Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 31: Anh hai vì em trai mà trốn học
Khi Quý Tiêu Dương cùng Khúc An về đến lớp thì giáo viên đã vào lớp, hai người lặng lẽ trở về chỗ ngồi.
Ngồi chưa được mười phút thì Quý Tiêu Dương đã thấy không yên, ánh mắt luôn nhìn ra bên ngoài, trên mặt hiện rõ lắng, còn thường cúi đầu xem đồng hồ. Thần Thần rất thích ăn socola, đặc biệt là vào buổi chiều, cứ cách mười phút lại đòi ăn một lần. Hắn đã để một hộp socola vào cặp sách của Thần Thần, không biết Thần Thần có thể tự lấy ra ăn hay không. Vừa rồi đi vội quá, quên không nói cho Nam Cung Cửu…….
“A, tớ nói này Tiêu Dương, rốt cuộc cậu đang gấp cái gì!" Linh Thiên Nhiễm bên cạnh thực sự không chịu được, kéo kéo áo Quý Tiêu Dương, nhỏ giọng nói.
Quý Tiêu Dương không trả lời. Phía sau liền vang lên thanh âm trêu chọc của Khúc An “Bảo mẫu Tiêu Dương đang lo lắng cho bảo bối Thần Thần của cậu ấy!"
Linh Thiên Nhiễm vừa nghe lời này, mặt liền đen hơn nửa, quay đầu nhìn Khúc An “Không phải đã có em họ chiếu cố rồi sao?"
“Đã qua hai mười phút!" Quý Tiêu Dương có chút vội vàng, nỉ non nói.
“Cách thời gian tan học còn hai lăm phút, cậu gấp cái gì hả Tiêu Dương!" Linh Thiên Nhiễm nghiêng đầu, không kiên nhẫn gầm nhẹ một tiếng với Quý Tiêu Dương.
Thanh âm của bọn họ ở một góc này có điểm lớn. Giáo viên nhìn thoáng qua nhưng coi như không có gì, tiếp tục giảng bài. Bốn học sinh đấy không phải ông muốn quản là được. Thành tích của bọn họ ưu tú, gia thế lại lớn, không thể chọc vào.
“Đúng vậy. Tiêu Dương, rốt cuộc cậu gấp cái gì?" Khúc An cũng thấy kì quái, tựa đầu sát vào Quý Tiêu Dương một chút.
Nam Cung Kỳ cũng dịch sang bên này để có thể gần Khúc An cùng Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương nhìn ba người bạn tốt một cái, đôi mày rậm nhăn lại “Không biết Thần Thần có biết socola đặt trong túi sách hay không? Em ấy cứ đến buổi chiều, cách mười phút là lại thèm ăn……"
Ba người còn lại nhìn bộ dáng cau mày của Quý Tiêu Dương còn tưởng có chuyện gì lớn lắm, ai cũng có giương tai lắng nghe. Nhưng không nghĩ tới Quý Tiêu Dương lại nói đến chuyện này……
“Thiết…….." Khúc An nhanh chóng lùi về chỗ của mình. Gấp cả nửa ngày, hóa ra lại chỉ vì chút việc như vậy…… Ánh mắt đảo qua Quý Tiêu Dương, bên trong mang theo thương hại. Tiêu Dương a Tiêu Dương, không ngờ cậu lại đem chính mình là một đại nam nhân biến thành một người bảo mẫu…… Hai mươi tư giờ đều nghĩ đến loại chuyện này.
Linh Thiên Nhiễm vừa nghe lời này, trực tiếp quay đầu ngồi lại chỗ mình, giống như là đang chuyên tâm đọc sách. Nam Cung Kỳ cười cười tiếp tục nghe giảng.
Quý Tiêu Dương cũng không thèm để ý đến biểu tình của ba người bạn tốt, ánh mắt vẫn thường thường nhìn xuống đồng hồ đeo tay, không thì lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Càng ngày càng lo âu, càng ngày càng ngồi không yên…….
“Tớ nói này, cậu nóng vội như vậy thì trốn học đi!" Linh Thiên Nhiễm đem sách vở gấp lại, khuôn mặt đen sì, nói một câu với Quý Tiêu Dương.
Khách….. Thanh âm có điểm dại ra, toàn bộ phòng học, bao gồm cả giáo viên đang giảng bài đều dại ra, nhìn về phía Linh Thiên Nhiễm……
“Nhìn cái gì vậy, giảng bài!" Câu trước là nói với bạn học bốn phía, hai chữ cuối cùng là rống lên với giáo viên.
Khi Quý Tiêu Dương nghe được lời này của Linh Thiên Nhiễm, ánh mắt nhất thời ánh lên sự vui mừng. Quay đầu nhìn về phía Linh Thiên Nhiễm “Thiên Nhiễm, cảm ơn!" Đứng lên, xoay người ra khỏi phòng học “Thưa thầy, em xin phép!" Thanh âm vọng lại, còn người thì đã muốn ra khỏi phòng học.
Viên phấn trên tay thầy giáo liền rơi xuống đất, không kịp phản ứng lại, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn nơi mà Quý Tiêu Dương vừa đi khỏi……
“Thầy ơi, em đau bụng!" Khúc An cũng đứng lên ngay sau đó. Giơ giơ tay với thầy giáo đang ngẩn người, đi ra khỏi phòng học.
Nam Cung Kỳ cười ôn nhu đứng lên “Thưa thầy, em đi theo chiếu cố bạn học Khúc!" Nói xong liền tiêu sái ra khỏi phòng học.
Linh Thiên Nhiễm nhìn ba chỗ ngồi trống rỗng, mặt càng ngày càng đen. Đứng lên chuẩn bị mở miệng thì thấy giáo đang dại ra rốt cục lấy lại tinh thần “Bạn học Linh, chuẩn bị lấy lí do giả nào vậy?"
“Lão tử không xin phép, lão tử quang minh chính đại trốn học!" Cơ hồ là rống giận nói một câu. Linh Thiên Nhiễm lạnh lùng tiêu sái đi ra ngoài……
Hôm nay gió thổi hướng nào vậy?…….
Học sinh nhìn giáo viên, giáo viên cũng nhìn học sinh. Hai mặt nhìn nhau, đều không rõ là đang có chuyện gì xảy ra……
“Tiêu Dương, làm sao vậy? Mặt đen thành như vậy" Khúc An đi tới bên người Quý Tiêu Dương, nhìn vẻ mặt của hắn, có chút nghi hoặc hỏi.
Nam Cung Kỳ kéo tay áo Khúc An, để cho hắn nhìn xem cảnh tượng ở trong phòng học.
Quý Thần Quang đang ghé lên bàn ngủ…… Này không tính là cái gì, ở bên cạnh lại có một đứa bé trai tóc ngắn đang nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại nhéo nhéo mặt Quý Thần Quang đang ngủ, đùa đến bất diệc nhạc hồ (vui vẻ không ngừng), cái miệng nhỏ nhắn kia lại cười thực ngọt….. Này vẫn không tính là cái gì, khóe miệng của Quý Thần Quang đang ngủ say cũng mang theo mỉm cười ngọt ngào…….
Vì thế, ba chuyện nhỏ gộp lại thành một chuyện lớn……
Ngồi chưa được mười phút thì Quý Tiêu Dương đã thấy không yên, ánh mắt luôn nhìn ra bên ngoài, trên mặt hiện rõ lắng, còn thường cúi đầu xem đồng hồ. Thần Thần rất thích ăn socola, đặc biệt là vào buổi chiều, cứ cách mười phút lại đòi ăn một lần. Hắn đã để một hộp socola vào cặp sách của Thần Thần, không biết Thần Thần có thể tự lấy ra ăn hay không. Vừa rồi đi vội quá, quên không nói cho Nam Cung Cửu…….
“A, tớ nói này Tiêu Dương, rốt cuộc cậu đang gấp cái gì!" Linh Thiên Nhiễm bên cạnh thực sự không chịu được, kéo kéo áo Quý Tiêu Dương, nhỏ giọng nói.
Quý Tiêu Dương không trả lời. Phía sau liền vang lên thanh âm trêu chọc của Khúc An “Bảo mẫu Tiêu Dương đang lo lắng cho bảo bối Thần Thần của cậu ấy!"
Linh Thiên Nhiễm vừa nghe lời này, mặt liền đen hơn nửa, quay đầu nhìn Khúc An “Không phải đã có em họ chiếu cố rồi sao?"
“Đã qua hai mười phút!" Quý Tiêu Dương có chút vội vàng, nỉ non nói.
“Cách thời gian tan học còn hai lăm phút, cậu gấp cái gì hả Tiêu Dương!" Linh Thiên Nhiễm nghiêng đầu, không kiên nhẫn gầm nhẹ một tiếng với Quý Tiêu Dương.
Thanh âm của bọn họ ở một góc này có điểm lớn. Giáo viên nhìn thoáng qua nhưng coi như không có gì, tiếp tục giảng bài. Bốn học sinh đấy không phải ông muốn quản là được. Thành tích của bọn họ ưu tú, gia thế lại lớn, không thể chọc vào.
“Đúng vậy. Tiêu Dương, rốt cuộc cậu gấp cái gì?" Khúc An cũng thấy kì quái, tựa đầu sát vào Quý Tiêu Dương một chút.
Nam Cung Kỳ cũng dịch sang bên này để có thể gần Khúc An cùng Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương nhìn ba người bạn tốt một cái, đôi mày rậm nhăn lại “Không biết Thần Thần có biết socola đặt trong túi sách hay không? Em ấy cứ đến buổi chiều, cách mười phút là lại thèm ăn……"
Ba người còn lại nhìn bộ dáng cau mày của Quý Tiêu Dương còn tưởng có chuyện gì lớn lắm, ai cũng có giương tai lắng nghe. Nhưng không nghĩ tới Quý Tiêu Dương lại nói đến chuyện này……
“Thiết…….." Khúc An nhanh chóng lùi về chỗ của mình. Gấp cả nửa ngày, hóa ra lại chỉ vì chút việc như vậy…… Ánh mắt đảo qua Quý Tiêu Dương, bên trong mang theo thương hại. Tiêu Dương a Tiêu Dương, không ngờ cậu lại đem chính mình là một đại nam nhân biến thành một người bảo mẫu…… Hai mươi tư giờ đều nghĩ đến loại chuyện này.
Linh Thiên Nhiễm vừa nghe lời này, trực tiếp quay đầu ngồi lại chỗ mình, giống như là đang chuyên tâm đọc sách. Nam Cung Kỳ cười cười tiếp tục nghe giảng.
Quý Tiêu Dương cũng không thèm để ý đến biểu tình của ba người bạn tốt, ánh mắt vẫn thường thường nhìn xuống đồng hồ đeo tay, không thì lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Càng ngày càng lo âu, càng ngày càng ngồi không yên…….
“Tớ nói này, cậu nóng vội như vậy thì trốn học đi!" Linh Thiên Nhiễm đem sách vở gấp lại, khuôn mặt đen sì, nói một câu với Quý Tiêu Dương.
Khách….. Thanh âm có điểm dại ra, toàn bộ phòng học, bao gồm cả giáo viên đang giảng bài đều dại ra, nhìn về phía Linh Thiên Nhiễm……
“Nhìn cái gì vậy, giảng bài!" Câu trước là nói với bạn học bốn phía, hai chữ cuối cùng là rống lên với giáo viên.
Khi Quý Tiêu Dương nghe được lời này của Linh Thiên Nhiễm, ánh mắt nhất thời ánh lên sự vui mừng. Quay đầu nhìn về phía Linh Thiên Nhiễm “Thiên Nhiễm, cảm ơn!" Đứng lên, xoay người ra khỏi phòng học “Thưa thầy, em xin phép!" Thanh âm vọng lại, còn người thì đã muốn ra khỏi phòng học.
Viên phấn trên tay thầy giáo liền rơi xuống đất, không kịp phản ứng lại, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn nơi mà Quý Tiêu Dương vừa đi khỏi……
“Thầy ơi, em đau bụng!" Khúc An cũng đứng lên ngay sau đó. Giơ giơ tay với thầy giáo đang ngẩn người, đi ra khỏi phòng học.
Nam Cung Kỳ cười ôn nhu đứng lên “Thưa thầy, em đi theo chiếu cố bạn học Khúc!" Nói xong liền tiêu sái ra khỏi phòng học.
Linh Thiên Nhiễm nhìn ba chỗ ngồi trống rỗng, mặt càng ngày càng đen. Đứng lên chuẩn bị mở miệng thì thấy giáo đang dại ra rốt cục lấy lại tinh thần “Bạn học Linh, chuẩn bị lấy lí do giả nào vậy?"
“Lão tử không xin phép, lão tử quang minh chính đại trốn học!" Cơ hồ là rống giận nói một câu. Linh Thiên Nhiễm lạnh lùng tiêu sái đi ra ngoài……
Hôm nay gió thổi hướng nào vậy?…….
Học sinh nhìn giáo viên, giáo viên cũng nhìn học sinh. Hai mặt nhìn nhau, đều không rõ là đang có chuyện gì xảy ra……
“Tiêu Dương, làm sao vậy? Mặt đen thành như vậy" Khúc An đi tới bên người Quý Tiêu Dương, nhìn vẻ mặt của hắn, có chút nghi hoặc hỏi.
Nam Cung Kỳ kéo tay áo Khúc An, để cho hắn nhìn xem cảnh tượng ở trong phòng học.
Quý Thần Quang đang ghé lên bàn ngủ…… Này không tính là cái gì, ở bên cạnh lại có một đứa bé trai tóc ngắn đang nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại nhéo nhéo mặt Quý Thần Quang đang ngủ, đùa đến bất diệc nhạc hồ (vui vẻ không ngừng), cái miệng nhỏ nhắn kia lại cười thực ngọt….. Này vẫn không tính là cái gì, khóe miệng của Quý Thần Quang đang ngủ say cũng mang theo mỉm cười ngọt ngào…….
Vì thế, ba chuyện nhỏ gộp lại thành một chuyện lớn……
Tác giả :
L linh