Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 233: Gặp lại
Một buổi sáng, Khúc An bưng đồ ăn sáng đi đến phòng bệnh, lại phát hiện trên giường không có ai, đôi mắt nhìn bốn phía. Tại trước cửa sổ phát hiện thân ảnh Nam Cung Cửu “Sao lại xuống giường?" Đem đồ ăn sáng đặt lên bàn, Khúc An hướng về phía Nam Cung Cửu đi đến.
“Nằm quá lâu, có chút không thoải mái." Nam Cung Cửu quay đầu, nhìn Khúc An nhàn nhạt nói, sau đó, hướng về giường bệnh đi đến.
“Thân thể có chỗ nào khó chịu hay không?" Khúc An dừng bước lại, nhìn bóng lưng Nam Cung Cửu, mềm nhẹ hỏi.
“Đều tốt vô cùng." Một lần nữa ngồi về tới trên giường, Nam Cung Cửu nhàn nhạt nói. Ánh mắt nhìn đồ ăn trên mặt bàn. “Là cho tôi sao?"
“Đương nhiên." Khúc An gật đầu cười, hướng về bàn đi đến. “Thử xem có thích không? Anh vốn là muốn làm chút gì đó cho cậu nếm thử."
“Cháo này rất ngon. Nếu có trứng muối với thịt nạc thì còn ngon hơn." Nam Cung Cửu ung dung thong thả ăn cháo, âm thanh mang chút hoài niệm, ngay cả ngữ khí cũng đều trở nên ôn hòa hơn.
Khúc An nghe lẳng lặng nở nụ cười, trên gương mặt tinh xảo tất cả đều là thương cảm nhàn nhạt không nói nên lời “Nghe nói tài nấu nướng của Kỳ vô cùng tốt, chắc là, cháo này cậu ấy từng nấu cho cậu ăn đi."
“Ừm. Bất quá, rất lâu không được ăn." Ngữ khí mang theo một loại thẫn thờ không nói ra được, mơ hồ mang theo ít vui sướng.
“Rất nhanh liền có thể ăn rồi." Khúc An nghe vậy liền nói tiếp. Dừng lại một chút, lại nói “Khoảng chừng ngày mai sẽ có thể tới."
“Ta nghĩ, ngày mai sợ là vẫn không thể đến." Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Tạ Hoài dựa vào trên tường, đáy mắt ngậm lấy ý cười ý tứ hàm xúc không rõ.
Nghe thanh âm này, thân thể buông lỏng của Nam Cung Cửu lập tức căng thẳng, đôi mắt đen như mực cảnh giác nhìn Tạ Hoài, trong đôi mắt có lửa giận rõ ràng. “Ngươi đến đây làm cái gì? Tạ Hoài, đừng quên giữa chúng ta cá cược, ta đã thắng."
Tạ Hoài nhìn Nam Cung Cửu cười cười “Á Cửu, làm người không thể quá ngây thơ." Nói rồi bước chân chậm rãi hướng về phòng bệnh đi tới.
Từ lúc Tạ Hoài xuất hiện, cả người Khúc An liền rơi vào trạng thái hồn lìa khỏi xác. Ánh mắt của anh lăng lăng nhìn nam nhân càng ngày càng đến gần. Đôi môi khẽ mấp máy, thật lâu mới phát ra hai tiếng “Tạ, Hoài……"
Nam Cung Cửu nghe bên tai truyền tới thanh âm rất nhỏ, giọng điệu này rõ ràng rất là kỳ quái, hắn nhìn thẳng tầm mắt Tạ Hoài, rơi vào trên người Khúc An bên cạnh. Này vừa nhìn, còn thật sự sợ hết hồn. Trên mặt Khúc An một mảnh tái nhợt, trên trán có chút mồ hôi. “Khúc An, anh không sao chứ?" Trực giác của Nam Cung Cửu cho biết giữa Khúc An cùng Tạ Hoài khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó. Hơn nữa, việc này nhìn thật giống như không đơn giản……
Đôi mắt Tạ Hoài từ lúc tiến vào phòng bệnh, liền trực tiếp nhìn chằm chằm Nam Cung Cửu. Lúc này phát hiện ánh mắt của hắn dời đi, cũng theo ánh mắt của hắn hướng về bên đó nhìn. Chỉ liếc mắt một cái, biểu tình mạn bất kinh tâm của Tạ Hoài liền lập tức trở nên dại ra, bước chân chậm rãi cũng dừng lại, cả người cứng ngắc nhìn Khúc An cách đó không xa. Trong đầu, chợt lóe vô số hình ảnh trong giấc mộng……
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, đều ngơ ngác nhìn đối phương, ai cũng không nói gì, cũng không có bất kỳ biểu tình gì. Cách nửa ngày, Tạ Hoài mới cứng ngắc nói hai chữ “Là ngươi……"
Nam Cung Cửu ở giữa Tạ Hoài cùng Khúc An, qua lại đánh giá. Hai người này, làm sao càng nhìn càng cảm giác thật giống như…… Nghĩ nghĩ, mày rậm của Nam Cung Cửu nhíu chặt.
“Tiểu Cửu." Ngay tại thời điểm Nam Cung Cửu nhướn lông mày thăm dò, tuqf cửa vang lên một thanh âm. Nhu nhu, mang theo ấm áp như trong trí nhớ.
Nam Cung Cửu không thể tin nhìn về phía ngoài cửa “Kỳ……" Sửng sốt nửa giây, Nam Cung Cửu cấp tốc hoàn hồn, vén chăn lên chân trần hướng về phía Nam Cung Kỳ chạy đi. “Kỳ!"
“Tiểu Cửu, em nhớ anh! Rất nhớ, rất nhớ……" Nam Cung Kỳ ôm chặt lấy Nam Cung Cửu, khóe mắt mang theo hơi ướt át. Âm thanh có chút run run.
Đột nhiên xuất hiện một màn này, làm thức tỉnh Tạ Hoài. Tạ Hoài liếc mắt nhìn Khúc An, sau đó lập tức quay đầu chuẩn bị hướng về phía Nam Cung Cửu cùng Nam Cung Kỳ đi đến. Đúng lúc này, Khúc An vẫn luôn an tĩnh lập tức có động tác, đem người chắn trước mặt Tạ Hoài, mắt phượng xinh đẹp bình tĩnh nhìn hắn “Ta nghĩ, chúng ta nên nói chuyện."
“Tránh ra." Tuy rằng, cảm giác nam nhân trước mắt này làm cho y vô cùng quen thuộc. Nhưng là, nhìn người đang ở ngay trước mặt y cùng người khác ôm ấp, càng làm cho Tạ Hoài tức giận.
“Tạ Hoài. Ta là Khúc An." Khúc An không chút nào sợ ngữ khí phẫn nộ của Tạ Hoài, chỉ là lẳng lặng nói.
“Bọn họ……" Nam Cung Kỳ nhìn Khúc An cùng Tạ Hoài, hơi kinh ngạc.
“Không có chuyện gì, chúng ta rời khỏi nơi này trước, lưu lại không gian cho hai người bọn họ." Nam Cung Cửu nắm tay Nam Cung Kỳ, hướng về bên trái đi đến.
“Á Cửu, ngươi…… Ngươi tránh ra cho ta." Nhìn Nam Cung Cửu nắm tay Nam Cung Kỳ biến mất ở cửa, Tạ Hoài lên cơn giận dữ, đưa tay chuẩn bị đẩy Khúc An ra. Lại nhìn thấy Khúc An vẫn như trước lẳng lặng nhìn y…… Trong nháy mắt đó, Tạ Hoài cảm giác mình trúng tà. Hắn cư nhiên, không nỡ……
“Tạ Hoài, tìm ngươi lâu như vậy rồi. Ta sẽ không lại để cho ngươi đi đâu nữa." Khúc An duỗi cánh tay trắng nõn gầy gò ra, nắm thật chặt bàn tay cứng ngắc ở giữa không trung của Tạ Hoài.
“Nằm quá lâu, có chút không thoải mái." Nam Cung Cửu quay đầu, nhìn Khúc An nhàn nhạt nói, sau đó, hướng về giường bệnh đi đến.
“Thân thể có chỗ nào khó chịu hay không?" Khúc An dừng bước lại, nhìn bóng lưng Nam Cung Cửu, mềm nhẹ hỏi.
“Đều tốt vô cùng." Một lần nữa ngồi về tới trên giường, Nam Cung Cửu nhàn nhạt nói. Ánh mắt nhìn đồ ăn trên mặt bàn. “Là cho tôi sao?"
“Đương nhiên." Khúc An gật đầu cười, hướng về bàn đi đến. “Thử xem có thích không? Anh vốn là muốn làm chút gì đó cho cậu nếm thử."
“Cháo này rất ngon. Nếu có trứng muối với thịt nạc thì còn ngon hơn." Nam Cung Cửu ung dung thong thả ăn cháo, âm thanh mang chút hoài niệm, ngay cả ngữ khí cũng đều trở nên ôn hòa hơn.
Khúc An nghe lẳng lặng nở nụ cười, trên gương mặt tinh xảo tất cả đều là thương cảm nhàn nhạt không nói nên lời “Nghe nói tài nấu nướng của Kỳ vô cùng tốt, chắc là, cháo này cậu ấy từng nấu cho cậu ăn đi."
“Ừm. Bất quá, rất lâu không được ăn." Ngữ khí mang theo một loại thẫn thờ không nói ra được, mơ hồ mang theo ít vui sướng.
“Rất nhanh liền có thể ăn rồi." Khúc An nghe vậy liền nói tiếp. Dừng lại một chút, lại nói “Khoảng chừng ngày mai sẽ có thể tới."
“Ta nghĩ, ngày mai sợ là vẫn không thể đến." Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Tạ Hoài dựa vào trên tường, đáy mắt ngậm lấy ý cười ý tứ hàm xúc không rõ.
Nghe thanh âm này, thân thể buông lỏng của Nam Cung Cửu lập tức căng thẳng, đôi mắt đen như mực cảnh giác nhìn Tạ Hoài, trong đôi mắt có lửa giận rõ ràng. “Ngươi đến đây làm cái gì? Tạ Hoài, đừng quên giữa chúng ta cá cược, ta đã thắng."
Tạ Hoài nhìn Nam Cung Cửu cười cười “Á Cửu, làm người không thể quá ngây thơ." Nói rồi bước chân chậm rãi hướng về phòng bệnh đi tới.
Từ lúc Tạ Hoài xuất hiện, cả người Khúc An liền rơi vào trạng thái hồn lìa khỏi xác. Ánh mắt của anh lăng lăng nhìn nam nhân càng ngày càng đến gần. Đôi môi khẽ mấp máy, thật lâu mới phát ra hai tiếng “Tạ, Hoài……"
Nam Cung Cửu nghe bên tai truyền tới thanh âm rất nhỏ, giọng điệu này rõ ràng rất là kỳ quái, hắn nhìn thẳng tầm mắt Tạ Hoài, rơi vào trên người Khúc An bên cạnh. Này vừa nhìn, còn thật sự sợ hết hồn. Trên mặt Khúc An một mảnh tái nhợt, trên trán có chút mồ hôi. “Khúc An, anh không sao chứ?" Trực giác của Nam Cung Cửu cho biết giữa Khúc An cùng Tạ Hoài khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó. Hơn nữa, việc này nhìn thật giống như không đơn giản……
Đôi mắt Tạ Hoài từ lúc tiến vào phòng bệnh, liền trực tiếp nhìn chằm chằm Nam Cung Cửu. Lúc này phát hiện ánh mắt của hắn dời đi, cũng theo ánh mắt của hắn hướng về bên đó nhìn. Chỉ liếc mắt một cái, biểu tình mạn bất kinh tâm của Tạ Hoài liền lập tức trở nên dại ra, bước chân chậm rãi cũng dừng lại, cả người cứng ngắc nhìn Khúc An cách đó không xa. Trong đầu, chợt lóe vô số hình ảnh trong giấc mộng……
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, đều ngơ ngác nhìn đối phương, ai cũng không nói gì, cũng không có bất kỳ biểu tình gì. Cách nửa ngày, Tạ Hoài mới cứng ngắc nói hai chữ “Là ngươi……"
Nam Cung Cửu ở giữa Tạ Hoài cùng Khúc An, qua lại đánh giá. Hai người này, làm sao càng nhìn càng cảm giác thật giống như…… Nghĩ nghĩ, mày rậm của Nam Cung Cửu nhíu chặt.
“Tiểu Cửu." Ngay tại thời điểm Nam Cung Cửu nhướn lông mày thăm dò, tuqf cửa vang lên một thanh âm. Nhu nhu, mang theo ấm áp như trong trí nhớ.
Nam Cung Cửu không thể tin nhìn về phía ngoài cửa “Kỳ……" Sửng sốt nửa giây, Nam Cung Cửu cấp tốc hoàn hồn, vén chăn lên chân trần hướng về phía Nam Cung Kỳ chạy đi. “Kỳ!"
“Tiểu Cửu, em nhớ anh! Rất nhớ, rất nhớ……" Nam Cung Kỳ ôm chặt lấy Nam Cung Cửu, khóe mắt mang theo hơi ướt át. Âm thanh có chút run run.
Đột nhiên xuất hiện một màn này, làm thức tỉnh Tạ Hoài. Tạ Hoài liếc mắt nhìn Khúc An, sau đó lập tức quay đầu chuẩn bị hướng về phía Nam Cung Cửu cùng Nam Cung Kỳ đi đến. Đúng lúc này, Khúc An vẫn luôn an tĩnh lập tức có động tác, đem người chắn trước mặt Tạ Hoài, mắt phượng xinh đẹp bình tĩnh nhìn hắn “Ta nghĩ, chúng ta nên nói chuyện."
“Tránh ra." Tuy rằng, cảm giác nam nhân trước mắt này làm cho y vô cùng quen thuộc. Nhưng là, nhìn người đang ở ngay trước mặt y cùng người khác ôm ấp, càng làm cho Tạ Hoài tức giận.
“Tạ Hoài. Ta là Khúc An." Khúc An không chút nào sợ ngữ khí phẫn nộ của Tạ Hoài, chỉ là lẳng lặng nói.
“Bọn họ……" Nam Cung Kỳ nhìn Khúc An cùng Tạ Hoài, hơi kinh ngạc.
“Không có chuyện gì, chúng ta rời khỏi nơi này trước, lưu lại không gian cho hai người bọn họ." Nam Cung Cửu nắm tay Nam Cung Kỳ, hướng về bên trái đi đến.
“Á Cửu, ngươi…… Ngươi tránh ra cho ta." Nhìn Nam Cung Cửu nắm tay Nam Cung Kỳ biến mất ở cửa, Tạ Hoài lên cơn giận dữ, đưa tay chuẩn bị đẩy Khúc An ra. Lại nhìn thấy Khúc An vẫn như trước lẳng lặng nhìn y…… Trong nháy mắt đó, Tạ Hoài cảm giác mình trúng tà. Hắn cư nhiên, không nỡ……
“Tạ Hoài, tìm ngươi lâu như vậy rồi. Ta sẽ không lại để cho ngươi đi đâu nữa." Khúc An duỗi cánh tay trắng nõn gầy gò ra, nắm thật chặt bàn tay cứng ngắc ở giữa không trung của Tạ Hoài.
Tác giả :
L linh