai người bọn hộ đang lo lắng chuyện gì, khóe miệng xuất hiện nụ cười sáng ngời.
“Được rồi Kỳ, cậu cứ yên tâm mang Tiểu Cửu đi khám. Chuyện ở công ty có tôi rồi. Về phần Thần Thần thì đến giữa trưa tôi sẽ đến đón em ấy!" Suy nghĩ một chút, Quý Tiêu Dương liền gật gật đầu. Thần Thần hiện tại cũng không còn nhỏ nữa, đã mười một tuổi rồi, nếu cứ như vậy luôn luôn gắt gao bảo hộ em ấy, không cho em ấy tiếp xúc với thế giới bên ngoài thì đối với sự trưởng thành của em ấy có điểm không tốt. Chính mình có lẽ nên thử thả lỏng một chút, để cho Thần Thần tiếp xúc với một số chuyện bên ngoài.
Hiện tại Thần Thần không còn ở thời điểm em ấy năm tuổi nữa, em ấy rất mẫn cảm, có chuyện gì nhất định sẽ phát hiện ra. Chuyện phát sinh khi em ấy năm tuổi hiện tại hẳn là sẽ không xảy ra nữa! Hơn nữa hắn tin tưởng Thần Thần! Thần Thần của hắn nhìn qua thì làm cho người ta sinh ra cảm giác đau lòng cùng yêu thương. Nhưng em ấy cũng là một đứa nhỏ kiên cường! Tính tình có phần quật cường cùng cố chấp!
“Vậy thì tôi an tâm rồi. Thần Quang, buổi tối anh sẽ làm món ngon cho em ăn!" Nam Cung Kỳ nghe Quý Tiêu Dương nói, tâm tình lo lắng liền thả lỏng. Đối với sự kiện xảy ra khi Thần Thần năm tuổi, tất cả bọn họ đều biết việc này ở trong lòng Tiêu Dương đã bám rễ thật sâu. Hoàn hảo khi đó Tiêu Dương đến kịp, nếu chậm một chút không biết đứa nhỏ Thần Quang này sẽ phải chịu những lời ngoan độc như thế nào nữa. Nói không chừng em ấy sẽ không thể trở thành một đứa nhỏ sáng sủa như hiện tại!
“Được ạ. Kỳ, em muốn ăn rất nhiều món!" Vừa nghe tối hôm nay Nam Cung Kỳ sẽ làm đầu bếp, nụ cười của Quý Thần Quang càng thêm sáng lạn.
“Chỉ biết em là một con quỷ tham ăn. Đi thôi, đến trường nhanh kẻo muộn!" Quý Tiêu Dương cười cười, vươn tay nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang.
“Anh hai, Thần Thần vốn là một đứa nhỏ thích ăn yêu ngủ mà!"
Nam Cung Kỳ nhìn bóng dáng của hai anh em đã đi xa dần, khóe miệng cười càng thêm sâu. Thật tốt! Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang ở chung là chuyện mà mấy người bọn anh đều hâm mộ! Ở trong gia tộc của bọn họ, rất ít khi xuất hiện hình ảnh anh em tương thân tương ái như thế này! Có thì cuối cùng cũng là tranh đoạt lục đục với nhau. Ngay cả lời nói cũng âm thầm có ẩn ý bên trong. Xã hội càng ngày càng phát triển, lòng người càng đổi càng dối trá, tiền bạc, quyền lực, đã bôi đen hết thảy những gì trong sạch thuần khiết nhất……
Có đôi khi, anh rất muốn tìm một nơi non xanh nước biếc để sống một cuộc sống nhàn nhã đơn giản. Giống như Đào Uyên Minh đã nói: Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn()…… Muốn có bao nhiêu tiêu dao liền có bấy nhiêu! Mặt trời mọc thì thức, mặt trời lặn thì ngủ. Hô hấp trong bầu không khí tinh thuần nhất trong đất trời, sống cuộc sống đơn giản nhất, không cần lúc nào cũng khắc khắc đều phải cảnh giác, thể xác và tinh thần đều được thả lỏng.
[(): trích bài thơ “Ẩm tửu" (uống rượu) của Đào Tiềm (Đào Uyên Minh), hai câu này có nghĩa là “Hái cúc dưới giậu đông, Thơ thới nhìn núi Nam.]
“Đi chưa?" Đang lúc Nam Cung Kỳ thất thần, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm vừa trong trẻo lại lạnh lùng.
“Đi thôi!" Lấy lại tinh thần, đem sự mỏi mệt nơi đáy mắt ẩn sâu xuống. Nếu không nguyện ý thì sao? Sinh ra trong nhà giàu, là vui cũng là buồn……
Đôi mắt sâu thẳm của Nam Cung Cửu thoáng nhìn qua bóng dáng Nam Cung Kỳ. Kỳ, nhất định sẽ có một ngày tôi thực hiện được mong muốn của anh!
“Thần Thần, giữa trưa mười hai giờ anh sẽ đến đón em. Không cần chạy loạn!" Đến trường học, Quý Tiêu Dương khẽ nghiêng tháo dây an toàn cho Quý Thần Quang, rồi hôn nhẹ lên môi cậu.
“Em biết rồi anh hai, anh yên tâm làm việc đi! Thần Thần đã có di động." Lấy di động từ trong túi ra, Quý Thần Quang đắc ý giơ lên.
“Ân. Di động phải giữ cẩn thận, đừng đánh mất. Mau xuống xe đi không muộn học!" Sờ sờ đầu Quý Thần Quang, đáy mắt Quý Tiêu Dương tràn đầy sủng nịch.
“Vâng ạ. Anh hai, Thần Thần vào trường đây! Lát nữa gặp lại!" Nói xong, Quý Thần Quang liền cầm túi sách xuống xe. Thời điểm đóng cửa xe còn tặng cho Quý Tiêu Dương một nụ cười sáng lạn. Rồi sau đó bước đi tao nhã nhẹ nhàng hướng về phía phòng học.
Quý Tiêu Dương ngồi trên xe nhìn bóng dáng Quý Thần Quang, đáy mắt lóe sáng. Thần Thần của hắn đã thật sự trưởng thành rồi! Nhìn bóng dáng cùng tư thế đi đường của cậu thật đúng là theo tiêu chuẩn của một vương tử! Cứ như thế ngẩn người nhìn bóng dáng Quý Thần Quang, ước chừng một phút đồng hồ sau Quý Tiêu Dương mới khởi động xe đi đến công ty.
“Đến rồi. Đến rồi. Tiểu Tiểu, mau nhìn xem, Quý Thần Quang đến rồi. Cậu nhanh lên, phải tận dụng thời cơ hôm nay Nam Cung Cửu xin nghỉ bệnh, không có ai cản trở cậu đâu. Mau nhanh lên!" Có hai cô gái trong phòng học, cô gái tên Tiểu Tiểu trong tay cầm một phong thư màu hồng phấn. Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú ửng đỏ, ánh mắt tràn đầy mộng ảo của thiếu nữ gắt gao nhìn Quý Thần Quang đang từ từ đi vào phòng học.
“Nhưng, nhưng, nhưng là…… Ưu Ưu, tớ, tớ khẩn trương…… Tớ, tớ, tớ……" Tiểu Tiểu nhìn Quý Thần Quang đang càng ngày càng gần, ngay cả nói chuyện cũng nói lắm, hau tay nắm chặt phong thư màu phấn hồng đang run rẩy.
“Nhanh đi nhanh đi! Cơ hội chỉ có một lần. Thật vất vả cái tên băng sơn ngàn năm Nam Cung Cửu kia mới xin nghỉ! Đây chính là cơ hội khó có được, nếu bỏ lỡ sẽ không có nữa đâu!" Nhớ ngày đó, thời điểm cô đưa thư tình, băng sơn Nam Cung Cửu kia cư nhiên đem phong thư cô tân tân khổ khổ mới viết ra được tùy tay ném vào thùng rác. Quý Thần Quang ngay cả nửa góc thư tình của cô còn chưa nhìn thấy…… Tức chết cô rồi!
“Tớ, tớ……" Ánh mắt Tiểu Tiểu gắt gao nhìn Quý Thần Quang, trên mặt đã xuất hiện một tầng mồ hôi. Mình…… Mình nên làm cái gì bây giờ?……
“Đi thôi!" Ưu Ưu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, từ sau lưng đẩy Tiểu Tiểu một phát.
“A……" Tiểu Tiểu không kịp phản ứng, cả người liền ngã vào trong lòng Quý Thần Quang, cô sợ tới mức hét lên.
“Có việc sao?" Quý Thần Quang nguyên bản là muốn tránh đi, nhưng hơn mười ánh mắt trong phòng học đang nhìn cậu. Bất đắc dĩ đành phải vươn tay giữ lại nữ sinh trước mặt. Lông mày như họa khẽ nhăn lại, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng!
“Tớ, tớ,……" Tiểu Tiểu không nghĩ tới bản thân mình cư nhiên có thể tiếp xúc gần gũi với vương tử trong lòng như vậy, còn, còn, còn bị nắm tay…… Cô cảm giác như tim mình đều nhảy ra khỏi ***g ngực rồi! Rất kích động! “Tớ, Quý Thần Quang, tớ thích cậu!" Mắt nhắm chặt, vươn hai tay đưa ra phong thư hồng phấn xinh đẹp.
Thời gian, giống như đã dừng lại tại thời khắc này……
Hơn mười ánh mắt trong phòng học đều gắt gao nhìn một màn trước mắt, nữ sinh này lá gan cũng thật sự quá lớn đi. Cư nhiên dám ở trước mặt mọi người mà tỏ tình. Chẳng lẽ cô ta không biết bên người Quý Thần Quang có một băng sơn ngàn năm sao? Bất quá, thật tò mò, sao hôm nay không thấy tòa băng sơn kia…… Ánh mắt sáng ngời của Quý Thần Quang có chút nghi hoặc nhìn phong thư màu hồng phấn trước mắt, đây là cái gì?…… Còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Tiểu Tiểu đợi hồi lâu cũng không cảm giác được Quý Thần Quang vươn tay nhận phong thư của cô. Đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra liền thấy đáy mắt của vương tử trong trẻo nhưng lạnh lùng đang hiện lên sự nghi hoặc…… Tiểu Tiểu mê mang…… Quý Thần Quang đây là đang nghi hoặc cái gì?…… “Tớ thích cậu!" Sự tình đã trải qua lần đầu, lần thứ hai liền dễ dàng hơn nhiều. Lúc này đây, ngữ khí Tiểu Tiểu rất là kiên định. Đôi mắt lớn toàn bộ đều là mê luyến nhìn thẳng Quỳ Thần Quang. Thật xinh đẹp, thật xinh đẹp…… Nhìn gần như vậy, cô mới cảm giác được đây là Quý Thần Quang chân thật!
“Cái gì là thích?……" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, Quý Thần Quang nhìn thoáng qua nữ sinh trước mặt! Cái loại ánh mắt này cậu cảm giác có vẻ quen thuộc…… Giống như cậu thường nhìn anh hai…… Chẳng lẽ này cùng thích có quan hệ sao? Vậy, thích là cái gì?
“Ngô……" Cảm giác lạnh lẽo làm cho Quý Thần Quang nhíu mày, lông mi thật dài khẽ ring, tựa hồ là đang từ trong mộng tỉnh lại.
“Thần Thần ngoan, nên rời giường rồi! Hôm nay là thứ hai, em phải đi học đó!" Cúi người khẽ hôn lên môi Quý Thần Quang một cái, tay lưu luyến nhẹ vuốt hai má cậu. Khuôn mặt Thần Thần thanh tú đến nỗi làm cho người ta cảm giác nó không có thật. Mềm mềm nộn nộn, sạch sẽ lộ ra một màu thuần trắng giống như con người của cậu vậy, trong sáng thuần khiết……
Đôi lông mi dài càng ngày càng cong, vài giây qua đi Quý Thần Quang mới bắt đầu chu môi, mở ra đôi mắt sáng ngời của cậu, bên trong vẫn còn sự mê mang chưa tỉnh ngủ, trong đôi đồng tử là một tầng hơi nước mỏng. “Anh hai!" Mở mắt ra liền nhìn thấy Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang vươn hai tay, rất tự nhiên mà ôm lấy cổ Quý Tiêu Dương rồi khẽ cọ cọ lên mặt hắn.
“Ân. Thần Thần rời giường đi nào. Anh hai đã làm xong bữa sáng rồi!" Thuận thế ôm lấy Quý Thần Quang đi vào phòng tắm.
“Dạ!" Buông lỏng tay ra, Quý Thần Quang lấy bàn chải cùng kem đánh răng, bắt đầu công tác vệ sinh cá nhân!
Trong phòng ngủ, thanh âm mềm nhẹ của Quý Tiêu Dương vang lên “Thần Thần, anh hai đã giúp em chọn quần áo rồi. Anh đặt ở trên giường đó! Động tác nhanh lên, không thì đồ ăn nguội sẽ ăn không ngon! Anh hai ở phòng ăn chờ em!"
Lấy cái cốc qua, uống một ngụm nước, nhổ bọt trong miệng ra, Quý Thần Quang nghiêng đầu hướng về phía phòng ngủ nhẹ nhàng nói “Vâng ạ!"
Quý Thần Quang vừa nói xong thì trong phòng ngủ vang lên tiếng mở cửa. Nghĩ đến Quý Tiêu Dương đã ra khỏi phòng ngủ, động tác vệ sinh cá nhân của Quý Thần Quang lại nhanh hơn vài phần. Nhanh chóng dùng mười phút để vệ sinh cá nhân và thay quần áo, Quý Thần Quang ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu hướng về phía phòng ăn.
“Anh hai, thơm quá a!" Trên mặt mang nụ cười cao hứng, Quý Thần Quang ngồi xuống bên cạnh Quý Tiêu Dương. Sau đó rất khoa trương ngửi ngửi bàn ăn, ánh mắt cười như trăng rằm, khóe miệng nhếch lên tạo thành một độ cong mê người.
“Thích thì ăn nhiều một chút đi! Hôm nay đến mười hai giờ mới có cơm trưa để ăn đấy!" Đem bánh ngọt đặt vào trong đĩa trước mặt Quý Thần Quang, thuận tay đem luôn cả sữa vào trong tay cậu “Thần Thần, phải uống hết sữa!" Biết Thần Thần không thích uống sữa nhưng thứ này có thành phần dinh dưỡng rất cao, đối với Thần Thần đang phát triển có tác dụng tốt.
“Dạ! Anh hai làm, Thần Thần đều thích ăn!" Chống lại tầm mắt của Quý Tiêu Dương, nụ cười của Quý Thần Quang đặc biệt sáng lạn.
Quý Tiêu Dương nhìn đến có chút ngây ngốc, ánh mắt có chút run rẩy. Thần Thần của hắn thật đẹp!
Nghe những lời này của Quý Thần Quang, khóe miệng Quý Tiêu Dương cười càng thêm sâu. Nội tâm dâng lên một cỗ vui sướng, cảm giác mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần đều tiêu biến! Trong lòng tràn đầy sự ấm áp! Loại cảm giác ấm áp bình thản khi cùng Thần Thần sớm chiều ở chung như thế này hắn phải gắt gao bảo vệ. Không cho bất luận kẻ nào đến phá hỏng, bao gồm cả gia tộc nhà hắn! Trong lòng vừa hiện lên ý nghĩ này, đáy mắt Quý Tiêu Dương liền hiện lên vẻ sắc lạnh!
Ăn xong bữa sáng, Quý Thần Quang sửa sáng lại túi sách rồi theo Quý Tiêu Dương ra cửa. Anh hai đi làm, cậu đến trường. Trường mà cậu học là nơi mỗi ngày anh hai đi làm đều phải đi qua!
“Tiêu Dương, Thần quang, tôi vừa mới định gọi điện thoại cho các cậu!" Quý Tiêu Dương vừa mở cửa liền thấy Nam Cung Kỳ đang cười ôn nhu, xem ra là cũng chuẩn bị ra ngoài.
“Có việc gì sao?" Đổi giày xong, Quý Tiêu Dương ra khỏi nhà đi tới trước mặt Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ chần chờ một chút mới mở miệng nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Quý Thần Quang mang theo sự lo lắng “Ân, là có chút việc. Hôm nay tôi phải mang Tiểu Cửu đi tái khám. Trường học tôi đã xin phép nghỉ rồi!"
Nghe lời này, đáy mắt Quý Tiêu Dương hiện lên sự âm u. Tiểu Cửu không đi học, hắn thật là có điểm lo lắng cho Thần Thần!
“Em không sao. Anh hai, Kỳ, hai người cứ yên tâm đi." Quý Thần Quang mẫn cảm đương nhiên biết hai người bọn hộ đang lo lắng chuyện gì, khóe miệng xuất hiện nụ cười sáng ngời.
“Được rồi Kỳ, cậu cứ yên tâm mang Tiểu Cửu đi khám. Chuyện ở công ty có tôi rồi. Về phần Thần Thần thì đến giữa trưa tôi sẽ đến đón em ấy!" Suy nghĩ một chút, Quý Tiêu Dương liền gật gật đầu. Thần Thần hiện tại cũng không còn nhỏ nữa, đã mười một tuổi rồi, nếu cứ như vậy luôn luôn gắt gao bảo hộ em ấy, không cho em ấy tiếp xúc với thế giới bên ngoài thì đối với sự trưởng thành của em ấy có điểm không tốt. Chính mình có lẽ nên thử thả lỏng một chút, để cho Thần Thần tiếp xúc với một số chuyện bên ngoài.
Hiện tại Thần Thần không còn ở thời điểm em ấy năm tuổi nữa, em ấy rất mẫn cảm, có chuyện gì nhất định sẽ phát hiện ra. Chuyện phát sinh khi em ấy năm tuổi hiện tại hẳn là sẽ không xảy ra nữa! Hơn nữa hắn tin tưởng Thần Thần! Thần Thần của hắn nhìn qua thì làm cho người ta sinh ra cảm giác đau lòng cùng yêu thương. Nhưng em ấy cũng là một đứa nhỏ kiên cường! Tính tình có phần quật cường cùng cố chấp!
“Vậy thì tôi an tâm rồi. Thần Quang, buổi tối anh sẽ làm món ngon cho em ăn!" Nam Cung Kỳ nghe Quý Tiêu Dương nói, tâm tình lo lắng liền thả lỏng. Đối với sự kiện xảy ra khi Thần Thần năm tuổi, tất cả bọn họ đều biết việc này ở trong lòng Tiêu Dương đã bám rễ thật sâu. Hoàn hảo khi đó Tiêu Dương đến kịp, nếu chậm một chút không biết đứa nhỏ Thần Quang này sẽ phải chịu những lời ngoan độc như thế nào nữa. Nói không chừng em ấy sẽ không thể trở thành một đứa nhỏ sáng sủa như hiện tại!
“Được ạ. Kỳ, em muốn ăn rất nhiều món!" Vừa nghe tối hôm nay Nam Cung Kỳ sẽ làm đầu bếp, nụ cười của Quý Thần Quang càng thêm sáng lạn.
“Chỉ biết em là một con quỷ tham ăn. Đi thôi, đến trường nhanh kẻo muộn!" Quý Tiêu Dương cười cười, vươn tay nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang.
“Anh hai, Thần Thần vốn là một đứa nhỏ thích ăn yêu ngủ mà!"
Nam Cung Kỳ nhìn bóng dáng của hai anh em đã đi xa dần, khóe miệng cười càng thêm sâu. Thật tốt! Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang ở chung là chuyện mà mấy người bọn anh đều hâm mộ! Ở trong gia tộc của bọn họ, rất ít khi xuất hiện hình ảnh anh em tương thân tương ái như thế này! Có thì cuối cùng cũng là tranh đoạt lục đục với nhau. Ngay cả lời nói cũng âm thầm có ẩn ý bên trong. Xã hội càng ngày càng phát triển, lòng người càng đổi càng dối trá, tiền bạc, quyền lực, đã bôi đen hết thảy những gì trong sạch thuần khiết nhất……
Có đôi khi, anh rất muốn tìm một nơi non xanh nước biếc để sống một cuộc sống nhàn nhã đơn giản. Giống như Đào Uyên Minh đã nói: Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn()…… Muốn có bao nhiêu tiêu dao liền có bấy nhiêu! Mặt trời mọc thì thức, mặt trời lặn thì ngủ. Hô hấp trong bầu không khí tinh thuần nhất trong đất trời, sống cuộc sống đơn giản nhất, không cần lúc nào cũng khắc khắc đều phải cảnh giác, thể xác và tinh thần đều được thả lỏng.
[(): trích bài thơ “Ẩm tửu" (uống rượu) của Đào Tiềm (Đào Uyên Minh), hai câu này có nghĩa là “Hái cúc dưới giậu đông, Thơ thới nhìn núi Nam.]
“Đi chưa?" Đang lúc Nam Cung Kỳ thất thần, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm vừa trong trẻo lại lạnh lùng.
“Đi thôi!" Lấy lại tinh thần, đem sự mỏi mệt nơi đáy mắt ẩn sâu xuống. Nếu không nguyện ý thì sao? Sinh ra trong nhà giàu, là vui cũng là buồn……
Đôi mắt sâu thẳm của Nam Cung Cửu thoáng nhìn qua bóng dáng Nam Cung Kỳ. Kỳ, nhất định sẽ có một ngày tôi thực hiện được mong muốn của anh!
“Thần Thần, giữa trưa mười hai giờ anh sẽ đến đón em. Không cần chạy loạn!" Đến trường học, Quý Tiêu Dương khẽ nghiêng tháo dây an toàn cho Quý Thần Quang, rồi hôn nhẹ lên môi cậu.
“Em biết rồi anh hai, anh yên tâm làm việc đi! Thần Thần đã có di động." Lấy di động từ trong túi ra, Quý Thần Quang đắc ý giơ lên.
“Ân. Di động phải giữ cẩn thận, đừng đánh mất. Mau xuống xe đi không muộn học!" Sờ sờ đầu Quý Thần Quang, đáy mắt Quý Tiêu Dương tràn đầy sủng nịch.
“Vâng ạ. Anh hai, Thần Thần vào trường đây! Lát nữa gặp lại!" Nói xong, Quý Thần Quang liền cầm túi sách xuống xe. Thời điểm đóng cửa xe còn tặng cho Quý Tiêu Dương một nụ cười sáng lạn. Rồi sau đó bước đi tao nhã nhẹ nhàng hướng về phía phòng học.
Quý Tiêu Dương ngồi trên xe nhìn bóng dáng Quý Thần Quang, đáy mắt lóe sáng. Thần Thần của hắn đã thật sự trưởng thành rồi! Nhìn bóng dáng cùng tư thế đi đường của cậu thật đúng là theo tiêu chuẩn của một vương tử! Cứ như thế ngẩn người nhìn bóng dáng Quý Thần Quang, ước chừng một phút đồng hồ sau Quý Tiêu Dương mới khởi động xe đi đến công ty.
“Đến rồi. Đến rồi. Tiểu Tiểu, mau nhìn xem, Quý Thần Quang đến rồi. Cậu nhanh lên, phải tận dụng thời cơ hôm nay Nam Cung Cửu xin nghỉ bệnh, không có ai cản trở cậu đâu. Mau nhanh lên!" Có hai cô gái trong phòng học, cô gái tên Tiểu Tiểu trong tay cầm một phong thư màu hồng phấn. Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú ửng đỏ, ánh mắt tràn đầy mộng ảo của thiếu nữ gắt gao nhìn Quý Thần Quang đang từ từ đi vào phòng học.
“Nhưng, nhưng, nhưng là…… Ưu Ưu, tớ, tớ khẩn trương…… Tớ, tớ, tớ……" Tiểu Tiểu nhìn Quý Thần Quang đang càng ngày càng gần, ngay cả nói chuyện cũng nói lắm, hau tay nắm chặt phong thư màu phấn hồng đang run rẩy.
“Nhanh đi nhanh đi! Cơ hội chỉ có một lần. Thật vất vả cái tên băng sơn ngàn năm Nam Cung Cửu kia mới xin nghỉ! Đây chính là cơ hội khó có được, nếu bỏ lỡ sẽ không có nữa đâu!" Nhớ ngày đó, thời điểm cô đưa thư tình, băng sơn Nam Cung Cửu kia cư nhiên đem phong thư cô tân tân khổ khổ mới viết ra được tùy tay ném vào thùng rác. Quý Thần Quang ngay cả nửa góc thư tình của cô còn chưa nhìn thấy…… Tức chết cô rồi!
“Tớ, tớ……" Ánh mắt Tiểu Tiểu gắt gao nhìn Quý Thần Quang, trên mặt đã xuất hiện một tầng mồ hôi. Mình…… Mình nên làm cái gì bây giờ?……
“Đi thôi!" Ưu Ưu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, từ sau lưng đẩy Tiểu Tiểu một phát.
“A……" Tiểu Tiểu không kịp phản ứng, cả người liền ngã vào trong lòng Quý Thần Quang, cô sợ tới mức hét lên.
“Có việc sao?" Quý Thần Quang nguyên bản là muốn tránh đi, nhưng hơn mười ánh mắt trong phòng học đang nhìn cậu. Bất đắc dĩ đành phải vươn tay giữ lại nữ sinh trước mặt. Lông mày như họa khẽ nhăn lại, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng!
“Tớ, tớ,……" Tiểu Tiểu không nghĩ tới bản thân mình cư nhiên có thể tiếp xúc gần gũi với vương tử trong lòng như vậy, còn, còn, còn bị nắm tay…… Cô cảm giác như tim mình đều nhảy ra khỏi ***g ngực rồi! Rất kích động! “Tớ, Quý Thần Quang, tớ thích cậu!" Mắt nhắm chặt, vươn hai tay đưa ra phong thư hồng phấn xinh đẹp.
Thời gian, giống như đã dừng lại tại thời khắc này……
Hơn mười ánh mắt trong phòng học đều gắt gao nhìn một màn trước mắt, nữ sinh này lá gan cũng thật sự quá lớn đi. Cư nhiên dám ở trước mặt mọi người mà tỏ tình. Chẳng lẽ cô ta không biết bên người Quý Thần Quang có một băng sơn ngàn năm sao? Bất quá, thật tò mò, sao hôm nay không thấy tòa băng sơn kia…… Ánh mắt sáng ngời của Quý Thần Quang có chút nghi hoặc nhìn phong thư màu hồng phấn trước mắt, đây là cái gì?…… Còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Tiểu Tiểu đợi hồi lâu cũng không cảm giác được Quý Thần Quang vươn tay nhận phong thư của cô. Đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra liền thấy đáy mắt của vương tử trong trẻo nhưng lạnh lùng đang hiện lên sự nghi hoặc…… Tiểu Tiểu mê mang…… Quý Thần Quang đây là đang nghi hoặc cái gì?…… “Tớ thích cậu!" Sự tình đã trải qua lần đầu, lần thứ hai liền dễ dàng hơn nhiều. Lúc này đây, ngữ khí Tiểu Tiểu rất là kiên định. Đôi mắt lớn toàn bộ đều là mê luyến nhìn thẳng Quỳ Thần Quang. Thật xinh đẹp, thật xinh đẹp…… Nhìn gần như vậy, cô mới cảm giác được đây là Quý Thần Quang chân thật!
“Cái gì là thích?……" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, Quý Thần Quang nhìn thoáng qua nữ sinh trước mặt! Cái loại ánh mắt này cậu cảm giác có vẻ quen thuộc…… Giống như cậu thường nhìn anh hai…… Chẳng lẽ này cùng thích có quan hệ sao? Vậy, thích là cái gì?
Tác giả :
L linh