Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 176: Yếu thế!
“Có thể ăn cơm rồi!" Nam Cung Kỳ bưng một đĩa đồ ăn cuối cùng đặt lên bàn, hướng về phía phòng khách nói với Quý Tiêu Dương và Quý Thần Quang một câu.
“Đến đây!" Quý Tiêu Dương hướng về phía Nam Cung Kỳ đáp lại một câu, vốn muốn ôm Quý Thần Quang, nhưng cậu không muốn. Cuối cùng chỉ có thể đỡ cậu đứng dậy, hướng về phía phòng khách bước chậm rì rì.
Quý Thần Quang nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương bên cạnh “Anh hai, em là bị thương vai phải! Không cần phải cẩn thận để ý như vậy, hơn nữa hai ngày nay em cũng chưa được đi lại gì, cảm giác thân thể mềm nhũn không có khí lực!"
“A, điều này cũng đúng! Chờ ăn cơm xong anh đưa em ra vườn hoa đi dạo! Hoạt động thân thể một chút!" Quý Tiêu Dương cũng cảm giác được hai ngày nay tinh thần của Quý Thần Quang cũng rất là không tốt, không có chút sức sống nào! Tưởng là vì bị thương, nhưng không nghĩ đến, nguyên lai hai ngày nay không có hoạt động, thân thể ngày càng mệt mỏi!
“Nhưng là……" Quý Thần Quang dừng bước, nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương, có chút chần chờ.
Quý Tiêu Dương nhìn ánh mắt Quý Thần Quang, chỉ biết là cậu lo lắng về chuyện sát thủ, cho cậu một nụ cười yên tâm, vươn tay xoa xoa đầu cậu “Không có việc gì đâu, cũng chỉ là đi dạo chút thôi!" Nói xong, liền dắt tay Quý Thần Quang tiếp tục đi về phía nhà ăn.
“Anh ơi, chúng ta vẫn là không cần đi vườn hoa, ngay trong phòng khách đi đi lại lại một chút là được rồi!" Nghĩ nghĩ một chút, Quý Thần Quang vẫn là lo lắng! Buổi tối ngày đó, cửa sổ đều đã đóng chặt mà viên đạn vẫn có thể bay vào. Đợi đến khi ra vườn hoa là một nơi thoáng đãng như thế, sát thủ cũng có thể sẽ thừa dịp!
“Đi lại một chút cái gì?" Nam Cung Kỳ đem bát đũa đặt lên bàn ăn, tò mò hỏi một câu với Quý Tiêu Dương và Quý Thần Quang vừa vào nhà ăn.
“Em cảm thấy hai ngày nay cả người càng ngày càng vô lực, cả ngày lười biếng, không hoạt động gì cả! Nghĩ muốn đi hai vòng trong phòng khách, để máu được lưu thông!" Quý Thần Quang cười cười, ngồi xuống bàn ăn, nhìn về phía Nam Cung Kỳ trả lời.
“Ân, quả thật là nên đi lại một chút, anh còn nghĩ có phải hay không hai ngày này thuốc bổ quá ít, Thần Quang em sắc mặt càng ngày càng tiều tụy! Lại không nghĩ là do không hoạt động nên máu không lưu thông lên trên mặt được. Chờ ăn cơm xong, cùng nhau đi lại một chút cũng tốt, bị vây ở trong này vài ngày, nhàn quá ngược lại cảm giác cả người không thoải mái!" Nam Cung Kỳ múc một bát canh đặt trước mặt Quý Thần Quang, cười khẽ nói.
Quý Tiêu Dương bưng bát canh Nam Cung Kỳ vừa múc cho Quý Thần Quang lên, cầm thìa nhẹ nhàng vừa quấy vừa thổi nguội. Vừa mới chuẩn bị đút cho Quý Thần Quang ăn, điện thoại di động trong túi quần đột nhiên vang lên. “Boss, ba sát thủ ẩn nấp đột nhiên rút lui!"
“Ân, tôi biết rồi!" Nghe lão đại của Mười Hai Tinh nói, giọng Quý Tiêu Dương vẫn thực bình tĩnh! Bộ dáng bình tĩnh kia giống như đã biết chuyện này sẽ xảy ra.
Mặc dù lão đại của Mười Hai Tinh có điểm buồn bực, boss nghe được tin tức tốt, sao lại vẫn bình tĩnh như thế, thanh âm không chút phập phồng dao động? Không phải chuyện sát thủ cố ý rút đi này chính là muốn thừa dịp bọn họ thả lỏng mà đột nhiên tập kích đấy chứ……
“Mấy người về đây đi, vừa lúc có thể ăn bữa tối!" Trong lúc lão đại của Mười Hai Tinh miên man suy nghĩ, Quý Tiêu Dương bình tĩnh nói một câu. Nói xong, liền ngắt điện thoại! Di động cũng không bỏ vào túi quần mà tùy tay đặt trên bàn cơm. Sau đó tiếp tục bưng bát canh lên, chuẩn bị đút cho Quý Thần Quang!
“Tiêu Dương, xảy ra chuyện gì vậy?" Nam Cung Kỳ nghe Quý Tiêu Dương nói chuyện, có điểm nghi hoặc! Hẳn là phát sinh chuyện gì đó, bằng không Tiêu Dương sẽ không để cho người bên ngoài hiện tại về ăn cơm!
“Toàn bộ sát thủ của ‘X’ đều rút lui rồi!" Quý Tiêu Dương đút canh cho Quý Thần Quang ăn, không chút để ý đáp lại một câu. “Thần Thần, đợi lát nữa ăn cơm xong, có thể đi dạo trong vườn hoa, sẽ không ai đến quấy rầy chúng ta nữa!" Chống lại hai mắt sáng trong suốt của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương cười nói một câu.
“Bọn họ thật sự đi rồi? Đây là vì cái gì vậy ạ?" Quý Thần Quang có điểm khó hiểu! Như thế nào đột nhiên nói đi liền đi?……
Quý Tiêu Dương cười mà không nói. “Ăn canh đi, xong rồi lại ăn thêm hai bát cơm nữa! Không sai biệt lắm là có thể biết vì cái gì……"
Ách?…… Quý Thần Quang cùng Nam Cung Kỳ hai người không hiểu ra sao hai mặt nhìn nhau…… Trong lòng Nam Cung Kỳ có một chút phỏng đoán, bất quá cũng không thể khẳng định!
“Boss!" Ngay lúc đó, mọi người trong Mười Hai Tinh cùng với Sát Hổ đi vào nhà ăn, đồng thời gọi một tiếng với Quý Tiêu Dương.
“Đến đây, ăn cơm đi, mấy ngày nay vất vả mấy người rồi! Chờ qua vài ngày nữa, tôi sẽ cho mấy người một số tiền, muốn đi chơi chỗ nào cũng được!" Quý Tiêu Dương nghiêng đầu, cười nói với mấy người bên cạnh một câu.
“Không vất vả, bảo vệ boss là trách nhiệm của chúng tôi!" Tinh Tứ cười ha hả nói một câu.
“Đúng vậy, boss. Tuyệt đối không vất vả!" Những người khác cũng cười phụ họa một câu!
Nam Cung Kỳ ở một bên nhìn, cười khẽ đứng lên đi vào phòng bếp, đem đồ ăn chuẩn bị giữ lại cho Mười Hai Tinh cùng với Sát Hổ bưng ra đặt lên bàn cơm. Nhà ăn to như vậy, nhất thời vang lên một trận tiếng cười!
……
“Chủ nhân, vì sao lại gọi chúng tôi về?" Kim bài không cam lòng, ẩn nấp cả một ngày, vừa vặn sắp tìm ra được điểm chết tốt nhất, lại bị lão đại gọi về! Đã có hai người anh em thất bại, đây là một loại khiêu chiến đối với kim bài bọn họ. Thật vất vả mới đụng đến một đối thủ khó nhằn, bây giờ còn chưa bắt đầu đối chiến, lão đại cư nhiên lại kêo bọn họ trở về! Thật sự là không cam lòng…… Chỗ cao không thắng được lạnh, loại cảm giác hưng phấn khi gặp kỳ phùng địch thủ, khó có thể xuất hiện một lần!……
(): chỉ người giỏi nhất, đứng đầu trong tổ chức
“Người thuê đã bỏ lệnh truy giết rồi!" Nam nhân thản nhiên đáp lại một câu.
“Vì cái gì? Hắn không tin là chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?" Kim bài kích động, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nam nhân, nhưng trong nháy mắt lại hạ thấp xuống!
“Quý Tiêu Dương so với hắn mạnh hơn! Nếu thật muốn đối chiến, kết cụ chỉ có thể là ngọc thạch câu phần! Đây là chuyện không tất yếu, lui ra đi, nghỉ ngơi năm ngày!"
(): ngọc đá đều nát, thà cùng bị tổn hại
“Cảm ơn lão đại!" Kim bài nghe nam nhân nói xong, trở nên kích động, lại quên lời nói nam nhân từng nói qua. Hắn nói, không cho phép thủ hạ gọi hắn là lão đại, chỉ có thể kêu chủ nhân! Ít nhất là trước mặt hắn phải gọi là chủ nhân. Như vậy mới có vẻ uy nghiêm một chút!
“Ân?……" Quả nhiên, hai mắt nam nhân nhíu lại, có chút nguy hiểm nhìn kim bài!
Kim bài lập tức biến sắc, lúng ta lúng túng sửa miệng “Cảm ơn chủ nhân!" Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng!
“Ngươi cái tên tham lam này, thật đúng là có triệu chứng của bệnh tự kỷ!"
“Thì sao chứ, cũng không ai dám phản kháng, không phải sao?" Nam nhân không chút để ý đáp lại một câu.
“Ở Pháp không có cách nào khác tìm được dấu vết của Á Cửu!’
Im lặng chết chóc……
“Gọi người đi truy tìm tới!" Thanh âm dị thường mềm nhẹ……
……
“Vết thương của Tiểu Nguyên thế nào?" Nam tử cao lớn nhìn nam tử mặc âu phục đứng bên cạnh mình, đấy mắt có một chút lo lắng thâm trầm!
“Tầm bắn của viên đạn rất gần, mặc dù không có mất mạng, nhưng vẫn phi thường nguy hiểm! Phải nhanh một chút đến bệnh viện! Hoàn cảnh nơi này không được tốt, xác xuất thành công của cuộc phẫu thuật chỉ có ba phần!" Nam tử mặc âu phục kiểm tra miệng vết thương của Kỷ Nguyên, bình tĩnh nói một câu với nam tử cao lớn.
Nghe những lời này, nam tử cao lớn trầm mặc……
Hồi lâu sau, hắn mới mở miệng nói “Lấy di động đến cho tôi!" Lão quả gia nhanh chóng chạy lại đặt di động vào trong tay nam tử cao lớn, đáy mắt đục ngầu tràn ngập lo lắng!
Nam tử cao lớn đầu tiên là gọi điện thoại cho lão đại của ‘X’. “Tôi muốn hủy bỏ nhiệm vụ ám sát Quý Tiêu Dương! Bao nhiêu bồi thường tôi sẽ gánh vác!"
“Không thành vấn đề." Đối phương rất là sảng khoái đáp lại.
Ngắt điện thoại, nam tử cao lớn cầm di động, nhìn thoáng qua sau đó giao cho lão quản gia phía sau “Trước cầm giúp tôi, nửa tiếng nữa lại đưa cho tôi! Tình huống bên ngoài thế nào?"
“Người lão gia mời đến đã thành công ngăn họ ở bên ngoài, bọn họ đang điên cuồng đánh nhau đến chết!" Lão quản gia nhìn thoáng qua thời gian trên di động, sau đó mới mở miệng trả lời. Trong thanh âm tràn đầy mỏi mệt nói không nên lời! Hết thảy là có thể tránh cho……
Nghe lão quản gia nói, nam tử cao lớn không nói gì nữa, đem ánh mắt lại một lần nữa rơi xuống người Kỷ Nguyên. Cho tới nay, màu da của y đều tái nhợt mang theo bệnh trạng, lúc này bởi vì mất máu quá nhiêu mà có vẻ càng thêm tái nhợt, có một loại cảm giác gần như trong suốt! Nhìn cái dạng này của Tiểu Nguyên, nam tử không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình của mình. Có đau, có hối hận, có thương tiếc……
Tiểu Nguyên, việc này nếu có thể an toàn qua đi! Về sau, anh sẽ không để cho em dính vào như thế nữa!
“Lão gia, ngài một đường tới đây, còn chưa có hảo hảo nghỉ ngơi, uống chén trà cho ấm thân đi!" Lão quản gia nhìn một hồi, có chút không đành lòng ra khỏi phòng, một lát sau lại bưng vào một chén trà đang tỏa nhiệt khí đưa tới trước mặt nam tử cao lớn.
Nam tử nhìn thoáng qua ly trà trong tay lão quản gia, đột nhiên nói một câu mạc danh kỳ diệu (chả hiểu ra sao) “Lâm bá, có phải Tiểu Nguyên quá đau hay không? Cho nên thân thể mới lạnh như vậy? Đi lấy cho tôi cái chăn đến đây."
Bàn tay bưng trà của lão quản gia nhẹ nhàng run lên…… Trong chốc lát mới đáp một tiếng “Vâng!" Sau đó, đặt trà trong tay sang một bên. Đi về phía tủ quần áo, lấy ra một cái chăn bông mới, động tác mềm nhẹ đắp lên người Kỷ Nguyên.
Thời gian, lẳng lặng trôi qua. Trong căn phòng im lặng đến có thể rõ ràng nghe thấy thanh âm mưa bom bão đạn truyền từ bên ngoài vào! Tiếng ‘bính bính’ trầm đục, nện vào trong lòng người, làm cho người ta chấn động……
“Lão gia, đã nửa tiếng rồi ạ!" Nhìn thời gian trên di động, vừa vặn đến bảy giờ! Lão quản gia đưa di động tới trước mặt nam tử, nhẹ giọng nói với hắn một câu.
Nam tử cao lớn trầm mặc nhận lấy di động, gọi điện thoại cho Quý Tiêu Dương!
……
Đúng lúc Quý Tiêu Dương ăn cơm xong, chuẩn bị nắm tay Quý Thần Quang ra ngoài vườn hoa đi dạo, vừa đứng dậy, di động đặt trên bàn vang lên. Quý Tiêu Dương cầm di động nhìn thoáng qua, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo. Đến rồi…… “Ai?"
“Quý tổng, người khôn không nói chuyện mập mờ. Tôi nghĩ, cậu hẳn đã tra ra thân phận của tôi. Hiện tại, tôi muốn hỏi một chút, cậu đến tột cùng muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho lỗi lầm của Tiểu Nguyên, mới có thể buông tha cho em ấy?"
“Buông tha cho y?…… Vai phải của Thần Thần cho đến bây giờ vẫn còn đang bị thương!" Thanh âm Quý Tiêu Dương dị thường bình tĩnh, lắng nghe có thể thấy được bên trong có ý tứ trào phúng nhàn nhạt! Hừ, buông tha y! Làm cho cuộc sống của bọn họ loạn thành một đoàn, làm cho công ty hắn trở nên chướng khí mù mịt, làm cho Thần Thần hai lần gặp nguy hiểm, đã gây ra nhiều lỗi lầm như vậy, còn dám hy vọng xa với tôi buông tha cho Kỷ Nguyên! Thật sự là người si nói mộng!
“Quý tổng, người cậu mời đến, đã bắn Tiểu Nguyên, viên đạn thiếu chút nữa thì giết chết em ấy, như vậy còn chưa đủ sao? Hơn nữa tôi nghĩ hiện tại hẳn là cậu đã biết, tôi đã hủy bỏ lệnh truy sát rồi!"
“Tôi không biết, lúc anh đến hỏi tôi những vấn đề này, đã điều tra kỹ rốt cuộc Kỷ Nguyên đã gây ra bao nhiêu lỗi lầm chưa? Nhưng tôi thật ra đã quên, anh là bang chủ chân chính của Thất Giác, như vậy chuyện trong Thất Giác, khẳng định là anh cũng biết. Hết thảy những việc này, chỉ sợ là anh đều mặc kệ! Hoặc là……" Thanh âm Quý Tiêu Dương bay bổng! Câu nói kế tiếp cũng không nói ra, nhưng mọi người đều tự hiểu được! Nếu Kỷ Nguyên thật sự thành công, sản nghiệp của Quý gia mà hắn sở hữu chắc chắn là rơi vào tay Thất Giác, thực lực của Thất Giác ở trong nước nhất định sẽ tăng lên nhiều……
Hoàng Diệu Thiên cầm di động trầm mặc…… Quý Tiêu Dương này, có thể hiểu rõ ràng như thế! Không sai, năm đó hắn cũng là căn cứ chuyện này mà dùng thái độ đó nhìn việc này xảy ra! Cho nên mới không có nửa điểm ngăn cản Tiểu Nguyên…… Chính là, ngàn tính vạn tính, hắn không có tính ra được, mình cư nhiên lại thật sự để ý Tiểu Nguyên như vậy……
“Nói đi, cậu muốn thế nào mới có thể buông tha cho Kỷ Nguyên!" Sau vài lần trầm mặc, Hoàng Diệu Thiên một lần nữa mở miệng nói chuyện…… Trong thanh âm hơn một chút kiên quyết! Nghĩ hạ quyết tâm, mặc kệ Quý Tiêu Dương đưa ra yêu cầu gì, hắn đều sẽ đáp ứng!
“Tôi chỉ nói cho anh hai chữ! Không, thể!" Quý Tiêu Dương nhấn mạnh từng chữ nói xong liền ngắt điện thoại. Không ai có thể sau khi làm Thần Thần của hắn bị thương còn có thể toàn thân trở ra!
“Đến đây!" Quý Tiêu Dương hướng về phía Nam Cung Kỳ đáp lại một câu, vốn muốn ôm Quý Thần Quang, nhưng cậu không muốn. Cuối cùng chỉ có thể đỡ cậu đứng dậy, hướng về phía phòng khách bước chậm rì rì.
Quý Thần Quang nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương bên cạnh “Anh hai, em là bị thương vai phải! Không cần phải cẩn thận để ý như vậy, hơn nữa hai ngày nay em cũng chưa được đi lại gì, cảm giác thân thể mềm nhũn không có khí lực!"
“A, điều này cũng đúng! Chờ ăn cơm xong anh đưa em ra vườn hoa đi dạo! Hoạt động thân thể một chút!" Quý Tiêu Dương cũng cảm giác được hai ngày nay tinh thần của Quý Thần Quang cũng rất là không tốt, không có chút sức sống nào! Tưởng là vì bị thương, nhưng không nghĩ đến, nguyên lai hai ngày nay không có hoạt động, thân thể ngày càng mệt mỏi!
“Nhưng là……" Quý Thần Quang dừng bước, nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương, có chút chần chờ.
Quý Tiêu Dương nhìn ánh mắt Quý Thần Quang, chỉ biết là cậu lo lắng về chuyện sát thủ, cho cậu một nụ cười yên tâm, vươn tay xoa xoa đầu cậu “Không có việc gì đâu, cũng chỉ là đi dạo chút thôi!" Nói xong, liền dắt tay Quý Thần Quang tiếp tục đi về phía nhà ăn.
“Anh ơi, chúng ta vẫn là không cần đi vườn hoa, ngay trong phòng khách đi đi lại lại một chút là được rồi!" Nghĩ nghĩ một chút, Quý Thần Quang vẫn là lo lắng! Buổi tối ngày đó, cửa sổ đều đã đóng chặt mà viên đạn vẫn có thể bay vào. Đợi đến khi ra vườn hoa là một nơi thoáng đãng như thế, sát thủ cũng có thể sẽ thừa dịp!
“Đi lại một chút cái gì?" Nam Cung Kỳ đem bát đũa đặt lên bàn ăn, tò mò hỏi một câu với Quý Tiêu Dương và Quý Thần Quang vừa vào nhà ăn.
“Em cảm thấy hai ngày nay cả người càng ngày càng vô lực, cả ngày lười biếng, không hoạt động gì cả! Nghĩ muốn đi hai vòng trong phòng khách, để máu được lưu thông!" Quý Thần Quang cười cười, ngồi xuống bàn ăn, nhìn về phía Nam Cung Kỳ trả lời.
“Ân, quả thật là nên đi lại một chút, anh còn nghĩ có phải hay không hai ngày này thuốc bổ quá ít, Thần Quang em sắc mặt càng ngày càng tiều tụy! Lại không nghĩ là do không hoạt động nên máu không lưu thông lên trên mặt được. Chờ ăn cơm xong, cùng nhau đi lại một chút cũng tốt, bị vây ở trong này vài ngày, nhàn quá ngược lại cảm giác cả người không thoải mái!" Nam Cung Kỳ múc một bát canh đặt trước mặt Quý Thần Quang, cười khẽ nói.
Quý Tiêu Dương bưng bát canh Nam Cung Kỳ vừa múc cho Quý Thần Quang lên, cầm thìa nhẹ nhàng vừa quấy vừa thổi nguội. Vừa mới chuẩn bị đút cho Quý Thần Quang ăn, điện thoại di động trong túi quần đột nhiên vang lên. “Boss, ba sát thủ ẩn nấp đột nhiên rút lui!"
“Ân, tôi biết rồi!" Nghe lão đại của Mười Hai Tinh nói, giọng Quý Tiêu Dương vẫn thực bình tĩnh! Bộ dáng bình tĩnh kia giống như đã biết chuyện này sẽ xảy ra.
Mặc dù lão đại của Mười Hai Tinh có điểm buồn bực, boss nghe được tin tức tốt, sao lại vẫn bình tĩnh như thế, thanh âm không chút phập phồng dao động? Không phải chuyện sát thủ cố ý rút đi này chính là muốn thừa dịp bọn họ thả lỏng mà đột nhiên tập kích đấy chứ……
“Mấy người về đây đi, vừa lúc có thể ăn bữa tối!" Trong lúc lão đại của Mười Hai Tinh miên man suy nghĩ, Quý Tiêu Dương bình tĩnh nói một câu. Nói xong, liền ngắt điện thoại! Di động cũng không bỏ vào túi quần mà tùy tay đặt trên bàn cơm. Sau đó tiếp tục bưng bát canh lên, chuẩn bị đút cho Quý Thần Quang!
“Tiêu Dương, xảy ra chuyện gì vậy?" Nam Cung Kỳ nghe Quý Tiêu Dương nói chuyện, có điểm nghi hoặc! Hẳn là phát sinh chuyện gì đó, bằng không Tiêu Dương sẽ không để cho người bên ngoài hiện tại về ăn cơm!
“Toàn bộ sát thủ của ‘X’ đều rút lui rồi!" Quý Tiêu Dương đút canh cho Quý Thần Quang ăn, không chút để ý đáp lại một câu. “Thần Thần, đợi lát nữa ăn cơm xong, có thể đi dạo trong vườn hoa, sẽ không ai đến quấy rầy chúng ta nữa!" Chống lại hai mắt sáng trong suốt của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương cười nói một câu.
“Bọn họ thật sự đi rồi? Đây là vì cái gì vậy ạ?" Quý Thần Quang có điểm khó hiểu! Như thế nào đột nhiên nói đi liền đi?……
Quý Tiêu Dương cười mà không nói. “Ăn canh đi, xong rồi lại ăn thêm hai bát cơm nữa! Không sai biệt lắm là có thể biết vì cái gì……"
Ách?…… Quý Thần Quang cùng Nam Cung Kỳ hai người không hiểu ra sao hai mặt nhìn nhau…… Trong lòng Nam Cung Kỳ có một chút phỏng đoán, bất quá cũng không thể khẳng định!
“Boss!" Ngay lúc đó, mọi người trong Mười Hai Tinh cùng với Sát Hổ đi vào nhà ăn, đồng thời gọi một tiếng với Quý Tiêu Dương.
“Đến đây, ăn cơm đi, mấy ngày nay vất vả mấy người rồi! Chờ qua vài ngày nữa, tôi sẽ cho mấy người một số tiền, muốn đi chơi chỗ nào cũng được!" Quý Tiêu Dương nghiêng đầu, cười nói với mấy người bên cạnh một câu.
“Không vất vả, bảo vệ boss là trách nhiệm của chúng tôi!" Tinh Tứ cười ha hả nói một câu.
“Đúng vậy, boss. Tuyệt đối không vất vả!" Những người khác cũng cười phụ họa một câu!
Nam Cung Kỳ ở một bên nhìn, cười khẽ đứng lên đi vào phòng bếp, đem đồ ăn chuẩn bị giữ lại cho Mười Hai Tinh cùng với Sát Hổ bưng ra đặt lên bàn cơm. Nhà ăn to như vậy, nhất thời vang lên một trận tiếng cười!
……
“Chủ nhân, vì sao lại gọi chúng tôi về?" Kim bài không cam lòng, ẩn nấp cả một ngày, vừa vặn sắp tìm ra được điểm chết tốt nhất, lại bị lão đại gọi về! Đã có hai người anh em thất bại, đây là một loại khiêu chiến đối với kim bài bọn họ. Thật vất vả mới đụng đến một đối thủ khó nhằn, bây giờ còn chưa bắt đầu đối chiến, lão đại cư nhiên lại kêo bọn họ trở về! Thật sự là không cam lòng…… Chỗ cao không thắng được lạnh, loại cảm giác hưng phấn khi gặp kỳ phùng địch thủ, khó có thể xuất hiện một lần!……
(): chỉ người giỏi nhất, đứng đầu trong tổ chức
“Người thuê đã bỏ lệnh truy giết rồi!" Nam nhân thản nhiên đáp lại một câu.
“Vì cái gì? Hắn không tin là chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?" Kim bài kích động, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nam nhân, nhưng trong nháy mắt lại hạ thấp xuống!
“Quý Tiêu Dương so với hắn mạnh hơn! Nếu thật muốn đối chiến, kết cụ chỉ có thể là ngọc thạch câu phần! Đây là chuyện không tất yếu, lui ra đi, nghỉ ngơi năm ngày!"
(): ngọc đá đều nát, thà cùng bị tổn hại
“Cảm ơn lão đại!" Kim bài nghe nam nhân nói xong, trở nên kích động, lại quên lời nói nam nhân từng nói qua. Hắn nói, không cho phép thủ hạ gọi hắn là lão đại, chỉ có thể kêu chủ nhân! Ít nhất là trước mặt hắn phải gọi là chủ nhân. Như vậy mới có vẻ uy nghiêm một chút!
“Ân?……" Quả nhiên, hai mắt nam nhân nhíu lại, có chút nguy hiểm nhìn kim bài!
Kim bài lập tức biến sắc, lúng ta lúng túng sửa miệng “Cảm ơn chủ nhân!" Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng!
“Ngươi cái tên tham lam này, thật đúng là có triệu chứng của bệnh tự kỷ!"
“Thì sao chứ, cũng không ai dám phản kháng, không phải sao?" Nam nhân không chút để ý đáp lại một câu.
“Ở Pháp không có cách nào khác tìm được dấu vết của Á Cửu!’
Im lặng chết chóc……
“Gọi người đi truy tìm tới!" Thanh âm dị thường mềm nhẹ……
……
“Vết thương của Tiểu Nguyên thế nào?" Nam tử cao lớn nhìn nam tử mặc âu phục đứng bên cạnh mình, đấy mắt có một chút lo lắng thâm trầm!
“Tầm bắn của viên đạn rất gần, mặc dù không có mất mạng, nhưng vẫn phi thường nguy hiểm! Phải nhanh một chút đến bệnh viện! Hoàn cảnh nơi này không được tốt, xác xuất thành công của cuộc phẫu thuật chỉ có ba phần!" Nam tử mặc âu phục kiểm tra miệng vết thương của Kỷ Nguyên, bình tĩnh nói một câu với nam tử cao lớn.
Nghe những lời này, nam tử cao lớn trầm mặc……
Hồi lâu sau, hắn mới mở miệng nói “Lấy di động đến cho tôi!" Lão quả gia nhanh chóng chạy lại đặt di động vào trong tay nam tử cao lớn, đáy mắt đục ngầu tràn ngập lo lắng!
Nam tử cao lớn đầu tiên là gọi điện thoại cho lão đại của ‘X’. “Tôi muốn hủy bỏ nhiệm vụ ám sát Quý Tiêu Dương! Bao nhiêu bồi thường tôi sẽ gánh vác!"
“Không thành vấn đề." Đối phương rất là sảng khoái đáp lại.
Ngắt điện thoại, nam tử cao lớn cầm di động, nhìn thoáng qua sau đó giao cho lão quản gia phía sau “Trước cầm giúp tôi, nửa tiếng nữa lại đưa cho tôi! Tình huống bên ngoài thế nào?"
“Người lão gia mời đến đã thành công ngăn họ ở bên ngoài, bọn họ đang điên cuồng đánh nhau đến chết!" Lão quản gia nhìn thoáng qua thời gian trên di động, sau đó mới mở miệng trả lời. Trong thanh âm tràn đầy mỏi mệt nói không nên lời! Hết thảy là có thể tránh cho……
Nghe lão quản gia nói, nam tử cao lớn không nói gì nữa, đem ánh mắt lại một lần nữa rơi xuống người Kỷ Nguyên. Cho tới nay, màu da của y đều tái nhợt mang theo bệnh trạng, lúc này bởi vì mất máu quá nhiêu mà có vẻ càng thêm tái nhợt, có một loại cảm giác gần như trong suốt! Nhìn cái dạng này của Tiểu Nguyên, nam tử không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình của mình. Có đau, có hối hận, có thương tiếc……
Tiểu Nguyên, việc này nếu có thể an toàn qua đi! Về sau, anh sẽ không để cho em dính vào như thế nữa!
“Lão gia, ngài một đường tới đây, còn chưa có hảo hảo nghỉ ngơi, uống chén trà cho ấm thân đi!" Lão quản gia nhìn một hồi, có chút không đành lòng ra khỏi phòng, một lát sau lại bưng vào một chén trà đang tỏa nhiệt khí đưa tới trước mặt nam tử cao lớn.
Nam tử nhìn thoáng qua ly trà trong tay lão quản gia, đột nhiên nói một câu mạc danh kỳ diệu (chả hiểu ra sao) “Lâm bá, có phải Tiểu Nguyên quá đau hay không? Cho nên thân thể mới lạnh như vậy? Đi lấy cho tôi cái chăn đến đây."
Bàn tay bưng trà của lão quản gia nhẹ nhàng run lên…… Trong chốc lát mới đáp một tiếng “Vâng!" Sau đó, đặt trà trong tay sang một bên. Đi về phía tủ quần áo, lấy ra một cái chăn bông mới, động tác mềm nhẹ đắp lên người Kỷ Nguyên.
Thời gian, lẳng lặng trôi qua. Trong căn phòng im lặng đến có thể rõ ràng nghe thấy thanh âm mưa bom bão đạn truyền từ bên ngoài vào! Tiếng ‘bính bính’ trầm đục, nện vào trong lòng người, làm cho người ta chấn động……
“Lão gia, đã nửa tiếng rồi ạ!" Nhìn thời gian trên di động, vừa vặn đến bảy giờ! Lão quản gia đưa di động tới trước mặt nam tử, nhẹ giọng nói với hắn một câu.
Nam tử cao lớn trầm mặc nhận lấy di động, gọi điện thoại cho Quý Tiêu Dương!
……
Đúng lúc Quý Tiêu Dương ăn cơm xong, chuẩn bị nắm tay Quý Thần Quang ra ngoài vườn hoa đi dạo, vừa đứng dậy, di động đặt trên bàn vang lên. Quý Tiêu Dương cầm di động nhìn thoáng qua, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo. Đến rồi…… “Ai?"
“Quý tổng, người khôn không nói chuyện mập mờ. Tôi nghĩ, cậu hẳn đã tra ra thân phận của tôi. Hiện tại, tôi muốn hỏi một chút, cậu đến tột cùng muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho lỗi lầm của Tiểu Nguyên, mới có thể buông tha cho em ấy?"
“Buông tha cho y?…… Vai phải của Thần Thần cho đến bây giờ vẫn còn đang bị thương!" Thanh âm Quý Tiêu Dương dị thường bình tĩnh, lắng nghe có thể thấy được bên trong có ý tứ trào phúng nhàn nhạt! Hừ, buông tha y! Làm cho cuộc sống của bọn họ loạn thành một đoàn, làm cho công ty hắn trở nên chướng khí mù mịt, làm cho Thần Thần hai lần gặp nguy hiểm, đã gây ra nhiều lỗi lầm như vậy, còn dám hy vọng xa với tôi buông tha cho Kỷ Nguyên! Thật sự là người si nói mộng!
“Quý tổng, người cậu mời đến, đã bắn Tiểu Nguyên, viên đạn thiếu chút nữa thì giết chết em ấy, như vậy còn chưa đủ sao? Hơn nữa tôi nghĩ hiện tại hẳn là cậu đã biết, tôi đã hủy bỏ lệnh truy sát rồi!"
“Tôi không biết, lúc anh đến hỏi tôi những vấn đề này, đã điều tra kỹ rốt cuộc Kỷ Nguyên đã gây ra bao nhiêu lỗi lầm chưa? Nhưng tôi thật ra đã quên, anh là bang chủ chân chính của Thất Giác, như vậy chuyện trong Thất Giác, khẳng định là anh cũng biết. Hết thảy những việc này, chỉ sợ là anh đều mặc kệ! Hoặc là……" Thanh âm Quý Tiêu Dương bay bổng! Câu nói kế tiếp cũng không nói ra, nhưng mọi người đều tự hiểu được! Nếu Kỷ Nguyên thật sự thành công, sản nghiệp của Quý gia mà hắn sở hữu chắc chắn là rơi vào tay Thất Giác, thực lực của Thất Giác ở trong nước nhất định sẽ tăng lên nhiều……
Hoàng Diệu Thiên cầm di động trầm mặc…… Quý Tiêu Dương này, có thể hiểu rõ ràng như thế! Không sai, năm đó hắn cũng là căn cứ chuyện này mà dùng thái độ đó nhìn việc này xảy ra! Cho nên mới không có nửa điểm ngăn cản Tiểu Nguyên…… Chính là, ngàn tính vạn tính, hắn không có tính ra được, mình cư nhiên lại thật sự để ý Tiểu Nguyên như vậy……
“Nói đi, cậu muốn thế nào mới có thể buông tha cho Kỷ Nguyên!" Sau vài lần trầm mặc, Hoàng Diệu Thiên một lần nữa mở miệng nói chuyện…… Trong thanh âm hơn một chút kiên quyết! Nghĩ hạ quyết tâm, mặc kệ Quý Tiêu Dương đưa ra yêu cầu gì, hắn đều sẽ đáp ứng!
“Tôi chỉ nói cho anh hai chữ! Không, thể!" Quý Tiêu Dương nhấn mạnh từng chữ nói xong liền ngắt điện thoại. Không ai có thể sau khi làm Thần Thần của hắn bị thương còn có thể toàn thân trở ra!
Tác giả :
L linh