Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 181: Không có khả năng!
Vẻ mặt Quý Tiêu Dương sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn nam nhân đối diện. Một đôi mắt hổ lộ ra mười phần mười nghiêm túc, biểu tình kia làm trong lòng hắn nhấc lên gợn sóng. Sau một giây ngốc lăng, Quý Tiêu Dương nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc! Đột nhiên phát hiện, kỳ thật việc này, cũng không làm cho hắn ngoài ý muốn như vậy…… Ánh mắt bình tĩnh nhìn Hoàng Diệu Thiên, lạnh nhạt phun ra bốn chữ! “Không có khả năng!"
“Vì cái gì?!" Hoàng Diệu Thiên rất là khiếp sợ! Thanh âm trả lời rất là nhanh! Hắn không nghĩ ra, chính mình đều là lùi đến bước đấy rồi, vì cái gì Quý Tiêu Dương còn không đồng ý buông tay…… “Cậu không phải là muốn tìm người để xả hết oán hận trong lòng sao? Tôi nguyện ý thay Tiểu Nguyên gánh vác hết thảy!"
“Dựa vào cái gì? Y phạm lỗi, dựa vào cái gì anh phải gánh vác giúp y?!" Ánh mắt Quý Tiêu Dương căng thẳng, âm hàn nhìn thoáng qua Hoàng Diệu Thiên! Có chút không nói gì được, chính là không muốn làm cho nam nhân này quá chật vật…… Hắn ta không biết là đã quá muộn rồi sao?……
Nhưng hiển nhiên là cảm xúc của Hoàng Diệu Thiên đã muốn một mảnh hỗn loạn, căn bản là không có nghe được ý tứ ẩn trong lời nói của Quý Tiêu Dương! “Tôi thích Tiểu Nguyên! Loại tình cảm này giống như cậu đối với Quý Thần Quang vậy. Tôi nghĩ, nếu có một ngày, Quý Thần Quang phạm sai lầm, cậu cũng sẽ cam tâm tình nguyện vì cậu ta mà gánh vác……" Hoàng Diệu Thiên càng nói càng kích động. Giống như là rơi vào trong suy nghĩ nào đó……
Quý Tiêu Dương vươn tay, đối với Hoàng Diệu Thiên làm một động tác ngừng lại. Nhưng là Hoàng Diệu Thiên lại vẫn như trước tiếp tục nói không dừng! Quý Tiêu Dương càng nghe càng nổi giận, dưới tình thế cấp bách cầm tách cà phê gần trong gang tấc lên hắt về phía Hoàng Diệu Thiên, “Hoàng Diệu Thiên! Hiện tại anh nói những lời này, không biết là đã quá muộn sao?……" Quý Tiêu Dương mắt lạnh nhìn Hoàng Diệu Thiên một thân chật vật! Thanh âm nghiêm khắc cùng phẫn nộ!
“Hoàng Diệu Thiên, tôi nói cho anh một câu! Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao lúc trước còn làm! Nếu anh thật sự yêu Kỷ Nguyên, lúc trước anh đã không dung túng y đến nước C, không nên để Thất Giác ở nước C cho y quản lý, anh lại càng không hẳn là…… Hoàng Diệu Thiên, anh lại càng không hẳn là động tình! Lúc trước đủ loại chuyện, anh đã làm cho Kỷ Nguyên lòng đau thấu! Anh hiện tại cần gì phải giả si tình như vậy! Hoàng Diệu Thiên, anh như vậy, thực làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!! Lúc trước nếu đã từ trong lòng đối đãi với Kỷ Nguyên như một nam sủng, anh nên vẫn đi xuống đi, hạ quyết định cũng không hẳn là quay đầu đâu……!!"
Hoàng Diệu Thiên ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt giống như là trong nháy mắt đã già đi mười tuổi…… Trong ánh mắt khôn khéo lóe ra quang mang ngây dại. Hắn lúng ta lúng túng nhìn trần nhà trên đỉnh đầu. Môi hơi giật giật, lại thủy chung cũng không nói ra cái gì……
Hồi lâu qua đi, Hoàng Diệu Thiên khẽ nhắm mắt, một giọt lệ theo khóe mắt hắn rơi xuống. Đó là hối hận, đó là áy náy, đó là thương tiếc…… “Vì cái gì, lại đối với em ấy…… động tâm……" Là bất đắc dĩ, là bi ai, là thê lương……
Vấn đề này, chính hắn cũng vô pháp nghĩ thấy! Nếu không có nó…… Chính mình vẫn có thể như trước sống sung sướng ở Canada. Đây là, báo ứng sao?…… Hắn lúc trước không nên……
Quý Tiêu Dương lẳng lặng nhìn gương mặt ở đối diện từng cao ngạo, giờ đây giống như bị năm tháng gột rửa, trừ bỏ bi thường cùng trống rỗng, cái gì cũng không lưu lại…… Nghe Hoàng Diệu Thiên thì thào tự nói, Quý Tiêu Dương trầm mặc…… Một chữ tình là gì, từ cổ đến nay, có ai chân chính hiểu được?…… Tình đến, tình đi. Bóng dáng vĩnh viễn vẫn luôn tiêu sái tiêu dao như vậy! Chỉ lưu lại đóa hoa đã từng nở rộ, theo gió bay đi…… Hết thảy đều tan thành mây khói, cũng chỉ lưu lại hai chữ ‘đã từng’! Mặc kệ ngươi là vương công quý tộc, hay là vương giả cầm quyền, hay có lẽ là thường dân…… Không ai có thể nhận được ưu đãi đặc biệt!
Công bằng trên thế giới này, trong xã hội hiện nay, sợ là cũng chỉ còn lại tình yêu…… Mua không được, cưỡng không được, lược thưởng(?) không được……
“Quý Tiêu Dương, đáp ứng tôi, buông tha Tiểu Nguyên đi! Tôi nguyện ý vì em ấy gánh vác tất cả sai lầm!" Thật lâu sau qua đi, Hoàng Diệu Thiên lấy lại tinh thần, cảm xúc cùng tinh thần khôi phục không ít! Ánh mắt hắn thuần thuần thấu thấu nhìn Quý Tiêu Dương, bên trong chói lọi tất cả đều là hối hận…… Nghĩ muốn sửa chữa sai lầm trước kia của mình! Chính là, có một số việc đã xảy ra, có thể trở về như lúc ban đầu sao?……
“Không có khả năng!" Quý Tiêu Dương ngừng lại nhìn Hoàng Diệu Thiên, lẳng lặng nói lại bốn chữ!" Hoàng Diệu Thiên, nếu anh chỉ có thể nói như thế, như vậy tôi nghĩ tôi có thể đi rồi!" Nói xong, Quý Tiêu Dương liền đứng lên, chuẩn bị rời đi……
“Không, đừng đi!" Hoàng Diệu Thiên hô to ngăn cản! “Cậu đã biết lỗi lầm của Tiểu Nguyên có một nửa là do tôi trợ giúp, cậu vì cái gì còn không chịu đáp ứng yêu cầu của tôi?" Hoàng Diệu Thiên thấy Quý Tiêu Dương không có ngồi lại, chính mình đứng lên, đi hai bước đến chắn trước mặt hắn, ánh mắt sáng ngời nhìn Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương thản nhiên nhìn thoáng qua Hoàng Diệu Thiên. Đột nhiên cảm giác xót xa thay cho người này…… “Hoàng Diệu Thiên, tôi nghĩ, cho dù tôi đồng ý, Kỷ Nguyên cũng sẽ không nguyện ý!" Thôi…… Bất quá, cũng là một người đáng thương trong tình yêu! Nếu kịp thời…… Quên đi, không có thương tổn, Hoàng Diệu Thiên lại như thế nào biết được tâm của mình……
Ví dụ lưỡng bại câu thương trong tình yêu, chỗ nào cũng có! Lúc trước khi có được thì luôn coi là không có gì, qua đi rồi mới hối hận thì đã muộn…… Hay có thể nói khác đi là, không phải tình yêu làm tổn thương bọn họ, mà là bọn họ làm thương tổn tình yêu! Đợi đến khi, không còn tình yêu nữa, chỉ còn lưu lại oán hận, mới tỉnh ngộ……
(): hai bên đều bại dẫn đến thương vong, hai bên đều bị thiệt
Đều nói yêu cùng hận, hận cùng yêu. Yêu đến đây, hận tiềm tàng. Yêu đi rồi, hận hiện lên…… Tình qua đi, sẽ luôn lưu lại cho ngươi một số thứ! Người khoan dung là yêu, người hiệp tâm là hận! Hoàng Diệu Thiên biết bệnh của Kỷ Nguyên, làm cho tính cách của y không được trọn vẹn, thến hưng vẫn dùng thủ đoạn cực đoan đối đãi với y, như vậy cũng liền thôi…… Hung hăng thương tổn qua đi, lại trong mong trở về. Nói cái gì quan tâm, nói cái gì yêu…… Đây là chuyện thực buồn cười làm sao?
Kỳ thật, việc này, Quý Tiêu Dương hắn mới không có hứng thú muốn biết! Chỉ có thể đổ thừa cho tư liệu điều tra! Cũng là làm cho hắn miễn phí nhìn ra được. Chuyện yêu hận tình thù…… Hắn may mắn, hắn với Thần Thần trong lúc đó đều hiểu được phải biết quý trọn! Biết là hạnh phúc đến thật sự không dễ…… Thần Thần của hắn cho tới bây giờ đều là một bé ngoan! Là bảo bối mà hắn trân trọng nhất!……
Nghe Quý Tiêu Dương nói, Hoàng Diệu Thiên trầm mặc…… Lòng tự trọng của Tiểu Nguyên có bao nhiêu cao, hắn biết! Nếu không phải có tồn tại hận thù, hắn nghĩ, Tiểu Nguyên chỉ sợ sớm đã……
“Không cần nói cho em ấy!" Im lặng một lúc, Hoàng Diệu Thiên vội vàng nói một câu. “Lúc này em ấy đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, việc này cậu không cần nói cho em ấy biết!"
“Hoàng Diệu Thiên anh đừng quên, Kỷ Nguyên đã âm thầm quan sát vài năm! Y khôn khéo cùng hiểu biết. Anh nghĩ gì y so với bất luận kẻ nào đều rõ hơn! Đừng tưởng rằng trừ bỏ chính mình, những người khác đều là kẻ ngốc!" Quý Tiêu Dương giọng nói tàn nhẫn, độc ác! “Hoàng Diệu Thiên, tôi nghĩ chuyện hôm nay nên chấm dứt đi!"
Quý Tiêu Dương thản nhiên nhìn thoáng qua Hoàng Diệu Thiên, xoay người bước tránh sang một bên bỏ đi! CHỉ lưu lại một Hoàng Diệu Thiên đang thê lương……
Đều nói anh hùng không qua được ải mỹ nhân, lời này có phải hay không có thể đổi thành, cường giả khổ sở với ải tình yêu? Trùm thuốc phiện ở Canada, cơ hồ là một người có thể che phủ một nửa bầu trời, ngạo thế độc tài, tiêu sái cỡ nào! Lại cuối cùng vẫn bại trận trên tình yêu…… Không thương mỹ nhân, yêu giang sơn! Không thương gian sơn, yêu nam nhan! Aiz……
“Boss!" Tinh Tam nhìn nụ cười cổ quái ở khóe miệng Quý Tiêu Dương, có điểm lo lắng! Ở trong phòng riêng, có phải phát sinh chuyện gì hay không?……
“Đừng vội trở về, tản bộ một chút đi!" Quý Tiêu Dương ra khỏi ‘Thượng Đảo’, đối với ba người phía sau nói một câu. Ngẩng đầu nhìn một mảnh trời xanh trên đỉnh đầu. Chính mình truy cứu hay không, đã không còn quan trọng! Hắn rốt cục hiểu được, một người khôn khéo như Kỷ Nguyên, vì cái gì ngay cả đường lui cũng không lưu lại cho mình! Nguyên bản, y đã sớm ôm quyết tâm đấu đến chết với hắn…… Thua, y cũng có lời, cuộc sống của mình bị y khiến cho chướng khí mù mịt…… Thắng, y vẫn có lời, chính mình cái gì cũng đều không có lưu lại…… Ha ha, chính mình cuối cùng vẫn là bị y dắt mũi……
“Boss!……" Tinh Tứ nhìn Quý Tiêu Dương đột nhiên cười ra tiếng, rất là lo lắng. Cùng Tinh Tam liếc nhìn nhau, Hoàng Diệu Thiên có phải hay không đã âm thầm làm cái gì với boss? Sau khi đi ra, boss liền trở nên dị thường cổ quái!
“Không có việc gì, đi thôi, đi dạo một chút. Thuận tiện mua mấy món về nhà ăn. Hai ngày trước Thần Thần giống như đòi ăn cái gì đó? Bây giờ lại quên rồi, đợi lát nữa đi siêu thị hảo hảo ngẫm lại." Quý Tiêu Dương đem suy nghĩ sửa sang lại một chút, chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm. Khóe miệng lộ ra nụ cười sủng nịch nhợt nhạt!
“Boss, nhị thiếu gia nói bố đinh(?)!" Sát Hổ vẫn lẳng lặng đứng một bên đột nhiên mở miệng!
Quý Tiêu Dương nghe, trong lòng đột nhiên nghĩ đến. Sợ là Sát Hổ chỉ khi nào nói đến món điểm tâm ngọt, thanh âm mới có thể xuất hiện nhiều điểm dao động cảm xúc như vậy. Nếu hắn không có nghe sai, về điểm dao động cảm xúc trong lời nói này, vẫn là điều mà hắn phi thường quen thuộc! Sủng nịch……
“Tôi nghĩ là anh cũng muốn ăn đi!" Quý Tiêu Dương quay đầu trêu chọc Sát Hổ một câu.
Tinh Tam ở một bên gật đầu, “Khẳng định, tôi thấy anh ta đã sớm thèm thuồng rồi! Ngày đó nghe nhị thiếu gia nói vẫn luôn lẩm bẩm nói lại cho nên mới nhớ kỹ như vậy!"
Lời này vừa nói xong, ba người đều cười ra tiếng. Chỉ có Sát Hổ vẫn như trước hé ra khuôn mặt than! Tựa hồ người bị nói không phải là hắn! Khóe mắt Quý Tiêu Dương phát hiện ánh mắt Sát Hổ rất là mơ hồ, rõ ràng là đang thất thần……
Nói là đi dạo, kỳ thật chính là vào siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, bốn người liền ngồi xe trở về biệt thự. Này vừa mới tiến vào cửa, thanh âm Quý Thần Quang liền vang lên, “Anh hai, anh đã về rồi, em chờ anh đã lâu rồi đó!"
Nghe thanh âm vang dội của Quý Thần Quang, khuôn mặt Quý Tiêu Dương nháy mắt tràn ngập nhu tình, vừa đổi giày vừa trả lời Quý Thần Quang, “Không phải anh cố ý về muốn đâu. Vừa mới đi mua nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị làm bố đinh cho em ăn. Em đều đã nói mấy ngày nay rồi mà anh cứ quên!" Nói xong, giày cũng đổi xong, Quý Tiêu Dương vào phòng khách, ôm Quý Thần Quang vào trong ngực, hôn lên mặt cậu một cái, thân thiết một chút không đủ, tiếp theo lại hôn lên bờ môi cậu một cái.
Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi với Hoàng Diệu Thiên. Quý Tiêu Dương đột nhiên cảm giác được, nguyên lai hạnh phúc đã khó khăn như thế! Hơi chút sơ sẩy một cái, có thể cùng nó lướt qua…… Cảm giác tâm tình của mình đã xảy ra một tia biến hóa. Tuy rằng không thể nói rõ rốt cuộc là thay đổi cái gì…… Nhưng là, lại cảm thấy càng thêm nhớ Thần Thần, càng thêm muốn bảo vệ Thần Thần của hắn thật tốt…… Hảo hảo quý trọng, này mấy vạn phần mới có thể có được hạnh phúc!
“Sự tình đã giải quyết chưa anh?" Quý Thần Quang một tay quàng lên cổ Quý Tiêu Dương, mân mê miệng hôn lên bờ môi hắn một cái.
“Không sai biệt lắm!" Quý Tiêu Dương đem tay Quý Thần Quang đang quàng lên cổ mình bỏ xuống, đưa cả người cậu ôm vào trong ngực. Có thể gắt gao ngọt ngào ôm nhau như vậy, nguyên lai cũng không đơn giản……
……
“Vì cái gì?!" Hoàng Diệu Thiên rất là khiếp sợ! Thanh âm trả lời rất là nhanh! Hắn không nghĩ ra, chính mình đều là lùi đến bước đấy rồi, vì cái gì Quý Tiêu Dương còn không đồng ý buông tay…… “Cậu không phải là muốn tìm người để xả hết oán hận trong lòng sao? Tôi nguyện ý thay Tiểu Nguyên gánh vác hết thảy!"
“Dựa vào cái gì? Y phạm lỗi, dựa vào cái gì anh phải gánh vác giúp y?!" Ánh mắt Quý Tiêu Dương căng thẳng, âm hàn nhìn thoáng qua Hoàng Diệu Thiên! Có chút không nói gì được, chính là không muốn làm cho nam nhân này quá chật vật…… Hắn ta không biết là đã quá muộn rồi sao?……
Nhưng hiển nhiên là cảm xúc của Hoàng Diệu Thiên đã muốn một mảnh hỗn loạn, căn bản là không có nghe được ý tứ ẩn trong lời nói của Quý Tiêu Dương! “Tôi thích Tiểu Nguyên! Loại tình cảm này giống như cậu đối với Quý Thần Quang vậy. Tôi nghĩ, nếu có một ngày, Quý Thần Quang phạm sai lầm, cậu cũng sẽ cam tâm tình nguyện vì cậu ta mà gánh vác……" Hoàng Diệu Thiên càng nói càng kích động. Giống như là rơi vào trong suy nghĩ nào đó……
Quý Tiêu Dương vươn tay, đối với Hoàng Diệu Thiên làm một động tác ngừng lại. Nhưng là Hoàng Diệu Thiên lại vẫn như trước tiếp tục nói không dừng! Quý Tiêu Dương càng nghe càng nổi giận, dưới tình thế cấp bách cầm tách cà phê gần trong gang tấc lên hắt về phía Hoàng Diệu Thiên, “Hoàng Diệu Thiên! Hiện tại anh nói những lời này, không biết là đã quá muộn sao?……" Quý Tiêu Dương mắt lạnh nhìn Hoàng Diệu Thiên một thân chật vật! Thanh âm nghiêm khắc cùng phẫn nộ!
“Hoàng Diệu Thiên, tôi nói cho anh một câu! Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao lúc trước còn làm! Nếu anh thật sự yêu Kỷ Nguyên, lúc trước anh đã không dung túng y đến nước C, không nên để Thất Giác ở nước C cho y quản lý, anh lại càng không hẳn là…… Hoàng Diệu Thiên, anh lại càng không hẳn là động tình! Lúc trước đủ loại chuyện, anh đã làm cho Kỷ Nguyên lòng đau thấu! Anh hiện tại cần gì phải giả si tình như vậy! Hoàng Diệu Thiên, anh như vậy, thực làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!! Lúc trước nếu đã từ trong lòng đối đãi với Kỷ Nguyên như một nam sủng, anh nên vẫn đi xuống đi, hạ quyết định cũng không hẳn là quay đầu đâu……!!"
Hoàng Diệu Thiên ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt giống như là trong nháy mắt đã già đi mười tuổi…… Trong ánh mắt khôn khéo lóe ra quang mang ngây dại. Hắn lúng ta lúng túng nhìn trần nhà trên đỉnh đầu. Môi hơi giật giật, lại thủy chung cũng không nói ra cái gì……
Hồi lâu qua đi, Hoàng Diệu Thiên khẽ nhắm mắt, một giọt lệ theo khóe mắt hắn rơi xuống. Đó là hối hận, đó là áy náy, đó là thương tiếc…… “Vì cái gì, lại đối với em ấy…… động tâm……" Là bất đắc dĩ, là bi ai, là thê lương……
Vấn đề này, chính hắn cũng vô pháp nghĩ thấy! Nếu không có nó…… Chính mình vẫn có thể như trước sống sung sướng ở Canada. Đây là, báo ứng sao?…… Hắn lúc trước không nên……
Quý Tiêu Dương lẳng lặng nhìn gương mặt ở đối diện từng cao ngạo, giờ đây giống như bị năm tháng gột rửa, trừ bỏ bi thường cùng trống rỗng, cái gì cũng không lưu lại…… Nghe Hoàng Diệu Thiên thì thào tự nói, Quý Tiêu Dương trầm mặc…… Một chữ tình là gì, từ cổ đến nay, có ai chân chính hiểu được?…… Tình đến, tình đi. Bóng dáng vĩnh viễn vẫn luôn tiêu sái tiêu dao như vậy! Chỉ lưu lại đóa hoa đã từng nở rộ, theo gió bay đi…… Hết thảy đều tan thành mây khói, cũng chỉ lưu lại hai chữ ‘đã từng’! Mặc kệ ngươi là vương công quý tộc, hay là vương giả cầm quyền, hay có lẽ là thường dân…… Không ai có thể nhận được ưu đãi đặc biệt!
Công bằng trên thế giới này, trong xã hội hiện nay, sợ là cũng chỉ còn lại tình yêu…… Mua không được, cưỡng không được, lược thưởng(?) không được……
“Quý Tiêu Dương, đáp ứng tôi, buông tha Tiểu Nguyên đi! Tôi nguyện ý vì em ấy gánh vác tất cả sai lầm!" Thật lâu sau qua đi, Hoàng Diệu Thiên lấy lại tinh thần, cảm xúc cùng tinh thần khôi phục không ít! Ánh mắt hắn thuần thuần thấu thấu nhìn Quý Tiêu Dương, bên trong chói lọi tất cả đều là hối hận…… Nghĩ muốn sửa chữa sai lầm trước kia của mình! Chính là, có một số việc đã xảy ra, có thể trở về như lúc ban đầu sao?……
“Không có khả năng!" Quý Tiêu Dương ngừng lại nhìn Hoàng Diệu Thiên, lẳng lặng nói lại bốn chữ!" Hoàng Diệu Thiên, nếu anh chỉ có thể nói như thế, như vậy tôi nghĩ tôi có thể đi rồi!" Nói xong, Quý Tiêu Dương liền đứng lên, chuẩn bị rời đi……
“Không, đừng đi!" Hoàng Diệu Thiên hô to ngăn cản! “Cậu đã biết lỗi lầm của Tiểu Nguyên có một nửa là do tôi trợ giúp, cậu vì cái gì còn không chịu đáp ứng yêu cầu của tôi?" Hoàng Diệu Thiên thấy Quý Tiêu Dương không có ngồi lại, chính mình đứng lên, đi hai bước đến chắn trước mặt hắn, ánh mắt sáng ngời nhìn Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương thản nhiên nhìn thoáng qua Hoàng Diệu Thiên. Đột nhiên cảm giác xót xa thay cho người này…… “Hoàng Diệu Thiên, tôi nghĩ, cho dù tôi đồng ý, Kỷ Nguyên cũng sẽ không nguyện ý!" Thôi…… Bất quá, cũng là một người đáng thương trong tình yêu! Nếu kịp thời…… Quên đi, không có thương tổn, Hoàng Diệu Thiên lại như thế nào biết được tâm của mình……
Ví dụ lưỡng bại câu thương trong tình yêu, chỗ nào cũng có! Lúc trước khi có được thì luôn coi là không có gì, qua đi rồi mới hối hận thì đã muộn…… Hay có thể nói khác đi là, không phải tình yêu làm tổn thương bọn họ, mà là bọn họ làm thương tổn tình yêu! Đợi đến khi, không còn tình yêu nữa, chỉ còn lưu lại oán hận, mới tỉnh ngộ……
(): hai bên đều bại dẫn đến thương vong, hai bên đều bị thiệt
Đều nói yêu cùng hận, hận cùng yêu. Yêu đến đây, hận tiềm tàng. Yêu đi rồi, hận hiện lên…… Tình qua đi, sẽ luôn lưu lại cho ngươi một số thứ! Người khoan dung là yêu, người hiệp tâm là hận! Hoàng Diệu Thiên biết bệnh của Kỷ Nguyên, làm cho tính cách của y không được trọn vẹn, thến hưng vẫn dùng thủ đoạn cực đoan đối đãi với y, như vậy cũng liền thôi…… Hung hăng thương tổn qua đi, lại trong mong trở về. Nói cái gì quan tâm, nói cái gì yêu…… Đây là chuyện thực buồn cười làm sao?
Kỳ thật, việc này, Quý Tiêu Dương hắn mới không có hứng thú muốn biết! Chỉ có thể đổ thừa cho tư liệu điều tra! Cũng là làm cho hắn miễn phí nhìn ra được. Chuyện yêu hận tình thù…… Hắn may mắn, hắn với Thần Thần trong lúc đó đều hiểu được phải biết quý trọn! Biết là hạnh phúc đến thật sự không dễ…… Thần Thần của hắn cho tới bây giờ đều là một bé ngoan! Là bảo bối mà hắn trân trọng nhất!……
Nghe Quý Tiêu Dương nói, Hoàng Diệu Thiên trầm mặc…… Lòng tự trọng của Tiểu Nguyên có bao nhiêu cao, hắn biết! Nếu không phải có tồn tại hận thù, hắn nghĩ, Tiểu Nguyên chỉ sợ sớm đã……
“Không cần nói cho em ấy!" Im lặng một lúc, Hoàng Diệu Thiên vội vàng nói một câu. “Lúc này em ấy đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, việc này cậu không cần nói cho em ấy biết!"
“Hoàng Diệu Thiên anh đừng quên, Kỷ Nguyên đã âm thầm quan sát vài năm! Y khôn khéo cùng hiểu biết. Anh nghĩ gì y so với bất luận kẻ nào đều rõ hơn! Đừng tưởng rằng trừ bỏ chính mình, những người khác đều là kẻ ngốc!" Quý Tiêu Dương giọng nói tàn nhẫn, độc ác! “Hoàng Diệu Thiên, tôi nghĩ chuyện hôm nay nên chấm dứt đi!"
Quý Tiêu Dương thản nhiên nhìn thoáng qua Hoàng Diệu Thiên, xoay người bước tránh sang một bên bỏ đi! CHỉ lưu lại một Hoàng Diệu Thiên đang thê lương……
Đều nói anh hùng không qua được ải mỹ nhân, lời này có phải hay không có thể đổi thành, cường giả khổ sở với ải tình yêu? Trùm thuốc phiện ở Canada, cơ hồ là một người có thể che phủ một nửa bầu trời, ngạo thế độc tài, tiêu sái cỡ nào! Lại cuối cùng vẫn bại trận trên tình yêu…… Không thương mỹ nhân, yêu giang sơn! Không thương gian sơn, yêu nam nhan! Aiz……
“Boss!" Tinh Tam nhìn nụ cười cổ quái ở khóe miệng Quý Tiêu Dương, có điểm lo lắng! Ở trong phòng riêng, có phải phát sinh chuyện gì hay không?……
“Đừng vội trở về, tản bộ một chút đi!" Quý Tiêu Dương ra khỏi ‘Thượng Đảo’, đối với ba người phía sau nói một câu. Ngẩng đầu nhìn một mảnh trời xanh trên đỉnh đầu. Chính mình truy cứu hay không, đã không còn quan trọng! Hắn rốt cục hiểu được, một người khôn khéo như Kỷ Nguyên, vì cái gì ngay cả đường lui cũng không lưu lại cho mình! Nguyên bản, y đã sớm ôm quyết tâm đấu đến chết với hắn…… Thua, y cũng có lời, cuộc sống của mình bị y khiến cho chướng khí mù mịt…… Thắng, y vẫn có lời, chính mình cái gì cũng đều không có lưu lại…… Ha ha, chính mình cuối cùng vẫn là bị y dắt mũi……
“Boss!……" Tinh Tứ nhìn Quý Tiêu Dương đột nhiên cười ra tiếng, rất là lo lắng. Cùng Tinh Tam liếc nhìn nhau, Hoàng Diệu Thiên có phải hay không đã âm thầm làm cái gì với boss? Sau khi đi ra, boss liền trở nên dị thường cổ quái!
“Không có việc gì, đi thôi, đi dạo một chút. Thuận tiện mua mấy món về nhà ăn. Hai ngày trước Thần Thần giống như đòi ăn cái gì đó? Bây giờ lại quên rồi, đợi lát nữa đi siêu thị hảo hảo ngẫm lại." Quý Tiêu Dương đem suy nghĩ sửa sang lại một chút, chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm. Khóe miệng lộ ra nụ cười sủng nịch nhợt nhạt!
“Boss, nhị thiếu gia nói bố đinh(?)!" Sát Hổ vẫn lẳng lặng đứng một bên đột nhiên mở miệng!
Quý Tiêu Dương nghe, trong lòng đột nhiên nghĩ đến. Sợ là Sát Hổ chỉ khi nào nói đến món điểm tâm ngọt, thanh âm mới có thể xuất hiện nhiều điểm dao động cảm xúc như vậy. Nếu hắn không có nghe sai, về điểm dao động cảm xúc trong lời nói này, vẫn là điều mà hắn phi thường quen thuộc! Sủng nịch……
“Tôi nghĩ là anh cũng muốn ăn đi!" Quý Tiêu Dương quay đầu trêu chọc Sát Hổ một câu.
Tinh Tam ở một bên gật đầu, “Khẳng định, tôi thấy anh ta đã sớm thèm thuồng rồi! Ngày đó nghe nhị thiếu gia nói vẫn luôn lẩm bẩm nói lại cho nên mới nhớ kỹ như vậy!"
Lời này vừa nói xong, ba người đều cười ra tiếng. Chỉ có Sát Hổ vẫn như trước hé ra khuôn mặt than! Tựa hồ người bị nói không phải là hắn! Khóe mắt Quý Tiêu Dương phát hiện ánh mắt Sát Hổ rất là mơ hồ, rõ ràng là đang thất thần……
Nói là đi dạo, kỳ thật chính là vào siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, bốn người liền ngồi xe trở về biệt thự. Này vừa mới tiến vào cửa, thanh âm Quý Thần Quang liền vang lên, “Anh hai, anh đã về rồi, em chờ anh đã lâu rồi đó!"
Nghe thanh âm vang dội của Quý Thần Quang, khuôn mặt Quý Tiêu Dương nháy mắt tràn ngập nhu tình, vừa đổi giày vừa trả lời Quý Thần Quang, “Không phải anh cố ý về muốn đâu. Vừa mới đi mua nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị làm bố đinh cho em ăn. Em đều đã nói mấy ngày nay rồi mà anh cứ quên!" Nói xong, giày cũng đổi xong, Quý Tiêu Dương vào phòng khách, ôm Quý Thần Quang vào trong ngực, hôn lên mặt cậu một cái, thân thiết một chút không đủ, tiếp theo lại hôn lên bờ môi cậu một cái.
Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi với Hoàng Diệu Thiên. Quý Tiêu Dương đột nhiên cảm giác được, nguyên lai hạnh phúc đã khó khăn như thế! Hơi chút sơ sẩy một cái, có thể cùng nó lướt qua…… Cảm giác tâm tình của mình đã xảy ra một tia biến hóa. Tuy rằng không thể nói rõ rốt cuộc là thay đổi cái gì…… Nhưng là, lại cảm thấy càng thêm nhớ Thần Thần, càng thêm muốn bảo vệ Thần Thần của hắn thật tốt…… Hảo hảo quý trọng, này mấy vạn phần mới có thể có được hạnh phúc!
“Sự tình đã giải quyết chưa anh?" Quý Thần Quang một tay quàng lên cổ Quý Tiêu Dương, mân mê miệng hôn lên bờ môi hắn một cái.
“Không sai biệt lắm!" Quý Tiêu Dương đem tay Quý Thần Quang đang quàng lên cổ mình bỏ xuống, đưa cả người cậu ôm vào trong ngực. Có thể gắt gao ngọt ngào ôm nhau như vậy, nguyên lai cũng không đơn giản……
……
Tác giả :
L linh