Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 46: Thần thần chỉ để ý đến một mình anh hai!
“Thần Thần, ngẩng đầu nhìn anh hai" Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang ngồi đối mặt với mình, thanh âm ôn nhu nhưng cũng mang theo ý tứ không cho phép cự tuyệt.
Quý Thần Quang nguyên bản vẫn đang cúi đầu, nghe được lời nói của Quý Tiêu Dương, chần chờ một chút mới chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt đã không còn ánh sáng trong suốt nữa, đôi con ngươi trở nên tối tăm.
Hai mắt Quý Tiêu Dương gắt gao nhìn Quý Thần Quang “Thần Thần, em có tin tưởng anh hai không?" Thanh âm mềm nhẹ ôn hòa.
“Tin tưởng!" Sau gần một phút Quý Thần Quang mới bắt đầu nói chuyện.
“Thần Thần là một đứa bé thông minh! Cho nên mới có thể cảm nhận được thái độ của người khác đối với em! Thần Thần, anh hai nói cho em biết, người khác không thích em là vì Thần Thần rất thuần khiết. Những người đó ghen tị với Thần Thần bởi vì họ vĩnh viễn cũng không thể được như Thần Thần có một tâm hồn trong sáng." Ánh mắt của Quý Tiêu Dương vẫn rất nhu hòa nhìn Quý Thần Quang “Cho nên Thần Thần đừng nghĩ nhiều nữa. Em chỉ cần giữ nguyên tâm tình của em như bây giờ. Phải làm một Thần Thần luôn vui vẻ khoái hoạt, người khác thấy thế nào, Thần Thần em để ý chuyện đó sao? Anh nhớ rõ đã từng nói với Thần Thần, chỉ cần để ý một mình anh hai thôi. Có anh hai ở đây, Thần Thần luôn luôn hạnh phúc! Đúng không?" Những lời này của Quý Tiêu Dương nói phi thường thong thả rõ ràng.
Quý Thần Quang chớp đôi mắt to ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương. Trong đầu chậm rãi vang lên tiếng nói của anh hai……
Đúng vậy, chỉ cần có anh hai, Thần Thần chính là một đứa nhỏ hạnh phúc! Cậu chỉ cần có anh hai, những người khác như thế nào cậu không quan tâm! Cho tới bây giờ, cậu chỉ để ý đến một mình anh hai thôi.
Nhìn đôi mắt to tròn của Thần Thần trong lòng chậm rãi xuất hiện ánh sáng, khóe miệng Quý Tiêu Dương cười càng thêm vui vẻ. Hắn biết Thần Thần của hắn đang chậm rãi hiểu ra…… Thật tốt khi Thần Thần không bởi vì việc này mà tự phong bế lòng mình. Quý Tiêu Dương vẫn biết rằng Thần Thần của hắn đối với những chuyện này là phi thường mẫn cảm nên thường ngày hắn vẫn luôn cố gắng tránh đi. Cho dù là những việc giống như thế thì Quý Tiêu Dương cũng đã ở lúc Quý Thần Quang chưa có phát hiện ra mà tiêu trừ nó.
Nhưng Quý Tiêu Dương ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ đến việc Thần Thần lại gặp chuyện này ở trường……
Khi hắn đứng ở cửa phòng học nghe được hai chữ thiểu năng nghĩa, lòng hắn đau như bị thứ gì đó bén nhọn đâm vào, theo sau đó là lửa giận bùng nổ. Thần Thần của hắn mẫn cảm như thế, nghe xong những lời đó không biết sẽ suy nghĩ vào ngõ cụt nào……
Khi hắn nhìn thấy Thần Thần trong lòng dọc theo đường đi vẫn không có mở miệng nói chuyện, tâm hắn dần dần trầm xuống, đáy lòng xuất hiện một loại khủng hoảng…… Thần Thần của hắn sẽ không thực sự tiến vào ngõ cụt đi…… Thẳng đến khi trở lại phòng, nghe thấy Thần Thần mở miệng nói câu kia, tâm Quý Tiêu Dương đột nhiên như có một dòng nước lạnh chảy qua, trực tiếp đóng lại thành băng……
Quả nhiên Thần Thần đã nghĩ đến việc này rồi……
Trong lòng phẫn nộ, như thế nào cũng không áp xuống được, lập tức đến tìm ông nội trao đổi điều kiện. Chết tiệt…… Hắn muốn cho những người này phải trả giá gấp bội……
Nếu Thần Thần của hắn không trở lại thuần khiết ngây thơ như lúc đầu…… Quý Tiêu Dương không biết nên làm cái gì bây giờ. Thần Thần của hắn luôn mẫn cảm như thế, lại gặp phải chuyện này, khẳng định sẽ càng mẫn cảm hơn. Hắn sợ sau này chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút là liền làm cho Thần Thần tự phong bế mình lại ngay……
Hắn sợ vạn nhất Thần Thần suy nghĩ nhiều thì tính cách của cậu sẽ càng âm u hơn, càng cô độc hơn……
Hắn vẫn đều thật sự cẩn thận để Thần Thần tránh những chuyện đó, nhưng là cuối cùng hắn vẫn không thể ngăn cản được……
Hiện tại hắn hy vọng Thần Thần có thể kiên cường vượt qua chuyện này mà không để bóng ma tâm lý.
“Anh hai!" Quý Thần Quang nhẹ nhàng gọi một tiếng kéo Quý Tiêu Dương đang trầm tự lại.
Quý Tiêu Dương nhìn về phía Thần Thần trong lòng, cặp mắt to kia đã khôi phục ánh sáng như sao lúc trước. Lúc này tảng đá trong lòng Quý Tiêu Dương rốt cục cũng buông xuống được.
“Thần Thần, em thật kiên cường." Cúi đầu hôn một cái lên mặt Quý Thần Quang. Trong mắt Quý Tiêu Dương lóe lên sự kích động. Thần Thần của hắn là đứa nhỏ tốt nhất giỏi nhất thiên hạ!
“Thần Thần là Thần Thần ngoan ngoãn của anh hai. Thần Thần chỉ để ý đến một mình anh hai. Đối với những cái khác Thần Thần không quan tâm." Việc này Quý Thần Quang nói thực rõ ràng. Đôi mắt to tròn lóe sáng nhìn Quý Tiêu Dương, trong mắt hoàn toàn là tâm ý ỷ lại.
Quý Thần Quang nguyên bản vẫn đang cúi đầu, nghe được lời nói của Quý Tiêu Dương, chần chờ một chút mới chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt đã không còn ánh sáng trong suốt nữa, đôi con ngươi trở nên tối tăm.
Hai mắt Quý Tiêu Dương gắt gao nhìn Quý Thần Quang “Thần Thần, em có tin tưởng anh hai không?" Thanh âm mềm nhẹ ôn hòa.
“Tin tưởng!" Sau gần một phút Quý Thần Quang mới bắt đầu nói chuyện.
“Thần Thần là một đứa bé thông minh! Cho nên mới có thể cảm nhận được thái độ của người khác đối với em! Thần Thần, anh hai nói cho em biết, người khác không thích em là vì Thần Thần rất thuần khiết. Những người đó ghen tị với Thần Thần bởi vì họ vĩnh viễn cũng không thể được như Thần Thần có một tâm hồn trong sáng." Ánh mắt của Quý Tiêu Dương vẫn rất nhu hòa nhìn Quý Thần Quang “Cho nên Thần Thần đừng nghĩ nhiều nữa. Em chỉ cần giữ nguyên tâm tình của em như bây giờ. Phải làm một Thần Thần luôn vui vẻ khoái hoạt, người khác thấy thế nào, Thần Thần em để ý chuyện đó sao? Anh nhớ rõ đã từng nói với Thần Thần, chỉ cần để ý một mình anh hai thôi. Có anh hai ở đây, Thần Thần luôn luôn hạnh phúc! Đúng không?" Những lời này của Quý Tiêu Dương nói phi thường thong thả rõ ràng.
Quý Thần Quang chớp đôi mắt to ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương. Trong đầu chậm rãi vang lên tiếng nói của anh hai……
Đúng vậy, chỉ cần có anh hai, Thần Thần chính là một đứa nhỏ hạnh phúc! Cậu chỉ cần có anh hai, những người khác như thế nào cậu không quan tâm! Cho tới bây giờ, cậu chỉ để ý đến một mình anh hai thôi.
Nhìn đôi mắt to tròn của Thần Thần trong lòng chậm rãi xuất hiện ánh sáng, khóe miệng Quý Tiêu Dương cười càng thêm vui vẻ. Hắn biết Thần Thần của hắn đang chậm rãi hiểu ra…… Thật tốt khi Thần Thần không bởi vì việc này mà tự phong bế lòng mình. Quý Tiêu Dương vẫn biết rằng Thần Thần của hắn đối với những chuyện này là phi thường mẫn cảm nên thường ngày hắn vẫn luôn cố gắng tránh đi. Cho dù là những việc giống như thế thì Quý Tiêu Dương cũng đã ở lúc Quý Thần Quang chưa có phát hiện ra mà tiêu trừ nó.
Nhưng Quý Tiêu Dương ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ đến việc Thần Thần lại gặp chuyện này ở trường……
Khi hắn đứng ở cửa phòng học nghe được hai chữ thiểu năng nghĩa, lòng hắn đau như bị thứ gì đó bén nhọn đâm vào, theo sau đó là lửa giận bùng nổ. Thần Thần của hắn mẫn cảm như thế, nghe xong những lời đó không biết sẽ suy nghĩ vào ngõ cụt nào……
Khi hắn nhìn thấy Thần Thần trong lòng dọc theo đường đi vẫn không có mở miệng nói chuyện, tâm hắn dần dần trầm xuống, đáy lòng xuất hiện một loại khủng hoảng…… Thần Thần của hắn sẽ không thực sự tiến vào ngõ cụt đi…… Thẳng đến khi trở lại phòng, nghe thấy Thần Thần mở miệng nói câu kia, tâm Quý Tiêu Dương đột nhiên như có một dòng nước lạnh chảy qua, trực tiếp đóng lại thành băng……
Quả nhiên Thần Thần đã nghĩ đến việc này rồi……
Trong lòng phẫn nộ, như thế nào cũng không áp xuống được, lập tức đến tìm ông nội trao đổi điều kiện. Chết tiệt…… Hắn muốn cho những người này phải trả giá gấp bội……
Nếu Thần Thần của hắn không trở lại thuần khiết ngây thơ như lúc đầu…… Quý Tiêu Dương không biết nên làm cái gì bây giờ. Thần Thần của hắn luôn mẫn cảm như thế, lại gặp phải chuyện này, khẳng định sẽ càng mẫn cảm hơn. Hắn sợ sau này chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút là liền làm cho Thần Thần tự phong bế mình lại ngay……
Hắn sợ vạn nhất Thần Thần suy nghĩ nhiều thì tính cách của cậu sẽ càng âm u hơn, càng cô độc hơn……
Hắn vẫn đều thật sự cẩn thận để Thần Thần tránh những chuyện đó, nhưng là cuối cùng hắn vẫn không thể ngăn cản được……
Hiện tại hắn hy vọng Thần Thần có thể kiên cường vượt qua chuyện này mà không để bóng ma tâm lý.
“Anh hai!" Quý Thần Quang nhẹ nhàng gọi một tiếng kéo Quý Tiêu Dương đang trầm tự lại.
Quý Tiêu Dương nhìn về phía Thần Thần trong lòng, cặp mắt to kia đã khôi phục ánh sáng như sao lúc trước. Lúc này tảng đá trong lòng Quý Tiêu Dương rốt cục cũng buông xuống được.
“Thần Thần, em thật kiên cường." Cúi đầu hôn một cái lên mặt Quý Thần Quang. Trong mắt Quý Tiêu Dương lóe lên sự kích động. Thần Thần của hắn là đứa nhỏ tốt nhất giỏi nhất thiên hạ!
“Thần Thần là Thần Thần ngoan ngoãn của anh hai. Thần Thần chỉ để ý đến một mình anh hai. Đối với những cái khác Thần Thần không quan tâm." Việc này Quý Thần Quang nói thực rõ ràng. Đôi mắt to tròn lóe sáng nhìn Quý Tiêu Dương, trong mắt hoàn toàn là tâm ý ỷ lại.
Tác giả :
L linh